Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
edit: ladymama
beta: Mạc Thiên Y
“Đăng Chi lâu? Ngươi nghe qua chưa?” Nhị lang Viên gia vỗ nam nhân tên tự “Kính Tri” bên cạnh đang chăm chú nhìn thiếu niên kia.
“Đăng Chi lâu? Chưa từng nghe qua, chắc là một kỹ viện mới mở.” Lương Hỗ Miễn [ Kính Tri ] phục hồi tinh thần lại, nuốt củ lạc trong miệng xuống, không thèm để ý nói.
“A? Ta không kêu nữ nhân a?” Nhị lang Viên gia - Viên Định Khôn đảo mắt, chần chờ nói.
“A, sao còn không mở cửa a, vậy ta có thể đi rồi, thật là, cũng không biết ai thiếu đạo đức như vậy, kêu cô nương ta đi một chuyến tay không.” cô nương bên ngoài vừa nói liền xoay người muốn đi.
Viên Định Khôn bị tiếng nói non nớt như em bé của cô nương kia nhốt chặt tâm, ngẫm lại tiểu quan trước mặt này đã khiến hạ thân hắn nổi lên đã không cầm được nổi rồi, như vậy cô nương kia đã đến, sao không thử xem mặt hàng, vạn nhất là một tiểu mỹ nhân, chẳng phải vừa vặn cho hắn giảm nhiệt khí? Đỡ phải xem cảnh sắc hương diễm như vậy, mà bị nghẹn.
“Ngươi, đi mở cửa nhìn xem!” Một cước đá vào trên đùi Lương Hỗ Miễn, Viên Định Khôn hất miệng phân phó.
“Aizz! Aizz!” Thấy thiếu niên sắc mặt ửng hồng, Lương Hỗ Miễn lưu luyến không rời đứng lên, nghĩ tên béo này mà vào không được, hắn trở lại cũng không thuận nữa rồi.
Lương Hỗ Miễn tâm tình không vui đi tới cửa, cau mày một phen hất cửa phòng ra, lớn tiếng la: “Ai đó? Kêu cái rắm gì?”
“Ôi, ca ca nhi thật nóng tính nha!” Một làn gió thơm làm ánh mắt Lương Hỗ Miễn mê đắm, cô nương kia khanh khách cười duyên, như một loại rượu được ủ âu năm, nghe vào liền khiến người say.
“Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi...” Lương Hỗ Miễn cố gắng trấn định, mở to mắt, nhìn ra ngoài, nhất thời ngay cả nói cũng không trôi chảy.
Bên ngoài, một cô nương y phục rực lửa, trời rất lạnh, cô nương kia một thân váy áo ngang ngực bằng lụa, áo khoác yên la mền mịn, loại vải la này thoạt nhìn càng mỏng càng xuyên thấu, làm da thịt trắng như tuyết dưới lớp lụa như ẩn như hiện, bộ ngực nở nang cơ hồ như muốn nhảy thoát ra, lại nhìn đến đôi mắt linh hoạt, xếch về đuôi mắt vẽ phấn hồng, trên gương mặt gò má phấn nộn, hé ra bờ môi nho nhỏ mọng nước tản mùi đàn hương, vừa nhìn đã muốn hôn lên. Cô nương này nhìn từ xa, toàn thân cao thấp không có chỗ nào mà không mị hoặc, nhưng nhìn gần, thì như tiên nữ trên trời, băng thanh ngọc khiết khiến người không dám mạo phạm, nữ nhân vừa trong trẻo vừa quyến rũ như vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua.
“Aizz, vị ca ca này, ngươi định nhìn nô gia đến khi nào? Hôm nay trời rất lạnh á.” Cô nương chu môi, ánh mắt ủy khuất câu người, tay phải ôm lấy cánh tay trái, khiến hai khỏa trước ngực càng dồn lại phồng lên.
“Vào đi vào đi! Cô nương mời vào.” Lương Hỗ Miễn vuốt mặt một cái, cố nén lồng ngực đập kịch liệt, mời cô nương tiến vào.
“Ca ca, ngươi thật tốt.” Cô nương duỗi ngón trỏ ra, như một ngọn cỏ mềm mại lặng yên lướt qua quai hàm coi như là bóng loáng của Lương Hỗ Miễn.
“Ai vậy... Ngươi...” Viên Định Khôn đã sớm không chịu nổi rồi, nghe thấy cô nương tiến vào, vài bước đi ra khỏi phòng, vừa ra liền thấy cô nương trước mắt, cũng không thốt được lên lời.
Theo sau Viên Định Khôn là cái tên béo kia còn đang kéo quần được một nửa, hắn vốn dĩ muốn thừa dịp ‘làm tới’ vị thiếu niên kia, nhưng lỗ tai lại nghe tiếng cười duyên của cô nương ở ngoài phòng, nhất thời không thể lựa chọn ‘đi hay bỏ’, liền phân tâm, hai tay vuốt ve qua lại đùi của thiếu niên, sau đó lại sợ mình ra trễ sẽ không chiếm được tiện nghi gì, liền tạm thời thả thiếu niên ra, xoay người đi theo ra, dù sao Nhị lang Viên gia cũng đã nói, hắn được làm trước, vậy cũng không cần nóng vội.
“A, đây hẳn là Nhị lang Viên gia.” Cô nương kia uốn éo thân mình, đảo ánh mắt lên người Nhị lang Viên gia, ngắm nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới.
Viên Định Khôn cảm thấy bị ánh mắt của cô nương kia đảo qua, toàn thân liền nóng lên, giống như là bị người lột sạch sẽ, dùng bàn tay ngọc sờ soạng, đến đầu ngón chân cũng xấu hổ, thì càng khỏi nói đến ‘tiểu bảo bối’ trên người, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, mặt đỏ lừ.
“Cô... Cô... Cô nương...” tên Tào béo - Tào Mãn vừa níu quần, còn lộ ra nửa bờ mông, ánh mắt mê đắm, khóe miệng chảy nước miếng, nhất là nhìn thấy đôi mắt nhỏ của cô nương, cả người đều muốn ngất.
“Phì, đáng chết, ai là cô cô của ngươi.” Cô nương phất phất khăn tay, lại là một làn gió thơm, khiến mọi người trong phòng một phen hoảng hốt.
“Khụ khụ... Cô nương, quý danh của cô nương là?” Viên Định Khôn cũng không biết làm sao mà tên béo bên cạnh khó nhìn như vậy, lấy thân mình che hắn lại, ra vẻ lịch sự hỏi.
“Công tử kêu ta đến, cư nhiên lại không biết tên ta sao?” Cô nương áo đỏ kia dùng cánh tay tựa lên vai Lương Hỗ Miễn bên cạnh, cười hì hì, cũng không nhìn Viên Định Khôn, chỉ hướng về phía Lương Hỗ Miễn thổi một ngụm hương khí.
“Ăn ngay nói thật, cô nương, chúng ta... Chúng ta không có kêu cô nương đến.” Lương Hỗ Miễn kia bị sắc đẹp mê đắm làm choáng váng đầu óc, nhịn không được mở miệng nói.
“Cái gì? Không phải các ngươi.” Cô nương liền thu lại nụ cười, sửa sang lại quần áo, lầm bầm buồn bực nói: “Nhất định là nha đầu Quế Cúc chết tiệt kia hãm hại ta.”
Dứt lời, cô nương lạnh mặt, cung kính thi lễ với ba người, nói: “Một khi đã vậy, chỉ sợ là nô gia đã nhầm lẫn, làm phiền nhã hứng nhã hứng của các vị, ta xin thỉnh tội, vậy từ biệt.”
“Ai ai ai! Cô nương chớ đi a...” Viên Định Khôn vừa thấy cô nương thật sự quay đầu bước đi, bước lên phía trước ngăn lại.
“Như thế nào? Muốn ép buộc a, nói cho các ngươi, Đăng Chi lâu chúng ta cũng không phải là dễ chọc, mặt sau còn có vị này.” Nói xong, cô nương khinh thường giơ bàn tay lên, quơ quơ năm ngón tay, ba nam nhân nhất thời sắc mặt có chút cứng ngắc.
“Cô nương, đừng nóng, đừng nóng, không phải chúng ta còn không biết Đăng Chi lâu sao.” Viên Định Khôn tiến lên giữ chặt tay áo cô nương, thấy vẻ mặt cô nương không có ý phản cảm, liền cười đến càng sáng lạng, “Cô nương đã đến đây, tất nhiên không thể về tay không.”
Viên Định Khôn đưa mắt qua, Lương Hỗ Miễn lập tức hiểu ý, từ trong túi tay áo lấy ra năm lượng bạc, nhét vào bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô nương.
“Ừm, này cũng có lý, tay không trở về như vậy, sợ là sẽ khiến các nàng chê cười.” Cô nương bĩu môi, bỗng nhiên giọng nói phát ra có chút tính ngây thơ trẻ con, lại khiến ba nam nhân toàn thân run rẩy.
“Chớ sợ chớ sợ, chúng ta đều là người thương hương tiếc ngọc, tuyệt sẽ không để cô nương chịu thiệt.” Viên Định Khôn cười sờ lên cánh tay cô nương, quả nhiên so với sợi tơ còn trơn mềm hơn a, không khỏi càng thêm suy nghĩ bậy bạ.
“Vậy được rồi, vậy các người nên nhớ nô gia a, sau này đến Đăng Chi lâu cần phải chiếu cố nô gia đó nha.” Cô nương bất đắc dĩ liếm liếm môi, phóng mị nhãn hướng tới Tào béo, tay nắm quần của Tào béo cũng muốn nhũn ra.
“Nhất định nhất định.” Viên Định Khôn không hề hoài nghi lời nói của cô nương, trong kinh thành này, ai cũng không dám cầm ‘lá cờ’của Ngũ hoàng tử mà phô trương lung tung lớn như vậy, nói vậy Đăng Chi lâu này là chốn phong nguyệt mà Ngũ hoàng tử mới xây, dù sao phụ thân hắn cũng dựa vào Thái hậu, tin tức ở chỗ Ngũ hoàng tử, hắn cũng không linh thông mấy.
“Ta là đầu bài của Đăng Chi lâu, tên gọi Minh Nguyệt.” Cô nương nghiêng người bất động thanh sắc né tránh ‘móng tay heo ăn mặn’ (quấy rối) của Viên Định Khôn, lại hướng ba người thi lễ một cái.
“Ôi chao, thật sự là người cũng như tên a, chậc chậc, Minh Nguyệt cô nương, tựa như trăng sáng (minh nguyệt) trên trời, là tiên nữ của tiên cung a.” Lương Hỗ Miễn lập tức đi lên vuốt mông ngựa.
“Ca ca quá khen.” Cô nương hướng về phía Lương Hỗ Miễn chớp mắt mấy cái, lại cảm giác được tên Tào béo kia nhích lại gần, liền xoay người giơ thực hộp trong tay lên đưa cho hắn nói: “Này, cầm giúp ta một chút, mỏi tay muốn chết a.”
Giọng điệu hờn dỗi, biểu cảm chân chất, Tào béo cầm lấy hộp thức ăn, xương cốt đều mềm nhũn, thiếu niên vừa rồi chỉ có thể đùa nghịch không được đáp lại kia, cũng bị hắn quăng ra sau đầu.
“Cô nương còn mang theo thực hộp, thật là, không nói sớm một tiếng, cũng sẽ không mỏi chết cánh tay cô nương.” Viên Định Khôn đẩy Tào béo qua một bên, ra vẻ nhã nhặn thương tiếc nói.
“Vẫn là Nhị lang Viên gia biết đau người ta a, không hổ là quân tử.” Cô nương xoay người, như không xương cốt tựa vào trên người Viên Định Khôn, làn hương kia phiêu phiêu bồng bồng, khiến Viên Định Khôn cảm giác có chút mê mang.
“Minh nguyệt cô nương, cái kia... Cái kia...” Tào mập mạp thấy cô nương đối với hai người kia đều hoà nhã, lại chỉ hờ hững với mình hắn, trong lòng liền có chút nôn nóng, nhưng lại không thể quá đường đột, đành phải kêu một tiếng, muốn khiến cho cô nương chú ý.
“Chuyện gì?” Cô nương ghét bỏ bĩu môi nói: “Nhìn ngươi như vậy, làm sao được phong nhã như hai vị công tử, chúng ta cũng không phải là người dân bá tánh thô tục bình thường, cho dù có cái gì, cũng không nên lộ trên mặt, chuyện phong nguyệt này cũng phải chú ý từng bước, ngươi biết hay là không biết, nô gia ta đây cũng không dễ dàng tiếp khách như vậy.”
Hai người còn lại đều gật gù phụ họa, làm sao cũng không thể để cho cô nương người ta kinh thường, vạn nhất lại truyền ra ba người họ không hiểu chuyện phong nguyệt, chỉ giống như một tên đại quê mùa, sau này làm sao lăn lộn trong chốn này, nếu là chuyện thi hành bạo lực với Tình Khuynh thì còn dễ nói là ân oán cá nhân, nhưng đối mặt với cô nương dưới danh nghĩa Ngũ hoàng tử còn nói lời vô lễ như vậy, sẽ bị người chê cười, không biết thương hương tiếc ngọc, huống chi, cô nương này lại là đầu bài, xem dung mạo cùng dáng người này, nói không chừng không bao lâu, quyền quý ở kinh đô này phải có hơn phân nửa sẽ quỳ dưới váy nàng ta, đến lúc đó muốn tiếp cận, sợ là có bao nhiêu bạc cũng khó khăn, vẫn không nên đắc tội thì hơn.
“Minh Nguyệt cô nương nói phải, vậy theo ý kiến của cô nương...” Viên Định Khôn ho khan một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh nói.
“Ha ha, Thần quốc chúng ta tuy rằng không thể so với Khởi quốc coi trọng thi từ ca phú, nhưng cũng không thể quá mức tùy tiện, không phải sao? Nơi này mặc dù không có ca cơ vũ cơ gì, nhưng chúng ta cũng không thể để mất vui được, cứ như vậy đi, chúng ta cũng không chơi trò sặc mùi cao quý đó, chúng ta đến uống rượu vung quyền, ai thua người đó uống rượu, nô gia ta lại thanh xướng cho các vị mấy khúc, giúp vui một chút.” Cô nương lấy ra một bình ngọc từ trong thực hộp, con ngươi của Viên Định Khôn lóe lóe, chất ngọc này quả thật bất phàm, lại nhìn vài vật sơn mài trên mâm, cho thấy cô nương nói là danh nghĩa của Ngũ hoàng tử, quả là chuyện thật, không khỏi càng dè dặt vài phần.
“Vậy... vậy cô nương trước hết xướng một khúc đi.” Tào béo ma ma cọ cọ tựa dài lên bàn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nương mà ngây người.
“Phụt, được, ta xướng một khúc.” Cô nương trừng mắt Tào béo, chỉ thấy hắn ánh mắt càng mê mang, không khỏi cười nói.
“Ô... Ô ưm...”
Nhưng cô nương còn chưa mở miệng, trong phòng trong liền truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ của thiếu niên, vẻ mặt cô nương lại một lần nữa trầm xuống. “Chuyện này là sao a? Không những có cô nương, phía trước còn có tiểu quan? Nhị lang Viên gia, như vậy có chút không lịch sự rồi, nếu không cứ như vậy đi, hôm nay ta đi về trước, các ngươi chơi đùa xong rồi, lại đến Đăng Chi lâu tìm ta, được không?” Cô nương nói xong liền vén váy đứng lên, đây là quy củ bất thành văn* ở phố Hoa, những người khác thì không sao, nhưng đầu bài của các nhà là tuyệt đối không có khả năng cùng tiếp khách với người tiếp khách khác phái, ngay cả dịp Chợ Hoa, cũng phân rõ nam nữ, mà các quan to quyền quý cũng biết rõ quy ước trong nghề này, tất nhiên sẽ không tùy ý phá vỡ.
(* quy củ bất thành văn: luật lệ ngầm)
beta: Mạc Thiên Y
“Đăng Chi lâu? Ngươi nghe qua chưa?” Nhị lang Viên gia vỗ nam nhân tên tự “Kính Tri” bên cạnh đang chăm chú nhìn thiếu niên kia.
“Đăng Chi lâu? Chưa từng nghe qua, chắc là một kỹ viện mới mở.” Lương Hỗ Miễn [ Kính Tri ] phục hồi tinh thần lại, nuốt củ lạc trong miệng xuống, không thèm để ý nói.
“A? Ta không kêu nữ nhân a?” Nhị lang Viên gia - Viên Định Khôn đảo mắt, chần chờ nói.
“A, sao còn không mở cửa a, vậy ta có thể đi rồi, thật là, cũng không biết ai thiếu đạo đức như vậy, kêu cô nương ta đi một chuyến tay không.” cô nương bên ngoài vừa nói liền xoay người muốn đi.
Viên Định Khôn bị tiếng nói non nớt như em bé của cô nương kia nhốt chặt tâm, ngẫm lại tiểu quan trước mặt này đã khiến hạ thân hắn nổi lên đã không cầm được nổi rồi, như vậy cô nương kia đã đến, sao không thử xem mặt hàng, vạn nhất là một tiểu mỹ nhân, chẳng phải vừa vặn cho hắn giảm nhiệt khí? Đỡ phải xem cảnh sắc hương diễm như vậy, mà bị nghẹn.
“Ngươi, đi mở cửa nhìn xem!” Một cước đá vào trên đùi Lương Hỗ Miễn, Viên Định Khôn hất miệng phân phó.
“Aizz! Aizz!” Thấy thiếu niên sắc mặt ửng hồng, Lương Hỗ Miễn lưu luyến không rời đứng lên, nghĩ tên béo này mà vào không được, hắn trở lại cũng không thuận nữa rồi.
Lương Hỗ Miễn tâm tình không vui đi tới cửa, cau mày một phen hất cửa phòng ra, lớn tiếng la: “Ai đó? Kêu cái rắm gì?”
“Ôi, ca ca nhi thật nóng tính nha!” Một làn gió thơm làm ánh mắt Lương Hỗ Miễn mê đắm, cô nương kia khanh khách cười duyên, như một loại rượu được ủ âu năm, nghe vào liền khiến người say.
“Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi...” Lương Hỗ Miễn cố gắng trấn định, mở to mắt, nhìn ra ngoài, nhất thời ngay cả nói cũng không trôi chảy.
Bên ngoài, một cô nương y phục rực lửa, trời rất lạnh, cô nương kia một thân váy áo ngang ngực bằng lụa, áo khoác yên la mền mịn, loại vải la này thoạt nhìn càng mỏng càng xuyên thấu, làm da thịt trắng như tuyết dưới lớp lụa như ẩn như hiện, bộ ngực nở nang cơ hồ như muốn nhảy thoát ra, lại nhìn đến đôi mắt linh hoạt, xếch về đuôi mắt vẽ phấn hồng, trên gương mặt gò má phấn nộn, hé ra bờ môi nho nhỏ mọng nước tản mùi đàn hương, vừa nhìn đã muốn hôn lên. Cô nương này nhìn từ xa, toàn thân cao thấp không có chỗ nào mà không mị hoặc, nhưng nhìn gần, thì như tiên nữ trên trời, băng thanh ngọc khiết khiến người không dám mạo phạm, nữ nhân vừa trong trẻo vừa quyến rũ như vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua.
“Aizz, vị ca ca này, ngươi định nhìn nô gia đến khi nào? Hôm nay trời rất lạnh á.” Cô nương chu môi, ánh mắt ủy khuất câu người, tay phải ôm lấy cánh tay trái, khiến hai khỏa trước ngực càng dồn lại phồng lên.
“Vào đi vào đi! Cô nương mời vào.” Lương Hỗ Miễn vuốt mặt một cái, cố nén lồng ngực đập kịch liệt, mời cô nương tiến vào.
“Ca ca, ngươi thật tốt.” Cô nương duỗi ngón trỏ ra, như một ngọn cỏ mềm mại lặng yên lướt qua quai hàm coi như là bóng loáng của Lương Hỗ Miễn.
“Ai vậy... Ngươi...” Viên Định Khôn đã sớm không chịu nổi rồi, nghe thấy cô nương tiến vào, vài bước đi ra khỏi phòng, vừa ra liền thấy cô nương trước mắt, cũng không thốt được lên lời.
Theo sau Viên Định Khôn là cái tên béo kia còn đang kéo quần được một nửa, hắn vốn dĩ muốn thừa dịp ‘làm tới’ vị thiếu niên kia, nhưng lỗ tai lại nghe tiếng cười duyên của cô nương ở ngoài phòng, nhất thời không thể lựa chọn ‘đi hay bỏ’, liền phân tâm, hai tay vuốt ve qua lại đùi của thiếu niên, sau đó lại sợ mình ra trễ sẽ không chiếm được tiện nghi gì, liền tạm thời thả thiếu niên ra, xoay người đi theo ra, dù sao Nhị lang Viên gia cũng đã nói, hắn được làm trước, vậy cũng không cần nóng vội.
“A, đây hẳn là Nhị lang Viên gia.” Cô nương kia uốn éo thân mình, đảo ánh mắt lên người Nhị lang Viên gia, ngắm nhìn cẩn thận từ trên xuống dưới.
Viên Định Khôn cảm thấy bị ánh mắt của cô nương kia đảo qua, toàn thân liền nóng lên, giống như là bị người lột sạch sẽ, dùng bàn tay ngọc sờ soạng, đến đầu ngón chân cũng xấu hổ, thì càng khỏi nói đến ‘tiểu bảo bối’ trên người, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, mặt đỏ lừ.
“Cô... Cô... Cô nương...” tên Tào béo - Tào Mãn vừa níu quần, còn lộ ra nửa bờ mông, ánh mắt mê đắm, khóe miệng chảy nước miếng, nhất là nhìn thấy đôi mắt nhỏ của cô nương, cả người đều muốn ngất.
“Phì, đáng chết, ai là cô cô của ngươi.” Cô nương phất phất khăn tay, lại là một làn gió thơm, khiến mọi người trong phòng một phen hoảng hốt.
“Khụ khụ... Cô nương, quý danh của cô nương là?” Viên Định Khôn cũng không biết làm sao mà tên béo bên cạnh khó nhìn như vậy, lấy thân mình che hắn lại, ra vẻ lịch sự hỏi.
“Công tử kêu ta đến, cư nhiên lại không biết tên ta sao?” Cô nương áo đỏ kia dùng cánh tay tựa lên vai Lương Hỗ Miễn bên cạnh, cười hì hì, cũng không nhìn Viên Định Khôn, chỉ hướng về phía Lương Hỗ Miễn thổi một ngụm hương khí.
“Ăn ngay nói thật, cô nương, chúng ta... Chúng ta không có kêu cô nương đến.” Lương Hỗ Miễn kia bị sắc đẹp mê đắm làm choáng váng đầu óc, nhịn không được mở miệng nói.
“Cái gì? Không phải các ngươi.” Cô nương liền thu lại nụ cười, sửa sang lại quần áo, lầm bầm buồn bực nói: “Nhất định là nha đầu Quế Cúc chết tiệt kia hãm hại ta.”
Dứt lời, cô nương lạnh mặt, cung kính thi lễ với ba người, nói: “Một khi đã vậy, chỉ sợ là nô gia đã nhầm lẫn, làm phiền nhã hứng nhã hứng của các vị, ta xin thỉnh tội, vậy từ biệt.”
“Ai ai ai! Cô nương chớ đi a...” Viên Định Khôn vừa thấy cô nương thật sự quay đầu bước đi, bước lên phía trước ngăn lại.
“Như thế nào? Muốn ép buộc a, nói cho các ngươi, Đăng Chi lâu chúng ta cũng không phải là dễ chọc, mặt sau còn có vị này.” Nói xong, cô nương khinh thường giơ bàn tay lên, quơ quơ năm ngón tay, ba nam nhân nhất thời sắc mặt có chút cứng ngắc.
“Cô nương, đừng nóng, đừng nóng, không phải chúng ta còn không biết Đăng Chi lâu sao.” Viên Định Khôn tiến lên giữ chặt tay áo cô nương, thấy vẻ mặt cô nương không có ý phản cảm, liền cười đến càng sáng lạng, “Cô nương đã đến đây, tất nhiên không thể về tay không.”
Viên Định Khôn đưa mắt qua, Lương Hỗ Miễn lập tức hiểu ý, từ trong túi tay áo lấy ra năm lượng bạc, nhét vào bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô nương.
“Ừm, này cũng có lý, tay không trở về như vậy, sợ là sẽ khiến các nàng chê cười.” Cô nương bĩu môi, bỗng nhiên giọng nói phát ra có chút tính ngây thơ trẻ con, lại khiến ba nam nhân toàn thân run rẩy.
“Chớ sợ chớ sợ, chúng ta đều là người thương hương tiếc ngọc, tuyệt sẽ không để cô nương chịu thiệt.” Viên Định Khôn cười sờ lên cánh tay cô nương, quả nhiên so với sợi tơ còn trơn mềm hơn a, không khỏi càng thêm suy nghĩ bậy bạ.
“Vậy được rồi, vậy các người nên nhớ nô gia a, sau này đến Đăng Chi lâu cần phải chiếu cố nô gia đó nha.” Cô nương bất đắc dĩ liếm liếm môi, phóng mị nhãn hướng tới Tào béo, tay nắm quần của Tào béo cũng muốn nhũn ra.
“Nhất định nhất định.” Viên Định Khôn không hề hoài nghi lời nói của cô nương, trong kinh thành này, ai cũng không dám cầm ‘lá cờ’của Ngũ hoàng tử mà phô trương lung tung lớn như vậy, nói vậy Đăng Chi lâu này là chốn phong nguyệt mà Ngũ hoàng tử mới xây, dù sao phụ thân hắn cũng dựa vào Thái hậu, tin tức ở chỗ Ngũ hoàng tử, hắn cũng không linh thông mấy.
“Ta là đầu bài của Đăng Chi lâu, tên gọi Minh Nguyệt.” Cô nương nghiêng người bất động thanh sắc né tránh ‘móng tay heo ăn mặn’ (quấy rối) của Viên Định Khôn, lại hướng ba người thi lễ một cái.
“Ôi chao, thật sự là người cũng như tên a, chậc chậc, Minh Nguyệt cô nương, tựa như trăng sáng (minh nguyệt) trên trời, là tiên nữ của tiên cung a.” Lương Hỗ Miễn lập tức đi lên vuốt mông ngựa.
“Ca ca quá khen.” Cô nương hướng về phía Lương Hỗ Miễn chớp mắt mấy cái, lại cảm giác được tên Tào béo kia nhích lại gần, liền xoay người giơ thực hộp trong tay lên đưa cho hắn nói: “Này, cầm giúp ta một chút, mỏi tay muốn chết a.”
Giọng điệu hờn dỗi, biểu cảm chân chất, Tào béo cầm lấy hộp thức ăn, xương cốt đều mềm nhũn, thiếu niên vừa rồi chỉ có thể đùa nghịch không được đáp lại kia, cũng bị hắn quăng ra sau đầu.
“Cô nương còn mang theo thực hộp, thật là, không nói sớm một tiếng, cũng sẽ không mỏi chết cánh tay cô nương.” Viên Định Khôn đẩy Tào béo qua một bên, ra vẻ nhã nhặn thương tiếc nói.
“Vẫn là Nhị lang Viên gia biết đau người ta a, không hổ là quân tử.” Cô nương xoay người, như không xương cốt tựa vào trên người Viên Định Khôn, làn hương kia phiêu phiêu bồng bồng, khiến Viên Định Khôn cảm giác có chút mê mang.
“Minh nguyệt cô nương, cái kia... Cái kia...” Tào mập mạp thấy cô nương đối với hai người kia đều hoà nhã, lại chỉ hờ hững với mình hắn, trong lòng liền có chút nôn nóng, nhưng lại không thể quá đường đột, đành phải kêu một tiếng, muốn khiến cho cô nương chú ý.
“Chuyện gì?” Cô nương ghét bỏ bĩu môi nói: “Nhìn ngươi như vậy, làm sao được phong nhã như hai vị công tử, chúng ta cũng không phải là người dân bá tánh thô tục bình thường, cho dù có cái gì, cũng không nên lộ trên mặt, chuyện phong nguyệt này cũng phải chú ý từng bước, ngươi biết hay là không biết, nô gia ta đây cũng không dễ dàng tiếp khách như vậy.”
Hai người còn lại đều gật gù phụ họa, làm sao cũng không thể để cho cô nương người ta kinh thường, vạn nhất lại truyền ra ba người họ không hiểu chuyện phong nguyệt, chỉ giống như một tên đại quê mùa, sau này làm sao lăn lộn trong chốn này, nếu là chuyện thi hành bạo lực với Tình Khuynh thì còn dễ nói là ân oán cá nhân, nhưng đối mặt với cô nương dưới danh nghĩa Ngũ hoàng tử còn nói lời vô lễ như vậy, sẽ bị người chê cười, không biết thương hương tiếc ngọc, huống chi, cô nương này lại là đầu bài, xem dung mạo cùng dáng người này, nói không chừng không bao lâu, quyền quý ở kinh đô này phải có hơn phân nửa sẽ quỳ dưới váy nàng ta, đến lúc đó muốn tiếp cận, sợ là có bao nhiêu bạc cũng khó khăn, vẫn không nên đắc tội thì hơn.
“Minh Nguyệt cô nương nói phải, vậy theo ý kiến của cô nương...” Viên Định Khôn ho khan một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh nói.
“Ha ha, Thần quốc chúng ta tuy rằng không thể so với Khởi quốc coi trọng thi từ ca phú, nhưng cũng không thể quá mức tùy tiện, không phải sao? Nơi này mặc dù không có ca cơ vũ cơ gì, nhưng chúng ta cũng không thể để mất vui được, cứ như vậy đi, chúng ta cũng không chơi trò sặc mùi cao quý đó, chúng ta đến uống rượu vung quyền, ai thua người đó uống rượu, nô gia ta lại thanh xướng cho các vị mấy khúc, giúp vui một chút.” Cô nương lấy ra một bình ngọc từ trong thực hộp, con ngươi của Viên Định Khôn lóe lóe, chất ngọc này quả thật bất phàm, lại nhìn vài vật sơn mài trên mâm, cho thấy cô nương nói là danh nghĩa của Ngũ hoàng tử, quả là chuyện thật, không khỏi càng dè dặt vài phần.
“Vậy... vậy cô nương trước hết xướng một khúc đi.” Tào béo ma ma cọ cọ tựa dài lên bàn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nương mà ngây người.
“Phụt, được, ta xướng một khúc.” Cô nương trừng mắt Tào béo, chỉ thấy hắn ánh mắt càng mê mang, không khỏi cười nói.
“Ô... Ô ưm...”
Nhưng cô nương còn chưa mở miệng, trong phòng trong liền truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ của thiếu niên, vẻ mặt cô nương lại một lần nữa trầm xuống. “Chuyện này là sao a? Không những có cô nương, phía trước còn có tiểu quan? Nhị lang Viên gia, như vậy có chút không lịch sự rồi, nếu không cứ như vậy đi, hôm nay ta đi về trước, các ngươi chơi đùa xong rồi, lại đến Đăng Chi lâu tìm ta, được không?” Cô nương nói xong liền vén váy đứng lên, đây là quy củ bất thành văn* ở phố Hoa, những người khác thì không sao, nhưng đầu bài của các nhà là tuyệt đối không có khả năng cùng tiếp khách với người tiếp khách khác phái, ngay cả dịp Chợ Hoa, cũng phân rõ nam nữ, mà các quan to quyền quý cũng biết rõ quy ước trong nghề này, tất nhiên sẽ không tùy ý phá vỡ.
(* quy củ bất thành văn: luật lệ ngầm)
Bình luận facebook