Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 35 BỐ CON ĐÂU
CHƯƠNG 35: BỐ CON ĐÂU
Cuối cùng Mộ Khác Như cũng có chút phản ứng, kinh ngạc quay người lại, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Kỷ Nguyên Tường, dường như không có chút gì là dọa cô.
Hà Nhạn thật sự chết rồi sao?
Tên trăng hoa Kỷ Nguyên Tường này không cứu cô ta sao?
Cô không dám tin, nhân vận phản diện nhiều máu như vậy lại chết dễ dàng như thế. Trong suy nghĩ của cô, sau khi cô được đưa đến bệnh viện, Hà Nhạn sẽ diễn một tiết mục đáng thương, sau khi giành lấy sự đồng cảm của Kỷ Nguyên Tường xong lại diễn tiếp một màn tình yêu đau khổ, diễn như thật.
Cuối cùng, anh sẽ ôm cô ta vào lòng, mọi chuyện trước đây đều sẽ bỏ qua hết.
“Khắc Nhưà, anh cho em một khoảng thời gian bình tĩnh lại, khoảng thời gian này anh không ép em. Sau này đừng hễ tý là nhắc chuyện chia tay có được không?” Kỷ Nguyên Tường hôn lên trán cô, như đang vuốt ve thú cưng vậy, ánh mắt cưng chiều sắp mềm nhũn ra thành nước rồi.
Trước sự tấn công bằng tình cảm dịu dàng, Mộ Khác Như cuối cùng không phản kháng nữa, nằm trong lòng anh, yên tâm nhắm mắt lại.
Trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, anh trai đang ôm lấy em gái, nghe hơi thở điềm tĩnh của bố mẹ, người anh mấp máy môi, xem thường tự nói với bản thân: “Bố quá kém! Đến người phụ nữ của mình còn không giữ được…”
Em gái tỉnh dậy, chớp mắt nhìn anh trai, nói nhỏ: “Anh, anh đang nói gì đấy?”
“Không có gì, mau ngủ đi, đồ ngốc, đi vệ sinh mà còn bị bắt cóc, không có não y như mẹ.” Thằng bé khinh thường nhìn người em gái nhỏ nhát gan như chuột bên cạnh, rồi nhắm chặt mắt lại.
Hôm sau
Lúc Mộ Khác Như tỉnh dậy, giọng của cậu con trai ở phòng bệnh dịu dàng, trên tay cầm quyển truyện cổ tích, đang đọc truyện công chúa Bạch Tuyết và mụ hoàng hậu độc ác.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi, tốt quá rồi, con muốn mẹ kể chuyện cho con, anh trai kể chuyện thật đáng sợ.”
Mộ Khác Như thức dậy, ôm lấy con gái, hôn lên má con bé, dịu dàng hỏi: “Bố con đâu?”
“Mới sáng sớm tỉnh dậy bố đã đến công ty rồi, bố bảo con nói với mẹ, lát nữa sẽ đến đón chúng ta xuất viện về nhà.”
Dẫn các con về nhà, Mộ Khác Như nhìn thấy ông nội của Kỷ Nguyên Tường, bốn năm rồi không thấy ông nội, đột nhiên gặp lại, cô vẫn cảm thấy rất xúc động.
Ông nội tuổi đã cao, cơ thể cũng đã ngày càng suy nhược rồi, nhưng nhìn thấy cháu dâu “từ cõi chết trở về”, ông vẫn xúc động không thể nào kiềm chế được, run rẩy đứng lên từ xe lăn, nắm lấy tay cô: “Còn sống là tốt, còn sống là tốt! Ngạn Tịnh à, lần này con còn dám đối xử với Khắc Nhưnhư vậy nữa, thì ta không có đứa cháu là con nữa.”
Sự bảo vệ của ông nội đối với Mộ Khắc Như, nhất thời khiến cô có chút không quen. Thậm chí ông nội vì để cô tha thứ cho cháu mình, chuyển nhượng sang tên cô đến 30% cổ phần có trong tay một cách vô điều kiện, khiến cô được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
“Khắc Nhưà, ta già rồi, điều mong chờ nhất trước khi chết chính là cả nhà được đoàn viên. Ngạn Tịnh ban đầu quả thật là có lỗi với con, nhưng xin con nể tình đứa cháu này mà tha thứ cho nó một lần.”
Mộ Khác Như mấp máy môi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý với ông nội.
Cô biết, đây là mánh khóe của Kỷ Nguyên Tường dùng để đối phó cô, vì để cô hồi tâm chuyển ý, thì ngay cả đến ông nội cũng mang ra được.
Cổ phần nhà họ Kỷ mà cô có được, thì cũng giống như cầm một hòn than nóng, từ nay về sau muốn rời khỏi người đàn ông này mãi mãi càng là không thể nào.
Đạo cao một thước ma cao một trượng mà….
Tiễn ông nội, Kỷ Nguyên Tường giống như con chim khổng tước 5 màu rực rỡ, đắc ý đi đến bên cạnh Mộ Khắc Như, một tay nắm lấy vai cô: “Vợ à, chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi!”
“……”
Cuối cùng Mộ Khác Như cũng có chút phản ứng, kinh ngạc quay người lại, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Kỷ Nguyên Tường, dường như không có chút gì là dọa cô.
Hà Nhạn thật sự chết rồi sao?
Tên trăng hoa Kỷ Nguyên Tường này không cứu cô ta sao?
Cô không dám tin, nhân vận phản diện nhiều máu như vậy lại chết dễ dàng như thế. Trong suy nghĩ của cô, sau khi cô được đưa đến bệnh viện, Hà Nhạn sẽ diễn một tiết mục đáng thương, sau khi giành lấy sự đồng cảm của Kỷ Nguyên Tường xong lại diễn tiếp một màn tình yêu đau khổ, diễn như thật.
Cuối cùng, anh sẽ ôm cô ta vào lòng, mọi chuyện trước đây đều sẽ bỏ qua hết.
“Khắc Nhưà, anh cho em một khoảng thời gian bình tĩnh lại, khoảng thời gian này anh không ép em. Sau này đừng hễ tý là nhắc chuyện chia tay có được không?” Kỷ Nguyên Tường hôn lên trán cô, như đang vuốt ve thú cưng vậy, ánh mắt cưng chiều sắp mềm nhũn ra thành nước rồi.
Trước sự tấn công bằng tình cảm dịu dàng, Mộ Khác Như cuối cùng không phản kháng nữa, nằm trong lòng anh, yên tâm nhắm mắt lại.
Trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, anh trai đang ôm lấy em gái, nghe hơi thở điềm tĩnh của bố mẹ, người anh mấp máy môi, xem thường tự nói với bản thân: “Bố quá kém! Đến người phụ nữ của mình còn không giữ được…”
Em gái tỉnh dậy, chớp mắt nhìn anh trai, nói nhỏ: “Anh, anh đang nói gì đấy?”
“Không có gì, mau ngủ đi, đồ ngốc, đi vệ sinh mà còn bị bắt cóc, không có não y như mẹ.” Thằng bé khinh thường nhìn người em gái nhỏ nhát gan như chuột bên cạnh, rồi nhắm chặt mắt lại.
Hôm sau
Lúc Mộ Khác Như tỉnh dậy, giọng của cậu con trai ở phòng bệnh dịu dàng, trên tay cầm quyển truyện cổ tích, đang đọc truyện công chúa Bạch Tuyết và mụ hoàng hậu độc ác.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi, tốt quá rồi, con muốn mẹ kể chuyện cho con, anh trai kể chuyện thật đáng sợ.”
Mộ Khác Như thức dậy, ôm lấy con gái, hôn lên má con bé, dịu dàng hỏi: “Bố con đâu?”
“Mới sáng sớm tỉnh dậy bố đã đến công ty rồi, bố bảo con nói với mẹ, lát nữa sẽ đến đón chúng ta xuất viện về nhà.”
Dẫn các con về nhà, Mộ Khác Như nhìn thấy ông nội của Kỷ Nguyên Tường, bốn năm rồi không thấy ông nội, đột nhiên gặp lại, cô vẫn cảm thấy rất xúc động.
Ông nội tuổi đã cao, cơ thể cũng đã ngày càng suy nhược rồi, nhưng nhìn thấy cháu dâu “từ cõi chết trở về”, ông vẫn xúc động không thể nào kiềm chế được, run rẩy đứng lên từ xe lăn, nắm lấy tay cô: “Còn sống là tốt, còn sống là tốt! Ngạn Tịnh à, lần này con còn dám đối xử với Khắc Nhưnhư vậy nữa, thì ta không có đứa cháu là con nữa.”
Sự bảo vệ của ông nội đối với Mộ Khắc Như, nhất thời khiến cô có chút không quen. Thậm chí ông nội vì để cô tha thứ cho cháu mình, chuyển nhượng sang tên cô đến 30% cổ phần có trong tay một cách vô điều kiện, khiến cô được yêu thương mà vừa mừng vừa lo.
“Khắc Nhưà, ta già rồi, điều mong chờ nhất trước khi chết chính là cả nhà được đoàn viên. Ngạn Tịnh ban đầu quả thật là có lỗi với con, nhưng xin con nể tình đứa cháu này mà tha thứ cho nó một lần.”
Mộ Khác Như mấp máy môi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý với ông nội.
Cô biết, đây là mánh khóe của Kỷ Nguyên Tường dùng để đối phó cô, vì để cô hồi tâm chuyển ý, thì ngay cả đến ông nội cũng mang ra được.
Cổ phần nhà họ Kỷ mà cô có được, thì cũng giống như cầm một hòn than nóng, từ nay về sau muốn rời khỏi người đàn ông này mãi mãi càng là không thể nào.
Đạo cao một thước ma cao một trượng mà….
Tiễn ông nội, Kỷ Nguyên Tường giống như con chim khổng tước 5 màu rực rỡ, đắc ý đi đến bên cạnh Mộ Khắc Như, một tay nắm lấy vai cô: “Vợ à, chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi!”
“……”
Bình luận facebook