Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1199
- Bởi vì... mỗi người đều là chí cao vô thượng, mỗi người đều nắm giữ pháp tắc của mình. Nhưng không ai biết điều này....
Âu Dương minh bạch, cho dù là cường đại như Thiên Vương có thể cũng không rõ, kỳ thực mỗi người từ khi sinh ra đến khi cất tiếng khóc nỉ non chính là thuộc về pháp tắc của mình. Mọi người đều không ngừng lớn lên, pháp tắc cũng không ngừng lớn lên. Con người như vậy, yêu cũng như vậy, vạn vật đều như vậy, ngay cả hòn đá dưới chân mình cũng như vậy, tồn tại của nó cũng là pháp tắc của nó.
Nó cũng là tồn tại chí cao vô thượng.
- Tay cầm chí cao vô thượng nhưng lại không bao giờ biết mình là chí cao vô thượng, lại quên đi pháp tắc của bản thân mà truy tìm lực lượng cực hạn gì đó, theo đuổi trường sinh gì đó. Pháp tắc không để ý lâu dài, mà để ý tâm tính.
Âu Dương giống như dung hợp với toàn bộ thế giới. Lúc này trong mắt Âu Dương không có sự vật gì là bình thường, lúc này trong mắt Âu Dương bất cứ sự vật gì đều là chí cao vô thượng. Mình không cao đẳng hơn bất cứ sự vật gì. Cho dù là tảng đá dưới chân cũng là tồn tại giống như mình.
Khi Âu Dương nghĩ thông suốt, Âu Dương bỗng nhiên phát hiện, lần đầu tiên mình không khống chế linh hồn của mình, lúc này linh hồn của mình bắt đầu kéo dài vô hạn, cùng với nhãn thần của linh hồn, thế giới trong mắt mình, thiên địa trong mắt mình, tất cả sự vật, tất cả buồn vui đều nằm trong mắt mình.
Hôm nay hài tử Trương gia sinh ra, ngày mai lão nhân Lý gia qua đời. Tiếng khóc của trẻ mới sinh, tiếng khóc của hài tử không nỡ xa lão nhân. Cưới vợ vui cười, tang thân bi thống. Tất cả tất cả đều hiện ra trong mắt Âu Dương.
Sợ hãi, vui sướng, bi thương, những tâm tình trên người mỗi người lại cấu thành thiên địa thuộc về chính hắn, cấu thành một thế giới tuần hoàn.
Từ sinh đến tử, từ có đến vô. Cuối cùng từng tiểu luân hồi dung nhập vào trong đại luân hồi, dung hợp cùng một chỗ với thiên địa, sau đó từ trong thế giới tách ra, hoàn thành luân hồi của mình, một lần nữa bắt đầu sinh mệnh của mình. Đây là pháp tắc của thiên địa. Con người có pháp tắc của con người, thiên địa cũng có pháp tắc của thiên địa. Pháp tắc của con người chính là trái tim, còn pháp tắc của thiên địa là cái gì?
Trong lòng Âu Dương tự hỏi mình, nhưng đáp án này hắn không thể có được từ chỗ nào khác, chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ.
Một tháng sinh mệnh, khi mọi người biết mình có thể chỉ còn sống một tháng. Thân nhân có thể biến thành cừu nhân, còn cừu nhân thì càng lập tức múa đao chém tới. Lúc này mặt xấu xa nhất trong lòng mọi người cũng đều bại lộ.
- Ha ha ha ha! Lão tử đã sớm muốn chơi ngươi, trước khi chết có thể chơi ngươi một lần lão tử thấy cũng đáng.
Lúc này một người luôn biểu hiện mình là thánh nhân đang đè lên một nữ hài nhà lương thiện, nếu là lúc khác, ai có thể nghĩ đến, một người luôn được mọi người ca tụng lại làm như vậy?
- Trước kia ta giết chín mạng nhà ngươi, hiện nay ta không có cái gì khác, chỉ có thể dùng sinh mệnh hèn mọn này của ta hoàn lại!
Một ác hán đã từng giết chín mạng nhà người ta, lúc này lại nhìn thấu tất cả, lựa chọn đến cửa tạ tội. Cướp giật, tranh chấp, tàn sát.....tất cả đều đang yên lặng trình diễn. Thế giới này đã bị thời hạn một tháng của Thiên Vương làm cho suy sụp. Lòng người rối loạn, làm ra một loạt hành động vi phạm bản tâm gì đó, hoặc là nói lúc này bản tâm của con người mới bại lộ?
- Nhìn đi, sau khi mặt nạ bị xé rách, ngươi mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật sự phía sau mỗi người. Khi tử thần chém đao múa tới muốn giết ngươi, ngươi mới có thể minh bạch mình rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể đủ liều lĩnh làm chuyện trong lòng mình muốn làm nhất, hi vọng xóa tan tiếc nuối. Nhưng sau khi làm tất cả những chuyện này, không phải sẽ lưu lại tiếc nuối mới sao?
Bạch Hủ Minh đứng trước một tòa thành trì, nhìn máu tươi từ cửa thành chậm rãi chảy ra, nhìn mọi người đang tàn sát lẫn nhau, nhìn mọi người hoặc là tuyệt vọng hoặc là bi thương.
- Lẽ nào bọn họ không có lòng tin vào Âu Dương?
Trong mắt Vệ Thi mang theo một tia phẫn hận.
-Bọn họ không phải Âu Dương làm sao có thể minh bạch trái tim của Âu Dương! Hơn nữa cho dù bọn họ có lòng tin với Âu Dương cũng vô dụng. Khi tất cả mọi người làm chuyện này, cho dù ngươi còn lòng tin, còn hi vọng cũng vẫn sẽ vô thức đi làm. Ta nhớ Âu Dương từng kể cho ta nghe một câu chuyện.
Bạch Hủ Minh hồi ức một phen nói:
- Nếu như trên đường rớt rất nhiều bảo bối, nếu có một số người nhặt lên sau đó đợi người mất của, như vậy những người khác sẽ đều tán thưởng, bất luận bọn họ có thật tâm hay không, chí ít lúc đó bọn họ cũng sẽ tán thưởng, sẽ cảm thấy mình làm như vậy là đúng, sẽ có một loại cảm giác thành tựu. Nhưng nếu nhóm đầu tiên xông lên cướp giật, như vậy mọi người đều sẽ xé bỏ mặt nạ dối trá của mình, bắt đầu tranh đoạt, cuối cùng diễn biến thành một loại điên cuồng! Hiện tại những người này chính là như thế.
Bạch Hủ Minh nói xong, Vệ Thi lâm vào trong trầm tư. Kỳ thực Bạch Hủ Minh nói không sai, nếu như trên đường cái có rất nhiều tiền, nhóm người thứ nhất xông lên hỗ trợ nhặt lên, đợi người mất của, như vậy mặc dù trong lòng những người khác thầm mắng những người này là ngu ngốc, cũng sẽ không bại lộ bộ mặt thật của mình, sẽ giả mù sa mưa cùng nhau đợi tán thưởng.
Bất luận lúc đó trong lòng hắn có giả bộ hay không, chí ít lúc này chuyện hắn làm cũng là đúng. Nếu nhóm người thứ nhất xông lên cướp đoạt, như vậy tất cả đều sẽ trái lại.
Hiện tại chính là như vậy, có người tin tưởng Âu Dương có thể cứu vãn thế giới, nhưng không phải tất cả mọi người đều tin tưởng. Những người tin tưởng sẽ an tâm chờ đợi, còn những người không tin tưởng sẽ bạo phát ham muốn cuối cùng củ mình. Khi loại ham muốn đó bạo phát, cho dù là những người tin tưởng, cũng sẽ thay đổi suy nghĩ của mình cùng rơi vào trong điên cuồng.
- Ngươi có phải muốn ngăn cản bọn họ? Ha ha, không cần, lúc này bọn họ đã điên cuồng, có lẽ đây là chuyện Thiên Vương muốn nhìn thấy, hắn muốn để chúng ta thấy thế giới này dơ bẩn, muốn cho chúng ta tán đồng. Có lẽ lúc này ta cũng có chút tán đồng với hắn...
Bạch Hủ Minh nói xong, lắc đầu thở dài, sau đó mang theo Vệ Thi bắt đầu quay về thánh sơn...
Giết chóc, tội ác tiếp tục trình diễn, mọi người phảng phất như muốn phóng đại tội ác vô hạn trong một tháng cuối cùng này. Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều như vậy, vẫn có một số người tỉnh táo. Những người này vẫn tin tưởng Thần Tiễn có thể thắng trận chiến này.
- Dựa theo tình huống của mọi người hiện tại, có lẽ cho dù Thần Tiễn chiến thắng, thế giới này cũng sẽ hủy diệt.
Người tỉnh táo lắc đầu thở dài. Dù sao một thế giới tội ác như vậy, đã không riêng gì Thiên Vương cảm thấy dơ bẩn, có thể ngay cả Âu Dương cũng cảm thấy dơ bẩn.
- Con người bình thường đều nói mình kỳ thực là hảo hán tử không sợ chết, trên thực tế khi thực sự biết mình sắp đi tới con đường cuối cùng thì không ai không sợ chết
Âu Dương minh bạch, cho dù là cường đại như Thiên Vương có thể cũng không rõ, kỳ thực mỗi người từ khi sinh ra đến khi cất tiếng khóc nỉ non chính là thuộc về pháp tắc của mình. Mọi người đều không ngừng lớn lên, pháp tắc cũng không ngừng lớn lên. Con người như vậy, yêu cũng như vậy, vạn vật đều như vậy, ngay cả hòn đá dưới chân mình cũng như vậy, tồn tại của nó cũng là pháp tắc của nó.
Nó cũng là tồn tại chí cao vô thượng.
- Tay cầm chí cao vô thượng nhưng lại không bao giờ biết mình là chí cao vô thượng, lại quên đi pháp tắc của bản thân mà truy tìm lực lượng cực hạn gì đó, theo đuổi trường sinh gì đó. Pháp tắc không để ý lâu dài, mà để ý tâm tính.
Âu Dương giống như dung hợp với toàn bộ thế giới. Lúc này trong mắt Âu Dương không có sự vật gì là bình thường, lúc này trong mắt Âu Dương bất cứ sự vật gì đều là chí cao vô thượng. Mình không cao đẳng hơn bất cứ sự vật gì. Cho dù là tảng đá dưới chân cũng là tồn tại giống như mình.
Khi Âu Dương nghĩ thông suốt, Âu Dương bỗng nhiên phát hiện, lần đầu tiên mình không khống chế linh hồn của mình, lúc này linh hồn của mình bắt đầu kéo dài vô hạn, cùng với nhãn thần của linh hồn, thế giới trong mắt mình, thiên địa trong mắt mình, tất cả sự vật, tất cả buồn vui đều nằm trong mắt mình.
Hôm nay hài tử Trương gia sinh ra, ngày mai lão nhân Lý gia qua đời. Tiếng khóc của trẻ mới sinh, tiếng khóc của hài tử không nỡ xa lão nhân. Cưới vợ vui cười, tang thân bi thống. Tất cả tất cả đều hiện ra trong mắt Âu Dương.
Sợ hãi, vui sướng, bi thương, những tâm tình trên người mỗi người lại cấu thành thiên địa thuộc về chính hắn, cấu thành một thế giới tuần hoàn.
Từ sinh đến tử, từ có đến vô. Cuối cùng từng tiểu luân hồi dung nhập vào trong đại luân hồi, dung hợp cùng một chỗ với thiên địa, sau đó từ trong thế giới tách ra, hoàn thành luân hồi của mình, một lần nữa bắt đầu sinh mệnh của mình. Đây là pháp tắc của thiên địa. Con người có pháp tắc của con người, thiên địa cũng có pháp tắc của thiên địa. Pháp tắc của con người chính là trái tim, còn pháp tắc của thiên địa là cái gì?
Trong lòng Âu Dương tự hỏi mình, nhưng đáp án này hắn không thể có được từ chỗ nào khác, chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ.
Một tháng sinh mệnh, khi mọi người biết mình có thể chỉ còn sống một tháng. Thân nhân có thể biến thành cừu nhân, còn cừu nhân thì càng lập tức múa đao chém tới. Lúc này mặt xấu xa nhất trong lòng mọi người cũng đều bại lộ.
- Ha ha ha ha! Lão tử đã sớm muốn chơi ngươi, trước khi chết có thể chơi ngươi một lần lão tử thấy cũng đáng.
Lúc này một người luôn biểu hiện mình là thánh nhân đang đè lên một nữ hài nhà lương thiện, nếu là lúc khác, ai có thể nghĩ đến, một người luôn được mọi người ca tụng lại làm như vậy?
- Trước kia ta giết chín mạng nhà ngươi, hiện nay ta không có cái gì khác, chỉ có thể dùng sinh mệnh hèn mọn này của ta hoàn lại!
Một ác hán đã từng giết chín mạng nhà người ta, lúc này lại nhìn thấu tất cả, lựa chọn đến cửa tạ tội. Cướp giật, tranh chấp, tàn sát.....tất cả đều đang yên lặng trình diễn. Thế giới này đã bị thời hạn một tháng của Thiên Vương làm cho suy sụp. Lòng người rối loạn, làm ra một loạt hành động vi phạm bản tâm gì đó, hoặc là nói lúc này bản tâm của con người mới bại lộ?
- Nhìn đi, sau khi mặt nạ bị xé rách, ngươi mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật sự phía sau mỗi người. Khi tử thần chém đao múa tới muốn giết ngươi, ngươi mới có thể minh bạch mình rốt cuộc là người như thế nào, mới có thể đủ liều lĩnh làm chuyện trong lòng mình muốn làm nhất, hi vọng xóa tan tiếc nuối. Nhưng sau khi làm tất cả những chuyện này, không phải sẽ lưu lại tiếc nuối mới sao?
Bạch Hủ Minh đứng trước một tòa thành trì, nhìn máu tươi từ cửa thành chậm rãi chảy ra, nhìn mọi người đang tàn sát lẫn nhau, nhìn mọi người hoặc là tuyệt vọng hoặc là bi thương.
- Lẽ nào bọn họ không có lòng tin vào Âu Dương?
Trong mắt Vệ Thi mang theo một tia phẫn hận.
-Bọn họ không phải Âu Dương làm sao có thể minh bạch trái tim của Âu Dương! Hơn nữa cho dù bọn họ có lòng tin với Âu Dương cũng vô dụng. Khi tất cả mọi người làm chuyện này, cho dù ngươi còn lòng tin, còn hi vọng cũng vẫn sẽ vô thức đi làm. Ta nhớ Âu Dương từng kể cho ta nghe một câu chuyện.
Bạch Hủ Minh hồi ức một phen nói:
- Nếu như trên đường rớt rất nhiều bảo bối, nếu có một số người nhặt lên sau đó đợi người mất của, như vậy những người khác sẽ đều tán thưởng, bất luận bọn họ có thật tâm hay không, chí ít lúc đó bọn họ cũng sẽ tán thưởng, sẽ cảm thấy mình làm như vậy là đúng, sẽ có một loại cảm giác thành tựu. Nhưng nếu nhóm đầu tiên xông lên cướp giật, như vậy mọi người đều sẽ xé bỏ mặt nạ dối trá của mình, bắt đầu tranh đoạt, cuối cùng diễn biến thành một loại điên cuồng! Hiện tại những người này chính là như thế.
Bạch Hủ Minh nói xong, Vệ Thi lâm vào trong trầm tư. Kỳ thực Bạch Hủ Minh nói không sai, nếu như trên đường cái có rất nhiều tiền, nhóm người thứ nhất xông lên hỗ trợ nhặt lên, đợi người mất của, như vậy mặc dù trong lòng những người khác thầm mắng những người này là ngu ngốc, cũng sẽ không bại lộ bộ mặt thật của mình, sẽ giả mù sa mưa cùng nhau đợi tán thưởng.
Bất luận lúc đó trong lòng hắn có giả bộ hay không, chí ít lúc này chuyện hắn làm cũng là đúng. Nếu nhóm người thứ nhất xông lên cướp đoạt, như vậy tất cả đều sẽ trái lại.
Hiện tại chính là như vậy, có người tin tưởng Âu Dương có thể cứu vãn thế giới, nhưng không phải tất cả mọi người đều tin tưởng. Những người tin tưởng sẽ an tâm chờ đợi, còn những người không tin tưởng sẽ bạo phát ham muốn cuối cùng củ mình. Khi loại ham muốn đó bạo phát, cho dù là những người tin tưởng, cũng sẽ thay đổi suy nghĩ của mình cùng rơi vào trong điên cuồng.
- Ngươi có phải muốn ngăn cản bọn họ? Ha ha, không cần, lúc này bọn họ đã điên cuồng, có lẽ đây là chuyện Thiên Vương muốn nhìn thấy, hắn muốn để chúng ta thấy thế giới này dơ bẩn, muốn cho chúng ta tán đồng. Có lẽ lúc này ta cũng có chút tán đồng với hắn...
Bạch Hủ Minh nói xong, lắc đầu thở dài, sau đó mang theo Vệ Thi bắt đầu quay về thánh sơn...
Giết chóc, tội ác tiếp tục trình diễn, mọi người phảng phất như muốn phóng đại tội ác vô hạn trong một tháng cuối cùng này. Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều như vậy, vẫn có một số người tỉnh táo. Những người này vẫn tin tưởng Thần Tiễn có thể thắng trận chiến này.
- Dựa theo tình huống của mọi người hiện tại, có lẽ cho dù Thần Tiễn chiến thắng, thế giới này cũng sẽ hủy diệt.
Người tỉnh táo lắc đầu thở dài. Dù sao một thế giới tội ác như vậy, đã không riêng gì Thiên Vương cảm thấy dơ bẩn, có thể ngay cả Âu Dương cũng cảm thấy dơ bẩn.
- Con người bình thường đều nói mình kỳ thực là hảo hán tử không sợ chết, trên thực tế khi thực sự biết mình sắp đi tới con đường cuối cùng thì không ai không sợ chết
Bình luận facebook