Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Ra cửa, hít sâu một hơi, Oản Oản cực kỳ đau lòng, nhưng nàng không đưa ra lựa chọn không được. Thoạt nhìn thì Tình Khuynh bình tĩnh kiên cường đấy, nhưng chính hắn cũng không biết hắn yếu ớt cỡ nào, nếu nàng không ở bên hắn, nàng không dám tưởng tượng, liệu hắn sẽ sụp đổ không, nàng càng sợ hắn không có gì vướng bận, sẽ đồng quy vu tận với Thừa tướng, nàng không muốn làm Thái hậu trẻ, cũng không muốn con trai mình còn chưa biết chạy, đã an vị lên vị trí lạnh như băng kia.
Bình phục tâm tình, Oản Oản đi vào phòng con trai, thằng bé vừa mới ăn cháo xong, đang đảo tròn con mắt đen lúng liếng nhìn bốn phía, vừa thấy mẫu thân đi vào, liền vội vàng vươn tay, mông vểnh vểnh lên, thiếu chút nữa chúi đầu xuống giường. Oản Oản sợ hết hồn, vội nhanh chân chạy tới bên giường, ôm cổ con. Thân thể mềm mại ẩn hiện mùi thơm thoang thoảng, pha lẫn với hương sữa ngọt ngào, rót thành một loại hương vị tên là ấm áp, xông thẳng vào lòng Oản Oản, khiến nàng đỏ mắt.
“Mẹ…” tiếng gọi không lớn, có chút lo lắng, đôi mắt thằng bé lộ nét ngây thơ khó hiểu, nhưng mơ hồ chứa lời nói, triệt để đánh tan tất cả quân lính phòng thủ của Oản Oản, từng giọt nước mắt chảy ra, nhỏ giọt lên áo con trai, tạo thành từng điểm nhỏ trong suốt, chỉ chốc lát sau liền lan ra thành một mảng, dán lên làn da non nớt của thằng bé.
Oản Oản dùng sức hít hà mùi hương trên người con, dùng bờ vai nho nhỏ kia chặn lại tiếng nức nở chực bật ra, cảm thụ bàn tay nho nhỏ của con luống cuống vuốt ve, và cả tiếng gọi mẹ càng ngày càng rõ kia. Oản Oản thiếu chút nữa khiến mình nghẹn chết, nàng luyến tiếc, luyến tiếc đứa bé nho nhỏ này. Nàng sống qua vài kiếp mới có được đứa con trai này, đối với nàng mà nói, nó chính là sinh mạng của nàng. Nhưng vì an toàn của con, Oản Oản không thể không đưa thằng bé đi, dù cho điều đó khiến nàng đau như bị cắt da cắt thịt.
“Phu nhân…” không biết khi nào, người bên cạnh đã đổi thành Tử Hộ, chắc nhũ mẫu bị bộ dạng của Oản Oản dọa sợ, nên vội chạy ra ngoài tìm Tử Hộ.
“Thằng bé đã biết gọi mẹ…” Oản Oản nức nở ngẩng đầu, thấy Tử Hộ muốn cười lại cười không nổi, u uẩn trong lòng không cách nào xua đi được.
Tử Hộ thở dài, lấy khăn tay từ trong lòng ra lau cho Oản Oản, khóe mắt cũng đỏ, nói: “Vương tử điện hạ là biết người đau lòng.”
“Nhưng thằng bé mới biết gọi mẹ, ta liền đưa nó đi, nhất định nó sẽ chán ghét ta, sẽ hận ta.” Oản Oản nói xong, trong lòng lại đau, nước mắt chảy càng nhiều.
“Vương tử điện hạ rất hiểu chuyện, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của phu nhân, vả lại tách ra cũng sẽ không lâu đâu.” Tử Hộ thấy Oản Oản như vậy, cũng rất khó chịu. Nàng có thể hiểu rõ đứa con có ý nghĩa thế nào với người mẹ, huống chi Oản Oản vẫn luôn rất thương con, bất luận đi đâu trở về đều thăm con trước tiên, ngày ngày đều giành thời gian chơi đùa cùng con. So với những thế gia đại tộc chỉ trông chờ nhũ mẫu nuôi nấng, thì tình cảm sâu đậm hơn nhiều.
“Ta biết, ta biết…” Oản Oản cầm khăn tay đè mạnh lên mắt, hít sâu một hơi, xem như dần dần ổn định cảm xúc, lại nhìn đến con trai, dường như bị bộ dáng của nàng dọa sợ, chu môi, sắc mặt có hơi trắng, liền vội vàng vỗ vỗ lưng con, miệng liên tục nói: “Lân nhi ngoan, mẹ chỉ là nhất thời không thoải mái, bây giờ tốt rồi, ngoan, mẹ thương.”
Tuy con trai còn nhỏ, nhưng Oản Oản cũng không muốn nói thẳng trước mặt thằng bé, đến khi nàng hoàn toàn tĩnh tâm lại rồi, liền gọi nhũ mẫu tới, ôm con đi, căn dặn nhiều lần phải trông nom cẩn thận, rồi mới dắt Tử Hộ ra khỏi phòng.
“Ta muốn ngươi đi cùng vương tử đến Lưỡng Giang.” Oản Oản trịnh trọng nắm chặt tay Tử Hộ, nghiêm nghị nói.
Tử Hộ toàn thân run lên, vội nói: “Không thể, bên cạnh phu nhân sao có thể không có ai được?”
Oản Oản lại lắc đầu nói: “Bên cạnh ta còn có Tứ Diệp, Cẩm Sao, bên cạnh vương tử lại chỉ có ngươi và nhũ mẫu nha đầu, ta chỉ tin tưởng mỗi ngươi, người khác không bình tĩnh, gặp chuyện không minh mẫn được như ngươi. Chỉ có ngươi chắn ở nơi đó, những người khác mới không dám có tâm tư nổi loạn.”
Tay Tử Hộ bị Oản Oản nắm phát đau, tuy nàng rất muốn ở lại bên cạnh phu nhân, nhưng nàng cũng hiểu giao tình giữa nàng và phu nhân là tốt nhất, tựa như nàng có thể giao mạng mình cho phu nhân, phu nhân cũng có thể giao đứa con nàng xem trọng nhất cho mình. Tử Hộ toan mở miệng muốn từ chối, nhưng lại nuốt xuống, nàng đã không thể cùng phu nhân đồng sinh cộng tử, thế thì nàng liền đem sinh mạng này che chắn trước người vương tử vậy, cũng coi như không cô phụ tình cảm phu nhân giành cho mình.
“Nô tỳ… lĩnh mệnh.”
Nói là muốn đưa con đi, cũng không phải đơn giản như vậy, ít nhất mỗi việc thu dọn đồ đạc, bố trí đường đi, mang theo ai đi, hộ tống thế nào, Oản Oản và Tình Khuynh đều phải bàn bạc kỹ, không nói đến “chắc chắn không có sơ hở”, cũng phải nắm chắc mười phần. Thằng bé chẳng những là sinh mệnh của Oản Oản, cũng là toàn bộ hy vọng của Tình Khuynh, ngay cả Xảo Biện tiên sinh cũng cực kỳ coi trọng việc này.
“Nữ nhân kia còn giống như nổi điên, muốn kéo cả phu nhân vào, bị người của chúng ta ở phủ Lục hoàng tử cắt cổ.” Nghiêm Chính uống một ngụm nước, nói với Tình Khuynh. Một khi Ngũ hoàng tử nước Thần không còn, nữ nhân kia cũng không còn gì hữu dụng.
Sắc mặt Tình Khuynh có chút suy sụp, tinh thần không vực dậy nổi nói: “Người của chúng ta ở phủ Lục hoàng tử không có việc gì chứ?”
“Đều là hạ bộc, lúc ở chợ nô lệ, đã tìm người mua về rồi ạ.” Nghiêm Chính làm việc tất nhiên sẽ không lưu lại đuôi, lúc trước đưa những người này vào phủ hoàng tử, đã biết sẽ có một ngày này, tuy rằng hy sinh là không thể tránh khỏi, nhưng có thể làm được rất tốt, vì sao không để cho nhóm mật thám nhóm toàn thân trở ra, chỉ có đến nơi đến chốn, mới có thể khiến người kiên trì một lòng đi theo bọn họ. Lại nói đầu năm nay, mật thám cũng không dễ bồi dưỡng.
Xảo Biện tiên sinh ngồi đối diện, thấy thần sắc Tình Khuynh vẫn u ám, liền không được nhịn mở miệng khuyên nhủ: “Phu nhân hết lòng với điện hạ như vậy, điện hạ tội gì không lĩnh tình chứ?”
“Nếu kết quả lĩnh tình là khiến nàng gặp nguy hiểm, vậy chẳng thà trong lòng nàng không có ta!” Tình Khuynh cúi đầu, trầm mặc một lát nói.
Xảo Biện tiên sinh quay đầu nhìn bức tường treo đầy tranh thêu, lại nhìn Tình Khuynh ở trước mặt, không biết vì sao, lại hoài niệm đến tình cảnh lúc trước Hiền phu nhân chưa vào cung, nếu… nếu lúc trước Hiền phu nhân không vào cung, như vậy liệu Phiêu Kỵ đại tướng quân sẽ không bị người nghi kỵ, liệu mọi người có còn sống đến bây giờ hay không?
“Phu nhân suy tính tự có đạo lý, nếu đột nhiên phu nhân không có trong phủ, như vậy khẳng định người bên ngoài sẽ ngờ vực, tai mắt của Thừa tướng cũng không phải chỉ để trang trí, đến lúc đó khẳng định vương tử điện hạ sẽ có nguy hiểm.” Xảo Biện tiên sinh chỉ nhắm mắt im lặng, liền bình tĩnh nói, ông ta là một mưu thần, ông phải đứng trên góc bộ tuyệt đối bàng quan, đưa ra phán đoán tốt nhất, cho dù không vừa lòng người, cho dù khiến người chán ghét, nhưng đó mới chính là trực thần (bề tôi chính trực).
Nắm đấm Tình Khuynh nắm rồi mở, mở rồi nắm, cuối cùng vẫn không nói gì thêm nữa.
Cũng là Nghiêm Chính cười nói: “Làm gì căng thẳng đến mức đó, ai nói nhất định sẽ có nguy hiểm, nếu điện hạ không muốn có chuyện không hay xảy ra, vậy thì chuẩn bị kế hoạch thật cẩn thận kỹ lưỡng, như vậy sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chu Đại lang ngồi bên cạnh cũng hiếm khi mà phụ họa theo.
Tình Khuynh cười khổ, cũng không dây dưa đề tài này nữa, ngược lại xốc tinh thần nhìn Nghiêm Chính nói: “Những nữ nhân nam nhân kia đều đã đưa qua rồi?”
“Đều đã vào phủ rồi ạ.” Mắt Nghiêm Chính sáng ngời, gật đầu nói.
“Chỗ phủ Thừa tướng hiện nay thế nào rồi?” Nữ nhân đã được thông qua con đường khác đưa vào phủ Thừa tướng, cũng là quân cờ cực kỳ trọng yếu của Tình Khuynh.
Nghiêm Chính lại tin tưởng tràn đầy nói: “Hiện nay mọi việc coi như cũng thật thuận lợi, hừ, muốn trách thì trách đứa con trai ngu ngốc của Thừa tướng, đã không giúp được gì thì chớ, còn gây trở ngại cho lão ta. Thế mới nói, hổ phụ dưỡng phải khuyển tử, cũng không hưng được mấy đời.”
“Thuốc lần trước Hách gia đưa tới, âm thầm đưa qua đó đi, nếu lão ta muốn bệnh, thì cho bệnh thật đi.” Tình Khuynh nham hiểm híp mắt, hiện nay địch nhân duy nhất của Thừa tướng là hắn, thế thì địch nhân duy nhất của hắn làm sao không phải là Thừa tướng được.
“Vậy trong cung…” thấy Tình Khuynh đứng lên, Xảo Biện tiên sinh nghẹn nửa ngày, vẫn chần chờ mở miệng hỏi.
Tình Khuynh giũ giũ vạt áo, điềm nhiên như không nói: “Cứ theo kế hoạch mà làm.”
“Nhưng…”
Tình Khuynh chợt đi đến cạnh Xảo Biện tiên sinh, khom người, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, nói: “Ta không muốn loại bỏ một Thừa tướng, lại lưu lại một Thái úy gì nữa.”
Cổ họng Xảo Biện tiên sinh căng thẳng, run nhè nhẹ nói: “Dù sao đó cũng là phụ thân ngài.”
Tình Khuynh lại đứng lên, trong ánh mắt mê hoặc của hai người còn lại, mở cửa mật đạo ra, ngay lúc mọi người đều cho là hắn sẽ chui vào, đột nhiên quay đầu nói với Xảo Biện tiên sinh: “Không nói đến ‘vô độc bất trượng phu’ (không ác không phải đàn ông), liền nói người nọ chính là hung thủ giết chết cậu ta, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Lời nói của Tình Khuynh cực kỳ lãnh đạm, lại khiến cho những người ngồi đó, cả người từ đầu đến chân đều rùng mình ớn lạnh, ngay cả hành lễ chào cũng quên mất. Mặc dù Nghiêm Chính và Chu Đại lang không biết Tình Khuynh đã nói gì với Xảo Biện tiên sinh, nhưng cũng biết lời này tuyệt đối không nên hỏi.
“Thật không biết giống ai…” Xảo Biện tiên sinh dõi theo Tình Khuynh biến mất ở cửa mật đạo, thấp giọng nói, sau đó lại lộ ra một tia hưng phấn, không đầu không đuôi nói: “Có lợi cho dân, có lợi cho nước.”
Trên triều đình bất ngờ thay đổi như thế nào, cuộc sống của các thế gia ở Nam Đô như bước trên băng mỏng ra sao, những chuyện đó đối với Oản Oản đang ở trong nhà mà nói, cũng không cảm thụ sâu lắm, vẫn dựa theo lệ thường, la mắng hạ nhân một phen. Nhưng nay Lục hoàng tử đã bị hạ ngục, toàn bộ thân quyến đều bị sung quan, thậm chí có vài thân vệ phụ tá bị chém đầu, điều này cũng không thể không khiến phủ Thất hoàng tử sinh lòng cảnh giác.
“Trời hôm nay sắp đổi…” Oản Oản bế con đứng trên hành lang gấp khúc, nhìn bầu trời u ám như sắp đổ mưa to, lẩm bẩm nói.
“Mấy ngày nay thời tiết đều oi bức, rốt cục cũng sắp đổ mưa rồi.” Tử Hộ ở bên cạnh cầm cây quạt tròn tự mình quạt cho Oản Oản, dõi theo đám chuồn chuồn bay là đà trong vườn, trả lời.
“Ừm.” Oản Oản rõ ràng có chút không tập trung, xốc xốc con trai lên, liền xoay người đi tiếp, bước được vài bước lại ngừng, nghiêng đầu nhìn lại.
Tử Hộ đi theo sau, nhìn theo ánh mắt Oản Oản, trong lòng thầm kêu không xong, bé gái đang chơi đùa trong vườn hoa bên kia, chính là đại vương chủ trong phủ, cũng chính là con gái lớn của Chất tử giả kia. Ngày thường hầu như không thấy mặt, Oản Oản cũng chỉ đảm bảo sinh hoạt của con bé, những cái khác thì không hỏi đến, không ngờ hôm nay lại gặp trên con đường này. Lòng Tử Hộ chùng xuống, không tự chủ quay lại nhìn Oản Oản.
Mặt Oản Oản không chút biểu tình quay đầu, bế con tiếp tục đi về phía trước, chỉ là Tử Hộ ở phía sau nghe rất rõ ràng.
“Xử lý hai nhũ mẫu kia đi.”
“Vâng.” Sau khi Tử Hộ khom người, quay đầu vụng trộm nhìn nhũ mẫu bên cạnh đứa bé gái, lại quay đầu nhìn trên hành lang gấp khúc, thầm than một tiếng, đây không phải là đường đến chính viện mà tổng quản thái giám thường đi sao.
Bình phục tâm tình, Oản Oản đi vào phòng con trai, thằng bé vừa mới ăn cháo xong, đang đảo tròn con mắt đen lúng liếng nhìn bốn phía, vừa thấy mẫu thân đi vào, liền vội vàng vươn tay, mông vểnh vểnh lên, thiếu chút nữa chúi đầu xuống giường. Oản Oản sợ hết hồn, vội nhanh chân chạy tới bên giường, ôm cổ con. Thân thể mềm mại ẩn hiện mùi thơm thoang thoảng, pha lẫn với hương sữa ngọt ngào, rót thành một loại hương vị tên là ấm áp, xông thẳng vào lòng Oản Oản, khiến nàng đỏ mắt.
“Mẹ…” tiếng gọi không lớn, có chút lo lắng, đôi mắt thằng bé lộ nét ngây thơ khó hiểu, nhưng mơ hồ chứa lời nói, triệt để đánh tan tất cả quân lính phòng thủ của Oản Oản, từng giọt nước mắt chảy ra, nhỏ giọt lên áo con trai, tạo thành từng điểm nhỏ trong suốt, chỉ chốc lát sau liền lan ra thành một mảng, dán lên làn da non nớt của thằng bé.
Oản Oản dùng sức hít hà mùi hương trên người con, dùng bờ vai nho nhỏ kia chặn lại tiếng nức nở chực bật ra, cảm thụ bàn tay nho nhỏ của con luống cuống vuốt ve, và cả tiếng gọi mẹ càng ngày càng rõ kia. Oản Oản thiếu chút nữa khiến mình nghẹn chết, nàng luyến tiếc, luyến tiếc đứa bé nho nhỏ này. Nàng sống qua vài kiếp mới có được đứa con trai này, đối với nàng mà nói, nó chính là sinh mạng của nàng. Nhưng vì an toàn của con, Oản Oản không thể không đưa thằng bé đi, dù cho điều đó khiến nàng đau như bị cắt da cắt thịt.
“Phu nhân…” không biết khi nào, người bên cạnh đã đổi thành Tử Hộ, chắc nhũ mẫu bị bộ dạng của Oản Oản dọa sợ, nên vội chạy ra ngoài tìm Tử Hộ.
“Thằng bé đã biết gọi mẹ…” Oản Oản nức nở ngẩng đầu, thấy Tử Hộ muốn cười lại cười không nổi, u uẩn trong lòng không cách nào xua đi được.
Tử Hộ thở dài, lấy khăn tay từ trong lòng ra lau cho Oản Oản, khóe mắt cũng đỏ, nói: “Vương tử điện hạ là biết người đau lòng.”
“Nhưng thằng bé mới biết gọi mẹ, ta liền đưa nó đi, nhất định nó sẽ chán ghét ta, sẽ hận ta.” Oản Oản nói xong, trong lòng lại đau, nước mắt chảy càng nhiều.
“Vương tử điện hạ rất hiểu chuyện, sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của phu nhân, vả lại tách ra cũng sẽ không lâu đâu.” Tử Hộ thấy Oản Oản như vậy, cũng rất khó chịu. Nàng có thể hiểu rõ đứa con có ý nghĩa thế nào với người mẹ, huống chi Oản Oản vẫn luôn rất thương con, bất luận đi đâu trở về đều thăm con trước tiên, ngày ngày đều giành thời gian chơi đùa cùng con. So với những thế gia đại tộc chỉ trông chờ nhũ mẫu nuôi nấng, thì tình cảm sâu đậm hơn nhiều.
“Ta biết, ta biết…” Oản Oản cầm khăn tay đè mạnh lên mắt, hít sâu một hơi, xem như dần dần ổn định cảm xúc, lại nhìn đến con trai, dường như bị bộ dáng của nàng dọa sợ, chu môi, sắc mặt có hơi trắng, liền vội vàng vỗ vỗ lưng con, miệng liên tục nói: “Lân nhi ngoan, mẹ chỉ là nhất thời không thoải mái, bây giờ tốt rồi, ngoan, mẹ thương.”
Tuy con trai còn nhỏ, nhưng Oản Oản cũng không muốn nói thẳng trước mặt thằng bé, đến khi nàng hoàn toàn tĩnh tâm lại rồi, liền gọi nhũ mẫu tới, ôm con đi, căn dặn nhiều lần phải trông nom cẩn thận, rồi mới dắt Tử Hộ ra khỏi phòng.
“Ta muốn ngươi đi cùng vương tử đến Lưỡng Giang.” Oản Oản trịnh trọng nắm chặt tay Tử Hộ, nghiêm nghị nói.
Tử Hộ toàn thân run lên, vội nói: “Không thể, bên cạnh phu nhân sao có thể không có ai được?”
Oản Oản lại lắc đầu nói: “Bên cạnh ta còn có Tứ Diệp, Cẩm Sao, bên cạnh vương tử lại chỉ có ngươi và nhũ mẫu nha đầu, ta chỉ tin tưởng mỗi ngươi, người khác không bình tĩnh, gặp chuyện không minh mẫn được như ngươi. Chỉ có ngươi chắn ở nơi đó, những người khác mới không dám có tâm tư nổi loạn.”
Tay Tử Hộ bị Oản Oản nắm phát đau, tuy nàng rất muốn ở lại bên cạnh phu nhân, nhưng nàng cũng hiểu giao tình giữa nàng và phu nhân là tốt nhất, tựa như nàng có thể giao mạng mình cho phu nhân, phu nhân cũng có thể giao đứa con nàng xem trọng nhất cho mình. Tử Hộ toan mở miệng muốn từ chối, nhưng lại nuốt xuống, nàng đã không thể cùng phu nhân đồng sinh cộng tử, thế thì nàng liền đem sinh mạng này che chắn trước người vương tử vậy, cũng coi như không cô phụ tình cảm phu nhân giành cho mình.
“Nô tỳ… lĩnh mệnh.”
Nói là muốn đưa con đi, cũng không phải đơn giản như vậy, ít nhất mỗi việc thu dọn đồ đạc, bố trí đường đi, mang theo ai đi, hộ tống thế nào, Oản Oản và Tình Khuynh đều phải bàn bạc kỹ, không nói đến “chắc chắn không có sơ hở”, cũng phải nắm chắc mười phần. Thằng bé chẳng những là sinh mệnh của Oản Oản, cũng là toàn bộ hy vọng của Tình Khuynh, ngay cả Xảo Biện tiên sinh cũng cực kỳ coi trọng việc này.
“Nữ nhân kia còn giống như nổi điên, muốn kéo cả phu nhân vào, bị người của chúng ta ở phủ Lục hoàng tử cắt cổ.” Nghiêm Chính uống một ngụm nước, nói với Tình Khuynh. Một khi Ngũ hoàng tử nước Thần không còn, nữ nhân kia cũng không còn gì hữu dụng.
Sắc mặt Tình Khuynh có chút suy sụp, tinh thần không vực dậy nổi nói: “Người của chúng ta ở phủ Lục hoàng tử không có việc gì chứ?”
“Đều là hạ bộc, lúc ở chợ nô lệ, đã tìm người mua về rồi ạ.” Nghiêm Chính làm việc tất nhiên sẽ không lưu lại đuôi, lúc trước đưa những người này vào phủ hoàng tử, đã biết sẽ có một ngày này, tuy rằng hy sinh là không thể tránh khỏi, nhưng có thể làm được rất tốt, vì sao không để cho nhóm mật thám nhóm toàn thân trở ra, chỉ có đến nơi đến chốn, mới có thể khiến người kiên trì một lòng đi theo bọn họ. Lại nói đầu năm nay, mật thám cũng không dễ bồi dưỡng.
Xảo Biện tiên sinh ngồi đối diện, thấy thần sắc Tình Khuynh vẫn u ám, liền không được nhịn mở miệng khuyên nhủ: “Phu nhân hết lòng với điện hạ như vậy, điện hạ tội gì không lĩnh tình chứ?”
“Nếu kết quả lĩnh tình là khiến nàng gặp nguy hiểm, vậy chẳng thà trong lòng nàng không có ta!” Tình Khuynh cúi đầu, trầm mặc một lát nói.
Xảo Biện tiên sinh quay đầu nhìn bức tường treo đầy tranh thêu, lại nhìn Tình Khuynh ở trước mặt, không biết vì sao, lại hoài niệm đến tình cảnh lúc trước Hiền phu nhân chưa vào cung, nếu… nếu lúc trước Hiền phu nhân không vào cung, như vậy liệu Phiêu Kỵ đại tướng quân sẽ không bị người nghi kỵ, liệu mọi người có còn sống đến bây giờ hay không?
“Phu nhân suy tính tự có đạo lý, nếu đột nhiên phu nhân không có trong phủ, như vậy khẳng định người bên ngoài sẽ ngờ vực, tai mắt của Thừa tướng cũng không phải chỉ để trang trí, đến lúc đó khẳng định vương tử điện hạ sẽ có nguy hiểm.” Xảo Biện tiên sinh chỉ nhắm mắt im lặng, liền bình tĩnh nói, ông ta là một mưu thần, ông phải đứng trên góc bộ tuyệt đối bàng quan, đưa ra phán đoán tốt nhất, cho dù không vừa lòng người, cho dù khiến người chán ghét, nhưng đó mới chính là trực thần (bề tôi chính trực).
Nắm đấm Tình Khuynh nắm rồi mở, mở rồi nắm, cuối cùng vẫn không nói gì thêm nữa.
Cũng là Nghiêm Chính cười nói: “Làm gì căng thẳng đến mức đó, ai nói nhất định sẽ có nguy hiểm, nếu điện hạ không muốn có chuyện không hay xảy ra, vậy thì chuẩn bị kế hoạch thật cẩn thận kỹ lưỡng, như vậy sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chu Đại lang ngồi bên cạnh cũng hiếm khi mà phụ họa theo.
Tình Khuynh cười khổ, cũng không dây dưa đề tài này nữa, ngược lại xốc tinh thần nhìn Nghiêm Chính nói: “Những nữ nhân nam nhân kia đều đã đưa qua rồi?”
“Đều đã vào phủ rồi ạ.” Mắt Nghiêm Chính sáng ngời, gật đầu nói.
“Chỗ phủ Thừa tướng hiện nay thế nào rồi?” Nữ nhân đã được thông qua con đường khác đưa vào phủ Thừa tướng, cũng là quân cờ cực kỳ trọng yếu của Tình Khuynh.
Nghiêm Chính lại tin tưởng tràn đầy nói: “Hiện nay mọi việc coi như cũng thật thuận lợi, hừ, muốn trách thì trách đứa con trai ngu ngốc của Thừa tướng, đã không giúp được gì thì chớ, còn gây trở ngại cho lão ta. Thế mới nói, hổ phụ dưỡng phải khuyển tử, cũng không hưng được mấy đời.”
“Thuốc lần trước Hách gia đưa tới, âm thầm đưa qua đó đi, nếu lão ta muốn bệnh, thì cho bệnh thật đi.” Tình Khuynh nham hiểm híp mắt, hiện nay địch nhân duy nhất của Thừa tướng là hắn, thế thì địch nhân duy nhất của hắn làm sao không phải là Thừa tướng được.
“Vậy trong cung…” thấy Tình Khuynh đứng lên, Xảo Biện tiên sinh nghẹn nửa ngày, vẫn chần chờ mở miệng hỏi.
Tình Khuynh giũ giũ vạt áo, điềm nhiên như không nói: “Cứ theo kế hoạch mà làm.”
“Nhưng…”
Tình Khuynh chợt đi đến cạnh Xảo Biện tiên sinh, khom người, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, nói: “Ta không muốn loại bỏ một Thừa tướng, lại lưu lại một Thái úy gì nữa.”
Cổ họng Xảo Biện tiên sinh căng thẳng, run nhè nhẹ nói: “Dù sao đó cũng là phụ thân ngài.”
Tình Khuynh lại đứng lên, trong ánh mắt mê hoặc của hai người còn lại, mở cửa mật đạo ra, ngay lúc mọi người đều cho là hắn sẽ chui vào, đột nhiên quay đầu nói với Xảo Biện tiên sinh: “Không nói đến ‘vô độc bất trượng phu’ (không ác không phải đàn ông), liền nói người nọ chính là hung thủ giết chết cậu ta, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Lời nói của Tình Khuynh cực kỳ lãnh đạm, lại khiến cho những người ngồi đó, cả người từ đầu đến chân đều rùng mình ớn lạnh, ngay cả hành lễ chào cũng quên mất. Mặc dù Nghiêm Chính và Chu Đại lang không biết Tình Khuynh đã nói gì với Xảo Biện tiên sinh, nhưng cũng biết lời này tuyệt đối không nên hỏi.
“Thật không biết giống ai…” Xảo Biện tiên sinh dõi theo Tình Khuynh biến mất ở cửa mật đạo, thấp giọng nói, sau đó lại lộ ra một tia hưng phấn, không đầu không đuôi nói: “Có lợi cho dân, có lợi cho nước.”
Trên triều đình bất ngờ thay đổi như thế nào, cuộc sống của các thế gia ở Nam Đô như bước trên băng mỏng ra sao, những chuyện đó đối với Oản Oản đang ở trong nhà mà nói, cũng không cảm thụ sâu lắm, vẫn dựa theo lệ thường, la mắng hạ nhân một phen. Nhưng nay Lục hoàng tử đã bị hạ ngục, toàn bộ thân quyến đều bị sung quan, thậm chí có vài thân vệ phụ tá bị chém đầu, điều này cũng không thể không khiến phủ Thất hoàng tử sinh lòng cảnh giác.
“Trời hôm nay sắp đổi…” Oản Oản bế con đứng trên hành lang gấp khúc, nhìn bầu trời u ám như sắp đổ mưa to, lẩm bẩm nói.
“Mấy ngày nay thời tiết đều oi bức, rốt cục cũng sắp đổ mưa rồi.” Tử Hộ ở bên cạnh cầm cây quạt tròn tự mình quạt cho Oản Oản, dõi theo đám chuồn chuồn bay là đà trong vườn, trả lời.
“Ừm.” Oản Oản rõ ràng có chút không tập trung, xốc xốc con trai lên, liền xoay người đi tiếp, bước được vài bước lại ngừng, nghiêng đầu nhìn lại.
Tử Hộ đi theo sau, nhìn theo ánh mắt Oản Oản, trong lòng thầm kêu không xong, bé gái đang chơi đùa trong vườn hoa bên kia, chính là đại vương chủ trong phủ, cũng chính là con gái lớn của Chất tử giả kia. Ngày thường hầu như không thấy mặt, Oản Oản cũng chỉ đảm bảo sinh hoạt của con bé, những cái khác thì không hỏi đến, không ngờ hôm nay lại gặp trên con đường này. Lòng Tử Hộ chùng xuống, không tự chủ quay lại nhìn Oản Oản.
Mặt Oản Oản không chút biểu tình quay đầu, bế con tiếp tục đi về phía trước, chỉ là Tử Hộ ở phía sau nghe rất rõ ràng.
“Xử lý hai nhũ mẫu kia đi.”
“Vâng.” Sau khi Tử Hộ khom người, quay đầu vụng trộm nhìn nhũ mẫu bên cạnh đứa bé gái, lại quay đầu nhìn trên hành lang gấp khúc, thầm than một tiếng, đây không phải là đường đến chính viện mà tổng quản thái giám thường đi sao.
Bình luận facebook