Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31
Ninh Vũ Phi nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi, chứ không có cảm xúc dư thừa.
“Lưu Hà Đình, cậu với bạn trai cậu đi trước đi, có cần thiết phải làm thế không?” Trần Thành Hạo biết Lưu Hà Đình muốn khoe khoang trước mặt Ninh Vũ Phi.
“Liên quan gì tới cậu! Đồ nghèo hèn!” Lưu Hà Đình khinh thường.
Trần Thành Hạo nghẹn cơn tức. Cậu ta không sợ Lưu Hà Đình, nhưng bạn trai cô ta cũng được coi là con nhà giàu nổi tiếng vùng này, còn có một đám tay sai, mình không thể trêu vào.
“Lưu Hà Đình, có chuyện gì thì nói đi, muốn khoe bạn trai của cô thì không cần thiết đâu.” Ninh Vũ Phi nói.
“Đừng hiểu nhầm, nếu không phải ba tôi cứ đòi tôi tìm cậu thì tôi mới không thèm tìm cậu đâu.” Lưu Hà Đình ném một tấm thiệp mời dưới chân Ninh Vũ Phi: “Tối nay là sinh nhật của tôi, tổ chức ở Lầu Tiên Cư.”
“Chúng tôi không đi đâu! Cút!” Trần Thành Hạo tức sôi máu: “Cậu đắc ý cái gì? Chẳng qua là tìm bạn trai nhà giàu thôi, không có anh ta thì cậu là cái thá gì chứ?”
“Cậu nói gì hả?” Lưu Hà Đình hung ác hỏi.
Ninh Vũ Phi ngăn cản Trần Thành Hạo, mỉm cười nói: “Được, tôi sẽ đến.”
“Hừ, vậy thì cậu tới sớm một chút, tôi sẽ không cho cậu ngồi trên xe của bạn trai tôi đâu, xe bẩn thì khó rửa lắm.”
“Oắt con, nghe bảo mày từng muốn cua Hà Đình hả?” Tên nhà giàu kia lên tiếng, hiển nhiên hắn ta cũng muốn hạ nhục Ninh Vũ Phi.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi chỉ có thể cười khổ. Đúng là vật họp theo loài, người chơi theo bầy, loại người nào thì chơi với loại người như thế.
“Nói cho mày biết, quên tâm tư của mày đi. Vừa nghèo vừa hèn mà còn đòi tán gái, đúng là nực cười.” Chu Đống cười nói.
Lúc này, chiếc Maserati của Tư Đồ Y Nhạn chạy tới. Cô vừa tan học thì lập tức đi tìm Ninh Vũ Phi, cuối cùng cũng tìm được, đang muốn lái xe đi tới thì nghe thấy những lời nhục nhã của Chu Đống và Lưu Hà Đình, không khỏi cau mày. Cô quyết đoán xuống xe, giọng trong trẻo: “Ninh Vũ Phi.”
“Hoa khôi?” Mắt Trần Thành Hạo sáng lên.
Tư Đồ Y Nhạn chủ động ôm cánh tay Ninh Vũ Phi, nhìn về phía hai người Chu Đống: “Ai bảo Ninh Vũ Phi không có tiền không có bạn gái hả? Tôi chính là bạn gái anh ấy.”
“Cô…” Lưu Hà Đình nổi giận, nhưng cô ta biết rõ sự chênh lệch giữa mình và Tư Đồ Y Nhạn. Mình chỉ là hoa khôi của lớp bình thường, còn đối phương là hoa khôi trường, kém nhau không chỉ một chút.
Chu Đống cũng thèm nhỏ dãi nhìn Tư Đồ Y Nhạn. Nhưng biết rõ đối phương là con gái danh gia vọng tộc, mình không thể đụng vào, chỉ có thể nhìn cho đỡ thèm.
“Nhìn cái gì mà nhìn, lái xe!” Lưu Hà Đình cả giận nói.
Chu Đống không tình nguyện lái xe đi. So sánh hai bên, Lưu Hà Đình chỉ là vịt con xấu xí trước mặt Tư Đồ Y Nhạn mà thôi.
Sau khi hai người kia rời đi, Tư Đồ Y Nhạn hỏi: “Ninh Vũ Phi, anh quen Lưu Hà Đình hả?”
“Con gái của một ông chú, tính cách thì cứ như thế.”
“Ừ, đi thôi, chúng ta đi uống nước đi.” Tư Đồ Y Nhạn kéo Ninh Vũ Phi lên xe.
Ninh Vũ Phi nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi, chứ không có cảm xúc dư thừa.
“Lưu Hà Đình, cậu với bạn trai cậu đi trước đi, có cần thiết phải làm thế không?” Trần Thành Hạo biết Lưu Hà Đình muốn khoe khoang trước mặt Ninh Vũ Phi.
“Liên quan gì tới cậu! Đồ nghèo hèn!” Lưu Hà Đình khinh thường.
Trần Thành Hạo nghẹn cơn tức. Cậu ta không sợ Lưu Hà Đình, nhưng bạn trai cô ta cũng được coi là con nhà giàu nổi tiếng vùng này, còn có một đám tay sai, mình không thể trêu vào.
“Lưu Hà Đình, có chuyện gì thì nói đi, muốn khoe bạn trai của cô thì không cần thiết đâu.” Ninh Vũ Phi nói.
“Đừng hiểu nhầm, nếu không phải ba tôi cứ đòi tôi tìm cậu thì tôi mới không thèm tìm cậu đâu.” Lưu Hà Đình ném một tấm thiệp mời dưới chân Ninh Vũ Phi: “Tối nay là sinh nhật của tôi, tổ chức ở Lầu Tiên Cư.”
“Chúng tôi không đi đâu! Cút!” Trần Thành Hạo tức sôi máu: “Cậu đắc ý cái gì? Chẳng qua là tìm bạn trai nhà giàu thôi, không có anh ta thì cậu là cái thá gì chứ?”
“Cậu nói gì hả?” Lưu Hà Đình hung ác hỏi.
Ninh Vũ Phi ngăn cản Trần Thành Hạo, mỉm cười nói: “Được, tôi sẽ đến.”
“Hừ, vậy thì cậu tới sớm một chút, tôi sẽ không cho cậu ngồi trên xe của bạn trai tôi đâu, xe bẩn thì khó rửa lắm.”
“Oắt con, nghe bảo mày từng muốn cua Hà Đình hả?” Tên nhà giàu kia lên tiếng, hiển nhiên hắn ta cũng muốn hạ nhục Ninh Vũ Phi.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi chỉ có thể cười khổ. Đúng là vật họp theo loài, người chơi theo bầy, loại người nào thì chơi với loại người như thế.
“Nói cho mày biết, quên tâm tư của mày đi. Vừa nghèo vừa hèn mà còn đòi tán gái, đúng là nực cười.” Chu Đống cười nói.
Lúc này, chiếc Maserati của Tư Đồ Y Nhạn chạy tới. Cô vừa tan học thì lập tức đi tìm Ninh Vũ Phi, cuối cùng cũng tìm được, đang muốn lái xe đi tới thì nghe thấy những lời nhục nhã của Chu Đống và Lưu Hà Đình, không khỏi cau mày. Cô quyết đoán xuống xe, giọng trong trẻo: “Ninh Vũ Phi.”
“Hoa khôi?” Mắt Trần Thành Hạo sáng lên.
Tư Đồ Y Nhạn chủ động ôm cánh tay Ninh Vũ Phi, nhìn về phía hai người Chu Đống: “Ai bảo Ninh Vũ Phi không có tiền không có bạn gái hả? Tôi chính là bạn gái anh ấy.”
“Cô…” Lưu Hà Đình nổi giận, nhưng cô ta biết rõ sự chênh lệch giữa mình và Tư Đồ Y Nhạn. Mình chỉ là hoa khôi của lớp bình thường, còn đối phương là hoa khôi trường, kém nhau không chỉ một chút.
Chu Đống cũng thèm nhỏ dãi nhìn Tư Đồ Y Nhạn. Nhưng biết rõ đối phương là con gái danh gia vọng tộc, mình không thể đụng vào, chỉ có thể nhìn cho đỡ thèm.
“Nhìn cái gì mà nhìn, lái xe!” Lưu Hà Đình cả giận nói.
Chu Đống không tình nguyện lái xe đi. So sánh hai bên, Lưu Hà Đình chỉ là vịt con xấu xí trước mặt Tư Đồ Y Nhạn mà thôi.
Sau khi hai người kia rời đi, Tư Đồ Y Nhạn hỏi: “Ninh Vũ Phi, anh quen Lưu Hà Đình hả?”
“Con gái của một ông chú, tính cách thì cứ như thế.”
“Ừ, đi thôi, chúng ta đi uống nước đi.” Tư Đồ Y Nhạn kéo Ninh Vũ Phi lên xe.
Bình luận facebook