Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Dịch Ngạn Chi chưa bao giờ thấy Tình Khuynh tà mị như vậy, không khỏi sửng sốt, hắn vẫn luôn biết Tình Khuynh cực có phong tình, là nam sinh ra lại có diện mạo của nữ nhân, diễm lệ vô song, cử chỉ lại không lỗ mãng giống như tiểu quan bình thường, ngược lại mang theo quý khí không giống như tiểu quan quán bình thường. Hắn ái mộ hắn, ngay từ lần đầu tiên hắn treo quải bài lên, hắn liền bị hắn hấp dẫn thật sâu, thậm chí cảm thấy có thể được ôm hắn, liền giống như ôm được tất cả hạnh phúc. Đồng dạng, hắn cảm thấy Tình Khuynh cũng ái mộ hắn, bởi vì Tình Khuynh từng dịu dàng ngoan ngoãn, quan tâm hắn, trân trọng hắn, dựa vào hắn như vậy, thậm chí đã từng giống như thê tử mà phụ trợ hắn, cho hắn ấm áp, khiến cho trong lòng hắn ở trong thế gia gặp trắc trở, một lần nữa khôi phục sinh cơ.
Nhưng, vòng tay ấm áp như vậy đã thay đổi từ khi nào? Là khi hắn mang theo hắn tham dự vào chuyện quốc gia đại sự, hay là hắn vì mượn sức Hiếu Liêm Hầu, mà không thể không đính hôn cùng nữ nhân nhà họ Viên? Hay lúc Tình Khuynh bị thứ tử của Hiếu Liêm Hầu khi nhục, hắn lại không dám cũng không thể ra mặt? Dịch Ngạn Chi nắm chặt hai quả đấm, hàm răng nghiến lại gần như cắn ra máu: Không, hắn không sai, hắn làm tất cả như vậy đều là vì Thần quốc, vì Thái tử điện hạ. Chỉ cần, chỉ cần đại sự thành, Dịch gia của hắn trở thành nhà nắm quyền, là công thần ủng hộ vua, như vậy, Tình Khuynh sẽ trở lại bên hắn như trước, thậm chí làm nam thiếp của hắn, dịu dàng ngoan ngoãn lệ thuộc vào hắn.
Trấn định lại trái tim hoảng loạn trong lồng ngực, Dịch Ngạn Chi tiến về trước hai bước, tận lực ôn hòa nói: “Tình Khuynh, chúng ta đừng náo loạn nữa được không? Ta thừa nhận, ta không nên không báo cho ngươi biết mà đã kết hôn với nữ nhân là họ Viên, nhưng đó không phải là không con cách nào sao? Chuyện hôn nhân đại sự của con cái, lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, ngươi phải nên hiểu cho ta chứ.”
Tình Khuynh buồn cười nhìn nam nhân trước mắt, coi như khẩn cầu đi, vậy mà trong giọng nói lại mang theo mệnh lệnh đương nhiên, “Phải nên”, lại là từ này, vẫn là Oản Oản nói rất đúng, trên đời này, không có chuyện gì là “phải nên” cả, ngươi bỏ ra tình cảm, người khác cũng không nhất định sẽ đáp lại tình cảm giống vậy, tình yêu không thể cưỡng chế công bằng, chỉ có lưỡng tình tương duyệt, tôn trọng lẫn nhau, hắn không bao giờ nguyện làm chim hoàng yến của nam nhân này nữa.
“Tình Khuynh, ta đã nghĩ xong rồi, chờ sau khi ta thành hôn, ta sẽ chuộc ngươi ra ngoài, mặt khác sẽ sắp xếp cho ngươi một tòa nhà, đến lúc đó chúng ta có thể song túc song tê*...” Dịch Ngạn Chi không nhìn thấy nét khinh bỉ, lạnh nhạt trong ánh mắt của Tình Khuynh, chỉ tự biên tự diễn hướng về tương lai mà hắn khao khát.
(* song túc song tê: giống như là nguyện làm chim liền cánh, cây liền cành, đại loại thế đấy, ta không biết tìm tục ngữ VN nào cho hợp)
“Ta nghĩ Dịch nhị công tử đã hiểu lầm... Ta, là không chuộc được.” Tình Khuynh vuốt khuyên tai Oản Oản, không quan tâm cười nói.
Dịch Ngạn Chi kìm nén lồng ngực buồn bực, gần đây không cơm không nước làm thân thể hắn trong chớp mắt đột nhiên choáng váng, khiến hắn lui lại mấy bước, đỡ lên khung cửa, đứng ngay đó.
“Ngươi vì sao phải tuyệt tình với ta như thế?” khóe mắt Dịch Ngạn Chi chảy ra nước mắt, hắn không thể tưởng tượng được, hắn đã mất đi nam nhân này rồi, sau này, hắn sẽ phải ra sao? Điều này giống như là sống không bằng chết, như là bị khoét tim vậy.
Oản Oản ngửi mùi hương của nam nhân bên cạnh, khinh thường bĩu môi, ngày trước rời đi làm gì, bây giờ tổn thương lòng người, còn muốn người khác kiên quyết một lòng với hắn, tưởng người khác là kẻ ngốc chắc.
Mặc dù Tình Khuynh vẫn luôn nói chuyện cùng Dịch Ngạn Chi, nhưng khóe mắt lại vẫn thủy chung để ý đến Oản Oản, nếu là lúc trước thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại bất luận là nguyên nhân gì, Oản Oản đã là của hắn, hắn liền muốn bận tâm đến cảm thụ của nàng, ‘trong lòng không muốn cũng đừng đẩy cho người khác’, hắn sợ người khác phản bội như vậy, thậm chí trong mắt không chứa được một hạt cát, vậy thì sao hắn có thể khiến Oản Oản nhận được thương tổn mà hắn từng bị chứ? Lúc này, nhìn thấy biểu tình cổ quái của nàng, nhịn không được chợt cười lên, giống như hoa đào tháng hai trong phút chốc nở ra, khiến Dịch Ngạn Chi kinh diễm, cũng đâm vào dây thần kinh đã chịu đủ đau thương của hắn.
“Là nàng? Thì ra là nàng ta!” Vứt bỏ tất cả đắn đo băn khoăn, Dịch Ngạn Chi không hề nghĩ là mình có phải đã từng làm gì sai lầm để khiến Tình Khuynh không thương hắn nữa hay không, mà hắn chính là phẫn nộ oán hận nhìn Oản Oản, đem tất cả lỗi lầm đều trút lên người thiếu nữ vừa qua mười sáu tuổi kia (tuổi mụ), nổi giận này, liền giống như một mồi lửa lên đám cỏ khô mùa đông, hừng hực nổi lên, càng cháy càng mạnh.
Tình Khuynh thấy ánh mắt Dịch Ngạn Chi bất thường, liền ôm Oản Oản đứng lên, đứng ở một bên, dùng ánh mắt phòng bị nhìn hắn, càng khiến cho Dịch Ngạn Chi lửa giận bốc lên đầu, quát to một tiếng: “Buông nàng xuống cho ta!”
Oản Oản cũng cảm thấy phía sau hình như có sát khí, lại nghe nam nhân kia thét lên, trong lòng cười khổ, đây có được coi là “nằm mà cũng trúng đạn” không?
Tình Khuynh chợt nhướn mày một cái, vỗ vỗ trấn an Oản Oản, cười lạnh nói: “Công tử thật là đầy sát khí, như thế nào? Lang quân không có ở nhà, công tử liền muốn dùng sức mạnh sao?”
“Ngươi!” Dịch Ngạn Chi xém phun ra một ngụm máu tươi, nhìn đôi con ngươi không còn ánh lên nét yêu thương kia, một loại hối tiếc đau đớn không gì bì kịp kích thích hắn bước nhanh đến trước, liền muốn động thủ.
Tình Khuynh đã sớm có dự tính, xoay người lách qua, né tránh tay hắn, mỉm cười nói: “Đây cũng là do người quân tử như công tử gây nên?”
Dịch Ngạn Chi mặc dù ở Binh Tào* (quan binh), lại không phải là mãng phu, bị Tình Khuynh nói vậy, mới phát giác mình quá xúc động, thế mà lại động thủ với một nữ tử, không khỏi phục hồi tinh thần lại, thẹn đến đỏ cả mang tai, há miệng muốn giải thích, nhưng lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể ủ rũ khàn khàn hỏi: “Ngươi... Ngươi thật sự không muốn cùng ta...”
(*Tào: cơ quan chuyên ngành của nhà nước thời xưa.)
Tình Khuynh hất cằm lên, dùng ánh mắt cao ngạo chưa bao giờ từng có nhìn Dịch Ngạn Chi, nói: “Đã nói nếu lang quân đồng ý, ngươi chính là khách của ta, nhưng nếu như công tử lại có vọng tưởng khác, như vậy thứ cho Tình Khuynh không thể tòng mệnh.”
Dịch Ngạn Chi nghe xong, vài lần vươn tay ra, sau lại kiềm chế buông xuống, cuối cùng hất tay áo một cái, liếc mắt nhìn Tình Khuynh một cái thật sâu, nói: “Ta sẽ không buông tay, ngươi cứ chờ đó.” Nói xong, xoay người chạy như bay ra khỏi phòng, không thấy bóng dáng.
“Bị dọa sợ sao?” Tình Khuynh một lần nữa ngồi trở lại trên sạp, cũng không quan tâm người vừa mới rời đi, chỉ nâng cằm Oản Oản lên, khẩn trương hỏi.
Oản Oản căn bản không bị dọa sợ, ngược lại nín cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ngẫm lại bản thân thật đúng là đặc biệt, cư nhiên lại đi tranh giành nam nhân với nam nhân, còn chọc cho ‘Tiểu công’ tức khí mà chạy, nói không chừng buổi tối còn muốn trùm chăn mà khóc đây.
“Lại nghĩ gì thế?” Tình Khuynh vuốt mặt Oản Oản, buồn cười nói.
Oản Oản đảo con ngươi mắt, lắc đầu nói: “Ta chỉ ngóng trông sau khi vị công tử kia trở về, có thể an phận thủ thường canh chừng tân nương tử của hắn, đừng đến gây tai họa cho chúng ta nữa.”
Con ngươi mắt Tình Khuynh hơi tối lại, ôm chặt Oản Oản nói: “Một ngày ta chưa rời khỏi nơi này, chỉ sợ một ngày hắn sẽ không buông tay.”
Oản Oản chẳng qua chỉ nói ngoài miệng như vậy, chứ không chờ mong điều gì, lại nói với mức độ đức hạnh của Dịch Ngạn Chi, cũng là phương pháp tốt nhất đả kích nữ nhân Viên thị kia, còn điều gì có thể bi thảm hơn chuyện bị gả cho một tên đồng tính luyến ái chứ? Hi vọng vị nữ nhân Viên thị cao ngạo kia nửa đời sau bị đắm chìm trong vũng nước đắng này, tự mình mà chậm rãi nhấm nháp đi.
Hôn lễ của Dịch Ngạn Chi, trong viên không có người nào tham dự, đầu tiên là không có tư cách, tiếp theo là mọi người đều nghển cổ mong ngóng Đông lang quân trở về, mà Tình Khuynh cũng nói, phủ Ninh Viễn Hầu sẽ nỗ lực hết sức tìm Đông lang quân về, nhưng kết quả thế nào thì Oản Oản thật sự không dám hy vọng.
Mưa tuyết dần dần cũng ngừng, tiết trời cũng chân chính bắt đầu ấm lại, lúc này Oản Oản mới để ý là sắp tới Tiết Thanh minh*, nhưng nàng không thể nào đi tế bái. Kiếp này, vì phụ thân bị chém đầu, thi thể bị ném ở bãi tha ma, cũng không biết có người đến nhặt xác cho ông hay không, nếu có thì không biết được chôn cất ở chỗ nào; mà mẹ ruột cũng đã sớm qua đời, nàng cũng không có trí nhớ của chủ nhân trước, lại càng không biết đi đâu tế bái, không khỏi rầu rĩ, cảm giác mất mát không thôi. Lại nhớ đến tết Nguyên Tiêu chưa ăn bánh trôi, đều tại đám thích khách kia phá hoại, trong lòng càng than thở, vận xấu này không biết đến khi nào mới chấm dứt đây, ít nhất cũng phải để cho nàng yên ổn qua một ngày lễ tết, đừng có lại lo nghĩ không yên chứ.
(* Tiết Thanh minh: vào các ngày mồng 4, 5, 6 tháng 4 âm lịch)
“Ngày mai nhất định là một ngày đẹp trời.” Ôm thắt lưng Oản Oản, Tình Khuynh nhìn lên bầu trời từ trong khung cửa sổ, từng ngôi sao nhỏ trên khắp bầu trời tựa như được gột rửa qua, phát ra ánh sáng rực rỡ lại nhu hòa, cũng như đôi mắt của Tình Khuynh vậy, làm mê đắm lòng người.
Oản Oản tựa trên bờ vai của Tình Khuynh, nhìn người trước mắt, tâm lại động khó nhịn, không hiểu sao lại nhớ tới một câu nói đùa của kiếp trước: Nam nhân giống như một đồng tiền xu, mặt phải là số “1”, mặt trái là một đóa hoa cúc. Tuy rằng ‘cúc hoa’ của hắn không phải là lần đầu tiên của mình, nhưng số “1” đằng trước lại là lần đầu “không thể giả được”, bản thân mình dầu gì cũng xem như là thể nghiệm ban đầu của Tình Khuynh đó chứ.
Tình Khuynh cúi đầu nhìn biểu tình như đi vào cõi thần tiên của Oản Oản, không nhịn được cúi đầu ngậm lấy cánh môi của nàng, mấy ngày nay bọn họ đều đang tĩnh dưỡng, cũng không làm chuyện phòng the, nhưng bây giờ hắn lại kìm lòng không nổi, lại nhớ tới ngày ấy say rượu, cảm giác “ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon”, không thể tự thoát ra được.
Oản Oản vừa bị hôn liền phản xạ có điều kiện ôm cổ nam nhân, nỗ lực nghênh đón...
Đuôi mắt một mảnh hàn quang, Oản Oản chỉ cảm thấy cả người chợt bị Tình Khuynh áp đảo, ngay sau đó cây đèn “Mục đồng dắt trâu” trên bàn nhỏ bị người chẻ thành hai nửa, ánh lửa bỗng chốc liền vụt tắt, Oản Oản bị Tình Khuynh ngăn chận, cũng không dám thở mạnh, lập tức hiểu ra, thích khách lại tới rồi.
Lần này thích khách rõ ràng rất chuyên nghiệp, không nói hai lời liền dựa vào thị lực mà tấn công, vung đao liền chém tới, Tình Khuynh một cước đá chiếc bàn con qua ngăn trở người nọ, tiếp theo xoay người đứng lên, lôi Oản Oản che ở phía sau, Oản Oản cũng không dám làm rộn, chỉ lui về sau, muốn tìm một vài thứ vừa tay để làm vũ khí, tốt xấu gì cũng không thể đánh tay không.
Bình thường nhìn không ra, Tình Khuynh lúc này lại thể hiện ra vài phần công phu thật, bởi vì chỉ có một thích khách, cho nên hắn yên tâm đặt Oản Oản vào trong góc, bản thân tiến lên giao đấu, qua vài chiêu, vậy mà có thể đánh ngang tay.
Trong bóng tối, thị lực của Oản Oản không mạnh, trừ bỏ một mảnh kim khí phản quang ở kia, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống của hai người, nhưng nàng lại tận lực hạ thấp hô hấp, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, chỉ cần Tình Khuynh không ngã xuống, như vậy sự tình liền vô cùng có khả năng chuyển hướng, nàng lại vô dụng, cũng không thể ngây trở ngại.
Nhưng ai ngờ, không đợi Tình Khuynh cùng tên thích khách kia phân rõ thắng bại, cửa sổ đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài, Oản Oản đang đứng tại góc kia, sợ tới mức run bắn lên, lại quyết đoán cất bước, lui vào trong màn che trên giường ấm. Người nọ tiến vào từ cửa sổ, cũng là toàn thân đen thui, vừa thấy tình huống bên trong, liền không nói hai lời rút kiếm xông tới, gia nhập vào trận đấu.
Oản Oản thấy tình thế cấp bách, cũng không biết lai lịch người này, bèn liều lĩnh la lớn: “Cẩn thận, lại có một tên tới!”
Tình Khuynh sớm đã nghe thấy sau lưng khác thường, nguyên bản còn đang lo lắng Oản Oản bị tập kích, lại thấy thích khách kia phóng thẳng tới chỗ mình, trong lòng treo ngược liền thả lỏng xuống, chuyên tâm đối phó.
Nhưng, khiến tất cả mọi người không ngờ tới là, thích khách nhập cuộc sau kia chẳng những không đâm về phía Tình Khuynh, ngược lại dùng kiếm nhắm thẳng vào tên thích khách áo đen khác, tên thích khách thứ nhất kia bất ngờ không kịp phòng bị, cánh tay bị đâm, hai mắt chấn kinh thẳng trừng người vừa tới, chợt lui ra phía sau vài bước lạnh lùng nói: “Vì sao đả thương ta?”
* 1 đồng tiền xu nhân nhân dân tệ
Nhưng, vòng tay ấm áp như vậy đã thay đổi từ khi nào? Là khi hắn mang theo hắn tham dự vào chuyện quốc gia đại sự, hay là hắn vì mượn sức Hiếu Liêm Hầu, mà không thể không đính hôn cùng nữ nhân nhà họ Viên? Hay lúc Tình Khuynh bị thứ tử của Hiếu Liêm Hầu khi nhục, hắn lại không dám cũng không thể ra mặt? Dịch Ngạn Chi nắm chặt hai quả đấm, hàm răng nghiến lại gần như cắn ra máu: Không, hắn không sai, hắn làm tất cả như vậy đều là vì Thần quốc, vì Thái tử điện hạ. Chỉ cần, chỉ cần đại sự thành, Dịch gia của hắn trở thành nhà nắm quyền, là công thần ủng hộ vua, như vậy, Tình Khuynh sẽ trở lại bên hắn như trước, thậm chí làm nam thiếp của hắn, dịu dàng ngoan ngoãn lệ thuộc vào hắn.
Trấn định lại trái tim hoảng loạn trong lồng ngực, Dịch Ngạn Chi tiến về trước hai bước, tận lực ôn hòa nói: “Tình Khuynh, chúng ta đừng náo loạn nữa được không? Ta thừa nhận, ta không nên không báo cho ngươi biết mà đã kết hôn với nữ nhân là họ Viên, nhưng đó không phải là không con cách nào sao? Chuyện hôn nhân đại sự của con cái, lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, ngươi phải nên hiểu cho ta chứ.”
Tình Khuynh buồn cười nhìn nam nhân trước mắt, coi như khẩn cầu đi, vậy mà trong giọng nói lại mang theo mệnh lệnh đương nhiên, “Phải nên”, lại là từ này, vẫn là Oản Oản nói rất đúng, trên đời này, không có chuyện gì là “phải nên” cả, ngươi bỏ ra tình cảm, người khác cũng không nhất định sẽ đáp lại tình cảm giống vậy, tình yêu không thể cưỡng chế công bằng, chỉ có lưỡng tình tương duyệt, tôn trọng lẫn nhau, hắn không bao giờ nguyện làm chim hoàng yến của nam nhân này nữa.
“Tình Khuynh, ta đã nghĩ xong rồi, chờ sau khi ta thành hôn, ta sẽ chuộc ngươi ra ngoài, mặt khác sẽ sắp xếp cho ngươi một tòa nhà, đến lúc đó chúng ta có thể song túc song tê*...” Dịch Ngạn Chi không nhìn thấy nét khinh bỉ, lạnh nhạt trong ánh mắt của Tình Khuynh, chỉ tự biên tự diễn hướng về tương lai mà hắn khao khát.
(* song túc song tê: giống như là nguyện làm chim liền cánh, cây liền cành, đại loại thế đấy, ta không biết tìm tục ngữ VN nào cho hợp)
“Ta nghĩ Dịch nhị công tử đã hiểu lầm... Ta, là không chuộc được.” Tình Khuynh vuốt khuyên tai Oản Oản, không quan tâm cười nói.
Dịch Ngạn Chi kìm nén lồng ngực buồn bực, gần đây không cơm không nước làm thân thể hắn trong chớp mắt đột nhiên choáng váng, khiến hắn lui lại mấy bước, đỡ lên khung cửa, đứng ngay đó.
“Ngươi vì sao phải tuyệt tình với ta như thế?” khóe mắt Dịch Ngạn Chi chảy ra nước mắt, hắn không thể tưởng tượng được, hắn đã mất đi nam nhân này rồi, sau này, hắn sẽ phải ra sao? Điều này giống như là sống không bằng chết, như là bị khoét tim vậy.
Oản Oản ngửi mùi hương của nam nhân bên cạnh, khinh thường bĩu môi, ngày trước rời đi làm gì, bây giờ tổn thương lòng người, còn muốn người khác kiên quyết một lòng với hắn, tưởng người khác là kẻ ngốc chắc.
Mặc dù Tình Khuynh vẫn luôn nói chuyện cùng Dịch Ngạn Chi, nhưng khóe mắt lại vẫn thủy chung để ý đến Oản Oản, nếu là lúc trước thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại bất luận là nguyên nhân gì, Oản Oản đã là của hắn, hắn liền muốn bận tâm đến cảm thụ của nàng, ‘trong lòng không muốn cũng đừng đẩy cho người khác’, hắn sợ người khác phản bội như vậy, thậm chí trong mắt không chứa được một hạt cát, vậy thì sao hắn có thể khiến Oản Oản nhận được thương tổn mà hắn từng bị chứ? Lúc này, nhìn thấy biểu tình cổ quái của nàng, nhịn không được chợt cười lên, giống như hoa đào tháng hai trong phút chốc nở ra, khiến Dịch Ngạn Chi kinh diễm, cũng đâm vào dây thần kinh đã chịu đủ đau thương của hắn.
“Là nàng? Thì ra là nàng ta!” Vứt bỏ tất cả đắn đo băn khoăn, Dịch Ngạn Chi không hề nghĩ là mình có phải đã từng làm gì sai lầm để khiến Tình Khuynh không thương hắn nữa hay không, mà hắn chính là phẫn nộ oán hận nhìn Oản Oản, đem tất cả lỗi lầm đều trút lên người thiếu nữ vừa qua mười sáu tuổi kia (tuổi mụ), nổi giận này, liền giống như một mồi lửa lên đám cỏ khô mùa đông, hừng hực nổi lên, càng cháy càng mạnh.
Tình Khuynh thấy ánh mắt Dịch Ngạn Chi bất thường, liền ôm Oản Oản đứng lên, đứng ở một bên, dùng ánh mắt phòng bị nhìn hắn, càng khiến cho Dịch Ngạn Chi lửa giận bốc lên đầu, quát to một tiếng: “Buông nàng xuống cho ta!”
Oản Oản cũng cảm thấy phía sau hình như có sát khí, lại nghe nam nhân kia thét lên, trong lòng cười khổ, đây có được coi là “nằm mà cũng trúng đạn” không?
Tình Khuynh chợt nhướn mày một cái, vỗ vỗ trấn an Oản Oản, cười lạnh nói: “Công tử thật là đầy sát khí, như thế nào? Lang quân không có ở nhà, công tử liền muốn dùng sức mạnh sao?”
“Ngươi!” Dịch Ngạn Chi xém phun ra một ngụm máu tươi, nhìn đôi con ngươi không còn ánh lên nét yêu thương kia, một loại hối tiếc đau đớn không gì bì kịp kích thích hắn bước nhanh đến trước, liền muốn động thủ.
Tình Khuynh đã sớm có dự tính, xoay người lách qua, né tránh tay hắn, mỉm cười nói: “Đây cũng là do người quân tử như công tử gây nên?”
Dịch Ngạn Chi mặc dù ở Binh Tào* (quan binh), lại không phải là mãng phu, bị Tình Khuynh nói vậy, mới phát giác mình quá xúc động, thế mà lại động thủ với một nữ tử, không khỏi phục hồi tinh thần lại, thẹn đến đỏ cả mang tai, há miệng muốn giải thích, nhưng lại không biết nói như thế nào, chỉ có thể ủ rũ khàn khàn hỏi: “Ngươi... Ngươi thật sự không muốn cùng ta...”
(*Tào: cơ quan chuyên ngành của nhà nước thời xưa.)
Tình Khuynh hất cằm lên, dùng ánh mắt cao ngạo chưa bao giờ từng có nhìn Dịch Ngạn Chi, nói: “Đã nói nếu lang quân đồng ý, ngươi chính là khách của ta, nhưng nếu như công tử lại có vọng tưởng khác, như vậy thứ cho Tình Khuynh không thể tòng mệnh.”
Dịch Ngạn Chi nghe xong, vài lần vươn tay ra, sau lại kiềm chế buông xuống, cuối cùng hất tay áo một cái, liếc mắt nhìn Tình Khuynh một cái thật sâu, nói: “Ta sẽ không buông tay, ngươi cứ chờ đó.” Nói xong, xoay người chạy như bay ra khỏi phòng, không thấy bóng dáng.
“Bị dọa sợ sao?” Tình Khuynh một lần nữa ngồi trở lại trên sạp, cũng không quan tâm người vừa mới rời đi, chỉ nâng cằm Oản Oản lên, khẩn trương hỏi.
Oản Oản căn bản không bị dọa sợ, ngược lại nín cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, ngẫm lại bản thân thật đúng là đặc biệt, cư nhiên lại đi tranh giành nam nhân với nam nhân, còn chọc cho ‘Tiểu công’ tức khí mà chạy, nói không chừng buổi tối còn muốn trùm chăn mà khóc đây.
“Lại nghĩ gì thế?” Tình Khuynh vuốt mặt Oản Oản, buồn cười nói.
Oản Oản đảo con ngươi mắt, lắc đầu nói: “Ta chỉ ngóng trông sau khi vị công tử kia trở về, có thể an phận thủ thường canh chừng tân nương tử của hắn, đừng đến gây tai họa cho chúng ta nữa.”
Con ngươi mắt Tình Khuynh hơi tối lại, ôm chặt Oản Oản nói: “Một ngày ta chưa rời khỏi nơi này, chỉ sợ một ngày hắn sẽ không buông tay.”
Oản Oản chẳng qua chỉ nói ngoài miệng như vậy, chứ không chờ mong điều gì, lại nói với mức độ đức hạnh của Dịch Ngạn Chi, cũng là phương pháp tốt nhất đả kích nữ nhân Viên thị kia, còn điều gì có thể bi thảm hơn chuyện bị gả cho một tên đồng tính luyến ái chứ? Hi vọng vị nữ nhân Viên thị cao ngạo kia nửa đời sau bị đắm chìm trong vũng nước đắng này, tự mình mà chậm rãi nhấm nháp đi.
Hôn lễ của Dịch Ngạn Chi, trong viên không có người nào tham dự, đầu tiên là không có tư cách, tiếp theo là mọi người đều nghển cổ mong ngóng Đông lang quân trở về, mà Tình Khuynh cũng nói, phủ Ninh Viễn Hầu sẽ nỗ lực hết sức tìm Đông lang quân về, nhưng kết quả thế nào thì Oản Oản thật sự không dám hy vọng.
Mưa tuyết dần dần cũng ngừng, tiết trời cũng chân chính bắt đầu ấm lại, lúc này Oản Oản mới để ý là sắp tới Tiết Thanh minh*, nhưng nàng không thể nào đi tế bái. Kiếp này, vì phụ thân bị chém đầu, thi thể bị ném ở bãi tha ma, cũng không biết có người đến nhặt xác cho ông hay không, nếu có thì không biết được chôn cất ở chỗ nào; mà mẹ ruột cũng đã sớm qua đời, nàng cũng không có trí nhớ của chủ nhân trước, lại càng không biết đi đâu tế bái, không khỏi rầu rĩ, cảm giác mất mát không thôi. Lại nhớ đến tết Nguyên Tiêu chưa ăn bánh trôi, đều tại đám thích khách kia phá hoại, trong lòng càng than thở, vận xấu này không biết đến khi nào mới chấm dứt đây, ít nhất cũng phải để cho nàng yên ổn qua một ngày lễ tết, đừng có lại lo nghĩ không yên chứ.
(* Tiết Thanh minh: vào các ngày mồng 4, 5, 6 tháng 4 âm lịch)
“Ngày mai nhất định là một ngày đẹp trời.” Ôm thắt lưng Oản Oản, Tình Khuynh nhìn lên bầu trời từ trong khung cửa sổ, từng ngôi sao nhỏ trên khắp bầu trời tựa như được gột rửa qua, phát ra ánh sáng rực rỡ lại nhu hòa, cũng như đôi mắt của Tình Khuynh vậy, làm mê đắm lòng người.
Oản Oản tựa trên bờ vai của Tình Khuynh, nhìn người trước mắt, tâm lại động khó nhịn, không hiểu sao lại nhớ tới một câu nói đùa của kiếp trước: Nam nhân giống như một đồng tiền xu, mặt phải là số “1”, mặt trái là một đóa hoa cúc. Tuy rằng ‘cúc hoa’ của hắn không phải là lần đầu tiên của mình, nhưng số “1” đằng trước lại là lần đầu “không thể giả được”, bản thân mình dầu gì cũng xem như là thể nghiệm ban đầu của Tình Khuynh đó chứ.
Tình Khuynh cúi đầu nhìn biểu tình như đi vào cõi thần tiên của Oản Oản, không nhịn được cúi đầu ngậm lấy cánh môi của nàng, mấy ngày nay bọn họ đều đang tĩnh dưỡng, cũng không làm chuyện phòng the, nhưng bây giờ hắn lại kìm lòng không nổi, lại nhớ tới ngày ấy say rượu, cảm giác “ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon”, không thể tự thoát ra được.
Oản Oản vừa bị hôn liền phản xạ có điều kiện ôm cổ nam nhân, nỗ lực nghênh đón...
Đuôi mắt một mảnh hàn quang, Oản Oản chỉ cảm thấy cả người chợt bị Tình Khuynh áp đảo, ngay sau đó cây đèn “Mục đồng dắt trâu” trên bàn nhỏ bị người chẻ thành hai nửa, ánh lửa bỗng chốc liền vụt tắt, Oản Oản bị Tình Khuynh ngăn chận, cũng không dám thở mạnh, lập tức hiểu ra, thích khách lại tới rồi.
Lần này thích khách rõ ràng rất chuyên nghiệp, không nói hai lời liền dựa vào thị lực mà tấn công, vung đao liền chém tới, Tình Khuynh một cước đá chiếc bàn con qua ngăn trở người nọ, tiếp theo xoay người đứng lên, lôi Oản Oản che ở phía sau, Oản Oản cũng không dám làm rộn, chỉ lui về sau, muốn tìm một vài thứ vừa tay để làm vũ khí, tốt xấu gì cũng không thể đánh tay không.
Bình thường nhìn không ra, Tình Khuynh lúc này lại thể hiện ra vài phần công phu thật, bởi vì chỉ có một thích khách, cho nên hắn yên tâm đặt Oản Oản vào trong góc, bản thân tiến lên giao đấu, qua vài chiêu, vậy mà có thể đánh ngang tay.
Trong bóng tối, thị lực của Oản Oản không mạnh, trừ bỏ một mảnh kim khí phản quang ở kia, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống của hai người, nhưng nàng lại tận lực hạ thấp hô hấp, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, chỉ cần Tình Khuynh không ngã xuống, như vậy sự tình liền vô cùng có khả năng chuyển hướng, nàng lại vô dụng, cũng không thể ngây trở ngại.
Nhưng ai ngờ, không đợi Tình Khuynh cùng tên thích khách kia phân rõ thắng bại, cửa sổ đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài, Oản Oản đang đứng tại góc kia, sợ tới mức run bắn lên, lại quyết đoán cất bước, lui vào trong màn che trên giường ấm. Người nọ tiến vào từ cửa sổ, cũng là toàn thân đen thui, vừa thấy tình huống bên trong, liền không nói hai lời rút kiếm xông tới, gia nhập vào trận đấu.
Oản Oản thấy tình thế cấp bách, cũng không biết lai lịch người này, bèn liều lĩnh la lớn: “Cẩn thận, lại có một tên tới!”
Tình Khuynh sớm đã nghe thấy sau lưng khác thường, nguyên bản còn đang lo lắng Oản Oản bị tập kích, lại thấy thích khách kia phóng thẳng tới chỗ mình, trong lòng treo ngược liền thả lỏng xuống, chuyên tâm đối phó.
Nhưng, khiến tất cả mọi người không ngờ tới là, thích khách nhập cuộc sau kia chẳng những không đâm về phía Tình Khuynh, ngược lại dùng kiếm nhắm thẳng vào tên thích khách áo đen khác, tên thích khách thứ nhất kia bất ngờ không kịp phòng bị, cánh tay bị đâm, hai mắt chấn kinh thẳng trừng người vừa tới, chợt lui ra phía sau vài bước lạnh lùng nói: “Vì sao đả thương ta?”
* 1 đồng tiền xu nhân nhân dân tệ
Bình luận facebook