Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-951
Chương 1129: Giấy bảo đảm
Chúc Nhị Bạch trầm giọng nói.
"Phái ai đi mới được đây?"
"Để cháu đi cho, bác Hai, cháu cũng được coi là có duyên gặp chủ tịch Mạnh vài lần, hơn nữa lúc trước Y dược Văn Hòa cũng hợp tác mấy lần với tập đoàn Hiên Viên. Cháu là người nhà họ Chúc đương nhiên phải chịu trách nhiệm, lúc trước cũng từng hai lần ký hợp đồng với bên ấy, cháu nhất định sẽ không để nhà họ Chúc thất vọng!"
Chúc Minh trầm giọng nói, lúc này nhà họ Chúc cần người dám dũng cảm đứng ra giúp họ vượt qua nguy hiểm, chỉ cần có thể giúp nhà họ Chúc vượt qua cửa ải khó khăn thì địa vị của ông ta ở nhà họ Chúc sẽ lên như diều gặp gió.
Lúc này Chúc Minh xung phong nhận việc cũng vì bản thân, chỉ khi nhà họ Chúc vực dậy, ông ta mới có cơ hội mạnh lên. Con nhỏ Chúc Linh Linh khốn khiếp, bây giờ cánh cứng rồi, có điều không có nhà họ Chúc thì nó chẳng là cái thá gì cả.
Chúc Nhị Bạch nhìn Chúc Minh nhíu mày, có hơi không yên tâm, dù sao Chúc Minh cũng chưa làm bọn họ hài lòng lần nào.
"Cháu làm được không hả Chúc Minh!"
Chúc Minh thở dài nói.
"Bác Hai, bác cũng hơi phiến diện rồi đấy. Lúc trước khi Chúc Linh Linh còn chưa nắm được Y dược Văn Hòa trong tay, thì cháu là người quản lý cả tập đoàn Chúc Thị, mặc dù không được tính là giỏi cả văn lẫn võ, nhưng nhất định cũng là người đứng đầu một góc trời. Lúc trước tập đoàn Chúc Thị cũng vô cùng phát triển. Nếu như không vì Chúc Linh Linh dựa vào tập đoàn Hiên Viên, liên kết với chủ tịch Mạnh Văn Cương thì cháu sao có thể bị con bé đó thay thế? Gia tộc tranh đấu kịch liệt, cháu chỉ có thể thoái vị nhường chỗ, vậy nên mới để Chúc Linh Linh chiếm vị trí".
"Có điều bây giờ thì khác, bác Hai, cháu sẵn sàng viết giấy bảo đảm, nếu như không lấy được đầu tư từ chủ tịch Mạnh, về sau ở nhà họ Chúc, cháu sẽ chịu nhẫn nhục, cho dù bắt cháu đi cọ bồn cầu, cháu cũng sẽ không từ chối".
Chúc Nhị Bạch nghiêm túc nói.
"Được! Được được được! Nếu cháu đã nói thế thì hôm nay bác Hai của cháu sẽ không lật đổ sự tự tin của cháu, bây giờ nhà họ Chúc chúng ta có vực dậy được không là dựa vào cháu đó. Chỉ cần cháu có thể lấy được vốn từ Mạnh Văn Cương, chức phó chủ tịch của Chúc Thị Y Mỹ sẽ thuộc về cháu".
Vừa nghe thấy chức phó chủ tịch là của ông ta, Chúc Minh như được tiếp thêm động lực.
Chúc Minh tuyên bố hùng hồn, bây giờ ông ta tràn đầy tự tin.
"Bác Hai yên tâm, cháu nhất định sẽ mang về được tiền đầu tư cho nhà họ Chúc, bây giờ là lúc để cháu thể hiện kỹ thuật của mình, cháu nhất định sẽ không để nhà họ Chúc mất mặt đâu. Lúc trước Chúc Linh Linh dùng thủ đoạn hèn hạ mới có thể để nhà họ Chúc đứng vững, cháu không hèn hạ như nó đâu, lần này cháu sẽ khiến người nhà họ Chúc thấy Chúc Minh cháu không vô dụng".
Mạnh Văn Cương đến tham gia buổi tiệc đầu tư của họ chứng minh Mạnh Văn Cương có ý muốn hợp tác với họ, vậy nên lúc này Chúc Minh đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh thủ thời cơ, ông ta cũng không thèm đếm xỉa gì đến cái bản mặt già của mình, chỉ cần vực dậy được nhà họ Chúc là được.
Chúc Tam Đao vỗ vai Chúc Minh.
"Được được được, đây mới là con trai của Chúc Tam Đao tôi, can đảm đến vậy, con trai, bố ủng hộ con!"
Chúc Tam Cô kỳ quái nói, trong lời nói đầy ý giễu cợt, rõ ràng đang khinh bỉ ai kia.
"Anh cả, nhờ cả vào anh đấy, anh đừng như ai đó chẳng thèm quan tâm đến an nguy của gia tộc, cố chấp làm theo ý mình, rồi đến mức hại người hại mình".
Chúc Dũng và Vương Vân nghe xong, mặt mày khó coi, hai bọn họ bây giờ chẳng hề có địa vị gì ở nhà họ Chúc, lúc trước bởi vì sự tồn tại của Linh Linh, bọn họ có địa vị cực cao, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ vô dụng, ai cũng muốn đánh.
Chúc Tam Đao lạnh lùng nói,
"Lão Nhị, con phải học hỏi anh con đi, sau này phải đi theo anh cả con, làm tùy tùng cho anh cả con, nhà họ Chúc chỉ có mỗi mình con không có tiền đồ gì, bản thân còn không biết đi tìm nguyên nhân hả?"
"Có những người trời sinh đã không có năng lực, bố ạ, cho dù có ép thì cũng vô dụng. Con đi đây, mọi người chờ tin tốt nhé!"
Chúc Minh hùng hổ quay người rời khỏi, bắt đầu nghĩ kế làm thế nào để tìm được chủ tịch Mạnh, chỉ cần khiến Mạnh Văn Cương đầu tư, ông ta dù có phải ăn cứt cũng được.
Chúc Minh lấy lại sức, chuẩn bị tinh thần, đi thẳng đến công ty của Mạnh Văn Cương.
Lần này, Chúc Minh đã có sẵn kế hoạch, nhất định phải ký được hợp đồng với chủ tịch Mạnh, nếu không nhà họ Chúc sẽ tiêu đời.
Chúc Minh đi thẳng đến văn phòng Mạnh Văn Cương đợi, ngay cả lễ tân cũng không ngăn được ông ta.
...
"Anh Tiểu Lâm, anh nói xem có phải em quá đáng quá không? Dẫu sao... nhà họ Chúc cũng là người thân của em, em làm như vậy liệu có ép bọn họ vào đường cùng không?"
Mặc dù bây giờ Chúc Linh Linh đã bình tĩnh lại nhưng trong lòng vẫn khó chịu như cũ, bản thân làm vậy chắc chắn sẽ ép nhà họ Chúc đến đường cùng, bọn họ bây giờ đã hết đường để đi rồi, hơn nữa Y dược Văn Hòa tiêu đời rồi, Chúc Thị Y Mỹ cũng chẳng khác gì.
Chúc Linh Linh dù sao cũng là người lương thiện, nhìn thấy bố mẹ và cả ông nội bà nội rơi vào nguy hiểm, bản thân vẫn không yên tâm.
Tần Lâm thở dài nói.
"Em đừng quên, lúc trước bọn họ đối xử với em thế nào, Linh Linh, những người này là đám sói nuôi không thuần, em có đối xử tốt với bọn họ hơn nữa, bọn họ cũng không quan tâm đâu, em ở lại nhà họ Chúc chỉ càng khiến bọn họ ngông cuồng tự phụ, càng ngày càng chìm sâu vào sự ngu ngốc hơn thôi".
Anh cảm thấy không đáng thay cho Chúc Linh Linh, nhưng dù sao Chúc Linh Linh vẫn mang họ Chúc đây là sự thật không thể chối cãi, không ai có thể thay đổi được.
Chúc Nhị Bạch vốn cho rằng mình có thể vực dậy nhờ Đông Bắc Vương, nhưng chỉ cần mình không nói gì, Đông Bắc Vương sẽ không dám đầu tư cho họ, Trần Cao Sơn ở đó cũng có tiếng nói. Đắc tội Tần đại sư, Phương Hồi không giết chết bọn họ cũng coi là nương tay rồi.
Chúc Linh Linh nói nhỏ.
"Nhưng em không nỡ, haizzz".
"Anh Tiểu Lâm, em có nhu nhược quá không? Em biết người nhà họ Chúc đối xử tệ với em, nhưng họ dẫu sao cũng là người nhà của em, nhìn thấy bọn họ đau khổ đến vậy, em vẫn không nỡ".
Tần Lâm thẳng thắn nói.
"Cái này không thể trách em, đều trách bọn họ không biết điều, đó là vì em quá lương thiện, nên không quan tâm đến mình, tự chịu đau khổ, bọn họ thì không phải chịu sự đau khổ đấy, bọn họ chỉ biết đến lợi ích của bản thân, coi em là công cụ kiếm tiền của họ, bây giờ bọn họ tự hủy hoại Y dược Văn Hòa, em nghĩ bọn họ sẽ quan tâm đến suy nghĩ của em sao? Vì lợi ích của gia tộc mà tàn nhẫn đến vậy, người nhà họ Chúc thực sự quá vô tình vô nghĩa".
"Anh chỉ có thể nói, anh tôn trọng lựa chọn của em".
Chúc Linh Linh cúi đầu.
"Anh Tiểu Lâm, em hiểu ý của anh, em biết anh đối xử tốt với em".
Tần Lâm nói.
"Nếu như nhà họ Chúc đến cầu xin em thì được, nếu như họ không đến mà em chủ động quay về thì sẽ có kết cục như cũ thôi".
Chúc Linh Linh nở nụ cười xán lạn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều, cô vui vẻ đi ra ngoài.
"Em biết! Cảm ơn anh, anh Tiểu Lâm, em biết anh xót em".
Lúc này, điện thoại của Tần Lâm reo lên.
"Alo, tiểu sư huynh à, có chuyện này tôi phải nói với sư huynh một tiếng, người nhà họ Chúc... lại đến tìm tôi, tôi nên làm gì?"
Mạnh Văn Cương cười khổ nói, căn bản không biết nên xử lý thế nào, ông ấy không định bàn chuyện làm ăn với họ, nhưng chỉ cần một câu của tiểu sư huynh thì ông ấy sẽ nghe.
Tần Lâm bình tĩnh nói.
"Cụ thể làm thế nào, chắc sư đệ cũng biết, để bọn họ đến cầu xin Chúc Linh Linh đi".
"Được! Tôi hiểu rồi, tiểu sư huynh, bây giờ tôi sẽ bảo anh ta đến gặp tôi".
Sau khi cúp máy, Mạnh Văn Cương thở phào nhẹ nhõm, ông ấy chẳng muốn can thiệp đến cái chuyện vớ vẩn của nhà họ Chúc đâu, nhưng tiểu sư huynh đã nói vậy, ông ấy không can thiệp không được, vậy nên chỉ có thể nhắm mắt đi làm.
Tên Chúc Minh này đúng là không biết xấu hổ, ngồi lì ở văn phòng của mình không chịu đi, chơi trò vô lại, khiến Mạnh Văn Cương đau đầu.
Mạnh Văn Cương gọi điện cho thư ký.
"Để anh ta vào".
Thư ký liếc nhìn Chúc Minh, tên này đúng không biết xấu hổ, cứ trấn thủ ở đây, chủ tịch Mạnh không nói cô cũng không dám nói gì.
"Chủ tịch Mạnh bảo ông vào".
Chúc Minh vui vẻ, chủ tịch Mạnh muốn gặp mình rồi! Cơ hội đến rồi sao?
Chúc Nhị Bạch trầm giọng nói.
"Phái ai đi mới được đây?"
"Để cháu đi cho, bác Hai, cháu cũng được coi là có duyên gặp chủ tịch Mạnh vài lần, hơn nữa lúc trước Y dược Văn Hòa cũng hợp tác mấy lần với tập đoàn Hiên Viên. Cháu là người nhà họ Chúc đương nhiên phải chịu trách nhiệm, lúc trước cũng từng hai lần ký hợp đồng với bên ấy, cháu nhất định sẽ không để nhà họ Chúc thất vọng!"
Chúc Minh trầm giọng nói, lúc này nhà họ Chúc cần người dám dũng cảm đứng ra giúp họ vượt qua nguy hiểm, chỉ cần có thể giúp nhà họ Chúc vượt qua cửa ải khó khăn thì địa vị của ông ta ở nhà họ Chúc sẽ lên như diều gặp gió.
Lúc này Chúc Minh xung phong nhận việc cũng vì bản thân, chỉ khi nhà họ Chúc vực dậy, ông ta mới có cơ hội mạnh lên. Con nhỏ Chúc Linh Linh khốn khiếp, bây giờ cánh cứng rồi, có điều không có nhà họ Chúc thì nó chẳng là cái thá gì cả.
Chúc Nhị Bạch nhìn Chúc Minh nhíu mày, có hơi không yên tâm, dù sao Chúc Minh cũng chưa làm bọn họ hài lòng lần nào.
"Cháu làm được không hả Chúc Minh!"
Chúc Minh thở dài nói.
"Bác Hai, bác cũng hơi phiến diện rồi đấy. Lúc trước khi Chúc Linh Linh còn chưa nắm được Y dược Văn Hòa trong tay, thì cháu là người quản lý cả tập đoàn Chúc Thị, mặc dù không được tính là giỏi cả văn lẫn võ, nhưng nhất định cũng là người đứng đầu một góc trời. Lúc trước tập đoàn Chúc Thị cũng vô cùng phát triển. Nếu như không vì Chúc Linh Linh dựa vào tập đoàn Hiên Viên, liên kết với chủ tịch Mạnh Văn Cương thì cháu sao có thể bị con bé đó thay thế? Gia tộc tranh đấu kịch liệt, cháu chỉ có thể thoái vị nhường chỗ, vậy nên mới để Chúc Linh Linh chiếm vị trí".
"Có điều bây giờ thì khác, bác Hai, cháu sẵn sàng viết giấy bảo đảm, nếu như không lấy được đầu tư từ chủ tịch Mạnh, về sau ở nhà họ Chúc, cháu sẽ chịu nhẫn nhục, cho dù bắt cháu đi cọ bồn cầu, cháu cũng sẽ không từ chối".
Chúc Nhị Bạch nghiêm túc nói.
"Được! Được được được! Nếu cháu đã nói thế thì hôm nay bác Hai của cháu sẽ không lật đổ sự tự tin của cháu, bây giờ nhà họ Chúc chúng ta có vực dậy được không là dựa vào cháu đó. Chỉ cần cháu có thể lấy được vốn từ Mạnh Văn Cương, chức phó chủ tịch của Chúc Thị Y Mỹ sẽ thuộc về cháu".
Vừa nghe thấy chức phó chủ tịch là của ông ta, Chúc Minh như được tiếp thêm động lực.
Chúc Minh tuyên bố hùng hồn, bây giờ ông ta tràn đầy tự tin.
"Bác Hai yên tâm, cháu nhất định sẽ mang về được tiền đầu tư cho nhà họ Chúc, bây giờ là lúc để cháu thể hiện kỹ thuật của mình, cháu nhất định sẽ không để nhà họ Chúc mất mặt đâu. Lúc trước Chúc Linh Linh dùng thủ đoạn hèn hạ mới có thể để nhà họ Chúc đứng vững, cháu không hèn hạ như nó đâu, lần này cháu sẽ khiến người nhà họ Chúc thấy Chúc Minh cháu không vô dụng".
Mạnh Văn Cương đến tham gia buổi tiệc đầu tư của họ chứng minh Mạnh Văn Cương có ý muốn hợp tác với họ, vậy nên lúc này Chúc Minh đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh thủ thời cơ, ông ta cũng không thèm đếm xỉa gì đến cái bản mặt già của mình, chỉ cần vực dậy được nhà họ Chúc là được.
Chúc Tam Đao vỗ vai Chúc Minh.
"Được được được, đây mới là con trai của Chúc Tam Đao tôi, can đảm đến vậy, con trai, bố ủng hộ con!"
Chúc Tam Cô kỳ quái nói, trong lời nói đầy ý giễu cợt, rõ ràng đang khinh bỉ ai kia.
"Anh cả, nhờ cả vào anh đấy, anh đừng như ai đó chẳng thèm quan tâm đến an nguy của gia tộc, cố chấp làm theo ý mình, rồi đến mức hại người hại mình".
Chúc Dũng và Vương Vân nghe xong, mặt mày khó coi, hai bọn họ bây giờ chẳng hề có địa vị gì ở nhà họ Chúc, lúc trước bởi vì sự tồn tại của Linh Linh, bọn họ có địa vị cực cao, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ vô dụng, ai cũng muốn đánh.
Chúc Tam Đao lạnh lùng nói,
"Lão Nhị, con phải học hỏi anh con đi, sau này phải đi theo anh cả con, làm tùy tùng cho anh cả con, nhà họ Chúc chỉ có mỗi mình con không có tiền đồ gì, bản thân còn không biết đi tìm nguyên nhân hả?"
"Có những người trời sinh đã không có năng lực, bố ạ, cho dù có ép thì cũng vô dụng. Con đi đây, mọi người chờ tin tốt nhé!"
Chúc Minh hùng hổ quay người rời khỏi, bắt đầu nghĩ kế làm thế nào để tìm được chủ tịch Mạnh, chỉ cần khiến Mạnh Văn Cương đầu tư, ông ta dù có phải ăn cứt cũng được.
Chúc Minh lấy lại sức, chuẩn bị tinh thần, đi thẳng đến công ty của Mạnh Văn Cương.
Lần này, Chúc Minh đã có sẵn kế hoạch, nhất định phải ký được hợp đồng với chủ tịch Mạnh, nếu không nhà họ Chúc sẽ tiêu đời.
Chúc Minh đi thẳng đến văn phòng Mạnh Văn Cương đợi, ngay cả lễ tân cũng không ngăn được ông ta.
...
"Anh Tiểu Lâm, anh nói xem có phải em quá đáng quá không? Dẫu sao... nhà họ Chúc cũng là người thân của em, em làm như vậy liệu có ép bọn họ vào đường cùng không?"
Mặc dù bây giờ Chúc Linh Linh đã bình tĩnh lại nhưng trong lòng vẫn khó chịu như cũ, bản thân làm vậy chắc chắn sẽ ép nhà họ Chúc đến đường cùng, bọn họ bây giờ đã hết đường để đi rồi, hơn nữa Y dược Văn Hòa tiêu đời rồi, Chúc Thị Y Mỹ cũng chẳng khác gì.
Chúc Linh Linh dù sao cũng là người lương thiện, nhìn thấy bố mẹ và cả ông nội bà nội rơi vào nguy hiểm, bản thân vẫn không yên tâm.
Tần Lâm thở dài nói.
"Em đừng quên, lúc trước bọn họ đối xử với em thế nào, Linh Linh, những người này là đám sói nuôi không thuần, em có đối xử tốt với bọn họ hơn nữa, bọn họ cũng không quan tâm đâu, em ở lại nhà họ Chúc chỉ càng khiến bọn họ ngông cuồng tự phụ, càng ngày càng chìm sâu vào sự ngu ngốc hơn thôi".
Anh cảm thấy không đáng thay cho Chúc Linh Linh, nhưng dù sao Chúc Linh Linh vẫn mang họ Chúc đây là sự thật không thể chối cãi, không ai có thể thay đổi được.
Chúc Nhị Bạch vốn cho rằng mình có thể vực dậy nhờ Đông Bắc Vương, nhưng chỉ cần mình không nói gì, Đông Bắc Vương sẽ không dám đầu tư cho họ, Trần Cao Sơn ở đó cũng có tiếng nói. Đắc tội Tần đại sư, Phương Hồi không giết chết bọn họ cũng coi là nương tay rồi.
Chúc Linh Linh nói nhỏ.
"Nhưng em không nỡ, haizzz".
"Anh Tiểu Lâm, em có nhu nhược quá không? Em biết người nhà họ Chúc đối xử tệ với em, nhưng họ dẫu sao cũng là người nhà của em, nhìn thấy bọn họ đau khổ đến vậy, em vẫn không nỡ".
Tần Lâm thẳng thắn nói.
"Cái này không thể trách em, đều trách bọn họ không biết điều, đó là vì em quá lương thiện, nên không quan tâm đến mình, tự chịu đau khổ, bọn họ thì không phải chịu sự đau khổ đấy, bọn họ chỉ biết đến lợi ích của bản thân, coi em là công cụ kiếm tiền của họ, bây giờ bọn họ tự hủy hoại Y dược Văn Hòa, em nghĩ bọn họ sẽ quan tâm đến suy nghĩ của em sao? Vì lợi ích của gia tộc mà tàn nhẫn đến vậy, người nhà họ Chúc thực sự quá vô tình vô nghĩa".
"Anh chỉ có thể nói, anh tôn trọng lựa chọn của em".
Chúc Linh Linh cúi đầu.
"Anh Tiểu Lâm, em hiểu ý của anh, em biết anh đối xử tốt với em".
Tần Lâm nói.
"Nếu như nhà họ Chúc đến cầu xin em thì được, nếu như họ không đến mà em chủ động quay về thì sẽ có kết cục như cũ thôi".
Chúc Linh Linh nở nụ cười xán lạn, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều, cô vui vẻ đi ra ngoài.
"Em biết! Cảm ơn anh, anh Tiểu Lâm, em biết anh xót em".
Lúc này, điện thoại của Tần Lâm reo lên.
"Alo, tiểu sư huynh à, có chuyện này tôi phải nói với sư huynh một tiếng, người nhà họ Chúc... lại đến tìm tôi, tôi nên làm gì?"
Mạnh Văn Cương cười khổ nói, căn bản không biết nên xử lý thế nào, ông ấy không định bàn chuyện làm ăn với họ, nhưng chỉ cần một câu của tiểu sư huynh thì ông ấy sẽ nghe.
Tần Lâm bình tĩnh nói.
"Cụ thể làm thế nào, chắc sư đệ cũng biết, để bọn họ đến cầu xin Chúc Linh Linh đi".
"Được! Tôi hiểu rồi, tiểu sư huynh, bây giờ tôi sẽ bảo anh ta đến gặp tôi".
Sau khi cúp máy, Mạnh Văn Cương thở phào nhẹ nhõm, ông ấy chẳng muốn can thiệp đến cái chuyện vớ vẩn của nhà họ Chúc đâu, nhưng tiểu sư huynh đã nói vậy, ông ấy không can thiệp không được, vậy nên chỉ có thể nhắm mắt đi làm.
Tên Chúc Minh này đúng là không biết xấu hổ, ngồi lì ở văn phòng của mình không chịu đi, chơi trò vô lại, khiến Mạnh Văn Cương đau đầu.
Mạnh Văn Cương gọi điện cho thư ký.
"Để anh ta vào".
Thư ký liếc nhìn Chúc Minh, tên này đúng không biết xấu hổ, cứ trấn thủ ở đây, chủ tịch Mạnh không nói cô cũng không dám nói gì.
"Chủ tịch Mạnh bảo ông vào".
Chúc Minh vui vẻ, chủ tịch Mạnh muốn gặp mình rồi! Cơ hội đến rồi sao?
Bình luận facebook