• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Y võ song toàn Full dịch (112 Viewers)

  • Chương 1111-1113

Cây kim thứ mười một của Tần Lâm đâm xuống cơ thể ‘Đồng Dao’, mười một tử huyệt đều bị phong ấn làm cho linh hồn gầm lên, mỗi một tử huyệt đều là nơi ký sinh của linh hồn, đương nhiên Tần Lâm sẽ không mềm lòng.

Tử huyệt thông với phong ấn linh hồn, một khi tử huyệt bị phong ấn hoàn toàn thì linh hồn cũng sẽ bị kim bạc đâm chết, giống như người hóa thành tro cốt.

Chẳng phải lúc nãy cô ngon lắm sao?

Bây giờ sao không cầu xin nữa?

Tần Lâm thầm cười khẩy, rồi đâm cho đến khi ‘Đồng Dao’ kêu lên thảm thiết, tiếng thét xé thấu ruột gan.

“Xin anh tha cho tôi đi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết....”

Chất giọng khàn khàn mang theo vẻ tuyệt vọng vang lên, nhưng Tần Lâm lại không hề có chút do dự nào.

“Cô giết nhiều người như vậy, đây là quả báo của cô!”

Tần Lâm trầm giọng nói.

“Tôi đúng là muốn hủy đi Đồng Dao đấy, dựa vào cái gì chứ! Dựa vào gì mà người chết lại là tôi? Tại sao không phải là cô ta? Sao cứ là cô ta ưu tú hơn tôi, tại sao ông trời lại luôn muốn lấy mạng của tôi! Dựa vào cái gì chứ!”

Ánh mắt ‘Đồng Dao’ lúc này hệt như thần chết, tràn đầy oán hận và không cam lòng, nội tâm dằn xé càng không thể nói nên lời.

“Giết người đền mạng, đó là do cô tự chuốc lấy, vốn đã chết rồi lại còn làm hại người khác, đây là cái mà cô gọi là công bằng sao? Cái chết của cô là tội ắt phải trả, không thể trách móc ai được, ông trời có mắt lắm, vậy nên một kẻ giết người như cô nhất định phải chết, nếu không thì sẽ khiến nhiều người bị hại hơn nữa”.

Tần Lâm không hề có chút thương xót nào, cho dù có vì ba mươi người đã chết kia thì anh cũng sẽ không dừng lại, bất kể cô ta có quan hệ như thế nào với Đồng Dao, bản thân anh lúc này chắc chắn không thể nào dừng tay được, Tần Lâm có trách nhiệm cho Đồng Phương Châu, nhưng cũng phải có trách nhiệm với những người đã khuất kia.

Trời đất luân hồi, chúng sinh rơi lệ.

Là một bác sĩ nên Tần Lâm phải có nghĩa lớn, cái gọi là nghĩa lớn đó chính là cứu người, trừ ác và ban phát lương thiện, vậy nên anh không thể đổ trách nhiệm cho người khác được!

“Giết tôi thì anh nhất định sẽ rước họa vào thân!”

Hai mắt ‘Đồng Dao’ đầy căm phẫn, Tần Lâm vung tay lên rồi đâm cây kim cuối cùng xuống vào thẳng tử huyệt, phần hồn còn sót lại lập tức tan thành mây khói.

Đồng Dao ngay tức khắc ngã vào lòng anh, cơ thể vô cùng yếu ớt, sau đó Tần Lâm bắt mạch cho cô, cảm thấy không còn gì đáng ngại, nhưng cơ thể cô lại quá yếu, dù gì thì một cơ thể chứa hai linh hồn, lại còn từ sáng đến tối không được nghỉ ngơi, đương nhiên mệt mỏi là điều khó mà tưởng tượng nổi.

“Phù, cuối cùng cũng xong rồi”.

Tần Lâm nhìn xuống cơ thể nóng bỏng của Đồng Dao nằm trong lòng mình, khiến cho nhịp tim đàn ông không khỏi đập thình thịch, có hơi thở dốc, thân thể cô mềm mại như đệm bông của sofa vậy, khuôn mặt xinh đẹp đó cùng với vẻ mệt mỏi quả thật là quyến rũ không sao tả nổi.

Hoặc bởi vì do luyện võ nên làm cho cơ thể của Đồng Dao vô cùng mềm dẻo, đây đúng là một cô gái hoàn hảo.

“Mau bảo Lão Đồng đưa về đi, nếu chơi sẽ nóng phỏng tay đấy”.

Tần Lâm lắc đầu cười thầm, cho dù là lý do gì đi nữa thì sau khi Đồng Dao tỉnh dậy vẫn sẽ tìm anh tính sổ mất, mặc dù anh đã chữa khỏi bệnh cho cô, cũng như diệt được ‘Đồng Dao’ xuất hiện vào ban đêm kia, nhưng mối quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn còn là một ẩn số.

Sau đó Tần Lâm đưa Đồng Dao đến khách sạn, Đồng Phương Châu đã đợi sẵn ở cửa, mặt mày vô cùng tiều tụy, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Ngay khi nhìn thấy Tần Lâm, cuối cùng cũng như trút được gánh nặng, ông ta vội vàng chạy đến.

“Sao rồi, Tần đại sư? Con gái tôi... không sao chứ?”

Đồng Phương Châu vội hỏi.

“Không sao, không có gì đáng lo, còn về chuyện gì thì tôi không tiện nói, tôi chỉ có thể nói với ông rằng trước đây trên người con gái ông có hai linh hồn, linh hồn còn lại không phải của cô ấy, bây giờ có thể sống được đã là tốt lắm rồi. Sau này... ráng trông kĩ cô ấy vào”.

Tần Lâm nghiêm túc nói.

Sắc mặt Đồng Phương Châu đột nhiên thay đổi, nhưng lời của Tần đại sư, ông ta không thể không tin được.

Lúc trước ông ta đã từng nghe người ta nói qua về việc người có hai nhân cách, nhưng không ngờ chuyện như thế này lại xảy ra với con gái mình.

Hai linh hồn...

Nghe qua thì cảm thấy nổi da gà, nhưng Tần đại sư đã chữa khỏi rồi thì nhất định không phải là giả.

“Cảm ơn Tần đại sư, đây là chút thành ý nhỏ của tôi, cậu nhất định phải nhận lấy!”

Đồng Phương Châu lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, dùng hai tay đưa cho Tần Lâm.

“Quan hệ giữa chúng ta không cần phải vậy đâu”.

Tần Lâm xua tay.

“Tình cảm là tình cảm, Tần đại sư, cậu nhất định phải nhận lấy, nếu không thì tôi sẽ áy náy lắm. Chỉ có chút quà mọn hai mươi triệu thôi, Tần đại sư không chê là được, sau này chỉ cần Tần đại sư mở lời, Đồng Phương Châu tôi nhất định sẽ nghe theo”.

Đồng Phương Châu kiên quyết nói, mặc dù mình và Tần đại sư không phải mới qua lại một lần, nhưng ông ta cũng không thể nào để cho Tần đại sư cứu con gái mình không công như vậy được, số tiền này nhất định phải đưa cho anh, đương nhiên tình cảm sẽ càng thêm sâu đậm hơn, ông ta cũng biết rõ năng lực của Tần đại sư, đối với ông ta mà nói thì việc qua lại với Tần đại sư tuyệt đối là có lợi mà không có hại.

“Nếu đã như vậy thì khó mà chối từ được, tôi đành nhận nhé”.

Tần Lâm cũng nhận lấy, đương nhiên anh không quan tâm gì đến số tiền hai mươi triệu, nhưng nếu không nhận thì Đồng Phương Châu sẽ cảm thấy rất áy náy.

“Thời gian không còn sớm nữa, Tần đại sư, tôi không làm phiền cậu nữa, tôi đã chuẩn bị sẵn khách sạn rồi, lát nữa để Lão Khúc đưa cậu về nghỉ ngơi nhé”.

Đồng Phương Châu cười nói.

“Được thôi”.

Đồng Phương Châu tiễn Tần Lâm rồi vội vàng chạy vào trong thăm con gái, dù gì thì bây giờ Đồng Dao vẫn đang hôn mê, bởi vì cơ thể cô đã quá suy nhược.

Nhưng trong lúc Đồng Dao hôn mê lại không ngừng toát mồ hôi, vẻ mặt đầy sự đau đớn, giãy dụa liên tục, Đồng Phương Châu vô cùng lo lắng, nhưng nếu Tần đại sư đã nói không sao thì ông ta vẫn nên yên tâm thì hơn, ông ta tin tưởng Tần đại sư.

Cuối cùng, sau một tiếng đồng hồ thì Đồng Dao cũng tỉnh lại, trán toát đầy mồ hôi, ánh mắt đỏ ngầu, không ngừng thở hổn hển.

“Con tỉnh lại rồi sao Dao Dao?”

Đồng Phương Châu vui mừng.

“Không, không còn... không còn... tất cả đều không còn”.

Đồng Dao lẩm bẩm nói, ánh mắt vô cùng đau khổ, cô nhìn sang Đồng Phương Châu với ánh mắt phức tạp.

“Bố!”

Đồng Dao ôm chầm lấy Đồng Phương Châu khóc lóc thảm thiết đến xé ruột xé gan, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

“Con không sao chứ? Dao Dao, con thật sự ổn đúng không? Con đừng có dọa bố”.

Đồng Phương Châu hơi kinh ngạc hỏi.

“Con không sao, bố không cần lo cho con đâu”.

Đồng Dao thấp giọng nói, lau đi nước mắt, nhưng tâm trạng vẫn u sầu như vậy.

Trong lòng Đồng Phương Châu vẫn còn hơi lo lắng, mặc dù Tần đại sư đã nói Đồng Dao không sao, Dao Dao cũng đã tự nói với ông ta, hơn nữa, cô cũng hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng trước đây.

“Vậy... được, con nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai bố lại đến thăm con”.

Đồng Phương Châu vỗ vai con gái rồi nói.

“Dạ”.

Đồng Dao gật đầu, lúc này Đồng Phương Châu mới ra khỏi phòng.

Đồng Phương Châu nhìn sang Khúc Bích Sinh rồi nói.

“Tìm người trông chừng tiểu thư, tuyệt đối không thể để con bé ra ngoài lần nữa, có gì bất thường thì nhất định phải báo ngay cho tôi”.

Trong lòng Đồng Phương Châu vẫn cảm thấy lo lắng, hơn nữa lúc trước Đồng Dao đã giết nhiều người như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều việc ông ta phải xử lý, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản.

Trong phòng tối, Đồng Dao nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, cắn chặt môi, đến nỗi khóe miệng chảy cả máu, hai mắt cô đỏ ngầu như thiêu như đốt.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...”

“Tần Lâm! Tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”
Sắc mặt Chúc Nhị Bạch vô cùng ảm đạm, cất công đợi cả buổi chiều lại không hề thấy Mạnh Văn Cương đâu, gọi điện thoại cũng là số bận, đây chẳng phải là đang chơi người khác sao?

Trong lòng Chúc Nhị Bạch buồn bực, cộng thêm việc Tần Lâm quấy rầy, Tôn Vô Kỵ đòi hoàn tiền, người ta căn bản không thèm đến, cuối cùng lại bị Đồng Phương Châu tẩn cho một trận, thật sự là làm người khác tức điên mà.

Nhưng Chúc Nhị Bạch vẫn cố gắng nén giận để ăn một bữa linh đình với mấy vị khách quý này, mặc dù đều là khách như đám tôm tép này có đầu tư lại cũng chỉ khoảng hai mươi triệu là cùng, đây chẳng nhằm nhò gì với Chúc Thị Y Mỹ cả, Đồng Phương Châu và Mạnh Văn Cương mới là những con cá lớn.

Đáng tiếc làm sao khi Đồng Phương Châu lại bị Tần Lâm hớt tay trên, đến bây giờ Chúc Nhị Bạch vẫn không thể hiểu rõ, làm sao một người như vậy lại có thể bị một tên lừa đảo như Tần Lâm lừa được chứ? Thật là càng nhiều tiền càng ngốc mà.

Cho đến khi trời tối thì bữa tiệc chỉ còn lại người nhà.

Lúc này Mạnh Văn Cương mới gọi điện đến, cuối cùng ông ta đã đến trễ.

Chúc Nhị Bạch nào dám tỏ thái độ bất kính? Cho dù là mười hai giờ đêm đến thì ông ta vẫn luôn tiếp đón nồng nhiệt như thế, vì đây chính là Thần Tài kia mà.

Sự hỗ trợ của tập đoàn Hiên Viên dành cho Y dược Văn Hòa là không lời nào diễn tả được, đó hoàn toàn là cánh tay phải của Y dược Văn Hòa, không có tập đoàn Hiên Viên thì cũng sẽ không có Y dược Văn Hòa của ngày hôm nay, vậy nên mối quan hệ giữa hai bên vô cùng chặt chẽ, có thể thấy rằng lần này Chúc Nhị Bạch nghĩ chỉ cần Chúc Linh Linh ở đây thì tập đoàn Hiên Viên chắc chắn sẽ không chạy khỏi được.

“Chuyện tốt thì không sợ chậm trễ, ha ha ha. Cũng đáng để chúng tôi ở đây đợi cậu cả buổi chiều”.

Chúc Nhị Bạch đứng ở cửa nhìn Mạnh Văn Cương xe rồi vội vàng ra đón, còn Chúc Tam Đao, Âu Dương Diễm Diễm và những người khác đều đứng thành hai hàng, cũng coi như là có đủ mặt mũi già trẻ lớn bé của nhà họ Chúc, tất cả đều đến để đón tiếp Mạnh Văn Cương.

“Thật xin lỗi, tôi có chút việc, đã làm lỡ thời gian của mọi người rồi”.

Mạnh Văn Cương thoáng cười, điềm tĩnh nói.

“Không sao không sao, chủ tịch Mạnh bận trăm công nghìn việc, chúng tôi đều là đám tiểu tốt cả, ha ha ha, chủ tịch Mạnh có thể đến đã là nể mặt chúng tôi lắm rồi, còn làm chúng tôi nở mặt ấy chứ”.

Chúc Nhị Bạch liên tục nói, so với Mạnh Văn Cương thì nhà họ Chúc chẳng là cái thá gì, nếu như không vì Chúc Linh Linh thì có lẽ Mạnh Văn Cương cũng sẽ không đến, lúc trước Chúc Nhị Bạch đã từng nghe nói qua, Chúc Linh Linh có được như ngày hôm nay là đều nhờ vào chủ tịch Mạnh Văn Cương của tập đoàn Hiên Viên, cô chính là tình nhân của ông ta, nếu không thì một ông chủ như Mạnh Văn Cương lại có thể chịu dìu dắt một người không danh tiếng không kinh nghiệm như cô được?

Trên thế gian này không có tình yêu nào là vô duyên vô cớ cả, cũng không có chuyện hận mà không có lý do, chủ tịch Mạnh chính trực đứng tuổi, còn Chúc Linh Linh lại trẻ trung xinh đẹp, ai lại không biết bên trong có chuyện mờ ám chứ?

Sự việc này được rất nhiều người trong Y dược Văn Hòa lan truyền, Chúc Nhị Bạch đã nhân cơ hội này để móc nối với tập đoàn Hiên Viên, thiết lập mối quan hệ hợp tác với chủ tịch Mạnh, bọn họ mong rằng nhà họ Chúc có thể một bước lên mây!

Chỉ cần chủ tịch Mạnh có thể đến thì chuyện hôm nay coi như đã thành công một nửa rồi.

Chúc Nhị Bạch và Chúc Tam Đao nhìn nhau, trong lòng vô cùng vui vẻ, không nói nên lời, ban ngày bọn họ vẫn còn đang lo lắng sợ chủ tịch Mạnh không đến, coi như lần đầu tư này tiêu tan rồi, nhưng nếu như chủ tịch Mạnh đã đến thì chắc sẽ như ván đóng thuyền.

Ai cũng biết chủ tịch Mạnh là người vô cùng lợi hại, ông ấy còn là người giàu nhất thành phố Đông Hải với tổng tài sản lên đến hàng chục tỷ, tuyệt đối không phải chuyện giỡn, đầu tư cho một gia tộc nhỏ thì chẳng phải là chuyện cỏn con thôi sao?

“Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn và rượu, chỉ đợi chủ tịch Mạnh đến thôi đấy, mời ngồi!”

Chúc Nhị Bạch cười ha ha nói.

“Thịt rượu thì không cần đâu, tôi đã ăn rồi, hôm nay mệt quá, tôi đi nghỉ trước đây”.

Mạnh Văn Cương ngáp một cái, cả đám người liền ngây ngốc, nếu không phải nể mặt cô Chúc thì tôi lại thèm đến nhìn mấy người à? Còn muốn tôi đầu tư cho các người sao, nằm mơ đi!

Mạnh Văn Cương hoàn toàn không muốn nói chuyện với bọn họ, Chúc Linh Linh đã bị bọn họ ‘treo’ lên rồi, Y dược Văn Hòa đang yên đang lành lại bị bọn họ phá nát, đổi lại thành cái gì mà Chúc Thị Y Mỹ, đúng là khùng điên mà?

Mạnh Văn Cương vốn không muốn tới, nhưng không thể nào không nể mặt tiểu sư huynh được, đến thì đến, nhưng còn bàn chuyện hợp tác thì không.

Vừa nghe thấy Mạnh Văn Cương muốn nghỉ ngơi, còn ngáp dài ngáp ngắn, Chúc Nhị Bạch lập tức hiểu ra.

Hiểu rồi hiểu rồi!

Xem ra chỉ tịch Mạnh quả nhiên là người có tính khí, đây chẳng phải là chuyện dễ hiểu sao? Hi hi hi, ai lại chẳng biết chuyện gì đang xảy ra?

Mọi người đều là lão hồ ly cả, đương nhiên sẽ hiểu ngay lập tức.

“Mau lên Lão Nhị, đưa chủ tịch Mạnh đi nghỉ ngơi, sức khỏe quan trọng, mấy việc khác chỉ là thứ yếu thôi”.

Chúc Nhị Bạch cười ha ha nói, nhưng Chúc Phi vẫn còn ngây ra đó, tối như vậy mà chủ tịch Mạnh mới đến, chẳng lẽ không muốn bàn chuyện hợp tác đầu tư sao?

Nhưng Chúc Phi không dám làm trái lời bố, ông ta vội vàng cúi người rồi dẫn Mạnh Văn Cương đi nghỉ ngơi.

“Bố, đây là ý gì? Mạnh Văn Cương này thực sự không coi nhà chúng ta ra gì rồi, chúng ta đợi cả một ngày mà bây giờ mới đến, còn chưa kịp nói gì đã đòi đi ngủ, cái quá gì vậy chứ?”

Sắc mặt Chúc Diệu sa sầm xuống rồi nói, ông ta cũng tức lắm rồi, bữa tiệc của nhà họ Chúc hôm nay coi như thất bại, căn bản không kéo được chút đầu tư nào, chỉ có một con cá lớn như Mạnh Văn Cương đến, bây giờ đến rồi nhưng lại đòi đi ngủ, vậy thì chẳng phải cũng chưa thành công đấy ư? Bộ muốn để cho nhà họ Chúc làm trò sao?

“Đúng vậy bác Hai, Mạnh Văn Cương này là người giàu nhất thành phố Đông Hải, nhưng anh ta cũng không thể không coi người khác ra gì chứ? Chúng ta đợi cả ngày trời rồi, bây giờ lại còn đối xử với chúng ta như vậy? Mặc dù nhà họ Chúc chúng ta không bằng, nhưng chúng ta cũng chưa từng phải nhịn nhục như vậy”.

Chúc Minh trầm mặc nói, lúc này không kiềm được tức giận, ai cũng có tính nóng nảy riêng, đây chẳng phải là đang coi thường bọn họ sao?

“Câm miệng! Nghe bác Hai nói”.

Chúc Tam Đao trầm giọng nói, nhìn sang anh Hai với vẻ mặt đã tính trước mọi việc, xem ra chuyện này không hề đơn giản như vậy.

“Mấy đứa đầu gỗ bọn bây, đúng là gỗ mục không đẽo được mà! Sao tao lại có thể yên tâm giao nhà họ Chúc lại cho bọn bây được đây? Tụi mà thật là làm bố thất vọng quá, đồ ngu! Ngu không thể tả được!”

Chúc Nhị Bạch nói thẳng.

Tất cả người nhà họ Chúc đều ngẩn ra, ngay cả Chúc Tam Đao cũng không hiểu anh Hai đã ăn trúng thuốc gì.

“Anh Hai, ý anh là sao?”

“Đây chẳng phải là rõ ràng rồi sao Lão Tam, em sống đến như vậy rồi mà còn không hiểu gì sao? Chuyện đầu tư của chúng ta đã thành công rồi đó!”

Chúc Nhị Bạch nói một cách chắn chắn.

“Mong anh Hai giải thích cho em”.

Âu Dương Diễm Diễm bối rối nói, ngay lúc này đây, không chỉ mỗi mình bà cụ mà tất cả người nhà họ Chúc đều ngơ ngác, chuyện gì đã xảy ra thế? Chúc Nhị Bạch chắc chắn như thế kia, đây là chuyện hệ trọng liên quan đến sự phát triển và suy tàn của nhà họ Chúc đấy.

“Biết tại sao chủ tịch Mạnh đến không? Có biết tại sao buổi tối mới đến không? Đây chính là bí ẩn sâu xa. Nếu như không có Chúc Linh Linh thì nhà họ Chúc chúng ta có tư cách mời được chủ tịch Mạnh không? Đương nhiên là không, cho dù nhà họ Chúc có ở thời hoàng kim thì cũng không thể so được với Mạnh Văn Cương, nhưng chủ tịch Mạnh đến đây hôm nay ắt phải có lý do gì đó. Chính là vì Chúc Linh Linh!”

Chúc Nhị Bạch vừa nói vừa cười, sau đó đá lông nheo, vẻ mặt không hề nghiêm túc, đầy ý mập mờ.
"Chúc Linh Linh là bảo bối của nhà họ Chúc chúng ta, tin đồn trong nội bộ Y dược Văn Hòa, chắc mọi người đều đã từng nghe rồi, tôi nghĩ chắc ai cũng biết điều này".

"Lần này Chủ tịch Mạnh đến đây chỉ có mục đích duy nhất chính là Chúc Linh Linh. Đêm mới đến, hơn nữa vừa đến là về phòng nghỉ ngơi, chẳng lẽ đến nước này rồi mà còn không hiểu nữa sao? Sau này chúng ta cứ thế mà làm theo, chủ tịch Mạnh là người trọng tình cảm đấy!"

Chúc Nhị Bạch vui vẻ nói, vẻ mặt như đang tính toán điều gì đó xấu xa vậy.

"Ồ… thì ra là như vậy, con hiểu rồi!"

Ánh mắt Chúc Diệu sáng lên, mặt mày hớn hở, khóe miệng nhếch lên càng hiện rõ vẻ mờ ám.

"Nói vậy thì chủ tịch Mạnh muốn chúng ta bảo Chúc Linh Linh đến tiếp ông ấy?"

Âu Dương Diễm Diễm cười rồi nói.

"Anh Hai đúng là người biết nhìn xa trông rộng, vậy mà em lại không nhìn ra".

Chúc Tam Đao giơ ngón tay cái lên tán thành ý kiến của Chúc Nhị Bạch, anh Hai nói một cái là Chúc Tam Đao như bừng tỉnh, nếu không có anh Hai thì chuyện hôm nay coi như toi rồi.

"Anh Hai, anh đúng là Định Hải Thần Châm của nhà họ Chúc!"

Chúc Nhị Bạch vô cùng kiêu ngạo, vuốt nhẹ bộ râu, khuôn mặt già nua của ông ta hiện lên vẻ vui mừng và tự kiêu.

"Gái đẹp và đồ ăn ngon, mọi người sẽ chọn cái nào? Nếu không làm sao tôi có thể nói chủ tịch Mạnh là người trọng tình chứ. Nghĩ kỹ lại xem!"

"Bố, bố thông minh thật đấy".

Chúc Diệu tỏ vẻ khâm phục.

"Mau bảo Chúc Linh Linh chuẩn bị đi, đêm nay đến tiếp chủ tịch Mạnh".

Chúc Nhị Bạch nói.

"Bác Hai… làm như vậy không ổn đâu. Linh Linh và Tần Lâm yêu nhau thật lòng, Chúc Linh Linh chắc chắn sẽ không đồng ý đâu".

Vẻ mặt Chúc Dũng hơi khó chịu, ánh mắt có chút bối rối.

Bảo con gái ông phải đi tiếp người khác để đổi lấy lợi ích cho nhà họ Chúc, đúng là không lọt tai chút nào, một người làm bố như ông ấy sao có thể vui vẻ nhận lời chứ?

Mặc dù Chúc Dũng có hơi nhu nhược nhưng Chúc Linh Linh là con gái ruột của ông ấy, làm vậy chẳng phải đẩy con gái ông ấy vào chỗ nước sôi lửa bỏng sao?

"Chúc Dũng, cháu đừng nghĩ ngợi lung tung, tại sao Y dược Văn Hòa có thể vực dậy, cháu còn không biết hay sao? Nếu không có sự giúp đỡ của chủ tịch Mạnh của tập đoàn Hiên Viên thì Y dược Văn Hòa có thể trở thành doanh nghiệp có tiếng ở thành phố Đông Hải không? Cho dù Đường Thần số 2 có lợi hại như thế nào thì cũng khó có thể đột phá trong rất nhiều những sản phẩm y dược khác. Sản phẩm tốt thì ở đâu mà chẳng có, người phát triển được nó mới là hiếm, cháu có hiểu đạo lý đó không?"

Vẻ mặt Chúc Nhị Bạch trầm xuống.

Mọi người trong nhà họ Chúc đều vui mừng hớn hở, chỉ có Chúc Dũng là làm ngược lại với Chúc Nhị Bạch nên trong lòng ông ta sao có thể yên tâm cho được.

"Nhưng dù gì Linh Linh cũng là con gái của cháu mà".

Chúc Dũng cũng tức giận, nếu đổi là con gái ông ta bị đẩy đi tiếp ông chủ lớn thì trong lòng ông ta sẽ nghĩ như thế nào?

"Thì làm sao? Là người nhà họ Chúc chẳng lẽ hy sinh vì nhà họ Chúc một chút cũng là điều không nên sao? Tên Tần Lâm rác rưởi kia làm sao so sánh được với chủ tịch Mạnh chứ? Còn chẳng xứng làm chân xách giày cho chủ tịch Mạnh nữa là, không có lửa làm sao có khói, chuyện của Linh Linh và chủ tịch Mạnh đã đồn trong Y dược Văn Hòa từ lâu rồi, rất nhiều người đã biết quan hệ bí mật của bọn họ, đừng nói với bác là cháu không biết, như vậy chẳng phải là lừa mình dối người sao? Chúc Linh Linh cũng tự nguyện thì cháu có tư cách gì mà lên tiếng ở đây? Nhà họ Chúc chưa đến lượt cháu chỉ đạo".

Chúc Nhị Bạch càng nói càng tức giận, tên Chúc Dũng này đúng là phiền phức, còn chẳng bằng một nửa của Chúc Minh.

"Đúng đấy, Linh Linh hy sinh tất cả vì nhà họ Chúc cũng điều nên làm, chuyện này con bé cũng hiểu rõ từ lâu rồi, nếu không thì tại sao tập đoàn Hiên Viên lại năm lần bảy lượt giúp chúng ta chứ, chẳng lẽ con còn không chịu hiểu? Linh Linh và Tần Lâm chỉ là chơi qua đường thôi, chẳng lẽ chuyện này con cũng không nhận ra? Chúng ta còn kém Linh Linh nhiều, vì nhà họ Chúc, vì tương lai của Linh Linh, chuyện này không còn gì để nghi ngờ nữa, chuyện của Linh Linh và chủ tịch Mạnh con biết được bao nhiêu cơ chứ?"

Chúc Tam Đao thấy anh Hai có chút tức giận liền vội vàng giáo huấn Chúc Dũng.

"Con…"

Chúc Dũng không nói gì, nhưng ông ấy cảm thấy mất mặt quá, khuôn mặt đỏ ửng lên, nắm chặt quả đấm, Linh Linh cũng tình nguyện, chắc ông ấy đã thật sự làm chuyện thừa thãi rồi, có điều lòng tự tôn của một người bố đã tổn thương rất nhiều.

"Chú Hai, tôi không có ý gì đâu chỉ là chú hơi ích kỷ đó, chẳng nghĩ cho đại cục gì cả, đây là chuyện đã định từ trước, quan hệ giữa Linh Linh và chủ tịch Mạnh đã công khai trong nội bộ của Y dược Văn Hòa rồi, ai mà chẳng biết? Chú còn tự lừa mình dối người làm gì? Chủ tịch Mạnh không nhìn trúng Tiểu Nguyệt nhà tôi chứ nếu không tôi đã lập tức tặng nó cho chủ tịch Mạnh rồi".

Chúc Minh cười khẩy rồi nói.

Chúc Dũng bị mọi người nói đến nỗi đầu óc quay cuồng, tím tái mặt mày, tôi bảo vệ con gái của tôi cũng sai sao?

Nhưng bị bố phê bình, Chúc Dũng cũng hơi buồn, nếu như vậy thì ngăn cản cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Đúng vậy, nếu không có sự giúp đỡ của chủ tịch Mạnh thì nhà họ Chúc bọn họ đã ra đường từ lâu rồi, Y dược Văn Hòa cũng không thể phát đạt như trước đây, tất cả những việc này đều là một ẩn số.

"Bác Hai, Linh Linh hy sinh cho Y dược Văn Hòa nhiều như vậy thì sẽ cho con bé một vị trí xứng đáng đúng không?"

Vương Vân đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.

"Chuyện này không cần phải bàn? Đây là điều đương nhiên, con bé sẽ là tổng giám đốc của Y dược Văn Hòa, sau này nhà họ Chúc chúng ta ai dám kiếm chuyện với Linh Linh chứ? Có chủ tịch Mạnh chống lưng cơ mà, sự phát triển của nhà họ Chúc không phải ngày một ngày hai. Chúng ta vẫn cần Linh Linh quản lý nhiều".

Chúc Nhị Bạch nghiêm túc nói.

Vương Vân vui mừng, xem ra cơ hội của Linh Linh đến rồi.

Nếu không phải chủ tịch Mạnh đã yên bề gia thất, chắc chắc Tần Lâm không có cửa làm quen với Linh Linh, Linh Linh chỉ muốn tìm một bức bình phong mà thôi, cho nên mới đồng ý ở cạnh tên vô dụng như Tần Lâm, Vương Vân đã nhìn ra quan hệ giữa cô ấy và chủ tịch Mạnh từ lâu rồi.

Làm tình nhân của đại gia cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt, xã hội bây giờ nó vậy, đồng tiền đi trước mực thước theo sau, hơn nữa Linh Linh cũng có đi làm gái đâu, chỉ là làm tình nhân của chủ tịch Mạnh thôi mà.

"Lần này Linh Linh hy sinh một chút vì nhà họ Chúc cũng không phải là không được, dù gì bác Hai đã nói vậy rồi, sau này Chúc Thị Y Mỹ chắc chắn phải để cho Linh Linh nhà cháu một chỗ đứng, chuyện này cứ để cho cháu, bác Hai, bây giờ cháu sẽ đi tìm Linh Linh".

Vương Vân vui mừng nói.

"Tốt, vinh hoa phú quý nhà họ Chúc chúng ta phải trông cậy vào cháu rồi, đi đi".

Chúc Nhị Bạch vẫy tay, Vương Vân chống nạnh, vẻ mặt hơi e thẹn, không ngờ có ngày nhà họ Chúc cũng phải trông cậy vào bà ấy, đúng là tự hào quá.

“Bác Hai yên tâm, cháu chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

"Bà… haiz!"

Chúc Dũng định nói điều gì đó, nhưng thấy Vương Vân trợn trừng mắt lên lại thôi.

"Mọi người đi ăn cơm đi, tối hôm nay không say không về! Ha ha ha!"

Chúc Nhị Bạch cười lớn, vô cùng vui vẻ, cùng Chúc Tam Đao và những người khác nhập tiệc.

Lúc này, Vương Vân kéo tay Chúc Linh Linh vào trong phòng, cười nói.

"Linh Linh, chủ tịch Mạnh đến rồi, lát nữa con vào phòng ông ấy nhé, đêm nay con phải ký được hợp đồng của nhà họ Chúc với ông ấy nhé, ha ha ha".

Chúc Linh Linh hơi biến sắc.

"Mẹ nói linh tinh gì thế?"

"Mẹ nói linh tinh? Con không phải giả vờ với mẹ, con tưởng mẹ không biết chuyện của con và chủ tịch Mạnh sao? Nếu không vì con thì sao chủ tịch Mạnh lại đến bữa tiệc của nhà họ Chúc chúng ta chứ, nếu không vì con sao ông ấy lại đến muộn như vậy chứ, ý tứ rõ ràng như vậy rồi mà? Hi hi hi!"

Vương Vân khoác tay con gái nói.

"Mẹ đừng nói linh tinh, người ngoài nói ra thì miễn cưỡng bỏ qua, sao đến cả mẹ cũng nói ra những lời này, con và chủ tịch Mạnh có chuyện gì được chứ? Chúng con trong sạch, mẹ đừng có nhìn gà hóa cuốc nữa".

Chúc Linh Linh trầm giọng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Võ Thiên Tôn
Chương 181-185
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom