Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 44 TÔI SỢ TÔI SỢ
CHƯƠNG 44: TÔI SỢ TÔI SỢ
Thịnh Hựu Đình ném thuốc lá xuống boong tàu rồi nghiền nát nó. “Hừ, lúc trước có phải là cô nghĩ rằng một người không thể nói chuyện cũng không biết chữ thì sẽ không nguy hiểm đối với các cô không? Tiếc rằng người hầu ở nông thôn bị bà mẹ Ôn Như Ngọc của cô làm hại thành người câm đã học đọc học viết, sau đó viết hết chứng cứ về việc cô và Ôn Như Ngọc đã đẩy mẹ của A Lam xuống lầu như thế nào…”
Võ Nhi khóc van nài: “Hựu Đình! Chuyện đã bao nhiêu năm rồi! Em xin anh tha em đi! Nể tình em cũng yêu anh bao nhiêu năm trời!”
Võ Nhi biết chuyện mình giết người đã bại lộ, đầu óc cũng trở nên rối bời, hoàn toàn không biết phải ứng đối như thế nào nữa. Ngoài việc van nài ra, cô ta không còn cách nào khác.
Thịnh Hựu Đình để người kéo Võ Nhi lên thuyền. Võ Nhi cho rằng hắn muốn thả mình ra, nhưng Thịnh Hựu Đình lại nhìn cô ta nói: “Thất Bảo còn nhỏ, mới hơn hai tuổi thôi, cô cứa con bé một phát, tuổi của cô gấp con bé hơn hai mươi lần, tôi chỉ cứa cô hai mươi phát thôi. Cô không lỗ đâu.”
Nói rồi hắn nâng cằm lên, vệ sỹ cầm dao ra, cứa hai mươi phát trong tiếng kêu gào của Võ Nhi.
Võ Nhi sợ tới mức chui vào trong góc. “Hựu Đình, em sợ lắm, anh đừng giết em! Đừng giết em!”
Thịnh Hựu Đình cười phá lên: “Đương nhiên là tôi sẽ không giết cô rồi. Nhưng một kẻ phạm tội giết người đã có kiến thức rộng rãi như cô thì còn sợ gì chứ? Thất Bảo mới hai tuổi thôi, lúc cô đánh con bé, chẳng nhẽ nó không sợ hãi sao? Con bé có van xin cô đừng đánh nó không? Cô có nghe không?”
“Hựu Đình! Hựu Đình! Em sai rồi! Em sai rồi! Anh tha cho em đi!”
Toàn thân Võ Nhi đẫm máu, quỳ trên boong tàu dập đầu van xin.
“Mắc lỗi thì phải nhận trừng phạt, đừng có gặp ai cũng xin tha. Dù sao thì tôi lại không phải là ba mẹ cô, cũng không phải là tổ tiên nhà cô đâu mà có nghĩa vụ tha cho cô. Cả người Thất Bảo không có một thớ thịt nào là lành lặn, ngay cả bàn tay với bàn chân cô cũng không tha. Buổi tối lúc đi ngủ con bé sẽ run rẩy đấy. Nếu cô bị bầm tím cả người thì cô sẽ ra sao? Gấp hai mươi lần phải tính thế nào đây? Tôi thật sự không biết phải đòi nợ kiểu gì với cách tính theo bội số tuổi của cô, cho nên…”
Thịnh Hựu Đình Võng tay lên. Vệ sỹ lại ném Võ Nhi vào trong biển, sau đó đổ một thùng chứa đầy cá xuống biển. Tóc tai của Võ Nhi dính đầy mặt, nhìn cực kỳ chật vật. Cô ta mở to mắt nhìn người đàn ông trên thuyền. “Hựu Đình, anh đang phóng sinh à? Đừng nói với em là anh cũng sẽ ném em ở đây phóng sinh đấy nhé! Hựu Đình, em xin anh đấy, anh dẫn em về đi!”
“Cá ăn thịt người.” Thịnh Hựu Đình cười lạnh lẽo: “Cô đã ngược đãi Thất Bảo thế nào thì tôi sẽ đòi lại gấp bội cho con bé. Hai mươi lần, cô không lỗ vốn đâu! Cô nghĩ rằng tôi sẽ giao cô cho cảnh sát để cô ngồi tù mấy năm, lại bồi thường chút tiền là được thả ra sao? Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần nợ máu phải trả bằng máu!
Võ Nhi nghe thấy bốn chữ ‘cá ăn thịt người’ thì lập tức kêu thảm thiết. Cô ta muốn trèo lên trên, nhưng cô ta lại không thể leo lên được mà chỉ có thể kêu to: “Cứu tôi với!”
Cá ăn thịt người ngửi thấy mùi máu tươi, hưng phấn cực kỳ!
Vết thương trên người Võ Nhi vốn đã đau đớn vì phải ngâm mình trong nước biển. Khi răng nanh của cá ăn thịt người cắn vào da của cô ta thì nỗi sợ hãi tăng vọt! Cô ta sợ rằng mình sẽ bị ăn đến mức chỉ còn mỗi khung xương!
Khi cô ta bị nhấn đầu vào trong nước, có mấy con cá cắn mạnh vào mặt cô ta. Cô ta há miệng muốn kêu, nhưng chỉ có nước biển tràn khoang miệng.
Toàn thân đau đớn, nỗi sợ hãi giày vò khiến cô ta sống không bằng chết!
Võ Nhi bị kéo lên mặt biển, trên người tràn đầy vết thương, còn có mấy con cá ăn thịt người đang cắn cô ta không chịu nhả ra. Thân thể cô ta run lẩy bẩy như cầy sấy.
“Sợ không?” Thịnh Hựu Đình hỏi.
“Sợ! Sợ lắm! Hựu Đình, em sợ!”
“Ừ, sợ là được rồi. Tôi muốn cho cô sợ hãi thôi. Cô sợ hãi, lo âu thì tôi mới đạt được mục đích ăn miếng trả miếng. Tôi muốn cô phải nằm mơ thấy ác mộng, sợ đến mức cả đêm không ngủ yên giấc, nức nở ngất ngứ như Thất Bảo vậy đó!”
Trong tiếng kêu khóc hoảng sợ, Võ Nhi lại bị ném vào trong biển. Lần này từng mảng da thịt của cô ta bị loài cá hung ác phấn khởi cắn xé, cuối cùng bị kéo lên thuyền trong tình trạng hấp hối.
Trên vùng biển quốc tế có một hòn đảo thần bí. Người thổ dân sống trên đảo không thể hiểu được ngôn ngữ của họ. Thịnh Hựu Đình để người ném Võ Nhi lên đảo, mặc cho cô ta tự sinh tự diệt!
Thịnh Hựu Đình ném thuốc lá xuống boong tàu rồi nghiền nát nó. “Hừ, lúc trước có phải là cô nghĩ rằng một người không thể nói chuyện cũng không biết chữ thì sẽ không nguy hiểm đối với các cô không? Tiếc rằng người hầu ở nông thôn bị bà mẹ Ôn Như Ngọc của cô làm hại thành người câm đã học đọc học viết, sau đó viết hết chứng cứ về việc cô và Ôn Như Ngọc đã đẩy mẹ của A Lam xuống lầu như thế nào…”
Võ Nhi khóc van nài: “Hựu Đình! Chuyện đã bao nhiêu năm rồi! Em xin anh tha em đi! Nể tình em cũng yêu anh bao nhiêu năm trời!”
Võ Nhi biết chuyện mình giết người đã bại lộ, đầu óc cũng trở nên rối bời, hoàn toàn không biết phải ứng đối như thế nào nữa. Ngoài việc van nài ra, cô ta không còn cách nào khác.
Thịnh Hựu Đình để người kéo Võ Nhi lên thuyền. Võ Nhi cho rằng hắn muốn thả mình ra, nhưng Thịnh Hựu Đình lại nhìn cô ta nói: “Thất Bảo còn nhỏ, mới hơn hai tuổi thôi, cô cứa con bé một phát, tuổi của cô gấp con bé hơn hai mươi lần, tôi chỉ cứa cô hai mươi phát thôi. Cô không lỗ đâu.”
Nói rồi hắn nâng cằm lên, vệ sỹ cầm dao ra, cứa hai mươi phát trong tiếng kêu gào của Võ Nhi.
Võ Nhi sợ tới mức chui vào trong góc. “Hựu Đình, em sợ lắm, anh đừng giết em! Đừng giết em!”
Thịnh Hựu Đình cười phá lên: “Đương nhiên là tôi sẽ không giết cô rồi. Nhưng một kẻ phạm tội giết người đã có kiến thức rộng rãi như cô thì còn sợ gì chứ? Thất Bảo mới hai tuổi thôi, lúc cô đánh con bé, chẳng nhẽ nó không sợ hãi sao? Con bé có van xin cô đừng đánh nó không? Cô có nghe không?”
“Hựu Đình! Hựu Đình! Em sai rồi! Em sai rồi! Anh tha cho em đi!”
Toàn thân Võ Nhi đẫm máu, quỳ trên boong tàu dập đầu van xin.
“Mắc lỗi thì phải nhận trừng phạt, đừng có gặp ai cũng xin tha. Dù sao thì tôi lại không phải là ba mẹ cô, cũng không phải là tổ tiên nhà cô đâu mà có nghĩa vụ tha cho cô. Cả người Thất Bảo không có một thớ thịt nào là lành lặn, ngay cả bàn tay với bàn chân cô cũng không tha. Buổi tối lúc đi ngủ con bé sẽ run rẩy đấy. Nếu cô bị bầm tím cả người thì cô sẽ ra sao? Gấp hai mươi lần phải tính thế nào đây? Tôi thật sự không biết phải đòi nợ kiểu gì với cách tính theo bội số tuổi của cô, cho nên…”
Thịnh Hựu Đình Võng tay lên. Vệ sỹ lại ném Võ Nhi vào trong biển, sau đó đổ một thùng chứa đầy cá xuống biển. Tóc tai của Võ Nhi dính đầy mặt, nhìn cực kỳ chật vật. Cô ta mở to mắt nhìn người đàn ông trên thuyền. “Hựu Đình, anh đang phóng sinh à? Đừng nói với em là anh cũng sẽ ném em ở đây phóng sinh đấy nhé! Hựu Đình, em xin anh đấy, anh dẫn em về đi!”
“Cá ăn thịt người.” Thịnh Hựu Đình cười lạnh lẽo: “Cô đã ngược đãi Thất Bảo thế nào thì tôi sẽ đòi lại gấp bội cho con bé. Hai mươi lần, cô không lỗ vốn đâu! Cô nghĩ rằng tôi sẽ giao cô cho cảnh sát để cô ngồi tù mấy năm, lại bồi thường chút tiền là được thả ra sao? Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần nợ máu phải trả bằng máu!
Võ Nhi nghe thấy bốn chữ ‘cá ăn thịt người’ thì lập tức kêu thảm thiết. Cô ta muốn trèo lên trên, nhưng cô ta lại không thể leo lên được mà chỉ có thể kêu to: “Cứu tôi với!”
Cá ăn thịt người ngửi thấy mùi máu tươi, hưng phấn cực kỳ!
Vết thương trên người Võ Nhi vốn đã đau đớn vì phải ngâm mình trong nước biển. Khi răng nanh của cá ăn thịt người cắn vào da của cô ta thì nỗi sợ hãi tăng vọt! Cô ta sợ rằng mình sẽ bị ăn đến mức chỉ còn mỗi khung xương!
Khi cô ta bị nhấn đầu vào trong nước, có mấy con cá cắn mạnh vào mặt cô ta. Cô ta há miệng muốn kêu, nhưng chỉ có nước biển tràn khoang miệng.
Toàn thân đau đớn, nỗi sợ hãi giày vò khiến cô ta sống không bằng chết!
Võ Nhi bị kéo lên mặt biển, trên người tràn đầy vết thương, còn có mấy con cá ăn thịt người đang cắn cô ta không chịu nhả ra. Thân thể cô ta run lẩy bẩy như cầy sấy.
“Sợ không?” Thịnh Hựu Đình hỏi.
“Sợ! Sợ lắm! Hựu Đình, em sợ!”
“Ừ, sợ là được rồi. Tôi muốn cho cô sợ hãi thôi. Cô sợ hãi, lo âu thì tôi mới đạt được mục đích ăn miếng trả miếng. Tôi muốn cô phải nằm mơ thấy ác mộng, sợ đến mức cả đêm không ngủ yên giấc, nức nở ngất ngứ như Thất Bảo vậy đó!”
Trong tiếng kêu khóc hoảng sợ, Võ Nhi lại bị ném vào trong biển. Lần này từng mảng da thịt của cô ta bị loài cá hung ác phấn khởi cắn xé, cuối cùng bị kéo lên thuyền trong tình trạng hấp hối.
Trên vùng biển quốc tế có một hòn đảo thần bí. Người thổ dân sống trên đảo không thể hiểu được ngôn ngữ của họ. Thịnh Hựu Đình để người ném Võ Nhi lên đảo, mặc cho cô ta tự sinh tự diệt!
Bình luận facebook