Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-835
Chương 1013: Cuộc chiến không khói
Nhiều người đều đang do dự, dù sao cũng không phải chuyện của mình, cũng không nhúng tay vào, nếu như lúc này xảy ra chuyện thì Lý Lạc Lạc và Vương Miễn đã gặp nguy hiểm rồi, nhưng hai người đang sống sờ sờ như thế sao lại biến mất không dấu vết được?
"Không được đi, Lý Lạc Lạc và Vương Miễn chưa chắc ở đây, nếu như chúng ta đi, nhất định hai người bọn họ sẽ không sống tiếp được".
Tần Lâm nhíu mày, mặt mày nghiêm trọng, hai mạng sống không duyên không cớ biến mất, cho dù bây giờ có cùng đi ra, bọn họ mà xảy ra chuyện, nếu như đi như vậy thì nhất định không xử lý được.
Trương Thiên Trạch mắt sáng quắc nhìn Tần Lâm, hai người đối chọi tương đối gay gắt.
"Nhưng nếu như chúng tôi đi vào gặp nguy hiểm thì làm sao? Tôi khuyên mọi người vẫn nên đi ra đi, mau rời khỏi chỗ này”.
Lâm Nguyệt Dao đứng bên cạnh Tần Lâm, mà bản thân làm bác sĩ, cứu người là thiên chức của họ, là trách nhiệm của cô ấy.
"Rời đi? Lý Lạc Lạc và Vương Miễn thì phải làm thế nào? Bọn họ đều là bạn đồng hành của chúng ta, cứ vậy mà bỏ bọn họ lại à? Tôi không làm được, trước khi chưa tìm được người, chúng ta không được rời đi, chúng ta phải cùng đi, không được tách đoàn".
"Đúng vậy, chúng ta không thể bỏ Lý Lạc Lạc và Vương Miễn lại được, làm thế thì đúng không bằng cầm thú".
"Đúng, đây đâu phải chuyện con người làm, đi nào, chúng ta đông người thế, có gì đáng sợ chứ, ma quỷ gì chứ, đều là mình tự dọa mình thôi, chúng ta là bác sĩ, là người người theo thuyết vô thần".
"Anh Tần, chúng tôi đi theo anh, chúng ta nhất định phải tìm được Lý Lạc Lạc và Vương Miễn".
Mọi người giơ cao ngọn đuốc, mặc dù Trương Thiên Trạch muốn bỏ mặc giữa đường, nhưng nhiều người như vậy đang kiên quyết đi cùng Tần Lâm, anh ta cũng không thể sống chết mặc bay được.
Tần Lâm gật đầu, nếu như rời đi, anh nhất định sẽ không cam lòng, đâu thể dễ dàng bỏ mặc hai mạng sống như vậy được.
"Ừm!"
Mọi người đều thấp thỏm lo âu, thẳm sâu trong lòng vẫn hy vọng tìm được Lý Lạc Lạc và Vương Miễn, còn với mấy thứ thần bí khó lường, con người vẫn luôn cảm thấy không khỏi hiếu kỳ, mặc dù ở đây rất nguy hiểm, nhưng bọn họ cũng muốn xem xem, huyệt mộ này rốt cuộc là của ai, huyệt mộ sâu thế này sẽ có thứ gì ở bên trong? Liệu có bảo vật gì hay không?
Đằng sau cánh cửa bằng đồng thau này chắc chắn là nguy hiểm, Tần Lâm cũng biết điều đó.
Từ cổ chí kim, người xây dựng mộ cổ luôn nghiên cứu cẩn thận vấn đề này, hơn nữa đều là thợ tay nghề giỏi, có năng lực thì mới có thể xây dựng được một huyệt mộ rộng lớn đến thế, cho dù không lại là hoàng đế mất cách đây ngàn năm thì cũng phải là vương hầu quý tộc, hai cánh cửa bằng đồng thau lớn này đem lại cảm giác hào khí ngất trời.
Tần Lâm cẩn thận, cho dù là anh cũng phải vô cùng thận trọng, một mình anh không thể bảo vệ tất cả mọi người được, sau khi đi vào huyệt mộ rất có thể sẽ có một trận chiến không khói.
Tần Lâm quan sát xung quanh, muốn đẩy cánh cửa bằng đồng thau ra nhưng lại phát hiện ra không thể nào mở được, chắc chắn là có cơ quan.
Tìm hiểu hồi lâu, Tần Lâm cuối cùng cũng tìm được cơ quan trên cửa, trên cánh cửa cao ba mét có một cái nút ấn to bằng nắm đấm, người bình thường không thể nào với tới được, nhưng với Tần Lâm mà nói thì là chuyện dễ như trở bàn tay, một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, hai cánh cửa bằng đồng thau lớn mở ra.
"Anh Tần lợi hại quá".
"Mọi người mau đi vào".
Sau khi hai cánh cửa mở ra, có một hành lang sâu thẳm xuất hiện, cao khoảng hai mét, rộng khoảng ba mét, trên vách đá xung quanh đều là những bức bích họa nhiều màu sắc, vô cùng tươi sáng, không biết nó đã phải trải qua biết bao nhiêu năm tháng lịch sử, nhưng vẫn rực rỡ khiến người ta say mê.
"Bức bích họa này đẹp quá! Chắc nó đáng tiền lắm nhỉ?"
"Lúc trước tớ từng thấy trên hội đấu giá, một bức bích họa dài nửa mét, cũng chẳng đẹp đẽ gì cả, mà được đấu giá tận mấy chục triệu tệ".
"Thật không vậy? Bức bích họa này đáng giá vậy à?”
“Đương nhiên rồi, bức bích họa này còn là đồ cổ thực sự, hơn nữa nó còn truyền thừa và thể hiện nét văn hóa lịch sử".
"Hay là chúng ta gỡ nó xuống mang đi đi?"
Tần Lâm cạn lời, đúng là lòng tham vô bờ bến của con người chính là khởi nguồn của tội ác, những bức bích họa này đúng thật rất có giá trị, nhưng mấy người có thể mang nó ra ngoài được sao?
Bức bích họa này chắc chắn là bảo vật, còn là đồ trong huyệt mộ, nhất định khiến người ta thèm muốn.
Tần Lâm quan sát khắp nơi, lắng nghe tứ phía, nhỡ may nếu có nguy hiểm thì còn chạy, có điều mấy người cạnh anh lại vô cùng hưng phấn, nhìn thấy mấy bức bích họa có giá trị liên thành, bọn họ dường như đã quên mất nguy hiểm, tiền ở trước mặt, ngay cả sống chết cũng không màng nữa, đúng là điển hình của bỏ mạng lấy tiền.
Có điều đây cũng là chuyện bình thường, trước khi không gặp phải điều gì nguy hiểm, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy đây là huyệt mộ mà thôi chứ chẳng có gì ghê gớm cả.
Lâm Nguyệt Dao nhìn Tần Lâm, mặc dù nhà bọn họ cũng giàu nhưng thứ này đáng giá cả chục triệu, đương nhiên cô ấy cũng sẽ động lòng.
"Anh Tiểu Lâm, bức bích họa này rất đáng giá sao?"
Tần Lâm nói.
"Đáng giá thì đáng giá, nhưng mấy người phải chuẩn bị sẵn tinh thần gặp khổ đấy".
Lâm Nguyệt Dao sững sờ, liếc nhìn Tần Lâm, bức bích họa này là văn vật thuộc cấp quốc gia, sau khi khai quật được, nhất định sẽ thuộc về quốc gia, nếu thực sự mang bức bích họa cấp quốc gia này đi, thì còn phải chịu khổ cực.
"Chẳng trách bọn trộm mộ cứ liều mạng trộm mộ, đúng là quá mê hoặc mà, một đêm thành đại gia, cho dù trúng xổ số cũng không có sức hấp dẫn lớn đến vậy".
Lâm Nguyệt Dao cũng cho là vậy, vội vàng xóa bỏ lòng tham của bản thân, đi theo Tần Lâm, cô ấy luôn cảm thấy chỗ này âm u kỳ lạ, không phải nơi an toàn gì.
"Đừng nhìn nữa, mau đi đi".
Tần Lâm đi đằng trước, đi được khoảng ba mươi mét mới đi đến một ngôi mộ ở trước mặt, bức bích họa cũng dài hơn ba mươi mét, sống động như thật, giống y như đúc, Tần Lâm vô cùng kinh ngạc, đây đúng là bảo vật trong số bảo vật quốc gia mà.
Vừa đi vào trong ngôi mộ, đập vào mắt là một ngôi mộ lớn, trong ngôi mộ có hai hàng binh sĩ, đều mặc áo giáp, đứng ở hai bên, trông giống thần binh, đã hoen rỉ từ lâu, có điều vẫn khiến người ta cảm thấy kinh khủng.
Cho dù những binh sĩ này chỉ còn lại bộ xương trắng, nhưng cơ thể vẫn đứng nghiêm ở hai bên, bảo vệ chủ nhân.
"Ngôi mộ lớn quá! Chủ nhân của ngôi mộ này chắc giàu có lắm? Chắc cũng phải là quan lớn ấy chỉ?"
"Khinh khủng quá, trước giờ tớ chưa từng thấy một ngôi mộ nào lớn đến vậy, chắc cũng phải vài nghìn mét vuông ấy nhỉ? Cho dù là trên phim cũng không kinh khủng thế này?"
"Chuyện gì vậy? Sao điện thoại của tớ không sáng nữa?"
"Đèn pin ở điện thoại của tớ cũng hỏng rồi".
"Chết rồi, đèn pin điện thoại của chúng ta đều không sáng nữa".
Mặt tất cả mọi người đều biến sắc, ánh sáng đèn pin điện thoại đều tắt, tiếp nối nhau mà tắt vụt đi, ánh sáng vốn đủ chiếu sáng mười mấy hai mươi mét bây giờ không còn, xung quanh tối đen như mực.
Sắc mặt Tần Lâm thay đổi, anh có thể cảm thấy được một dòng khí lạnh xông thẳng lên đầu.
Nhiều người đều đang do dự, dù sao cũng không phải chuyện của mình, cũng không nhúng tay vào, nếu như lúc này xảy ra chuyện thì Lý Lạc Lạc và Vương Miễn đã gặp nguy hiểm rồi, nhưng hai người đang sống sờ sờ như thế sao lại biến mất không dấu vết được?
"Không được đi, Lý Lạc Lạc và Vương Miễn chưa chắc ở đây, nếu như chúng ta đi, nhất định hai người bọn họ sẽ không sống tiếp được".
Tần Lâm nhíu mày, mặt mày nghiêm trọng, hai mạng sống không duyên không cớ biến mất, cho dù bây giờ có cùng đi ra, bọn họ mà xảy ra chuyện, nếu như đi như vậy thì nhất định không xử lý được.
Trương Thiên Trạch mắt sáng quắc nhìn Tần Lâm, hai người đối chọi tương đối gay gắt.
"Nhưng nếu như chúng tôi đi vào gặp nguy hiểm thì làm sao? Tôi khuyên mọi người vẫn nên đi ra đi, mau rời khỏi chỗ này”.
Lâm Nguyệt Dao đứng bên cạnh Tần Lâm, mà bản thân làm bác sĩ, cứu người là thiên chức của họ, là trách nhiệm của cô ấy.
"Rời đi? Lý Lạc Lạc và Vương Miễn thì phải làm thế nào? Bọn họ đều là bạn đồng hành của chúng ta, cứ vậy mà bỏ bọn họ lại à? Tôi không làm được, trước khi chưa tìm được người, chúng ta không được rời đi, chúng ta phải cùng đi, không được tách đoàn".
"Đúng vậy, chúng ta không thể bỏ Lý Lạc Lạc và Vương Miễn lại được, làm thế thì đúng không bằng cầm thú".
"Đúng, đây đâu phải chuyện con người làm, đi nào, chúng ta đông người thế, có gì đáng sợ chứ, ma quỷ gì chứ, đều là mình tự dọa mình thôi, chúng ta là bác sĩ, là người người theo thuyết vô thần".
"Anh Tần, chúng tôi đi theo anh, chúng ta nhất định phải tìm được Lý Lạc Lạc và Vương Miễn".
Mọi người giơ cao ngọn đuốc, mặc dù Trương Thiên Trạch muốn bỏ mặc giữa đường, nhưng nhiều người như vậy đang kiên quyết đi cùng Tần Lâm, anh ta cũng không thể sống chết mặc bay được.
Tần Lâm gật đầu, nếu như rời đi, anh nhất định sẽ không cam lòng, đâu thể dễ dàng bỏ mặc hai mạng sống như vậy được.
"Ừm!"
Mọi người đều thấp thỏm lo âu, thẳm sâu trong lòng vẫn hy vọng tìm được Lý Lạc Lạc và Vương Miễn, còn với mấy thứ thần bí khó lường, con người vẫn luôn cảm thấy không khỏi hiếu kỳ, mặc dù ở đây rất nguy hiểm, nhưng bọn họ cũng muốn xem xem, huyệt mộ này rốt cuộc là của ai, huyệt mộ sâu thế này sẽ có thứ gì ở bên trong? Liệu có bảo vật gì hay không?
Đằng sau cánh cửa bằng đồng thau này chắc chắn là nguy hiểm, Tần Lâm cũng biết điều đó.
Từ cổ chí kim, người xây dựng mộ cổ luôn nghiên cứu cẩn thận vấn đề này, hơn nữa đều là thợ tay nghề giỏi, có năng lực thì mới có thể xây dựng được một huyệt mộ rộng lớn đến thế, cho dù không lại là hoàng đế mất cách đây ngàn năm thì cũng phải là vương hầu quý tộc, hai cánh cửa bằng đồng thau lớn này đem lại cảm giác hào khí ngất trời.
Tần Lâm cẩn thận, cho dù là anh cũng phải vô cùng thận trọng, một mình anh không thể bảo vệ tất cả mọi người được, sau khi đi vào huyệt mộ rất có thể sẽ có một trận chiến không khói.
Tần Lâm quan sát xung quanh, muốn đẩy cánh cửa bằng đồng thau ra nhưng lại phát hiện ra không thể nào mở được, chắc chắn là có cơ quan.
Tìm hiểu hồi lâu, Tần Lâm cuối cùng cũng tìm được cơ quan trên cửa, trên cánh cửa cao ba mét có một cái nút ấn to bằng nắm đấm, người bình thường không thể nào với tới được, nhưng với Tần Lâm mà nói thì là chuyện dễ như trở bàn tay, một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, hai cánh cửa bằng đồng thau lớn mở ra.
"Anh Tần lợi hại quá".
"Mọi người mau đi vào".
Sau khi hai cánh cửa mở ra, có một hành lang sâu thẳm xuất hiện, cao khoảng hai mét, rộng khoảng ba mét, trên vách đá xung quanh đều là những bức bích họa nhiều màu sắc, vô cùng tươi sáng, không biết nó đã phải trải qua biết bao nhiêu năm tháng lịch sử, nhưng vẫn rực rỡ khiến người ta say mê.
"Bức bích họa này đẹp quá! Chắc nó đáng tiền lắm nhỉ?"
"Lúc trước tớ từng thấy trên hội đấu giá, một bức bích họa dài nửa mét, cũng chẳng đẹp đẽ gì cả, mà được đấu giá tận mấy chục triệu tệ".
"Thật không vậy? Bức bích họa này đáng giá vậy à?”
“Đương nhiên rồi, bức bích họa này còn là đồ cổ thực sự, hơn nữa nó còn truyền thừa và thể hiện nét văn hóa lịch sử".
"Hay là chúng ta gỡ nó xuống mang đi đi?"
Tần Lâm cạn lời, đúng là lòng tham vô bờ bến của con người chính là khởi nguồn của tội ác, những bức bích họa này đúng thật rất có giá trị, nhưng mấy người có thể mang nó ra ngoài được sao?
Bức bích họa này chắc chắn là bảo vật, còn là đồ trong huyệt mộ, nhất định khiến người ta thèm muốn.
Tần Lâm quan sát khắp nơi, lắng nghe tứ phía, nhỡ may nếu có nguy hiểm thì còn chạy, có điều mấy người cạnh anh lại vô cùng hưng phấn, nhìn thấy mấy bức bích họa có giá trị liên thành, bọn họ dường như đã quên mất nguy hiểm, tiền ở trước mặt, ngay cả sống chết cũng không màng nữa, đúng là điển hình của bỏ mạng lấy tiền.
Có điều đây cũng là chuyện bình thường, trước khi không gặp phải điều gì nguy hiểm, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy đây là huyệt mộ mà thôi chứ chẳng có gì ghê gớm cả.
Lâm Nguyệt Dao nhìn Tần Lâm, mặc dù nhà bọn họ cũng giàu nhưng thứ này đáng giá cả chục triệu, đương nhiên cô ấy cũng sẽ động lòng.
"Anh Tiểu Lâm, bức bích họa này rất đáng giá sao?"
Tần Lâm nói.
"Đáng giá thì đáng giá, nhưng mấy người phải chuẩn bị sẵn tinh thần gặp khổ đấy".
Lâm Nguyệt Dao sững sờ, liếc nhìn Tần Lâm, bức bích họa này là văn vật thuộc cấp quốc gia, sau khi khai quật được, nhất định sẽ thuộc về quốc gia, nếu thực sự mang bức bích họa cấp quốc gia này đi, thì còn phải chịu khổ cực.
"Chẳng trách bọn trộm mộ cứ liều mạng trộm mộ, đúng là quá mê hoặc mà, một đêm thành đại gia, cho dù trúng xổ số cũng không có sức hấp dẫn lớn đến vậy".
Lâm Nguyệt Dao cũng cho là vậy, vội vàng xóa bỏ lòng tham của bản thân, đi theo Tần Lâm, cô ấy luôn cảm thấy chỗ này âm u kỳ lạ, không phải nơi an toàn gì.
"Đừng nhìn nữa, mau đi đi".
Tần Lâm đi đằng trước, đi được khoảng ba mươi mét mới đi đến một ngôi mộ ở trước mặt, bức bích họa cũng dài hơn ba mươi mét, sống động như thật, giống y như đúc, Tần Lâm vô cùng kinh ngạc, đây đúng là bảo vật trong số bảo vật quốc gia mà.
Vừa đi vào trong ngôi mộ, đập vào mắt là một ngôi mộ lớn, trong ngôi mộ có hai hàng binh sĩ, đều mặc áo giáp, đứng ở hai bên, trông giống thần binh, đã hoen rỉ từ lâu, có điều vẫn khiến người ta cảm thấy kinh khủng.
Cho dù những binh sĩ này chỉ còn lại bộ xương trắng, nhưng cơ thể vẫn đứng nghiêm ở hai bên, bảo vệ chủ nhân.
"Ngôi mộ lớn quá! Chủ nhân của ngôi mộ này chắc giàu có lắm? Chắc cũng phải là quan lớn ấy chỉ?"
"Khinh khủng quá, trước giờ tớ chưa từng thấy một ngôi mộ nào lớn đến vậy, chắc cũng phải vài nghìn mét vuông ấy nhỉ? Cho dù là trên phim cũng không kinh khủng thế này?"
"Chuyện gì vậy? Sao điện thoại của tớ không sáng nữa?"
"Đèn pin ở điện thoại của tớ cũng hỏng rồi".
"Chết rồi, đèn pin điện thoại của chúng ta đều không sáng nữa".
Mặt tất cả mọi người đều biến sắc, ánh sáng đèn pin điện thoại đều tắt, tiếp nối nhau mà tắt vụt đi, ánh sáng vốn đủ chiếu sáng mười mấy hai mươi mét bây giờ không còn, xung quanh tối đen như mực.
Sắc mặt Tần Lâm thay đổi, anh có thể cảm thấy được một dòng khí lạnh xông thẳng lên đầu.
Bình luận facebook