"Nhìn thấy em là không cần thầy mà cũng có thể giỏi rồi," Tiêu Nại cắn nhẹ vào tai trái cô, "còn nữa, anh luyện tập trong đầu nhiều lần lắm rồi."
Nắng chiều chiếu xuyên qua cửa rọi xuống mặt đất. Có hai người ngồi bệt dưới sàn nhà bên cạnh giường.
"Em thấy hệ thống gia đình còn có thể thêm một số thứ, đặc biệt là về gia đình và phương diện hỗ trợ động tác của gia đình."
Vy Vy ngồi bên Tiêu Nại, vừa nói vừa vẽ mấy bức tranh trên cuốn sổ nhỏ. Cuốn sổ nhỏ có bìa màu xanh này Vy Vy mới mua, trong đó viết khá nhiều suy nghĩ lặt vặt về Mộng du 2.
Là một người chơi có thâm niên, ý kiến của Vy Vy vẫn rất hữu dụng. Tiêu Nại lại không để ý chuyện đó.
"Ca khúc này sao thế nhỉ?"
Vy Vy cáu: "Sếp tổng Tiêu, anh có nghe không đấy?"
"À," sếp tổng Tiêu nói: "Nghĩ cho kỹ rồi viết báo cáo đưa anh."
"..."
Vy Vy bực tức, cúi xuống cắn một miếng vào cánh tay cậu ấy.
Tiếng đàn chẳng hề loạn nhịp.
Bản nhạc Tiêu Nại đang đàn là nhạc nền của một cảnh nào đó trong Mộng du 2, cũng chính là một trong những bản nhạc mà vị giám đốc họ Phương của phòng âm nhạc mang đến vào cái ngày Vy Vy tới.
Đàn khúc nhạc xong, Tiêu Nại suy nghĩ, viết mấy chú ý vào bản nhạc. Sau đó lại bỏ bút, duỗi chân, ôm lấy eo của người ta, thuận thế lại đè xuống sàn nhà, lấy môi trả môi, lấy răng trả răng.
"Anh."
Vy Vy không kịp nói gì, miệng đã bị dính chặt lấy rồi.
Tuy trận này Vy Vy đã từng bị cậu bế lấy để hôn, ôm để hôn, ngồi lên chân để hôn, nhưng bị đè trên sàn thế này thì vẫn là lần đầu tiên, bỗng cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình không thể chấp nhận được nụ hôn này.
Nhưng mà gặp nhau trên đường kẻ mạnh sẽ thắng, người đó không chỉ võ công thâm hậu mà còn mưu mô giảo hoạt, Vy Vy không sức chống cự, chỉ còn cách để người ta muốn làm gì thì làm.
Sau mấy phút, Tiêu Nại mới thả cô ra, nhưng vẫn chưa đứng dậy, hơi thở ấm áp còn vương lại trên cổ cô. Vy Vy hổn hển, đôi mắt mơ màng lúc lâu mới trở lại bình thường, không kìm nổi nỗi nghi ngờ: "Có thật là anh yêu lần đầu không?"
Không giống một chút nào! Lần nào cũng bị anh ấy làm cho không còn sức chống đỡ.
"Haizz!" Trong tiếng cảm thán của Tiêu Nại có chút gì dương dương tự đắc.
"Vậy thì anh thành thạo quá rồi"
"Nhìn thấy em là không cần thầy mà cũng có thể giỏi rồi," Tiêu Nại cắn nhẹ vào tai trái cô, "còn nữa, anh luyện tập trong đầu nhiều lần lắm rồi."
Lại luyện tập thêm mấy lần nữa, thời gian nghỉ trưa trôi đi. Tiêu Nại cài lại cúc áo sơ mi rồi chuẩn bị xuất phát, Vy Vy chạy vào nhà vệ sinh, ngắm mình trong gương.
Đôi mắt long lanh ngấn nước trông như buồn ngủ.
Hai má ửng hồng trông như vừa đi nắng.
Nhưng đôi môi thì làm thế nào?
Chẳng nhẽ nói là ăn ớt cay, hay bị muỗi đốt?
Bọn họ tuy rất bận rộn nhưng lại thừa thời gian để trêu chọc cô, chắc chắn sẽ không bỏ qua được cơ hội tốt này, đặc biệt là có cả Ngu Công ở đó.
Vy Vy buồn bã bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Nại đã đang xỏ giày, cúi thấp đầu, không chú ý tới: "Buổi chiều có đi không?"
Tuy hôm nay là cuối tuần, nhưng vì công ty phải chuyển sang mục tiêu mới, nên rất nhiều người phải làm thêm, Tiêu Nại đương nhiên cũng phải đi. Vy Vy là thực tập sinh nên đi hay không đi cũng không quan trọng, cho nên Vy Vy lắc đầu: "Không đi!"
"Thực tập sinh lại không có lương, em cần nghỉ ngơi."
Tiêu Nại không hề có ý đá xoáy Vy Vy, nhưng vẫn gọi cô ra ngoài cửa, hôn lên trán một cái: "Thế thì em trông nhà nhé, đừng có qua chỗ Hiểu Linh đấy!"
"Vâng." Vy Vy nhìn mặt trời chói chang ở bên ngoài, cũng chẳng muốn ra ngoài, nhưng khi Tiêu Nại đi khỏi, lại không chịu nổi cãi lại một câu: "Nhưng đây cũng chẳng phải nhà mình."
Căn phòng mà hiện tại Vy Vy đang ở, không phải là nhà của Hiểu Linh mà là căn phòng ngoài của nhà Tiêu Nại. Tiêu Nại vẫn rất ngại ngần khi anh anh em em trong nhà người khác, Vy Vy lại không dám đến nhà bố mẹ cậu ấy, cho nên nơi này – là căn hộ không thường xuyên sử dụng lại trở thành nơi được ở thường xuyên nhất, thường thường ban ngày Vy Vy và Tiêu Nại ở đây, ban tối Tiêu Nại đưa cô về.
Tiêu Nại đi rồi, Vy Vy không có việc gì làm, liền chạy về phòng online.
Nếu không đến công ty thì hơi vô vị, Vy Vy ngồi lướt web một chặp, nhớ ra đã mấy ngày không cho hổ con ăn, liền đăng nhập Mộng du giang hồ.
Nhờ sự kiên nhẫn bồi dưỡng của Vy Vy, hổ con có thuộc tính tiên thiên cực kỳ kém nay đã được nâng cao, Vy Vy cho nó ăn mấy viên đan dược, kiểm tra trong kho xem còn hàng không, để đi chợ Trường An thu mua.
Không ngờ, ở chợ Trường An lại gặp được người bạn đã lâu không gặp – Mộng Điệp Không Tỉnh, cô ấy mở một cửa hàng, đang lúc bán hàng. Vy Vy hơi ngạc nhiên khi gửi tin nhắn đi: "Phải Mộng Điệp không?"
Đừng nói là bán nick cho người khác nhé!
Quả nhiên Mộng Điệp trả lời rất nhanh: "Ừ"
Vy Vy: "Lâu lắm không gặp cậu"
Mộng Điệp: "Ha ha, bận quá"
Vy Vy luôn cho rằng Mộng Điệp đã đoạn tuyệt với game, không ngờ cuối cùng cô ấy lại quay lại, nên không khỏi kinh ngạc. Muốn hỏi han tình hình dạo này ra sao, nhưng lại sợ như vậy đường đột quá, liền dứt khoát không hỏi nữa. Hai người chat mấy câu, Mộng Điệp liền thu dọn cửa hàng rủ cô cùng đi săn Boss.
Cùng đi săn Boss còn có Thần Lôi Ni Ni, ba người chọn một khu vực không khó lắm, bình thường ba người chơi ở khu vực này rất nhẹ nhàng thế nhưng Mộng Điệp không theo kịp tần số nên suýt nữa cả đội bị tiêu diệt.
Mộng Điệp cười nhăn nhó: "Hai tháng rùi không chơi, đến Boss mà tớ cũng không săn được."
Tâm trạng của Mộng Điệp hình như không được tốt lắm. Vy Vy đang nghĩ như vậy thì Thần Lôi Ni Ni gửi tin nhắn: "Mộng Điệp gần đây có vẻ không vui."
"Sao vậy?"
"Có thể vừa mới quay trở lại bang nên không quen lắm. Hai tháng qua, trong bang nhiều người cũ bỏ đi, mà cũng nhiều người mới đến, họ đều coi Tiểu Vũ Yêu Yêu như thần tượng, rất nhiều người còn không biết Mộng Điệp là bang chủ nữa."
"Chiến Thiên Hạ không nhường ngôi bang chủ cho cô ấy à?"
"Không hề, hơn nữa bây giờ các đồ đẳng cấp của bang chủ Mộng Điệp cũng không cao hơn Chiến Thiên Hạ."
"T_T"
"Tiểu Vũ Thanh Thanh cũng ở trong bang, con này rất là đáng ghét. Nếu như không vì không nỡ bỏ bang phái, thì tớ cũng bỏ đi từ lâu rồi."
Lúc này Vy Vy mới hiểu ra vấn đề: "Mộng Điệp và Chiến Thiên Hạ?"
Thần Lôi Ni Ni nói: "Vẫn tốt, tớ hỏi bang chủ Mộng Điệp rồi, cô ấy nói trận trước cô ấy ốm, Chiến Thiên Hạ luôn ở bên cạnh chăm sóc, cô ấy cảm động lắm."
Đang nói, lại không thấy Thần Lôi Ni Ni đâu nữa, mấy phút sau lại thấy gọi ầm ĩ: "Sax, ở nhà là không ra gì, không có thẻ là bị rớt mạng ngay, Vy Vy, thế tốc độ mạng chỗ cậu thế nào, bây giờ cậu cũng dùng bằng điện thoại à?"
"Không, tớ về thành phố B rồi, mạng vẫn ok mà."
"Oh, oh? Sao cậu lại về sớm thế?"
"Thực tập nghỉ hè mà."
"Đừng có nhắc thực tập, tớ vẫn chưa làm luận văn nữa cơ."
Mấy câu này mấy người trong đội nói, cho nên Mộng Điệp cũng nhìn thấy, Mộng Điệp hỏi: "Vy Vy bây giờ cậu ở thành phố B à?"
"Ừ "
Mộng Điệp không nói gì thêm, đánh xong, cô ấy bỗng nói: "Vy Vy bây giờ cậu có rảnh không? Nếu không buổi chiều đi uống trà với tớ đi!"
Vy Vy vô cùng ngạc nhiên trước lời mời này, xưa nay cô không sốt sắng đi gặp bạn trên mạng, nhưng bây giờ Mộng Điệp có tâm sự, nếu như cô từ chối, hình như sẽ làm cho cô ấy thấy càng nặng nề hơn.
Vy Vy đang do dự, lúc này Thần Lôi Ni Ni lại gửi tin nhắn riêng: "Vy Vy cậu đi cùng cô ấy đi, vì chuyện Chiến Thiên Hạ vẫn ở trong bang, cô ấy không được vui lắm, cậu an ủi cô ấy nhé."
Nghĩ tới chuyện đó của Mộng Điệp và Chiến Thiên Hạ, người đang chìm đắm trong hạnh phúc và niềm vui như Vy Vy không khỏi có chút xót xa, cho nên cô chẳng nghĩ ngợi nhiều mà nhận lời.
Đang chat với Mộng Điệp, bỗng một cửa sổ nhảy ra, Vy Vy giật thót mình.
"Vy Vy."
Trên cửa sổ hiện lên hai chữ.
"Đại Thần?"
"Ừ."
"Sao anh không chat như bình thường?"
"Thế này tiện hơn."
"Thế nhưng lại làm em giật mình quá."
"Tự nhiên nhớ ra, biệt thự của người quen anh để không."
"A?"
"Nhà anh ấy có bể bơi."
"@_@"
"Em có thích đi bơi không?"
"Có!" Vy Vy trả lời ngay tắp lự.
"Em biết bơi không?"
"Không biết!" Vy Vy nói rất khẳng khái, "Nhưng em sẽ ngồi bên cạnh xem."
Ngồi bên cạnh xem Đại Thần bơi, đó có thể là nguyện vọng nảy sinh khi ngồi xem cậu ấy chơi bóng rổ lần trước.
Cô bị Đại Thần làm gián đoạn, chẳng buồn để ý tới game, ở nơi làm nhiệm vụ Lô Vỹ Vy Vy đứng ngây ra, không hoạt động, Thần Lôi Ni Ni gọi mấy lần.
"Vy Vy?"
"Vy Vy?"
"Vy Vy Vy Vy Vy Vy."
Vy Vy vội vàng đáp, để ngăn lại cô ấy: "Đây rồi, tớ vừa có tý việc."
"Haizz, tớ còn tưởng cậu out rồi."
Mộng Điệp hỏi: "Vy Vy có phải cậu đang ở khu XX không?"
Khu XX là nơi tập trung đông đúc của thành phố B, Vy Vy đáp: "Ừ, đúng thế."
Mộng Điệp hỏi: "Ở nhà hàng pizza ở đường XX nhé?"
Vy Vy nghĩ, đường XX cách đại học A cũng không xa, liền đồng ý, "Ok."
Hẹn nhau địa điểm thời gian gặp mặt xong, cho nhau số điện thoại di động, Vy Vy mở cửa sổ chat với Đại Thần ra.
"Tý nữa em sẽ đi gặp Mộng Điệp Không Tỉnh."
Một lúc Tiêu Nại mới trả lời: "Uh."
Tuy cậu không nói gì, nhưng Vy Vy lại cảm thấy cậu ấy không thích mình giao lưu gặp gỡ với bạn bè trên mạng, cho nên mới giải thích: "Bọn em gặp nhau ở nhà hàng pizza ở đường XX, chỉ là ăn trưa và uống trà thôi, không lâu đâu."
Tiêu Nại nói: "Đến giờ, anh sẽ trực tiếp đến đón em đi bơi, đúng rồi em cầm quần bơi của anh đi nhé."
Quần bơi con trai, thực ra cũng chính là quần lót thôi.
Quần bơi của Đại Thần, chuyện kì quặc đó, Vy Vy mới nghĩ đến đã đỏ mặt tía tai, chứ chẳng cần nói đến lục tủ quần áo nữa, Vy Vy mở tủ quần áo của Đại Thần, thực sự chẳng dám nhìn kỹ, tiện tay lấy một cái màu đen, vải trơn bóng, chắc là quần bơi. Rồi nhanh chóng nhét vào túi, sau đó đi gặp Mộng Điệp.
Nửa tiếng sau, Vy Vy đã tìm thấy tiệm pizza.
Trong tin nhắn Mộng Điệp nói mình tóc dài, uốn xoăn, nhuộm màu hạt dẻ, mặc váy dài màu xanh sẫm, Vy Vy nhìn ngó trong tiệm pizza một lúc, mới thấy cô ấy ở chỗ trong cùng, gần với cửa sổ.
Vy Vy cất bước đi về hướng cô ấy.
Mộng Điệp vốn say sưa đang nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài khung cửa, dần dần nghe thấy tiếng bước chân, liền liếc mắt nhìn sang hình như có một người đang đi gần về phía cô, cô chột dạ quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh.
Chủ nhân của đôi mắt đó đang nhìn cô, người đó gửi đến cô một nụ cười thân thiện, khẽ lộ hàm răng trắng bóng, nụ cười ấy như một đóa hoa quỳnh chớm nở, khiến cho người ta trong phút chốc phải ngây ngất choáng váng, không thể nào cưỡng lại được.
Trong lòng Mộng Điệp trỗi dậy một ý nghĩ, nhưng lại cảm thấy không thể là như vậy, nhưng mà người con gái ấy đang dừng lại trước mặt cô. Mộng Điệp không chỉ bất ngờ mà gần như sững người, ngây ra một lúc mới hỏi: "Bạn là Lô Vỹ Vy Vy?"
"Vy Vy gật đầu, ngồi xuống đối diện cô ấy, vừa cười vừa chào hỏi: "Chào cậu, Mộng Điệp."
Vy Vy và Mộng Điệp ngồi trong tiệm pizza đến năm giờ mới về.
Trong lúc đó, chủ yếu Mộng Điệp nói, còn Vy Vy nghe. Nhưng Vy Vy cũng hiểu rằng trong lòng Mộng Điệp đang buồn, chỉ cần lắng nghe cô ấy mà thôi.
Cuối cùng Mộng Điệp còn mời Vy Vy đi ăn tối, Vy Vy ngại ngần từ chối: "Buổi tối tớ phải đi bơi, hình như trước khi đi bơi không được ăn thì phải."
Mộng Điệp rõ mồn một: "Với bạn trai à?"
Vy Vy gật đầu, nghĩ tới Tiêu Nại, trong mắt bỗng đầy ấp nỗi bâng khuâng.
"Cậu xinh như vậy, bạn trai chắc chắn phải yêu cậu ghê lắm nhỉ?" Mộng Điệp nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Vy Vy ngây người một lúc, muốn nói gì đó, lại cảm thấy nói gì cũng không ổn. Cho nên lại mỉm cười, cúi đầu uống một hớp trà.
Sau khi chia tay với Mộng Điệp, Vy Vy gọi điện thoại cho Tiêu Nại.
"Em ở bên này rồi."
"Ừ, anh sang ngay." Kỳ thực Tiêu Nại đã xong việc từ lâu, nhưng cậu ấy luôn đường hoàng bình tĩnh, tuyệt đối không gọi điện hối thúc Vy Vy.
Vy Vy nói địa điểm, đang định tắt máy thì bỗng Tiêu Nại hỏi: "Em mua đồ bơi chưa?"
"..."
"Đợi anh rồi mình cùng đi mua nhé?" Tiêu Nại lấy chìa khóa xe vừa đi vừa nói.
"Không cần đâu! Em tự đi được rồi!"
Bên cạnh tiệm pizza có một siêu thị, Vy Vy chạy vào đó, chọn đại một bộ đồ bơi, đương nhiên là loại trông kín mít, ở phía dưới còn có cả quần nữa.
Thanh toán xong đi ra khỏi siêu thị, Vy Vy nhìn thấy ngay xe Tiêu Nại đã đỗ ở bên kia đường.
Bình luận facebook