Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1134
- Ta thề, chỉ cần chúng ta đi tới, sợ rằng chúng ta còn chưa kịp kêu tên Khâu Vân Bình đã bị đánh vỡ rồi! Các ngươi có thể kháng cự bao lâu?
Âu Dương nhìn Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập đã toát mồ hôi lạnh, từ bộ dạng của hai người bọn họ là có minh bạch, cho dù bọn họ có thể kháng cự được một ngày một đêm, nhưng sau đó tuyệt đối không còn bất cứ lực tái chiến nào.
- Như vậy làm sao đánh? Đây căn bản là phòng ngự vô địch! Nếu không Âu Dương ngươi xông lên trước mở phòng ngự tuyệt đối đi? Chúng ta đi sau nhặt xác cho ngươi?
Ngụy Bỉnh Dập cũng xấu xa, lúc này đột nhiên nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
- Đại ca, ta đi kháng cự một ngày một đêm phỏng chừng cũng không chết được, nhưng ngươi nghĩ Khâu Vân Bình là kẻ ngu si sao?
Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập.
Mình tới đây là tàn sát! Không sai, là trắng trợn tàn sát, chỉ có điều lúc này đối tượng bị tàn sát lại biến thành mình mà thôi. Hơn nữa cho dù mình dựa vào linh hồn hỏa diễm có thể kháng cự một ngày một đêm, nhưng Khâu Vân Bình không phải kẻ ngu si. Âu Dương dám thề, chỉ cần hắn xông lên, bốn người của thiên đình sẽ vô liêm sỉ vừa đánh vừa dùng các loại đại chiêu ném vào mặt mình....
Đúng! Đôi khi Âu Dương nguyện ý mạo hiểm. Âu Dương cũng xác thực từng nói kỳ tích chỉ có làm mới có thể sản sinh. Nhưng Âu Dương tuyệt đối không hy vọng có người dùng đại chiêu ném vào mặt mình. Loại cách làm ngu ngốc này Âu Dương tuyệt đối sẽ không làm.
- Làm sao đây?
Ngụy Bỉnh Dập có chút bối rối, lúc này bất luận là ba người thay phiên hay xông lên tập thể, hậu quả đều chỉ có một, đó chính là người ta không nói nhiều, dùng các loại đại chiêu ném lên mặt bọn họ.
- Rút lui!
Câu nói của Âu Dương khiến hai người đều phát mộng, đây là lời Âu Dương có thể nói sao? Đã tới đây rồi còn nói rút lui? Người này có phải là Âu Dương không? Nhưng hai người bọn họ cũng không ngẫm lại, hiện tại không rút lui cũng không còn cách nào....
- Cũng đúng, chúng ta rút lui trước, ta không tin những pho tượng này có thể duy trì quá lâu, chúng ta chờ hơn một nghìn năm rồi trở lại!
Bạch Tinh chẳng biết xấu hổ nói ra những lời vô nghĩa, bị Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập liếc mắt khinh bỉ.
- Đại ca, ngươi có thể chờ được một nghìn năm, nhưng chúng ta không chờ được.
Âu Dương toát mồ hôi, dù sao bất cứ lúc nào Thiên Vương cũng có thể sống lại. Một khi Thiên Vương sống lại, đến lúc đó chính Thiên Vương sẽ vọt tới nhà bọn họ ném đại chiêu vào mặt bọn họ, cho nên nhìn tình huống hiện tại, bọn họ hình như không có cách nào chạy trốn được khả năng bị đại chiêu ném vào mặt.
- Chúng ta trở về Nam Tiên thành trước, hiện tại cường công căn bản không có khả năng.
Âu Dương không sợ chết, nhưng Âu Dương không muốn chết, tạm thời hòa hoãn mới là vương đạo..
Trên thiên đình, Khâu Vân Bình ngồi trên chiếc ghế đã từng thuộc về Thiên Vương, trên mặt hắn mang theo nụ cười âm hiểm nói:
- Bày ra tứ phương trận là muốn tàn sát tất cả chúng ta sao! Nhưng bọn họ có dám đến?
- Đại ca thực sự là hảo thủ đoạn!
Lý Thu Linh giơ ngón tay cái về phía Khâu Vân Bình. Chiêu thức ấy của Khâu Vân Bình quá độc ác, chí ít theo hắn thấy đây là cục diện khó giải.
Trăm vạn pho tượng, mỗi một pho tượng đều sở hữu lực lượng một kích tiện tay của cường giả tổ cấp! Đúng! Những pho tượng này không chống đỡ được bao lâu, nhưng chống đỡ một một năm rưỡi vẫn không có áp lực. Lúc đó Thiên Vương đã trở về, đến lúc đó đại cục của bọn họ đã định, thiên đình cũng có thể thuận lợi bảo trì.
- Cách làm này của đại ca quả thực là tất sát, cho dù lực lượng của Âu Dương thông thiên cũng đừng hòng giữ mạng!
Trên mặt Phiến công tử cũng mang theo nụ cười xấu xa. Chẳng phải có câu nói, chủ sao tớ vậy, có một đại ca hèn mọn, tất nhiên bọn họ cũng hèn mọn theo.
- Đại ca, ta cảm thấy cách làm này có chút đê tiện!
Đừng thấy Kim Chung Đồng Tử còn nhỏ, trên thực tế hắn là một người đàn ông thuần túy, là người duy nhất không tán thành cách làm này trong những người ở đây. Nhưng thật đáng tiếc, mọi người trực tiếp xem thường tồn tại của hắn, xem những lời hắn nói như vô nghĩa.
Kim Chung Đồng Tử cũng biết, mặc dù cách làm này có chút đê tiện, nhưng cũng không có cách nào hay hơn, hắn chẳng qua là muốn phát phong tao. Nếu như lúc này kêu hắn một mình đi đối đầu với Âu Dương, hắn nhất định không đi, bởi vì hắn không phải kẻ ngu si.
- Chúng ta đã bày trận, hiện tại xem Âu Dương làm sao phá trận. Muốn bắt được thiên đình ta, hắn còn quá non nớt, hiện tại hắn đã tới Thiên Nam, sợ rằng hôm nay đã biết. Nếu như hắn không thể giết chết chúng ta trước khi trận đại tuyết huyết sắc này dừng lại, như vậy khi trận đại tuyết này kết thúc, chúng ta có thể la lên ông trời đã vứt bỏ hắn, đến lúc đó chúng ta có đại thế nơi tay, còn cái gì đáng sợ!
Khâu Vân Bình suy nghĩ thật sự chu đáo. Nếu như trước khi trận đại tuyết huyết sắc này dừng lại, Âu Dương không thể công phá thiên đình, như vậy thiên đình thực sự có thể dùng loại mượn cớ này nắm lại đại thế trong tay.
Thiên Nam, lúc này trong Nam Tiên thành đều đang lan truyền tin tức Âu Dương đã tới Thiên Nam, hơn nữa rất có thể đang ở trong Nam Tiên thành bọn họ.
Thiên đình cũng phái người phóng xuất tin tức, nói Âu Dương đã bày ra tứ phương trận ở thiên đình, nhưng cuối cùng lại lựa chọn bỏ chạy, cái này cũng coi như là biến pháp đả kích Âu Dương.
- Cha, bên ngoài nói Thần Tiễn đã tới thiên đình, nhưng không tấn công mà rút lui!
Một hán tử trông thật thà chất phát kéo chiếc rèm cửa bằng da lên, sau đó mang theo phong tuyết từ ngoài cửa đi vào. Hắn nhìn thoáng qua phụ thân và ba người xa lạ ngồi cạnh bếp lò, trên mặt mang theo vẻ khó hiểu.
- Hằng nhi, mau đến đây ra mắt ba vị khách nhân!
Âu Dương nhìn Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập đã toát mồ hôi lạnh, từ bộ dạng của hai người bọn họ là có minh bạch, cho dù bọn họ có thể kháng cự được một ngày một đêm, nhưng sau đó tuyệt đối không còn bất cứ lực tái chiến nào.
- Như vậy làm sao đánh? Đây căn bản là phòng ngự vô địch! Nếu không Âu Dương ngươi xông lên trước mở phòng ngự tuyệt đối đi? Chúng ta đi sau nhặt xác cho ngươi?
Ngụy Bỉnh Dập cũng xấu xa, lúc này đột nhiên nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
- Đại ca, ta đi kháng cự một ngày một đêm phỏng chừng cũng không chết được, nhưng ngươi nghĩ Khâu Vân Bình là kẻ ngu si sao?
Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập.
Mình tới đây là tàn sát! Không sai, là trắng trợn tàn sát, chỉ có điều lúc này đối tượng bị tàn sát lại biến thành mình mà thôi. Hơn nữa cho dù mình dựa vào linh hồn hỏa diễm có thể kháng cự một ngày một đêm, nhưng Khâu Vân Bình không phải kẻ ngu si. Âu Dương dám thề, chỉ cần hắn xông lên, bốn người của thiên đình sẽ vô liêm sỉ vừa đánh vừa dùng các loại đại chiêu ném vào mặt mình....
Đúng! Đôi khi Âu Dương nguyện ý mạo hiểm. Âu Dương cũng xác thực từng nói kỳ tích chỉ có làm mới có thể sản sinh. Nhưng Âu Dương tuyệt đối không hy vọng có người dùng đại chiêu ném vào mặt mình. Loại cách làm ngu ngốc này Âu Dương tuyệt đối sẽ không làm.
- Làm sao đây?
Ngụy Bỉnh Dập có chút bối rối, lúc này bất luận là ba người thay phiên hay xông lên tập thể, hậu quả đều chỉ có một, đó chính là người ta không nói nhiều, dùng các loại đại chiêu ném lên mặt bọn họ.
- Rút lui!
Câu nói của Âu Dương khiến hai người đều phát mộng, đây là lời Âu Dương có thể nói sao? Đã tới đây rồi còn nói rút lui? Người này có phải là Âu Dương không? Nhưng hai người bọn họ cũng không ngẫm lại, hiện tại không rút lui cũng không còn cách nào....
- Cũng đúng, chúng ta rút lui trước, ta không tin những pho tượng này có thể duy trì quá lâu, chúng ta chờ hơn một nghìn năm rồi trở lại!
Bạch Tinh chẳng biết xấu hổ nói ra những lời vô nghĩa, bị Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập liếc mắt khinh bỉ.
- Đại ca, ngươi có thể chờ được một nghìn năm, nhưng chúng ta không chờ được.
Âu Dương toát mồ hôi, dù sao bất cứ lúc nào Thiên Vương cũng có thể sống lại. Một khi Thiên Vương sống lại, đến lúc đó chính Thiên Vương sẽ vọt tới nhà bọn họ ném đại chiêu vào mặt bọn họ, cho nên nhìn tình huống hiện tại, bọn họ hình như không có cách nào chạy trốn được khả năng bị đại chiêu ném vào mặt.
- Chúng ta trở về Nam Tiên thành trước, hiện tại cường công căn bản không có khả năng.
Âu Dương không sợ chết, nhưng Âu Dương không muốn chết, tạm thời hòa hoãn mới là vương đạo..
Trên thiên đình, Khâu Vân Bình ngồi trên chiếc ghế đã từng thuộc về Thiên Vương, trên mặt hắn mang theo nụ cười âm hiểm nói:
- Bày ra tứ phương trận là muốn tàn sát tất cả chúng ta sao! Nhưng bọn họ có dám đến?
- Đại ca thực sự là hảo thủ đoạn!
Lý Thu Linh giơ ngón tay cái về phía Khâu Vân Bình. Chiêu thức ấy của Khâu Vân Bình quá độc ác, chí ít theo hắn thấy đây là cục diện khó giải.
Trăm vạn pho tượng, mỗi một pho tượng đều sở hữu lực lượng một kích tiện tay của cường giả tổ cấp! Đúng! Những pho tượng này không chống đỡ được bao lâu, nhưng chống đỡ một một năm rưỡi vẫn không có áp lực. Lúc đó Thiên Vương đã trở về, đến lúc đó đại cục của bọn họ đã định, thiên đình cũng có thể thuận lợi bảo trì.
- Cách làm này của đại ca quả thực là tất sát, cho dù lực lượng của Âu Dương thông thiên cũng đừng hòng giữ mạng!
Trên mặt Phiến công tử cũng mang theo nụ cười xấu xa. Chẳng phải có câu nói, chủ sao tớ vậy, có một đại ca hèn mọn, tất nhiên bọn họ cũng hèn mọn theo.
- Đại ca, ta cảm thấy cách làm này có chút đê tiện!
Đừng thấy Kim Chung Đồng Tử còn nhỏ, trên thực tế hắn là một người đàn ông thuần túy, là người duy nhất không tán thành cách làm này trong những người ở đây. Nhưng thật đáng tiếc, mọi người trực tiếp xem thường tồn tại của hắn, xem những lời hắn nói như vô nghĩa.
Kim Chung Đồng Tử cũng biết, mặc dù cách làm này có chút đê tiện, nhưng cũng không có cách nào hay hơn, hắn chẳng qua là muốn phát phong tao. Nếu như lúc này kêu hắn một mình đi đối đầu với Âu Dương, hắn nhất định không đi, bởi vì hắn không phải kẻ ngu si.
- Chúng ta đã bày trận, hiện tại xem Âu Dương làm sao phá trận. Muốn bắt được thiên đình ta, hắn còn quá non nớt, hiện tại hắn đã tới Thiên Nam, sợ rằng hôm nay đã biết. Nếu như hắn không thể giết chết chúng ta trước khi trận đại tuyết huyết sắc này dừng lại, như vậy khi trận đại tuyết này kết thúc, chúng ta có thể la lên ông trời đã vứt bỏ hắn, đến lúc đó chúng ta có đại thế nơi tay, còn cái gì đáng sợ!
Khâu Vân Bình suy nghĩ thật sự chu đáo. Nếu như trước khi trận đại tuyết huyết sắc này dừng lại, Âu Dương không thể công phá thiên đình, như vậy thiên đình thực sự có thể dùng loại mượn cớ này nắm lại đại thế trong tay.
Thiên Nam, lúc này trong Nam Tiên thành đều đang lan truyền tin tức Âu Dương đã tới Thiên Nam, hơn nữa rất có thể đang ở trong Nam Tiên thành bọn họ.
Thiên đình cũng phái người phóng xuất tin tức, nói Âu Dương đã bày ra tứ phương trận ở thiên đình, nhưng cuối cùng lại lựa chọn bỏ chạy, cái này cũng coi như là biến pháp đả kích Âu Dương.
- Cha, bên ngoài nói Thần Tiễn đã tới thiên đình, nhưng không tấn công mà rút lui!
Một hán tử trông thật thà chất phát kéo chiếc rèm cửa bằng da lên, sau đó mang theo phong tuyết từ ngoài cửa đi vào. Hắn nhìn thoáng qua phụ thân và ba người xa lạ ngồi cạnh bếp lò, trên mặt mang theo vẻ khó hiểu.
- Hằng nhi, mau đến đây ra mắt ba vị khách nhân!
Bình luận facebook