Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
edit + beta: Mạc Thiên Y
Chờ đợi nhiều ngày, đoàn nghi thức của Chất tử rốt cục cũng tới quận Nam Lạc, dừng lại nghỉ ngơi tại một biệt quán* (hành cung) ở trấn Hà Thành của biên thành. Phần lớn binh lính trong đoàn đều đến quân doanh phụ cận nghỉ ngơi, chỉ chừa lại một bộ phận tâm phúc canh giữ ở biệt quán, đặc biệt dùng để bảo hộ Chất tử đang bị thương cùng với thân quyến của Chất tử. Mà cùng lúc đó, đám người Tình Khuynh đã nhận được tin tức từ trước đó một ngày, suốt đêm thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị chiều hôm đó liền tiến đến biệt quán, cùng đám người thân tín trong biệt quán tụ gặp, hoàn thành một bước cuối cùng tại Thần quốc.
(*hành cung; biệt quán: cung điện vua chúa dùng khi vi hành ngoài cung điện chính ở kinh thành ra)
“Như vậy... Đại nhân ngày sau cần phải bảo trọng rồi.” Lưu tướng quân chắp tay ôm quyền, hôm nay là một lần cuối cùng hắn cùng vị nam tử cao quý trước mặt này là bạn bè ngang hàng, ngày sau tái kiến, đó chính là người của hai nước.
“Lưu tướng quân cũng bảo trọng thân thể.” Tình Khuynh cũng chắp tay đáp lễ, bây giờ hắn còn chưa thể xưng là hoàng tử, hiện nay muốn quay về thân phận chân chính, chỉ kém một bước cuối cùng.
Mặc dù Lưu tướng quân chỉ kết bạn với Tình Khuynh trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng hắn không dám khinh thường người thanh niên trước mắt này. Người này gan lớn, tâm tư, rất có tâm kế, tính tình nhìn như ôn nhu, kì thực toát ra tà khí từ trong xương, thỉnh thoảng lộ ra tia tàn nhẫn. Ngay cả hắn là lão chiến sĩ vào sinh ra tử nhiều lần, cũng thấy sống lưng phát lạnh. Kỳ thực theo như hắn suy đoán, Thái tử điện hạ vốn dĩ không đồng ý thả người này về nước, nhưng chuyện cho tới bây giờ, Thái tử cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ của hắn, ‘lưỡng hại tương giác thủ kỳ khinh’*, tuy rằng nam tử này ngày sau sợ là sẽ trở thành kình địch của Thần quốc, nhưng dù sao điều đó cũng không phải trước mắt. Hiện tại điều Thái tử cần nhất chính là nam tử trước mắt có thể mang đến trợ lực từ nước ngoài, nếu không, đừng nói cảnh giác Khởi quốc uy hiếp, ngay cả có thể thuận lợi đăng cơ hay không cũng là vấn đề. Lưu tướng quân thầm than Thánh nhân ngu ngốc, mắt thấy sẽ thả hổ về rừng, mà còn không thể không nhấc tay trợ giúp, cũng không biết nam tử này và Thái tử điện hạ, ai sẽ tiếp nhận giang sơn nhanh hơn.
(*lưỡng hại tương giác thủ kỳ khinh: thành ngữ TQ, ý chỉ đem hai mối tai họa so sánh, chọn cái nhẹ nhất.)
Các nam nhân cáo biệt lẫn nhau, nữ tử cũng không ngoại lệ, xe ngựa của Oản Oản dừng trong sân của phủ tướng quân, Oản Oản đứng trước xe ngựa, thi lễ với Hàn phu nhân và Lưu Tự Yên, cảm kích các nàng thu lưu và chăm sóc, mà từ nay về sau muốn gặp lại, chỉ sợ là khó khăn.
“Ngươi không có căn cơ (thế lực đứng sau bảo hộ), sau này, bản thân cẩn phải thận một chút.” Sau một lúc hàn huyên, Lưu Tự Yên thật sự không nhịn được nhiều lời thêm một câu.
Oản Oản trong lòng ấm áp, cũng đồng dạng thành khẩn nói: “Con đường ngày sau của ngươi cũng không dễ đi, ta biết ngươi ngay thẳng, nhưng ở loại địa phương đó, không thể có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng phòng người. Lại nhớ kỹ, vĩnh viễn muốn để nam nhân nghĩ đến mình, ngươi phải luôn không thay đổi, hãy vẫn là con người ngày trước hắn yêu thương.”
Lưu Tự Yên trong lòng chợt siết lại, ánh mắt sáng tỏ nhìn Oản Oản, liền biết nàng cũng là cảm kích, lập tức không còn bộ dáng ngại ngùng, giữ chặt tay Oản Oản thêm một chút nói: “Đúng là như thế.”
Hàn phu nhân nhìn tình cảnh hai người tương giao, không khỏi thở dài, lại nghĩ tới người mẹ chết sớm của Oản Oản, hốc mắt ửng đỏ, cũng không nói gì, chỉ bảo nha đầu đưa cho Oản Oản một cái hộp, rồi sau đó liền kéo Lưu Tự Yên lại, miệng nói thời điểm không còn sớm.
Oản Oản cũng sợ Tình Khuynh chờ nóng ruột, lập tức không nhiều lời nữa, cảm kích nhìn nhìn Hàn phu nhân một cái, liền được Tử Hộ dìu lên xe ngựa, còn lại nhóm hầu gái, nô bộc đều hướng đến đám người Hàn phu nhân hành lễ, rồi cũng vội vàng lên xe ngựa, chậm rãi chạy ra ngoài viện.
“Phu nhân, muốn mở ra xem không?” ở trên xe ngựa ngồi vững vàng, Tử Hộ lấy cái hộp kia tới xin chỉ thị nói.
Oản Oản tiếp nhận hộp, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là tự tay mở hộp ra, rồi sau đó lắp bắp kinh hãi, tầng trên cư nhiên đều là đá quý màu đỏ, có lớn có nhỏ, mặc dù Lưu tướng quân ăn mặc không lo, Hàn phu nhân cũng không phải nên vung tay lớn như vậy. Sau đó Oản Oản lại mở ra tầng thứ hai của hộp, bên trong hé ra một tấm vải lụa, Oản Oản tùy ý mở ra một góc, sau đó mặt liền biến sắc, lập tức đóng hộp kỹ lại, nghiêm trọng nói với Tử Hộ: “Cất kỹ bên người, tuyệt đối không thể ném đi.”
Tử Hộ thấy vẻ mặt Oản Oản, cũng biết việc này trọng đại, cẩn thận đặt trong bao quần áo bên người, giấu ở nơi không nhìn thấy được.
Bánh xe thoáng chậm lại, Oản Oản liền cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, đúng là Tình Khuynh vén màn xe nhảy lên.
“Không sao chứ?” Oản Oản tiếp nhận ly nước từ trong tay Tử Hộ, tự tay đưa cho Tình Khuynh.
Một ly nước nhỏ, Tình Khuynh uống một hơi cạn sạch, ngược lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy ly nước, cười nói: “Không sao, buổi chiều có thể đến biệt quán, như thế... trong lòng cũng có thể thả lỏng được một nửa.”
Oản Oản dùng sức gật gật đầu, ánh mắt tỏa sáng, sau đó dựa sát vào trong lòng Tình Khuynh, đưa tay vuốt phần bụng đã nhô lên của mình, trong lòng lại nghĩ đến đồ vật trong hộp, mà Tình Khuynh chỉ cho rằng sáng nay nàng thức dậy quá sớm nên tinh thần không tốt, liền cựa quậy thân mình, để bản thân càng mềm mại chút, cũng khiến cho Oản Oản có thể dựa vào là càng thoải mái một chút...
Đoàn xe ngựa không hề trở ngại xuất phát từ trong phủ tướng quân, một đường nhanh chóng chạy tới, chạy thẳng trên con đường đã được tướng quân bí mật sai người dọn sạch chướng ngại từ trước một ngày. Cho nên vừa qua buổi trưa, xe ngựa của Tình Khuynh đã lặng lẽ tiến vào cửa sau của biệt quán, thủ vệ ở cửa sau của biệt quán đã sớm được người dặn dò, vừa thấy là xe ngựa của Tình Khuynh, không nói hai lời liền tháo then cửa, đám người Tình Khuynh không trở ngại tiến vào trong sân của biệt quán.
“Bộc cung nghênh chủ thượng, xin thỉnh an chủ thượng.”
Vừa bước xuống xe, Oản Oản liền thấy mấy chục người quỳ hô trên đất, tất cả đều là nam tử, chắc hẳn chính là tàn dư thế lực của nhà cậu Tình Khuynh.
“Đều đứng lên đi.”
Tình Khuynh làm như đều đã nhìn quen, khoát tay, mọi người đều đứng dậy, khom người chia làm hai hàng, cúi đầu không dám vượt quá.
“Tăng tướng quân có đây không?” Tình Khuynh quét mắt qua mọi người, thấp giọng kêu.
Trước mắt Oản Oản nhoáng lên một cái, một đại hán thô đen không biết từ nơi nào xông ra, rầm một tiếng cực dùng sức quỳ gối trước mặt Tình Khuynh, đại lực ôm quyền, gương mặt đỏ đen hơi cúi xuống, giọng nói như chuông, lớn tiếng nói: “Có mạt tướng!”
Tình Khuynh cười cười, tiến lên đỡ hắn lên nói: “Lần nào cũng nói không cần đa lễ, ngươi vẫn như thế, thật sự là ngoan cố không đổi.”
Vị Tăng tướng quân kia cười hắc hắc, lộ ra hàng răng trắng như tuyết, có vài phần hàm hậu, cũng không phản bác. Oản Oản thấy thế, liền đối với người này có không ít hảo cảm.
“An bài như thế nào rồi?” Tình Khuynh hơi vung tay lên, những người còn lại lập tức tán đi, mỗi người đều có trách nhiệm của mình, hắn lại lôi kéo Oản Oản, vừa đi vừa nói chuyện với Tăng tướng quân.
Tăng tướng quân kia nghe xong, lập tức nghiêm nghị nói: “Toàn bộ đã an bài ổn thỏa, cam đoan tất cả đều đã dọn dẹp sạch sẽ.”
Tình Khuynh vừa lòng gật gật đầu, lại hỏi: “Xảo Biện tiên sinh đã tới chưa?”
Tăng tướng quân gãi gãi cái đầu đen lớn, con ngươi mắt rũ xuống đáp: “Tiên sinh nói, thời gian đi đường quá dài, càng dễ sinh biến cố, cho nên chờ chúng ta ngay tại Nam Đô.”
Tình Khuynh trầm mặc một lát, đáp: “Cũng tốt, người còn lại, quả thật hẳn nên xem chừng hơn một chút.”
Oản Oản đi theo bên cạnh Tình Khuynh, chỉ yên lặng, ngay cả Tăng tướng quân đều cơ hồ không phát hiện sự có mặt của nàng, mãi đến khi vào trong viện, Tăng tướng quân mới phát hiện bên người Tình Khuynh có một nữ nhân đi theo, lại còn là một phụ nữ có thai. Hắn không khỏi mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Đây chính là phu nhân?”
Tình Khuynh nhìn vẻ mặt hắn ngây ngốc, không khỏi buồn cười nói: “Tất nhiên, chủ thượng nhà ngươi cũng chỉ có một vị phu nhân này.”
“Rất tốt, rất tốt, nhiều đàn bà lại càng ồn ào huyên náo.”
Tăng tướng quân làm như ‘đón ý nói hùa’, khiến Oản Oản dở khóc dở cười, lại có thể nhìn ra người này tâm thực ăn nói vụng về, cũng không phải hạng người xảo ngôn lệnh sắc.
Như thế, Tình Khuynh lại hỏi vài câu qua loa, liền cho Tăng tướng quân lui xuống, sau đó nắm tay Oản Oản tiếp tục đi vào bên trong.
“Nàng đừng thấy hắn ngốc đầu ngốc não, thế nhưng là người cực kì trung tâm, hắn là một trong những tướng quân dưới trướng cữu cữu, bây giờ chỉ lăn lộn là một nha tướng, có thể thấy được đám người Thừa tướng kiêng kị hắn, tuy rằng lời nói của hắn không có hiệu nghiệm, nhưng đánh giặc lại rất giỏi, về sau có thể trọng dụng.”
Oản Oản nghe Tình Khuynh giới thiệu, ừ một tiếng, ánh mắt lại bị bài trí trong phòng mê hoặc. Nơi này chỉ là biệt quán, không có điện đường (cung điện), nhưng bài trí trong chủ viện vẫn khiến Oản Oản giật mình, cột trụ màu đỏ dựng thẳng đứng, bên trên treo tử sa (vải mỏng màu tím), trên đất trải thảm màu sắc rực rỡ của phiên bang nối liền từ ngoài cửa đến trước sạp chính, hai bên còn lại là vài cái bàn nhỏ và chiếu hương bồ (bồ tịch), xem ra là nơi bàn chuyện chính sự của Tình Khuynh sau này.
Sau sạp, tấm bình phong dựng cách xa, chỉ chừa hai thông đạo hai bên kéo dài đến phía sau. Lại nhìn lên hình vẽ mãnh hổ màu trắng trên tấm bình phong: chân đạp quái thạch, nửa thân mình tàng sâu trong rừng trúc, hai mắt sáng ngời, móng dày sắc bén, miệng hổ khẽ nhếch, lộ ra hàm răng thú bén nhọn cùng với cái lưỡi dày đỏ tươi, liếc mắt một cái liền khựng lại, quả thật có vài phần làm người sợ hãi. Trước tấm bình phong cũng không bỏ trống, trên chiếc kệ Đa Bảo Các* được chạm rỗng đặt vài cuốn thẻ tre, còn có vài bình tiểu lô chất liệu khác nhau. Xa hơn về trước là tấm chiếu hương bồ được bọc vải lụa, áp tịch chặn chiếu là tượng hổ gầm màu vàng kim, được kê sát vào chiếc cột gỗ khắc tường vân kế án thư (bàn đọc sách). Cuối cùng, hai bên án thư đặt hai chiếc Lô đỉnh** bằng đồng xanh lớn cao nửa người, không biết có phải đồng bộ với tấm bình phong kia không, mà bốn mặt Lô đỉnh đều có hình Thú diện, ngay cả ba chân đều là chân thú, cực kỳ uy mãnh.
“Bên người ta còn có vị Xảo Biện tiên sinh, hắn từng là mưu sĩ bên cạnh cữu cữu ta, sau cữu cữu bỏ mình, hắn liền ẩn lui xuống, nay tìm được ta, hắn muốn báo thù cho cữu cữu, liền tự tiến cử trợ giúp ta, tuy chỉ thư từ qua lại, nhưng ta mơ hồ cảm thấy, người này rất có tài lại hiếm có.” Tình Khuynh nắm tay Oản Oản, vén tấm rèm treo lên đồ móc bằng ngọc Nam châu trên tấm bình phong, tiếp tục đi vào.
“Nói như vậy, dọc đường chúng ta đi, rất nhiều chuyện đều là hắn ra chủ ý cho chàng?” Oản Oản thật sự rất hy vọng sẽ là vị có thể như “Gia Cát tiên sinh” đại tài.
Tình Khuynh ngắt mũi Oản Oản một cái, cười nói: “Oản Oản thật thông minh.”
Oản Oản nhăn nhăn cái mũi, lại nhìn về phía phòng trong, nơi này cũng treo màn màu tím thêu viền màu vàng sáng, bên phải là một tấm cửa sổng thanh dọc, bên trái vẫn là một chiếc sạp dựng sát tường, phía sau có kệ trưng đồ, bên cạnh kê một chiếc bàn con đựng hoa, bên trên bàn đặt một lùm cây xanh biếc không biết là loại thực vật gì. Nơi này toàn bộ thoạt nhìn tuy nhỏ, lại càng thêm ấm áp.
“Từ nơi này đi, phía sau là phòng trong của chúng ta.” Tình Khuynh đẩy cửa phòng ra, nơi này đều không dùng tấm cửa kéo, mà là một loại cửa gỗ khắc hoa.
Oản Oản còn chưa đi vào, ánh mắt đã bị bức điêu khắc săn bắn chạm trổ trên khung giường kia thu hút. Bốn phía giường lớn đều dựng khung lên, phía trên treo màn che màu tím đậm, bắt đầu từ tấm bình phong phía sau giường, là hình ảnh bức vẽ nữ quan cưỡi ngựa săn bắn, con mồi nhiều loại nào là nai thỏ, đều là những động vật nhu thuận đáng yêu, ngay cả chó săn nữ quan mang theo cũng có hình thù linh hoạt nhẹ nhàng. Nhưng điều hiếm có là, đám con mồi phảng phất như muốn nhảy ra từ tấm bình phong sau giường, kéo dài đến từng góc nhỏ trong khung giường, lúc lơ đãng còn có thể nhìn lên đầu giường, có khắc một con hồ ly đang ngồi. Oản Oản chưa bao giờ được thấy có người khắc loại kiểu hình này ở trên giường, mộc mạc, sinh động như thật vậy. Tuy rằng nàng cũng thích loại kỹ nghệ chạm trổ hoa cỏ phức tạp, nhưng nhìn bản săn bắn trước mặt này, trong lòng lại nổi lên yêu thích.
“Ta biết ngay nàng sẽ thích.” Nhéo nhéo bàn tay Oản Oản, Tình Khuynh đắc ý cười nói: “Sau này, trong phủ của chúng ta, cũng sẽ có loại giường này, còn có thể mang loại khung giường ghép này đi theo.”
Oản Oản vui vẻ đến ánh mắt đều cong lên, lại nhìn trang sức màu tím kia, cũng không cảm thấy bắt mắt, dù sao, chỉ có người của hoàng gia mới có thể chân chính sử dụng loại màu sắc này.
Chờ đợi nhiều ngày, đoàn nghi thức của Chất tử rốt cục cũng tới quận Nam Lạc, dừng lại nghỉ ngơi tại một biệt quán* (hành cung) ở trấn Hà Thành của biên thành. Phần lớn binh lính trong đoàn đều đến quân doanh phụ cận nghỉ ngơi, chỉ chừa lại một bộ phận tâm phúc canh giữ ở biệt quán, đặc biệt dùng để bảo hộ Chất tử đang bị thương cùng với thân quyến của Chất tử. Mà cùng lúc đó, đám người Tình Khuynh đã nhận được tin tức từ trước đó một ngày, suốt đêm thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị chiều hôm đó liền tiến đến biệt quán, cùng đám người thân tín trong biệt quán tụ gặp, hoàn thành một bước cuối cùng tại Thần quốc.
(*hành cung; biệt quán: cung điện vua chúa dùng khi vi hành ngoài cung điện chính ở kinh thành ra)
“Như vậy... Đại nhân ngày sau cần phải bảo trọng rồi.” Lưu tướng quân chắp tay ôm quyền, hôm nay là một lần cuối cùng hắn cùng vị nam tử cao quý trước mặt này là bạn bè ngang hàng, ngày sau tái kiến, đó chính là người của hai nước.
“Lưu tướng quân cũng bảo trọng thân thể.” Tình Khuynh cũng chắp tay đáp lễ, bây giờ hắn còn chưa thể xưng là hoàng tử, hiện nay muốn quay về thân phận chân chính, chỉ kém một bước cuối cùng.
Mặc dù Lưu tướng quân chỉ kết bạn với Tình Khuynh trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng hắn không dám khinh thường người thanh niên trước mắt này. Người này gan lớn, tâm tư, rất có tâm kế, tính tình nhìn như ôn nhu, kì thực toát ra tà khí từ trong xương, thỉnh thoảng lộ ra tia tàn nhẫn. Ngay cả hắn là lão chiến sĩ vào sinh ra tử nhiều lần, cũng thấy sống lưng phát lạnh. Kỳ thực theo như hắn suy đoán, Thái tử điện hạ vốn dĩ không đồng ý thả người này về nước, nhưng chuyện cho tới bây giờ, Thái tử cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ của hắn, ‘lưỡng hại tương giác thủ kỳ khinh’*, tuy rằng nam tử này ngày sau sợ là sẽ trở thành kình địch của Thần quốc, nhưng dù sao điều đó cũng không phải trước mắt. Hiện tại điều Thái tử cần nhất chính là nam tử trước mắt có thể mang đến trợ lực từ nước ngoài, nếu không, đừng nói cảnh giác Khởi quốc uy hiếp, ngay cả có thể thuận lợi đăng cơ hay không cũng là vấn đề. Lưu tướng quân thầm than Thánh nhân ngu ngốc, mắt thấy sẽ thả hổ về rừng, mà còn không thể không nhấc tay trợ giúp, cũng không biết nam tử này và Thái tử điện hạ, ai sẽ tiếp nhận giang sơn nhanh hơn.
(*lưỡng hại tương giác thủ kỳ khinh: thành ngữ TQ, ý chỉ đem hai mối tai họa so sánh, chọn cái nhẹ nhất.)
Các nam nhân cáo biệt lẫn nhau, nữ tử cũng không ngoại lệ, xe ngựa của Oản Oản dừng trong sân của phủ tướng quân, Oản Oản đứng trước xe ngựa, thi lễ với Hàn phu nhân và Lưu Tự Yên, cảm kích các nàng thu lưu và chăm sóc, mà từ nay về sau muốn gặp lại, chỉ sợ là khó khăn.
“Ngươi không có căn cơ (thế lực đứng sau bảo hộ), sau này, bản thân cẩn phải thận một chút.” Sau một lúc hàn huyên, Lưu Tự Yên thật sự không nhịn được nhiều lời thêm một câu.
Oản Oản trong lòng ấm áp, cũng đồng dạng thành khẩn nói: “Con đường ngày sau của ngươi cũng không dễ đi, ta biết ngươi ngay thẳng, nhưng ở loại địa phương đó, không thể có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng phòng người. Lại nhớ kỹ, vĩnh viễn muốn để nam nhân nghĩ đến mình, ngươi phải luôn không thay đổi, hãy vẫn là con người ngày trước hắn yêu thương.”
Lưu Tự Yên trong lòng chợt siết lại, ánh mắt sáng tỏ nhìn Oản Oản, liền biết nàng cũng là cảm kích, lập tức không còn bộ dáng ngại ngùng, giữ chặt tay Oản Oản thêm một chút nói: “Đúng là như thế.”
Hàn phu nhân nhìn tình cảnh hai người tương giao, không khỏi thở dài, lại nghĩ tới người mẹ chết sớm của Oản Oản, hốc mắt ửng đỏ, cũng không nói gì, chỉ bảo nha đầu đưa cho Oản Oản một cái hộp, rồi sau đó liền kéo Lưu Tự Yên lại, miệng nói thời điểm không còn sớm.
Oản Oản cũng sợ Tình Khuynh chờ nóng ruột, lập tức không nhiều lời nữa, cảm kích nhìn nhìn Hàn phu nhân một cái, liền được Tử Hộ dìu lên xe ngựa, còn lại nhóm hầu gái, nô bộc đều hướng đến đám người Hàn phu nhân hành lễ, rồi cũng vội vàng lên xe ngựa, chậm rãi chạy ra ngoài viện.
“Phu nhân, muốn mở ra xem không?” ở trên xe ngựa ngồi vững vàng, Tử Hộ lấy cái hộp kia tới xin chỉ thị nói.
Oản Oản tiếp nhận hộp, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là tự tay mở hộp ra, rồi sau đó lắp bắp kinh hãi, tầng trên cư nhiên đều là đá quý màu đỏ, có lớn có nhỏ, mặc dù Lưu tướng quân ăn mặc không lo, Hàn phu nhân cũng không phải nên vung tay lớn như vậy. Sau đó Oản Oản lại mở ra tầng thứ hai của hộp, bên trong hé ra một tấm vải lụa, Oản Oản tùy ý mở ra một góc, sau đó mặt liền biến sắc, lập tức đóng hộp kỹ lại, nghiêm trọng nói với Tử Hộ: “Cất kỹ bên người, tuyệt đối không thể ném đi.”
Tử Hộ thấy vẻ mặt Oản Oản, cũng biết việc này trọng đại, cẩn thận đặt trong bao quần áo bên người, giấu ở nơi không nhìn thấy được.
Bánh xe thoáng chậm lại, Oản Oản liền cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, đúng là Tình Khuynh vén màn xe nhảy lên.
“Không sao chứ?” Oản Oản tiếp nhận ly nước từ trong tay Tử Hộ, tự tay đưa cho Tình Khuynh.
Một ly nước nhỏ, Tình Khuynh uống một hơi cạn sạch, ngược lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy ly nước, cười nói: “Không sao, buổi chiều có thể đến biệt quán, như thế... trong lòng cũng có thể thả lỏng được một nửa.”
Oản Oản dùng sức gật gật đầu, ánh mắt tỏa sáng, sau đó dựa sát vào trong lòng Tình Khuynh, đưa tay vuốt phần bụng đã nhô lên của mình, trong lòng lại nghĩ đến đồ vật trong hộp, mà Tình Khuynh chỉ cho rằng sáng nay nàng thức dậy quá sớm nên tinh thần không tốt, liền cựa quậy thân mình, để bản thân càng mềm mại chút, cũng khiến cho Oản Oản có thể dựa vào là càng thoải mái một chút...
Đoàn xe ngựa không hề trở ngại xuất phát từ trong phủ tướng quân, một đường nhanh chóng chạy tới, chạy thẳng trên con đường đã được tướng quân bí mật sai người dọn sạch chướng ngại từ trước một ngày. Cho nên vừa qua buổi trưa, xe ngựa của Tình Khuynh đã lặng lẽ tiến vào cửa sau của biệt quán, thủ vệ ở cửa sau của biệt quán đã sớm được người dặn dò, vừa thấy là xe ngựa của Tình Khuynh, không nói hai lời liền tháo then cửa, đám người Tình Khuynh không trở ngại tiến vào trong sân của biệt quán.
“Bộc cung nghênh chủ thượng, xin thỉnh an chủ thượng.”
Vừa bước xuống xe, Oản Oản liền thấy mấy chục người quỳ hô trên đất, tất cả đều là nam tử, chắc hẳn chính là tàn dư thế lực của nhà cậu Tình Khuynh.
“Đều đứng lên đi.”
Tình Khuynh làm như đều đã nhìn quen, khoát tay, mọi người đều đứng dậy, khom người chia làm hai hàng, cúi đầu không dám vượt quá.
“Tăng tướng quân có đây không?” Tình Khuynh quét mắt qua mọi người, thấp giọng kêu.
Trước mắt Oản Oản nhoáng lên một cái, một đại hán thô đen không biết từ nơi nào xông ra, rầm một tiếng cực dùng sức quỳ gối trước mặt Tình Khuynh, đại lực ôm quyền, gương mặt đỏ đen hơi cúi xuống, giọng nói như chuông, lớn tiếng nói: “Có mạt tướng!”
Tình Khuynh cười cười, tiến lên đỡ hắn lên nói: “Lần nào cũng nói không cần đa lễ, ngươi vẫn như thế, thật sự là ngoan cố không đổi.”
Vị Tăng tướng quân kia cười hắc hắc, lộ ra hàng răng trắng như tuyết, có vài phần hàm hậu, cũng không phản bác. Oản Oản thấy thế, liền đối với người này có không ít hảo cảm.
“An bài như thế nào rồi?” Tình Khuynh hơi vung tay lên, những người còn lại lập tức tán đi, mỗi người đều có trách nhiệm của mình, hắn lại lôi kéo Oản Oản, vừa đi vừa nói chuyện với Tăng tướng quân.
Tăng tướng quân kia nghe xong, lập tức nghiêm nghị nói: “Toàn bộ đã an bài ổn thỏa, cam đoan tất cả đều đã dọn dẹp sạch sẽ.”
Tình Khuynh vừa lòng gật gật đầu, lại hỏi: “Xảo Biện tiên sinh đã tới chưa?”
Tăng tướng quân gãi gãi cái đầu đen lớn, con ngươi mắt rũ xuống đáp: “Tiên sinh nói, thời gian đi đường quá dài, càng dễ sinh biến cố, cho nên chờ chúng ta ngay tại Nam Đô.”
Tình Khuynh trầm mặc một lát, đáp: “Cũng tốt, người còn lại, quả thật hẳn nên xem chừng hơn một chút.”
Oản Oản đi theo bên cạnh Tình Khuynh, chỉ yên lặng, ngay cả Tăng tướng quân đều cơ hồ không phát hiện sự có mặt của nàng, mãi đến khi vào trong viện, Tăng tướng quân mới phát hiện bên người Tình Khuynh có một nữ nhân đi theo, lại còn là một phụ nữ có thai. Hắn không khỏi mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Đây chính là phu nhân?”
Tình Khuynh nhìn vẻ mặt hắn ngây ngốc, không khỏi buồn cười nói: “Tất nhiên, chủ thượng nhà ngươi cũng chỉ có một vị phu nhân này.”
“Rất tốt, rất tốt, nhiều đàn bà lại càng ồn ào huyên náo.”
Tăng tướng quân làm như ‘đón ý nói hùa’, khiến Oản Oản dở khóc dở cười, lại có thể nhìn ra người này tâm thực ăn nói vụng về, cũng không phải hạng người xảo ngôn lệnh sắc.
Như thế, Tình Khuynh lại hỏi vài câu qua loa, liền cho Tăng tướng quân lui xuống, sau đó nắm tay Oản Oản tiếp tục đi vào bên trong.
“Nàng đừng thấy hắn ngốc đầu ngốc não, thế nhưng là người cực kì trung tâm, hắn là một trong những tướng quân dưới trướng cữu cữu, bây giờ chỉ lăn lộn là một nha tướng, có thể thấy được đám người Thừa tướng kiêng kị hắn, tuy rằng lời nói của hắn không có hiệu nghiệm, nhưng đánh giặc lại rất giỏi, về sau có thể trọng dụng.”
Oản Oản nghe Tình Khuynh giới thiệu, ừ một tiếng, ánh mắt lại bị bài trí trong phòng mê hoặc. Nơi này chỉ là biệt quán, không có điện đường (cung điện), nhưng bài trí trong chủ viện vẫn khiến Oản Oản giật mình, cột trụ màu đỏ dựng thẳng đứng, bên trên treo tử sa (vải mỏng màu tím), trên đất trải thảm màu sắc rực rỡ của phiên bang nối liền từ ngoài cửa đến trước sạp chính, hai bên còn lại là vài cái bàn nhỏ và chiếu hương bồ (bồ tịch), xem ra là nơi bàn chuyện chính sự của Tình Khuynh sau này.
Sau sạp, tấm bình phong dựng cách xa, chỉ chừa hai thông đạo hai bên kéo dài đến phía sau. Lại nhìn lên hình vẽ mãnh hổ màu trắng trên tấm bình phong: chân đạp quái thạch, nửa thân mình tàng sâu trong rừng trúc, hai mắt sáng ngời, móng dày sắc bén, miệng hổ khẽ nhếch, lộ ra hàm răng thú bén nhọn cùng với cái lưỡi dày đỏ tươi, liếc mắt một cái liền khựng lại, quả thật có vài phần làm người sợ hãi. Trước tấm bình phong cũng không bỏ trống, trên chiếc kệ Đa Bảo Các* được chạm rỗng đặt vài cuốn thẻ tre, còn có vài bình tiểu lô chất liệu khác nhau. Xa hơn về trước là tấm chiếu hương bồ được bọc vải lụa, áp tịch chặn chiếu là tượng hổ gầm màu vàng kim, được kê sát vào chiếc cột gỗ khắc tường vân kế án thư (bàn đọc sách). Cuối cùng, hai bên án thư đặt hai chiếc Lô đỉnh** bằng đồng xanh lớn cao nửa người, không biết có phải đồng bộ với tấm bình phong kia không, mà bốn mặt Lô đỉnh đều có hình Thú diện, ngay cả ba chân đều là chân thú, cực kỳ uy mãnh.
“Bên người ta còn có vị Xảo Biện tiên sinh, hắn từng là mưu sĩ bên cạnh cữu cữu ta, sau cữu cữu bỏ mình, hắn liền ẩn lui xuống, nay tìm được ta, hắn muốn báo thù cho cữu cữu, liền tự tiến cử trợ giúp ta, tuy chỉ thư từ qua lại, nhưng ta mơ hồ cảm thấy, người này rất có tài lại hiếm có.” Tình Khuynh nắm tay Oản Oản, vén tấm rèm treo lên đồ móc bằng ngọc Nam châu trên tấm bình phong, tiếp tục đi vào.
“Nói như vậy, dọc đường chúng ta đi, rất nhiều chuyện đều là hắn ra chủ ý cho chàng?” Oản Oản thật sự rất hy vọng sẽ là vị có thể như “Gia Cát tiên sinh” đại tài.
Tình Khuynh ngắt mũi Oản Oản một cái, cười nói: “Oản Oản thật thông minh.”
Oản Oản nhăn nhăn cái mũi, lại nhìn về phía phòng trong, nơi này cũng treo màn màu tím thêu viền màu vàng sáng, bên phải là một tấm cửa sổng thanh dọc, bên trái vẫn là một chiếc sạp dựng sát tường, phía sau có kệ trưng đồ, bên cạnh kê một chiếc bàn con đựng hoa, bên trên bàn đặt một lùm cây xanh biếc không biết là loại thực vật gì. Nơi này toàn bộ thoạt nhìn tuy nhỏ, lại càng thêm ấm áp.
“Từ nơi này đi, phía sau là phòng trong của chúng ta.” Tình Khuynh đẩy cửa phòng ra, nơi này đều không dùng tấm cửa kéo, mà là một loại cửa gỗ khắc hoa.
Oản Oản còn chưa đi vào, ánh mắt đã bị bức điêu khắc săn bắn chạm trổ trên khung giường kia thu hút. Bốn phía giường lớn đều dựng khung lên, phía trên treo màn che màu tím đậm, bắt đầu từ tấm bình phong phía sau giường, là hình ảnh bức vẽ nữ quan cưỡi ngựa săn bắn, con mồi nhiều loại nào là nai thỏ, đều là những động vật nhu thuận đáng yêu, ngay cả chó săn nữ quan mang theo cũng có hình thù linh hoạt nhẹ nhàng. Nhưng điều hiếm có là, đám con mồi phảng phất như muốn nhảy ra từ tấm bình phong sau giường, kéo dài đến từng góc nhỏ trong khung giường, lúc lơ đãng còn có thể nhìn lên đầu giường, có khắc một con hồ ly đang ngồi. Oản Oản chưa bao giờ được thấy có người khắc loại kiểu hình này ở trên giường, mộc mạc, sinh động như thật vậy. Tuy rằng nàng cũng thích loại kỹ nghệ chạm trổ hoa cỏ phức tạp, nhưng nhìn bản săn bắn trước mặt này, trong lòng lại nổi lên yêu thích.
“Ta biết ngay nàng sẽ thích.” Nhéo nhéo bàn tay Oản Oản, Tình Khuynh đắc ý cười nói: “Sau này, trong phủ của chúng ta, cũng sẽ có loại giường này, còn có thể mang loại khung giường ghép này đi theo.”
Oản Oản vui vẻ đến ánh mắt đều cong lên, lại nhìn trang sức màu tím kia, cũng không cảm thấy bắt mắt, dù sao, chỉ có người của hoàng gia mới có thể chân chính sử dụng loại màu sắc này.
Bình luận facebook