Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-751
Chương 929: Hoàng Bì Tử
“Ông ơi!”
Mặt Dương Quế Hoa trắng bạch.
“Yên tâm, lão thần tiên sắp đi rồi, ăn đồ cúng xong, sau khi tôi và lão thần tiên nói chuyện với nhau, lão thần tiên sẽ không quấy phá nữa, ông ấy tức khắc sẽ khỏi bệnh".
Tôn đại thần nói với vẻ mặt bình thản.
“Anh Tần, cái này……”
Mộc Tâm Lan cũng kinh ngạc, bố ngồi xổm trên bàn thờ như con khỉ vậy, không bận tâm đến ánh mắt của bất cứ ai, ăn lấy ăn để, ngoạm hai quả táo rồi ném đi, rượu trắng trên bàn uống một hơi hết sạch.
“Ngày thường bố tôi không uống một giọt rượu”.
Mộc Tâm Lan không thể tin nổi.
Tầm Lâm chợt nhận ra điều gì đó, anh nhìn đống củi chất trên nóc nhà họ Mộc, thấy một con chồn đang ngồi đó vỗ bụng, dáng vẻ say sưa, trông rất giống người.
Anh từng nghe sư phụ nói, trong thế giới này tràn ngập những điều diệu kỳ, vu thuật ở Tây Vực, miếu đường phương Đông, trùng độc Nam Cương, Hồ Hoàng Bắc địa, tất cả đều rất thần kỳ, nhiều cái khoa học không thể nào giải thích được.
Vu thuật Tây Vực chỉ những người ở biên cương phương Tây nghiên cứu thuật phù thủy, miếu đường phương Đông chỉ đạo quán và chùa chiền để người đời hương khói, trùng độc Nam Cương chỉ thuật dùng độc bí hiểm của làng Mèo Vân Nam, Hồ Hoàng Bắc địa là chỉ Hồ Hoàng Nhị Tiên (Hồ: là hồ ly, Hoàng: con chồn) ở phương Bắc khiến người ta không nắm được điểm yếu, không sờ được đầu, một số người đạo hành cao thâm thực sự cũng là sự tồn tại bí ẩn đối với người bình thường.
“Lẽ nào là nó?”
Tần Lâm lẩm bẩm nói, đá một hòn đá dưới chân, đập trúng vào người con chồn sóc đó, cũng chính là Hoàng Tử Bì mà người dân truyền miệng nhau.
“Chít chít chít”.
Con Hoàng Tử Bì bị hòn đá đập trúng lăn xuống đất, Tần Lâm lao đến nhưng nó đã luồn vào trong đống củi, hoàn toàn mất tung tích.
Trùng hợp là lđúng úc này, Lão Mộc ngã từ bàn thờ xuống rồi ngất lịm đi.
Dọa tất cả mọi người khiếp sợ.
“Ông ơi!”
“Bố!”
Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ vội chạy đến dìu ông Mộc, mặt ông ấy trắng bạch, ngã đập xuống khiến đầu toàn máu, mở mắt một cách khó khăn, môi mấp máy.
“Tôi.....tôi làm sao vậy?”
Mộc Đạt Hoa đờ đẫn nói, cơ thể vô cùng yếu ớt, nhìn mọi người xung quanh, ông cũng hiểu được phần nào, nhưng lại không biết rốt cuộc lúc nãy mình đã làm gì.
Tôn đại thần u ám mặt mày, thấy bực bội trong lòng, chắc chắn là có người làm Hoàng Đại Tiên hoảng sợ, nếu không tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này được.
“Tôn đại thần, rốt cuộc là sao vậy? Sao bố tôi lại ngã từ bàn xuống?”
Mộc Tâm Lan gào lên khiến mặt Tôn đại thần hơi biến sắc.
“Sao.....sao tôi biết được, cũng không trách tôi được”.
Tôn đại thần vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói.
“Ông không biết? Chẳng phải ông nhảy mời thần đến chữa bệnh sao? Bây giờ thì lại thêm rắc rối, ông giải thích đi?”
Tần Lâm cười khẩy nói.
“Tôi tôi.....ai biết được ông ấy rơi từ bàn xuống chứ, rõ ràng sắp thành công rồi, đều tại cậu, dọa khiến lão thần tiên hoảng sợ bỏ đi rồi”.
Tôn đại thần cãi lại, trừng mắt nhìn Tần Lâm.
“Vậy ư? Chẳng phải con Hoàng Tử Bì đó cùng một hội với ông sao? Đúng là không biết tốt xấu, còn không mau cút đi cho tôi!”
Tần Lâm đạp vào người Tôn đại thần, bà con xung quanh đều kinh hãi, lúc nãy ông Mộc rơi từ trên bàn xuống đã khiến không ít người thấy sợ, hơn nữa khắp mặt ông ấy đều là máu, vết thương ngày càng nghiêm trọng.
“Cậu dám bất kính với đại tiên sao, cậu đợi đấy, tôi với cậu chưa xong đâu!”
Tôn đại thần sợ hãi vội vàng chạy ra khỏi nhà họ Mộc.
“Mau đi bệnh viện đi, bố yếu lắm rồi. Tiểu Lộ, còn ngây ra đấy làm gì, cõng bố đi!”
Mộc Tâm Lan lo lắng nói.
“Hazz, đừng đi thì hơn, bây giờ chúng ta cũng không có tiền”.
Dương Quế Hoa thở dài nói.
“Bố con mắc bệnh nghề nghiệp, mấy người trong thôn chúng ta đều chết vì bệnh này, do nhiều năm vào núi săn bắn, thần núi tức giận nên giáng tội cho bố con, tốn tiền đi bệnh viện cũng không chữa được đâu”.
“Đúng đấy chị, đừng đi thì hơn, bố chúng ta đã thế này rồi, đi bệnh viện chẳng phải mất tiền oan sao?”
Mộc Tiểu Lộ khẽ nói.
“Ông ấy là bố em đấy!”
Mộc Tâm Lan phẫn nộ quát lên.
“Tiền của con đâu? Tiền con đi làm dành dụm được cũng phải năm mươi nghìn tệ, đưa số tiền đấy cho con để con đi chữa bệnh cho bố”.
“Không có tiền, nhà mình làm gì còn tiền để chữa bệnh cho ông ấy chứ? Số tiền con kiếm được để cho em con mua xe rồi”.
Dương Quế Hoa lạnh lùng nói.
“Mua xe rồi? Lúc nào vậy? Xe nào chứ?”
Mộc Tâm Lan sững sờ.
“Mấy hôm trước chơi bài với Nhị Trụ Tử thua hết rồi”.
Mộc Tâm Lan cuộn chặt nắm đấm, u ám mặt mày.
“Đồ khốn nạn!”
Mộc Tâm Lan suýt nữa bị cậu ta làm cho tức chết, số tiền mấy năm nay bản thân dành dụm được đưa hết cho em trai mua xe, mua rồi lại để cậu ta lấy đi cá cược.
“Cái con bé này, sao lại nói em mình là khốn nạn chứ, thế mẹ với bố con là gì hả? Đưa chút tiền cho em trai con tiêu thì sao chứ? Mấy năm nay nuôi con ăn học chẳng phải là để kiếm tiền cho em trai con tiêu sao? Cái đồ ăn cháo đá bát này, mẹ đúng là nuôi con tốn công vô ích rồi”.
Dương Quế Hoa phẫn nộ quát lên.
“Cho dù là tiền của con hết rồi thì mẹ vẫn còn tiền tiết kiệm đúng không? Mẹ à, bố là trụ cột của nhà ta đấy, không thể mất ông ấy được”.
Mộc Tâm Lan kiên trì nói, không phải cô ấy không muốn cho em trai tiêu tiền mà đây là số tiền cô vất vả kiếm được, vì muốn bố mẹ có thể an hưởng tuổi già, ngay cả chai nước uống cô cũng không dám mua, ai ngờ lại bị thằng em đánh bài thua hết? Bây giờ bố cô không có tiền chữa bệnh, cô thực sự rất đau buồn.
“Sao nào? Con còn tơ tưởng đến số tiền tiết kiệm của bọn ta sao? Con đi học tốn biết bao nhiêu tiền của mẹ, con còn không rõ sao? Số tiền đấy đưa cho nhà Lão Lý rồi”.
Dương Quế Hoa nói.
“Em trai con và con gái nhà Lão Lý qua lại hơn hai năm rồi, nếu không phải vì bố con thì đầu xuân năm nay là cưới rồi, Tôn đại thần nói làm việc hỉ là điều tốt nhất cho bố con, xong sính lễ rồi, bây giờ nhà mình làm gì còn tiền nữa? Bệnh của bố con có chữa hay không thì vẫn thế. Con tưởng rằng có thể chữa khỏi sao? Tôn đại thần đã bó tay bỏ chạy rồi, bệnh viện càng không có ích.
“Cái gì?”
Mộc Tâm Lan sững sờ, đưa số tiền bản thân kiếm cho em trai mua xe, lấy tiền mà bố tích góp để cho em trai cưới vợ, bây giờ ông ấy nằm trên giường chờ chết, không có tiền chữa bệnh, Mộc Tâm Lan lo lắng òa khóc.
“Mộc Tiểu Lộ, đồ khốn nạn, ông ấy là bố mày? Mày cưới vợ là quên bố sao?”
Mộc Tâm Lan đau khổ gào lên.
“Chị à, Tôn đại thần nói làm việc hỉ nói không chừng bố có thể khỏe lại, chị mắng em cái gì chứ, em chỉ nghe theo lời mẹ thôi, hơn nữa, sau này em chính là trụ cột của cái nhà này”.
Mộc Tiểu Lộ bực bội nói, cậu ta cúi đầu, biểu cảm cứng đầu, không chịu thua.
“Đúng, là mẹ nói, con đừng có dọa nạt em trai nữa, có giỏi thì lấy tiền chữa bệnh cho bố con đi, bây giờ em trai con vẫn chưa kết hôn, qua hơn hai mươi tuổi thì cái làng này còn ai đồng ý gả cho nó nữa chứ? Còn người bố sống dở chết dở, bây giờ con gái nhà Lão Lý đồng ý rồi phải chốt nhanh, mặc kệ sự sống chết của bố con, chắc chắn ông ấy cũng muốn trước khi chết được nhìn thấy em trai con kết hôn, làm việc hỉ là tốt nhất”.
Dương Quế Hoa nghiệm nghị nói.
“Ông ơi!”
Mặt Dương Quế Hoa trắng bạch.
“Yên tâm, lão thần tiên sắp đi rồi, ăn đồ cúng xong, sau khi tôi và lão thần tiên nói chuyện với nhau, lão thần tiên sẽ không quấy phá nữa, ông ấy tức khắc sẽ khỏi bệnh".
Tôn đại thần nói với vẻ mặt bình thản.
“Anh Tần, cái này……”
Mộc Tâm Lan cũng kinh ngạc, bố ngồi xổm trên bàn thờ như con khỉ vậy, không bận tâm đến ánh mắt của bất cứ ai, ăn lấy ăn để, ngoạm hai quả táo rồi ném đi, rượu trắng trên bàn uống một hơi hết sạch.
“Ngày thường bố tôi không uống một giọt rượu”.
Mộc Tâm Lan không thể tin nổi.
Tầm Lâm chợt nhận ra điều gì đó, anh nhìn đống củi chất trên nóc nhà họ Mộc, thấy một con chồn đang ngồi đó vỗ bụng, dáng vẻ say sưa, trông rất giống người.
Anh từng nghe sư phụ nói, trong thế giới này tràn ngập những điều diệu kỳ, vu thuật ở Tây Vực, miếu đường phương Đông, trùng độc Nam Cương, Hồ Hoàng Bắc địa, tất cả đều rất thần kỳ, nhiều cái khoa học không thể nào giải thích được.
Vu thuật Tây Vực chỉ những người ở biên cương phương Tây nghiên cứu thuật phù thủy, miếu đường phương Đông chỉ đạo quán và chùa chiền để người đời hương khói, trùng độc Nam Cương chỉ thuật dùng độc bí hiểm của làng Mèo Vân Nam, Hồ Hoàng Bắc địa là chỉ Hồ Hoàng Nhị Tiên (Hồ: là hồ ly, Hoàng: con chồn) ở phương Bắc khiến người ta không nắm được điểm yếu, không sờ được đầu, một số người đạo hành cao thâm thực sự cũng là sự tồn tại bí ẩn đối với người bình thường.
“Lẽ nào là nó?”
Tần Lâm lẩm bẩm nói, đá một hòn đá dưới chân, đập trúng vào người con chồn sóc đó, cũng chính là Hoàng Tử Bì mà người dân truyền miệng nhau.
“Chít chít chít”.
Con Hoàng Tử Bì bị hòn đá đập trúng lăn xuống đất, Tần Lâm lao đến nhưng nó đã luồn vào trong đống củi, hoàn toàn mất tung tích.
Trùng hợp là lđúng úc này, Lão Mộc ngã từ bàn thờ xuống rồi ngất lịm đi.
Dọa tất cả mọi người khiếp sợ.
“Ông ơi!”
“Bố!”
Dương Quế Hoa và Mộc Tiểu Lộ vội chạy đến dìu ông Mộc, mặt ông ấy trắng bạch, ngã đập xuống khiến đầu toàn máu, mở mắt một cách khó khăn, môi mấp máy.
“Tôi.....tôi làm sao vậy?”
Mộc Đạt Hoa đờ đẫn nói, cơ thể vô cùng yếu ớt, nhìn mọi người xung quanh, ông cũng hiểu được phần nào, nhưng lại không biết rốt cuộc lúc nãy mình đã làm gì.
Tôn đại thần u ám mặt mày, thấy bực bội trong lòng, chắc chắn là có người làm Hoàng Đại Tiên hoảng sợ, nếu không tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này được.
“Tôn đại thần, rốt cuộc là sao vậy? Sao bố tôi lại ngã từ bàn xuống?”
Mộc Tâm Lan gào lên khiến mặt Tôn đại thần hơi biến sắc.
“Sao.....sao tôi biết được, cũng không trách tôi được”.
Tôn đại thần vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói.
“Ông không biết? Chẳng phải ông nhảy mời thần đến chữa bệnh sao? Bây giờ thì lại thêm rắc rối, ông giải thích đi?”
Tần Lâm cười khẩy nói.
“Tôi tôi.....ai biết được ông ấy rơi từ bàn xuống chứ, rõ ràng sắp thành công rồi, đều tại cậu, dọa khiến lão thần tiên hoảng sợ bỏ đi rồi”.
Tôn đại thần cãi lại, trừng mắt nhìn Tần Lâm.
“Vậy ư? Chẳng phải con Hoàng Tử Bì đó cùng một hội với ông sao? Đúng là không biết tốt xấu, còn không mau cút đi cho tôi!”
Tần Lâm đạp vào người Tôn đại thần, bà con xung quanh đều kinh hãi, lúc nãy ông Mộc rơi từ trên bàn xuống đã khiến không ít người thấy sợ, hơn nữa khắp mặt ông ấy đều là máu, vết thương ngày càng nghiêm trọng.
“Cậu dám bất kính với đại tiên sao, cậu đợi đấy, tôi với cậu chưa xong đâu!”
Tôn đại thần sợ hãi vội vàng chạy ra khỏi nhà họ Mộc.
“Mau đi bệnh viện đi, bố yếu lắm rồi. Tiểu Lộ, còn ngây ra đấy làm gì, cõng bố đi!”
Mộc Tâm Lan lo lắng nói.
“Hazz, đừng đi thì hơn, bây giờ chúng ta cũng không có tiền”.
Dương Quế Hoa thở dài nói.
“Bố con mắc bệnh nghề nghiệp, mấy người trong thôn chúng ta đều chết vì bệnh này, do nhiều năm vào núi săn bắn, thần núi tức giận nên giáng tội cho bố con, tốn tiền đi bệnh viện cũng không chữa được đâu”.
“Đúng đấy chị, đừng đi thì hơn, bố chúng ta đã thế này rồi, đi bệnh viện chẳng phải mất tiền oan sao?”
Mộc Tiểu Lộ khẽ nói.
“Ông ấy là bố em đấy!”
Mộc Tâm Lan phẫn nộ quát lên.
“Tiền của con đâu? Tiền con đi làm dành dụm được cũng phải năm mươi nghìn tệ, đưa số tiền đấy cho con để con đi chữa bệnh cho bố”.
“Không có tiền, nhà mình làm gì còn tiền để chữa bệnh cho ông ấy chứ? Số tiền con kiếm được để cho em con mua xe rồi”.
Dương Quế Hoa lạnh lùng nói.
“Mua xe rồi? Lúc nào vậy? Xe nào chứ?”
Mộc Tâm Lan sững sờ.
“Mấy hôm trước chơi bài với Nhị Trụ Tử thua hết rồi”.
Mộc Tâm Lan cuộn chặt nắm đấm, u ám mặt mày.
“Đồ khốn nạn!”
Mộc Tâm Lan suýt nữa bị cậu ta làm cho tức chết, số tiền mấy năm nay bản thân dành dụm được đưa hết cho em trai mua xe, mua rồi lại để cậu ta lấy đi cá cược.
“Cái con bé này, sao lại nói em mình là khốn nạn chứ, thế mẹ với bố con là gì hả? Đưa chút tiền cho em trai con tiêu thì sao chứ? Mấy năm nay nuôi con ăn học chẳng phải là để kiếm tiền cho em trai con tiêu sao? Cái đồ ăn cháo đá bát này, mẹ đúng là nuôi con tốn công vô ích rồi”.
Dương Quế Hoa phẫn nộ quát lên.
“Cho dù là tiền của con hết rồi thì mẹ vẫn còn tiền tiết kiệm đúng không? Mẹ à, bố là trụ cột của nhà ta đấy, không thể mất ông ấy được”.
Mộc Tâm Lan kiên trì nói, không phải cô ấy không muốn cho em trai tiêu tiền mà đây là số tiền cô vất vả kiếm được, vì muốn bố mẹ có thể an hưởng tuổi già, ngay cả chai nước uống cô cũng không dám mua, ai ngờ lại bị thằng em đánh bài thua hết? Bây giờ bố cô không có tiền chữa bệnh, cô thực sự rất đau buồn.
“Sao nào? Con còn tơ tưởng đến số tiền tiết kiệm của bọn ta sao? Con đi học tốn biết bao nhiêu tiền của mẹ, con còn không rõ sao? Số tiền đấy đưa cho nhà Lão Lý rồi”.
Dương Quế Hoa nói.
“Em trai con và con gái nhà Lão Lý qua lại hơn hai năm rồi, nếu không phải vì bố con thì đầu xuân năm nay là cưới rồi, Tôn đại thần nói làm việc hỉ là điều tốt nhất cho bố con, xong sính lễ rồi, bây giờ nhà mình làm gì còn tiền nữa? Bệnh của bố con có chữa hay không thì vẫn thế. Con tưởng rằng có thể chữa khỏi sao? Tôn đại thần đã bó tay bỏ chạy rồi, bệnh viện càng không có ích.
“Cái gì?”
Mộc Tâm Lan sững sờ, đưa số tiền bản thân kiếm cho em trai mua xe, lấy tiền mà bố tích góp để cho em trai cưới vợ, bây giờ ông ấy nằm trên giường chờ chết, không có tiền chữa bệnh, Mộc Tâm Lan lo lắng òa khóc.
“Mộc Tiểu Lộ, đồ khốn nạn, ông ấy là bố mày? Mày cưới vợ là quên bố sao?”
Mộc Tâm Lan đau khổ gào lên.
“Chị à, Tôn đại thần nói làm việc hỉ nói không chừng bố có thể khỏe lại, chị mắng em cái gì chứ, em chỉ nghe theo lời mẹ thôi, hơn nữa, sau này em chính là trụ cột của cái nhà này”.
Mộc Tiểu Lộ bực bội nói, cậu ta cúi đầu, biểu cảm cứng đầu, không chịu thua.
“Đúng, là mẹ nói, con đừng có dọa nạt em trai nữa, có giỏi thì lấy tiền chữa bệnh cho bố con đi, bây giờ em trai con vẫn chưa kết hôn, qua hơn hai mươi tuổi thì cái làng này còn ai đồng ý gả cho nó nữa chứ? Còn người bố sống dở chết dở, bây giờ con gái nhà Lão Lý đồng ý rồi phải chốt nhanh, mặc kệ sự sống chết của bố con, chắc chắn ông ấy cũng muốn trước khi chết được nhìn thấy em trai con kết hôn, làm việc hỉ là tốt nhất”.
Dương Quế Hoa nghiệm nghị nói.
Bình luận facebook