Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1017
Tiêu Lãng đang quan sát Hoàn Nhan Như Ngọc, nàng cũng đánh giá Tiêu Lãng. Sau khi tra xét rõ ràng Tiêu Lãng thật sự không phải ngụy trang, mà là phàm thể thực sự, trong mắt nàng thoáng loé lên một sự xem thường. Tuy rằng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng khả năng quan sát của Tiêu Lãng rất nhạy bén, hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng.
- Tiêu Lãng, tỷ tỷ ta tính tình lơi lạnh lùng, không nói lời mềm mỏng, ngươi đừng để ý!
Hoàn Nhan Nhược Thủy nhìn thấy ý cười trên khóe miệng Tiêu Lãng, nhất thời biết không ổn. Tỷ tỷ nàng so với nàng càng tâm cao khí ngạo hơn. Đừng nói Tiêu Lãng còn không phải là thần thể, sợ là thiên tài đại gia tộc bình thường cũng sẽ không nhìn một cái. Giờ phút này nàng có thể tới gặp Tiêu Lãng, hoàn toàn là vì Tiêu Lãng đã đưa đệ đệ nàng trở về.
Tiêu Lãng không để ý. Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị người ta xem thường. Mỹ nữ như vậy, thiên tài tuyệt thế như vậy, nếu như đối với hắn có vài phần kính trọng mới là chuyện lạ.
Lần này Hoàn Nhan Nhược Thủy lại đây, là muốn lấy một ít tín vật của Tiêu Lãng, thuận tiện nói sơ qua với hắn một chút về kế hoạch của nàng, Tiêu Lãng giao cho nàng lệnh bài khách khanh vinh dự cửu đẳng do Mai phu nhân cho hắn. Còn kế hoạch hắn cũng không am hiểu lắm. Nếu như là Độc Cô Hành thật ra có thể chỉ điểm một chút. Hơn nữa hắn cũng không hiểu rõ tình hình, cho nên chờ Hoàn Nhan Nhược Thủy nói xong, hắn chỉ gật đầu phụ họa.
Sau khi trao đổi một hồi, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy cáo từ, bảo Tiêu Lãng chờ thêm mấy ngày. Chờ sau khi Mai gia đưa ra trả lời sẽ tiến hành bước kế tiếp.
Thật ra Tiêu Lãng cũng không để ý, lại bắt đầu bế quan tu luyện tử thánh thạch.
- Nhược Thủy, muội tín nhiệm hắn như vậy sao?
Sau khi ra khỏi gian phòng của Tiêu Lãng, sắc mặt Hoàn Nhan Như Ngọc liền thay đổi, có chút nghi ngờ hỏi:
- Một võ giả nhỏ, chỉ dựa vào việc hắn cứu tên ngu xuẩn kia, muội liền tin tưởng hắn có thể giúp chúng ta nghịch chuyển tình thế sao?
Hoàn Nhan Nhược Thủy dừng bước, rất trịnh trọng nhìn tỷ tỷ sinh ra sớm hơn nàng một khắc nói:
- Tỷ tỷ, có đôi khi thực lực cũng không có nghĩa là tất cả. Hơn nữa... muội đã từng hỏi Tiểu Chí. Thực lực như vậy, Tiêu Lãng đã có thể giết chết Thần Quân! Dọc đường đi không có hắn, Tiểu Chí đã sớm bị giết nhiều lần. Lần đầu tiên muội nhìn thấy hắn, thực lực của hắn nhiều nhất chỉ có thể tương đương với Đại Thần, đã dám bắt thiếu gia Hắc Dương ở tinh vực Hắc Nhật. Hắn có dũng có mưu! Tuy rằng ta không biết tại sao hắn không thể ngưng tụ thần thể, nhưng muội tin tưởng hắn nhất định có thể đứng bên trên tỷ và muội! Đây là trực giác của muội!
- Bên trên muội và ta sao? Ha ha!
Khóe miệng Hoàn Nhan Như Ngọc lộ ra một tia trào phúng. Nàng vẫn rất tin tưởng vào muội muội của mình. Nhưng lần này nàng lại hoàn toàn không tán thành, thậm chí cười nhạo nói:
- Đừng nói là bên trên muội và ta, cho dù trong vòng mười năm hắn có thể đạt được thực lực Thần Tổ, cả đời ta sẽ làm nô tỳ cho hắn! Nhược Thủy, muội vẫn luôn thông minh, lần này tại sao lại hồ đồ như vậy?
Hoàn Nhan Nhược Thủy lắc đầu, không giải thích. Thật ra trong lòng nàng còn có một cảm giác, chỉ có điều quá mức dọa người nên không dám nói ra. Mỗi khắc trong lòng nàng đều chấn động. Có lẽ tương lai thành tực của Tiêu Lãng còn vượt qua cả gia tộc Hoàn Nhan...
Thể chất tỷ tỷ nàng rất đặc biệt, cho nên về tốc độ tu luyện, trong thế hệ trẻ tuổi không có người nào đuổi kịp. Làm một người em song sinh, Hoàn Nhan Nhược Thủy kỳ thực cũng có một loại năng lực rất thần kỳ. Đó chính là... nhìn người!
Điều này cũng là nguyên nhân khiến nàng hết sức tin tưởng Tiêu Lãng, cũng là nguyên nhân hôm qua nàng đồng ý làm bằng hữu với Tiêu Lãng, thậm chí tìm kiếm sự trợ giúp từ hắn. Cảm giác này rất kỳ diệu, không nói rõ được cũng không tả rõ được. Nhưng nàng tin tưởng vào phán đoán của mình.
Hoàn Nhan Như Ngọc đã rời đi, Hoàn Nhan Nhược Thủy vẫn trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc lâu sau nàng đi ra bên ngoài bắt đầu bố trí. Kỳ thực bây giờ nàng bắt đầu bố trí có phần quá sớm. Không có viện quân do Tiêu Lãng đưa tới, tất cả đều chỉ là trăng trong nước hoa trong gương. Chỉ có điều giờ phút này nàng đã hết hy vọng, nên lựa chọn tin tưởng Tiêu Lãng vô điều kiện...
Tiêu Lãng ngồi ở trong phòng, ngược lại có chút bối rối. Không phải hắn bối rối vì chuyện của Hoàn Nhan gia mà bởi vì thi thể hoang thú Toan Nghê trong nhẫn không gian. Hắn biết cái này là đồ tốt. Vấn đề hắn không biết cụ thể nên dùng như thế nào? Hắn cũng không dám đi hỏi Hoàn Nhan Nhược Thủy về việc này, thậm chí không dám đi hỏi về một vài tư liệu trong đó.
Thi thể dị thú hoặc là dùng để chế tạo thần binh, hoặc là luyện đan, hoặc là trực tiếp luyện hóa. Tiêu Lãng cũng không dám lấy ra điều tra nghiên cứu. Tuy dị thú này đã chết, nhưng thần uy quá cường đại, hắn sợ làm cho cường giả Hoàn Nhan gia chú ý.
- Ừm, đi Hiên Viên Lĩnh phải nghĩ cách tìm tư liệu về dị thú này xem mới được. Nói không chừng còn có thể khiến thực lực của ta cường đại lên rất nhiều!
Tiêu Lãng quyết định chú ý, tiếp tục luyện hóa tử thánh thạch. Chỉ có điều hắn không có nhiều tử thánh thạch. Hoàn Nhan gia cũng hoàn toàn không biểu thị, nói cứu tiểu thiếu gia nhà bọn họ trở lại sẽ thế nào. Đưa một trăm vạn tử thánh thạch cũng không quá đáng chứ?
Sau ba ngày, trên mặt Hoàn Nhan Nhược Thủy đầy hồng quang đi tới. Tiêu Lãng nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy, tim liền đập thình thịch. Hắn vội vàng đưa mắt đi chỗ khác.
Nhưng Hoàn Nhan Nhược Thủy căn bản không để ý, rất hưng phấn nói:
- Tiêu Lãng, Mai gia đã truyền tin tức đến. Mai phu nhân nói Mai gia có năm vị cường giả Thần Tổ hậu kỳ ở gần đây. Trong vòng một tháng bọn họ sẽ lặng lẽ ẩn nấp vào thành, chờ mệnh lệnh của ngươi.
- Mai phu nhân quá coi trọng rồi!
Nhớ tới quả phụ kia, trong lòng Tiêu Lãng liền cảm khái. Hắn biết rõ Mai phu nhân có thể điều động nhiều cường giả Thần Tổ hơn. Nhưng việc này chính là tham gia vào nội vụ của Hoàn Nhan gia, Mai gia chắc chắn sẽ không đồng ý. Đoán chừng nàng đã lặng lẽ vận dụng lực ảnh hưởng của mình để làm.
Tiêu Lãng đã mấy lần từ chối gia nhập Mai gia. Hiện tại Mai phu nhân đã biết rõ hắn là thần khí thể, nhưng vừa truyền tin đã lập tức phái người tới. Sự tín nhiệm và coi trọng như vậy, khiến Tiêu Lãng cảm thấy không biết phải báo đáp thế nào...
- Ta đi Hiên Viên Lĩnh!
Tiêu Lãng đứng lên. Đây là thời điẻm nên đi Hiên Viên Lĩnh. Giải quyết xong việc này hắn rốt cuộc có thể trở lại Thiên Châu. Nghĩ tới chuyện này, trong lòng hắn trở nên nóng vội. Bốn thể tử xinh đẹp đáng yêu kia, hắn đã xa các nàng quá lâu rồi.
- Ừm, ta sẽ bảo Cao Hà bảo vệ ngươi! Đi sớm về sớm. Cho dù không mượn được người, có năm vị cường giả của Mai gia, chúng ta cũng có lực liều mạng!
Hoàn Nhan Nhược Thủy gật đầu, vung tay lên. Cao Hà lập tức hiện ra, rất cung kính nhìn Tiêu Lãng chắp tay nói:
- Đại nhân!
Tiêu Lãng chấn động. Được một cường giả thực lực Thần Tổ gọi là đại nhân thật sự không được tự nhiên. Hắn vội vàng đáp lễ nói:
- Gọi ta là Tiêu Lãng đi, đại nhân Cao Hà!
Cao Hà gật đầu, trong lòng cũng rất cảm khái. Một thời gian trước Tiêu Lãng còn bị đám người Bạch Ma Tử truy sát kêu cứu. Nhưng không nghĩ tới giờ phút này hắn vừa truyền tin đã có thể triệu tập năm cường giả Thần Tổ hậu kỳ? Hơn nữa nghe nói thực lực của hắn còn có thể đối kháng được với Thần Quân? Thiếu niên này quả nhiên không phải là người tầm thường.
Cao Hà dẫn theo Tiêu Lãng và Độc Long đi ra ngoài. Ba người thay áo bào đen, đi qua cửa sau, đến quảng trường Hoàn Nhan Thành. Nhưng bọn họ không đi tới truyền tống trận Hiên Viên Thành, trái lại truyền tống tới Thu Vũ Thành ở phía tây của Thu Vũ Lĩnh.
Tiêu Lãng biết đây là thủ thuật che mắt nên cũng không nhiều lời. Quả nhiên sau khi đi tới Thu Vũ Thành, Cao Hà dẫn theo hai người lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào một truyền tống trận, trực tiếp tới Hiên Viên Thành.
Nhìn Hiên Viên Thành không nhỏ hơn Hoàn Nhan Thành, Tiêu Lãng cảm khái. Còn không chờ hắn cảm khái xong, trong nhẫn không gian của hắn chợt có hắc quang chớp hiện. Một làn khói đen tuôn ra, ngưng kết thành hình dáng của Đại thần Thiên Vũ.
- Hiên Viên Thành, trước khi Thiên Vũ hồn phi phách tán, rốt cuộc có thể về tới đây!
Đại thần Thiên Vũ không thể rơi lệ, nhưng vẻ mặt lại vừa vui sướng vừa bi thương. Vui sướng chính là có thể trở về đến đây. Bi thương chính là hắn hiển nhiên không thể vĩnh viễn nhìn thấy toà thành trì này...
- Người nào? Dám ở trong Hiên Viên Thành hô to gọi nhỏ?
Tàn hồn Đại thần Thiên Vũ gào thét, khiến vô số người trong quảng trường bất mãn. Một Thần Tổ dẫn theo một đám hộ vệ Thần Quân bay tới, quát lớn.
Nhưng khi võ giả Thần Tổ kia nhìn thấy rõ ràng hình dáng của Đại thần Thiên Vũ, hắn lại lập tức quỳ trên mặt đất, thất thanh kêu to:
- Tiểu thiếu gia, ta là lão Thương! Ngài mất tích nhiều năm như vậy đã trở lại sao? Tại sao ngài lại biến thành tàn hồn? Là ai? Lão nô muốn giết hắn! Đám ngu xuẩn các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không lập tức thông báo với đại nhân Thiên Tâm và tộc trưởng?
Ầm!
Một đám người đều quỳ xuống. Rất nhiều người vội vàng truyền tin. Không bao lâu, vô số bóng người từ trong một cổ bảo phía xa phóng nhanh tới. Không ngờ tất cả đều là cường giả Thần Tổ.
- Tiểu Vũ, là Tiểu Vũ của ta sao?
Một tiếng rống lớn rung trời đột ngột vang lên, khiến Tiêu Lãng chấn động thiếu chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất. Kèm theo tiếng rống lớn vang dội kia, một khí tức còn cường đại hơn gấp trăm lần so với Cao Sơn bao phủ toàn Hiên Viên thành. Mọi người không thể động đậy được.
- Phụ thân, là Tiểu Vũ, là Tiểu Vũ trở lại!
Giữa không trung, Đại thần Thiên Vũ càng kích động hơn. Tàn hồn gần như trong suốt của hắn thiếu chút nữa thì trực tiếp hồn phi phách tán.
- Ta ngất! Phụ thân Đại thần Thiên Vũ lại là Thiên Tôn sao?
Tiêu Lãng bị khí tức kia ép tới mức một ngụm máu tươi xông lên cổ họng. Nhưng hắn không nghĩ tới chuyện ép xuống. Mắt hắn trợn trừng, không dám tin nhìn giữa một lão già đột nhiên hiện ra trong không trung.
Thiên Tôn Hiên Viên!
- Tiêu Lãng, tỷ tỷ ta tính tình lơi lạnh lùng, không nói lời mềm mỏng, ngươi đừng để ý!
Hoàn Nhan Nhược Thủy nhìn thấy ý cười trên khóe miệng Tiêu Lãng, nhất thời biết không ổn. Tỷ tỷ nàng so với nàng càng tâm cao khí ngạo hơn. Đừng nói Tiêu Lãng còn không phải là thần thể, sợ là thiên tài đại gia tộc bình thường cũng sẽ không nhìn một cái. Giờ phút này nàng có thể tới gặp Tiêu Lãng, hoàn toàn là vì Tiêu Lãng đã đưa đệ đệ nàng trở về.
Tiêu Lãng không để ý. Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị người ta xem thường. Mỹ nữ như vậy, thiên tài tuyệt thế như vậy, nếu như đối với hắn có vài phần kính trọng mới là chuyện lạ.
Lần này Hoàn Nhan Nhược Thủy lại đây, là muốn lấy một ít tín vật của Tiêu Lãng, thuận tiện nói sơ qua với hắn một chút về kế hoạch của nàng, Tiêu Lãng giao cho nàng lệnh bài khách khanh vinh dự cửu đẳng do Mai phu nhân cho hắn. Còn kế hoạch hắn cũng không am hiểu lắm. Nếu như là Độc Cô Hành thật ra có thể chỉ điểm một chút. Hơn nữa hắn cũng không hiểu rõ tình hình, cho nên chờ Hoàn Nhan Nhược Thủy nói xong, hắn chỉ gật đầu phụ họa.
Sau khi trao đổi một hồi, hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy cáo từ, bảo Tiêu Lãng chờ thêm mấy ngày. Chờ sau khi Mai gia đưa ra trả lời sẽ tiến hành bước kế tiếp.
Thật ra Tiêu Lãng cũng không để ý, lại bắt đầu bế quan tu luyện tử thánh thạch.
- Nhược Thủy, muội tín nhiệm hắn như vậy sao?
Sau khi ra khỏi gian phòng của Tiêu Lãng, sắc mặt Hoàn Nhan Như Ngọc liền thay đổi, có chút nghi ngờ hỏi:
- Một võ giả nhỏ, chỉ dựa vào việc hắn cứu tên ngu xuẩn kia, muội liền tin tưởng hắn có thể giúp chúng ta nghịch chuyển tình thế sao?
Hoàn Nhan Nhược Thủy dừng bước, rất trịnh trọng nhìn tỷ tỷ sinh ra sớm hơn nàng một khắc nói:
- Tỷ tỷ, có đôi khi thực lực cũng không có nghĩa là tất cả. Hơn nữa... muội đã từng hỏi Tiểu Chí. Thực lực như vậy, Tiêu Lãng đã có thể giết chết Thần Quân! Dọc đường đi không có hắn, Tiểu Chí đã sớm bị giết nhiều lần. Lần đầu tiên muội nhìn thấy hắn, thực lực của hắn nhiều nhất chỉ có thể tương đương với Đại Thần, đã dám bắt thiếu gia Hắc Dương ở tinh vực Hắc Nhật. Hắn có dũng có mưu! Tuy rằng ta không biết tại sao hắn không thể ngưng tụ thần thể, nhưng muội tin tưởng hắn nhất định có thể đứng bên trên tỷ và muội! Đây là trực giác của muội!
- Bên trên muội và ta sao? Ha ha!
Khóe miệng Hoàn Nhan Như Ngọc lộ ra một tia trào phúng. Nàng vẫn rất tin tưởng vào muội muội của mình. Nhưng lần này nàng lại hoàn toàn không tán thành, thậm chí cười nhạo nói:
- Đừng nói là bên trên muội và ta, cho dù trong vòng mười năm hắn có thể đạt được thực lực Thần Tổ, cả đời ta sẽ làm nô tỳ cho hắn! Nhược Thủy, muội vẫn luôn thông minh, lần này tại sao lại hồ đồ như vậy?
Hoàn Nhan Nhược Thủy lắc đầu, không giải thích. Thật ra trong lòng nàng còn có một cảm giác, chỉ có điều quá mức dọa người nên không dám nói ra. Mỗi khắc trong lòng nàng đều chấn động. Có lẽ tương lai thành tực của Tiêu Lãng còn vượt qua cả gia tộc Hoàn Nhan...
Thể chất tỷ tỷ nàng rất đặc biệt, cho nên về tốc độ tu luyện, trong thế hệ trẻ tuổi không có người nào đuổi kịp. Làm một người em song sinh, Hoàn Nhan Nhược Thủy kỳ thực cũng có một loại năng lực rất thần kỳ. Đó chính là... nhìn người!
Điều này cũng là nguyên nhân khiến nàng hết sức tin tưởng Tiêu Lãng, cũng là nguyên nhân hôm qua nàng đồng ý làm bằng hữu với Tiêu Lãng, thậm chí tìm kiếm sự trợ giúp từ hắn. Cảm giác này rất kỳ diệu, không nói rõ được cũng không tả rõ được. Nhưng nàng tin tưởng vào phán đoán của mình.
Hoàn Nhan Như Ngọc đã rời đi, Hoàn Nhan Nhược Thủy vẫn trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc lâu sau nàng đi ra bên ngoài bắt đầu bố trí. Kỳ thực bây giờ nàng bắt đầu bố trí có phần quá sớm. Không có viện quân do Tiêu Lãng đưa tới, tất cả đều chỉ là trăng trong nước hoa trong gương. Chỉ có điều giờ phút này nàng đã hết hy vọng, nên lựa chọn tin tưởng Tiêu Lãng vô điều kiện...
Tiêu Lãng ngồi ở trong phòng, ngược lại có chút bối rối. Không phải hắn bối rối vì chuyện của Hoàn Nhan gia mà bởi vì thi thể hoang thú Toan Nghê trong nhẫn không gian. Hắn biết cái này là đồ tốt. Vấn đề hắn không biết cụ thể nên dùng như thế nào? Hắn cũng không dám đi hỏi Hoàn Nhan Nhược Thủy về việc này, thậm chí không dám đi hỏi về một vài tư liệu trong đó.
Thi thể dị thú hoặc là dùng để chế tạo thần binh, hoặc là luyện đan, hoặc là trực tiếp luyện hóa. Tiêu Lãng cũng không dám lấy ra điều tra nghiên cứu. Tuy dị thú này đã chết, nhưng thần uy quá cường đại, hắn sợ làm cho cường giả Hoàn Nhan gia chú ý.
- Ừm, đi Hiên Viên Lĩnh phải nghĩ cách tìm tư liệu về dị thú này xem mới được. Nói không chừng còn có thể khiến thực lực của ta cường đại lên rất nhiều!
Tiêu Lãng quyết định chú ý, tiếp tục luyện hóa tử thánh thạch. Chỉ có điều hắn không có nhiều tử thánh thạch. Hoàn Nhan gia cũng hoàn toàn không biểu thị, nói cứu tiểu thiếu gia nhà bọn họ trở lại sẽ thế nào. Đưa một trăm vạn tử thánh thạch cũng không quá đáng chứ?
Sau ba ngày, trên mặt Hoàn Nhan Nhược Thủy đầy hồng quang đi tới. Tiêu Lãng nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy, tim liền đập thình thịch. Hắn vội vàng đưa mắt đi chỗ khác.
Nhưng Hoàn Nhan Nhược Thủy căn bản không để ý, rất hưng phấn nói:
- Tiêu Lãng, Mai gia đã truyền tin tức đến. Mai phu nhân nói Mai gia có năm vị cường giả Thần Tổ hậu kỳ ở gần đây. Trong vòng một tháng bọn họ sẽ lặng lẽ ẩn nấp vào thành, chờ mệnh lệnh của ngươi.
- Mai phu nhân quá coi trọng rồi!
Nhớ tới quả phụ kia, trong lòng Tiêu Lãng liền cảm khái. Hắn biết rõ Mai phu nhân có thể điều động nhiều cường giả Thần Tổ hơn. Nhưng việc này chính là tham gia vào nội vụ của Hoàn Nhan gia, Mai gia chắc chắn sẽ không đồng ý. Đoán chừng nàng đã lặng lẽ vận dụng lực ảnh hưởng của mình để làm.
Tiêu Lãng đã mấy lần từ chối gia nhập Mai gia. Hiện tại Mai phu nhân đã biết rõ hắn là thần khí thể, nhưng vừa truyền tin đã lập tức phái người tới. Sự tín nhiệm và coi trọng như vậy, khiến Tiêu Lãng cảm thấy không biết phải báo đáp thế nào...
- Ta đi Hiên Viên Lĩnh!
Tiêu Lãng đứng lên. Đây là thời điẻm nên đi Hiên Viên Lĩnh. Giải quyết xong việc này hắn rốt cuộc có thể trở lại Thiên Châu. Nghĩ tới chuyện này, trong lòng hắn trở nên nóng vội. Bốn thể tử xinh đẹp đáng yêu kia, hắn đã xa các nàng quá lâu rồi.
- Ừm, ta sẽ bảo Cao Hà bảo vệ ngươi! Đi sớm về sớm. Cho dù không mượn được người, có năm vị cường giả của Mai gia, chúng ta cũng có lực liều mạng!
Hoàn Nhan Nhược Thủy gật đầu, vung tay lên. Cao Hà lập tức hiện ra, rất cung kính nhìn Tiêu Lãng chắp tay nói:
- Đại nhân!
Tiêu Lãng chấn động. Được một cường giả thực lực Thần Tổ gọi là đại nhân thật sự không được tự nhiên. Hắn vội vàng đáp lễ nói:
- Gọi ta là Tiêu Lãng đi, đại nhân Cao Hà!
Cao Hà gật đầu, trong lòng cũng rất cảm khái. Một thời gian trước Tiêu Lãng còn bị đám người Bạch Ma Tử truy sát kêu cứu. Nhưng không nghĩ tới giờ phút này hắn vừa truyền tin đã có thể triệu tập năm cường giả Thần Tổ hậu kỳ? Hơn nữa nghe nói thực lực của hắn còn có thể đối kháng được với Thần Quân? Thiếu niên này quả nhiên không phải là người tầm thường.
Cao Hà dẫn theo Tiêu Lãng và Độc Long đi ra ngoài. Ba người thay áo bào đen, đi qua cửa sau, đến quảng trường Hoàn Nhan Thành. Nhưng bọn họ không đi tới truyền tống trận Hiên Viên Thành, trái lại truyền tống tới Thu Vũ Thành ở phía tây của Thu Vũ Lĩnh.
Tiêu Lãng biết đây là thủ thuật che mắt nên cũng không nhiều lời. Quả nhiên sau khi đi tới Thu Vũ Thành, Cao Hà dẫn theo hai người lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào một truyền tống trận, trực tiếp tới Hiên Viên Thành.
Nhìn Hiên Viên Thành không nhỏ hơn Hoàn Nhan Thành, Tiêu Lãng cảm khái. Còn không chờ hắn cảm khái xong, trong nhẫn không gian của hắn chợt có hắc quang chớp hiện. Một làn khói đen tuôn ra, ngưng kết thành hình dáng của Đại thần Thiên Vũ.
- Hiên Viên Thành, trước khi Thiên Vũ hồn phi phách tán, rốt cuộc có thể về tới đây!
Đại thần Thiên Vũ không thể rơi lệ, nhưng vẻ mặt lại vừa vui sướng vừa bi thương. Vui sướng chính là có thể trở về đến đây. Bi thương chính là hắn hiển nhiên không thể vĩnh viễn nhìn thấy toà thành trì này...
- Người nào? Dám ở trong Hiên Viên Thành hô to gọi nhỏ?
Tàn hồn Đại thần Thiên Vũ gào thét, khiến vô số người trong quảng trường bất mãn. Một Thần Tổ dẫn theo một đám hộ vệ Thần Quân bay tới, quát lớn.
Nhưng khi võ giả Thần Tổ kia nhìn thấy rõ ràng hình dáng của Đại thần Thiên Vũ, hắn lại lập tức quỳ trên mặt đất, thất thanh kêu to:
- Tiểu thiếu gia, ta là lão Thương! Ngài mất tích nhiều năm như vậy đã trở lại sao? Tại sao ngài lại biến thành tàn hồn? Là ai? Lão nô muốn giết hắn! Đám ngu xuẩn các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không lập tức thông báo với đại nhân Thiên Tâm và tộc trưởng?
Ầm!
Một đám người đều quỳ xuống. Rất nhiều người vội vàng truyền tin. Không bao lâu, vô số bóng người từ trong một cổ bảo phía xa phóng nhanh tới. Không ngờ tất cả đều là cường giả Thần Tổ.
- Tiểu Vũ, là Tiểu Vũ của ta sao?
Một tiếng rống lớn rung trời đột ngột vang lên, khiến Tiêu Lãng chấn động thiếu chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất. Kèm theo tiếng rống lớn vang dội kia, một khí tức còn cường đại hơn gấp trăm lần so với Cao Sơn bao phủ toàn Hiên Viên thành. Mọi người không thể động đậy được.
- Phụ thân, là Tiểu Vũ, là Tiểu Vũ trở lại!
Giữa không trung, Đại thần Thiên Vũ càng kích động hơn. Tàn hồn gần như trong suốt của hắn thiếu chút nữa thì trực tiếp hồn phi phách tán.
- Ta ngất! Phụ thân Đại thần Thiên Vũ lại là Thiên Tôn sao?
Tiêu Lãng bị khí tức kia ép tới mức một ngụm máu tươi xông lên cổ họng. Nhưng hắn không nghĩ tới chuyện ép xuống. Mắt hắn trợn trừng, không dám tin nhìn giữa một lão già đột nhiên hiện ra trong không trung.
Thiên Tôn Hiên Viên!
Bình luận facebook