Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Ninh Vũ Phi không thèm để ý đến, nói: “Bà Ngô, không cần phải để ý đến người bên ngoài, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
“Được!”
Lúc ăn cơm, bà Ngô vẫn là không nhịn được, nói: “Tiểu Phi, cháu là một cậu bé hiền lành, nếu có thể tha thứ được cho đối phương thì hãy tha thứ cho họ, dù sao người sống một đời, ai mà chẳng có lúc khinh suất phạm phải sai lầm, không phải sao?”
“Bà Ngô, chuyện này là bà không biết, bọn họ đây là nhận trừng phạt đúng tội.”
“Ài, được rồi, bà Ngô đừng nói nữa, ăn cơm đi!”
“Ừ,.”
Ninh Vũ Phi ăn cơm xong liền đi tắm rồi đi ngủ, nhưng Chu Chính Nam vẫn còn ở bên ngoài chưa đi.
Trong lòng cũng nghĩ đến lời bà Ngô nói, lăn qua lăn lại, Ninh Vũ Phi rời giường đi ra ngoài, nói: “Nhớ kĩ lời ông nói, rời khỏi thành phố Ngọc Trai, tôi không hy vọng còn có lần sau.”
“Cảm ơn, cảm ơn!” Chu Chính Nam nói cảm ơn liên tục, sau đó rời khỏi biệt thự.
Ninh Vũ Phi cũng không muốn tiếp tục truy cứu, nếu không bản thân sẽ liên tục gặp rắc rối.
Gọi điện thoại cho Tần Minh Nguyệt, nói: “Chị Tần Nguyệt, bỏ đi, để nhà họ Chu rời khỏi đây coi như xong.”
“Ninh Vũ Phi, em phải nghĩ cho kĩ, nhà họ Chu này lúc trước cũng đã nói muốn giết em, lần này lại càng quá đáng hơn, khiến em suýt chút nữa thân bại danh liệt đấy.”
Bây giờ, Tần Minh Nguyệt không thể nào hiểu nổi, ấn tượng đầu tiên trong lòng cô đối với Ninh Vũ Phi là người làm việc quyết đoán không do dự, thế nhưng lần này tại sao lại buông tha cho Chu Hân Tĩnh.
Ninh Vũ Phi nói: “Chu Hân Tĩnh ngồi tù, sẽ khó tránh khỏi một chút phiền toái, nếu nhà họ Chu về sau còn dám tái phạm, em sẽ đích thân xử lý bắt bọn họ phải trả một cái giá thật đắt.”
Nghe thấy lời này của Ninh Vũ Phi, Tần Minh Nguyệt cũng chỉ còn cách đồng ý, bảo luật sư thu hồi tố tụng.
Rạng sáng hôm sau, Chu Hân Tĩnh mặt mũi tiều tụy từ trong đồn cảnh sát bước ra.
Sau khi nhìn thấy ba mẹ, uất ức khóc rống lên, Chu Chính Nam: “Đừng khóc, về nhà thôi, ngay mai cả nhà chúng ta sẽ đến thành phố khác, về sau cũng sẽ không bao giờ quay lại thành phố Ngọc Trai này nữa.”
“Vì sao vậy Chính Nam, chúng ta vất vả lắm mới mua được biệt thự ở đây, tại sao phải chuyển đi?” Chu Tuệ Chân hỏi.
Chu Hân Tĩnh một mặt đầy nước mắt, nói: “Con cũng không đi, cái thằng khốn Ninh Vũ Phi hại con phải chịu nhiều ấm ức như thế, con nhất định phải bắt nó trả giá gấp bội.”
“Im mồm!”
Nghe vậy, Chu Chính Nam càng thêm giận dữ mắng mỏ: “Mày nhớ thật kĩ vào cho tao, Ninh Vũ Phi là người mày có thể rung chuyển, là người mà cả nhà chúng ta có thể rung chuyển được sao? Tao bảo mày đi xin lỗi Ninh Vũ Phi, cầu xin sự tha thứ, chứ không phải bảo mày đi tính sổ với nó!”
“Chính Nam, ông đủ rồi đấy, con gái vừa mới đi ra, trong lòng vẫn còn chút oán hận thì có sao?” Chu Tuệ Chân trực tiếp nói giúp Chu Hân Tĩnh.
Sau đó lại nói tiếp: “Bây giờ con gái cũng đã ra ngoài rồi, chẳng kẽ Ninh Vũ Phi lúc nay còn có thể tống nó vào lại được hay sao? Tôi mặc kệ Ninh Vũ Phi rốt cuộc có bối cảnh gì, dám đối xử với con gái của tôi như thế, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho nó.”
“Tốt tốt!”
Chu Chính Nam trực tiếp thở hổn hển nói hai chữ tốt: “Mẹ con hai người còn muốn đi tìm Ninh Vũ Phi gây rối có đúng không? Đi đi, cứ đi đi, lần này đừng có mong tôi lại đi cầu xin giúp hai người, tôi không còn cái mặt đấy đâu.”
“Chu Chính Nam, ông dám bỏ đi, chúng ta sẽ ly hôn.” Chu Tuệ Chân uy hiếp.”
“Ly hôn thì ly hôn, dù sao cũng chẳng còn tài sản gì cả, hai người thích làm gì thì làm, thích ngồi tù thì cứ ngồi, muốn nhảy lầu cứ việc, ông đây bây giờ đếch thèm quan tâm cái gì nữa.”
Chu Chính Nam hung hăng đóng cửa xe lại, lái xe nghênh ngang rời đi.
Vì muốn Chu Tuệ Chân không nhảy lầu, vì muốn con gái không phải ngồi tù, Chu Chính Nam đã tự mình quỳ xuống trước mặt người khác, cầu xin tha thứ, kết quả đổi lấy vợ con không hiểu chuyện.
Chu Chính Nam đã chịu đủ rồi, đã chạm đến ranh giới bùng nổ rồi.
Nhưng Chu Tuệ Chân căn bản không ý thức được những chuyện chồng mình đã làm, an ủi Chu Hân Tĩnh, nói: “Con gái, không sao hết, sau này con vẫn là cô chủ nhà họ Chu, vẫn là con gái bảo bối của mẹ, Ninh Vũ Phi kia là cái thá gì chứ, còn chưa xứng xách dép cho con đâu!”
“Vâng!” Chu Hân Tĩnh trực tiếp cười, lòng hư vinh được thỏa mãn.
“Được!”
Lúc ăn cơm, bà Ngô vẫn là không nhịn được, nói: “Tiểu Phi, cháu là một cậu bé hiền lành, nếu có thể tha thứ được cho đối phương thì hãy tha thứ cho họ, dù sao người sống một đời, ai mà chẳng có lúc khinh suất phạm phải sai lầm, không phải sao?”
“Bà Ngô, chuyện này là bà không biết, bọn họ đây là nhận trừng phạt đúng tội.”
“Ài, được rồi, bà Ngô đừng nói nữa, ăn cơm đi!”
“Ừ,.”
Ninh Vũ Phi ăn cơm xong liền đi tắm rồi đi ngủ, nhưng Chu Chính Nam vẫn còn ở bên ngoài chưa đi.
Trong lòng cũng nghĩ đến lời bà Ngô nói, lăn qua lăn lại, Ninh Vũ Phi rời giường đi ra ngoài, nói: “Nhớ kĩ lời ông nói, rời khỏi thành phố Ngọc Trai, tôi không hy vọng còn có lần sau.”
“Cảm ơn, cảm ơn!” Chu Chính Nam nói cảm ơn liên tục, sau đó rời khỏi biệt thự.
Ninh Vũ Phi cũng không muốn tiếp tục truy cứu, nếu không bản thân sẽ liên tục gặp rắc rối.
Gọi điện thoại cho Tần Minh Nguyệt, nói: “Chị Tần Nguyệt, bỏ đi, để nhà họ Chu rời khỏi đây coi như xong.”
“Ninh Vũ Phi, em phải nghĩ cho kĩ, nhà họ Chu này lúc trước cũng đã nói muốn giết em, lần này lại càng quá đáng hơn, khiến em suýt chút nữa thân bại danh liệt đấy.”
Bây giờ, Tần Minh Nguyệt không thể nào hiểu nổi, ấn tượng đầu tiên trong lòng cô đối với Ninh Vũ Phi là người làm việc quyết đoán không do dự, thế nhưng lần này tại sao lại buông tha cho Chu Hân Tĩnh.
Ninh Vũ Phi nói: “Chu Hân Tĩnh ngồi tù, sẽ khó tránh khỏi một chút phiền toái, nếu nhà họ Chu về sau còn dám tái phạm, em sẽ đích thân xử lý bắt bọn họ phải trả một cái giá thật đắt.”
Nghe thấy lời này của Ninh Vũ Phi, Tần Minh Nguyệt cũng chỉ còn cách đồng ý, bảo luật sư thu hồi tố tụng.
Rạng sáng hôm sau, Chu Hân Tĩnh mặt mũi tiều tụy từ trong đồn cảnh sát bước ra.
Sau khi nhìn thấy ba mẹ, uất ức khóc rống lên, Chu Chính Nam: “Đừng khóc, về nhà thôi, ngay mai cả nhà chúng ta sẽ đến thành phố khác, về sau cũng sẽ không bao giờ quay lại thành phố Ngọc Trai này nữa.”
“Vì sao vậy Chính Nam, chúng ta vất vả lắm mới mua được biệt thự ở đây, tại sao phải chuyển đi?” Chu Tuệ Chân hỏi.
Chu Hân Tĩnh một mặt đầy nước mắt, nói: “Con cũng không đi, cái thằng khốn Ninh Vũ Phi hại con phải chịu nhiều ấm ức như thế, con nhất định phải bắt nó trả giá gấp bội.”
“Im mồm!”
Nghe vậy, Chu Chính Nam càng thêm giận dữ mắng mỏ: “Mày nhớ thật kĩ vào cho tao, Ninh Vũ Phi là người mày có thể rung chuyển, là người mà cả nhà chúng ta có thể rung chuyển được sao? Tao bảo mày đi xin lỗi Ninh Vũ Phi, cầu xin sự tha thứ, chứ không phải bảo mày đi tính sổ với nó!”
“Chính Nam, ông đủ rồi đấy, con gái vừa mới đi ra, trong lòng vẫn còn chút oán hận thì có sao?” Chu Tuệ Chân trực tiếp nói giúp Chu Hân Tĩnh.
Sau đó lại nói tiếp: “Bây giờ con gái cũng đã ra ngoài rồi, chẳng kẽ Ninh Vũ Phi lúc nay còn có thể tống nó vào lại được hay sao? Tôi mặc kệ Ninh Vũ Phi rốt cuộc có bối cảnh gì, dám đối xử với con gái của tôi như thế, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho nó.”
“Tốt tốt!”
Chu Chính Nam trực tiếp thở hổn hển nói hai chữ tốt: “Mẹ con hai người còn muốn đi tìm Ninh Vũ Phi gây rối có đúng không? Đi đi, cứ đi đi, lần này đừng có mong tôi lại đi cầu xin giúp hai người, tôi không còn cái mặt đấy đâu.”
“Chu Chính Nam, ông dám bỏ đi, chúng ta sẽ ly hôn.” Chu Tuệ Chân uy hiếp.”
“Ly hôn thì ly hôn, dù sao cũng chẳng còn tài sản gì cả, hai người thích làm gì thì làm, thích ngồi tù thì cứ ngồi, muốn nhảy lầu cứ việc, ông đây bây giờ đếch thèm quan tâm cái gì nữa.”
Chu Chính Nam hung hăng đóng cửa xe lại, lái xe nghênh ngang rời đi.
Vì muốn Chu Tuệ Chân không nhảy lầu, vì muốn con gái không phải ngồi tù, Chu Chính Nam đã tự mình quỳ xuống trước mặt người khác, cầu xin tha thứ, kết quả đổi lấy vợ con không hiểu chuyện.
Chu Chính Nam đã chịu đủ rồi, đã chạm đến ranh giới bùng nổ rồi.
Nhưng Chu Tuệ Chân căn bản không ý thức được những chuyện chồng mình đã làm, an ủi Chu Hân Tĩnh, nói: “Con gái, không sao hết, sau này con vẫn là cô chủ nhà họ Chu, vẫn là con gái bảo bối của mẹ, Ninh Vũ Phi kia là cái thá gì chứ, còn chưa xứng xách dép cho con đâu!”
“Vâng!” Chu Hân Tĩnh trực tiếp cười, lòng hư vinh được thỏa mãn.