Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179 Anh bị đuổi rồi?
Cố Tư cũng không biết Trì Uyên định làm gì.
Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, chép miệng nói: “Con người Trì Uyên ấy à, có đôi khi thật sự thích lạnh lùng để giải quyết một số chuyện, tôi cũng không hiểu nổi anh ấy.
Phong cách của Cố Tư và Trì Uyên khác nhau.
Nếu có người dám vu khống cô như vậy thì chắc chắn cô sẽ nhảy dựng lên đốp chất với đối phương.
Cô không thể chịu nổi khi người ta bịa chuyện về mình.
Chắc chắn cô phải xé, xé đến nỗi mẹ ruột đối phương cũng không nhận ra.
Ninh Tôn im lặng chốc lát mới nói, “Có thể anh Trì có suy nghĩ và cân nhắc của anh ấy, thực ra tôi cũng không hiểu chuyện trên thương trường lắm, tôi chưa từng bước chân vào lĩnh vực này.
Cố Tư nhìn Ninh Tôn, cô đổi đề tài, “Anh hát rất hay, nếu từ bỏ thì tôi cảm thấy rất đáng tiếc.”
Ninh Tôn cười.
Một lúc sau, phục vụ bưng nồi lẩu lên. Có một số món được đẩy qua.
Cố Tư lấy điện thoại ra chụp ảnh đồ ăn trên bàn.
Sau đó đăng status.
Thực ra cô cũng không biết đăng thứ này để làm gì, cô cũng đâu có bạn bè.
Nhưng chỉ là muốn đăng những thứ này lên đó.
Cô cũng không dám nghĩ kỹ xem ai có thể nhìn thấy, ai sẽ vô tình nhìn thấy.
Sau khi làm xong thì bắt đầu nhúng đồ ăn.
Cố Tư lại hỏi Ninh Tôn, sau này anh ta có dự định gì trong công ty nhà họ Ninh.
Ninh Tôn hoàn toàn không có dự định gì, anh ta vốn không muốn đến công ty, lần này là ông cụ Ninh ép anh ta vào công ty.
Có lẽ là vì áy náy.
Ninh Tôn sống bên ngoài mấy năm rồi.
Những người con khác của nhà họ Ninh đều bám rễ trong công ty, chỉ có anh ta vẫn luôn nay đây mai đó.
Hai năm qua không hề về nhà.
Bây giờ ông cụ Ninh tuổi đã cao nên hơi cảm tính, hi vọng người nhà của mình có thể đoàn tụ.
Nhưng đối với Ninh Tôn, kiểu đoàn tụ này quả thực là một loại hành hạ.
Hai người ăn chưa được bao lâu, Cố Tư lướt vòng bạn bè.
Quả nhiên tên Tử Thư không nghiêm chỉnh này đã bình luận ở bên dưới.
Đương nhiên anh ta chỉ trích Cố Tư, nói cô trên mạng xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô lại có tâm trạng đi ăn lẩu.
Cố Tư chết nhạo, phớt lờ anh ta.
Sau khi ăn xong, Ninh Tôn đưa Cố Tư về nhà.
Cả người hai người đều là mùi lẩu, lúc xuống xe, Cố Tư còn cười khanh khách nhắc Ninh Tôn mau về nhà thay quần áo.
Ninh Tôn hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với Cố Tu.
Cố Tư đợi Ninh Tôn lái xe đi rồi mới xoay người vào nhà.
Cô đi đến cửa nhà mới phát hiện cửa mở.
Cô la lên một tiếng, chớp mắt, cố gắng nhớ lại cảnh lúc mình ra ngoài.
Cô nhớ cô đã khóa cửa rồi.
Cổ Tư đứng ở bên ngoài cửa sổ sát đất bên cạnh, nhìn vào bên trong.
Trong phòng khách không có ai.
Nhưng giữa ban ngày ban mặt, lẽ nào có người vào trộm đồ?
Cố Tư đứng ở cửa hít thở sâu, sau đó đẩy cửa vào phòng khách.
Cô đứng ở cửa quét mắt một vòng, trong phòng khách không có thay đổi gì lớn, trông không giống từng bị người ta lục lọi.
Cố Tư cẩn thận nhìn xung quanh.
Cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân ở đầu cầu thang tầng hai truyền đến.
Sau đó Trì Uyên xuất hiện ở đầu cầu thang, anh đứng đó nhìn xuống Cố Tư.
Cố Tư giật mình, cô trừng mắt, “Sao anh ở nhà? Chẳng phải giờ này anh nên ở công ty à?”
Giờ là buổi chiều, thời gian nghỉ trưa qua lâu rồi mà.
Trì Uyên nhìn cô, sau đó chậm rãi đi xuống.
Anh không trả lời Cố Tư, Cố Tư vội thay giày đi đến bên cạnh Trì Uyên, “Sao vậy, công ty xảy ra chuyện à? Anh bị sa thải rồi?”
Trì Uyên quay đầu nhìn cô, “Cô không thể nghĩ về tôi tốt một chút à?”
Cố Tư cau mày, “Vậy sao anh ở nhà, làm tôi tưởng có trộm vào.”
Trì Uyên đến tủ lạnh lấy nước suối, anh đứng ở cửa bếp uống nước.
Cố Tư đứng một bên, thấy Trì Uyên vẫn không trả lời nên hơi không vui, “Anh nói nghe xem, tôi đợi anh lâu lắm rồi đấy.”
Mấy giây sau Trì Uyên mới lên tiếng, “Khó chịu nên xin nghỉ về nhà.”
Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, chép miệng nói: “Con người Trì Uyên ấy à, có đôi khi thật sự thích lạnh lùng để giải quyết một số chuyện, tôi cũng không hiểu nổi anh ấy.
Phong cách của Cố Tư và Trì Uyên khác nhau.
Nếu có người dám vu khống cô như vậy thì chắc chắn cô sẽ nhảy dựng lên đốp chất với đối phương.
Cô không thể chịu nổi khi người ta bịa chuyện về mình.
Chắc chắn cô phải xé, xé đến nỗi mẹ ruột đối phương cũng không nhận ra.
Ninh Tôn im lặng chốc lát mới nói, “Có thể anh Trì có suy nghĩ và cân nhắc của anh ấy, thực ra tôi cũng không hiểu chuyện trên thương trường lắm, tôi chưa từng bước chân vào lĩnh vực này.
Cố Tư nhìn Ninh Tôn, cô đổi đề tài, “Anh hát rất hay, nếu từ bỏ thì tôi cảm thấy rất đáng tiếc.”
Ninh Tôn cười.
Một lúc sau, phục vụ bưng nồi lẩu lên. Có một số món được đẩy qua.
Cố Tư lấy điện thoại ra chụp ảnh đồ ăn trên bàn.
Sau đó đăng status.
Thực ra cô cũng không biết đăng thứ này để làm gì, cô cũng đâu có bạn bè.
Nhưng chỉ là muốn đăng những thứ này lên đó.
Cô cũng không dám nghĩ kỹ xem ai có thể nhìn thấy, ai sẽ vô tình nhìn thấy.
Sau khi làm xong thì bắt đầu nhúng đồ ăn.
Cố Tư lại hỏi Ninh Tôn, sau này anh ta có dự định gì trong công ty nhà họ Ninh.
Ninh Tôn hoàn toàn không có dự định gì, anh ta vốn không muốn đến công ty, lần này là ông cụ Ninh ép anh ta vào công ty.
Có lẽ là vì áy náy.
Ninh Tôn sống bên ngoài mấy năm rồi.
Những người con khác của nhà họ Ninh đều bám rễ trong công ty, chỉ có anh ta vẫn luôn nay đây mai đó.
Hai năm qua không hề về nhà.
Bây giờ ông cụ Ninh tuổi đã cao nên hơi cảm tính, hi vọng người nhà của mình có thể đoàn tụ.
Nhưng đối với Ninh Tôn, kiểu đoàn tụ này quả thực là một loại hành hạ.
Hai người ăn chưa được bao lâu, Cố Tư lướt vòng bạn bè.
Quả nhiên tên Tử Thư không nghiêm chỉnh này đã bình luận ở bên dưới.
Đương nhiên anh ta chỉ trích Cố Tư, nói cô trên mạng xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô lại có tâm trạng đi ăn lẩu.
Cố Tư chết nhạo, phớt lờ anh ta.
Sau khi ăn xong, Ninh Tôn đưa Cố Tư về nhà.
Cả người hai người đều là mùi lẩu, lúc xuống xe, Cố Tư còn cười khanh khách nhắc Ninh Tôn mau về nhà thay quần áo.
Ninh Tôn hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với Cố Tu.
Cố Tư đợi Ninh Tôn lái xe đi rồi mới xoay người vào nhà.
Cô đi đến cửa nhà mới phát hiện cửa mở.
Cô la lên một tiếng, chớp mắt, cố gắng nhớ lại cảnh lúc mình ra ngoài.
Cô nhớ cô đã khóa cửa rồi.
Cổ Tư đứng ở bên ngoài cửa sổ sát đất bên cạnh, nhìn vào bên trong.
Trong phòng khách không có ai.
Nhưng giữa ban ngày ban mặt, lẽ nào có người vào trộm đồ?
Cố Tư đứng ở cửa hít thở sâu, sau đó đẩy cửa vào phòng khách.
Cô đứng ở cửa quét mắt một vòng, trong phòng khách không có thay đổi gì lớn, trông không giống từng bị người ta lục lọi.
Cố Tư cẩn thận nhìn xung quanh.
Cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân ở đầu cầu thang tầng hai truyền đến.
Sau đó Trì Uyên xuất hiện ở đầu cầu thang, anh đứng đó nhìn xuống Cố Tư.
Cố Tư giật mình, cô trừng mắt, “Sao anh ở nhà? Chẳng phải giờ này anh nên ở công ty à?”
Giờ là buổi chiều, thời gian nghỉ trưa qua lâu rồi mà.
Trì Uyên nhìn cô, sau đó chậm rãi đi xuống.
Anh không trả lời Cố Tư, Cố Tư vội thay giày đi đến bên cạnh Trì Uyên, “Sao vậy, công ty xảy ra chuyện à? Anh bị sa thải rồi?”
Trì Uyên quay đầu nhìn cô, “Cô không thể nghĩ về tôi tốt một chút à?”
Cố Tư cau mày, “Vậy sao anh ở nhà, làm tôi tưởng có trộm vào.”
Trì Uyên đến tủ lạnh lấy nước suối, anh đứng ở cửa bếp uống nước.
Cố Tư đứng một bên, thấy Trì Uyên vẫn không trả lời nên hơi không vui, “Anh nói nghe xem, tôi đợi anh lâu lắm rồi đấy.”
Mấy giây sau Trì Uyên mới lên tiếng, “Khó chịu nên xin nghỉ về nhà.”
Bình luận facebook