Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-775
Chương 953: Gấu đen bị thương nặng
Mặt Dương Vân Kim tái mét không còn giọt máu, cô ta không thể rút tay ra được, lo lắng đến mức bật khóc, nhưng lại không có ai giúp cô ta, vì lúc này Na Mỹ đã chạy đến giúp Tần Lâm rồi.
Tần Lâm bị gấu đen đánh cho một chưởng, động tác cũng chậm chạp đi nhiều, cơ thể bị tổn thương, cổ tay hơi run rẩy, liên tiếp bắn châm bạc ba lần nhưng không trúng con mắt của gấu đen.
Đúng lúc Tần Lâm và gấu đen đang đánh nhau, Na Mỹ nhanh chóng trèo lên cây lớn, vót một cành cây thẳng tắp, nhắm vào mắt gấu đen.
Tần Lâm và gấu đen vừa đuổi vừa trốn, cô ấy chưa bắn tên vội mà chờ đợi cơ hội, một khi không trúng là cô ấy không còn bất cứ một cơ hội nào nữa.
Gấu đen hình như cùng ý thức được đồng loại của mình đã gặp nguy hiểm, nên càng cơn giận với Tần Lâm càng lớn hơn, nhất định phải đưa Tần Lâm vào chỗ chết.
Tuyết rơi ngày càng lớn, giống như lông ngỗng vậy, đúng như Mộc Tâm Lan đã nói, tuyết tháng mười lạnh thấu tim gan, nhiệt độ trong rừng nguyên sinh cũng thay đổi, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Tần Lâm nhảy lên cao, đạp vào ngực của gấu đen, nó lùi lại hai bước, nhưng lại xông lên tấn công một lần nữa, hai bàn tay vỗ vào nhau như muốn bóp chết Tần Lâm.
Đúng lúc này, Na Mỹ cuối cùng cũng ra tay, gang bàn tay đã chảy mồ hôi, chiêu cuối cùng cũng được phóng ra, chính giữa lòng đen, nhân lúc gấu đen không để ý đã chọc trúng vào mắt nó.
Tần Lâm nhân cơ hội thoát thân, tận dụng thời cơ, đạp vào thân cây bay lên, đấm túi bụi mấy cái vào dưới nách của nó, mười mấy cú đấm làm cánh tay gấu đen tàn phế, Tần Lâm xoay người, nhảy lên, hai chân kẹp cổ nó, cưỡi lên đầu nó, một tay kẹp ba cây châm bạc đâm vào con mắt bên kia của nó.
"Grào… grào…"
Gấu đen ra sức vùng vẫy, muốn vứt Tần Lâm ra, nhưng không thể nhìn rõ những thứ xung quanh, quờ quạng lung tung, vấp ngã liên tục, bị ngã chảy máu đầu, bước chân lảo đảo, không thể đi tiếp được, vì cây cổ thụ dày quá, nhìn thấy còn phải cẩn thận không lại đâm vào chúng chứ đừng nói tới bây giờ đã mù cả hai mắt, bước đi loạng choạng không thể đi ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
"Mau đi thôi!"
Tần Lâm nhìn về phía Mộc Tâm Lan rồi trầm giọng nói, bây giờ bọn họ không cần phải ở đây nữa, con gấu đen này cũng sắp chết rồi, mù mắt nên không thể tìm đồ ăn, mất đi năng lực chiến đấu, cái chết bây giờ chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tần Lâm và Na Mỹ liếc nhìn nhau, hơi gật đầu, trong thời khắc quan trọng nhất, hai người đã hợp sức tiêu diệt con gấu đen, công lao của Na Mỹ cũng rất to lớn.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không có thể sẽ bị những loài thú dữ khác để ý, gây ra tiếng động lớn như vậy, gấu đen chắc chắn xong đời rồi, không nên ở nơi đây quá lâu, phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây mới có thể đảm bảo an toàn, không cần nói cũng biết ban đêm là lúc nguy hiểm nhất trong khu rừng này.
"Cứu tôi…"
Dương Vân Kim nước mắt lưng tròng hét lên, Na Mỹ chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô ta.
Tần Lâm nhìn Dương Vân Kim một cái, Dương Vân Kim cũng nhìn Tần Lâm hét lên.
"Ngây ra đó làm gì, còn không lại đây giúp một tay?"
Mộc Tâm Lan vội chạy đến, cứu người quan trọng!
"Anh trai, giúp một tay đi".
Na Mỹ nhìn về phía Tần Lâm, nói nhỏ, Tần Lâm gật đầu, ba người cùng xúm vào đẩy cái cây kia để Dương Vân Kim rút tay ra.
"Cánh tay của tôi, sưng hết lên rồi! Hu hu hu! Cánh tay của tôi!"
Dương Vân Kim khóc lóc, Na Mỹ vỗ vai cô ta an ủi.
"Yên tâm đi, chưa gãy xương là may rồi".
"Bây giờ chúng ta phải làm gì? Chẳng phải là nhanh chóng rời khỏi nơi đây sao?"
Mộc Tâm Lan vẫn còn sợ hãi nói, mặc dù bây giờ đã giải quyết xong con gấu đen, nhưng không có nghĩa là không gặp chuyện khác, nhỡ gặp bất trắc ở đây thì không đáng.
Tần Lâm nhìn xung quanh, vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của gấu đen ở đằng xa, nhưng bây giờ muốn rời khỏi chỗ này lại là điều vô cùng khó khăn.
Nhưng không biết tại sao, anh luôn cản thấy có thứ gì đó theo sau bản thân.
Bông tuyết bay trong không trung ngày càng nhiều, nhiệt độ cũng giảm xuống nhanh chóng, bông tuyết bay trong không trung khiến con đường trước mặt càng trở nên mơ hồ.
"Bây giờ chúng ta đã không còn đường nữa, vừa rồi sau khi trốn chạy gấu đen chúng ta đã chạy loạn hết rồi, không thể tìm lại con đường ban đầu nữa. Hơn nữa cho dù có tìm được cũng chưa chắc đã rời khỏi đây được, vì ký hiệu đã bị tuyết vùi lấp rồi, lớp tuyết cũng đã dày hơn nửa mét, tầm nhìn còn chưa đến mười mét, bây giờ mà chúng ta tiếp tục đi thì rất có khả năng sẽ lạc trong cánh rừng này mất".
Vẻ mặt Na Mỹ nghiêm trọng, sau khi thoát khỏi con gấu đen thì bọn họ vẫn gặp nguy hiểm trong rừng sâu.
"Đúng đấy, tuyết rơi nhiều quá, nếu bây giờ chúng ta tiếp tục đi thì chỉ có đường chết thôi, không tìm được đường, mất phương hướng, đồng nghĩa với việc tuyên án tử hình với bản thân, tuyết ngừng rơi thì con đường lúc đầu cũng bị chặn mất rồi, dấu vết cũng bị xóa sạch, không có phương hướng, không có mục tiêu, chúng ta sẽ lạc đường, khu rừng nguyên sinh này kinh khủng hơn bất cứ nơi nào khác, bây giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng tuyết rơi ít đi, dừng lại sớm một chút mới có thể tìm được lối ra".
Tần Lâm gật đầu nói.
"Vậy chúng ta phải ở đây chờ chết sao? Anh tưởng anh là ai? Anh có thể ra lệnh cho tôi sao? Tôi mới là thợ săn ở đây, bây giờ phải đi, nếu không sẽ không còn đường sống, nếu còn không mau rời khỏi đây thì chúng ta sẽ chết cóng, anh có biết tuyết chặn núi lạnh như thế nào không? Anh vào rừng già bao giờ chưa? Bây giờ không đi, cho dù là thú dữ hay tuyết lớn, hay là chướng ngại vật trong rừng già chúng ta cũng không thể vượt qua được".
Dương Vân Kim không phục, vẻ mặt nặng nề nói.
"Cô tài giỏi như vậy, cô là người săn thú lão luyện, vậy mà gặp gấu đen lại chạy nhanh nhất?"
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Anh… thật nực cười, nếu tôi không chạy, chẳng lẽ chờ gấu đen đến ăn thịt tôi à?"
Dương Vân Kim không chịu yếu thế, sao bản thân có thể ngồi chờ chết được?
"Đủ rồi, Vân Kim, chúng ta không thể đi được, bây giờ thể lực của chúng ta đã bị tiêu hao nhiều, mọi người đã đi nửa ngày rồi, nếu bây giờ tiếp tục đi thì chúng ta sẽ chết mệt, chết rét, thậm chí là bị chết mê ở đây luôn, mưa tuyết không dừng lại, chúng ta căn bản không thể tìm được lối ra".
Na Mỹ chau mày, mặc dù cô ấy và Dương Vân Kim là đồng bọn, nhưng Dương Vân Kim sợ hãi quá, bây giờ nhất quyết đòi rời khỏi nơi đây, mất đi những đánh giá cơ bản nhất, chỉ muốn rời khỏi chỗ này, nếu không sẽ kéo tất cả mọi người vào con đường chết mất.
"Sao cô lại nghe lời anh ta, Na Mỹ, cô có biết bây giờ chúng ta nguy hiểm như thế nào không".
Dương Vân Kim hừ lạnh.
Mặt Dương Vân Kim tái mét không còn giọt máu, cô ta không thể rút tay ra được, lo lắng đến mức bật khóc, nhưng lại không có ai giúp cô ta, vì lúc này Na Mỹ đã chạy đến giúp Tần Lâm rồi.
Tần Lâm bị gấu đen đánh cho một chưởng, động tác cũng chậm chạp đi nhiều, cơ thể bị tổn thương, cổ tay hơi run rẩy, liên tiếp bắn châm bạc ba lần nhưng không trúng con mắt của gấu đen.
Đúng lúc Tần Lâm và gấu đen đang đánh nhau, Na Mỹ nhanh chóng trèo lên cây lớn, vót một cành cây thẳng tắp, nhắm vào mắt gấu đen.
Tần Lâm và gấu đen vừa đuổi vừa trốn, cô ấy chưa bắn tên vội mà chờ đợi cơ hội, một khi không trúng là cô ấy không còn bất cứ một cơ hội nào nữa.
Gấu đen hình như cùng ý thức được đồng loại của mình đã gặp nguy hiểm, nên càng cơn giận với Tần Lâm càng lớn hơn, nhất định phải đưa Tần Lâm vào chỗ chết.
Tuyết rơi ngày càng lớn, giống như lông ngỗng vậy, đúng như Mộc Tâm Lan đã nói, tuyết tháng mười lạnh thấu tim gan, nhiệt độ trong rừng nguyên sinh cũng thay đổi, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Tần Lâm nhảy lên cao, đạp vào ngực của gấu đen, nó lùi lại hai bước, nhưng lại xông lên tấn công một lần nữa, hai bàn tay vỗ vào nhau như muốn bóp chết Tần Lâm.
Đúng lúc này, Na Mỹ cuối cùng cũng ra tay, gang bàn tay đã chảy mồ hôi, chiêu cuối cùng cũng được phóng ra, chính giữa lòng đen, nhân lúc gấu đen không để ý đã chọc trúng vào mắt nó.
Tần Lâm nhân cơ hội thoát thân, tận dụng thời cơ, đạp vào thân cây bay lên, đấm túi bụi mấy cái vào dưới nách của nó, mười mấy cú đấm làm cánh tay gấu đen tàn phế, Tần Lâm xoay người, nhảy lên, hai chân kẹp cổ nó, cưỡi lên đầu nó, một tay kẹp ba cây châm bạc đâm vào con mắt bên kia của nó.
"Grào… grào…"
Gấu đen ra sức vùng vẫy, muốn vứt Tần Lâm ra, nhưng không thể nhìn rõ những thứ xung quanh, quờ quạng lung tung, vấp ngã liên tục, bị ngã chảy máu đầu, bước chân lảo đảo, không thể đi tiếp được, vì cây cổ thụ dày quá, nhìn thấy còn phải cẩn thận không lại đâm vào chúng chứ đừng nói tới bây giờ đã mù cả hai mắt, bước đi loạng choạng không thể đi ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
"Mau đi thôi!"
Tần Lâm nhìn về phía Mộc Tâm Lan rồi trầm giọng nói, bây giờ bọn họ không cần phải ở đây nữa, con gấu đen này cũng sắp chết rồi, mù mắt nên không thể tìm đồ ăn, mất đi năng lực chiến đấu, cái chết bây giờ chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tần Lâm và Na Mỹ liếc nhìn nhau, hơi gật đầu, trong thời khắc quan trọng nhất, hai người đã hợp sức tiêu diệt con gấu đen, công lao của Na Mỹ cũng rất to lớn.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không có thể sẽ bị những loài thú dữ khác để ý, gây ra tiếng động lớn như vậy, gấu đen chắc chắn xong đời rồi, không nên ở nơi đây quá lâu, phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây mới có thể đảm bảo an toàn, không cần nói cũng biết ban đêm là lúc nguy hiểm nhất trong khu rừng này.
"Cứu tôi…"
Dương Vân Kim nước mắt lưng tròng hét lên, Na Mỹ chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô ta.
Tần Lâm nhìn Dương Vân Kim một cái, Dương Vân Kim cũng nhìn Tần Lâm hét lên.
"Ngây ra đó làm gì, còn không lại đây giúp một tay?"
Mộc Tâm Lan vội chạy đến, cứu người quan trọng!
"Anh trai, giúp một tay đi".
Na Mỹ nhìn về phía Tần Lâm, nói nhỏ, Tần Lâm gật đầu, ba người cùng xúm vào đẩy cái cây kia để Dương Vân Kim rút tay ra.
"Cánh tay của tôi, sưng hết lên rồi! Hu hu hu! Cánh tay của tôi!"
Dương Vân Kim khóc lóc, Na Mỹ vỗ vai cô ta an ủi.
"Yên tâm đi, chưa gãy xương là may rồi".
"Bây giờ chúng ta phải làm gì? Chẳng phải là nhanh chóng rời khỏi nơi đây sao?"
Mộc Tâm Lan vẫn còn sợ hãi nói, mặc dù bây giờ đã giải quyết xong con gấu đen, nhưng không có nghĩa là không gặp chuyện khác, nhỡ gặp bất trắc ở đây thì không đáng.
Tần Lâm nhìn xung quanh, vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của gấu đen ở đằng xa, nhưng bây giờ muốn rời khỏi chỗ này lại là điều vô cùng khó khăn.
Nhưng không biết tại sao, anh luôn cản thấy có thứ gì đó theo sau bản thân.
Bông tuyết bay trong không trung ngày càng nhiều, nhiệt độ cũng giảm xuống nhanh chóng, bông tuyết bay trong không trung khiến con đường trước mặt càng trở nên mơ hồ.
"Bây giờ chúng ta đã không còn đường nữa, vừa rồi sau khi trốn chạy gấu đen chúng ta đã chạy loạn hết rồi, không thể tìm lại con đường ban đầu nữa. Hơn nữa cho dù có tìm được cũng chưa chắc đã rời khỏi đây được, vì ký hiệu đã bị tuyết vùi lấp rồi, lớp tuyết cũng đã dày hơn nửa mét, tầm nhìn còn chưa đến mười mét, bây giờ mà chúng ta tiếp tục đi thì rất có khả năng sẽ lạc trong cánh rừng này mất".
Vẻ mặt Na Mỹ nghiêm trọng, sau khi thoát khỏi con gấu đen thì bọn họ vẫn gặp nguy hiểm trong rừng sâu.
"Đúng đấy, tuyết rơi nhiều quá, nếu bây giờ chúng ta tiếp tục đi thì chỉ có đường chết thôi, không tìm được đường, mất phương hướng, đồng nghĩa với việc tuyên án tử hình với bản thân, tuyết ngừng rơi thì con đường lúc đầu cũng bị chặn mất rồi, dấu vết cũng bị xóa sạch, không có phương hướng, không có mục tiêu, chúng ta sẽ lạc đường, khu rừng nguyên sinh này kinh khủng hơn bất cứ nơi nào khác, bây giờ chúng ta chỉ có thể hy vọng tuyết rơi ít đi, dừng lại sớm một chút mới có thể tìm được lối ra".
Tần Lâm gật đầu nói.
"Vậy chúng ta phải ở đây chờ chết sao? Anh tưởng anh là ai? Anh có thể ra lệnh cho tôi sao? Tôi mới là thợ săn ở đây, bây giờ phải đi, nếu không sẽ không còn đường sống, nếu còn không mau rời khỏi đây thì chúng ta sẽ chết cóng, anh có biết tuyết chặn núi lạnh như thế nào không? Anh vào rừng già bao giờ chưa? Bây giờ không đi, cho dù là thú dữ hay tuyết lớn, hay là chướng ngại vật trong rừng già chúng ta cũng không thể vượt qua được".
Dương Vân Kim không phục, vẻ mặt nặng nề nói.
"Cô tài giỏi như vậy, cô là người săn thú lão luyện, vậy mà gặp gấu đen lại chạy nhanh nhất?"
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Anh… thật nực cười, nếu tôi không chạy, chẳng lẽ chờ gấu đen đến ăn thịt tôi à?"
Dương Vân Kim không chịu yếu thế, sao bản thân có thể ngồi chờ chết được?
"Đủ rồi, Vân Kim, chúng ta không thể đi được, bây giờ thể lực của chúng ta đã bị tiêu hao nhiều, mọi người đã đi nửa ngày rồi, nếu bây giờ tiếp tục đi thì chúng ta sẽ chết mệt, chết rét, thậm chí là bị chết mê ở đây luôn, mưa tuyết không dừng lại, chúng ta căn bản không thể tìm được lối ra".
Na Mỹ chau mày, mặc dù cô ấy và Dương Vân Kim là đồng bọn, nhưng Dương Vân Kim sợ hãi quá, bây giờ nhất quyết đòi rời khỏi nơi đây, mất đi những đánh giá cơ bản nhất, chỉ muốn rời khỏi chỗ này, nếu không sẽ kéo tất cả mọi người vào con đường chết mất.
"Sao cô lại nghe lời anh ta, Na Mỹ, cô có biết bây giờ chúng ta nguy hiểm như thế nào không".
Dương Vân Kim hừ lạnh.
Bình luận facebook