Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1019
Tiêu Lãng thấy đau đầu!
Thiên Tâm quá chú ý tới lễ tiết, cho rằng Tiêu Lãng đưa Đại thần Thiên Vũ về, Hiên Viên gia nhất định phải hậu tạ. Mà Tiêu Lãng lại không muốn nhận đãi ngộ này. Vấn đề là hắn không tiện cự tuyệt, lại không thể không từ chối.
Cuối cùng Tiêu Lãng quyết định thẳng thắn nói ra tất cả. Hắn rất trịnh trọng nói ra tất cả từ chuyện mình từ chối Mai phu nhân, thậm chí cả việc mình chuẩn bị giúp Hoàn Nhan Nhược Thủy mượn người của Hiên Viên gia. Còn nữa bản thân hắn chỉ muốn trở lại Thiên Châu sống một cuộc sống an ổn tới cuối đời, không nghĩ tới chuyện cuốn vào thị phi ở Thần Vực. Cuối cùng hắn còn hết sức nghiêm túc nói:
- Đại nhân, không phải ta nể mặt ngài, con người ta cũng không có chí lớn, đã khiến ngài thất vọng.
- Như vậy à...
Thiên Tâm trầm ngâm. Tướng mạo của hắn tương tự với Thiên Vũ, chỉ có điều xem ra còn đang lúc tráng niên, hơn nữa thực lực cường đại hơn so với Cao Sơn một chút. Hiển nhiên sau này hắn rất có hi vọng đột phá Thiên Tôn.
Hắn trầm ngâm rất lâu, cuối cùng gật đầu nói:
- Mỗi người có chí hướng riêng, ta cũng không bắt buộc. Như vậy đi, nếu ngươi có thể đảm nhiệm vị trí khách khanh tại Mai gia, vậy cũng nhận vị trí khách khanh ở Hiên Viên gia đi! Đây là lệnh bài, ngươi cầm cẩn thận. Còn chuyện của Hoàn Nhan gia, để ta đến bẩm báo với phụ thân một chút. Dù sao cũng là tham gia vào nội vụ của Hoàn Nhan gia!
Thiên Tâm ném cho Tiêu Lãng một lệnh bài. Tiêu Lãng nhận lấy nhìn thoáng qua, thân thể lập tức chấn động. Lệnh bài thật sự là vị trí khách khanh. Vấn đề đây là khách khanh nhất đẳng...
Tại Thần Vực, bất kể là thứ gì cũng chia làm cửu đẳng. Cửu đẳng là thấp nhất, nhất đẳng là cao nhất! Tiêu Lãng không biết khách khanh nhất đẳng này có quyền lợi thế nào, nhưng chắc hẳn có thể dễ dàng điều động một đám Thần Quân chứ? Hiên Viên gia đưa lễ vật như vậy có hơi dầy.
Lấy một trả một!
Tiêu Lãng đột nhiên mở miệng nói:
- Đại nhân Thiên Tâm, trên đường ta đến Thần Vực có dung hợp được một loại thần kỹ. Không biết gia tộc của các ngươi có dung hợp ra không?
- Thần kỹ gì vậy?
Thiên Tâm cũng không để ý lắm. Thực lực Tiêu Lãng quá yếu, còn không phải là thần thể. Hắn coi trọng Tiêu Lãng chính là vì ân tình, chứ không phải là thực lực.
Tiêu Lãng cũng không phí lời, vận chuyển năng lượng bắt đầu ngưng tụ Bàn Nhược Chưởng.
Vù!
Bàn Nhược Chưởng vừa ra, mắt Thiên Tâm đột nhiên sáng ngời. Hắn đã quá quen với thứ này. Đây là tuyệt kỹ thành danh của Hiên Viên gia. Một vài con cháu trong gia tộc Hiên Viên còn không cảm ngộ được, nhưng tiểu tử này lại cảm ngộ được sao?
Chuyện kế tiếp, khiến toàn thân Thiên Tâm đều run rẩy. Hắn nhìn thấy Bàn Nhược Chưởng bắt đầu nhỏ đi, uy lực lại từng bước nâng cao. Khi Bàn Nhược Chưởng nhỏ lại chỉ còn một phần mười kích thước ban đầu, uy lực lại tăng lên gấp hai, mắt hắn sáng tới mức dọa người, quát to:
- Đồ tốt!
Tiêu Lãng bị một tiếng quát lớn này làm khiếp sợ, thân thể run lên, thiếu chút nữa trực tiếp đánh ra thần kỹ dung hợp Bàn Nhược Chưởng. Hắn chậm rãi để năng lượng tản ra. Nhưng Thiên Tâm ở bên cạnh đã bay vụt lại, nắm chặt lấy tay Tiêu Lãng nói:
- Kỳ tài. Tiểu Vũ quả thực không nhìn lầm người! Tiêu Lãng, ngươi có thể nói cho ta biết bí quyết dung hợp thần kỹ này hay không. Ngươi có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì cũng được.
- A...
Tiêu Lãng không ngờ được Thiên Tâm lại có phản ứng lớn như vậy. Theo lý thuyết Uy lực của Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng này cũng không tồi, nhưng không cần phải kinh hãi như vậy?
Hắn biết đâu rằng, Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng ở trong tay Tiêu Lãng có uy lực không lớn, nhưng ở trong tay Thần Quân, Thần Tổ uy lực lại hết sức khủng bố. Ví dụ như giờ phút này Thiên Tâm vận chuyển Bàn Nhược Chưởng, có năng lực ép được rất nhiều cường giả Thần Tổ. Nếu như dung hợp Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng, sợ là có thể quét ngang Thần Tổ cảnh. Không phải người có thực lực biến thái sợ không thể địch nổi.
Bàn Nhược Chưởng và Thiên Cơ Bạo đều do Đại thần Thiên Vũ cho. Tiêu Lãng tất nhiên không thể che giấu. Đầu tiên, hắn trình bày với Thiên Tâm về bí quyết dung hợp. Nhưng Thiên Tâm lại nghe như lọt vào trong sương mù, cau mày không hiểu.
Sau khi Tiêu Lãng nói xong hắn trầm tư suy nghĩ. Sau gần nửa canh giờ, hắn mới hỏi:
- Tiêu Lãng, ngươi có phải có trạng thái gì đặc biệt hay không? Kỹ xảo dung hợp phức tạp như vậy, lấy mức độ cường đại của linh hồn ngươi căn bản không dung hợp được mới phải?
- Trạng thái?
Tiêu Lãng nghĩ tới trạng thái linh hồn xuất khiếu, cũng thuận miệng nói:
- Ừm, có một chuyện như vậy, linh hồn ta có thể xuất khiếu. Dưới trạng thái linh hồn xuất khiếu, tất cả sự vật vận chuyển dường như cũng chậm hơn mấy phần. Hơn nữa trong đầu ta có thể mô phỏng ra một vài đường nét hình ảnh. Bởi trạng thái này, ta mới dung hợp được vài loại thần kỹ...
- Cái gì?
Con ngươi Thiên Tâm đã muốn rơi ra ngoài. Hắn vội vàng la lên:
- Ngươi lập tức phóng thích một chút trạng thái này cho ta xem thử một chút?
- Sao vâ? Chẳng lẽ Thần Vực địa linh nhân kiệt lại không có ai cảm ngộ được trạng thái này sao?
Tiêu Lãng cảm thấy rất kỳ quái. Trong lòng thầm nghĩ một câu, sau đó lập tức bế quan, linh hồn bắt đầu xuất khiếu.
- Du... du hồn!
Trong mắt Thiên Tâm hừng hực thiếu chút nữa muốn hòa tan cả Tiêu Lãng. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Mãi một hồi lâu sau hắn mới vỗ đùi lắc đầu khổ than thở:
- Trời xanh đố kỵ anh tài, trời xanh đố kỵ anh tài! Tiêu Lãng, không ngờ ngươi lại có thể cảm ngộ được trạng thái du hồn của Thiên Tôn Lưu Hỏa? Nhưng lại là thần khí thể. Điều này… điều này quá đáng tiếc!
Tiêu Lãng đã thu hồi linh hồn xuất khiếu, có chút tò mò hỏi:
- Đại nhân, cái gì gọi là du hồn? Thiên Tôn Lưu Hỏa là vị đại nhân nào?
Thiên Tâm không nói gì, đảo mắt, giải thích:
- Thiên Tôn Lưu Hỏa là thủ hạ số một của đại nhân Tu La tại Hủy Diệt Chi Địa. Sai... Phải nói là trong ba đại vực diện chung cực, người đứng đầu dưới Thần Chí Cao! Thần kỹ chung cực của hắn ngoại trừ Thần Chí Cao ra, không ai có thể ngăn cản được! Mà nguyên nhân khiến hắn trở nên cường đại như vậy... Chính là trạng thái du hồn, cũng chính là trạng thái linh hồn xuất khiếu này.
- Chuyện này...
Tiêu Lãng tưởng như mình đang nằm mộng. Hắn không nghĩ tới trạng thái mình tùy ý cảm ngộ ở biển Băng Tuyết lại trâu bò tới như vậy? Hắn mơ hồ mở trừng trừng hai mắt nói:
- Đại nhân, ngài không đoán nhầm chứ?
- Sao có thể nhầm được?
Thiên Tâm vô cùng khẳng định nói:
- Mỗi Thiên Tôn đều đã cẩn thận nghiên cứu qua loại trạng thái này. Rất nhiều gia tộc đều muốn để con cháu bọn họ cảm ngộ du hồn. Nhưng hơn mười vạn năm qua, ngoại trừ Thiên Tôn Lưu Hỏa ra, chỉ có ngươi cảm ngộ được! Đúng rồi... Ngươi dựa vào hồn du có lẽ có thể trở thành đệ tử cuối cùng của Thiên Tôn Lưu Hỏa. Nếu không để chúng ta tiến cử ngươi đi gặp một lần?
- Không cần như vậy chứ? Ta là thần khí thể.
Tiêu Lãng khiếp sợ. Người số một bên dưới Thần Chí Cao, ngẫm lại cũng cảm thấy áp lực quá lớn. Hơn nữa hắn là một thần khí thể chắc chắn không có tiền đồ. Cho dù bái Thiên Tôn Lưu Hỏa làm sư phụ chắc hẳn cũng không thể thay đổi được điều gì?
Kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét. Con người một khi nổi danh, nhưng không có thực lực đối ứng, sợ là chết càng nhanh hơn...
- Cũng đúng!
Thiên Tâm bất đắc dĩ thở dài, mắt xoay chuyển một cái, lại trịnh trọng hỏi:
- Tiêu Lãng, ngươi thật sự không cân nhắc tới chuyện gia nhập gia tộc chúng ta sao? Ta có thể cho ngươi đãi ngộ cao hơn một chút, cùng cấp bậc với Tiểu Vũ thì sao? Sau này ngươi trở thành đệ đệ của ta!
-...
Tiêu Lãng trợn trừng mắt nhìn, cũng không nói chuyện, chỉ cười khổ lắc đầu. Hắn một thần khí thể không bị người ghét bỏ đã là quá tốt rồi. Nhưng không ngờ hiện tại lại biến thành một cái bánh bột ngô.
Thiên Tâm nhìn thấy bộ dạng khó xử của Tiêu Lãng, liền cười ha ha nói:
- Vậy thì thôi. Ta không ép ngươi. Ngươi cứ làm khách khanh đi! Chỉ có điều sau này đừng gọi ta là đại nhân, trực tiếp gọi là đại ca!
Tiêu Lãng cũng không từ chối. Tính khí Thiên Tâm vẫn hợp với hắn. Hắn cười nói:
- Vậy ta gọi là đại ca! Đại ca, phía bên Hoàn Nhan gia, đại ca xem chuyện mượn người thế nào?
Lần này Thiên Tâm không nói tới chuyện xin chỉ thị Thiên Tôn Hiên Viên nữa, vung tay lên nói:
- Cho mượn! Đừng nói năm người, hai mươi Thần Tổ hậu kỳ ta cũng cho ngươi! Chỉ có điều ta phải xem tỉ mỉ kế hoạch thế nào. Phải làm không chê vào đâu được, bằng không lão tổ tông Hoàn Nhan gia sẽ tức giận!
Thiên Tâm quá chú ý tới lễ tiết, cho rằng Tiêu Lãng đưa Đại thần Thiên Vũ về, Hiên Viên gia nhất định phải hậu tạ. Mà Tiêu Lãng lại không muốn nhận đãi ngộ này. Vấn đề là hắn không tiện cự tuyệt, lại không thể không từ chối.
Cuối cùng Tiêu Lãng quyết định thẳng thắn nói ra tất cả. Hắn rất trịnh trọng nói ra tất cả từ chuyện mình từ chối Mai phu nhân, thậm chí cả việc mình chuẩn bị giúp Hoàn Nhan Nhược Thủy mượn người của Hiên Viên gia. Còn nữa bản thân hắn chỉ muốn trở lại Thiên Châu sống một cuộc sống an ổn tới cuối đời, không nghĩ tới chuyện cuốn vào thị phi ở Thần Vực. Cuối cùng hắn còn hết sức nghiêm túc nói:
- Đại nhân, không phải ta nể mặt ngài, con người ta cũng không có chí lớn, đã khiến ngài thất vọng.
- Như vậy à...
Thiên Tâm trầm ngâm. Tướng mạo của hắn tương tự với Thiên Vũ, chỉ có điều xem ra còn đang lúc tráng niên, hơn nữa thực lực cường đại hơn so với Cao Sơn một chút. Hiển nhiên sau này hắn rất có hi vọng đột phá Thiên Tôn.
Hắn trầm ngâm rất lâu, cuối cùng gật đầu nói:
- Mỗi người có chí hướng riêng, ta cũng không bắt buộc. Như vậy đi, nếu ngươi có thể đảm nhiệm vị trí khách khanh tại Mai gia, vậy cũng nhận vị trí khách khanh ở Hiên Viên gia đi! Đây là lệnh bài, ngươi cầm cẩn thận. Còn chuyện của Hoàn Nhan gia, để ta đến bẩm báo với phụ thân một chút. Dù sao cũng là tham gia vào nội vụ của Hoàn Nhan gia!
Thiên Tâm ném cho Tiêu Lãng một lệnh bài. Tiêu Lãng nhận lấy nhìn thoáng qua, thân thể lập tức chấn động. Lệnh bài thật sự là vị trí khách khanh. Vấn đề đây là khách khanh nhất đẳng...
Tại Thần Vực, bất kể là thứ gì cũng chia làm cửu đẳng. Cửu đẳng là thấp nhất, nhất đẳng là cao nhất! Tiêu Lãng không biết khách khanh nhất đẳng này có quyền lợi thế nào, nhưng chắc hẳn có thể dễ dàng điều động một đám Thần Quân chứ? Hiên Viên gia đưa lễ vật như vậy có hơi dầy.
Lấy một trả một!
Tiêu Lãng đột nhiên mở miệng nói:
- Đại nhân Thiên Tâm, trên đường ta đến Thần Vực có dung hợp được một loại thần kỹ. Không biết gia tộc của các ngươi có dung hợp ra không?
- Thần kỹ gì vậy?
Thiên Tâm cũng không để ý lắm. Thực lực Tiêu Lãng quá yếu, còn không phải là thần thể. Hắn coi trọng Tiêu Lãng chính là vì ân tình, chứ không phải là thực lực.
Tiêu Lãng cũng không phí lời, vận chuyển năng lượng bắt đầu ngưng tụ Bàn Nhược Chưởng.
Vù!
Bàn Nhược Chưởng vừa ra, mắt Thiên Tâm đột nhiên sáng ngời. Hắn đã quá quen với thứ này. Đây là tuyệt kỹ thành danh của Hiên Viên gia. Một vài con cháu trong gia tộc Hiên Viên còn không cảm ngộ được, nhưng tiểu tử này lại cảm ngộ được sao?
Chuyện kế tiếp, khiến toàn thân Thiên Tâm đều run rẩy. Hắn nhìn thấy Bàn Nhược Chưởng bắt đầu nhỏ đi, uy lực lại từng bước nâng cao. Khi Bàn Nhược Chưởng nhỏ lại chỉ còn một phần mười kích thước ban đầu, uy lực lại tăng lên gấp hai, mắt hắn sáng tới mức dọa người, quát to:
- Đồ tốt!
Tiêu Lãng bị một tiếng quát lớn này làm khiếp sợ, thân thể run lên, thiếu chút nữa trực tiếp đánh ra thần kỹ dung hợp Bàn Nhược Chưởng. Hắn chậm rãi để năng lượng tản ra. Nhưng Thiên Tâm ở bên cạnh đã bay vụt lại, nắm chặt lấy tay Tiêu Lãng nói:
- Kỳ tài. Tiểu Vũ quả thực không nhìn lầm người! Tiêu Lãng, ngươi có thể nói cho ta biết bí quyết dung hợp thần kỹ này hay không. Ngươi có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì cũng được.
- A...
Tiêu Lãng không ngờ được Thiên Tâm lại có phản ứng lớn như vậy. Theo lý thuyết Uy lực của Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng này cũng không tồi, nhưng không cần phải kinh hãi như vậy?
Hắn biết đâu rằng, Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng ở trong tay Tiêu Lãng có uy lực không lớn, nhưng ở trong tay Thần Quân, Thần Tổ uy lực lại hết sức khủng bố. Ví dụ như giờ phút này Thiên Tâm vận chuyển Bàn Nhược Chưởng, có năng lực ép được rất nhiều cường giả Thần Tổ. Nếu như dung hợp Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng, sợ là có thể quét ngang Thần Tổ cảnh. Không phải người có thực lực biến thái sợ không thể địch nổi.
Bàn Nhược Chưởng và Thiên Cơ Bạo đều do Đại thần Thiên Vũ cho. Tiêu Lãng tất nhiên không thể che giấu. Đầu tiên, hắn trình bày với Thiên Tâm về bí quyết dung hợp. Nhưng Thiên Tâm lại nghe như lọt vào trong sương mù, cau mày không hiểu.
Sau khi Tiêu Lãng nói xong hắn trầm tư suy nghĩ. Sau gần nửa canh giờ, hắn mới hỏi:
- Tiêu Lãng, ngươi có phải có trạng thái gì đặc biệt hay không? Kỹ xảo dung hợp phức tạp như vậy, lấy mức độ cường đại của linh hồn ngươi căn bản không dung hợp được mới phải?
- Trạng thái?
Tiêu Lãng nghĩ tới trạng thái linh hồn xuất khiếu, cũng thuận miệng nói:
- Ừm, có một chuyện như vậy, linh hồn ta có thể xuất khiếu. Dưới trạng thái linh hồn xuất khiếu, tất cả sự vật vận chuyển dường như cũng chậm hơn mấy phần. Hơn nữa trong đầu ta có thể mô phỏng ra một vài đường nét hình ảnh. Bởi trạng thái này, ta mới dung hợp được vài loại thần kỹ...
- Cái gì?
Con ngươi Thiên Tâm đã muốn rơi ra ngoài. Hắn vội vàng la lên:
- Ngươi lập tức phóng thích một chút trạng thái này cho ta xem thử một chút?
- Sao vâ? Chẳng lẽ Thần Vực địa linh nhân kiệt lại không có ai cảm ngộ được trạng thái này sao?
Tiêu Lãng cảm thấy rất kỳ quái. Trong lòng thầm nghĩ một câu, sau đó lập tức bế quan, linh hồn bắt đầu xuất khiếu.
- Du... du hồn!
Trong mắt Thiên Tâm hừng hực thiếu chút nữa muốn hòa tan cả Tiêu Lãng. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Mãi một hồi lâu sau hắn mới vỗ đùi lắc đầu khổ than thở:
- Trời xanh đố kỵ anh tài, trời xanh đố kỵ anh tài! Tiêu Lãng, không ngờ ngươi lại có thể cảm ngộ được trạng thái du hồn của Thiên Tôn Lưu Hỏa? Nhưng lại là thần khí thể. Điều này… điều này quá đáng tiếc!
Tiêu Lãng đã thu hồi linh hồn xuất khiếu, có chút tò mò hỏi:
- Đại nhân, cái gì gọi là du hồn? Thiên Tôn Lưu Hỏa là vị đại nhân nào?
Thiên Tâm không nói gì, đảo mắt, giải thích:
- Thiên Tôn Lưu Hỏa là thủ hạ số một của đại nhân Tu La tại Hủy Diệt Chi Địa. Sai... Phải nói là trong ba đại vực diện chung cực, người đứng đầu dưới Thần Chí Cao! Thần kỹ chung cực của hắn ngoại trừ Thần Chí Cao ra, không ai có thể ngăn cản được! Mà nguyên nhân khiến hắn trở nên cường đại như vậy... Chính là trạng thái du hồn, cũng chính là trạng thái linh hồn xuất khiếu này.
- Chuyện này...
Tiêu Lãng tưởng như mình đang nằm mộng. Hắn không nghĩ tới trạng thái mình tùy ý cảm ngộ ở biển Băng Tuyết lại trâu bò tới như vậy? Hắn mơ hồ mở trừng trừng hai mắt nói:
- Đại nhân, ngài không đoán nhầm chứ?
- Sao có thể nhầm được?
Thiên Tâm vô cùng khẳng định nói:
- Mỗi Thiên Tôn đều đã cẩn thận nghiên cứu qua loại trạng thái này. Rất nhiều gia tộc đều muốn để con cháu bọn họ cảm ngộ du hồn. Nhưng hơn mười vạn năm qua, ngoại trừ Thiên Tôn Lưu Hỏa ra, chỉ có ngươi cảm ngộ được! Đúng rồi... Ngươi dựa vào hồn du có lẽ có thể trở thành đệ tử cuối cùng của Thiên Tôn Lưu Hỏa. Nếu không để chúng ta tiến cử ngươi đi gặp một lần?
- Không cần như vậy chứ? Ta là thần khí thể.
Tiêu Lãng khiếp sợ. Người số một bên dưới Thần Chí Cao, ngẫm lại cũng cảm thấy áp lực quá lớn. Hơn nữa hắn là một thần khí thể chắc chắn không có tiền đồ. Cho dù bái Thiên Tôn Lưu Hỏa làm sư phụ chắc hẳn cũng không thể thay đổi được điều gì?
Kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét. Con người một khi nổi danh, nhưng không có thực lực đối ứng, sợ là chết càng nhanh hơn...
- Cũng đúng!
Thiên Tâm bất đắc dĩ thở dài, mắt xoay chuyển một cái, lại trịnh trọng hỏi:
- Tiêu Lãng, ngươi thật sự không cân nhắc tới chuyện gia nhập gia tộc chúng ta sao? Ta có thể cho ngươi đãi ngộ cao hơn một chút, cùng cấp bậc với Tiểu Vũ thì sao? Sau này ngươi trở thành đệ đệ của ta!
-...
Tiêu Lãng trợn trừng mắt nhìn, cũng không nói chuyện, chỉ cười khổ lắc đầu. Hắn một thần khí thể không bị người ghét bỏ đã là quá tốt rồi. Nhưng không ngờ hiện tại lại biến thành một cái bánh bột ngô.
Thiên Tâm nhìn thấy bộ dạng khó xử của Tiêu Lãng, liền cười ha ha nói:
- Vậy thì thôi. Ta không ép ngươi. Ngươi cứ làm khách khanh đi! Chỉ có điều sau này đừng gọi ta là đại nhân, trực tiếp gọi là đại ca!
Tiêu Lãng cũng không từ chối. Tính khí Thiên Tâm vẫn hợp với hắn. Hắn cười nói:
- Vậy ta gọi là đại ca! Đại ca, phía bên Hoàn Nhan gia, đại ca xem chuyện mượn người thế nào?
Lần này Thiên Tâm không nói tới chuyện xin chỉ thị Thiên Tôn Hiên Viên nữa, vung tay lên nói:
- Cho mượn! Đừng nói năm người, hai mươi Thần Tổ hậu kỳ ta cũng cho ngươi! Chỉ có điều ta phải xem tỉ mỉ kế hoạch thế nào. Phải làm không chê vào đâu được, bằng không lão tổ tông Hoàn Nhan gia sẽ tức giận!
Bình luận facebook