Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Yêu Bà Xã Từ Nhỏ - Chương 44: Không chê
Sau khi lô đá Paraiba Tourmalin được Đình Thiên giải quyết thì Giai Kỳ cũng không lo lắng nữa. Nhưng điều cô lo lắng hơn cả là chuyện cổ đông. Chuyện này thật sự thì cũng không khó đối với cô. Nhưng một khi chuyện này không giải quyết thì sau này sẽ có rất nhiều vấn đề khác phát sinh.
Hôm nay Giai Kỳ thật sự không muốn tỉnh dậy chút nào. Nguyên nhân chính là do tối qua anh đã hành cô tới gần sáng. Con sói bị bỏ đói hơn một năm trời, nên không thể kiềm chế bản thân mình được. Cả người cô đau nhức, mệt mỏi. Nhưng mà cô vẫn phải dậy sớm vì hôm nay có cuộc họp của tất cả cổ đông.
Giai Kỳ muốn vén chăn, rồi nhẹ nhàng bước xuống giường để không làm Đình Thiên tỉnh dậy. Nhưng suy nghĩ là một chuyện còn làm là một chuyện khác. Giai Kỳ không thể nào ngồi dậy được. Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên.
- "Ông xã... ông xã..."
Như một thói quen từ khi kết hôn, Đình Thiên lập tức trả lời Giai Kỳ.
- "Sao vậy bà xã?"
- "Anh mau đưa em vào phòng tắm thay đồ"
- "Bà xã, trời còn sớm lắm. Ngủ thêm chút nữa đi... dù gì tối qua em rất mệt"
- "Em mệt không phải là do anh gây ra sao?"
- "Là anh làm nên em đừng có giận anh nữa. Anh biết sai rồi nên em nằm xuống ngủ tiếp đi"
- "Không ngủ nữa"
Giai Kỳ cảm thấy hơi tức rồi nhưng vẫn nhẹ nhàng nói. Còn Đình Thiên thì vừa ôm cô vừa trả lời trong khi mắt vẫn không chịu mở.
- "Đình Thiên, anh bế em vào thay đồ đi. Một chút nữa con mà vào đây thì em biết phải làm sao đây"
- "Hân Hân chưa dậy đâu nên bà xã đừng có lo. Cứ ngủ thêm chút nữa đi"
- "Còn họp cổ đông nữa mà anh."
- "Không cần lo lắng quá. Họp lúc 9 giờ nên em cứ bình tĩnh. 8 giờ em dậy vẫn còn kịp huống chi mới có 6 giờ"
- " Anh đổi thời gian họp lúc nào vậy?"
- "Sau khi em ngất đi"
- "Lúc đó là 3 giờ sáng. Ai còn nghe anh gọi nữa?"
- "Nhã Vy... buổi đó Nhã Vy vẫn còn làm việc"
- "Sao anh biết được"
- "Anh là ông chủ của Nhã Vy. Anh thấy dạo này Nhã Vy cũng rảnh rỗi. Nên anh tạo thêm công việc cho em ấy thôi"
- "Anh như đoán trước được tương lai... nhỉ"
- "Ông xã em rất giỏi đúng không?"
- "Rất giỏi"
- "Vậy bà xã có gì để thưởng cho ông xã không?"
- "Không có nha"
- "Bất công quá. Bà xã luôn thưởng kẹo cho Hân Hân, khi con làm đúng. Vậy mà lại không thưởng cho anh"
- "Anh mấy tuổi rồi mà vẫn còn ghen tị với con gái của anh. Hay anh muốn em thưởng cho anh vài viên kẹo"
- "Mới 26 thôi. Vẫn còn rất trẻ chưa có già. Mà anh không thích ăn kẹo"
- "Ông xã, anh nên nhớ em bằng tuổi của anh đấy"
- "Anh biết mà."
- "Nhưng anh vẫn được mẹ sinh ra trước em vài tháng. Suy ra so với em thì anh cũng già lắm rồi"
- "Bà xã có muốn kiểm tra xem không?"
- "Cái đó em không cần đâu"
- "Cần chứ... em phải kiểm tra một chút"
- "Không cần"
Giai Kỳ ngồi bật dậy, nhưng lưng đau nên cô đã ngã trở lại giường. Cái lưng của cô như sắp gãy ra. Tiếng kêu của cô lại vang lên tiếp.
- "Ui... ui..."
- "Sao vậy?"
- "Đau... lưng em đau lắm. Mau đỡ em"
- "Được rồi... lần sau không ngồi dậy được thì đừng có cố"
- "Đây không phải là tại anh sao?"
- "Được rồi... tất cả là lỗi của anh. Bây giờ anh bế em vào phòng tắm thay đồ"
- "Vâng ạ"
Giai Kỳ được Đình Thiên bế vào phòng tắm. Cô được anh giúp làm mọi việc kể cả thay đồ. Cô khoác lên mình bộ váy công sở voan điệu đà. Bộ váy này đáp ứng được vẻ ngoài lịch sự, kín đáo vừa đủ mà vẫn điệu đà, nữ tính. Đó cũng là lý do mà những chiếc áo váy đính nơ voan công sở cầu kỳ lại được cô yêu thích. Bên cạnh đó, nhà thiết kế với sở thích của cô đã tạo ra điểm nhấn riêng chi tiết nơ thắt gắn lệch vai,....
Áo váy thay xong thì Giai Kỳ tự mình trang điểm. Còn Đình Thiên cũng vào phòng tắm thay đồ. Sau một lúc anh cũng bước ra với bộ quần áo quần màu đen. Đồ của anh dường như chỉ toàn những màu tối. Màu nhiều nhất chính là màu đen. Cô đã có nhiều lần nói anh thay đổi phong cách, nhưng anh chẳng nghe. Trong tủ đồ của anh cũng chỉ có vài chiếc áo sơ mi trắng. Do cô tặng anh vào những lúc sinh nhật.
Giai Kỳ rất thích mặc đồ cùng tông màu với Đình Thiên. Nên đồ mặc đi làm của cô và anh rất giống nhau. Vì thế cô luôn chuẩn bị đồ cho anh luôn. Anh cũng không phản đối nên cô rất là vui vẻ. Nhìn thấy vợ mình đã trang điểm xong thì anh mới nói:
- "Bà xã, anh vừa mới nghĩ ra một chuyện"
- "Chuyện gì sao ông xã? Có quan trọng không ạ"
- "Rất là quan trọng"
- "Nếu quan trọng thì anh nói nhanh đi"
- "Bà xã của anh ngày càng quyến rũ"
- "Nhưng từ khi sinh con, em xấu hơn trước đây rồi. Anh có chê em không?"
- "Làm sao mà chê được. Vợ của anh là người đẹp nhất trong mắt anh"
- "Anh nói có thật không?"
- "Tất nhiên là thật rồi. Đối với người khác thì anh không biết... Nhưng đối với anh thì em là người đẹp nhất"
- "Sao anh dẻo miệng quá vậy"
- "Nói với vợ thì anh cảm thấy rất là bình thường. Vậy nên tối nay..."
- "Không"
Giai Kỳ thừa biết anh đang định nói gì. Cô quá hiểu anh rồi. Anh chính là một con sói đói.
Hôm nay Giai Kỳ thật sự không muốn tỉnh dậy chút nào. Nguyên nhân chính là do tối qua anh đã hành cô tới gần sáng. Con sói bị bỏ đói hơn một năm trời, nên không thể kiềm chế bản thân mình được. Cả người cô đau nhức, mệt mỏi. Nhưng mà cô vẫn phải dậy sớm vì hôm nay có cuộc họp của tất cả cổ đông.
Giai Kỳ muốn vén chăn, rồi nhẹ nhàng bước xuống giường để không làm Đình Thiên tỉnh dậy. Nhưng suy nghĩ là một chuyện còn làm là một chuyện khác. Giai Kỳ không thể nào ngồi dậy được. Giọng nói ngọt ngào của cô vang lên.
- "Ông xã... ông xã..."
Như một thói quen từ khi kết hôn, Đình Thiên lập tức trả lời Giai Kỳ.
- "Sao vậy bà xã?"
- "Anh mau đưa em vào phòng tắm thay đồ"
- "Bà xã, trời còn sớm lắm. Ngủ thêm chút nữa đi... dù gì tối qua em rất mệt"
- "Em mệt không phải là do anh gây ra sao?"
- "Là anh làm nên em đừng có giận anh nữa. Anh biết sai rồi nên em nằm xuống ngủ tiếp đi"
- "Không ngủ nữa"
Giai Kỳ cảm thấy hơi tức rồi nhưng vẫn nhẹ nhàng nói. Còn Đình Thiên thì vừa ôm cô vừa trả lời trong khi mắt vẫn không chịu mở.
- "Đình Thiên, anh bế em vào thay đồ đi. Một chút nữa con mà vào đây thì em biết phải làm sao đây"
- "Hân Hân chưa dậy đâu nên bà xã đừng có lo. Cứ ngủ thêm chút nữa đi"
- "Còn họp cổ đông nữa mà anh."
- "Không cần lo lắng quá. Họp lúc 9 giờ nên em cứ bình tĩnh. 8 giờ em dậy vẫn còn kịp huống chi mới có 6 giờ"
- " Anh đổi thời gian họp lúc nào vậy?"
- "Sau khi em ngất đi"
- "Lúc đó là 3 giờ sáng. Ai còn nghe anh gọi nữa?"
- "Nhã Vy... buổi đó Nhã Vy vẫn còn làm việc"
- "Sao anh biết được"
- "Anh là ông chủ của Nhã Vy. Anh thấy dạo này Nhã Vy cũng rảnh rỗi. Nên anh tạo thêm công việc cho em ấy thôi"
- "Anh như đoán trước được tương lai... nhỉ"
- "Ông xã em rất giỏi đúng không?"
- "Rất giỏi"
- "Vậy bà xã có gì để thưởng cho ông xã không?"
- "Không có nha"
- "Bất công quá. Bà xã luôn thưởng kẹo cho Hân Hân, khi con làm đúng. Vậy mà lại không thưởng cho anh"
- "Anh mấy tuổi rồi mà vẫn còn ghen tị với con gái của anh. Hay anh muốn em thưởng cho anh vài viên kẹo"
- "Mới 26 thôi. Vẫn còn rất trẻ chưa có già. Mà anh không thích ăn kẹo"
- "Ông xã, anh nên nhớ em bằng tuổi của anh đấy"
- "Anh biết mà."
- "Nhưng anh vẫn được mẹ sinh ra trước em vài tháng. Suy ra so với em thì anh cũng già lắm rồi"
- "Bà xã có muốn kiểm tra xem không?"
- "Cái đó em không cần đâu"
- "Cần chứ... em phải kiểm tra một chút"
- "Không cần"
Giai Kỳ ngồi bật dậy, nhưng lưng đau nên cô đã ngã trở lại giường. Cái lưng của cô như sắp gãy ra. Tiếng kêu của cô lại vang lên tiếp.
- "Ui... ui..."
- "Sao vậy?"
- "Đau... lưng em đau lắm. Mau đỡ em"
- "Được rồi... lần sau không ngồi dậy được thì đừng có cố"
- "Đây không phải là tại anh sao?"
- "Được rồi... tất cả là lỗi của anh. Bây giờ anh bế em vào phòng tắm thay đồ"
- "Vâng ạ"
Giai Kỳ được Đình Thiên bế vào phòng tắm. Cô được anh giúp làm mọi việc kể cả thay đồ. Cô khoác lên mình bộ váy công sở voan điệu đà. Bộ váy này đáp ứng được vẻ ngoài lịch sự, kín đáo vừa đủ mà vẫn điệu đà, nữ tính. Đó cũng là lý do mà những chiếc áo váy đính nơ voan công sở cầu kỳ lại được cô yêu thích. Bên cạnh đó, nhà thiết kế với sở thích của cô đã tạo ra điểm nhấn riêng chi tiết nơ thắt gắn lệch vai,....
Áo váy thay xong thì Giai Kỳ tự mình trang điểm. Còn Đình Thiên cũng vào phòng tắm thay đồ. Sau một lúc anh cũng bước ra với bộ quần áo quần màu đen. Đồ của anh dường như chỉ toàn những màu tối. Màu nhiều nhất chính là màu đen. Cô đã có nhiều lần nói anh thay đổi phong cách, nhưng anh chẳng nghe. Trong tủ đồ của anh cũng chỉ có vài chiếc áo sơ mi trắng. Do cô tặng anh vào những lúc sinh nhật.
Giai Kỳ rất thích mặc đồ cùng tông màu với Đình Thiên. Nên đồ mặc đi làm của cô và anh rất giống nhau. Vì thế cô luôn chuẩn bị đồ cho anh luôn. Anh cũng không phản đối nên cô rất là vui vẻ. Nhìn thấy vợ mình đã trang điểm xong thì anh mới nói:
- "Bà xã, anh vừa mới nghĩ ra một chuyện"
- "Chuyện gì sao ông xã? Có quan trọng không ạ"
- "Rất là quan trọng"
- "Nếu quan trọng thì anh nói nhanh đi"
- "Bà xã của anh ngày càng quyến rũ"
- "Nhưng từ khi sinh con, em xấu hơn trước đây rồi. Anh có chê em không?"
- "Làm sao mà chê được. Vợ của anh là người đẹp nhất trong mắt anh"
- "Anh nói có thật không?"
- "Tất nhiên là thật rồi. Đối với người khác thì anh không biết... Nhưng đối với anh thì em là người đẹp nhất"
- "Sao anh dẻo miệng quá vậy"
- "Nói với vợ thì anh cảm thấy rất là bình thường. Vậy nên tối nay..."
- "Không"
Giai Kỳ thừa biết anh đang định nói gì. Cô quá hiểu anh rồi. Anh chính là một con sói đói.
Bình luận facebook