Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
edit + beta: Mạc Thiên Y
Vương thị đứng trước bậc thềm ngẩng cao đầu, khinh thường nhìn rèm cửa phía trước mặt. Nàng mới vừa qua thời gian ở cữ được vài tháng, nhìn hơi hơi có chút mập, nhưng lại không che giấu được khí chất ung dung cùng với dung mạo xinh đẹp của nàng. Vương thị vẫn luôn cho rằng vì bản thân là một người đại phú quý, mặc dù tộc tỷ của nàng trở thành Thái tử phi Thần quốc, nàng cũng ngầm chế giễu, Thái tử phi ngày sau sẽ trở thành tù nhân cũng không biết chừng.
Cho nên, khi nàng lĩnh chỉ được đưa vào cung điện của Chất tử Khởi quốc, trong chớp mắt nàng cư nhiên không muốn sống tiếp nữa, nàng cảm thấy kia quả thực là bôi nhọ phong thái tài hoa của bản thân, nhưng phẫn hận không cam lòng lại khiến nàng chất chứa khẩu khí, có thể tiếp tục sống sót. Mà hiện tại xem ra, quả thực trong mệnh nàng có phú quý, chẳng những Chất tử không tiếp tục ở lại Thần quốc, ngược lại trở về Khởi quốc, sắp tới lại trở thành con trai trưởng dưới danh nghĩa Hoàng hậu, thậm chí tương lai cũng có khả năng trở thành vua của một nước. Nhưng điều quan trọng nhất chính là, nàng sinh hạ được con trai cho hoàng tử, là con trai duy nhất.
Nghĩ đến đây, Vương thị ghen ghét cắn cắn môi, người trong phòng kia rõ ràng chỉ là con gái của một tội thần, vẫn luôn được hoàng tử nuôi ở ngoài cung. Chẳng qua trên đường về nước mới nhớ tới mà đón về, lại không ngờ cũng mang thai, bây giờ còn leo lên trên đầu nàng, làm sao không khiến nàng phẫn nộ cho được. Một con quạ đen cũng muốn tranh giành quang huy của phượng hoàng sao, đáng giận!
“Xin thỉnh an Vương thứ phu nhân, Bảo thứ phu nhân cho mời.” Màn được vén lên, một tiểu nha đầu đi ra từ bên trong, sau khi quỳ gối hành lễ, quy củ nói.
“Làm phiền.” Liếc mắt khinh thường không thèm đếm xỉa đến, Vương thị tiến vào, đầy bụng hỏa, chính là từ “Bảo” này làm nàng tức muốn hộc máu.
Oản Oản nhìn nữ nhân kia đầu đầy trâm cài, đung đa đung đưa tiến vào, cũng không đứng dậy, vuốt giáp bọc móng tay của mình, lành lạnh nói: “Có chuyện gì?”
Loại ngữ khí khinh thường, loại thái độ khinh bỉ này, khiến Vương thị hận không thể đi lên quạt ra mấy bạt tai, nhưng nàng cũng không dám, nay lại có việc cầu, cho nên không thể không cúi đầu cố nén xuống, máy móc thi lễ một cái nói: “Thỉnh an Bảo thứ phu nhân.”
Oản Oản làm biếng đáp lại nàng ta, chỉ gật gật đầu, sống mũi ‘ừm’ một tiếng.
Vương thị ở trong tay áo bấm vào lòng bàn tay mình, hít sâu một hơi, lại liếc mắt nhìn nữ nhân trên sạp, tinh xảo thanh nhã, chân mày lại lộ ra nét yêu mị, quả nhiên là loại nữ nhân hạ tiện đi ra từ nơi đó.
“Không biết thương thế của điện hạ ra sao?”
Oản Oản nhíu mày, trong lòng buồn cười, mới sinh con xong đã muốn tranh thủ tình cảm rồi sao?
“Còn cần phải tĩnh dưỡng.”
Vương thị khẽ cắn môi, những lời này nàng một đường đã nghe mấy lần, trước kia nàng mang thai thì thôi đi, bây giờ nàng đã ra tháng, nữ nhân Tống thị kia đã chết, nàng làm sao còn có thể thành thật chui rúc ở phía sau, chờ điện hạ quên nàng chứ?
“Thiếp nay đã tốt, cũng đã nhiều ngày không gặp điện hạ, trong lòng lo lắng không thôi, đêm không thể an giấc, vả lại Đại lang sinh ra cho tới nay cũng chưa gặp được phụ thân, còn mong phu nhân thương hại một mảnh tấm lòng son của con trẻ.” Vương thị khom người chắp tay thi lễ, mặc dù không thấy quỳ, nhưng cũng coi như là đại lễ rồi.
Tiếc rằng, Oản Oản chỉ giơ tay huơ huơ, thay đổi tư thế tựa vào trên bàn con, ngay cả tiến lên đỡ cũng không đỡ, lười nhác trả lời: “Thất lang thân thể không khỏe, chúng ta làm nữ nhân, lý ra nên thương cảm, đừng nên lấy con ra mà làm kiêu, ngươi hãy lui ra đi.”
“Ngươi!” Vương thị đã xuống nước năn nỉ như vậy, chính là hi vọng có thể gặp mặt hoàng tử một lần, không ngờ nữ nhân này chẳng những không cho, ngược lại còn xưng hô hoàng tử vô cùng thân thiết như thế, quả thật là đáng giận.
“Tử Hộ, ta mệt rồi.” Oản Oản cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu, đưa tay cho Tử Hộ, Tử Hộ vội cúi người đỡ nàng dậy, rồi đi vào nội thất.
“Tiễn Vương thứ phu nhân ra ngoài đi.”
“Vâng.” Quất Diệp khom người đáp, xoay người tiến đến bên cạnh Vương thị, cũng không nói gì, chỉ khom người cúi đầu, đứng ở một bên.
“Ngươi! Ngươi được lắm! Hừ!” Vương thị hất làn váy dài một cái, tức giận đến mặt đỏ bừng, xoay người liền đi ra ngoài, Quất Diệp lại lui ra sau vài bước đi theo sau nàng.
“Phu nhân...” Tử Hộ nghiêng đầu nhìn Oản Oản.
Oản Oản nghiêng đầu, hơi hơi nhếch môi, như hoang mang nói: “Thất lang cho ta phiền toái lớn như vậy, ta có nên giáo huấn hắn một chút hay không?”
Tử Hộ co đầu lại, không dám mở miệng.
Hôm sau, tiền viện truyền đến tin tức, thứ phu nhân Vương thị kiêu căng khó bảo, phẩm hạnh không quy củ, ra lệnh từ ngày hôm đó cấm túc, kể cả trên đường về Nam Đô, cũng không được rời xe ngựa nửa bước, vi phạm sẽ phạt nặng.
“Phu nhân... Dùng sức a...”
“Lại thêm một chút nữa, đã sắp nhìn thấy đầu...”
Tình Khuynh ngồi trong gian phòng cách phòng sinh, gắt gao nắm chặt ống tay áo của mình, nôn nóng hai chân cọ qua cọ lại, giống như trên chiếu hương bồ có sâu vậy. Gương mặt vốn trắng nõn thấm đầy mồ hôi, vẻ mặt nghiêm túc có chút dữ tợn, cánh môi hơi run run cho thấy nội tâm hắn khủng hoảng.
Tình Khuynh chưa từng thấy người khác sinh con, cho dù trên đường đi vài nữ nhân của Chất tử giả kia sinh con, hắn cũng không nhìn qua, đều là nữ nhân sinh xong rồi, bà vú tiến vào bẩm báo, hắn biết kết quả là được. Còn tình huống trước mắt, thanh âm thống khổ của Oản Oản giống như kim đâm, đâm vào trong lòng hắn, cư nhiên lại khiến hắn sinh ra ý tưởng kỳ quái: nếu không có đứa bé này thì tốt rồi.
Tình Khuynh cắn bờ môi khô khốc, trong lòng quyết tâm, vô luận như thế nào, ai cũng không thể đoạt lấy Oản Oản từ bên người hắn, cho dù đứa con của hắn cũng không thể. Oản Oản là của hắn, đời này thậm chí là vĩnh viễn, hắn cũng sẽ không buông tay. Tình Khuynh ánh mắt lộ ra tia cố chấp, theo bản năng lấy tay đè chặt lên vị trí trên ngực, nơi đó trong lớp áo được khâu một cái túi, chứa vật gì đó cực kì quan trọng với hắn, nhưng vật đó chỉ có mình hắn biết, ngay cả Oản Oản cũng không biết rõ ràng.
“A!!!”
Một tiếng hét thảm thiết, khiến Tình Khuynh thiếu chút nữa té xỉu, hắn lại bất chấp định xông ra bên ngoài, lại bị người hầu đi theo bên cạnh hắn – Chu Đại lang ngăn cản.
“Chủ thượng, hiện tại trong viện ‘nhân đa chủy tạp’*, hiện nay chủ thượng xác nhận đang tĩnh dưỡng thương thế mới đúng.”
(* nhân đa chủy tạp: nhiều người nhiều miệng, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết)
Tình Khuynh liếc nhìn Chu Đại lang một cái, không có một tia ý nguyện muốn lưu lại, lý trí nói cho hắn biết, Chu Đại lang nói không sai. Mặc dù bọn họ có chỉnh đốn ra sao, luôn sẽ có cây đinh (người nằm vùng, mật thám), năng lực hiện nay của hắn nhiều lắm là bảo hộ xung quanh bản thân và xung quanh Oản Oản. Nhưng lúc này, bởi vì Oản Oản sinh mà trong viện có chút hỗn loạn, ai cũng không dám đảm bảo sẽ không có mật thám nhà nào lợi dụng trà trộn vào đây. Nếu hắn đi ra ngoài, ngày sau sẽ không dễ ăn nói với Hoàng hậu và Thừa tướng, nói không chừng còn bắt hắn vào ở trong hoàng cung, giám thị kề bên. Nhưng hắn có lý trí ra sao, cũng không ngăn được nội tâm kích động, hắn sợ hãi nếu lúc này không đi, tương lai sẽ hối hận cả đời. Hắn sợ nếu không lập tức nắm chặt tay Oản Oản, vậy Oản Oản sẽ rời hắn mà đi, không bao giờ quay lại nữa.
“Tránh ra.” Tình Khuynh tuy đã từng học công phu, nhưng lúc đó cũng là dựa theo tiêu chuẩn của mật thám mà học, vả lại lúc đó hắn cũng không dụng tâm, mặc dù có võ phòng thân, cũng không đủ tinh tế. Vài chiêu đã bị Chu Đại lang do Tăng tướng quân phái tới chế trụ, trợn trừng mắt nhìn.
“Mong chủ thượng cân nhắc.” Chu Đại lang bất vi sở động, tính tình của hắn chính là một khúc cây, lúc trước vốn có một chức quan, sau bị giáng chức, trong đó tất nhiên có nguyên nhân hắn từng là bộ hạ dưới trướng Phiêu Kỵ đại tướng quân, nhưng nguyên nhân lớn hơn nữa một phần cũng do con người hắn ngay thẳng, không hiểu đường làm quan, đắc tội không ít quyền thế, lúc này mới bị xử cả nhà lưu đày, được Xảo Biện tiên sinh cứu, đưa một nhà tới chỗ của Tình Khuynh, dốc lòng trung thành.
Lúc này, Tình Khuynh cũng không nói lời nào, ánh mắt đỏ ngầu, cứng rắn đòi xông ra ngoài, dùng lực to lớn, thiếu chút nữa đẩy ngã Chu Đại lang. Chu Đại lang bất đắc dĩ buông tay lui về phía sau, Tình Khuynh được tự do, đương nhiên sẽ không quay đầu lại, mắt thấy vài bước sẽ đi ra cửa, Chu Đại lang muốn cản cũng không cản được nữa, vừa thấy hối hận, chỉ thấy bên cạnh có một bóng người vọt qua. Trước mắt Tình Khuynh cư nhiên tối sầm, liền mềm nhũn xuống, đúng lúc được bóng người kia chặn ngang ôm lấy. (trời ơi, nam tử hán đại trượng phu sao lại được ôm ngang ==’’)
“Ngươi điên rồi phải không?” Chu Đại lang cả kinh, một thân mồ hôi lạnh, vừa muốn bắt bẻ trách móc, lại phát hiện người này không phải người ngoài, chính là một tùy tùng khác của Tình Khuynh cùng làm việc với hắn – Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính tuổi tác xấp xỉ Xuân Thiều, năm đó cha hắn là thân vệ dưới trướng Phiêu Kỵ đại tướng quân, sau Phiêu Kỵ đại tướng quân gặp nạn, hắn cũng thành mồ côi từ trong bụng mẹ, sinh hạ hắn không lâu, mẹ hắn liền cũng qua đời, chỉ để hắn lại cho bà nội tuổi già sức yếu chăm nom. Xảo Biện tiên sinh không đành lòng nhìn cảnh ‘con côi khốn khổ’, liền đón hắn về bên cạnh, muốn dưỡng dục hắn thành tài, ngày sau trở thành cánh tay đắc lực của Tình Khuynh.
Nghiêm Chính đúng là hạt giống tốt như Xảo Biện tiên sinh đã nghĩ, một thân tài năng võ nghệ, học một biết mười, có thể nói là văn võ song toàn, lại vì được Xảo Biện tiên sinh từ nhỏ giáo dục mà nên, cho nên hắn sớm đã đặt tánh mạng của mình vào trong tay Tình Khuynh – một người mà hắn chưa từng gặp mặt. Nếu không phải lúc đó, Nghiêm Chính đang có việc ở bên ngoài, làm sao đến phiên Sát Trọng thủ hạ của Chương Tụ đi đến Thần quốc, còn vì vậy mà làm nữ chủ nhân kinh sợ. Cho nên Chu Đại lang thấy Nghiêm Chính ra tay đánh ngất Tình Khuynh, liền cảm thấy hôm nay có phải hắn phát điên hay không.
(Hóa ra anh áo đen hồi trước hù Oản Oản tên là Sát Trọng)
“Điên hay không điên, bất quá chủ thượng tỉnh lại, ta khẳng định là không xong rồi.” Nghiêm Chính xấu hổ ôm Tình Khuynh trở lại trên sạp, đặt nằm thẳng, lúc này mới xoay người nói: “Vừa nhận được tin tức, thông gia ở xa của Chu lão đầu, gần đây đều có liên hệ với người của phủ Thừa tướng.”
Chu Đại lang tuy rằng tâm tư không biết ngoặt ngoèo, nhưng cũng không ngốc. Như vậy nhất định là Nghiêm Chính nhận được tin tức từ Nam Đô, nói lên Chu lão đầu kia không phải đối địch Tình Khuynh, ngược lại hoàn toàn tương phản. Dưới trướng của Phiêu Kỵ đại tướng quân, từng có hai chúc quan* một văn một võ, văn chính là lão sư của Nghiêm Chính, mưu thần của Tình Khuynh – Xảo Biện tiên sinh. Mà võ quan chính là vị Chu lão đầu trong miệng Nghiêm Chính vừa nói.
Chu lão đầu tên đầy đủ là Chu Cương, vốn cũng là một sơn thôn dã phu, sau vì trên chiến trường hung mãnh, đối nhân trượng nghĩa, được Phiêu Kỵ đại tướng quân nhìn trúng, cùng nhau chiến đấu, cũng qua không ít xuân thu. Phiêu Kỵ đại tướng quân cũng cực kì tín nhiệm hắn, thậm chí đặc biệt đề bạt thành quan Trường sử dưới trướng, lại thỉnh sắc phong được danh hiệu tướng quân, trong tay nắm một đường binh quyền, ngay cả Thừa tướng cũng không dám khinh thường.
Năm đó Phiêu Kỵ đại tướng quân gặp nạn, còn đặc biệt điều hắn đến biên quan thủ thành, lại không mảy may động đến binh quyền trong tay hắn dù chỉ một chút. Hắn cũng từng là thủ hạ của Phiêu Kỵ đại tướng quân, trong triều đình hiện nay, là người có thực quyền lớn nhất.
(* Chúc quan: thủ hạ dưới trướng làm quan)
Đương nhiên, trừ hắn ra, Phiêu Kỵ đại tướng quân còn lưu lại ba vị tướng quân, một vị hiện nay là Phụng Nghĩa tướng quân – Chương Tụ, chỉ có phong hào, không có thực quyền; một vị hiện nay là Kiến Vũ tướng quân – Câu Trì, tuy có binh quyền, nhưng binh lực suy nhược lâu ngày không nói, nhân số cũng ít; cuối cùng đã từng là Việt Kỵ tướng quân, hiện nay là nha tướng – Tăng Hà Tất (Tăng tướng quân).
Nhưng, đối với những người Phiêu Kỵ đại tướng quân lưu lại, Tình Khuynh cũng không hoàn toàn tín nhiệm, trừ bỏ Xảo Biện tiên sinh cùng Tăng Hà Tất ra, Tình Khuynh đều có chỗ giữ lại, thậm chí âm thầm quan sát. Có lẽ kinh nghiệm từ cuộc sống lúc nhỏ, cũng có lẽ là lúc hắn sống trong ở tiểu quan quán luyện được bản lĩnh nhận biết người. Hơn nữa giống như hắn trời sinh liền có loại năng lực nhìn thấu người, cùng với năng lực nhạy bén cao độ. Như vậy một đường tới nay, trừ bỏ Dịch Ngạn Chi ra, hắn quả thật chưa nhìn lầm ai.
Vương thị đứng trước bậc thềm ngẩng cao đầu, khinh thường nhìn rèm cửa phía trước mặt. Nàng mới vừa qua thời gian ở cữ được vài tháng, nhìn hơi hơi có chút mập, nhưng lại không che giấu được khí chất ung dung cùng với dung mạo xinh đẹp của nàng. Vương thị vẫn luôn cho rằng vì bản thân là một người đại phú quý, mặc dù tộc tỷ của nàng trở thành Thái tử phi Thần quốc, nàng cũng ngầm chế giễu, Thái tử phi ngày sau sẽ trở thành tù nhân cũng không biết chừng.
Cho nên, khi nàng lĩnh chỉ được đưa vào cung điện của Chất tử Khởi quốc, trong chớp mắt nàng cư nhiên không muốn sống tiếp nữa, nàng cảm thấy kia quả thực là bôi nhọ phong thái tài hoa của bản thân, nhưng phẫn hận không cam lòng lại khiến nàng chất chứa khẩu khí, có thể tiếp tục sống sót. Mà hiện tại xem ra, quả thực trong mệnh nàng có phú quý, chẳng những Chất tử không tiếp tục ở lại Thần quốc, ngược lại trở về Khởi quốc, sắp tới lại trở thành con trai trưởng dưới danh nghĩa Hoàng hậu, thậm chí tương lai cũng có khả năng trở thành vua của một nước. Nhưng điều quan trọng nhất chính là, nàng sinh hạ được con trai cho hoàng tử, là con trai duy nhất.
Nghĩ đến đây, Vương thị ghen ghét cắn cắn môi, người trong phòng kia rõ ràng chỉ là con gái của một tội thần, vẫn luôn được hoàng tử nuôi ở ngoài cung. Chẳng qua trên đường về nước mới nhớ tới mà đón về, lại không ngờ cũng mang thai, bây giờ còn leo lên trên đầu nàng, làm sao không khiến nàng phẫn nộ cho được. Một con quạ đen cũng muốn tranh giành quang huy của phượng hoàng sao, đáng giận!
“Xin thỉnh an Vương thứ phu nhân, Bảo thứ phu nhân cho mời.” Màn được vén lên, một tiểu nha đầu đi ra từ bên trong, sau khi quỳ gối hành lễ, quy củ nói.
“Làm phiền.” Liếc mắt khinh thường không thèm đếm xỉa đến, Vương thị tiến vào, đầy bụng hỏa, chính là từ “Bảo” này làm nàng tức muốn hộc máu.
Oản Oản nhìn nữ nhân kia đầu đầy trâm cài, đung đa đung đưa tiến vào, cũng không đứng dậy, vuốt giáp bọc móng tay của mình, lành lạnh nói: “Có chuyện gì?”
Loại ngữ khí khinh thường, loại thái độ khinh bỉ này, khiến Vương thị hận không thể đi lên quạt ra mấy bạt tai, nhưng nàng cũng không dám, nay lại có việc cầu, cho nên không thể không cúi đầu cố nén xuống, máy móc thi lễ một cái nói: “Thỉnh an Bảo thứ phu nhân.”
Oản Oản làm biếng đáp lại nàng ta, chỉ gật gật đầu, sống mũi ‘ừm’ một tiếng.
Vương thị ở trong tay áo bấm vào lòng bàn tay mình, hít sâu một hơi, lại liếc mắt nhìn nữ nhân trên sạp, tinh xảo thanh nhã, chân mày lại lộ ra nét yêu mị, quả nhiên là loại nữ nhân hạ tiện đi ra từ nơi đó.
“Không biết thương thế của điện hạ ra sao?”
Oản Oản nhíu mày, trong lòng buồn cười, mới sinh con xong đã muốn tranh thủ tình cảm rồi sao?
“Còn cần phải tĩnh dưỡng.”
Vương thị khẽ cắn môi, những lời này nàng một đường đã nghe mấy lần, trước kia nàng mang thai thì thôi đi, bây giờ nàng đã ra tháng, nữ nhân Tống thị kia đã chết, nàng làm sao còn có thể thành thật chui rúc ở phía sau, chờ điện hạ quên nàng chứ?
“Thiếp nay đã tốt, cũng đã nhiều ngày không gặp điện hạ, trong lòng lo lắng không thôi, đêm không thể an giấc, vả lại Đại lang sinh ra cho tới nay cũng chưa gặp được phụ thân, còn mong phu nhân thương hại một mảnh tấm lòng son của con trẻ.” Vương thị khom người chắp tay thi lễ, mặc dù không thấy quỳ, nhưng cũng coi như là đại lễ rồi.
Tiếc rằng, Oản Oản chỉ giơ tay huơ huơ, thay đổi tư thế tựa vào trên bàn con, ngay cả tiến lên đỡ cũng không đỡ, lười nhác trả lời: “Thất lang thân thể không khỏe, chúng ta làm nữ nhân, lý ra nên thương cảm, đừng nên lấy con ra mà làm kiêu, ngươi hãy lui ra đi.”
“Ngươi!” Vương thị đã xuống nước năn nỉ như vậy, chính là hi vọng có thể gặp mặt hoàng tử một lần, không ngờ nữ nhân này chẳng những không cho, ngược lại còn xưng hô hoàng tử vô cùng thân thiết như thế, quả thật là đáng giận.
“Tử Hộ, ta mệt rồi.” Oản Oản cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu, đưa tay cho Tử Hộ, Tử Hộ vội cúi người đỡ nàng dậy, rồi đi vào nội thất.
“Tiễn Vương thứ phu nhân ra ngoài đi.”
“Vâng.” Quất Diệp khom người đáp, xoay người tiến đến bên cạnh Vương thị, cũng không nói gì, chỉ khom người cúi đầu, đứng ở một bên.
“Ngươi! Ngươi được lắm! Hừ!” Vương thị hất làn váy dài một cái, tức giận đến mặt đỏ bừng, xoay người liền đi ra ngoài, Quất Diệp lại lui ra sau vài bước đi theo sau nàng.
“Phu nhân...” Tử Hộ nghiêng đầu nhìn Oản Oản.
Oản Oản nghiêng đầu, hơi hơi nhếch môi, như hoang mang nói: “Thất lang cho ta phiền toái lớn như vậy, ta có nên giáo huấn hắn một chút hay không?”
Tử Hộ co đầu lại, không dám mở miệng.
Hôm sau, tiền viện truyền đến tin tức, thứ phu nhân Vương thị kiêu căng khó bảo, phẩm hạnh không quy củ, ra lệnh từ ngày hôm đó cấm túc, kể cả trên đường về Nam Đô, cũng không được rời xe ngựa nửa bước, vi phạm sẽ phạt nặng.
“Phu nhân... Dùng sức a...”
“Lại thêm một chút nữa, đã sắp nhìn thấy đầu...”
Tình Khuynh ngồi trong gian phòng cách phòng sinh, gắt gao nắm chặt ống tay áo của mình, nôn nóng hai chân cọ qua cọ lại, giống như trên chiếu hương bồ có sâu vậy. Gương mặt vốn trắng nõn thấm đầy mồ hôi, vẻ mặt nghiêm túc có chút dữ tợn, cánh môi hơi run run cho thấy nội tâm hắn khủng hoảng.
Tình Khuynh chưa từng thấy người khác sinh con, cho dù trên đường đi vài nữ nhân của Chất tử giả kia sinh con, hắn cũng không nhìn qua, đều là nữ nhân sinh xong rồi, bà vú tiến vào bẩm báo, hắn biết kết quả là được. Còn tình huống trước mắt, thanh âm thống khổ của Oản Oản giống như kim đâm, đâm vào trong lòng hắn, cư nhiên lại khiến hắn sinh ra ý tưởng kỳ quái: nếu không có đứa bé này thì tốt rồi.
Tình Khuynh cắn bờ môi khô khốc, trong lòng quyết tâm, vô luận như thế nào, ai cũng không thể đoạt lấy Oản Oản từ bên người hắn, cho dù đứa con của hắn cũng không thể. Oản Oản là của hắn, đời này thậm chí là vĩnh viễn, hắn cũng sẽ không buông tay. Tình Khuynh ánh mắt lộ ra tia cố chấp, theo bản năng lấy tay đè chặt lên vị trí trên ngực, nơi đó trong lớp áo được khâu một cái túi, chứa vật gì đó cực kì quan trọng với hắn, nhưng vật đó chỉ có mình hắn biết, ngay cả Oản Oản cũng không biết rõ ràng.
“A!!!”
Một tiếng hét thảm thiết, khiến Tình Khuynh thiếu chút nữa té xỉu, hắn lại bất chấp định xông ra bên ngoài, lại bị người hầu đi theo bên cạnh hắn – Chu Đại lang ngăn cản.
“Chủ thượng, hiện tại trong viện ‘nhân đa chủy tạp’*, hiện nay chủ thượng xác nhận đang tĩnh dưỡng thương thế mới đúng.”
(* nhân đa chủy tạp: nhiều người nhiều miệng, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết)
Tình Khuynh liếc nhìn Chu Đại lang một cái, không có một tia ý nguyện muốn lưu lại, lý trí nói cho hắn biết, Chu Đại lang nói không sai. Mặc dù bọn họ có chỉnh đốn ra sao, luôn sẽ có cây đinh (người nằm vùng, mật thám), năng lực hiện nay của hắn nhiều lắm là bảo hộ xung quanh bản thân và xung quanh Oản Oản. Nhưng lúc này, bởi vì Oản Oản sinh mà trong viện có chút hỗn loạn, ai cũng không dám đảm bảo sẽ không có mật thám nhà nào lợi dụng trà trộn vào đây. Nếu hắn đi ra ngoài, ngày sau sẽ không dễ ăn nói với Hoàng hậu và Thừa tướng, nói không chừng còn bắt hắn vào ở trong hoàng cung, giám thị kề bên. Nhưng hắn có lý trí ra sao, cũng không ngăn được nội tâm kích động, hắn sợ hãi nếu lúc này không đi, tương lai sẽ hối hận cả đời. Hắn sợ nếu không lập tức nắm chặt tay Oản Oản, vậy Oản Oản sẽ rời hắn mà đi, không bao giờ quay lại nữa.
“Tránh ra.” Tình Khuynh tuy đã từng học công phu, nhưng lúc đó cũng là dựa theo tiêu chuẩn của mật thám mà học, vả lại lúc đó hắn cũng không dụng tâm, mặc dù có võ phòng thân, cũng không đủ tinh tế. Vài chiêu đã bị Chu Đại lang do Tăng tướng quân phái tới chế trụ, trợn trừng mắt nhìn.
“Mong chủ thượng cân nhắc.” Chu Đại lang bất vi sở động, tính tình của hắn chính là một khúc cây, lúc trước vốn có một chức quan, sau bị giáng chức, trong đó tất nhiên có nguyên nhân hắn từng là bộ hạ dưới trướng Phiêu Kỵ đại tướng quân, nhưng nguyên nhân lớn hơn nữa một phần cũng do con người hắn ngay thẳng, không hiểu đường làm quan, đắc tội không ít quyền thế, lúc này mới bị xử cả nhà lưu đày, được Xảo Biện tiên sinh cứu, đưa một nhà tới chỗ của Tình Khuynh, dốc lòng trung thành.
Lúc này, Tình Khuynh cũng không nói lời nào, ánh mắt đỏ ngầu, cứng rắn đòi xông ra ngoài, dùng lực to lớn, thiếu chút nữa đẩy ngã Chu Đại lang. Chu Đại lang bất đắc dĩ buông tay lui về phía sau, Tình Khuynh được tự do, đương nhiên sẽ không quay đầu lại, mắt thấy vài bước sẽ đi ra cửa, Chu Đại lang muốn cản cũng không cản được nữa, vừa thấy hối hận, chỉ thấy bên cạnh có một bóng người vọt qua. Trước mắt Tình Khuynh cư nhiên tối sầm, liền mềm nhũn xuống, đúng lúc được bóng người kia chặn ngang ôm lấy. (trời ơi, nam tử hán đại trượng phu sao lại được ôm ngang ==’’)
“Ngươi điên rồi phải không?” Chu Đại lang cả kinh, một thân mồ hôi lạnh, vừa muốn bắt bẻ trách móc, lại phát hiện người này không phải người ngoài, chính là một tùy tùng khác của Tình Khuynh cùng làm việc với hắn – Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính tuổi tác xấp xỉ Xuân Thiều, năm đó cha hắn là thân vệ dưới trướng Phiêu Kỵ đại tướng quân, sau Phiêu Kỵ đại tướng quân gặp nạn, hắn cũng thành mồ côi từ trong bụng mẹ, sinh hạ hắn không lâu, mẹ hắn liền cũng qua đời, chỉ để hắn lại cho bà nội tuổi già sức yếu chăm nom. Xảo Biện tiên sinh không đành lòng nhìn cảnh ‘con côi khốn khổ’, liền đón hắn về bên cạnh, muốn dưỡng dục hắn thành tài, ngày sau trở thành cánh tay đắc lực của Tình Khuynh.
Nghiêm Chính đúng là hạt giống tốt như Xảo Biện tiên sinh đã nghĩ, một thân tài năng võ nghệ, học một biết mười, có thể nói là văn võ song toàn, lại vì được Xảo Biện tiên sinh từ nhỏ giáo dục mà nên, cho nên hắn sớm đã đặt tánh mạng của mình vào trong tay Tình Khuynh – một người mà hắn chưa từng gặp mặt. Nếu không phải lúc đó, Nghiêm Chính đang có việc ở bên ngoài, làm sao đến phiên Sát Trọng thủ hạ của Chương Tụ đi đến Thần quốc, còn vì vậy mà làm nữ chủ nhân kinh sợ. Cho nên Chu Đại lang thấy Nghiêm Chính ra tay đánh ngất Tình Khuynh, liền cảm thấy hôm nay có phải hắn phát điên hay không.
(Hóa ra anh áo đen hồi trước hù Oản Oản tên là Sát Trọng)
“Điên hay không điên, bất quá chủ thượng tỉnh lại, ta khẳng định là không xong rồi.” Nghiêm Chính xấu hổ ôm Tình Khuynh trở lại trên sạp, đặt nằm thẳng, lúc này mới xoay người nói: “Vừa nhận được tin tức, thông gia ở xa của Chu lão đầu, gần đây đều có liên hệ với người của phủ Thừa tướng.”
Chu Đại lang tuy rằng tâm tư không biết ngoặt ngoèo, nhưng cũng không ngốc. Như vậy nhất định là Nghiêm Chính nhận được tin tức từ Nam Đô, nói lên Chu lão đầu kia không phải đối địch Tình Khuynh, ngược lại hoàn toàn tương phản. Dưới trướng của Phiêu Kỵ đại tướng quân, từng có hai chúc quan* một văn một võ, văn chính là lão sư của Nghiêm Chính, mưu thần của Tình Khuynh – Xảo Biện tiên sinh. Mà võ quan chính là vị Chu lão đầu trong miệng Nghiêm Chính vừa nói.
Chu lão đầu tên đầy đủ là Chu Cương, vốn cũng là một sơn thôn dã phu, sau vì trên chiến trường hung mãnh, đối nhân trượng nghĩa, được Phiêu Kỵ đại tướng quân nhìn trúng, cùng nhau chiến đấu, cũng qua không ít xuân thu. Phiêu Kỵ đại tướng quân cũng cực kì tín nhiệm hắn, thậm chí đặc biệt đề bạt thành quan Trường sử dưới trướng, lại thỉnh sắc phong được danh hiệu tướng quân, trong tay nắm một đường binh quyền, ngay cả Thừa tướng cũng không dám khinh thường.
Năm đó Phiêu Kỵ đại tướng quân gặp nạn, còn đặc biệt điều hắn đến biên quan thủ thành, lại không mảy may động đến binh quyền trong tay hắn dù chỉ một chút. Hắn cũng từng là thủ hạ của Phiêu Kỵ đại tướng quân, trong triều đình hiện nay, là người có thực quyền lớn nhất.
(* Chúc quan: thủ hạ dưới trướng làm quan)
Đương nhiên, trừ hắn ra, Phiêu Kỵ đại tướng quân còn lưu lại ba vị tướng quân, một vị hiện nay là Phụng Nghĩa tướng quân – Chương Tụ, chỉ có phong hào, không có thực quyền; một vị hiện nay là Kiến Vũ tướng quân – Câu Trì, tuy có binh quyền, nhưng binh lực suy nhược lâu ngày không nói, nhân số cũng ít; cuối cùng đã từng là Việt Kỵ tướng quân, hiện nay là nha tướng – Tăng Hà Tất (Tăng tướng quân).
Nhưng, đối với những người Phiêu Kỵ đại tướng quân lưu lại, Tình Khuynh cũng không hoàn toàn tín nhiệm, trừ bỏ Xảo Biện tiên sinh cùng Tăng Hà Tất ra, Tình Khuynh đều có chỗ giữ lại, thậm chí âm thầm quan sát. Có lẽ kinh nghiệm từ cuộc sống lúc nhỏ, cũng có lẽ là lúc hắn sống trong ở tiểu quan quán luyện được bản lĩnh nhận biết người. Hơn nữa giống như hắn trời sinh liền có loại năng lực nhìn thấu người, cùng với năng lực nhạy bén cao độ. Như vậy một đường tới nay, trừ bỏ Dịch Ngạn Chi ra, hắn quả thật chưa nhìn lầm ai.
Bình luận facebook