Trong phút chốc những người xung quanh dường như đều làm nền, cậu ấy dường như đã giương chiếc ô của mình lên, đi xuyên qua màn mưa đen thẫm.
Tất cả đều im lặng, sau đó không khí mới nóng trở lại. Mộng Điệp lại tìm lại được cảm giác mình là trung tâm, vừa cười vừa nói: "Mọi người tự giới thiệu một chút nhé!"
"Mình là Lam Chi Mộng. Woa, Lô Vỹ Vy Vy, không ngờ cậu lại xinh thế." Một nữ sinh mặc áo phông màu tím hưởng ứng đầu tiên.
"Đại Lãng Đào Sa, chúng ta đã cùng đi săn Long Vương ở Thái Hồ mấy lần rồi."
"Hạn Yên."
"Haizz, tớ là Đồng Khổng Thâm Thâm."
"Tony."
"Tớ là Đình Đình Tẩu Tẩu."
"Chấn Ấp Bá Chủ, he he."
Những người đầu tiên mở miệng nói chuyện với Vy Vy là những người đã từng quen biết với cô trong game, sau đó là hai người mới vào bang sau khi Vy Vy rời bỏ bang phái.
"Tên của tớ rất khó đọc, cậu cứ gọi tớ là Albus là được rồi."
"Người đẹp, tớ là Hồ Thủy Lam."
Cuối cùng còn lại bốn người không muốn nói chuyện, chàng trai bên cạnh Tiểu Vũ Yêu Yêu hình như muốn nói, nhưng sau đó nói được từ "tôi", lại không đủ dũng khí nói tiếp câu sau.
Lúc đó chàng trai bên cạnh Mộng Điệp đứng dậy, xem thần sắc của cậu ta rõ ràng là giới trí thức. Cậu ta cầm cốc rượu nâng cốc mời Vy Vy: "Lô Vỹ, mình là Chiến Thiên Hạ. Trước đây trong game đã có chút xích mích, nhưng bây giờ mọi người gặp nhau ở đây, những chuyện trong game trước kia đừng bận tâm nhé."
"Đương nhiên." Vy Vy đáp lại một cách rất phong độ.
Câu này của Chiến Thiên Hạ không chỉ nói với mỗi Vy Vy, còn ý tứ nói với gia tộc Tiểu Vũ, Tiểu Vũ Yêu Yêu lúc này mới thở phào cất lời: "Tớ là Tiểu Vũ Yêu Yêu, Lô Vỹ Vy Vy, đã hâm mộ cậu từ lâu."
Câu này của Tiểu Vũ Yêu Yêu nghe rất khách sáo, giọng điệu lại không khiến cho người ta thấy dễ chịu, tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy sởn da gà. Vy Vy đâu có phải là không nghe ra ý đồ sâu xa trong hàm ý của cô ta, nhưng tuy cô có móng vuốt lợi hại, nhưng lại chẳng hứng thú thi triển với cô ta, chỉ cười cười, lấy sức tám lạng thắng ngàn cân, không thể nhẹ nhàng hơn được nữa: "Chào cậu."
Chàng trai trẻ bên cạnh cô ấy đã từng cất tiếng một lần, cuối cùng cũng có thể nhìn Vy Vy một cách quang minh chính đại, nói: "Mình là Chân Thủy Vô Hương."
Hai cô nữ sinh ngồi ở một bên khác của Tiểu Vũ Yêu Yêu nhìn nhau, không biết là cùng hẹn nhau hay không mà đồng thanh: "Tiểu Vũ Thanh Thanh", "Tiểu Vũ Miên Miên".
Màn chào hỏi đã xong, mọi người không khỏi nhìn đi nhìn lại Vy Vy và Chân Thủy Vô Hương, và bọn Tiểu Vũ Yêu Yêu với con mắt thắc mắc không hiểu, cho đến khi thần sắc của Tiểu Vũ Yêu Yêu trở nên buồn bã mới thôi.
Chân Thủy Vô Hương đứng dậy gọi nhân viên phục vụ, lại gọi thêm một chai rượu vang rất đắt, nói rất oai: "Hôm nay mình trả tiền, mọi người cứ ăn uống thoải mái."
"Đắt lắm."
"Chân Thủy Vô Hương, anh giàu thật."
Mọi người đều ồn ào về giá trị của chai rượu vang.
Chiến Thiên Hạ cười nói: "Hôm nay nếu như không phải Chân Thủy Vô Hương mời, mọi người sao dám đến đây ăn, một món bình thường cũng đắt gấp ba lần."
Tiểu Vũ Yêu Yêu cười rất lịch sự: "Tớ đề nghị họp mặt thì đương nhiên người trả tiền là anh ấy."
Mộng Điệp nhìn thấy cô ta đang phô trương thanh thế của nữ chủ nhân, vừa cười thầm lại vừa thấy không vui, liền cố ý quay sang nói với Vy Vy: "Vy Vy, chiếc váy này của cậu đẹp thật, mặc lên dáng rất đẹp, cậu mua bao nhiêu tiền thế?"
Vy Vy nhìn cô ấy một cái, lạnh lùng lướt qua rồi nói: "Cũng mua đại thôi, tớ chẳng nhớ nữa."
Nghe câu hỏi này của Mộng Điệp, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Vy Vy, bàn luận xôn xao.
Albus hỏi: "Lô Vỹ Vy Vy, gọi cậu như thế nào nhỉ?"
Đây là hỏi tên thật, Vy Vy không quen cậu ta, bèn giả vờ như không hiểu, nói: "Cứ gọi tớ là Lô Vỹ đi."
"Vy Vy tớ nhớ cậu cũng là sinh viên, trường nào vậy?"
Câu này là của Lam Chi Mộng hỏi, Vy Vy còn quen biết cô ta, nhưng câu hỏi của cô ấy lại làm khó Vy Vy. Nếu như không trả lời hoặc ậm ừ cho qua, e rằng sẽ khiến cho cô ấy bối rối, nhưng nếu trả lời thật thì cũng không thể. Xưa nay Vy Vy rất biết giữ cho mình tránh khỏi các phiền phức, trong những tình huống phức tạp như thế này, cô đâu sẽ phơi bày sự thật đời tư của mình, cho nên suy nghĩ một chút cô vừa cười vừa nói: "Cơm ở trường tớ rất ngon."
Đây có thể là câu nói thật lòng của cô, cơm ở trường đại học A của cô quả thực là rất ngon. Nhưng trong giới sinh viên thành phố B lưu truyền một câu rằng: Danh tiếng trường đại học A, X rất nổi, con gái trường E rất xinh...
Lam Chi Mộng quả nhiên hiểu gợi ý, nói: "Hóa ra cậu học đại học X, khoa gì?"
Câu hỏi trước Vy Vy đã sơ hở, câu hỏi sau thì chỉ biết trả lời: "Máy tính."
"Tớ cũng học khoa máy tính ở trường đại học X," một giọng nói ngạc nhiên bỗng chen vào, game thủ tên Hạn Yên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Vy Vy, nhưng nói xong câu ấy cậu ta lại nghi ngờ ngay: "Nhưng sao tớ chưa bao giờ gặp cậu?"
Mọi người đều nhìn Vy Vy nghi ngờ.
Trùng hợp như thế sao?
Trong lòng Vy Vy rối bời nhưng mặt vẫn tỏ vẻ rất trấn tĩnh, đang định nói thì Tiểu Vũ Thanh Thanh cười mỉa một tiếng, nói xằng: "Nghe nói bây giờ có một số cô gái làm hàng lại rất thích tự xưng là sinh viên."
Mọi người không ngờ cô ta có thể nói ra những lời này, đều cảm thấy choáng váng ngây hết cả ra.
Vy Vy rất tức giận, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, vừa nhìn vừa mắng thẳng cô ta: "Chỉ có loại con gái như cậu mới có thể có được ý nghĩ bẩn thỉu như thế trong đầu."
Cô vốn có một khuôn mặt tươi tắn, lúc đó sắc mặt trầm xuống, thậm chí còn có vài phần khí thế như người chỉ huy, đừng nói người bị cô nhìn chằm chằm là Tiểu Vũ Thanh Thanh, mà đến ngay cả người bên cạnh cũng bị khí thế của cô làm cho im thin thít.
Tiểu Vũ Thanh Thanh bị cô lườm, trong lòng thấy hoảng sợ, cố tình cụp mắt trốn tránh.
Vy Vy lườm thêm cô ta một cái, cảm thấy thật là căm ghét, quay đầu lại thủng thẳng hỏi Hạn Yên: "Cậu học ở bộ môn nào?"
Vy Vy khiến cho người ta hiểu nhầm mình là sinh viên của trường đại học X, là vì ngày trước có lần cô ấy đã từng cùng Nhị Hỷ tới trường đại học X đến chơi chỗ người bạn cùng lớp cô ấy, cho nên cũng có chút hiểu biết về khoa máy tính trường đại học X.
Hạn Yên đáp: "Phân môn Izumiyama."
"Năm thứ ba cậu mới chuyển đến bộ môn này à?" Vy Vy hỏi rất khéo.
Hạn Yên đột nhiên nhận ra: "Hóa ra chị là đàn chị của bộ môn này à? Chẳng trách chưa từng thấy chị, nhưng mà chị chẳng già hơn em tẹo nào."
Vy Vy khẽ cười, chẳng nói thêm gì nữa.
Vy Vy tuy xinh đẹp hơn người, nhưng ánh mắt cô đàng hoàng, trong sáng, tuyệt đối không có cái kiểu đong đưa mời mọc. Mọi người cứ nghĩ Tiểu Vũ Thanh Thanh nói không khéo, bây giờ được Vy Vy giải thích như vậy, lại càng cảm thấy Tiểu Vũ Thanh Thanh không được giáo dục đàng hoàng, nên chuyên nghĩ bậy bạ.
Sự kiêu ngạo của Tiểu Vũ Thanh Thanh bị Vy Vy áp chế hoàn toàn, tuy trong lòng không phục, nhưng cũng ít nhiều tôn trọng hơn, quay đầu không biết nói với Tiểu Vũ Yêu Yêu điều gì.
Mọi người bị cô ta làm ra như vậy, không khí không khỏi hơi ngượng ngập, Mộng Điệp vui vẻ trong lòng, xoay vòng câu chuyện một cách kịp thời, mới có thể làm cho không khí trong phòng náo nhiệt trở lại.
Vy Vy đã sớm có chủ định rút lui càng sớm càng tốt, cử chỉ lại càng không được nóng vội, trước mọi người, trong mọi lúc cô ngồi bình tĩnh ăn uống.
Bên ngoài khung cửa sổ, bỗng lóe lên mấy tia chớp lằng ngoằng, tiếng sấm rền vang, một lúc sau, mưa tý tách rơi, sự chú ý của mọi người đều dồn cả về phía đó.
"Sao dạo này hay mưa thế?"
"Không sao, dù sao chúng ta cũng đi hát karaoke luôn, địa điểm ngay sát vách, không bị dính mưa đâu."
Trong tiếng bàn tán ồn ào, điện thoại di động của Vy Vy đổ chuông, rút điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên là của Tiêu Nại gọi. Vì Vy Vy ngồi ở bên trong, nếu đi ra ngoài nghe thì cũng bất tiện quá, nên cô trực tiếp nhận điện thoại luôn.
"Trời mưa rồi, anh đi đón em."
"À," Vy Vy nhìn mọi người ăn cũng gần xong, bèn nói: "Bây giờ anh qua đi."
"Ừ."
Tiêu Nại biết chỗ rồi, chẳng cần hỏi han nhiều liền ngắt điện thoại.
Không biết mọi người xung quanh ngừng nói chuyện từ lúc nào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Vy Vy, Lam Chi Mộng hiếu kỳ hỏi: "Vy Vy, cậu có bạn trai rồi à?"
Vy Vy gật đầu một cách rất thẳng thắn.
Mộng Điệp nhìn thần sắc của Chân Thủy Vô Hương và Tiểu Vũ Yêu Yêu, vội vàng nói: "Vy Vy, vội gì mà phải đi thế, ở đây xong thì chúng mình đi hát karaoke, cậu cũng cùng đi nhé."
Có người bên cạnh cũng hô hào: "Đúng rồi, để cho bọn tớ được thưởng thức giọng hát của người đẹp đi."
"Bạn trai cũng đi cùng mà."
"Tớ hát không hay đâu." Vy Vy cười nhã nhặn nói, "Nhưng tối nay tớ có việc phải làm, nên ngại quá."
Đám đông vẫn không chịu, nhưng Vy Vy kiên quyết, không hề dao động một cách rất khách sáo. Mọi người nhanh chóng ăn xong, Chân Thủy Vô Hương trả tiền rất hào phóng, tất cả mọi người cùng đi ra ngoài.
Tiêu Nại vẫn chưa tới, Vy Vy đứng đợi cậu ấy ở trước cổng quán. Nhưng những người khác cuối cùng cũng đứng ở cửa không đi, cười cười nói nói hi hi ha ha chờ xem bạn trai của người đẹp là người như thế nào.
Vy Vy tuy có chút không vui, nhưng nơi này cũng chẳng phải của cô, cô chẳng nói gì được.
Tiểu Vũ Yêu Yêu cũng đứng trước cửa không đi, tuy cô ấy thể hiện là chỉ đứng cùng với mọi người ở đây, nhưng trong lòng lại rất muốn xem bạn trai của Lô Vỹ Vy Vy ra sao. Nghĩ đến chuyện khó mà gặp được người vừa đẹp trai vừa có tiền như Chân Thủy Vô Hương, cô ấy lại thầm cảm thấy kiêu hãnh, chiến thắng.
Mưa càng ngày càng to.
Một chiếc ô tô xuyên qua màn mưa từ từ chạy đến, đám đông nhìn thần sắc của Vy Vy để phán đoán, đây chắc chắn là xe của bạn trai cô ấy rồi, đều không khỏi hào hứng trở lại.
Tiểu Vũ Thanh Thanh nói vẻ khinh thường: "Cái xe này trông chả ra sao, không đẹp bằng xe của Chân Thủy, Yêu Yêu nhỉ?"
Tiểu Vũ Yêu Yêu liếc Vy Vy một cái, lại nắm tay Chân Thủy để biểu thị sự chiếm hữu. Chân Thủy Vô Hương cố tình nhìn về phía Vy Vy, lại nhìn thấy ánh mắt cô ấy nhìn về phía chiếc xe, hoàn toàn không chú ý gì tới phía bên này, cảm thấy hơi khó chịu.
Trong màn đêm, chiếc xe đó chầm chậm dừng lại dưới bậc thềm, cửa xe mở ra, một bóng người thẳng đứng cầm chiếc ô rẽ màn mưa đi về phía khách sạn.
Những giọt mưa xối xả trút xuống, người đi không để ý có xòe ô hay không, có vẻ hơi ngại ngần, đi một cách vội vội vàng vàng. Bóng người đó đi cũng khá nhanh, nhưng lại gợi cho người ta cảm giác vô cùng thư thái. Trong phút chốc những người xung quanh dường như đều làm nền, cậu ấy dường như đã giương chiếc ô của mình lên, đi xuyên qua màn mưa đen thẫm.
Cậu dần dần bước đến bậc thềm, khuôn mặt trở nên sáng rõ dưới ánh đèn. Khuôn mặt của Tiêu Nại vốn sinh ra đã vô cùng đẹp trai, chỉ có điều phong cách hơi mạnh mẽ thường xuyên bị che giấu, lúc này như ánh cầu vồng sáng chiếu, được vẽ ra dưới ánh đèn, tuy chưa đủ để phô bày hết được cái đẹp nhưng cũng đủ cho người khác thần trí điên đảo.
Tiểu Vũ Thanh Thanh đợi để xem người ta lúc đó đã hoàn toàn ngơ ngẩn, thật sự bị hào quang của cậu hút hồn.
Vy Vy rất ghét ánh mắt của Tiểu Vũ Thanh Thanh nhìn hai người, không đợi Tiêu Nại chạy đến bên cô, cô đã tạm biệt bọn Mộng Điệp: "Mọi người về sau nhé, tớ về trước đây."
Mộng Điệp lại giữ lại, nói: "Vy Vy, hay là mời cả bạn trai cậu cùng đi đi."
"Không được," Vy Vy cười nhạt, nói bóng gió: "Tính cách anh ấy hơi hướng nội, không thích gặp người ngoài."
Trong lời của cô ấy rõ ràng đầy ẩn ý, Mộng Điệp cứng họng, không nói được câu nào.
Đang trì hoãn như thế thì Tiêu Nại đã đến bên cô, Vy Vy chạy vào trong ô của cậu.
"Đi thôi."
Tiêu Nại biết Vy Vy chỉ đi gặp một mình Mộng Điệp, nhưng bây giờ lại nhìn thấy cả đám người, biết là có chuyện lạ, nhưng không hỏi nhiều. Tính cậu vốn kiêu ngạo, đừng nói là chào hỏi đến người ta mà còn chẳng buồn nhìn, dắt Vy Vy đi xuống bậc thang.
Đám người yên lặng nhìn bóng họ đi xa dần, nhìn hai chiếc bóng xinh đẹp dưới chiếc ô đang dần khuất trong màn mưa, Tiểu Vũ Thanh Thanh cắn môi, đột nhiên gào to lên: "Này, anh có biết bạn gái anh lấy bao nhiêu người trong game rồi không?"
Vy Vy ngạc nhiên dừng chân lại, nhìn cô ta một cách lạ lùng. Hai người đứng cũng không quá xa, vẫn có thể nhìn thấy hết được nét mặt của cô ta. Sắc mặt cô ta đã hơi biến dạng, ánh mắt trông rất hung tợn.
"Trong game cô ta cặp bồ, lẳng lơ, hay ve vãn tán tỉnh đàn ông, tiếng dữ đồn xa, con người cô ta ai mà chẳng biết, anh chàng đẹp trai, anh đừng có để cô ta lừa!"
Xưa nay Vy Vy luôn sống trong môi trường trong sáng, đơn giản, hằng ngày rất hiếm gặp phải những người đê tiện như Tiểu Vũ Thanh Thanh, nên không biết phải dùng từ gì để hình dung. Vy Vy thấy thật ghê tởm, buồn nôn, ánh mắt lạnh lẽo, đanh định cất tiếng mắng trả cô ta thì Tiêu Nại ngăn lại.
Vy Vy nhìn cậu, cô cứ nghĩ cậu ấy định nói mình chính là Nhất Tiếu Nại Hà, không ngờ chỉ thấy vẻ mặt cậu bỗng trở nên thật lạnh lùng. Cậu nhìn cô, giọng nói nghe tựa xa thăm thẳm mà lại vô cùng sâu nặng: "Chỉ cần cô ấy đồng ý yêu tôi thì tôi không quan tâm những chuyện đó."
Xe đã đi khá xe rồi, nhưng hễ nghĩ tới cái vẻ mặt như con chuồn chuồn của Tiểu Vũ Thanh Thanh, Vy Vy vẫn không nhịn được cười nghiêng ngả.
Nói chung Tiểu Vũ Thanh Thanh muốn ly gián để Đại Thần đá cô, nhưng ai ngờ, Đại Thần lại thể hiện coi chính cô ta trở thành loại lẳng lơ. Anh ấy cũng chả oán hận gì. Có vẻ như tuyệt đối si tình với cô. Kiểu này chỉ sợ Tiểu Vũ Thanh Thanh lại càng thêm đố kỵ không yên thôi.
Vy Vy không thể không thừa nhận, về mặt ép người ta chết mà không cần đền mạng này thì Đại Thần tuyệt đối giỏi hơn cô rất nhiều.
Tiêu Nại vẫn bình tĩnh lái xe đi.
Vy Vy được dịp vui vẻ, bỗng nhiên hỏi Tiêu Nại: "Nếu em thực sự cặp bồ, thì có thật là anh không thèm để ý không?"
"Không thèm để ý." Tiêu Nại trả lời như thể đó là một chuyện đơn giản vô cùng.
Á, Vy Vy ngạc nhiên nhìn cậu ấy, vẫn cho rằng cậu ấy nói phét.
Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của cô, Tiêu Nại mỉm cười một lúc. Đèn đỏ, cậu dừng xe, quay sang nhìn cô, "cùng lắm thì em mà định đi một bước thì anh ngăn lại một bước, em mà định đi hai bước thì anh ngăn lại hai bước."
Tiếng cậu nói không to lắm, Vy Vy phải lắng nghe mà thầm kinh ngạc, trong lòng trỗi lên một cảm giác thật khó nói.
Bình luận facebook