Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 34 TRỪ KHI LÀ ANH CHẾT BẰNG KHÔNG EM MÃI MÃI LÀ CÔ KỶ
CHƯƠNG 34: TRỪ KHI LÀ ANH CHẾT BẰNG KHÔNG EM MÃI MÃI LÀ CÔ KỶ
Sau một hồi chữa trị, vết thương của Mộ Khác Như đã không còn đáng ngại, thời gian sau chỉ cần khống chế vết thương lan ra là không có vấn đề.
Kỷ Nguyên Tường biết thông tin này, cảm xúc nghẹt thở cuối cùng cũng dãn ra, anh không biết là, lúc anh thở phào nhẹ nhão thì Mộ Khác Như đã biết đứa con bị thương, thậm chí tận mắt nhìn thấy vết thương trên người cô con gái bé bỏng rồi.
“Mẹ à, có một cô rất đáng sợ đánh con, huhu…con sợ lắm.” Kỷ Ngạn Hảo tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, ôm lấy Mộ Khác Như đang đau lòng khóc nấc lên.
Trái tim cô vỡ nát, ngón tay run run, vạch áo bệnh nhân của con gái ra, nhìn thấy những vết thương chằng chịt đằng sau lưng, trái tim như bị nứt ra vậy.
“Con của mẹ, mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ, mẹ không trông con thật tốt.”
Đứa trẻ nhút nhát, lần này lại bị khiếp sợ, tâm trạng không ổn đinh.
Mà nghĩ đến việc tất cả chuyện này đều do Hà Nhạn gây ra, hôm nay ả đàn bà đó còn được Kỷ Nguyên Tường bảo vệ, cô đến việc băm vằm cô ta cho hả giận cũng không làm được.
Hận!
Càng hận Hà Nhạn bao nhiêu, Mộ Khác Như càng không có cách nào tha thứ cho anh đến bấy nhiêu.
“Mẹ à, con muốn anh ở cạnh con, có được không ạ?” Đứa con gái bé nhỏ giương khuôn mặt đầy nước mắt ngước nhìn Mộ Khắc Như.
“Được, mẹ lập tức cho người dẫn anh đến đây.”
Sau khi đứa con trai đến, con gái cuối cùng không khóc nữa, trong lời dỗ dành của anh, cô bé từ từ ngủ thiếp đi.
Mộ Khác Như nhìn hai đứa con ngủ ngon lành trên giường, đôi mắt cô không lỡ rời khỏi một phút, chỉ sợ rằng trong lúc mình quay người đi, con của cô lại bị bắt đi mất.
“Như, sao em không nghe điện thoại của anh? Chúng ta nói chuyện được không?” Kỷ Nguyên Tường mở cửa bước vào, đi đến chỗ Mộ Khắc Như, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói.
Mộ Khác Như khẽ khàng chống cự lại việc anh lại gần, bầu không khí nặng nề hơn bao giờ hết, sự ngột ngạt khiến lòng dạ anh rối bời, dường như giữa họ đã có khoảng cách lớn, vô cùng kiên cố.
Mọi sự cố gắng trước đây của anh ngay lúc này đã bị sụp đổ.
“Kỷ Nguyên Tường, giao quyền giám hộ của các con cho tôi được không?” Mộ Khác Như hạ giọng hỏi.
Kỷ Nguyên Tường chau mày, ánh mắt tĩnh lặng như biển chăm chú nhìn cô, định nói gì đấy, cuối cùng chuyển thành sự bất lực nói: “Như, đừng như vậy có được không?”
“Kỷ Nguyên Tường, tôi không làm được cái việc xem chuyện gì cũng chưa từng xảy ra mà tiếp tục sống với anh. Nếu như anh vẫn muốn có Hà Nhạn, thì sao không dứt khoát sống cùng cô ta. Tôi không muốn các con trở thành gánh nặng trong quan hệ hai người, vậy nên hãy đưa con cho tôi.”
Giọng nói của Mộ Khác Như kiên định, lần này cô không thể trốn tránh được nữa, cô liều mạng để sinh ra đứa con, cô bắt buộc phải giữ chúng ở bên cạnh mình.
Người Kỷ Nguyên Tường đàn ông này, cô không định có nữa…
“Thật sự phải như vậy sao? Như, nói cho anh biết, em có yêu anh không? Chỉ là vì Hà Nhạn mới không có cách nào chấp nhận anh?” Kỷ Nguyên Tường đứng nghiêm chỉnh bên cạnh cô, đối diện với ánh mắt trốn tránh của cô.
Mộ Khác Như cắn răng: “Đúng, tôi không yêu anh, cũng không muốn yêu anh nữa, vấn đề này về sau đừng hỏi tôi nữa, tôi bây giờ chỉ muốn rời xa anh.”
Lời của cô mang theo sự cố chấp, ánh mắt trốn tránh đó cuối cùng lại kiên định hẳn lên, chăm chú nhìn anh, không có một chút do dự, từng từ từng chữ đập vỡ trái tim anh.
Cuối cùng sự bình tĩnh của anh trở thành sự hoảng sợ, anh nắm chặt lấy tay cô: “Không, kiếp này kiếp sau, anh cũng cũng sẽ không buông tay em. Mộ Khắc Như, trừ khi anh chết bằng không em mãi mãi là cô Kỷ.”
Cô quay đầu bỏ đi, không muốn nói với anh điều gì nữa.
Kỷ Nguyên Tường một tay ôm chặt cô vào lòng, bàn tay nóng rực ôm chặt lấy eo cô, cổ họng anh nghẹn ngào nói: “Mộ Khắc Như, anh không ép em, anh cho em thời gian bình tĩnh lại, chuyện của Hà Nhạn anh biết là anh có lỗi với em, bốn năm trước anh đã làm quá nhiều chuyện không thể tha thứ được rồi.”
Mộ Khác Như cười chế nhạo một tiếng, lời xin lỗi muộn màng ấy anh nói ra cho dù có chân thành nữa thì cũng có tác dụng gì?
“Cho nên, anh định tiếp tục bảo vệ cô ta, cho dù là cô ta làm thương con của chúng ta, anh vẫn không trách chuyện cũ sao? Kỷ Nguyên Tường, anh không hổ là một kẻ trăng hoa, tôi khâm phục.” Sau khi Mộ Khác Như nói xong, thì vùng vẫy ra khỏi bàn tay anh, co rụt vào cái mai rùa của mình.
Anh kéo cà vạt ra, tận sâu trong đôi mắt phảng phất những thứ mà Mộ Khác Như không hiểu, lúc cô nằm trên giường, chuẩn bị giả vờ chết đến cuối cùng, anh kéo phắt chăn ra, tháo đôi giày ra nằm lên giường.
“Bà Kỷ à, hóa ra em để ý cái này, Hà Nhạn chết rồi, nhảy xuống biển chết rồi. Cho dù cô ta không đi đến bước này, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta. Bây giờ tận sâu trong trái tim anh, cho dù có một ngàn một vạn Hà Nhạn, cũng không sánh bằng một cô Kỷ.”
Sau một hồi chữa trị, vết thương của Mộ Khác Như đã không còn đáng ngại, thời gian sau chỉ cần khống chế vết thương lan ra là không có vấn đề.
Kỷ Nguyên Tường biết thông tin này, cảm xúc nghẹt thở cuối cùng cũng dãn ra, anh không biết là, lúc anh thở phào nhẹ nhão thì Mộ Khác Như đã biết đứa con bị thương, thậm chí tận mắt nhìn thấy vết thương trên người cô con gái bé bỏng rồi.
“Mẹ à, có một cô rất đáng sợ đánh con, huhu…con sợ lắm.” Kỷ Ngạn Hảo tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, ôm lấy Mộ Khác Như đang đau lòng khóc nấc lên.
Trái tim cô vỡ nát, ngón tay run run, vạch áo bệnh nhân của con gái ra, nhìn thấy những vết thương chằng chịt đằng sau lưng, trái tim như bị nứt ra vậy.
“Con của mẹ, mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ, mẹ không trông con thật tốt.”
Đứa trẻ nhút nhát, lần này lại bị khiếp sợ, tâm trạng không ổn đinh.
Mà nghĩ đến việc tất cả chuyện này đều do Hà Nhạn gây ra, hôm nay ả đàn bà đó còn được Kỷ Nguyên Tường bảo vệ, cô đến việc băm vằm cô ta cho hả giận cũng không làm được.
Hận!
Càng hận Hà Nhạn bao nhiêu, Mộ Khác Như càng không có cách nào tha thứ cho anh đến bấy nhiêu.
“Mẹ à, con muốn anh ở cạnh con, có được không ạ?” Đứa con gái bé nhỏ giương khuôn mặt đầy nước mắt ngước nhìn Mộ Khắc Như.
“Được, mẹ lập tức cho người dẫn anh đến đây.”
Sau khi đứa con trai đến, con gái cuối cùng không khóc nữa, trong lời dỗ dành của anh, cô bé từ từ ngủ thiếp đi.
Mộ Khác Như nhìn hai đứa con ngủ ngon lành trên giường, đôi mắt cô không lỡ rời khỏi một phút, chỉ sợ rằng trong lúc mình quay người đi, con của cô lại bị bắt đi mất.
“Như, sao em không nghe điện thoại của anh? Chúng ta nói chuyện được không?” Kỷ Nguyên Tường mở cửa bước vào, đi đến chỗ Mộ Khắc Như, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói.
Mộ Khác Như khẽ khàng chống cự lại việc anh lại gần, bầu không khí nặng nề hơn bao giờ hết, sự ngột ngạt khiến lòng dạ anh rối bời, dường như giữa họ đã có khoảng cách lớn, vô cùng kiên cố.
Mọi sự cố gắng trước đây của anh ngay lúc này đã bị sụp đổ.
“Kỷ Nguyên Tường, giao quyền giám hộ của các con cho tôi được không?” Mộ Khác Như hạ giọng hỏi.
Kỷ Nguyên Tường chau mày, ánh mắt tĩnh lặng như biển chăm chú nhìn cô, định nói gì đấy, cuối cùng chuyển thành sự bất lực nói: “Như, đừng như vậy có được không?”
“Kỷ Nguyên Tường, tôi không làm được cái việc xem chuyện gì cũng chưa từng xảy ra mà tiếp tục sống với anh. Nếu như anh vẫn muốn có Hà Nhạn, thì sao không dứt khoát sống cùng cô ta. Tôi không muốn các con trở thành gánh nặng trong quan hệ hai người, vậy nên hãy đưa con cho tôi.”
Giọng nói của Mộ Khác Như kiên định, lần này cô không thể trốn tránh được nữa, cô liều mạng để sinh ra đứa con, cô bắt buộc phải giữ chúng ở bên cạnh mình.
Người Kỷ Nguyên Tường đàn ông này, cô không định có nữa…
“Thật sự phải như vậy sao? Như, nói cho anh biết, em có yêu anh không? Chỉ là vì Hà Nhạn mới không có cách nào chấp nhận anh?” Kỷ Nguyên Tường đứng nghiêm chỉnh bên cạnh cô, đối diện với ánh mắt trốn tránh của cô.
Mộ Khác Như cắn răng: “Đúng, tôi không yêu anh, cũng không muốn yêu anh nữa, vấn đề này về sau đừng hỏi tôi nữa, tôi bây giờ chỉ muốn rời xa anh.”
Lời của cô mang theo sự cố chấp, ánh mắt trốn tránh đó cuối cùng lại kiên định hẳn lên, chăm chú nhìn anh, không có một chút do dự, từng từ từng chữ đập vỡ trái tim anh.
Cuối cùng sự bình tĩnh của anh trở thành sự hoảng sợ, anh nắm chặt lấy tay cô: “Không, kiếp này kiếp sau, anh cũng cũng sẽ không buông tay em. Mộ Khắc Như, trừ khi anh chết bằng không em mãi mãi là cô Kỷ.”
Cô quay đầu bỏ đi, không muốn nói với anh điều gì nữa.
Kỷ Nguyên Tường một tay ôm chặt cô vào lòng, bàn tay nóng rực ôm chặt lấy eo cô, cổ họng anh nghẹn ngào nói: “Mộ Khắc Như, anh không ép em, anh cho em thời gian bình tĩnh lại, chuyện của Hà Nhạn anh biết là anh có lỗi với em, bốn năm trước anh đã làm quá nhiều chuyện không thể tha thứ được rồi.”
Mộ Khác Như cười chế nhạo một tiếng, lời xin lỗi muộn màng ấy anh nói ra cho dù có chân thành nữa thì cũng có tác dụng gì?
“Cho nên, anh định tiếp tục bảo vệ cô ta, cho dù là cô ta làm thương con của chúng ta, anh vẫn không trách chuyện cũ sao? Kỷ Nguyên Tường, anh không hổ là một kẻ trăng hoa, tôi khâm phục.” Sau khi Mộ Khác Như nói xong, thì vùng vẫy ra khỏi bàn tay anh, co rụt vào cái mai rùa của mình.
Anh kéo cà vạt ra, tận sâu trong đôi mắt phảng phất những thứ mà Mộ Khác Như không hiểu, lúc cô nằm trên giường, chuẩn bị giả vờ chết đến cuối cùng, anh kéo phắt chăn ra, tháo đôi giày ra nằm lên giường.
“Bà Kỷ à, hóa ra em để ý cái này, Hà Nhạn chết rồi, nhảy xuống biển chết rồi. Cho dù cô ta không đi đến bước này, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta. Bây giờ tận sâu trong trái tim anh, cho dù có một ngàn một vạn Hà Nhạn, cũng không sánh bằng một cô Kỷ.”
Bình luận facebook