• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Yên Chi Thượng Hoa (1 Viewer)

  • Chương 50

“Tôn đại phu, sao lại thế này?” Tình Khuynh mang theo Oản Oản tiến vào phòng ngủ của Liên Âm, thân thể của Tùy Ý chưa khỏe, mặc dù Tùy Tâm không biết rõ nội tình, nhưng cũng chăm nom cẩn thận, Kim Hạp Ngân Hạp thì được phái chạy qua chạy lại chỗ Trục Yên, mặc dù không trông cậy phát hiện được nội tình gì, nhưng có thể giúp Tình Khuynh liên hệ tin tức, xem xét chung quanh.


Tôn đại phu viết xong một chữ cuối cùng, thu bút, quay đầu nhìn về phía Tình Khuynh, lại đuổi những người không có nhiệm vụ xung quanh ra ngoài, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Trúng độc, tuy là mãn tính, nhưng chỉ cần ăn thêm một chút nữa, bệnh sẽ bộc phát nặng.”


Tình Khuynh đi đến bên giường ấm, quan sát Liên Âm đang hôn mê, sắc mặt hắn trắng bệch, môi thâm đen, hơi thở dường như bị đứt quãng.


Oản Oản không thèm để ý thưởng thức đến “Khuê phòng” của Liên Âm bày biện so với của nữ nhân còn tinh xảo hơn, chỉ quay đầu nói với Tôn đại phu: “Sao hắn lại bị trúng độc?”


Tôn đại phu xoay người lấy một cái bát từ trong hòm thuốc của mình ra, trong bát trống trơn, chỉ là dưới đáy còn sót lại một chút cặn, chắc là ai uống xong còn chưa kịp rửa, “Theo ý kiến của lão phu, chỉ sợ chính là bát canh này.”


Tình Khuynh không nói hai lời, đi ra ngoài, chốc lát sau đã đi vào, nói với Oản Oản: “Theo tùy thị Hồng Đậu của Liên Âm nói, bát canh này là tự tay hắn nấu, cũng không truyền qua tay người khác.”


Oản Oản chăm chú nhìn Tôn đại phu, thấy Tình Khuynh cũng không kiêng dè, phỏng chừng vị Tôn đại phu này cũng là người một nhà, nhân tiện nói: “Nếu không phải Hồng Đậu có vấn đề, chính là nhân sâm có vấn đề.”


Tình Khuynh gật đầu, chỉ vào cái bát kia nói: “Nàng đoán đúng rồi, nhân sâm này là giành cho Trục Yên, bởi vì gần đây Liên Âm thân thể hư nhược, liền muốn bồi bổ một chút, nên dùng có hơi nhiều...”


Oản Oản khóa chặt mày, nhìn Tình Khuynh và Tôn đại phu nói: “Như vậy, chỉ sợ Trục Yên công tử cũng... nhưng nếu chúng ta gióng trống khua chiêng đi xem bệnh cho Trục Yên công tử, vậy chẳng phải là đả thảo kinh xà sao?”


Tình Khuynh đi tới, cũng không kiêng dè Tôn đại phu, mà phô trương hôn lên gò má Oản Oản một cái, nói: “Không ngại, cứ giao cho ta.”


Như thế, ngay tại chiều hôm đó, bỗng nhiên truyền ra tin tức Tình Khuynh xông vào viện Trục Yên cướp người, đem Trục Yên đi, người ở trong viện của Trục Yên đều nghe tiếng Tình Khuynh ở đây chửi bậy, nói Trục Yên vì một nữ nhân mà người không ra người quỷ không ra quỷ, hắn không đánh Trục Yên tỉnh ra thì không được, thậm chí còn đá văng tùy thị của Trục Yên đuổi theo, chỉ nói công tử đang khỏe mạnh, đều bị bọn họ chăm nom sao mà hỏng bét rồi, hiện tại tạm thời không muốn nhìn thấy bọn họ, liền bảo bọn họ ở lại trong viện, mà Trục Yên thì hắn nhất định phải mang đi.


Oản Oản thấy Tình Khuynh ômTrục Yên trở về, nếu không phải Trục Yên bị bệnh đến còn xương bọc da, quả thật Oản Oản còn có thể nhìn ra ánh sáng “Cơ tình”* trong đó. Trục Yên vừa ngả lưng nằm xuống trong sương phòng đã chuẩn bị từ trước, Tôn đại phu liền từ cửa sau tiến vào, lặng yên không một tiếng động vào phòng xem bệnh, rồi sau đó ánh mắt như đao, hận không thể hóa thành thật, toàn bộ đâm lên người Trục Yên.


(*cơ tình: Cơ [ji] đồng âm với GAY, cơ tình: quan hệ đồng tính)


Tình Khuynh tất nhiên biết lão nhân này ghét nhất người có bệnh không khám, hoặc tự làm khổ bản thân, nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu, liền tiến lên hỏi: “Như thế nào?”


Tôn đại phu tức phì râu, trừng mắt nói: “Sắp chết!”


Mặc dù Tình Khuynh không muốn chấp nhận, cũng tức Tôn đại phu nói trực tiếp, nhưng hắn cũng minh bạch, nếu như vậy, Trục Yên cũng thật sự là sắp chết, liền nói: “Có thể trị được chứ?”


Tôn đại phu cực kỳ không tình nguyện gật gật đầu nói: “Trong tâm có tích tụ, vết thương cũ tái phát, lại trúng độc mãn tính, cũng may tiểu tử này giấu bệnh sợ thầy, còn chán ghét thuốc bổ, không ăn được bao nhiêu, so với tiểu tử Liên Âm kia vận khí tốt hơn nhiều.”


Oản Oản nhanh nhẹn mang thẻ tre đến, Tôn đại phu vung bút một hồi, Oản Oản liền chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, bảo họ đi bốc thuốc.


“Đợi chút, ta đi cho.” Tình Khuynh một phen đoạt qua tấm thẻ tre trong tay Oản Oản, bước nhanh đi ra ngoài.


Oản Oản nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng có một loại dự cảm không lành, mặc dù mấy ngày nay bề bộn rối loạn, nhưng nàng vẫn mơ hồ cảm thấy Tình Khuynh tựa hồ dính nàng càng chặt hơn, bất luận chỗ nào cũng phải ở một chỗ, chỉ cần có chuyện cần một người đi làm, nàng thường xuyên bị giữ lại trong phòng, có đôi khi thậm chí còn để người khác ở lại cùng nàng.


Quá trình mua bốc thuốc và sắc thuốc, Tình Khuynh đều bảo Kim Hạp và Ngân Hạp đi làm, còn bảo bọn họ cần phải làm việc kín kẽ, mặc dù đi lấy thuốc, cũng chỉ để người ta tưởng là thuốc cho vết đao thương bình thường, mà số thuốc thật sự, lại được Tình Khuynh tự mình đi đến nhà của Tôn đại phu, tìm người tin cậy lén lấy ra, rồi sắc cho Trục Yên.


Sự tình bận rộn đến cuối tháng ba, rốt cục Trục Yên cũng giải hết độc, tinh thần cũng không còn uể oải như mọi ngày, vừa vặn Trục Yên còn ở trong viện mình, Tình Khuynh đem chuyện đã xảy ra lúc trước, trừ bỏ chuyện thân thế và ngọc bài của hắn, đều kể cho Trục Yên, bao gồm cái đêm Tùy Ý gặp phải mật thám, Đinh Nhị bị giết.


Trục Yên kéo thân thể bệnh tật cẩn thận nhớ lại, lại vẫn không thu hoạch được gì, nhưng vào một buổi sáng nào đó, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền gọi Tình Khuynh tới.


“Ngươi nói, Mặc Thiển từng hỏi ngươi, nữ nhân kia tới tìm ngươi, đưa cho ngươi thứ gì sao?” Tình Khuynh ngồi quỳ trên giường, nghiêm trọng hỏi.


“Ừ... Mà ta cảm thấy không cần thiết nói cho hắn, liền không nói.” Trục Yên dứt lời, bỗng nhiên giãy dụa muốn đứng lên, Tình Khuynh vội đỡ lấy hắn, để hắn vịn vào mình.


“Nhanh, nhanh đi đến trong phòng ta, Như Hề, Như Hề có gởi cho ta vật gì đó, bình thường ta để trong bàn trang điểm, để lẫn lộn trong một cái hộp, chính là một cái hộp sơn mài mặt trên vẽ hoa mai, ta vốn nghĩ nếu đã không muốn thấy nàng, liền ném vật kia vào đó, cũng không nói cho ai biết.” Trục Yên thở hổn hển, cực lực muốn đem lời nói biểu đạt rõ ràng, lòng nóng như lửa đốt.


Tình Khuynh sợ hắn quá mức kích động, vội gật đầu nói: “Được, được, ta đi lấy cho ngươi.”


Trục Yên lại một phen giữ chặt hắn nói: “Đừng để cho người khác thấy.”


Tình Khuynh cười nói: “Năm đó ta và ngươi cùng học võ, ngươi còn không biết ta sao!”


Lúc này Trục Yên mới buông tay ra, như bùn nhão xụi lơ xuống, ngoan ngoãn được Tình Khuynh đặt nằm ngang, vẻ mặt mệt mỏi nhắm mắt lại.


Tình Khuynh xoay người ra khỏi sương phòng, lại không ra khỏi viện, vẫn trở lại phòng mình, nhìn thấy Oản Oản bên trong, sau đó dặn dò Oản Oản, bảo nàng chớ đi lung tung, rồi mới một mình ra khỏi viện, men theo hành lang gấp khúc đi thẳng đến tiểu viện của Trục Yên.


Oản Oản ngồi trên sạp thêu thùa, thấy Tình Khuynh lại quái dị như thế, không khỏi bộc phát nghi ngờ, nghĩ lại gần đây mình không làm chuyện gì khiến Tình Khuynh vui buồn thất thường như thế, nàng chỉ giấu giếm Tình Khuynh một chuyện đó là thúc thúc mình, nhưng không phải thúc thúc vẫn chưa đến mà...


Oản Oản dừng tay một chút, cây kim trực tiếp đâm vào ngón cái, máu tươi lập tức nhỏ ra, từng giọt thấm vào trung y trắng như tuyết, nhưng Oản Oản hoàn toàn không lưu tâm đến, thuận tay bỏ kim chỉ vào khay đan, ném trung y qua một bên, vài bước đi lên giường ấm, lại nhìn lên gối đầu trên giường, lòng lạnh hết một nửa, tay run run sờ sờ lên gối đầu, mồ hôi lạnh đều chảy ra, không có, cái gì cũng không có, nàng thế mà lại quên, nàng để tất cả thư của tỷ tỷ vào trong gối nằm, mà ngày hôm đó có thích khách, chém loạn thất bát tao trên giường, vốn dĩ gối đầu của nàng cũng chị chém hư rồi, vậy... Ngày đó nàng ra ngoài gặp phải Tùy Ý, Tình Khuynh lúc đó lại ở trên giường...


Oản Oản khóc không ra nước mắt, điều này sợ là... tất cả đều ở trong tay Tình Khuynh rồi.


Không biết đứng đó bao lâu, phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Oản Oản nghe hắn đi đến, cũng không dám quay đầu, chỉ áy náy hỏi: “Chàng đều biết rồi?”


Sau lưng, Tình Khuynh nửa ngày không phát ra âm thanh, mãi đến khi Oản Oản nhịn không được muốn quay đầu, mới ừ một tiếng, đúng là cực kì lạnh nhạt.


Oản Oản sống mũi chua xót, cũng không dám rơi lệ, chỉ cúi đầu, không nói gì thêm, hiện tại nàng tâm loạn như ma, đối mặt với tình hình như vậy, chỉ có thể cho nàng một chút thời gian để nàng đắn đo cân nhắc.


Nhưng lúc này Tình Khuynh thấy Oản Oản không lên tiếng giải thích, ngược lại im lặng trầm mặc, hắn rất hoảng hốt, bước nhanh đến bân người Oản Oản, một phen nắm giữ cánh tay nàng, kéo vào trong lòng, lần đầu tiên dùng ngữ khí bá đạo nói: “Nàng đừng hòng bỏ đi, khế ước bán thân của nàng còn ở chỗ ở ta, nàng vĩnh viễn đừng nghĩ rời khỏi ta.”


Oản Oản chôn ở trong lòng hắn, ngửi mùi hương kia, trong mắt chua xót càng sâu, ngữ khí này nàng đã nghe từ chỗ Dịch Ngạn Chi, hắn cũng từng bá đạo nói với Tình Khuynh như thế, nhưng Tình Khuynh lại vô tình đáp trả, mà lúc này, Tình Khuynh cũng dùng ngữ khí như vậy với nàng, nàng lại cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp, một loại cảm giác được người cần đến, được người khát cầu, trải rộng toàn thân, tựa như có một dòng điện chạy qua vậy.


“Nàng đừng mong trốn khỏi, ta sẽ không cho nàng cơ hội, bất luận ai tới đón nàng, trừ phi ta chết, bằng không... bằng không... ưm...” Không đợi Tình Khuynh nói xong, đôi môi thơm mềm của Oản Oản đã đè lên, mang theo cảm động chua xót, dùng sức đáp lại nam nhân này.


Tình Khuynh bị hôn đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui sướng khó nhịn, gần như khiến hắn ngất xỉu, hai tay càng thêm ôm chặt giai nhân trong lòng, cánh môi mở ra, ăn ý trấn an, sau đó liền bá đạo xâm lược, thật giống như chỉ có như vậy, nữ nhân trong lòng mới vĩnh viễn sẽ không rời đi, trở thành bạn đời vĩnh viễn không ruồng bỏ hắn.


“Tình Khuynh, Tình Khuynh... Khanh...” Gần như bám tại trên người Tình Khuynh, bị hôn đến cần cổ, Oản Oản mơ hồ gọi, dần dần chỉ gọi một chữ trên tấm ngọc bài kia, Oản Oản dường như có một loại dự cảm, tên thật của Tình Khuynh gọi là “Khanh”.


Tình Khuynh bị nàng gọi đến động tình, một phen bế Oản Oản đi đến trên giường, hắn cảm thấy rốt cuộc bản thân không chịu nổi nữa, cảm giác toàn thân tràn ngập tình ái, hiện tại hắn chỉ muốn xé nuốt Oản Oản vào trong bụng, hắn chưa từng có cảm giác mình cần một người đến như thế, càng không có cách nào tưởng tượng hắn lại sợ hãi mất đi một người như thế. Hắn đã từng không chút do dự chặt đứt tình cảm với Dịch Ngạn Chi, khi đó cũng đau đớn, thậm chí hắn còn cảm thấy sống không còn yêu, nhưng khi hắn nhìn thấy lá thư tỷ tỷ Oản Oản gởi đến, loại cảm giác hoang mang khủng hoảng cùng cực này lại khiến hắn lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết. Hắn... đã không thể chấp nhận kết quả mất Oản Oản.


“Nếu nàng muốn, thì giết ta đi, ta sẽ đưa dao cho nàng, tuyệt đối không chống trả...” Tình Khuynh xé rách quần áo Oản Oản, cấp bách muốn tuyên thệ quyền sở hữu của mình, lời nói nghiêm túc của hắn khiến Oản Oản sợ hãi.


Oản Oản một phen giữ chặt bả vai Tình Khuynh, hôn lên vành tai của hắn, như vừa an ủi một con vật bị thương, vừa vuốt tóc hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta không đi, thúc thúc đến, ta cũng không đi, cho dù đi, ta cũng đi cùng chàng, ta sẽ không giết chàng, ta luyến tiếc... chàng đừng nói những lời này nữa, ta sẽ đau lòng...”


Vừa nói xong, một giọt lệ nóng bỏng tràn xuống ngực Tình Khuynh, Tình Khuynh thương tiếc dùng ngón cái vuốt qua khóe mắt rơi lệ của Oản Oản, ánh mắt sâu thẳm, hốc mắt đỏ ửng nói: “Được, ta tin nàng, nàng nói gì ta cũng tin, nhưng nàng nhớ kỹ, nếu như rời khỏi ta, chính là bảo ta đi chết, ta sẽ không chút do dự đi tìm chết...”


Nước mắt Oản Oản tràn ra càng nhiều, nghẹn ngào không thể thốt ra lời, nàng đối với tình cảm mãnh liệt như vậy cũng chưa từng sợ hãi đến như thế, ngược lại kích động không thể tự kiềm chế. Nàng cần tình cảm như vậy, nàng cần một người nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nàng như vậy, nàng cần chứng minh bản thân: không phải là không có ai yêu nàng, nàng cũng không cần phải sử dụng thủ đoạn cực đoan để có được một người nam nhân nữa. Hiện tại đã có một người nam nhân dùng mạng của hắn yêu nàng, bất luận trong tình yêu của hắn chứa đựng bao nhiêu biến thái không muốn xa rời, bất luận hắn từng là người đồng tính thích nam nhân, nàng cũng muốn mạnh mẽ đáp lại và yêu thương hắn.


Bởi vì, hắn và nàng, trừ bỏ những người có đôi có cặp, là những người cô độc nhất trên đời này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)
  • Nhất Độ Quân Hoa
Chương 59
Bình Yên Nơi Anh
  • Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
Bình Yên Nơi Anh
  • Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân
Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
Yên Hoa Tam Nguyệt
  • Fb: Bốn ngày bên tôi

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom