Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Liên tiếp vài ngày, bởi vì thân thể Tình Khuynh bị thương, Đông lang quân liền đẩy hết tất cả xã giao tiệc tùng của hắn, lấy lý do là Tình Khuynh thân mình không khoẻ, an bài Oản Oản chăm sóc thật tốt, dưỡng thương cho tốt. Cũng không biết là có phải tham luyến ấm áp hay không, mà từ ngày ngủ chung đó về sau, Tình Khuynh lại không muốn để Oản Oản một mình ngủ sạp, Oản Oản khuyên giải mấy phen, cũng đều phí công, Tình Khuynh phi thường bám lấy nàng không tha, cũng may sắp tới không có khách, Oản Oản cũng liền tùy hắn.
“A... Ta muốn ăn cái kia...”
“Oản Oản... Giúp ta lau miệng...”
“Bóc vỏ cho ta...”
“Ta không ăn quýt!”
Oản Oản niết chặt vỏ quýt trong tay, nhịn đến trên đầu nổi đầy gân xanh, tên nam nhân này, không! Tên thiếu niên sắp trở thành nam nhân này, làm sao là mấy ngày trước mới đòi chết đòi sống như ghê lắm, thiếu niên chịu đầy tình cảm đau thương a, quả thực là một con ma tinh, ngây thơ... ngây thơ đến mức làm người ta hộc máu, đây rốt cục là trong hoàn cảnh nào mới khiến hắn có tính cách vặn vẹo như thế!
“Ăn hết!” Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, Oản Oản vừa ngẩng đầu, thật nhanh cầm múi quýt trong tay nhét vào cái miệng trương ra phấn nộn mang theo nước đọng, đang lải nhải không ngớt.
Tùy Tâm đứng bên sợ tới mức trợn mắt cúi gằm nhìn xuống.
“Ô! Chua quá... Oản Oản... Chua quá à.” Chân mày Tình Khuynh bện chặt lại, trong hốc mắt tức thì nổi lên ánh nước, nghiêng người ôm lấy cánh tay Oản Oản.
Tùy Tâm vội cúi gằm, vị công tử này là ai? Hay là khoảng thời gian trước bị thương, còn bị thương cả đầu? Biểu tình ăn vạ này cơ hồ giống Tùy Ý như đúc a!
“Là ngươi nói muốn ăn! Ta mới bóc cho ngươi, bây giờ lại ngại đông ngại tây, ta cũng đã nói ngươi sẽ không ăn!” Vung tay ném vỏ quýt xuống, Oản Oản thật sự không chịu nổi, quay đầu vẻ mặt tức giận cao giọng nói.
“Ngươi cũng rốt cục cũng có vẻ mặt này a...” Vốn đang nhăn mặt, đột nhiên giãn ra, đôi mắt lộng lẫy kia cũng lộ ra ánh dịu dàng, cong cong, nhìn Oản Oản như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
“Ngươi...” Oản Oản biết bản thân lại bị trêu cợt, nhưng nhìn vẻ mặt đạt được như ý kia, lại thật sự không nổi giận được nữa, đành phải rũ hai vai xuống, tự nhận mình xui xẻo.
“Gần đây thời tiết thật không tệ.” Tình Khuynh bỗng nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ len lỏi từ khe hở cửa sổ lặng lẽ chiếu vào, bây giờ đã sắp đến đông chí, Oản Oản cũng đã sớm lôi áo kép ra, thời đại này ông tổ sáng lập ra vải bông Bạch Điệp Tử còn chưa có phổ biến khắp, sợi bông hay tơ dệt còn chưa xuất hiện, cho nên áo bông và áo tơ tằm đều rất đắt đỏ, phần lớn dùng để chống lạnh trừ bỏ vải đay ra còn có cái gì nữa, chính là một ít da lông động vật cùng hàng dệt từ lông.
Oản Oản không có y phục bạch điệp* dài toàn thân, chỉ có thêm hai bộ áo váy bằng tơ tằm, còn có một cái áo kép bạch điệp mà Tình Khuynh mua cho nàng, cùng với vài cái áo khoác dài vải dày hơn, lại phối hợp với áo choàng lông cáo, cũng đủ qua mùa đông.
(*Bạch điệp: cách gọi vải bông thời cổ đại)
“Qua vài ngày nữa sợ là sẽ có tuyết rơi.” Oản Oản cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã nghe nhóm đại nương làm bếp nói, trời tốt như vậy chẳng bao lâu nữa, đến lúc đó trời sẽ chợt trầm xuống, đó chính tuyết rơi rất nhiều ngày.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Tình Khuynh từ trên giường ấm đứng lên, cư nhiên hăng hái bừng bừng lôi kéo Oản Oản đi ra ngoài.
“Đi dạo? Đi dạo chỗ nào!” Oản Oản cuống quít giữ chặt Tình Khuynh, không cho hắn đi ra ngoài, đùa sao, ở trong phòng đốt lò sưởi này lâu rồi, Tình Khuynh liền cứ một thân y phục dài vậy mà ra ngoài để đông cứng à.
“Lúc trước không phải ngươi đã từng nói, chưa bao giờ đi trên đường phố sao, giờ chúng ta đi lên đường phố nhìn xem.” Tình Khuynh nắm tay Oản Oản, cười nói.
“Ngươi... Ngươi đợi chút.” Ngửa đầu nhìn con ngươi lóe sáng của Tình Khuynh, lời Oản Oản muốn khuyên bảo, lại nuốt vào bụng. Xoay người đến tủ lục tìm ra bộ y phục bằng vải bông của Tình Khuynh, thêm một cái áo khoác dày, cẩn thận thay cho hắn xong, lại xuất ra áo lông chồn khoác lên ngoài cùng. Rồi sau đó cũng lấy một bộ y phục vạt chéo dài tay vải dày trong rương của mình, lại thêm một cái áo choàng lông cáo, cũng may hôm nay nàng mặc trung y bên trong dày, xuất môn hẳn sẽ không lạnh quá.
“Đi thôi.” Oản Oản nhanh chóng mặc vào, cuối cùng lại lấy hai cái lò sưởi tay bên ngoài bọc lông thỏ trong bàn trang điểm ra, đợi Tùy Tâm làm ấm xong, bèn đưa một cái cho Tình Khuynh.
“Ngươi muốn đi bộ, vẫn là ngồi xe ngựa?” Tình Khuynh chính là không cầm lò sưởi tay, ngược lại kéo tay Oản Oản qua, dắt ra ngoài.
“Vẫn nên ngồi xe ngựa đi.” Oản Oản nhìn nhìn bộ mặt hại nước hại dân của Tình Khuynh một chút, nàng cũng không muốn ở trên đường cái bị người vây xem, vạn nhất lại gặp phải mấy loại thiếu niên hư hỏng, cường bắt dân nam, nàng lại đánh không lại người ta.
“Ừ, Tùy Tâm, đi chuẩn bị xe ngựa, trên xe ngựa nhớ đốt lò sưởi.” Tình Khuynh lại nghĩ khác Oản Oản, hắn chỉ cho rằng Oản Oản sợ lạnh, không muốn trúng gió.
“Aizz!” Tùy Tâm luôn luôn biết hắn chỉ có thể phục tùng, cho nên cũng không nói nhiều, nhanh chân chạy ra ngoài.
“Đệ cũng nhớ mặc thêm quần áo đó!” Oản Oản hướng về phía Tùy Tâm gọi.
“Biết rồi!” Tùy Tâm vừa chạy vừa vẫy vẫy tay.
Nhìn theo Tùy Tâm chạy xa, Tình Khuynh chậm rãi mang theo Oản Oản đi vào hoa viên, hiện tại là mùa đông, vạn vật héo rũ, không có sức sống, thỉnh thoảng có vài phiến lá khô dính trên cành run rẩy, không biết thì nào thì bị gió bắc thổi rơi.
“Ngươi thật tốt với họ.” Trong lời nói của Tình Khuynh mang theo tia hâm mộ.
“Ta cướp công việc của người ta, sao có thể không tốt với người ta được chứ!” Oản Oản tức giận nói, trước khi nàng đến, đều là Tùy Tâm hầu hạ bên cạnh, bây giờ nàng đến, không nói Tùy Tâm không thể tùy tiện vào phòng, ngay cả buổi tối đều không cần thằng bé hầu hạ. Cũng may Tùy Tâm là đứa nhỏ rộng rãi, bằng không còn không biết căm ghét mình cỡ nào đâu.
“Bọn chúng rất thích ngươi.” Tình Khuynh xoay đầu, nhìn đôi gò má của Oản Oản bị ánh mặt trời chiếu lên, hiện lên hồng nhạt, tựa như cánh hoa vậy.
“Ta cũng rất quý chúng, đơn thuần, dễ thân, hơn nữa chân thành đối nhân.” Oản Oản nhớ tới bộ dáng tiểu đại nhân của Tùy Tâm, vẻ mặt hồn nhiên hoạt bát của Tùy Ý, nhịn không được cong khóe môi.
“Đúng vậy, có lẽ bởi vì bọn chúng đều là đứa bé.” Tình Khuynh gật gật đầu, lại có chút phiền muộn.
Oản Oản không trả lời, có đôi khi lớn lên trả giá so với mình tưởng tượng còn trầm trọng hơn, phải mang trách nhiệm gánh nặng, cũng bởi khi còn nhỏ hoàn toàn không cách nào lường trước được. Quá trình trưởng thành, đối với người như bọn chúng mà nói, không coi là hạnh phúc.
Chuẩn bị xe ngựa xong, Oản Oản cùng Tình Khuynh lên xe, quả nhiên chuẩn bị đầy đủ, Tùy Tâm bọc một cái áo khoác to ngồi ở bên ngoài tán gẫu cùng đại thúc phu xe, xem ra rất quen thuộc. Oản Oản vốn là sợ thằng bé bị lạnh, muốn kêu nó tiến vào, lại bị khuôn mặt vì xuất môn mà hưng phấn dị thường, hai gò má đã trở nên đỏ ửng của thằng bé mà ngăn trở. Thật ra Tùy Tâm vẫn còn là một đứa trẻ.
“Đại thúc, chỗ bán đường nhân* trước kia ở trên đường còn không?”
(* đường nhân: đồ chơi làm bằng đường, dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn)
“Bên trái đầu ngõ này có bán kẹo hồ lô ăn ngon lắm.”
“Tùy Ý thích nhất bánh mè của tiệm này.”
“A! Kim Hạp nói, nơi này mừng năm mới có dựng đài kịch đó.”
Oản Oản ngồi ở trong xe, nghe Tùy Tâm ở ngoài xe kêu to liếng thoắng, từ đáy lòng không khỏi dâng lên một tia vui sướng, có đôi khi cũng không cần bản thân vui vẻ ra sao, chỉ cần nhìn người khác, đặc biệt là người mình yêu quý tươi cười đầy mặt, cũng đồng dạng sẽ có loại cảm giác hạnh phúc lây.
“Ngươi không hiếu kỳ bên ngoài sao?” Tình Khuynh thoáng xốc rèm cửa xe lên, một trận gió lạnh thổi vào, khiến Oản Oản thanh tỉnh vài phần.
“Tàm tạm.” Lúc nàng đi tới Chợ Hoa, cũng ngồi xe ngựa, len lén nhìn qua, không có gì đặc biệt, tuy rằng nhà cửa xung quanh có hình thức cổ xưa, nhưng cũng không cũ kỹ, cũng không phải đồ cổ mấy ngàn năm, đối với nàng mà nói, thật giống như kiếp trước đi du lịch ở trọ tại hoành điếm, không có gì mới mẻ.
Lại nói cuộc sống nơi này lạc hậu, ngay cả kiến trúc còn chưa hình thành loại nhà tứ hợp viện ở phong kiến Trung Quốc sau này, mà là loại nhà đất tương tự của đời Hán, dùng hành lang gấp khúc xen kẽ, vòng quanh, chỉ chủ yếu đến phòng ốc là chính, vật liệu xây dựng vì thế mà đơn giản hơn, ngay cả Đường triều sơ thịnh cũng không đạt được, đừng nói gì đến khắc long vẽ phượng. Đoán chừng trong nhà của hoàng tộc quyền quý cũng xem như không tệ, bình thường trên đường cái, cũng có thể nhìn xem bày sạp náo nhiệt.
“Lúc ngươi ở nhà, có thường xuyên ra ngoài không?” Tình Khuynh nhìn ra xa xa, hiếu kỳ nói.
“Không thường ra ngoài, tính tình ta cổ quái, đối với những thứ này không có gì hứng thú.” Sửng sốt một chút, Oản Oản mới hiểu được ý Tình Khuynh nói là phủ tướng quân, nàng mới đến nơi này hơn 1 năm, trí nhớ lúc trước của chủ thân thể này lại không để lại cho nàng, nàng nào biết cuộc sống sinh hoạt trước đây của cô nương như pha lê dễ vỡ này như thế nào.
“Ngươi thực không giống một tiểu cô nương.” Tình Khuynh lóe con ngươi say lòng người kia, mỉm cười nhích lại gần, kề sát vào Oản Oản.
“Ngươi bất quá cũng hơn ta hai tuổi mà thôi.” Oản Oản mất tự nhiên quay mặt đi, thiếu niên mười bảy tuổi, thế mà thủ đoạn dụ dỗ mê hoặc người lại là lão đạo.
“Oản Oản...”
Bả vai Oản Oản trầm xuống, phát hiện người này thế mà được một tấc lại muốn tiến một thước tựa lên vai mình, khiến mình muốn tránh ra cũng không làm được, chỉ có thể để hắn dựa vào.
“Oản Oản, ngươi thấy ta đẹp mắt không?” Tình Khuynh thanh âm mờ mịt, mang theo một chút không xác định.
“Ừ, đẹp mắt.” Oản Oản không giỏi khích lệ người khác, nàng vẫn luôn là một nữ nhân hư vinh, ích kỷ, lòng ghen tỵ mạnh, nhưng đối lập với một bảo bối trời sinh như vậy, nàng không thể không thừa nhận, Tình Khuynh chính là mỹ nhân mà thiên hạ ít có, nếu có một ngày, một vị hoàng đế của quốc gia nào đó vì hắn mà bỏ giang sơn, nàng cũng không kỳ quái. Con người chính là như vậy, nếu chỉ kém một chút, như vậy lòng ghen tị còn có thể dâng lên, nói chút điều chua cay, chỉ khi nào chênh lệch quá xa đến không thể địch nổi, dù trong lòng ngươi không muốn vui vẻ thần phục, cũng không nói ra được một câu phản bác.
“Oản Oản cũng đẹp mắt.” Tình Khuynh vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn to cỡ một bàn tay của Oản Oản, ánh mắt đầy sương mù nói.
Oản Oản im lặng buồn bực, vươn tay kéo rèm cửa xe đại, nàng xinh đẹp nhiều lắm chỉ làm cho người ta kinh diễm, so với loại vẻ đẹp yêu nghiệt có tính hủy diệt của hắn, cũng chỉ có thể làm tiểu nha đầu làm nền mà thôi. Xem ra hắn chuộc nàng làm nô tỳ, cũng là ông trời cố ý an bài.
Tình Khuynh kề sát bên giương mắt nhìn Oản Oản bất mãn nhíu mày, nhịn không được cười nhẹ lên, tiếng cười thay đổi thành thiếu niên, mặc dù vẫn chợt có tính trẻ con, nhưng vẫn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài tản ra mị lực của nam tử thành thục, phỏng chừng không đến một năm, đợi nam tử này hoàn toàn lột xác, trên đời này đúng là không có ai không bị hắn dụ hoặc rồi. Hắn cũng từ thiếu niên, triệt để biến thành nam nhân.
Oản Oản nghe tiếng cười như thế, nhịn không được lỗ tai có chút nóng, nhưng bỗng nhiên cảm giác người bên cạnh, thân mình cứng đờ, lại trong lúc vô ý phóng tầm mắt nhìn qua, xe ngựa của họ vừa chạy qua phủ Thái úy Trường sử, đây là nhà của Nhị công tử Dịch gia. Oản Oản cánh tay khẽ run, trong lòng vốn đang xấu hổ cũng trầm lạnh xuống.
“Lạnh quá!” Tình Khuynh chớp chớp mắt, coi như chưa nhìn thấy gì, thuận tay kéo bàn tay vén rèm của Oản Oản qua, để mảnh rèm kia che khuất hoàn toàn cửa sổ lại, lại không nhìn thấy gì ngoài cửa sổ.
Oản Oản không nói gì, Tình Khuynh cũng khép hờ mắt, hai người bèn chợt yên ắng lại.
“A... Ta muốn ăn cái kia...”
“Oản Oản... Giúp ta lau miệng...”
“Bóc vỏ cho ta...”
“Ta không ăn quýt!”
Oản Oản niết chặt vỏ quýt trong tay, nhịn đến trên đầu nổi đầy gân xanh, tên nam nhân này, không! Tên thiếu niên sắp trở thành nam nhân này, làm sao là mấy ngày trước mới đòi chết đòi sống như ghê lắm, thiếu niên chịu đầy tình cảm đau thương a, quả thực là một con ma tinh, ngây thơ... ngây thơ đến mức làm người ta hộc máu, đây rốt cục là trong hoàn cảnh nào mới khiến hắn có tính cách vặn vẹo như thế!
“Ăn hết!” Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, Oản Oản vừa ngẩng đầu, thật nhanh cầm múi quýt trong tay nhét vào cái miệng trương ra phấn nộn mang theo nước đọng, đang lải nhải không ngớt.
Tùy Tâm đứng bên sợ tới mức trợn mắt cúi gằm nhìn xuống.
“Ô! Chua quá... Oản Oản... Chua quá à.” Chân mày Tình Khuynh bện chặt lại, trong hốc mắt tức thì nổi lên ánh nước, nghiêng người ôm lấy cánh tay Oản Oản.
Tùy Tâm vội cúi gằm, vị công tử này là ai? Hay là khoảng thời gian trước bị thương, còn bị thương cả đầu? Biểu tình ăn vạ này cơ hồ giống Tùy Ý như đúc a!
“Là ngươi nói muốn ăn! Ta mới bóc cho ngươi, bây giờ lại ngại đông ngại tây, ta cũng đã nói ngươi sẽ không ăn!” Vung tay ném vỏ quýt xuống, Oản Oản thật sự không chịu nổi, quay đầu vẻ mặt tức giận cao giọng nói.
“Ngươi cũng rốt cục cũng có vẻ mặt này a...” Vốn đang nhăn mặt, đột nhiên giãn ra, đôi mắt lộng lẫy kia cũng lộ ra ánh dịu dàng, cong cong, nhìn Oản Oản như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
“Ngươi...” Oản Oản biết bản thân lại bị trêu cợt, nhưng nhìn vẻ mặt đạt được như ý kia, lại thật sự không nổi giận được nữa, đành phải rũ hai vai xuống, tự nhận mình xui xẻo.
“Gần đây thời tiết thật không tệ.” Tình Khuynh bỗng nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ len lỏi từ khe hở cửa sổ lặng lẽ chiếu vào, bây giờ đã sắp đến đông chí, Oản Oản cũng đã sớm lôi áo kép ra, thời đại này ông tổ sáng lập ra vải bông Bạch Điệp Tử còn chưa có phổ biến khắp, sợi bông hay tơ dệt còn chưa xuất hiện, cho nên áo bông và áo tơ tằm đều rất đắt đỏ, phần lớn dùng để chống lạnh trừ bỏ vải đay ra còn có cái gì nữa, chính là một ít da lông động vật cùng hàng dệt từ lông.
Oản Oản không có y phục bạch điệp* dài toàn thân, chỉ có thêm hai bộ áo váy bằng tơ tằm, còn có một cái áo kép bạch điệp mà Tình Khuynh mua cho nàng, cùng với vài cái áo khoác dài vải dày hơn, lại phối hợp với áo choàng lông cáo, cũng đủ qua mùa đông.
(*Bạch điệp: cách gọi vải bông thời cổ đại)
“Qua vài ngày nữa sợ là sẽ có tuyết rơi.” Oản Oản cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã nghe nhóm đại nương làm bếp nói, trời tốt như vậy chẳng bao lâu nữa, đến lúc đó trời sẽ chợt trầm xuống, đó chính tuyết rơi rất nhiều ngày.
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Tình Khuynh từ trên giường ấm đứng lên, cư nhiên hăng hái bừng bừng lôi kéo Oản Oản đi ra ngoài.
“Đi dạo? Đi dạo chỗ nào!” Oản Oản cuống quít giữ chặt Tình Khuynh, không cho hắn đi ra ngoài, đùa sao, ở trong phòng đốt lò sưởi này lâu rồi, Tình Khuynh liền cứ một thân y phục dài vậy mà ra ngoài để đông cứng à.
“Lúc trước không phải ngươi đã từng nói, chưa bao giờ đi trên đường phố sao, giờ chúng ta đi lên đường phố nhìn xem.” Tình Khuynh nắm tay Oản Oản, cười nói.
“Ngươi... Ngươi đợi chút.” Ngửa đầu nhìn con ngươi lóe sáng của Tình Khuynh, lời Oản Oản muốn khuyên bảo, lại nuốt vào bụng. Xoay người đến tủ lục tìm ra bộ y phục bằng vải bông của Tình Khuynh, thêm một cái áo khoác dày, cẩn thận thay cho hắn xong, lại xuất ra áo lông chồn khoác lên ngoài cùng. Rồi sau đó cũng lấy một bộ y phục vạt chéo dài tay vải dày trong rương của mình, lại thêm một cái áo choàng lông cáo, cũng may hôm nay nàng mặc trung y bên trong dày, xuất môn hẳn sẽ không lạnh quá.
“Đi thôi.” Oản Oản nhanh chóng mặc vào, cuối cùng lại lấy hai cái lò sưởi tay bên ngoài bọc lông thỏ trong bàn trang điểm ra, đợi Tùy Tâm làm ấm xong, bèn đưa một cái cho Tình Khuynh.
“Ngươi muốn đi bộ, vẫn là ngồi xe ngựa?” Tình Khuynh chính là không cầm lò sưởi tay, ngược lại kéo tay Oản Oản qua, dắt ra ngoài.
“Vẫn nên ngồi xe ngựa đi.” Oản Oản nhìn nhìn bộ mặt hại nước hại dân của Tình Khuynh một chút, nàng cũng không muốn ở trên đường cái bị người vây xem, vạn nhất lại gặp phải mấy loại thiếu niên hư hỏng, cường bắt dân nam, nàng lại đánh không lại người ta.
“Ừ, Tùy Tâm, đi chuẩn bị xe ngựa, trên xe ngựa nhớ đốt lò sưởi.” Tình Khuynh lại nghĩ khác Oản Oản, hắn chỉ cho rằng Oản Oản sợ lạnh, không muốn trúng gió.
“Aizz!” Tùy Tâm luôn luôn biết hắn chỉ có thể phục tùng, cho nên cũng không nói nhiều, nhanh chân chạy ra ngoài.
“Đệ cũng nhớ mặc thêm quần áo đó!” Oản Oản hướng về phía Tùy Tâm gọi.
“Biết rồi!” Tùy Tâm vừa chạy vừa vẫy vẫy tay.
Nhìn theo Tùy Tâm chạy xa, Tình Khuynh chậm rãi mang theo Oản Oản đi vào hoa viên, hiện tại là mùa đông, vạn vật héo rũ, không có sức sống, thỉnh thoảng có vài phiến lá khô dính trên cành run rẩy, không biết thì nào thì bị gió bắc thổi rơi.
“Ngươi thật tốt với họ.” Trong lời nói của Tình Khuynh mang theo tia hâm mộ.
“Ta cướp công việc của người ta, sao có thể không tốt với người ta được chứ!” Oản Oản tức giận nói, trước khi nàng đến, đều là Tùy Tâm hầu hạ bên cạnh, bây giờ nàng đến, không nói Tùy Tâm không thể tùy tiện vào phòng, ngay cả buổi tối đều không cần thằng bé hầu hạ. Cũng may Tùy Tâm là đứa nhỏ rộng rãi, bằng không còn không biết căm ghét mình cỡ nào đâu.
“Bọn chúng rất thích ngươi.” Tình Khuynh xoay đầu, nhìn đôi gò má của Oản Oản bị ánh mặt trời chiếu lên, hiện lên hồng nhạt, tựa như cánh hoa vậy.
“Ta cũng rất quý chúng, đơn thuần, dễ thân, hơn nữa chân thành đối nhân.” Oản Oản nhớ tới bộ dáng tiểu đại nhân của Tùy Tâm, vẻ mặt hồn nhiên hoạt bát của Tùy Ý, nhịn không được cong khóe môi.
“Đúng vậy, có lẽ bởi vì bọn chúng đều là đứa bé.” Tình Khuynh gật gật đầu, lại có chút phiền muộn.
Oản Oản không trả lời, có đôi khi lớn lên trả giá so với mình tưởng tượng còn trầm trọng hơn, phải mang trách nhiệm gánh nặng, cũng bởi khi còn nhỏ hoàn toàn không cách nào lường trước được. Quá trình trưởng thành, đối với người như bọn chúng mà nói, không coi là hạnh phúc.
Chuẩn bị xe ngựa xong, Oản Oản cùng Tình Khuynh lên xe, quả nhiên chuẩn bị đầy đủ, Tùy Tâm bọc một cái áo khoác to ngồi ở bên ngoài tán gẫu cùng đại thúc phu xe, xem ra rất quen thuộc. Oản Oản vốn là sợ thằng bé bị lạnh, muốn kêu nó tiến vào, lại bị khuôn mặt vì xuất môn mà hưng phấn dị thường, hai gò má đã trở nên đỏ ửng của thằng bé mà ngăn trở. Thật ra Tùy Tâm vẫn còn là một đứa trẻ.
“Đại thúc, chỗ bán đường nhân* trước kia ở trên đường còn không?”
(* đường nhân: đồ chơi làm bằng đường, dùng đường loãng thổi thành hình người, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn)
“Bên trái đầu ngõ này có bán kẹo hồ lô ăn ngon lắm.”
“Tùy Ý thích nhất bánh mè của tiệm này.”
“A! Kim Hạp nói, nơi này mừng năm mới có dựng đài kịch đó.”
Oản Oản ngồi ở trong xe, nghe Tùy Tâm ở ngoài xe kêu to liếng thoắng, từ đáy lòng không khỏi dâng lên một tia vui sướng, có đôi khi cũng không cần bản thân vui vẻ ra sao, chỉ cần nhìn người khác, đặc biệt là người mình yêu quý tươi cười đầy mặt, cũng đồng dạng sẽ có loại cảm giác hạnh phúc lây.
“Ngươi không hiếu kỳ bên ngoài sao?” Tình Khuynh thoáng xốc rèm cửa xe lên, một trận gió lạnh thổi vào, khiến Oản Oản thanh tỉnh vài phần.
“Tàm tạm.” Lúc nàng đi tới Chợ Hoa, cũng ngồi xe ngựa, len lén nhìn qua, không có gì đặc biệt, tuy rằng nhà cửa xung quanh có hình thức cổ xưa, nhưng cũng không cũ kỹ, cũng không phải đồ cổ mấy ngàn năm, đối với nàng mà nói, thật giống như kiếp trước đi du lịch ở trọ tại hoành điếm, không có gì mới mẻ.
Lại nói cuộc sống nơi này lạc hậu, ngay cả kiến trúc còn chưa hình thành loại nhà tứ hợp viện ở phong kiến Trung Quốc sau này, mà là loại nhà đất tương tự của đời Hán, dùng hành lang gấp khúc xen kẽ, vòng quanh, chỉ chủ yếu đến phòng ốc là chính, vật liệu xây dựng vì thế mà đơn giản hơn, ngay cả Đường triều sơ thịnh cũng không đạt được, đừng nói gì đến khắc long vẽ phượng. Đoán chừng trong nhà của hoàng tộc quyền quý cũng xem như không tệ, bình thường trên đường cái, cũng có thể nhìn xem bày sạp náo nhiệt.
“Lúc ngươi ở nhà, có thường xuyên ra ngoài không?” Tình Khuynh nhìn ra xa xa, hiếu kỳ nói.
“Không thường ra ngoài, tính tình ta cổ quái, đối với những thứ này không có gì hứng thú.” Sửng sốt một chút, Oản Oản mới hiểu được ý Tình Khuynh nói là phủ tướng quân, nàng mới đến nơi này hơn 1 năm, trí nhớ lúc trước của chủ thân thể này lại không để lại cho nàng, nàng nào biết cuộc sống sinh hoạt trước đây của cô nương như pha lê dễ vỡ này như thế nào.
“Ngươi thực không giống một tiểu cô nương.” Tình Khuynh lóe con ngươi say lòng người kia, mỉm cười nhích lại gần, kề sát vào Oản Oản.
“Ngươi bất quá cũng hơn ta hai tuổi mà thôi.” Oản Oản mất tự nhiên quay mặt đi, thiếu niên mười bảy tuổi, thế mà thủ đoạn dụ dỗ mê hoặc người lại là lão đạo.
“Oản Oản...”
Bả vai Oản Oản trầm xuống, phát hiện người này thế mà được một tấc lại muốn tiến một thước tựa lên vai mình, khiến mình muốn tránh ra cũng không làm được, chỉ có thể để hắn dựa vào.
“Oản Oản, ngươi thấy ta đẹp mắt không?” Tình Khuynh thanh âm mờ mịt, mang theo một chút không xác định.
“Ừ, đẹp mắt.” Oản Oản không giỏi khích lệ người khác, nàng vẫn luôn là một nữ nhân hư vinh, ích kỷ, lòng ghen tỵ mạnh, nhưng đối lập với một bảo bối trời sinh như vậy, nàng không thể không thừa nhận, Tình Khuynh chính là mỹ nhân mà thiên hạ ít có, nếu có một ngày, một vị hoàng đế của quốc gia nào đó vì hắn mà bỏ giang sơn, nàng cũng không kỳ quái. Con người chính là như vậy, nếu chỉ kém một chút, như vậy lòng ghen tị còn có thể dâng lên, nói chút điều chua cay, chỉ khi nào chênh lệch quá xa đến không thể địch nổi, dù trong lòng ngươi không muốn vui vẻ thần phục, cũng không nói ra được một câu phản bác.
“Oản Oản cũng đẹp mắt.” Tình Khuynh vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn to cỡ một bàn tay của Oản Oản, ánh mắt đầy sương mù nói.
Oản Oản im lặng buồn bực, vươn tay kéo rèm cửa xe đại, nàng xinh đẹp nhiều lắm chỉ làm cho người ta kinh diễm, so với loại vẻ đẹp yêu nghiệt có tính hủy diệt của hắn, cũng chỉ có thể làm tiểu nha đầu làm nền mà thôi. Xem ra hắn chuộc nàng làm nô tỳ, cũng là ông trời cố ý an bài.
Tình Khuynh kề sát bên giương mắt nhìn Oản Oản bất mãn nhíu mày, nhịn không được cười nhẹ lên, tiếng cười thay đổi thành thiếu niên, mặc dù vẫn chợt có tính trẻ con, nhưng vẫn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài tản ra mị lực của nam tử thành thục, phỏng chừng không đến một năm, đợi nam tử này hoàn toàn lột xác, trên đời này đúng là không có ai không bị hắn dụ hoặc rồi. Hắn cũng từ thiếu niên, triệt để biến thành nam nhân.
Oản Oản nghe tiếng cười như thế, nhịn không được lỗ tai có chút nóng, nhưng bỗng nhiên cảm giác người bên cạnh, thân mình cứng đờ, lại trong lúc vô ý phóng tầm mắt nhìn qua, xe ngựa của họ vừa chạy qua phủ Thái úy Trường sử, đây là nhà của Nhị công tử Dịch gia. Oản Oản cánh tay khẽ run, trong lòng vốn đang xấu hổ cũng trầm lạnh xuống.
“Lạnh quá!” Tình Khuynh chớp chớp mắt, coi như chưa nhìn thấy gì, thuận tay kéo bàn tay vén rèm của Oản Oản qua, để mảnh rèm kia che khuất hoàn toàn cửa sổ lại, lại không nhìn thấy gì ngoài cửa sổ.
Oản Oản không nói gì, Tình Khuynh cũng khép hờ mắt, hai người bèn chợt yên ắng lại.
Bình luận facebook