Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 31 AXIT
CHƯƠNG 31: AXIT
Trong đêm tối, khuôn mặt đáng sợ ấy càng trở nên khiếp sợ hơn.
Ánh mắt của Mộ Khác Như nhìn theo phía sau cô ta: “Con tôi đâu?”
Hà Nhạn cười lạnh nhạt một tiếng, âm thanh u ám pha cả sự điên dồ: “Chết đến nơi rồi, còn có thời gian nghĩ đến con? Mộ Khắc Như, cô có biết tôi đợi ngày hôm nay bao lâu rồi không? Hôm nay, tôi phải hủy hoại cô triệt để!”
Nghĩ đến tâm nguyện bao lâu nay cuối cùng có thể thực hiện, toàn bộ con người của Hà Nhạn phát điên lên, nụ cười méo đi.
Chỉ cần không có Mộ Khắc Như, chỉ cần người phụ nữ này bị loại bỏ hoàn toàn, hai vật phá hoại mà cô để lại đều bị trừ khử đi, thì Kỷ Nguyên Tường nhất định có thể quên cô hoàn toàn, và cũng có thể trở về bên cạnh cô ta!
Thế nhưng, trước khi giết chết Mộ Khắc Như, cô ta nhất định phải từ từ giày vò cô, đến khi cô bị cứa đi từng miếng từng miếng thịt một, thì mới thỏa nỗi hận trong cô ta.
“Hà Nhạn, cô điên thật rồi rồi!” Mộ Khác Như từ từ lấy ra cây gậy sắt sau lưng, nếu như lát nữa Hà Nhạn đối phó cô, cô bắt buộc phải tự vệ.
“Bốn năm trước, cô điên rồi, cô không có được Kỷ Nguyên Tường, nên mới đem mọi tai họa giáng lên đầu tôi, hại tôi hết lần này đến lần khác. Cho đến bây giờ, cô còn không biết hối cải. Nếu như Kỷ Nguyên Tường muốn cô thì trong thời gian 4 năm, cô đã là bà Kỷ từ lâu rồi, nhưng cô vẫn không phải… Điều đó nói lên điều gì? Hà Nhạn, cô và tôi đều hiểu rõ, bây giờ trả lại con cho tôi, món nợ trước đây đều xí xóa, tôi không làm khó cô. Cô thấy như thế nào?”
Mộ Khác Như điềm tĩnh nói rõ sự thật với Hà Nhạn lần nữa, trong thời gian 4 năm nay, trái tim của anh hướng về ai, vừa nhìn là biết rồi.
Thế nhưng vậy thì đã sao?
Vì sự xuất hiện của Mộ Khắc Như, Kỷ Nguyên Tường mới có thể lần quay đầu hết lần này đến lần khác, nếu như Mộ Khác Như hoàn toàn biến mất, anh nhất định sẽ nhìn thấy bản thân mình vẫn luôn chờ ở phía sau anh.
“Mộ Khắc Như, nói nhiều hơn nữa cũng có tác dụng gì, hôm nay tôi đã sắp sẵn ván cờ này, thì sẽ không để cô trở về một cách bình yên vô sự.”
Hà Nhạn từ từ lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ từ trong túi áo, mang theo nụ cười nham hiểm, mở nắp bình ra.
Chất lỏng trong bình khiến mũi Mộ Khác Như co lại, trong lòng dần dần nổi lên một dự cảm không lành, Hà Nhạn hận cô đến tận xương tủy, vậy thì chất lỏng ở trong bình chỉ có thể là …axit!
“Cô tự xưng là xinh đẹp, tôi cũng thừa nhận, chúng ta tuy là chị em, nhưng cô lại đẹp hơn nhiều. Vậy thì từ nay trở về sau, khuôn mặt đó của cô còn có thể đi dỗ đàn ông được nữa không?”
Hà Nhạn cười, sau đó con mắt sắc nhọn thay đổi, hất axit lên khuôn mặt của Mộ Khắc Như. Chất lỏng hất lên trong không trung, rồi chĩa vào khuôn mặt của Mộ Khắc Như.
Sắc mặt của Mộ Khác Như đột nhiên trắng bệnh, cổ họng thắt lại, con mắt mở to hoảng loạn kêu lên tiếng sợ hãi. Theo phản ứng tự nhiên của bản thân, cô nhanh chóng giơ cái cặp lên, chắn theo quỹ đạo mà axit hất ra.
Chiếc cặp đã chắn lấy một phần của axit, tiếng xèo xèo ăn mòn, làm thay đổi thần kinh của Mộ Khắc Như, một phần lớn chất lỏng đó đã được cặp chắn lại. Còn một phần nhỏ thì mắc lại, axit bắn vào cánh tay, ngực của Mộ Khắc Như.
Đau đớn tột cùng khiến cô chao đảo, nhưng lúc này, cô không dám sơ ý, cố gắng kìm chế sự đau đớn trên cơ thể, cô giơ gậy sắt lên, đánh vào người Hà Nhạn.
Tự vệ là bản năng, Hà Nhạn đâu ngờ đến, lại gặp may đến vậy, axit mà cô ta hất ra lại được cặp chắn lại.
Sau đó, cô ta định giở trò lần nữa, thế nhưng Mộ Khác Như hoàn toàn không để cho cô ta bất kì cơ hội nào. Một gậy đập vỡ lọ thủy tinh, sau tiếng lọ vỡ vang lên, cô không nể nang gì mà đánh vào lưng Hà Nhạn ngã xuống đất.
Cô ta đau đớn, loạng choạng vài bước, cả người theo đó ngã xuống, còn khuôn mặt xinh đẹp ấy, trùng hợp thế nào lại ngã quỵ vào chỗ lọ axit bị vỡ.
Chỗ axit vẫn chưa phản ứng hết đó, trong tức khắc dính vào mặt cô ta, ngay sau đó tiếng thét gào thảm thiết đã xé rách xưởng đóng thuyền tĩnh mịch!
Trong đêm tối, khuôn mặt đáng sợ ấy càng trở nên khiếp sợ hơn.
Ánh mắt của Mộ Khác Như nhìn theo phía sau cô ta: “Con tôi đâu?”
Hà Nhạn cười lạnh nhạt một tiếng, âm thanh u ám pha cả sự điên dồ: “Chết đến nơi rồi, còn có thời gian nghĩ đến con? Mộ Khắc Như, cô có biết tôi đợi ngày hôm nay bao lâu rồi không? Hôm nay, tôi phải hủy hoại cô triệt để!”
Nghĩ đến tâm nguyện bao lâu nay cuối cùng có thể thực hiện, toàn bộ con người của Hà Nhạn phát điên lên, nụ cười méo đi.
Chỉ cần không có Mộ Khắc Như, chỉ cần người phụ nữ này bị loại bỏ hoàn toàn, hai vật phá hoại mà cô để lại đều bị trừ khử đi, thì Kỷ Nguyên Tường nhất định có thể quên cô hoàn toàn, và cũng có thể trở về bên cạnh cô ta!
Thế nhưng, trước khi giết chết Mộ Khắc Như, cô ta nhất định phải từ từ giày vò cô, đến khi cô bị cứa đi từng miếng từng miếng thịt một, thì mới thỏa nỗi hận trong cô ta.
“Hà Nhạn, cô điên thật rồi rồi!” Mộ Khác Như từ từ lấy ra cây gậy sắt sau lưng, nếu như lát nữa Hà Nhạn đối phó cô, cô bắt buộc phải tự vệ.
“Bốn năm trước, cô điên rồi, cô không có được Kỷ Nguyên Tường, nên mới đem mọi tai họa giáng lên đầu tôi, hại tôi hết lần này đến lần khác. Cho đến bây giờ, cô còn không biết hối cải. Nếu như Kỷ Nguyên Tường muốn cô thì trong thời gian 4 năm, cô đã là bà Kỷ từ lâu rồi, nhưng cô vẫn không phải… Điều đó nói lên điều gì? Hà Nhạn, cô và tôi đều hiểu rõ, bây giờ trả lại con cho tôi, món nợ trước đây đều xí xóa, tôi không làm khó cô. Cô thấy như thế nào?”
Mộ Khác Như điềm tĩnh nói rõ sự thật với Hà Nhạn lần nữa, trong thời gian 4 năm nay, trái tim của anh hướng về ai, vừa nhìn là biết rồi.
Thế nhưng vậy thì đã sao?
Vì sự xuất hiện của Mộ Khắc Như, Kỷ Nguyên Tường mới có thể lần quay đầu hết lần này đến lần khác, nếu như Mộ Khác Như hoàn toàn biến mất, anh nhất định sẽ nhìn thấy bản thân mình vẫn luôn chờ ở phía sau anh.
“Mộ Khắc Như, nói nhiều hơn nữa cũng có tác dụng gì, hôm nay tôi đã sắp sẵn ván cờ này, thì sẽ không để cô trở về một cách bình yên vô sự.”
Hà Nhạn từ từ lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ từ trong túi áo, mang theo nụ cười nham hiểm, mở nắp bình ra.
Chất lỏng trong bình khiến mũi Mộ Khác Như co lại, trong lòng dần dần nổi lên một dự cảm không lành, Hà Nhạn hận cô đến tận xương tủy, vậy thì chất lỏng ở trong bình chỉ có thể là …axit!
“Cô tự xưng là xinh đẹp, tôi cũng thừa nhận, chúng ta tuy là chị em, nhưng cô lại đẹp hơn nhiều. Vậy thì từ nay trở về sau, khuôn mặt đó của cô còn có thể đi dỗ đàn ông được nữa không?”
Hà Nhạn cười, sau đó con mắt sắc nhọn thay đổi, hất axit lên khuôn mặt của Mộ Khắc Như. Chất lỏng hất lên trong không trung, rồi chĩa vào khuôn mặt của Mộ Khắc Như.
Sắc mặt của Mộ Khác Như đột nhiên trắng bệnh, cổ họng thắt lại, con mắt mở to hoảng loạn kêu lên tiếng sợ hãi. Theo phản ứng tự nhiên của bản thân, cô nhanh chóng giơ cái cặp lên, chắn theo quỹ đạo mà axit hất ra.
Chiếc cặp đã chắn lấy một phần của axit, tiếng xèo xèo ăn mòn, làm thay đổi thần kinh của Mộ Khắc Như, một phần lớn chất lỏng đó đã được cặp chắn lại. Còn một phần nhỏ thì mắc lại, axit bắn vào cánh tay, ngực của Mộ Khắc Như.
Đau đớn tột cùng khiến cô chao đảo, nhưng lúc này, cô không dám sơ ý, cố gắng kìm chế sự đau đớn trên cơ thể, cô giơ gậy sắt lên, đánh vào người Hà Nhạn.
Tự vệ là bản năng, Hà Nhạn đâu ngờ đến, lại gặp may đến vậy, axit mà cô ta hất ra lại được cặp chắn lại.
Sau đó, cô ta định giở trò lần nữa, thế nhưng Mộ Khác Như hoàn toàn không để cho cô ta bất kì cơ hội nào. Một gậy đập vỡ lọ thủy tinh, sau tiếng lọ vỡ vang lên, cô không nể nang gì mà đánh vào lưng Hà Nhạn ngã xuống đất.
Cô ta đau đớn, loạng choạng vài bước, cả người theo đó ngã xuống, còn khuôn mặt xinh đẹp ấy, trùng hợp thế nào lại ngã quỵ vào chỗ lọ axit bị vỡ.
Chỗ axit vẫn chưa phản ứng hết đó, trong tức khắc dính vào mặt cô ta, ngay sau đó tiếng thét gào thảm thiết đã xé rách xưởng đóng thuyền tĩnh mịch!
Bình luận facebook