Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 40 TÔI ĐỀU THỎA MÃN CÔ
CHƯƠNG 40: TÔI ĐỀU THỎA MÃN CÔ
Thất Bảo xoay người sang hướng khác muốn trốn nhưng lại bị Võ Nhi kéo chân. Đứa nhỏ không đi được nên giãy giụa trên nền xi măng thô ráp muốn bò đi, giãy giụa và khóc la khiến mồ hôi nhanh chóng chảy ướt tóc bé. Bé hoảng sợ muốn trốn đi khiến tay nhỏ của bé cọ xát với mặt đất đến chảy máu nhưng bé vẫn tiếp tục giãy giụa.
“Muốn chạy sao? Con mẹ đê hèn của mày cũng thích chạy lắm đấy, chạy khắp thế giới luôn, không ngờ mày cũng kế thừa tính cách này của ả!” Võ Nhi vứt lưỡi dao trong tay xuống. Cô ta nghiến răng, phát mạnh một cái lên mông Thất Bảo. Đứa nhỏ trừ khóc, trừ kêu mẹ thì hoàn toàn không thể tránh được việc bị đánh.
Trên người Thất Bảo bị Võ Nhi nhéo xanh tím một mảnh, trên mặt bé toàn bụi bặm, nước mắt tiếp tục chảy, chảy mãi tạo thành vệt dài, khiến cho gương mặt nhỏ vừa bẩn vừa lấm lem.
Bé đã khóc không ra tiếng nữa, giọng bắt đầu khàn và trong cổ họng cũng đau đớn. Bé chỉ có thể ngồi dưới đất, nhìn ra cửa sổ, môi khép mở gọi “ba”. Bé không dám bò thêm một bước đi bất cứ nơi nào nữa, bé đã biết, nếu bò sẽ bị đánh.
Thất Bảo thấy đói vô cùng, nhìn Võ Nhi bằng ánh mắt đáng thương, vỗ vỗ bụng mình: “Thất Bảo… Thất Bảo đói…”
Khi bé nói chuyện, gần như không phát ra tiếng, đôi vai nhỏ co rụt.
Võ Nhi cười lạnh: “Tao muốn bỏ đói chết mày đây! Ha ha, nếu năm đó tao có thể hành hạ mẹ mày tới chết thì tốt biết bao, tiếc là tao chỉ có thể hành hạ bà ngoại mày tới chết thôi…”
Thất Bảo không hiểu được thù hận của người lớn, bé đói bụng cũng chỉ có thể khóc, khóc mệt rồi thì nằm xuống đất ngủ. Trên mặt đất lạnh lẽo, Thất Bảo đang ngủ cũng run rẩy.
Thịnh Hựu Đình kiểm tra tất cả cameras theo dõi khắp An Thành, chính quyền thành phố đã vận động tất cả lực lượng cảnh sát của toàn thành để giúp vị đại gia đã cống hiến thuế thu nhập cho thành phố này tìm con.
Trên camera hiện lên hình ảnh Võ Nhi ôm đứa nhỏ đứng ở giao lộ đường Đinh An, cô ta đã lên một chiếc taxi. Hệ thống lập tức tra ra phương thức liên hệ của tài xế taxi kia, ngay sau đó liền tra ra vị trí Võ Nhi xuống xe.
Camera theo dõi lập tức chuyển tới địa điểm Võ Nhi xuống xe.
Điều tra từng bước cuối cùng mục tiêu tập trung tại một khu khai phá xí nghiệp cũ, toàn bộ lực lượng cảnh sát An Thành và người của Thịnh Hựu Đình lục soát kỹ toàn bộ khu xưởng cũ.
Khi mở cửa kho hàng của một xí nghiệp may mặc bỏ hoang ra, Thịnh Hựu Đình tức khắc siết chặt nắm đấm bên người, chặt tới mức toàn bộ khớp ngón đều biến thành màu xanh trắng.
Nhìn hắn có vẻ như rất bình tĩnh thật ra lại đang lao nhanh tới chỗ Thất Bảo. Thất Bảo nhìn thấy Thịnh Hựu Đình thì hốc mắt đã khô lại ướt át, khóc kêu: “Ba!”
Giọng của đứa bé khàn khàn, trên mặt trừ vết bẩn còn có dấu tay, sưng đỏ cả một bên, cả người đầy vết xanh tìm không chỗ nào lành lặn.
Thịnh Hựu Đình nhận thấy Thất Bảo lúc phát hiện ra hắn thì hai mắt lóe lên tia khát vọng sáng rực, nhìn mắt bé lấp lánh ánh nước gọi hắn: “Ba ơi!” Giờ phút này, tim hắn đau đến mức co giật.
Thất Bảo vừa kêu lên thì Võ Nhi đang ngủ sau lưng Thất Bảo lập tức ngồi dậy. Cô ta nhanh chóng bò đến ôm lấy Thất Bảo, lưỡi dao quơ trước mặt Thất Bảo. Sau đó, cô ta lại Võng dao về phía Thịnh Hựu Đình và vệ sĩ, cảnh sát phía sau hắn: “Các người đừng tới đây, nếu không tôi dẽ dùng một dao đâm chết đứa con hoang này!”
Thịnh Hựu Đình nhắm hai mắt lại, tự nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh! Thất Bảo đã không thể chịu thêm được bất kỳ tổn thương nào nữa.
Hắn nặng nề thở ra một hơi, đứng tại chỗ nói: “Võ Nhi, cô mau thả Thất Bảo ra!”
Võ Nhi ngoan cố rướn cổ lên, lúc cô ta nhìn thấy Thịnh Hựu Đình thì đã cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ cô ta không thể để ý nhiều như vậy. Cô ta muốn Võ Lam chết, Võ Lam chết rồi thì trên đời này sẽ không còn người tranh đoạt Thịnh Hựu Đình với cô ta nữa!
“Em không thả! Anh giết chết Võ Lam rồi em sẽ thả con nhỏ đê tiện do Võ Lam sinh ra này!”
Khi Võ Nhi mở miệng thốt ra chữ “đê tiện”, trong lòng Thịnh Hựu Đình đã tràn ngập lửa giận ngút trời, nhưng khi thấy cô ta quơ con dao, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn: “Cô nói điều kiện khác đi, tôi đều sẽ thỏa mãn cô!”
Thất Bảo xoay người sang hướng khác muốn trốn nhưng lại bị Võ Nhi kéo chân. Đứa nhỏ không đi được nên giãy giụa trên nền xi măng thô ráp muốn bò đi, giãy giụa và khóc la khiến mồ hôi nhanh chóng chảy ướt tóc bé. Bé hoảng sợ muốn trốn đi khiến tay nhỏ của bé cọ xát với mặt đất đến chảy máu nhưng bé vẫn tiếp tục giãy giụa.
“Muốn chạy sao? Con mẹ đê hèn của mày cũng thích chạy lắm đấy, chạy khắp thế giới luôn, không ngờ mày cũng kế thừa tính cách này của ả!” Võ Nhi vứt lưỡi dao trong tay xuống. Cô ta nghiến răng, phát mạnh một cái lên mông Thất Bảo. Đứa nhỏ trừ khóc, trừ kêu mẹ thì hoàn toàn không thể tránh được việc bị đánh.
Trên người Thất Bảo bị Võ Nhi nhéo xanh tím một mảnh, trên mặt bé toàn bụi bặm, nước mắt tiếp tục chảy, chảy mãi tạo thành vệt dài, khiến cho gương mặt nhỏ vừa bẩn vừa lấm lem.
Bé đã khóc không ra tiếng nữa, giọng bắt đầu khàn và trong cổ họng cũng đau đớn. Bé chỉ có thể ngồi dưới đất, nhìn ra cửa sổ, môi khép mở gọi “ba”. Bé không dám bò thêm một bước đi bất cứ nơi nào nữa, bé đã biết, nếu bò sẽ bị đánh.
Thất Bảo thấy đói vô cùng, nhìn Võ Nhi bằng ánh mắt đáng thương, vỗ vỗ bụng mình: “Thất Bảo… Thất Bảo đói…”
Khi bé nói chuyện, gần như không phát ra tiếng, đôi vai nhỏ co rụt.
Võ Nhi cười lạnh: “Tao muốn bỏ đói chết mày đây! Ha ha, nếu năm đó tao có thể hành hạ mẹ mày tới chết thì tốt biết bao, tiếc là tao chỉ có thể hành hạ bà ngoại mày tới chết thôi…”
Thất Bảo không hiểu được thù hận của người lớn, bé đói bụng cũng chỉ có thể khóc, khóc mệt rồi thì nằm xuống đất ngủ. Trên mặt đất lạnh lẽo, Thất Bảo đang ngủ cũng run rẩy.
Thịnh Hựu Đình kiểm tra tất cả cameras theo dõi khắp An Thành, chính quyền thành phố đã vận động tất cả lực lượng cảnh sát của toàn thành để giúp vị đại gia đã cống hiến thuế thu nhập cho thành phố này tìm con.
Trên camera hiện lên hình ảnh Võ Nhi ôm đứa nhỏ đứng ở giao lộ đường Đinh An, cô ta đã lên một chiếc taxi. Hệ thống lập tức tra ra phương thức liên hệ của tài xế taxi kia, ngay sau đó liền tra ra vị trí Võ Nhi xuống xe.
Camera theo dõi lập tức chuyển tới địa điểm Võ Nhi xuống xe.
Điều tra từng bước cuối cùng mục tiêu tập trung tại một khu khai phá xí nghiệp cũ, toàn bộ lực lượng cảnh sát An Thành và người của Thịnh Hựu Đình lục soát kỹ toàn bộ khu xưởng cũ.
Khi mở cửa kho hàng của một xí nghiệp may mặc bỏ hoang ra, Thịnh Hựu Đình tức khắc siết chặt nắm đấm bên người, chặt tới mức toàn bộ khớp ngón đều biến thành màu xanh trắng.
Nhìn hắn có vẻ như rất bình tĩnh thật ra lại đang lao nhanh tới chỗ Thất Bảo. Thất Bảo nhìn thấy Thịnh Hựu Đình thì hốc mắt đã khô lại ướt át, khóc kêu: “Ba!”
Giọng của đứa bé khàn khàn, trên mặt trừ vết bẩn còn có dấu tay, sưng đỏ cả một bên, cả người đầy vết xanh tìm không chỗ nào lành lặn.
Thịnh Hựu Đình nhận thấy Thất Bảo lúc phát hiện ra hắn thì hai mắt lóe lên tia khát vọng sáng rực, nhìn mắt bé lấp lánh ánh nước gọi hắn: “Ba ơi!” Giờ phút này, tim hắn đau đến mức co giật.
Thất Bảo vừa kêu lên thì Võ Nhi đang ngủ sau lưng Thất Bảo lập tức ngồi dậy. Cô ta nhanh chóng bò đến ôm lấy Thất Bảo, lưỡi dao quơ trước mặt Thất Bảo. Sau đó, cô ta lại Võng dao về phía Thịnh Hựu Đình và vệ sĩ, cảnh sát phía sau hắn: “Các người đừng tới đây, nếu không tôi dẽ dùng một dao đâm chết đứa con hoang này!”
Thịnh Hựu Đình nhắm hai mắt lại, tự nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh! Thất Bảo đã không thể chịu thêm được bất kỳ tổn thương nào nữa.
Hắn nặng nề thở ra một hơi, đứng tại chỗ nói: “Võ Nhi, cô mau thả Thất Bảo ra!”
Võ Nhi ngoan cố rướn cổ lên, lúc cô ta nhìn thấy Thịnh Hựu Đình thì đã cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ cô ta không thể để ý nhiều như vậy. Cô ta muốn Võ Lam chết, Võ Lam chết rồi thì trên đời này sẽ không còn người tranh đoạt Thịnh Hựu Đình với cô ta nữa!
“Em không thả! Anh giết chết Võ Lam rồi em sẽ thả con nhỏ đê tiện do Võ Lam sinh ra này!”
Khi Võ Nhi mở miệng thốt ra chữ “đê tiện”, trong lòng Thịnh Hựu Đình đã tràn ngập lửa giận ngút trời, nhưng khi thấy cô ta quơ con dao, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn: “Cô nói điều kiện khác đi, tôi đều sẽ thỏa mãn cô!”
Bình luận facebook