Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-865
Chương 1043: Còn cả tên đần bên cạnh cậu nữa
"Đại ca, anh đánh em làm gì?"
Vương Lượng xị mặt uất ức, mắt ngân ngấn nước, trề môi nói.
"Mẹ kiếp, tôi không đánh cậu thì đánh ai? Tôi còn muốn đánh chết cậu cơ".
Vương Mãn Thương cầm gậy bóng chày lên, đánh cho Vương Lượng một trận tơi bời, Vương Lượng bị đánh giống như con chó nằm chết trên đất vậy, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và tủi nhục.
"Tên họ Tần kia, còn không mau quỳ xuống, tôi nói cho cậu biết, cậu không quỳ thì không ai cứu được cậu đâu, còn cả tên đần bên cạnh cậu nữa, ông nhìn cái gì? Không nhìn thấy đại ca của chúng tôi ác đến mức đánh cả người của mình à? Cái này gọi là không có quy củ thì không vào khuôn khổ được".
Dương Lê Lê nghiêm nghị nói.
"Để tôi thành toàn cho cô!"
Vương Mãn Thương tát một phát lên mặt Dương Lê Lê, Dương Lê Lê bị đánh mà choáng váng, cũng giống như Vương Lượng, tủi nhục vô cùng.
"Cô nhìn cái gì? Đừng có nhìn tôi!"
Vương Mãn Thương lại tát một cái nữa lên mặt Dương Lê Lê, mặt cô ta bị đánh đến mức sưng vù.
Vương Đông Tuyết đứng ở bên, không dám nói gì, núp sau lưng anh Tần, tên đại ca kia hung ác quá! Người của mình cũng đánh ác như vậy, đúng là độc ác quá!
"Ông chủ, em xin lỗi, em sai rồi".
Vương Mãn Thương lại quỳ xuống đất trước mặt Long Ích Huy.
Vương Lượng lúc này mới biết, người đàn ông trước mắt là ai.
Dương Lê Lê cũng như bừng tỉnh khỏi cơn mê, trong mắt tràn đầy những giọt nước mắt hối hận, thậm chí là sợ hãi. Mẹ ơi, người đàn ông này còn là ông chủ của đại ca! Sao có thể vậy được?
Vậy tại sao vừa nãy bị mình chửi mắng, sao ông ta không nói câu gì?
Dương Lê Lê và Vương Lượng cùng phạm một lỗi sai, bởi vì bọn họ không nhận thức được sự thật.
"Đây mới là ông chủ".
Long Ích Huy mặt mày âm trầm, xông đến bên Tần Lâm mà nói.
Dương Lê Lê và Vương Lượng hoàn toàn sững sờ.
Tần Lâm mới là ông chủ sao? Là ông chủ của ông chủ của đại ca sao? Đó là người có địa vị như nào chứ?
Dương Lê Lê cho dù có bị đần thì cũng biết tại sao Long Ích Huy vừa nãy khi xuất hiện lại chảy nhiều mồ hôi đến thế, lại tỏ ra như đang ngồi trên bàn chông vậy, ông ta không phải sợ Vương Mãn Thương đến mà sợ Tần Lâm.
...
"Ông chủ, xin lỗi, em không biết Vương Lượng và Dương Lê Lê đắc tội với anh thế nào, chỉ cần anh phân phó, em sẽ cho bọn chúng xuống mười tám tầng địa ngục ngay".
Vương Mãn Thương thẳng thắn nói, lúc này hắn còn không dám thở mạnh, nên đâu dám nhìn Tần Lâm chứ?
"Có vẻ như ông quản giáo thuộc hạ không nghiêm nhỉ?"
Tần Lâm nhìn Long Ích Huy cười, Long Ích Huy toát mồ hôi hột, Tần đại sư tuy không nói gì nhưng như thế này mới đáng sợ.
"Tần đại sư đang muốn dạy bảo tôi sao?"
Long Ích Huy cười nói.
"Mấy người này kiêu ngạo ghê, dám gây khó dễ cho bạn gái tôi, còn muốn tiễn tôi lên đường, ha ha ha, tôi vốn không định tính toán nhiều với đám này, nhưng bọn họ cứ ép tôi, ông nghĩ xem tôi nên làm thế nào?"
Tần Lâm mặt mày vô tội mà nói.
"Đúng đúng, Tần đại sư, cậu bảo xử lý thế nào thì tôi sẽ xử lý như thế".
Ánh mắt của Long Ích Huy toát ra vẻ lạnh lẽo, ông ta nhìn về phía Dương Lê Lê, lúc này cô ta đã sợ đến mức tè ra quần rồi.
Không sai! Đúng là sợ tè ra quần, không nhịn được mà tè cả ra quần, Long Ích Huy vừa nãy còn bị chửi rủa một trận, bây giờ Dương Lê Lê có thể tưởng tượng đến kết cục của mình rồi.
Vừa nãy cô ta đối xử với Long Ích Huy thế nào? Bản thân còn suýt nữa cưỡi lên đầu lên cổ ông ta, như thế thì ai chịu được chứ? Huống hồ Long Ích Huy còn là ông chủ lớn, mặc dù cô ta chưa từng gặp ai như vậy, nhưng cô ta cũng biết, ông chủ của Vương Mãn Thương chỉ có một, chính là Long Ích Huy - thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà bây giờ ngay cả Long Ích Huy ở trước mặt Tần Lâm cũng chỉ như con tôm nhỏ, còn không dám thở mạnh.
Vương Đông Tuyết không ngờ, Tần Lâm lại giỏi như vậy, bà chị họ ngạo mạn không coi ai ra gì này bây giờ cũng xìu rồi, mà tên đàn ông tóc mào gà kiêu ngạo và cả Vương Mãn Thương hồng hộc chạy đến, nghe nói là đại ca của tên tóc mào gà, sau khi nhìn thấy Tần Lâm và người đàn ông kia cũng sợ xun vòi.
Chị họ sợ đến mức tè cả ra quần, có thể thấy chỉ một ánh mắt của Long Ích Huy - ông chủ của Vương Mãn Thương mà cô ta đã sợ hãi đến tè ra quần.
"Dù sao cũng là thuộc hạ của ông, ông nói xem nên xử lý thế nào".
Tần Lâm cười nói.
Long Ích Huy thầm quyết trong lòng, có vẻ như Tần đại sư không tức giận như trong tưởng tượng, như thế thì cũng yên tâm hơn.
"Vứt bọn họ ra ngoài, đánh gãy một chân của mỗi người, để bọn chúng phải nhớ lâu một chút, còn cậu Vương Mãn Thương, tự cắt một ngón tay đi, đắc tội cậu Tần mà có thể sống sót là may mắn của cậu rồi".
Long Ích Huy trầm giọng nói.
"Cảm ơn ông chủ, cảm ơn Tần đại sư".
Vương Mãn Thương hối hận đến xanh ruột, nhưng tự cắt một ngón tay cũng là vì nể mặt Long Ích Huy nên mới được như vậy, cũng là để lại chút mặt mũi cho hắn. Tần đại sư không phán tội chết cho hắn, ông chủ Long cũng chừa cho hắn đường sống, vậy nên đối với Vương Mãn Thương mà nói, đây chính là kết quả tốt nhất.
Mất một ngón tay! Mà hắn còn cảm thấy mang ơn Tần đại sư, nếu không Long Ích Huy mà tức lên, địa vị của bản thân chắc cũng không giữ được. Long Ích Huy mà muốn giết hắn thì cũng dễ như bóp chết một con kiến thôi, càng đừng nói đến ông chủ vẫn luôn im lặng trước mặt Long Ích Huy.
Mặc dù không biết thân phận Tần đại sư, nhưng Vương Mãn Thương vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Tần Lâm.
"Đại ca, cho em một con đường sống đi, em xin anh, cho em một con đường sống đi, về sau em không dám như vậy nữa".
Vương Lượng run rẩy nói, mặt tái mét, lòng lạnh như tro tàn, vốn muốn tìm đại ca đến để chống lưng cho mình, không ngờ lại tự bê đá đập vào chân, Vương Lượng muốn khóc hết nước mắt.
Tha cho cậu? Mẹ kiếp, vậy ai tha cho tôi? Ông đây đang chơi bời vui vẻ thì mẹ kiếp cậu tìm đến, sau đó còn khiến ông đây mất một ngón tay, tôi không đập vỡ đầu cậu là nhờ tổ tiên cậu tích đức mấy đời đấy.
Vương Mãn Thương vốn không quan tâm đến sự sống chết của đám Vương Lượng, sau khi bị lôi xuống, mỗi người bị đánh gãy một cái chân, hơn nữa căn bản không thể hồi phục được, cũng không đơn giản chỉ là đánh gãy chân.
Dương Lê Lê nhìn thấy Vương Lượng và mọi người bị lôi xuống, cô ta cũng vô cùng khiếp sợ, tâm trạng chìm xuống mức tồi tệ nhất, mặt mày xám như tro.
"Mẹ kiếp, kéo con đàn bà này xuống cho tôi, xé rách miệng nó”.
Vương Mãn Thương lạnh lùng nói, Dương Lê Lê như bị điên, cứ ở bên cạnh lải nhải không ngừng, ngay cả ông chủ Long cũng bị cô ta mắng chửi, cơn tức của hắn phải trút lên người cô ta mới được, như thế trong lòng mới thoải mái.
Nếu như không có đám ngu này, ông đây vẫn còn đang vui vẻ.
"Đông Tuyết, cứu chị với Đông Tuyết! Chị là chị họ em mà, em cứu chị với, em hãy nể tình nghĩa chị em của chúng ta mà cứu chị, xin em đấy Đông Tuyết".
Dương Lê Lê khóc lóc nỉ non, vừa lau nước mắt vừa nói.
Vương Đông Tuyết dù sao cũng mềm lòng, hơn nữa cuối cùng Dương Lê Lê cũng bảo cô mau chạy đi, lo cô bị thương, mặc dù Dương Lê Lê lừa cô tiền, nhưng chung quy cũng không muốn làm hại cô.
Vương Đông Tuyết cuối cùng vẫn chọn cách tha thứ cho Dương Lê Lê, dù sao cũng là chị họ của mình, một giọt máu đào hơn ao nước lã.
"Anh Tần, thôi đi vậy, chị họ em chẳng qua cũng chỉ hồ đồ nhất thời thôi".
Vương Đông Tuyết kéo tay Tần Lâm, nói nhỏ.
Tần Lâm phất tay, chuyện này vốn bắt nguồn từ cô, Tần Lâm không muốn Vương Đông Tuyết phải chịu trách nhiệm nên thôi, Đông Tuyết vui là được.
- ----------------------
"Đại ca, anh đánh em làm gì?"
Vương Lượng xị mặt uất ức, mắt ngân ngấn nước, trề môi nói.
"Mẹ kiếp, tôi không đánh cậu thì đánh ai? Tôi còn muốn đánh chết cậu cơ".
Vương Mãn Thương cầm gậy bóng chày lên, đánh cho Vương Lượng một trận tơi bời, Vương Lượng bị đánh giống như con chó nằm chết trên đất vậy, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và tủi nhục.
"Tên họ Tần kia, còn không mau quỳ xuống, tôi nói cho cậu biết, cậu không quỳ thì không ai cứu được cậu đâu, còn cả tên đần bên cạnh cậu nữa, ông nhìn cái gì? Không nhìn thấy đại ca của chúng tôi ác đến mức đánh cả người của mình à? Cái này gọi là không có quy củ thì không vào khuôn khổ được".
Dương Lê Lê nghiêm nghị nói.
"Để tôi thành toàn cho cô!"
Vương Mãn Thương tát một phát lên mặt Dương Lê Lê, Dương Lê Lê bị đánh mà choáng váng, cũng giống như Vương Lượng, tủi nhục vô cùng.
"Cô nhìn cái gì? Đừng có nhìn tôi!"
Vương Mãn Thương lại tát một cái nữa lên mặt Dương Lê Lê, mặt cô ta bị đánh đến mức sưng vù.
Vương Đông Tuyết đứng ở bên, không dám nói gì, núp sau lưng anh Tần, tên đại ca kia hung ác quá! Người của mình cũng đánh ác như vậy, đúng là độc ác quá!
"Ông chủ, em xin lỗi, em sai rồi".
Vương Mãn Thương lại quỳ xuống đất trước mặt Long Ích Huy.
Vương Lượng lúc này mới biết, người đàn ông trước mắt là ai.
Dương Lê Lê cũng như bừng tỉnh khỏi cơn mê, trong mắt tràn đầy những giọt nước mắt hối hận, thậm chí là sợ hãi. Mẹ ơi, người đàn ông này còn là ông chủ của đại ca! Sao có thể vậy được?
Vậy tại sao vừa nãy bị mình chửi mắng, sao ông ta không nói câu gì?
Dương Lê Lê và Vương Lượng cùng phạm một lỗi sai, bởi vì bọn họ không nhận thức được sự thật.
"Đây mới là ông chủ".
Long Ích Huy mặt mày âm trầm, xông đến bên Tần Lâm mà nói.
Dương Lê Lê và Vương Lượng hoàn toàn sững sờ.
Tần Lâm mới là ông chủ sao? Là ông chủ của ông chủ của đại ca sao? Đó là người có địa vị như nào chứ?
Dương Lê Lê cho dù có bị đần thì cũng biết tại sao Long Ích Huy vừa nãy khi xuất hiện lại chảy nhiều mồ hôi đến thế, lại tỏ ra như đang ngồi trên bàn chông vậy, ông ta không phải sợ Vương Mãn Thương đến mà sợ Tần Lâm.
...
"Ông chủ, xin lỗi, em không biết Vương Lượng và Dương Lê Lê đắc tội với anh thế nào, chỉ cần anh phân phó, em sẽ cho bọn chúng xuống mười tám tầng địa ngục ngay".
Vương Mãn Thương thẳng thắn nói, lúc này hắn còn không dám thở mạnh, nên đâu dám nhìn Tần Lâm chứ?
"Có vẻ như ông quản giáo thuộc hạ không nghiêm nhỉ?"
Tần Lâm nhìn Long Ích Huy cười, Long Ích Huy toát mồ hôi hột, Tần đại sư tuy không nói gì nhưng như thế này mới đáng sợ.
"Tần đại sư đang muốn dạy bảo tôi sao?"
Long Ích Huy cười nói.
"Mấy người này kiêu ngạo ghê, dám gây khó dễ cho bạn gái tôi, còn muốn tiễn tôi lên đường, ha ha ha, tôi vốn không định tính toán nhiều với đám này, nhưng bọn họ cứ ép tôi, ông nghĩ xem tôi nên làm thế nào?"
Tần Lâm mặt mày vô tội mà nói.
"Đúng đúng, Tần đại sư, cậu bảo xử lý thế nào thì tôi sẽ xử lý như thế".
Ánh mắt của Long Ích Huy toát ra vẻ lạnh lẽo, ông ta nhìn về phía Dương Lê Lê, lúc này cô ta đã sợ đến mức tè ra quần rồi.
Không sai! Đúng là sợ tè ra quần, không nhịn được mà tè cả ra quần, Long Ích Huy vừa nãy còn bị chửi rủa một trận, bây giờ Dương Lê Lê có thể tưởng tượng đến kết cục của mình rồi.
Vừa nãy cô ta đối xử với Long Ích Huy thế nào? Bản thân còn suýt nữa cưỡi lên đầu lên cổ ông ta, như thế thì ai chịu được chứ? Huống hồ Long Ích Huy còn là ông chủ lớn, mặc dù cô ta chưa từng gặp ai như vậy, nhưng cô ta cũng biết, ông chủ của Vương Mãn Thương chỉ có một, chính là Long Ích Huy - thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà bây giờ ngay cả Long Ích Huy ở trước mặt Tần Lâm cũng chỉ như con tôm nhỏ, còn không dám thở mạnh.
Vương Đông Tuyết không ngờ, Tần Lâm lại giỏi như vậy, bà chị họ ngạo mạn không coi ai ra gì này bây giờ cũng xìu rồi, mà tên đàn ông tóc mào gà kiêu ngạo và cả Vương Mãn Thương hồng hộc chạy đến, nghe nói là đại ca của tên tóc mào gà, sau khi nhìn thấy Tần Lâm và người đàn ông kia cũng sợ xun vòi.
Chị họ sợ đến mức tè cả ra quần, có thể thấy chỉ một ánh mắt của Long Ích Huy - ông chủ của Vương Mãn Thương mà cô ta đã sợ hãi đến tè ra quần.
"Dù sao cũng là thuộc hạ của ông, ông nói xem nên xử lý thế nào".
Tần Lâm cười nói.
Long Ích Huy thầm quyết trong lòng, có vẻ như Tần đại sư không tức giận như trong tưởng tượng, như thế thì cũng yên tâm hơn.
"Vứt bọn họ ra ngoài, đánh gãy một chân của mỗi người, để bọn chúng phải nhớ lâu một chút, còn cậu Vương Mãn Thương, tự cắt một ngón tay đi, đắc tội cậu Tần mà có thể sống sót là may mắn của cậu rồi".
Long Ích Huy trầm giọng nói.
"Cảm ơn ông chủ, cảm ơn Tần đại sư".
Vương Mãn Thương hối hận đến xanh ruột, nhưng tự cắt một ngón tay cũng là vì nể mặt Long Ích Huy nên mới được như vậy, cũng là để lại chút mặt mũi cho hắn. Tần đại sư không phán tội chết cho hắn, ông chủ Long cũng chừa cho hắn đường sống, vậy nên đối với Vương Mãn Thương mà nói, đây chính là kết quả tốt nhất.
Mất một ngón tay! Mà hắn còn cảm thấy mang ơn Tần đại sư, nếu không Long Ích Huy mà tức lên, địa vị của bản thân chắc cũng không giữ được. Long Ích Huy mà muốn giết hắn thì cũng dễ như bóp chết một con kiến thôi, càng đừng nói đến ông chủ vẫn luôn im lặng trước mặt Long Ích Huy.
Mặc dù không biết thân phận Tần đại sư, nhưng Vương Mãn Thương vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Tần Lâm.
"Đại ca, cho em một con đường sống đi, em xin anh, cho em một con đường sống đi, về sau em không dám như vậy nữa".
Vương Lượng run rẩy nói, mặt tái mét, lòng lạnh như tro tàn, vốn muốn tìm đại ca đến để chống lưng cho mình, không ngờ lại tự bê đá đập vào chân, Vương Lượng muốn khóc hết nước mắt.
Tha cho cậu? Mẹ kiếp, vậy ai tha cho tôi? Ông đây đang chơi bời vui vẻ thì mẹ kiếp cậu tìm đến, sau đó còn khiến ông đây mất một ngón tay, tôi không đập vỡ đầu cậu là nhờ tổ tiên cậu tích đức mấy đời đấy.
Vương Mãn Thương vốn không quan tâm đến sự sống chết của đám Vương Lượng, sau khi bị lôi xuống, mỗi người bị đánh gãy một cái chân, hơn nữa căn bản không thể hồi phục được, cũng không đơn giản chỉ là đánh gãy chân.
Dương Lê Lê nhìn thấy Vương Lượng và mọi người bị lôi xuống, cô ta cũng vô cùng khiếp sợ, tâm trạng chìm xuống mức tồi tệ nhất, mặt mày xám như tro.
"Mẹ kiếp, kéo con đàn bà này xuống cho tôi, xé rách miệng nó”.
Vương Mãn Thương lạnh lùng nói, Dương Lê Lê như bị điên, cứ ở bên cạnh lải nhải không ngừng, ngay cả ông chủ Long cũng bị cô ta mắng chửi, cơn tức của hắn phải trút lên người cô ta mới được, như thế trong lòng mới thoải mái.
Nếu như không có đám ngu này, ông đây vẫn còn đang vui vẻ.
"Đông Tuyết, cứu chị với Đông Tuyết! Chị là chị họ em mà, em cứu chị với, em hãy nể tình nghĩa chị em của chúng ta mà cứu chị, xin em đấy Đông Tuyết".
Dương Lê Lê khóc lóc nỉ non, vừa lau nước mắt vừa nói.
Vương Đông Tuyết dù sao cũng mềm lòng, hơn nữa cuối cùng Dương Lê Lê cũng bảo cô mau chạy đi, lo cô bị thương, mặc dù Dương Lê Lê lừa cô tiền, nhưng chung quy cũng không muốn làm hại cô.
Vương Đông Tuyết cuối cùng vẫn chọn cách tha thứ cho Dương Lê Lê, dù sao cũng là chị họ của mình, một giọt máu đào hơn ao nước lã.
"Anh Tần, thôi đi vậy, chị họ em chẳng qua cũng chỉ hồ đồ nhất thời thôi".
Vương Đông Tuyết kéo tay Tần Lâm, nói nhỏ.
Tần Lâm phất tay, chuyện này vốn bắt nguồn từ cô, Tần Lâm không muốn Vương Đông Tuyết phải chịu trách nhiệm nên thôi, Đông Tuyết vui là được.
- ----------------------
Bình luận facebook