Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1198
Từ cổ chí kim cường giả nghìn vạn, nhưng lại không có ai vượt qua con đường chứng đạo này, không phải vì bọn hắn kém cỏi, mà là bọn hắn không tin. Trong lòng bọn họ vốn có một loại hoài nghi bản chất của chí cao vô thượng, chính loại hoài nghi này khiến cho bọn họ vĩnh viễn không thể thấy tồn tại của chí cao vô thượng.
Nhưng hiện giờ Thiên Vương và Âu Dương lại chưa từng hoài nghi chí cao vô thượng có thực sự tồn tại hay không. Thiên Vương từ khi lập chí đã truy tìm chí cao vô thượng mãi mãi trường tồn. Mặc dù Âu Dương chậm hơn rất nhiều, nhưng con đường chứng đạo này không có trước sau. Hiện nay hai người hầu như cùng đến trước một cánh cửa, nhưng cánh cửa này chỉ có thể để một người đi qua, người còn lại phải vĩnh viễn ngã xuống bên ngoài cánh cửa, đây chính là tàn khốc của đạo.
- Ngươi sợ hãi sao? Không! Có thể đi tới bước này, ngươi sẽ không sợ hãi!
Thiên Vương đương nhiên không giống những người khác cho rằng Âu Dương thực sự sợ hãi. Thiên Vương khát cầu một trận chiến đấu, thậm chí có thể nói Thiên Vương khát cầu một thất bại. Người đáng thương nhất không phải vô số lần ngã xuống, mà là suốt đời này chưa bao giờ thất bại.
Mặc dù Âu Dương được xưng là bất bại, nhưng cuộc đời của Âu Dương cũng có vô số lần thất bại. Chỉ có điều quang mang rực rỡ của Âu Dương đã che mờ thất bại, khiến người khác bỏ quên điểm thất bại của hắn mà thôi.
- Thiên Vương, một tháng sau ta sẽ tới đây, bất luận là sinh tử ta cũng sẽ tới đây. Có lẽ lúc đó ta sẽ dùng sinh mệnh của mình nói cho ngươi biết, cuộc đời tựa hồ bất bại của ngươi kỳ thực chính là thất bại lớn nhất trong cuộc đời ngươi.....
Âu Dương nói xong câu đó, xoay người xé rách hư không biến mất trong thiên địa.
Không ai biết Âu Dương đi đâu, nhưng mọi người tin tưởng, một tháng sau ở đây nhất định sẽ trình diễn một trận chiến hóa đạo!
- Ta đợi ngươi! Đừng để ta thất vọng, ta ở đây chờ ngươi đưa cho ta thất bại, hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng, đừng cho ta vĩnh viễn cô độc.
Thiên Vương nói xong, đám mây cung điện lại một lần nữa hình thành trên bầu trời, Thiên Vương phảng phất như quên tất cả cùng đám mây hòa hợp một thể.
Trên đại địa, vô số người ngẩng đầu ngưỡng vọng bầu trời, khi Âu Dương bắn ra mũi tên tương lai, tất cả mọi người đều mừng rỡ tưởng rằng Âu Dương sẽ chiến thắng. Nhưng mọi người đều quá coi thường Thiên Vương. Một người cả đời bất bại, làm sao có thể dễ dàng ngã xuống như vậy được.
- Âu Dương, ta tin tưởng ngươi!
Vệ Thi nắm tay, trong mắt nàng mang theo vẻ chờ mong nồng đậm.
Không ai muốn chết, nhưng lần đầu tiên mọi người phát hiện mình cách tử vong lại gần như vậy. Thời gian một tháng, nếu như trước đây, có ai để ý đến một tháng này? Đừng nói là những tiên nhân sở hữu vĩnh sinh, ngay cả phàm nhân cũng không quá quan tâm đến thời gian một tháng này. Dù sao trong mắt người bình thường, thời gian một tháng thậm chí là một năm cũng chỉ chớp mắt trôi qua mà thôi. Nhưng hiện nay một tháng lại có vẻ trân quý như vậy. Bởi vì tất cả mọi người đều biết, sau một tháng này, nếu Âu Dương thất bại, vậy đại biểu thế giới này cũng thất bại, lực lượng của toàn bộ thế giới sẽ buộc trên người một người, đây đã không phải là lực lượng, đây là một loại áp bách.
Âu Dương minh bạch tất cả những chuyện này lại lựa chọn trốn đi, trốn đến một nơi sơn thủy hữu tình, cứ như vậy lẳng lặng cầm một chiếc cần câu ngồi trên một tảng đá câu cá, cách ly với toàn bộ thế giới. Lúc này toàn bộ thế giới giống như chỉ có một mình hắn, hắn chính là đại biểu cho toàn bộ thế giới.
- Từ lúc thiếu niên ta đã xuyên thế, từ một nam hài bình thường một đường trưởng thành đến chí cao vô thượng hiện giờ. Nhưng ta có được cái gì?
Âu Dương nhìn chiếc phao không ngừng dập dềnh trên mặt nước thầm hỏi.
- Thân nhân, bằng hữu, lực lượng, danh tiếng, quyền lợi, tiền tài. Ta còn thiếu khuyết cái gì?
Âu Dương để tay lên ngực tự vấn, trong những thứ mà bản thân trải qua còn thiếu khuyết cái gì? Mình từng nghèo túng, cảm thụ được châm chọc khiêu khích của người, mình cũng từng huy hoàng, nhận được triều bái khắp thiên hạ. Nhưng đi đến cuối cùng Âu Dương lại mê man, mê man không biết mình rút cuộc đang truy tìm cái gì.
- Cá ở trong nước, cả đời chỉ có thể nhìn thấy tất cả sự vật trong nước. Khi nó bị người ta câu lên chính là kết thúc sinh mệnh. Cây cối sinh trưởng ở đây, suốt đời cũng rất khó nhìn thấy một người sống, nhưng ý nghĩa tồn tại của chúng là cái gì?
Âu Dương nhìn con cá trong nước, nhìn hoa cỏ cây cối bên cạnh, yên lặng hỏi mình.
- Ta không biết, các ngươi có thể nói cho ta biết không?
Âu Dương nói xong, thiên địa pháp tắc xung quanh vô hạn vận chuyển. Lúc này Âu Dương phảng phất như dung hợp thành một thể với thế giới, mình có thể cảm thụ được buồn vui của con cá, có thể cảm thụ được ưu thương của cây cối, lúc này Âu Dương mới là chí cao vô thượng chân chính, tuyệt đối không kém hơn chí cao vô thượng của Thiên Vương.
- Nói cho ta biết, ý nghĩa tồn tại của các ngươi là cái gì?
Âu Dương chỉ vào cây cối trước người... Lúc này một màn thần kỳ xuất hiện, ai có thể nghĩ đến đại thụ sẽ mở miệng nói chuyện? Nhưng lúc này đại thụ thực sự mở miệng.
- Ta cũng không biết ý nghĩa tồn tại của ta là cái gì, nhưng bản thân ta chính là thế giới này. Trong lòng ta hình như có một sứ mệnh, đó chính là kéo dài sinh mệnh của mình, truyền thừa xuống dưới!
Đại thụ đón gió đong đưa, bên cạnh nó một gốc cây nhỏ cũng theo gió đong đưa!
- Kéo dài! Kéo dài sinh mệnh!
Lúc này Âu Dương phảng phất như minh bạch cái gì nhưng lại không nắm bắt được loại cảm giác này.
- Ngươi không phải sinh mệnh vô hạn, ngươi có cảm thấy bi ai khi thấy mình già nua chết đi không?
Âu Dương lại mở miệng hỏi đại thụ.
- Bi ai? Vì sao phải bi ai, thiên địa có pháp tắc của thiên địa, ta cũng có pháp tắc của mình. Từ khi ta xuất hiện, đón gió đong đưa, chậm rãi sinh trưởng, nhìn như đều là tuần hoàn pháp tắc thiên địa, nhưng tại sao không phải pháp tắc của bản thân ta?
Đại thụ rầu rĩ nói, những lời này nếu như là người bình thường nghe được, khẳng định không thể minh bạch ý tứ bên trong. Nhưng Âu Dương có thể minh bạch.
- Đúng vậy! Vạn vật sinh trưởng, thiên địa biến hóa. Tất cả những cái này nhìn như đều là pháp tắc của thế giới, nhưng tại sao không phải pháp tắc của bản thân vạn vật? Trong lòng suy nghĩ, trong miệng nói, trong mắt nhìn, tất cả đều là pháp tắc... Ha ha ha ha...Thì ra là thế, thì ra là thế...
Lúc này Âu Dương mới hiểu được, vốn thế nhân chính là bi ai như vậy. Chí cao vô thượng, trong mắt thế nhân, chí cao vô thượng kỳ thực là lực lượng chí cao vô thượng, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy. Nếu như mình không có lần luân hồi chuyển thế cuối cùng, có lẽ suốt đời này mình cũng không thể minh bạch cái gì mới là chí cao vô thượng.
- Kỳ thực... Trên đời này chưa bao giờ có chí cao vô thượng...
Trong lòng Âu Dương có chút buồn bã, hắn buồn bã cho mình, buồn bã cho thế nhân. Thứ mà vô số người truy tìm thì ra chưa bao giờ tồn tại.
Nhưng hiện giờ Thiên Vương và Âu Dương lại chưa từng hoài nghi chí cao vô thượng có thực sự tồn tại hay không. Thiên Vương từ khi lập chí đã truy tìm chí cao vô thượng mãi mãi trường tồn. Mặc dù Âu Dương chậm hơn rất nhiều, nhưng con đường chứng đạo này không có trước sau. Hiện nay hai người hầu như cùng đến trước một cánh cửa, nhưng cánh cửa này chỉ có thể để một người đi qua, người còn lại phải vĩnh viễn ngã xuống bên ngoài cánh cửa, đây chính là tàn khốc của đạo.
- Ngươi sợ hãi sao? Không! Có thể đi tới bước này, ngươi sẽ không sợ hãi!
Thiên Vương đương nhiên không giống những người khác cho rằng Âu Dương thực sự sợ hãi. Thiên Vương khát cầu một trận chiến đấu, thậm chí có thể nói Thiên Vương khát cầu một thất bại. Người đáng thương nhất không phải vô số lần ngã xuống, mà là suốt đời này chưa bao giờ thất bại.
Mặc dù Âu Dương được xưng là bất bại, nhưng cuộc đời của Âu Dương cũng có vô số lần thất bại. Chỉ có điều quang mang rực rỡ của Âu Dương đã che mờ thất bại, khiến người khác bỏ quên điểm thất bại của hắn mà thôi.
- Thiên Vương, một tháng sau ta sẽ tới đây, bất luận là sinh tử ta cũng sẽ tới đây. Có lẽ lúc đó ta sẽ dùng sinh mệnh của mình nói cho ngươi biết, cuộc đời tựa hồ bất bại của ngươi kỳ thực chính là thất bại lớn nhất trong cuộc đời ngươi.....
Âu Dương nói xong câu đó, xoay người xé rách hư không biến mất trong thiên địa.
Không ai biết Âu Dương đi đâu, nhưng mọi người tin tưởng, một tháng sau ở đây nhất định sẽ trình diễn một trận chiến hóa đạo!
- Ta đợi ngươi! Đừng để ta thất vọng, ta ở đây chờ ngươi đưa cho ta thất bại, hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng, đừng cho ta vĩnh viễn cô độc.
Thiên Vương nói xong, đám mây cung điện lại một lần nữa hình thành trên bầu trời, Thiên Vương phảng phất như quên tất cả cùng đám mây hòa hợp một thể.
Trên đại địa, vô số người ngẩng đầu ngưỡng vọng bầu trời, khi Âu Dương bắn ra mũi tên tương lai, tất cả mọi người đều mừng rỡ tưởng rằng Âu Dương sẽ chiến thắng. Nhưng mọi người đều quá coi thường Thiên Vương. Một người cả đời bất bại, làm sao có thể dễ dàng ngã xuống như vậy được.
- Âu Dương, ta tin tưởng ngươi!
Vệ Thi nắm tay, trong mắt nàng mang theo vẻ chờ mong nồng đậm.
Không ai muốn chết, nhưng lần đầu tiên mọi người phát hiện mình cách tử vong lại gần như vậy. Thời gian một tháng, nếu như trước đây, có ai để ý đến một tháng này? Đừng nói là những tiên nhân sở hữu vĩnh sinh, ngay cả phàm nhân cũng không quá quan tâm đến thời gian một tháng này. Dù sao trong mắt người bình thường, thời gian một tháng thậm chí là một năm cũng chỉ chớp mắt trôi qua mà thôi. Nhưng hiện nay một tháng lại có vẻ trân quý như vậy. Bởi vì tất cả mọi người đều biết, sau một tháng này, nếu Âu Dương thất bại, vậy đại biểu thế giới này cũng thất bại, lực lượng của toàn bộ thế giới sẽ buộc trên người một người, đây đã không phải là lực lượng, đây là một loại áp bách.
Âu Dương minh bạch tất cả những chuyện này lại lựa chọn trốn đi, trốn đến một nơi sơn thủy hữu tình, cứ như vậy lẳng lặng cầm một chiếc cần câu ngồi trên một tảng đá câu cá, cách ly với toàn bộ thế giới. Lúc này toàn bộ thế giới giống như chỉ có một mình hắn, hắn chính là đại biểu cho toàn bộ thế giới.
- Từ lúc thiếu niên ta đã xuyên thế, từ một nam hài bình thường một đường trưởng thành đến chí cao vô thượng hiện giờ. Nhưng ta có được cái gì?
Âu Dương nhìn chiếc phao không ngừng dập dềnh trên mặt nước thầm hỏi.
- Thân nhân, bằng hữu, lực lượng, danh tiếng, quyền lợi, tiền tài. Ta còn thiếu khuyết cái gì?
Âu Dương để tay lên ngực tự vấn, trong những thứ mà bản thân trải qua còn thiếu khuyết cái gì? Mình từng nghèo túng, cảm thụ được châm chọc khiêu khích của người, mình cũng từng huy hoàng, nhận được triều bái khắp thiên hạ. Nhưng đi đến cuối cùng Âu Dương lại mê man, mê man không biết mình rút cuộc đang truy tìm cái gì.
- Cá ở trong nước, cả đời chỉ có thể nhìn thấy tất cả sự vật trong nước. Khi nó bị người ta câu lên chính là kết thúc sinh mệnh. Cây cối sinh trưởng ở đây, suốt đời cũng rất khó nhìn thấy một người sống, nhưng ý nghĩa tồn tại của chúng là cái gì?
Âu Dương nhìn con cá trong nước, nhìn hoa cỏ cây cối bên cạnh, yên lặng hỏi mình.
- Ta không biết, các ngươi có thể nói cho ta biết không?
Âu Dương nói xong, thiên địa pháp tắc xung quanh vô hạn vận chuyển. Lúc này Âu Dương phảng phất như dung hợp thành một thể với thế giới, mình có thể cảm thụ được buồn vui của con cá, có thể cảm thụ được ưu thương của cây cối, lúc này Âu Dương mới là chí cao vô thượng chân chính, tuyệt đối không kém hơn chí cao vô thượng của Thiên Vương.
- Nói cho ta biết, ý nghĩa tồn tại của các ngươi là cái gì?
Âu Dương chỉ vào cây cối trước người... Lúc này một màn thần kỳ xuất hiện, ai có thể nghĩ đến đại thụ sẽ mở miệng nói chuyện? Nhưng lúc này đại thụ thực sự mở miệng.
- Ta cũng không biết ý nghĩa tồn tại của ta là cái gì, nhưng bản thân ta chính là thế giới này. Trong lòng ta hình như có một sứ mệnh, đó chính là kéo dài sinh mệnh của mình, truyền thừa xuống dưới!
Đại thụ đón gió đong đưa, bên cạnh nó một gốc cây nhỏ cũng theo gió đong đưa!
- Kéo dài! Kéo dài sinh mệnh!
Lúc này Âu Dương phảng phất như minh bạch cái gì nhưng lại không nắm bắt được loại cảm giác này.
- Ngươi không phải sinh mệnh vô hạn, ngươi có cảm thấy bi ai khi thấy mình già nua chết đi không?
Âu Dương lại mở miệng hỏi đại thụ.
- Bi ai? Vì sao phải bi ai, thiên địa có pháp tắc của thiên địa, ta cũng có pháp tắc của mình. Từ khi ta xuất hiện, đón gió đong đưa, chậm rãi sinh trưởng, nhìn như đều là tuần hoàn pháp tắc thiên địa, nhưng tại sao không phải pháp tắc của bản thân ta?
Đại thụ rầu rĩ nói, những lời này nếu như là người bình thường nghe được, khẳng định không thể minh bạch ý tứ bên trong. Nhưng Âu Dương có thể minh bạch.
- Đúng vậy! Vạn vật sinh trưởng, thiên địa biến hóa. Tất cả những cái này nhìn như đều là pháp tắc của thế giới, nhưng tại sao không phải pháp tắc của bản thân vạn vật? Trong lòng suy nghĩ, trong miệng nói, trong mắt nhìn, tất cả đều là pháp tắc... Ha ha ha ha...Thì ra là thế, thì ra là thế...
Lúc này Âu Dương mới hiểu được, vốn thế nhân chính là bi ai như vậy. Chí cao vô thượng, trong mắt thế nhân, chí cao vô thượng kỳ thực là lực lượng chí cao vô thượng, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy. Nếu như mình không có lần luân hồi chuyển thế cuối cùng, có lẽ suốt đời này mình cũng không thể minh bạch cái gì mới là chí cao vô thượng.
- Kỳ thực... Trên đời này chưa bao giờ có chí cao vô thượng...
Trong lòng Âu Dương có chút buồn bã, hắn buồn bã cho mình, buồn bã cho thế nhân. Thứ mà vô số người truy tìm thì ra chưa bao giờ tồn tại.
Bình luận facebook