Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Chương 29
“Không cần, tôi cũng là nông dân, tôi ngửi thấy mùi nông thôn trên người cậu, tôi đến sớm hơn cậu, ngày đầu để tôi trả tiền cho.” Trần Thành Hạo vỗ ngực nhiệt tình nói, Ninh Vũ Phi cũng không tiện từ chối.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở cửa căn tin. Cô nhìn chung quanh, nhanh chóng tập trung trên người Ninh Vũ Phi, ánh mắt sáng lên.
“Giang Vị Noãn đứng đầu hoa khôi tới kìa.”
“Chẳng phải cô ấy không ăn cơm ở căn tin sao?” Người chung quanh bàn tán xôn xao.
Giang Vị Noãn rất xinh đẹp, mặc chiếc váy lụa trông xinh đẹp thánh khiết. Đám gia súc chung quanh đều thèm nhỏ dãi. Chỉ thấy cô đi đến trước cửa sổ chọn một phần ăn, sau đó bưng vào khu vực dùng cơm. Các nam sinh ven đường đều vội vàng nhường đường, trong lòng càng kinh ngạc, sao Giang Vị Noãn đứng đầu hoa khôi lại tới đây ăn cơm?
Trần Thành Hạo đang bới cơm ngẩng đầu lên, thấy Giang Vị Noãn đi về phía mình thì ánh mắt sáng lên, suy nghĩ miên man.
“Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ Giang Vị Noãn muốn ngồi chung với mình sao?” Trần Thành Hạo vô cùng kích động.
Quả nhiên Giang Vị Noãn đi đến trước mặt hai người, Trần Thành Hạo lập tức đứng lên, nhất thời không nói nên lời, vẫn là lần đầu tiên được nhìn hoa khôi ở khoảng cách gần.
“Chào bạn, bạn có thể nhường chỗ này cho mình được không?” Giang Vị Noãn lên tiếng, giọng nói êm tai như mộng ảo.
“Được chứ!” Trần Thành Hạo vội ngồi vào trong cùng, còn lấy khăn tay lau sạch bàn ghế, nói: “Cậu ngồi đi!”
“Cảm ơn.”
Ninh Vũ Phi ngẩng đầu lên nhìn, cười hỏi: “Mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt à?”
“Thì ra anh vẫn còn nhớ tôi.” Giang Vị Noãn mỉm cười.
Trần Thành Hạo trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng mình có phúc khí được ngồi ăn chung bàn với hoa khôi, thì ra đối phương chỉ tới tìm Ninh Vũ Phi mà thôi.
Ninh Vũ Phi nói: “Con người tôi không có bản lĩnh gì, chẳng qua là trí nhớ tốt, nhất là đối với mỹ nữ.”
“Cảm ơn.” Giang Vị Noãn trong lòng ngọt ngào. Ninh Vũ Phi luôn mồm gọi mình là mỹ nữ, sao không thích cho được?
“Lần trước anh còn chưa nói cho tôi biết tên anh đâu.” Giang Vị Noãn nói.
“Ninh Vũ Phi. Còn mỹ nữ?”
“Giang Vị Noãn. Được gặp lại anh thật tốt quá. Lần trước anh cứu ông nội tôi, tôi còn chưa kịp báo đáp cho anh đâu.”
Ninh Vũ Phi cười nói: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Thật sự cảm ơn anh.”
“Không cần.”
Giang Vị Noãn gắp một cái đùi vịt trong bát của mình cho Ninh Vũ Phi, nói: “Anh ăn nhiều một chút, muốn ăn gì cứ gọi, tôi trả tiền.”
“Tốt thế cơ à?”
Trái tim của các nam sinh sắp tan vỡ. Nữ thần Giang luôn luôn lạnh nhạt lại chủ động gắp chân vịt cho một nam sinh. Ngay cả các hot boy cũng không được đãi ngộ như thế! Với lại thằng nhóc kia là ai mà được hoa khôi ưu ái như thế?
Trần Thành Hạo không dám nói một câu, chỉ có thể âm thầm đau buồn. Đều là nông dân, sao Ninh Vũ Phi lại may mắn như vậy? Chẳng những quen biết với Lưu Hà Đình mà ngay cả hoa khôi đứng đầu Giang Vị Noãn cũng quen biết, đúng là không có thiên lý.
“Không cần, tôi cũng là nông dân, tôi ngửi thấy mùi nông thôn trên người cậu, tôi đến sớm hơn cậu, ngày đầu để tôi trả tiền cho.” Trần Thành Hạo vỗ ngực nhiệt tình nói, Ninh Vũ Phi cũng không tiện từ chối.
Lúc này, một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở cửa căn tin. Cô nhìn chung quanh, nhanh chóng tập trung trên người Ninh Vũ Phi, ánh mắt sáng lên.
“Giang Vị Noãn đứng đầu hoa khôi tới kìa.”
“Chẳng phải cô ấy không ăn cơm ở căn tin sao?” Người chung quanh bàn tán xôn xao.
Giang Vị Noãn rất xinh đẹp, mặc chiếc váy lụa trông xinh đẹp thánh khiết. Đám gia súc chung quanh đều thèm nhỏ dãi. Chỉ thấy cô đi đến trước cửa sổ chọn một phần ăn, sau đó bưng vào khu vực dùng cơm. Các nam sinh ven đường đều vội vàng nhường đường, trong lòng càng kinh ngạc, sao Giang Vị Noãn đứng đầu hoa khôi lại tới đây ăn cơm?
Trần Thành Hạo đang bới cơm ngẩng đầu lên, thấy Giang Vị Noãn đi về phía mình thì ánh mắt sáng lên, suy nghĩ miên man.
“Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ Giang Vị Noãn muốn ngồi chung với mình sao?” Trần Thành Hạo vô cùng kích động.
Quả nhiên Giang Vị Noãn đi đến trước mặt hai người, Trần Thành Hạo lập tức đứng lên, nhất thời không nói nên lời, vẫn là lần đầu tiên được nhìn hoa khôi ở khoảng cách gần.
“Chào bạn, bạn có thể nhường chỗ này cho mình được không?” Giang Vị Noãn lên tiếng, giọng nói êm tai như mộng ảo.
“Được chứ!” Trần Thành Hạo vội ngồi vào trong cùng, còn lấy khăn tay lau sạch bàn ghế, nói: “Cậu ngồi đi!”
“Cảm ơn.”
Ninh Vũ Phi ngẩng đầu lên nhìn, cười hỏi: “Mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt à?”
“Thì ra anh vẫn còn nhớ tôi.” Giang Vị Noãn mỉm cười.
Trần Thành Hạo trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng mình có phúc khí được ngồi ăn chung bàn với hoa khôi, thì ra đối phương chỉ tới tìm Ninh Vũ Phi mà thôi.
Ninh Vũ Phi nói: “Con người tôi không có bản lĩnh gì, chẳng qua là trí nhớ tốt, nhất là đối với mỹ nữ.”
“Cảm ơn.” Giang Vị Noãn trong lòng ngọt ngào. Ninh Vũ Phi luôn mồm gọi mình là mỹ nữ, sao không thích cho được?
“Lần trước anh còn chưa nói cho tôi biết tên anh đâu.” Giang Vị Noãn nói.
“Ninh Vũ Phi. Còn mỹ nữ?”
“Giang Vị Noãn. Được gặp lại anh thật tốt quá. Lần trước anh cứu ông nội tôi, tôi còn chưa kịp báo đáp cho anh đâu.”
Ninh Vũ Phi cười nói: “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Thật sự cảm ơn anh.”
“Không cần.”
Giang Vị Noãn gắp một cái đùi vịt trong bát của mình cho Ninh Vũ Phi, nói: “Anh ăn nhiều một chút, muốn ăn gì cứ gọi, tôi trả tiền.”
“Tốt thế cơ à?”
Trái tim của các nam sinh sắp tan vỡ. Nữ thần Giang luôn luôn lạnh nhạt lại chủ động gắp chân vịt cho một nam sinh. Ngay cả các hot boy cũng không được đãi ngộ như thế! Với lại thằng nhóc kia là ai mà được hoa khôi ưu ái như thế?
Trần Thành Hạo không dám nói một câu, chỉ có thể âm thầm đau buồn. Đều là nông dân, sao Ninh Vũ Phi lại may mắn như vậy? Chẳng những quen biết với Lưu Hà Đình mà ngay cả hoa khôi đứng đầu Giang Vị Noãn cũng quen biết, đúng là không có thiên lý.
Bình luận facebook