Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-710
Chương 888: Lươn lẹo
Smith nói xong, tất cả mọi người đều vui vẻ tiến vào thành phố cổ, trên đường nhìn xung quanh thấy có một ít hoa tươi thông thường, có người còn ngắt mấy bông.
Tần Lâm liếc mắt nhìn không nói gì, yên lặng bước vào thành phố cổ theo mọi người.
Hồ Gia Hân hỏi: “Lão Tần, anh ăn bánh hoa bao giờ chưa?”
Tần Lâm lắc đầu.
Hồ Gia Hân cực kỳ tò mò, hơi nóng lòng muốn thử.
Suy cho cùng, phụ nữ vốn dĩ rất thích hoa tươi, cho dù làm thành thức ăn thì vẫn thích như thế.
Bước vào thành phố cổ, Smith dẫn mọi người đến cổng cửa hàng tên là Bách Niên Lão, mua một ít bánh hoa, phát cho mỗi người một cái.
“Bánh hoa của cửa hàng Dương Thị này là ngon và rẻ nhất, vô cùng nổi tiếng, nhìn cửa hàng là biết. Những cửa hàng khác toàn bán hai ba tệ một chiếc, còn cửa hàng này chỉ bán một tệ, mọi người có thể mua một ít về cho gia đình, hoặc quảng bá hộ người ta”.
Dứt lời, mọi người đều sửng sốt, hơi ngạc nhiên không ngờ bánh hoa lại rẻ như vậy, chỉ một tệ một chiếc, lợi nhuận thấp quá rồi?
Hồ Gia Hân nhíu mày, theo nguyên tắc của rẻ là của ôi, cộng thêm tên Smith này không mấy đáng tin cậy nên Hồ Gia Hân không hề động vào bánh.
Còn nhìn sang Tần Lâm hỏi: “Lão Tần, bánh hoa này thế nào?”
Tần Lâm bẻ ra ngửi thử rồi bật cười chế nhạo.
“Bánh hoa là đặc sản của thành phố cổ, mỗi chiếc bánh hoa được làm từ ba bông hồng, điều này cả nước đều biết.
“Giá của ba bông hồng đã khoảng một tệ rồi, cho dù không tính phí bột mì, nướng bánh, gói bánh thì bán một tệ một chiếc cũng không thu được một xu nào, cô nghĩ sao?”
Hồ Gia Hân là dân kinh doanh, cô ấy tất nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ riêng giá hoa tươi đã là một tệ rồi, công thêm tiền bột, đóng gói, gia công, phí nhân công, tiền mặt bằng, cho dù những chi phí này tính bình quân ra không đáng bao nhiêu, những cũng là một chi phí không hề nhỏ.
Làm kinh doanh không thể không vì lợi nhuận, theo tình hình này thì chắc chắn không thể kiếm được lời.
“Lão Tần, ý của anh là chiếc bánh hoa này có vấn đề?”
Tần Lâm liếc nhìn sáng mấy cô gái vừa hái hoa dại nói.
“Loài hoa dại này có khắp mọi nơi trong thành phố cổ, mùi vị khá tương đồng với hoa hồng, nhưng không thể làm thức ăn hay làm thuốc”.
Nói đến đây, Tần Lâm liền ngừng không nói tiếp nữa.
Người thông minh sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra, rất rõ ràng, những con buôn này đã dùng hoa dại bên đường để làm bánh hoa, như vậy sẽ tiết kiệm tiền vốn hoa hồng, mới có lợi nhuận.
Những chiếc bánh hoa này trông có vẻ rất rẻ, nhưng thực ra không thể ăn được.
Có lẽ ăn một hai chiếc thì không sao cả, nhưng nếu ăn nhiều chắc chắn sẽ phải vào viện.
Nghe đến đây, mọi người liền đặt những chiếc bánh hoa trên tay xuống, có người lịch sự không muốn vứt trực tiếp thì bỏ vào trong túi, nói tẹo nữa mới ăn.
Có người ăn một nửa liền vội vàng tìm chỗ nhổ ra, ai biết được trong chiéc bánh hoa này có gì, có ăn được không chứ?
Những người buôn bán vô lương tâm này đã dùng mọi cách để làm ra bánh hoa, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không làm công tác khử trùng, cũng không có quy trình làm sạch, ăn vào sẽ bị tiêu chảy, chẳng ai muốn ăn loại thực phẩm này.
Tần Lâm cầm một chiếc giấy gói lên, nhìn lướt qua, lập tức bật cười chế nhạo.
“Chả trách, thì ra công ty bánh hoa này thuộc quyền sở hữu của Smith”.
Mọi người đều sửng sốt, thi nhau nhìn xuống bao bì, quả nhiên đây là công ty con của Smith thật!
Tên Smith này đúng là con buôn vô lương tâm!
Đến Hoa Hạ kiếm tiền bất chính?
Thấy phản ứng của mọi người, sắc mặt Smith lập tức thay đổi, không ngờ Tần Lâm lại biết cả cái này?
Tất nhiên anh ta không ngờ, Tần Lâm chính là Tần đại sư nổi danh như cồn, trên thế giới này không có ai hiểu biết về dược liệu hơn Tần Lâm.
Mà hoa hồng tất nhiên cũng là một loại dược liệu, bao gồm cả loại hoa dại màu tím bên đường kia, Tần Lâm cũng thuộc như lòng bàn tay.
Cho dù có thêm rất nhiều chất ngọt trộn thành bánh, nhưng Tần Lâm chỉ cần ngửi là có thể biết bên trong có những thứ gì.
Bán những thứ thế này chính là coi thường mạng sống của khách hàng, tất nhiên Tần Lâm không chịu để yên.
Smith nghe vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, chỉ tay vào Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Tên họ Tần kia, anh đừng có mả ở đây nói lung tung, bánh hoa này sao lại không ăn được chứ? Ở đây mỗi ngày có hàng trăm nghìn khách du lịch, ai nấy đều đến đây mua bánh hoa, sao anh lại nói không ăn được?”
Tần Lâm cười mỉa mai: “Chả trách một ông chủ lớn như anh lại quan tâm đến sản nghiệp nhỏ này, mặc dù những chiếc bánh hoa này lợi nhuận không cao, nhưng lượng khách hàng đến đây rất lớn, hơn nữa cũng toàn là người dân Hoa Hạ, anh cũng biết người dân Hoa Hạ chúng tôi kháng lại được trăm loại độc!”
“Từ bé đến lớn toàn ăn đồ ăn vặt có chất bảo quản, cho dù ăn những chiếc bánh hoa này gây hại cơ thể, những cũng sẽ không nghi ngờ do bánh hoa”.
“Quan trọng là, ở đây là Hoa Hạ, anh dùng thủ đoạn kinh doanh bẩn thỉu này để lừa gạt người Hoa Hạ, nên không có chút áp lực tâm lý nào đúng không?”
Lời nói của Tần Lâm khiến sắc mặt của mọi người lập tức khẽ thay đổi, liếc nhìn sang Smith với ánh mắt phẫn nộ.
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là người dân Hoa Hạ rất dễ lừa à?
Bán những thứ chết người này cho bọn họ thì được, nhưng không thể bán cho người nước ngoài đúng không?
Smith lập tức bị người người chỉ trích, những ánh mắt sắc lẹm như dao găm vào người anh ta, nếu không giải quyết xong thì e là hôm nay Smith phải lên báo rồi.
Tần Lâm cười khinh bỉ: “Cần chứng minh không? Rất đơn giản, giỏi thì ăn năm cái bánh hoa liền một lúc đi, chỉ cần anh ăn được, tôi sẽ mua ngay lâp tức”.
Sắc mặt Smith hơi thay đổi, ăn năm cái bánh hoa? Đừng nói năm, một cái anh ta cũng không muốn ăn.
Những chiếc bánh hoa làm từ hoa dại này được sản xuất trong một cái xưởng nhỏ cực kỳ mất vệ sinh, anh ta không mình đồng da sắt như người Hoa Hạ, ăn vào chắc chắn sẽ bị đau bụng.
Nếu ăn liền năm chiếc thì không chỉ đơn giản là đâu bụng đâu, không chừng còn phải vào bệnh viện rửa dạ dày, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Smith nói: “Tôi không đói”.
Lời này thốt ra, thực ra nếu anh ta nói mình dị ứng với hoa thì có thể là không sao rồi, nhưng Smith phản ứng chậm quá, bị Tần Lâm hỏi dồn đến mức căng thẳng nên mới bộc mồm nói câu tôi không đói.
Câu nói này khiến mọi người dựng tóc gáy, tôi không đói? Lý do này quá củ chuối rồi đó?
“Smith này, anh quá đáng thật đó? Sao anh lại dám bán cho chúng tôi thứ mà cả anh cũng không dám ăn?”
“Đúng vậy, anh xem chúng tôi là gì vậy?”
“Nếu hôm nay anh không ăn thì đừng hòng trở về an toàn!”
“......”
Mấy người của mỹ phẩm Tầng Vân lúc này cũng không thèm để tâm đến quan hệ giữa hai công ty nữa, tên Smith này thật sự quá đáng quá mức, vấn đề liên quan đến sức khỏe của bọn họ chắc chắn phải lớn hơn công việc rồi.
Ngoài những nhân viên này, mấy du khách khác cũng vây lại xung quanh.
Bọn họ còn thô lỗ với Smith hơn.
“Đù, đồ gian thương, con mẹ nó dám lừa người Hoa Hạ bọn tao, tao thấy mày không muốn về nước nữa rồi!”
“Có biết Hoa Hạ chúng tao có một câu thành ngữ là chết nơi đất khách quê người không? Mày có muốn trải nghiệm tý không?”
“Thằng Tây chết tiệt, dám lừa chúng tao à, mày đúng là muốn chết rồi!”
“......”
Trong nháy mắt, Smith đã bị mấy trăm người vây quanh.
Smith nói xong, tất cả mọi người đều vui vẻ tiến vào thành phố cổ, trên đường nhìn xung quanh thấy có một ít hoa tươi thông thường, có người còn ngắt mấy bông.
Tần Lâm liếc mắt nhìn không nói gì, yên lặng bước vào thành phố cổ theo mọi người.
Hồ Gia Hân hỏi: “Lão Tần, anh ăn bánh hoa bao giờ chưa?”
Tần Lâm lắc đầu.
Hồ Gia Hân cực kỳ tò mò, hơi nóng lòng muốn thử.
Suy cho cùng, phụ nữ vốn dĩ rất thích hoa tươi, cho dù làm thành thức ăn thì vẫn thích như thế.
Bước vào thành phố cổ, Smith dẫn mọi người đến cổng cửa hàng tên là Bách Niên Lão, mua một ít bánh hoa, phát cho mỗi người một cái.
“Bánh hoa của cửa hàng Dương Thị này là ngon và rẻ nhất, vô cùng nổi tiếng, nhìn cửa hàng là biết. Những cửa hàng khác toàn bán hai ba tệ một chiếc, còn cửa hàng này chỉ bán một tệ, mọi người có thể mua một ít về cho gia đình, hoặc quảng bá hộ người ta”.
Dứt lời, mọi người đều sửng sốt, hơi ngạc nhiên không ngờ bánh hoa lại rẻ như vậy, chỉ một tệ một chiếc, lợi nhuận thấp quá rồi?
Hồ Gia Hân nhíu mày, theo nguyên tắc của rẻ là của ôi, cộng thêm tên Smith này không mấy đáng tin cậy nên Hồ Gia Hân không hề động vào bánh.
Còn nhìn sang Tần Lâm hỏi: “Lão Tần, bánh hoa này thế nào?”
Tần Lâm bẻ ra ngửi thử rồi bật cười chế nhạo.
“Bánh hoa là đặc sản của thành phố cổ, mỗi chiếc bánh hoa được làm từ ba bông hồng, điều này cả nước đều biết.
“Giá của ba bông hồng đã khoảng một tệ rồi, cho dù không tính phí bột mì, nướng bánh, gói bánh thì bán một tệ một chiếc cũng không thu được một xu nào, cô nghĩ sao?”
Hồ Gia Hân là dân kinh doanh, cô ấy tất nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ riêng giá hoa tươi đã là một tệ rồi, công thêm tiền bột, đóng gói, gia công, phí nhân công, tiền mặt bằng, cho dù những chi phí này tính bình quân ra không đáng bao nhiêu, những cũng là một chi phí không hề nhỏ.
Làm kinh doanh không thể không vì lợi nhuận, theo tình hình này thì chắc chắn không thể kiếm được lời.
“Lão Tần, ý của anh là chiếc bánh hoa này có vấn đề?”
Tần Lâm liếc nhìn sáng mấy cô gái vừa hái hoa dại nói.
“Loài hoa dại này có khắp mọi nơi trong thành phố cổ, mùi vị khá tương đồng với hoa hồng, nhưng không thể làm thức ăn hay làm thuốc”.
Nói đến đây, Tần Lâm liền ngừng không nói tiếp nữa.
Người thông minh sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra, rất rõ ràng, những con buôn này đã dùng hoa dại bên đường để làm bánh hoa, như vậy sẽ tiết kiệm tiền vốn hoa hồng, mới có lợi nhuận.
Những chiếc bánh hoa này trông có vẻ rất rẻ, nhưng thực ra không thể ăn được.
Có lẽ ăn một hai chiếc thì không sao cả, nhưng nếu ăn nhiều chắc chắn sẽ phải vào viện.
Nghe đến đây, mọi người liền đặt những chiếc bánh hoa trên tay xuống, có người lịch sự không muốn vứt trực tiếp thì bỏ vào trong túi, nói tẹo nữa mới ăn.
Có người ăn một nửa liền vội vàng tìm chỗ nhổ ra, ai biết được trong chiéc bánh hoa này có gì, có ăn được không chứ?
Những người buôn bán vô lương tâm này đã dùng mọi cách để làm ra bánh hoa, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không làm công tác khử trùng, cũng không có quy trình làm sạch, ăn vào sẽ bị tiêu chảy, chẳng ai muốn ăn loại thực phẩm này.
Tần Lâm cầm một chiếc giấy gói lên, nhìn lướt qua, lập tức bật cười chế nhạo.
“Chả trách, thì ra công ty bánh hoa này thuộc quyền sở hữu của Smith”.
Mọi người đều sửng sốt, thi nhau nhìn xuống bao bì, quả nhiên đây là công ty con của Smith thật!
Tên Smith này đúng là con buôn vô lương tâm!
Đến Hoa Hạ kiếm tiền bất chính?
Thấy phản ứng của mọi người, sắc mặt Smith lập tức thay đổi, không ngờ Tần Lâm lại biết cả cái này?
Tất nhiên anh ta không ngờ, Tần Lâm chính là Tần đại sư nổi danh như cồn, trên thế giới này không có ai hiểu biết về dược liệu hơn Tần Lâm.
Mà hoa hồng tất nhiên cũng là một loại dược liệu, bao gồm cả loại hoa dại màu tím bên đường kia, Tần Lâm cũng thuộc như lòng bàn tay.
Cho dù có thêm rất nhiều chất ngọt trộn thành bánh, nhưng Tần Lâm chỉ cần ngửi là có thể biết bên trong có những thứ gì.
Bán những thứ thế này chính là coi thường mạng sống của khách hàng, tất nhiên Tần Lâm không chịu để yên.
Smith nghe vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, chỉ tay vào Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Tên họ Tần kia, anh đừng có mả ở đây nói lung tung, bánh hoa này sao lại không ăn được chứ? Ở đây mỗi ngày có hàng trăm nghìn khách du lịch, ai nấy đều đến đây mua bánh hoa, sao anh lại nói không ăn được?”
Tần Lâm cười mỉa mai: “Chả trách một ông chủ lớn như anh lại quan tâm đến sản nghiệp nhỏ này, mặc dù những chiếc bánh hoa này lợi nhuận không cao, nhưng lượng khách hàng đến đây rất lớn, hơn nữa cũng toàn là người dân Hoa Hạ, anh cũng biết người dân Hoa Hạ chúng tôi kháng lại được trăm loại độc!”
“Từ bé đến lớn toàn ăn đồ ăn vặt có chất bảo quản, cho dù ăn những chiếc bánh hoa này gây hại cơ thể, những cũng sẽ không nghi ngờ do bánh hoa”.
“Quan trọng là, ở đây là Hoa Hạ, anh dùng thủ đoạn kinh doanh bẩn thỉu này để lừa gạt người Hoa Hạ, nên không có chút áp lực tâm lý nào đúng không?”
Lời nói của Tần Lâm khiến sắc mặt của mọi người lập tức khẽ thay đổi, liếc nhìn sang Smith với ánh mắt phẫn nộ.
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là người dân Hoa Hạ rất dễ lừa à?
Bán những thứ chết người này cho bọn họ thì được, nhưng không thể bán cho người nước ngoài đúng không?
Smith lập tức bị người người chỉ trích, những ánh mắt sắc lẹm như dao găm vào người anh ta, nếu không giải quyết xong thì e là hôm nay Smith phải lên báo rồi.
Tần Lâm cười khinh bỉ: “Cần chứng minh không? Rất đơn giản, giỏi thì ăn năm cái bánh hoa liền một lúc đi, chỉ cần anh ăn được, tôi sẽ mua ngay lâp tức”.
Sắc mặt Smith hơi thay đổi, ăn năm cái bánh hoa? Đừng nói năm, một cái anh ta cũng không muốn ăn.
Những chiếc bánh hoa làm từ hoa dại này được sản xuất trong một cái xưởng nhỏ cực kỳ mất vệ sinh, anh ta không mình đồng da sắt như người Hoa Hạ, ăn vào chắc chắn sẽ bị đau bụng.
Nếu ăn liền năm chiếc thì không chỉ đơn giản là đâu bụng đâu, không chừng còn phải vào bệnh viện rửa dạ dày, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Smith nói: “Tôi không đói”.
Lời này thốt ra, thực ra nếu anh ta nói mình dị ứng với hoa thì có thể là không sao rồi, nhưng Smith phản ứng chậm quá, bị Tần Lâm hỏi dồn đến mức căng thẳng nên mới bộc mồm nói câu tôi không đói.
Câu nói này khiến mọi người dựng tóc gáy, tôi không đói? Lý do này quá củ chuối rồi đó?
“Smith này, anh quá đáng thật đó? Sao anh lại dám bán cho chúng tôi thứ mà cả anh cũng không dám ăn?”
“Đúng vậy, anh xem chúng tôi là gì vậy?”
“Nếu hôm nay anh không ăn thì đừng hòng trở về an toàn!”
“......”
Mấy người của mỹ phẩm Tầng Vân lúc này cũng không thèm để tâm đến quan hệ giữa hai công ty nữa, tên Smith này thật sự quá đáng quá mức, vấn đề liên quan đến sức khỏe của bọn họ chắc chắn phải lớn hơn công việc rồi.
Ngoài những nhân viên này, mấy du khách khác cũng vây lại xung quanh.
Bọn họ còn thô lỗ với Smith hơn.
“Đù, đồ gian thương, con mẹ nó dám lừa người Hoa Hạ bọn tao, tao thấy mày không muốn về nước nữa rồi!”
“Có biết Hoa Hạ chúng tao có một câu thành ngữ là chết nơi đất khách quê người không? Mày có muốn trải nghiệm tý không?”
“Thằng Tây chết tiệt, dám lừa chúng tao à, mày đúng là muốn chết rồi!”
“......”
Trong nháy mắt, Smith đã bị mấy trăm người vây quanh.
Bình luận facebook