• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (98 Viewers)

  • Chương 209-218

Chương 209: Không có cơm ăn còn bị quấy rầy.

Cố Tư làm sao có thể không nghe được thái độ giễu cợt trong giọng nói của Trì phu nhân.

Cô nhìn Trì phu nhân, "Vẫn là thôi đi ạ, nghe nói danh tiếng của anh ấy không tốt lắm. Nếu để anh ấy đến đây mà mọi không thích thì không tốt lắm đâu."

Tùy Mị vội vàng nói: "Bạn của Cố tiểu thư, chắc là có việc riêng cần làm, cho nên..."

“Tôi sợ có chuyện muốn giấu.” Trì phu nhân nói luôn, “Tôi chưa từng gặp qua bạn bè của Tiểu Tư. Lần này mới gặp, chúng ta đi xem một chút.”

Trì uyên đứng ở bên cạnh không nói gì, xem ra anh ta không có ý ngăn cản Trì phu nhân.

Cố Tư biết rằng Trì Uyên đang cho mình một cơ hội.

Vì vậy, cô gật đầu, "Nếu đã như vậy thì gặp đi, tôi sẽ gọi điện thoại."

Chương Tự Chi như con bê con, vừa rồi lẽo đẽo chạy theo đòi lưu số vào điện thoại của Cố Tư.

Đúng lúc cần sử dụng đến nó.

Cố Tư gọi điện luôn cho anh ta.

Đầu dây bên kia tiếp nhận điện thoại khá kì lạ, "Này, Cố Tiểu Tư, sao lại gọi điện vậy, chỉ cách vài bước chân thôi, có chuyện gì vậy, nhớ tôi rồi phải không?"

Mặc dù điện thoại di động không mở loa ngoài, nhưng trong phòng riêng yên tĩnh, giọng nói điện thoại vang lên, tất cả mọi người trên bàn ăn đều nghe thấy giọng nói trêu chọc vui vẻ.

Trì Chúc khẽ cau mày, trước những lời này, ông cảm thấy đi quá giới hạn.

Bạn bè bình thường thì không nên nói như vậy.

Trì phu nhân không giấu được sự coi thường trên mặt.

Cố Tư thở dài, "Chúng tôi ở phòng riêng 606, thật ra cách đó không xa. Anh đến đây một lát, mọi người ở đây đều muốn làm quen với anh."

"Hả? Thật sao? Muốn làm quen với tôi. Tôi sẽ qua ngay." Nói vài câu bên kia liền cúp máy.

Sau đó là tiếng mở cửa phòng riêng.

Tiếp theo là giọng nói giống với trên điện thoại vang lên trong hành lang, "Cố Tiểu Tư, tôi đến đây."

Cố Tư cúp điện thoại, xoay người mở cửa phòng riêng.

Khi mở cửa, cô liếc nhìn Tùy Mị, ánh mắt khẽ đảo mấy cái.

Có thể là hình dung(*) đó là biểu hiện của sự đắc ý (**).

(*) hình dung: tưởng tượng…
(**) đắc ý: thỏa mãn, thích thú, hào hứng…

Chương Tự Chi nhìn thấy Cố Tư, cười toe toát chạy tới, "Đây là cha mẹ vợ của cậu phải không, họ là cha mẹ của A Uyên sao, tôi đã từng thấy, đã từng thấy."

Nói xong, anh mở ngay cửa phòng riêng đi vào, "Xin chào, xin chào mọi người."

Anh nhìn Trì Chúc, tỏ ra quen biết: "Chú, là cháu. Cố Tiểu Tư là bạn của cháu”

Trì Chúc sững sờ, Trì phu nhân liền đứng lên hỏi: "Tự Chi? Sao cậu lại ở đây?"

Chương Tự Chi này là người mà Trì Chúc và Trì phu nhân đều biết.

Một tên hỗn đản (*), chỉ giỏi chơi bời.

(*) hỗn đản: không phép tắc, giáo dục…

Chương lão gia sinh được bốn người con gái, về già mới sinh được một người con trai.

Tự nhiên sẽ nuông chiều hết mực.

Sau đó, đứa trẻ này càng lớn càng lệch lạc (*).

(*) lệch lạc, sai lệch: lối sống không đứng đắn.

Bây giờ hắn mở một câu lạc bộ, nghe nói rằng có tất cả những gì bị cấm đều có trong đó, đã bị tố cáo vài lần.

Nếu không phải Chương gia tiền nhiều, thế mạnh, thì sớm muộn gì cũng bị tên này phá hỏng.

Trước đây Trì Chúc không cho phép Trì Uyên và Chương Tự Chi giao tiếp thường xuyên.

Chương Tự Chi không tốt, nhưng Chương gia vẫn là một là hậu thuẫn tốt (chỗ dựa không tồi).

Bốn cô con gái của Chương gia đều tài giỏi, tuy rằng người thừa kế của Chương gia là kẻ đức hạnh(*) như bùn nhão(**) không dính được lên tường, nhưng quản lý công việc của công ty vẫn có nề nếp.

(*) đức hạnh: đạo đức, tính cách.
(**) bùn nhão: chỉ sự không chấp nhận được…

Vì vậy, mặc dù nhiều người chướng mắt (coi thường) Chương Tự Chi, nhưng họ vẫn không dám lấy cứng đối cứng (đối đầu trực tiếp) với anh ta.

Chương Tự Chi tính tình không tốt, hắn cái gì cũng có thể làm, dám đứng trước mặt cha mình làm loạn.

Những người này có lai lịch tốt, tự nhiên không ai dám trêu chọc hắn.

Trì phu nhân nhìn Chương Tự Chi, "Cậu và Tiểu Tư làm bạn với nhau như thế nào? Là quen biết qua A Uyên nhà chúng tôi sao?"

Cố Tư không nói, chỉ cười nhẹ.

Chương Tự Chi trừng mắt, "Lời nói của dì thật thú vị. Tiểu Tư và tôi quen nhau không liên quan gì đến A Uyên. Quan hệ của tôi với Tiểu Tư tốt hơn với A Uyên. Dì nhìn Trì Uyên như vậy..."

Chương Tự Chi đi tới gần, "Không đánh, không làm loạn, tôi thật có đức hạnh gì, anh ta không thể cùng tôi đùa giỡn, chính là Tiểu Tư..."

Anh quay đầu lại nhìn Cố Tư, " Chỉ có tính cách của Tiểu Tư, mới có thể chiều (hài lòng) được tôi."

Cố Tư bụm miệng, "Được rồi, anh im lặng một chút đi, danh tiếng của anh là gì, trong lòng anh không rõ sao."

Chương Tự Chi nở nụ cười, mặc kệ mọi người xung quanh, mở miệng nói tiếp, "Tôi thích cô như thế mà cô lại xem thường tôi sao."

Trì phu nhân méo mặt vì hắn, Trì Chúc cũng méo mặt vì hắn, sắc mặt Tùy gia bên kia cũng không tốt.

Ngược lại chỉ có Trì Uyên, là không để tâm đến những chuyện này.

Anh nói, "Tôi gần như đã ăn xong, nếu không, tôi sẽ ở đây hôm nay?"

Sau khi ăn no, những người này không có cảm giác thèm ăn.

Cố Tư và Chương Tự Chi cơm nước xong xuôi, đến đây để trộn lẫn ( láo loạn, gây chuyện)

Tùy phu nhân đứng lên, "Thôi, chúng ta kết thúc đi, mọi người cũng ăn cơm xong rồi."

Chương Tự Chi không xem ai ra gì: "A, mọi người ở đây ăn xong rồi, đi đi đi, A Uyên, Tiểu Tư, đi, chúng ta về phòng bên kia tiếp tục ăn đi, còn một bàn đầy đồ ăn, Cố Tiểu Tư cô thật ác quá đi, cô làm thịt tôi, giết tôi bằng một bàn hải sản sống, cô mà không ăn hết, thì không xong đâu. " (xin ông, bá đạo quá, diễn sâu thậc)

Cố Tư trừng mắt, "Anh ngậm miệng lại cho tôi."

Chương Tự Chi a một tiếng rồi nói tiếp: "Sao, tôi nói có cái gì không đúng."

Tùy lão gia như cũ cũng đứng lên, xem ra là nghe không nổi nữa: "Đi thôi, đi thôi, muộn rồi."

Hai người vợ chồng Tùy lão gia đi ra cửa, sau đó kéo kéo Tùy Mị vài cái, chào hỏi Trì Chúc và Trì phu nhân một tiếng rồi đi thẳng.

Lúc Tùy Mị rời đi, cô ta không cam tâm mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trì Uyên một chút.

Trì Uyên không hề ngoảnh lại, anh không muốn nhìn cô.

Khiến cô ta nghiến răng, nghiến lợi mà rời đi.

Ở nhà cũ Trì gia chiều nay, hai người trò chuyện rất vui vẻ, rất hòa hợp.

Kết quả là, tối nay, cô cảm thấy mọi thứ đã trở lại vạch xuất phát.

Trì Chúc đứng ngồi không yên, Trì phu nhân cũng nhìn Cố Tư.

Bà ta thực sự đã đánh giá thấp cô.

Làm sao có thể bắt (nắm) được vị tiểu tổ tông của Chương gia này.

Tiểu thiếu gia của Chương gia này, là một quả bom có thể hại người, nhưng cũng có thể bảo vệ người.

Nhìn cách Chương Tự Chi và Cố Tư nói chuyện vui vẻ, chắc hẳn hắn đối xử Cố Tư có vẻ khá tốt.

Vì vậy, Cố Tư đã tìm được một người chống lưng.



Trì phu nhân nghiến răng.

Rõ ràng là ngõ cụt, vậy mà Cố Tư lại tìm được đường ra?

Trì Uyên đang đợi người Tùy Gia đi hết, liền ôm vai Cố Tư, nhìn hai vợ chồng Trì lão gia nói: " Con cùng với Tiểu Tư, Tự Chi sang bên kia ngồi một chút, hai người về trước đi, hôm nay cha uống hơi nhiều, lên về sớm nghỉ ngơi”

Trì phu nhân vẻ mặt vẫn khó chịu, "Đã muộn rồi, hai đứa cũng về nhà sớm đi."

Trì Uyên nói hiểu rồi.

Trì Chúc thở dài, dẫn Trì phu nhân về trước.

Lúc hai người còn ở trên hành lang, Cố Tư nghe thấy loáng thoáng (câu được, câu không) Trì Chúc nói, "Sao bà phải làm vậy. Trong trường hợp này, bà không nên làm như vậy."

Trì phu nhân lẩm bẩm gì đó, nhưng cô không nghe rõ.

Chương Tự Chi đứng ở cửa, hoàn toàn không hiểu, không biết bầu không khí có gì đó không đúng vì dáng vẻ của mình. (ông bày trò còn giả ngốc sao, thật nguy hiểm)

Anh quay lại trạng thái bình thường, "Này, tất cả đều đi rồi, đến đi, về phòng riêng của tôi."

Trì Uyên và Cố Tư nhìn nhau, sau đó đi theo Chương Tự Chi.

Ninh Tôn và Mạnh Sướng còn đang nhìn điện thoại, thấy bọn họ quay lại, Ninh Tôn liền đứng lên nói: "Thế nào, các người muốn đi rồi sao?"

“Không, không, không.” Chương Tự Chi xua tay, “Là bên kia đi về, chúng ta tới ăn đi.”.

Ninh Tôn sửng sốt, "Sao bên kia đi về sớm như vậy?"

Cố Tư cười giễu cợt, "Ừ, Chương tiểu gia gia ra tay đó. Không có cơm ăn lại còn bị quấy rầy."
Chương 210: Không thể để Cố Tư và Trì Uyên bên nhau

Thật ra Trì Uyên không có tâm trạng ăn uống gì nữa.

Mọi người ở bên này cũng đã sớm ăn no, khi đông đủ rồi, mọi người liền ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Cố Tư không biết rõ về Chương Tự Chi, chỉ là biết hắn có rất nhiều tiền.

Cô ngồi ở bên cạnh, tiện thể hỏi Trì Uyên, "Vừa rồi sao anh không ngăn tôi lại, anh hiểu rất rõ, nếu hắn sang đó, bầu không khí bên kia chắc chắn sẽ bị phá hỏng."

Trì Uyên tựa lưng vào ghế ngồi, "Nếu hắn không sang đó, thì bữa tiệc bên kia không thể kết thúc sớm được, tôi cảm thấy hơi mệt."

Cố Tư chau mày, "Dường như không khôn ngoan khi kết thúc một bữa tiệc xã giao bằng cách đó”

Trì Uyên nhếch khóe miệng lên: "Không có vấn đề gì đâu."

Cố Tư liếc nhìn Chương Tự Chi, Chương Tự Chi đang khoa tay múa chân nói chuyện với Ninh Tôn về câu lạc bộ gần đây.

Người này không thể ngồi yên một chút, giống như con khỉ ngồi xổm trên ghế.

Cố Tư hạ giọng hỏi: " Chương Tiểu thiếu gia, là bạn với anh, nhưng tôi cảm thấy hình như cha mẹ anh cũng không hề thích anh ta."

Trì Uyên hừ một tiếng, rồi cười nói: "Có thể cha mẹ tôi có lẽ sẽ kiểu người ngoan ngoãn, nghe lời hơn.” (anh nói chuyện khéo quá, nhắc khéo vợ)

Cố Tư gật gật đầu, "Có vẻ người của Tùy gia cũng không ưa gì anh ta."

Trì Uyên khịt mũi một cái, rồi cười nói:, "Đúng không nhỉ, tôi không chú ý lắm."

Hắn nói thì nói như thế, cho dù không chú ý, cũng có thể nhìn ra được, người của Tùy gia đúng là không ưa gì Chương Tự Chi.

Nhưng dựa vào sự hiểu biết của Trì Uyên, Tùy gia cùng Chương gia không có quan hệ gì, đối với Chương Tự Chi cũng không nên có thái độ gì.

Thái độ của Tùy gia đối Chương Tự Chi như vậy, không giống như những gì anh nghe đồn bên ngoài.

Lúc này Trì Uyên cũng không nghĩ ra được điều gì.

Lúc này, trên một chiếc xe, Tùy Mị ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu nhìn bên ngoài.

Hai vợ chồng Tùy lão gia ngồi ở phía sau, im lặng.

Xe chạy một đoạn đường dài, cuối cùng dừng lại ở một cột đèn giao thông.

Tùy phu nhân lúc này mới lên tiếng, "Cái cô Cố Tư kia, làm sao liền có thể quen biết người của Chương gia? Các người nhìn xem vừa rồi, cái tên Chương Tự Chi kia, nói chuyện với cô ta, đó là thái độ gì? Bên ngoài không đều nói, hắn là người không dễ nói chuyện, làm sao hắn có thể đối tốt Cố Tư như vậy."

Tùy lão gia thở dài, "Tôi không biết."

Dứt lời ông ta nhìn Tùy Thanh một chút, "Lúc các người đến phòng ăn của Chương Tự Chi, có phải Cố Tư đã ở bên trong đó rồi."

Tùy Mị híp mắt nhìn ra bên ngoài, "Đúng vậy a, sớm hơn một chút, từ lúc đi chọn hải sản, tôi và Trì Uyên đã gặp bọn, Chương Tự Chi đối xử với cô ta rất tốt."

Mặt Tùy phu nhân méo xệch, "Trì Uyên cũng không tức giận, người khác đối xử với vợ của mình ân cần như vậy, vậy mà Trì Uyên coi như không thấy được sao”

Tùy Thanh cười một cái rồi nói: “Với tinh cách của Chương Tự Chi làm ra cái gì , người ta cũng không cảm thấy kỳ quái, có thể Trì Uyên, cũng nhìn quen nên không trách."

Gương mặt Tùy lão gia vô cùng nghiêm nghị, ông nói: "Nếu như Cố Tư kia có thể dựa vào Chương Gia, thì thái độ của Trì phu nhân bên kia, khả năng là sẽ có một chút thay đổi."

Trì phu nhân ngay từ đầu chướng mắt Cố Tư, chẳng phải là do xuất thân của cô ấy không tốt sao.

Hiện tại nếu có thể bù đắp cho sự thiếu sót ấy, khẳng định thái độ của Trì phu nhân cũng thay đổi.

Tùy Mị ngồi ở phía trước, giật mình khi nghĩ đến vấn đề này.

Sắc mặt của cô hơi đổi, đúng vậy , hiện tại Trì phu nhân không đối tốt với cô ta, nhưng cũng chỉ vì gia cảnh mà thôi.

Nếu như đổi lại vị trí của hai người, cô có xuất thân như Cố Tư, chắc chắn Trì phu nhân cũng không liếc nhìn cô một cái.

Tùy Thanh từ từ nghiến răng, vẻ mặt không cam tâm.

Nhưng cho dù điều kiện của cô như thế nào, cô vẫn thua Cố Tư.

Người như Cố Tư, có chỗ nào đặc biệt, có thể khiến cho Chương Tự Chi giống một con chó Pug nhảy nhót, vây quanh cô ta chứ.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Chương Tự Chi đứng trước mặt ngưởi của Trì gia bảo vệ Cố Tư, khiến cho lòng Tùy Thanh giống như bị thứ gì bóp nghẹt.

Không có khoảng trống.

Tùy lão gia vừa rồi cũng không uống ít, ông ta thở ra một hơi, toàn là mùi rượu.

Ông ta nói, "Không cần lo lắng, chúng ta nhìn lại xem, một gia tộc như Chương gia, mặc dù có người thừa kế không tốt như Chương Tự Chi, nhưng vẫn có điểm mấu chốt. (ý chỉ sự giới hạn, ranh giới)

Tùy phu nhân phụ họa một câu “Đúng vậy”

Xe này bên trong lại bắt đầu trầm mặc hơn.

Xe chạy thẳng một đường về biệt thự Tùy gia, Tùy Gia lão gia tử vẫn còn ngồi ở phòng khách.

Ti vi vẫn mở, nhưng ông cũng không nhìn.

Người giúp việc pha một bình trà, lão cũng chỉ cầm lên ngửi, không uống.

Càng có tuổi, ngủ càng không ngon giấc, nếu uống trà xong chắc thức trắng cả đêm.

Lão gia tử trông thấy Tùy lão gia đã trở về.

Ông đặt chén trà xuống, rồi nói: "Người toàn mùi rượu, xem ra, ăn bữa cơm này coi như không tệ."

Lão gia tử thốt ra lời này, ba người vừa vào cửa liền cảm thấy xấu hổ.

Bữa cơm đầu voi đuôi chuột này, lúc đầu ba người họ đều nghĩ dựa vào khởi đầu tốt đẹp hôm nay có thể thu hoạch lớn.

Ai biết được, nửa đường xuất hiện một Cố Tư, sau đó lại xuất hiện thêm một Chương Tự Chi.

Hai cái người ham vui này, đều làm người khác lo lắng không yên.

Lão gia tử nhìn xem biểu cảm của ba người này, rồi chau mày, "Thế nào, không thuận lợi sao?"

Tùy Mị không muốn nói chuyện tối hôm nay, cô nhớ tới Cố Tư có hành động dựng thẳng lên đến ngón giữa với mình,trong lòng liền hốt hoảng.

Vẻ mặt cô đờ đẫn, "Ông nội con đi ngủ đây, ông cũng ngủ sớm đi.”

Sau khi Tùy Mị rời đi, lão gia tử mới nhìn Tùy lão gia rồi hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tùy lão gia thở dài, ngồi xuống, đem chuyện Cố Tư và Chương Tự Chi nói qua một chút.

Tùy Gia lão gia tử chau mày, "Người Chương gia, là cái tên tiểu tổ tông kia sao?"

Tùy lão gia nói: “Vâng, là cậu ta.”

Gương mặt lão gia tử trở nên nghiêm túc, Chương Tự Chi này, ông cũng biết, nhưng đã lâu không gặp.



Khi đó Chương Tự Chi vẫn là một đứa, chẳng qua tính cách vô cùng kiêu ngạo.

Lúc ấy không biết vì lí do không vui gì, chỉ vào mặt Chương lão gia rồi hét lớn.

Chương lão gia tuổi rất cao, còn cười cười, không ngừng nhận sai.
Với một gia đình như vậy mà dạy dỗ con không có đức hạnh gì.

Nhưng mọi thứ đều có hai mặt.

Chương Tự Chi kia không phải người tốt lành gì, nhưng nếu có thể cùng hắn giao hảo, sẽ có rất nhiều lợi ích.

Chương thị hiện tại nằm trong tay bốn người chị gái của hắn, phát triển thật sự không tệ.

Quy mô không thể so sánh với các công ty bình thường khác.

Mà bốn người con rể của Chương Gia kia gia cảnh cũng không tệ, đều có công ty của riêng mình.

Mạng lưới quan hệ này tính ra rất lớn, quả thật khiến cho người ta bất ngờ.

Lão gia tử suy nghĩ rồi nói với Tùy lão gia: "Ngươi xem lại một chút đi, có thể tìm một cơ hội, gặp người của Chương Gia, họ đều là thương nhân, chắc chắn sẽ biết lựa chọn”

Tùy lão gia gật đầu chầm chậm, "Vâng, con biết."

Tùy phu nhân ở bên cạnh, thấy khó chịu trong lòng: "Cha, chúng ta cũng không phải không gả được Tiểu Mị, do Trì Uyên bây giờ còn chưa ly hôn, chúng ta cứ như vậy mà bám vào, con cảm thấy thiệt thòi cho Tiểu Mị, nếu muốn tìm chồng, sao không tìm người đáng tin cậy như Trì Uyên."

Tùy lão gia tử trừng hai mắt, "Cô thì biết cái gì, cô cho rằng hiện tại giống như ngày trước sao, làm gì có nhiều thời gian như vậy cho cô tìm, Trì Uyên bên kia, sớm muộn gì cũng phải buông bỏ, chúng ta sớm chuẩn bị, không có gì không đúng, chuyện Phương Tố, không phải đều do cô làm lộ chân tướng sao, Trì Uyên cùng Cố Tư, không ở bên nhau lâu dài được, cuối cùng bị người khác giành mất, không bằng chúng ta xuống tay trước."

Lời nói như vậy cũng đúng, Tùy phu nhân nhíu mày nghĩ một lát, liền ngậm miệng.
Chương 211: Để ý đến Cố Tư

Cố Niệm sau khi nói chuyện trong phòng riêng một lúc, mọi người đều về nhà.

Trì Uyên uống rượu, nhưng bảo một người lái xe qua đón.

Mọi người chào tạm biệt trước cửa khách sạn.

Chương Tự Chi lắc mình, quơ quơ ống tay áo rộng, nghênh ngang qua đường, đi tới câu lạc bộ đối diện.

Lúc này, ở câu lạc bộ mới bắt đầu náo nhiệt.

Có rất nhiều ô tô đậu ở cửa, những người phục vụ đứng ở cửa câu lạc bộ không ngừng cúi đầu cúi chào.

Sau khi Chương Tự Chi đi qua, anh ấy đã vỗ vai chào đón một số vị khách.

Cố Tư nhìn một chút rồi nói: "Làm sao mà anh lại quen được một người bạn như vậy."

Cô hỏi Trì Uyên.

Trì Uyên liếc mắt nhìn cô một cái, "Vậy sao em lại quen anh ta."

Cố Tư, "Tôi biết qua Ninh Tôn, hai người họ là bạn, tôi đang lợi dụng sự nổi tiếng của Ninh Tôn."

Trì Uyên quay người lên xe.

Cố Tư quay lại chào tạm biệt Ninh Tôn, sau đó gọi Mạnh Sướng, "Đi lên đi, buổi tối cô về nhà một mình không an toàn, chúng tôi tiễn cô đi."

Hai người lên xe, Cố Tư cũng hạ cửa kính xe xuống, đưa tay ra ngoài vẫy vẫy với Ninh Tôn.

Trì Uyên nhìn nụ cười trên môi cô rồi nhanh chóng quay đi.

Khi lấy xe ra, Trì Uyên khẽ nói: "Cố cũng biết con gái ra ngoài một mình sẽ không an toàn."

Giọng nói không lớn, nhưng ý tứ châm chọc khá lớn.

Cố Tư nhíu mày, hừ một tiếng, muốn dùng khí thế của Chương Tự Chi đáp trả Trì Uyên.

Nhưng thấy Mạnh Sướng vẫn ngồi trên xe, sau khi nghĩ lại, cô lại nhẫn nhịn.

Xe lái đến trước cửa khu nhà của Mạnh Sướng, cô ấy xuống xe, nói cảm ơn Cố Tư một lần nữa.

Cố Tư xua tay, "Không có chi, sau này còn có cơ hội, chúng ta cùng nhau đi chơi."

Mạnh Sướng hôm nay rất vui và nói đồng ý liên tục.

Đợi cô vào trong nhà, xe phóng đi.

Trên đường đi, cả hai im lặng, không ai nói một câu.

Khi xe tới cửa nhà, Cố Tư liền đẩy cửa xe xuống.

Không nói thêm điều gì, đi vào phòng.

Trì Uyên trả tiền rồi đứng trước cửa, hút một điếu thuốc rồi mới đi vào nhà.

Cố Tư đã lên lầu rồi.

Trì Uyên đứng cạnh cửa sổ tầng dưới, nhìn ra ngoài sân.

Điện thoại ở trong túi của anh rung lên vài lần.

Lúc trước ở trong xe cũng không ngừng rung lên.

Thật ra không cần nhìn, anh cũng biết là ai gọi tới.

Trì phu nhân hôm nay thật mất mặt, gọi cho anh mấy lần nhất định là muốn phàn nàn.

Thực tế là, anh không hề muốn nghe một chút nào.

Người kia, là mẹ mình, nếu không, anh không muốn quan tâm đến.

Thực sự có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Điện thoại rung lên không ngừng, Trì Uyên hết cách, cuối cùng vẫn lấy ra ấn nghe.

Trì phu nhân hỏi: “Bây giờ con có tiện để nói chuyện với mẹ không."

Điều này có nghĩa là tôi sẽ phàn nàn.

Trì Uyên nói, "Mẹ nói tiếp đi."

Trì phu nhân phát ra tiếng ào ào như đổ đậu, "Cố Tư và Chương Tự Chi làm sao lại gặp nhau? Con giới thiệu sao? Mẹ nghĩ quan hệ giữa hai người này khá tốt, thì Chương Tự Chi hôm nay bảo vệ cô ấy, hai người bọn họ có vấn đề gì không? Chương Tự Chi là loại người gì, A Uyên, con hiểu rõ hơn mẹ, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ mà đối tốt với một người đúng không. Con hãy nhớ lại xem, trước kia có một cô gái đến gần cậu ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hả? Người bị bắt vào câu lạc bộ của anh ta, con nghĩ như thế nào? Con nói, Cố Tư đi cùng anh ta, nên cẩn thận hơn... "

Trì Uyên đặt điện thoại xuống, loáng thoáng nghe thấy những lời dông dài (lan man, không đầu không cuối).

Trì Chúc không phải là người nói nhiều, anh cũng không phải, hai người đều thíċh yên lặng.

Nhưng nhìn xem, một Trì phu nhân, một Cố Tư. (haha)

Cả hai đều rất ồn ào.

Trì phu nhân nói chuyện hồi lâu, nhưng thấy bên kia không có động tĩnh gì, liền hỏi hai lần, "Con có đang nghe mẹ nói không?"

Trì Uyên lại nhấc máy, "Tự Chi và Cố Tư không phải do con giới thiệu. Hôm nay, con mới biết họ quen nhau. Con cũng bất ngờ như mẹ thôi."

Trì phu nhân dừng lại ở đó, giọng nói khó hiểu, "Cố Tư quen biết cậu ta? Chỉ là thân phận của cậu ta?"

Trì Uyên thật sự không muốn nói đến chuyện này, hôm nay anh hơi cáu.

Sự cáu kỉnh này bắt đầu vào buổi sáng.

Buổi chiều tôi nói chuyện với Tùy Mị về công việc, anh đã cảm thấy khá hơn, nhưng khi gặp Cố Tư vào buổi tối, cảm giác này lại xuất hiện.

Cho đến bây giờ…

Trì phu nhân có chút lo lắng, "Quan hệ giữa con và Chương Tự Chi không thể nói là đặc biệt tốt. Cậu ta là người không chín chắn, ngay cả cha cũng có thể chỉ vào mũi chửi bới. Không có việc gì không làm. . Lúc đó mẹ thực sự rất sợ, cậu ta mê hoặc Cố Tư, mất hết nhân tính không nhận ra con, sau đó lại đối xử với con...... "

Trì Uyên nở nụ cười, rồi nói: "Mẹ, mẹ suy nghĩ hơi nhiều rồi. Nếu Cố Tư là người như vậy, không phải nói mê hoặc là mê hoặc được đâu, làm sao cô ấy lại nhầm lẫn được chứ."

Trì phu nhân nghĩ rồi vẫn thấy không cam tâm, lại nói tiếp, "Trông con bé rất xinh đẹp."

Rồi bà lại nói: "Nếu không xinh đẹp, thì ngay từ đầu mẹ đã không đồng ý với hai đứa rồi, còn thêm ý muốn của con".

Trì Uyên thở dài, "Mẹ đừng nhắc đến chuyện này, bây giờ nói đến cũng vô ích thôi."

Trì phu nhân cũng biết, nên miễn cưỡng (không vừa lòng) hạ giọng một chút: "Vô dụng, A Uyên, là chúng ta làm hại con."

Không thể nói là hại.

Thật ra Trì Uyên không trách ai, trước khi kết hôn, cũng là anh gật đầu đồng ý.

Nếu anh không gật đầu, những người này ở Trì gia cũng trói anh đến Cục Nội vụ để ký và lãnh chứng.

Vì vậy, tất cả những gì của ngày hôm nay là điều mà bản thân anh đã đoán trước.

Không trách được bất kỳ ai.

Trì Uyên nói không ra suy nghĩ này của mình, một lúc sau anh nói: "Giữa con và Cố Tư khác xa với những gì mẹ đang nghĩ."

Nói đến đây, Trì Uyên cảm thấy bất lực, "Còn nữa, mẹ ơi, hôm nay mẹ không nên cố chấp trong những dịp như vậy."

Anh đang nói về việc Trì phu nhân nhất định muốn Cố Tư đưa một người bạn đến giới thiệu.

Hôm nay, Trì phu nhân có ý định khiến Cố Tư phải xấu hổ.

Điều này Trì Uyên có thể nhìn thấy rõ ràng.



Nếu không phải anh biết rõ người đằng kia là Chương Tự Chi, anh sẽ đứng lên ngăn cản.

Sở dĩ anh không ngăn cản là vì anh muốn Chương Tự Chi đến làm chỗ dựa cho Cố Tư.

Hôm nay, Trì phu nhân ăn cơm xong, có chút vui mừng không giữ được mồm, so sánh Cố Tư và Tùy Mị.

Tuy rằng không thể hiện quá rõ, nhưng vẫn có thái độ coi thường Cố Tư.

Làm Trì Uyên cảm thấy hơi khó chịu.

Trì phu nhân nói riêng với anh thì không sao.

Ở đó có nhiều người như vậy mà bà vẫn nói, Trì Uyên luôn cảm thấy điều này thật không công bằng với Cố Tư.

Để Chương Tự Chi đến đó một chút cũng tốt, ít nhất cũng để những người trong Tùy gia hiểu rằng Cố Tư không phải thứ mà ai cũng có thể coi thường.

Khi Trì phu nhân nghe Trì Uyên nói vậy, bà cũng cảm thấy khó xử.

Hôm nay bà muốn làm cho Cố Tư phải mất hết mặt mũi , nhưng cuối cùng người bị mất hết mặt mũi lại là bà.

Trên đường trở về, Trì Chúc nói bà, nói không phân rõ trường hớp, nói chuyện không biết nặng nhẹ.

Trì Chúc không tức giận hay quá lạnh lùng, mà chỉ là cùng bà lý luận vấn đề.

Nhưng Trì phu nhân biết, Trì Chúc không vui.

Từ trước đến nay, ông ấy chưa bao giờ có thái độ như vậy.

Trì phu nhân thở dài, "Chuyện này hôm nay mẹ thật lỗ mãng (thô lỗ, mất lịch sự). Cha con đã nói rồi, nếu Cố Tư không giải quyết được, người bị mất mặt chính là con."

Trì Uyên hừ một tiếng, "Mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, ở bên ngoài Cố Tư là vợ của con, là một thể."

Trì phu nhân hạ giọng nói vài câu, "A Uyên, gần đây con đã để ý (chú ý, quan tâm) tới Cố Tư nhiều hơn trước rồi đấy."

Trì Sính ngẩn ra một lúc, "Vậy sao?"
Chương 212: Hình như cô rất thích Ninh Tôn

Bà Trì chỉ biết thờ dài, “Có lẽ gần đây mẹ lại luyên thuyên quá nhiều khiến con khó chịu rồi, sau này mẹ sẽ không nói ra những lời ấy nữa, đặc biệt là trước mặt con”.

Trì Uyên cau mày, không nói lời nào nữa.

Bà Trì ân cần dặn dò thêm mấy câu nữa, chủ yếu là khuyên Trì Uyên nên nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó cúp máy.



Trì Uyên chầm chậm buông điện thoại xuống, tiếp tục đắm chìm vào những suy nghĩ của mình.

Anh gần đây…đang cố gắng bảo vệ Cố Tư sao?

Đến cả bản thân mình cũng không cảm nhận thấy điều đó.

Nhưng có lúc những lời nói của bà ấy khiến anh cảm thấy rất phiền lòng, chỉ muốn giúp Cố Tư phản biện vài ba câu.



Cũng không giống như đang bảo vệ cô ấy lắm.

Trì Uyên đứng ở đó một lúc lâu, sau đó chầm chậm xoay người bước lên lầu.

Cố Tư không trở về phòng mà hướng về phía phòng đọc sách, hiện tại đang xem máy tính.

Dáng vẻ này, có lẽ là đang nghiên cứu sách sát hạch lái xe.

Trì Uyên bước đến cửa phòng, muốn đưa mắt nhìn vào bên trong một lúc.

Có lẽ Cố Tư thật sự không hiểu những thứ này là gì, nhìn cô ấy vò đầu bứt tai như vậy liền biết rõ.

Thực sự, cô ấy và Chương Tự Chi, khá là hợp nhau.

Khi Cố Tư bàn chuyện công việc lại có chút không hợp lý, người như Chương Tự Chi càng cảm thấy không hợp lắm.

Trái lại, khi hai người đó đến với nhau, có khi còn có thể tiến xa hơn nữa.

Nghĩ đến đây, Trì Uyên lại nhớ đến khoảnh khắc bên trong nhà vệ sinh, lúc đó anh đã nghe thấy những lời của Chương Tự Chi.

Nếu như Cố Tư gả đến nhà họ Ninh, mấy người ở nhà họ Ninh sẽ ngoan ngoãn mà phục tùng Cố Tư.

Những lời này không khoa trương chút nào, ngay cả bà Trì còn không tránh khỏi.

Chỉ có điều, mặc dù có lúc bà ấy hành xử không đúng mực, nhưng bà ấy cũng không phải là kiểu người thích chơi đùa với người khác.

Ở phía nhà họ Ninh càng không như thế.

Ngày trước, Trang Lệ Nhã vì tiến vào nhà họ Ninh, nhưng họ đã bày ra một ván cờ lớn.

Cố Tư thực sự gả vào nơi đó, chắc chắn sẽ không nhìn thấu bọn họ.

Anh nhắm mắt nghĩ ngơi, sau đó bước những bước lớn trở về phòng.

Nghĩ làm gì chứ, Có Tư giống anh, đều không quản nhau làm gì, đó là lựa chọn của mỗi người.

Sau khi trở về phòng, Trì Uyên tắm gội xong liền trực tiếp nằm xuống giường.

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, được nằm xuống giường đương nhiên cảm thấy thoải mái, vừa đặt lưng xuống giường liền chìm sâu vào giấc ngủ.

Nhưng mà, có lẽ trước khi đi ngủ toàn suy nghĩ đến những việc liên quan đến Cố Tư, tối này Trì Uyên lại nằm mơ rồi.

Trong mơ… đều là Cố Tư.

Bên cạnh Cố Tư, có rất nhiều người đàn ông không giống nhau.

Anh phải đơn độc một mình lựa chọn.

Người trên máy bay nói chuyện ngày hôm đó cũng có ở đây.

Không được, người đàn ông này bên ngoài vô tư thoải mái, bên trong chắc chắn không thật thà.

Những người ở phía Tam Á cũng ở đây.

Không thể, tướng mạo người này không xứng với khuôn mặt của Cố Tư.

Ninh Tôn cũng ở đây.

Trì Uyên chăm chăm nhìn Ninh Tôn một lúc lâu, xuất thân và gia đình của người này, không được.

Nhưng mà Cố Tư ở trong mơ, lại đặc biệt có cảm tình với Ninh Tôn.

Ninh Tôn còn tặng cho cô ấy một chiếc nhẫn.

Cô ấy rất vui vẻ… khi đeo chiếc nhẫn đó.

Trì Uyên cảm thấy do dự một chút.

Nếu như Cố Tư thật sự ở bên Ninh Tôn, hình như cũng không phải là không thể.

Anh cứ chần chừ do dự một lúc lâu, mãi khi trời sáng mới tỉnh lại.

Mở to mắt, có vẻ não bộ vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Trong một khoảnh khắc còn không biết bản thân đang ở chỗ nào.

Trì Uyên cứ như vậy một lúc lâu mới chầm chậm ngồi dậy, khó nhọc hít thở, không biết làm cách nào có thể chạy khỏi giấc mơ tối hôm đó.

Trì Uyên thu dọn một chút rồi đi xuống lầu, Cố Tư đã nấu xong bữa ăn sáng rồi.

Cô ấy ngồi trong nhà bếp, vừa ăn vừa nhắn tin nói chuyện với ai đó.

Chẳng cần hỏi, nhìn ngữ khí của cô ấy thôi cũng biết ai đang nói chuyện với Cố Tư.

Trì Uyên chầm chậm đi qua, ngồi xuống đối diện với Cố Tư.

Anh chỉ đành mở lời trước, “Tự Chi sao ?”

Cố Tư ừ một tiếng, “Đúng vậy, mới sáng sớm đã gọi cho tôi, chẳng biết anh ấy lấy sức lực ở đâu ra nữa”.

Trì Uyên cười không thành tiếng, “Con người anh ta vốn là vậy”.

Vừa nói xong thì điện thoại lại reo lên, Cố Tư lập tức kiềm chế ngữ khí lại.

Bên trong là giọng nói của Chương Tự Chi, “Cô mau qua đây đi, hôm nay thật không dễ dàng gì mới có một hôm nghỉ ngơi, Ninh Tôn cũng tới nữa, bạn của cô có thể tới không, chúng tôi sẽ tiếp đãi”.

Cỏ vẻ Cố Tư đang không được tốt lắm, “Anh sau này liệu mà cưới ba cái mạt chượt về nhà, anh cứ như vậy thì làm sao có thể tiếp tục thờ cúng nhà họ Chương”.

Chương Chi phì cười, “Đừng lo lắng, tiểu thiếu gia tôi muốn tìm phụ nữ, liền xếp hàng dài đợi ta chọn”.

Cố Tư lạnh lùng hừ một tiếng.

Trì Uyên một mực không nói gì, cứ vậy mà ăn cơm.

Hôm nay là ngày nghỉ, vốn dĩ còn định ngủ nướng một chút.

Rốt cuộc, đồng hồ sinh học của bản thân đã cố định như vậy rồi, tỉnh dậy thì không ngủ tiếp đươc nữa.

Hắn ta vậy mà vẫn còn cố chấp, “Bạn của cô, cô hỏi thử xem, hôm nay có thể tới chơi không”.

Chắc chắn là không thể rồi, Mạnh Sướng còn phải mở quán, đó là trách nhiệm của cô ấy.

Cố Tư trực tiếp từ chối, “Không thể, cô ấy có việc rồi”.

Hắn ta gào lên, nói gì mà ba thiếu một, sống không nổi nữa, anh ta giống như đang tự kỷ vậy.

Trì Uyên chầm chầm ngẩng đầu, “Nói với hắn, tôi cùng cô tới”.

Cố Tư sững người, nhìn sang Trì Uyên, “Anh cùng tôi đi đến câu lạc bộ đó sao?”

Trì Uyên gật đầu, “Lâu rồi chưa tới, chi bằng hôm nay ghé qua xem thử”.

Cố Tư chớp chớp mắt liền không nói gì nữa.

Hắn ta sẽ không để ý ai đến ai đi, chỉ cần đem mạt chược đến, hắn sẽ rất vui.

Ngay lập tức liền nói ở bên đó đợi bọn họ, ăn uống gì đó cứ chuẩn bị hết đi, đón tiếp bọn họ đến.

Cố Tư không biết phải làm sao, người này sao có thể giống với mấy người phụ nữ trung niên chứ, lại thích chơi trò tiêu khiển này.

Đầu dây bên ia chẳng có phản ứng gì, Cố Tư vừa ăn vừa hỏi Trì Uyên, “Hôm nay anh không sao đó chứ, bên Tùy gia, bên công ty, bên lão Trạch, đều không cần anh ra mặt mà?”

Trì Uyên nhếch mày nhìn Cố Tư, “Làm sao, không muốn tôi đến à?”

Cố Tư sững người, đầu óc vẫn chưa hiểu lắm, “Anh đi hay không có liên quan gì đến tôi, chỉ là bất ngờ thôi, anh bận như vậy vậy mà hôm nay có thời gian rồi”.

Trì Uyên lại nghĩ, trước đây cũng chẳng bận lắm, chỉ là không muốn về nhà mà thôi.

Anh có rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi, nhưng hầu hết đều ở lại công ty

Tất cả chỉ là giả vờ mình đang rất bận mà thôi.

Mà có lẽ là do, anh không muốn nhìn thấy cô nữa.

Hai người ăn cơm xong, Cố Tư liền lên lầu thay một bộ đồ mới.

Trì Uyên thì ở dưới lầu đợi cô.




Cố Tư không để anh đợi lâu, đột nhiên điện thoại của anh reo lên.

Trì Uyên lấy ra xem xem, sau đó trực tiếp nghe máy.

Vẫn là giọng nói của bà Trì, nói rằng đã mời Tùy Mị dạo phố uống trà chiều, bà muốn Trì Uyên cũng tới.

Trì Uyên liền nói vào, “Không có thời gian, hôm nay có việc rồi”.

Có chút bất ngờ, “Hôm nay là cuối tuần, con có thể bận gì chứ”.

Trì Uyên không muốn nói rõ, “Có chút việc”.

Anh lại nói thêm, “Con và Cố Tư còn chưa chia tay, mẹ có thể nào đừng mang Tùy Mị đến gần con được không, như vậy đối với con hay với cô ấy đều không tốt”.

Bà Trì ngây người, không nói gì nữa.

Cô ấy mà biết cũng không phải là chuyện gì tốt.

Bề ngoài, Trì Uyên và Cố Tư vẫn chưa ly hôn.

Mà, có lẽ cô ta cũng đã biết anh và Cố Tư ly hôn rồi, cũng không còn quan hệ gì nữa, cô ta cũng không cần phải chịu đựng nữa.

Tùy Mị là một cô gái tốt, rất thu hút ánh nhìn của người khác.

Nếu như bị người khác ức hiếp, có thể cô ấy sẽ khóc rất to đấy.

Trì Uyên hít sâu một cái, “Con ngày trước, không có dự định tìm kiếm ngay lập tức, mẹ không cần phải lo lắng như vậy, sau này hãy để con tự chủ là được rồi”.

Khóe môi bà Trì giật giật, một lúc lâu mới nói, “Được rồi, mẹ biết rồi”.

Trì Uyên nghe thấy trên lầu có tiếng bước chân, lập tức nói vào điện thoại, “Con bận rồi”.

Nói xong liền cúp máy.

Hôm nay Cố Tư mặc một chiếc quần ngắn, giày thể thao mày trắng, buộc tóc đuôi ngựa.

Cả người đều rất hoạt bát và năng động.
Chương 213: Hóng chuyện

Ánh mắt của Trì Uyên cứ mải ngắm nhìn Cố Tư, một lúc lâu mới chịu dời đi.

Lúc này mới phát hiện, sau khi hai người li hôn, dáng vẻ này của cô cũng có chút thay đổi.

Hình như trẻ trung, năng động hơn rất nhiều.



Anh cố gắng nhớ lại, dáng vẻ trước đây của Cố Tư.

Không nhớ rõ cụ thể chi tiết, nhưng anh vẫn nhớ, đó là một khuôn mặt nặng trĩu, đau khổ, so với hiện tại như già đi vài tuổi vậy.

Cố Tư nhìn Trì Uyên, “Đi thôi đi thôi, tôi đã chuẩn bị xong rồi”.

Trì Uyên ừm một tiếng, xoay người mở cửa bước ra ngoài.



Sau khi đã khóa cửa, hai người lần lượt bước vào trong xe.

Cố Tư vừa lên xe liền cởi giày ra, hai chân xếp bằng lại.

Trì Uyên tự hỏi, không biết cái thói quen xếp bằng của cô ấy hình thành từ lúc nào nữa.

Hình như trước đây không xảy ra việc này.

Chiếc xe một đường đi thẳng đến Câu lạc bộ của Chương Tự Chi.

Vì đang là ban ngày nên bên trong không có mấy người, rất vắng vẻ.

Chương Tự Chi vẫn như cũ, hắn thay một bộ đồ ngủ màu xám tro.

Hời hợt mặc lên người.

Hắn đứng ngay cửa, nhìn thấy chiếc xe của Trì Uyên đỗ trước cửa liền vội vội vàng vàng chạy từ trong quán ra, “Aiya đồng hương, mọi người đã đến rồi, tôi vẫn luôn nhớ đến mọi người đấy”.

Cố Tư xuống xe thì bắt gặp hắn ta, trong lòng có chút ghét bỏ, “Nếu như anh thật sự mong ngóng đón tiếp chúng tôi thì tối thiểu cũng phải gọn gàng một tí”.

Chương Tự Chi trố mắt, “Tôi vì để đón tiếp các vị đây đã đặc biệt đi thay một bộ đồ mới, lẽ nào còn chưa được sao?”

Bộ đồ ngủ này, nói đã thay hay chưa thay có gì khác biệt sao.

Ninh Tôn vẫn chưa đến, hai người bọn họ được Tự Chi dẫn lên lầu hai trước.

XXXXXXXXXXXX, hắn đành mời Trì Uyên và Cố Tư sang phòng bên cạnh.

Căn phòng này lớn hơn căn phòng lúc nãy, bên trong còn chứa một mô hình xe đua mô phỏng cỡ lớn.

Để trông chân thực hơn, chiếc xe đua này được chế tác 1:1, tất cả bộ phận đều được dựa theo những chiếc ô tô có thật ngoài đời, có điều đường đua chỉ là ánh sáng phản chiếu từ máy xuống đất.

Chương Tự Chi nhìn Trì Uyên, “Có muốn thử không”.

Trì Uyên chỉ cười, “Cũng được”.

Tự Chi bước qua, khởi động động cơ xe.

m thanh nổ máy này, giá như những cửa hàng ở con phố đối diện cũng có thể nghe thấy.

Sau đó, máy chiếu từ từ hạ xuống.

Trước mũi xe, một đoạn đường đua không thể nào chân thực hơn cũng dần dần hiện lên trước mắt.

Trì Uyên ngồi vào xe, cẩn thận nhìn xung quanh.

Cố Tư ngược lại, nhìn không hiểu mấy món đồ này cho lắm.

Ngay của việc nghiên cứu mấy cuốn sách thôi đã khó khăn lắm rồi, huống chi là về cái này.

Cố Tư xoay người, đi đến ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.

Ở bên này, trò chơi đã bắt đầu, Trì Uyên ngồi trên ghế chơi loay hoay trái phải điều chỉnh góc nhìn.

Có lẽ đàn ông ai cũng thích chơi trò này thì phải.

Chỉ nhìn một lúc thôi mà Cố Tư đã muốn đi ngủ rồi.

Cố Tư lấy điện thoại ra, nhắn tin với Ninh Tôn.

Phải mất một lúc lâu Ninh Tôn mới hồi âm lại, nói rằng tạm thời có việc bận, không thể tới.

Cố Tư thở dài, đứng dậy, gọi với đến Tự Chi đứng cách đó không xa, “Ninh Tôn nói rằng anh ấy có chút việc, không thể tới đây”.

Chương Tự Chi vốn đang nhìn Trì Uyên lái xe, nghe vậy cũng xem như chẳng có việc gì, “Nói với cậu ấy giúp tôi, không tới không được, tôi sẽ đợi cậu ấy, tôi đã chuẩn bị xong mạt chược cả rồi”.

Mắt anh vẫn dán chặt vào đường đua giả lập, cả người đột nhiên phấn chấn lạ thường.

Cố Tư nghĩ ngợi, cuối cùng chỉ đành gọi cho Ninh Tôn lần nữa.

Ninh Tôn rất lâu sau mới nhấc máy, âm thanh thâm trầm, “Tiểu Tư, tôi có chút việc không tới được, mọi người ở đó chơi vui vẻ, có lẽ muộn một chút…”

Anh vẫn còn chưa nói xong, Cố Tư nghe thấy bên đó có tiếng rơi vỡ, hình như có vật gì đó rơi xuống đất, sau đó có một âm thanh của người phụ nữ vang lên, “Chúng tôi có phải đã bị ức hiếp quá đáng không, con trai con gái của tôi không phải là người của Ninh gia các người sao? Nó có đáng để bị các người đè đầu cưỡi cổ như vậy không? Đúng là đồ khốn, đến người ngay thẳng mà các người còn ức hiếp được, tôi không tin, tôi còn chưa chết mà…”

Ninh Tôn hốt hoảng, vội vàng cúp máy.

Cố Tư siết chặt điện thoại trong tay, hồi lâu sau mới buông xuống.

Nét mặt không tốt lắm.

Đồ khốn sao?

Những lời mắng mỏ của Trang Lệ Nhã, có lẽ nhằm vào Ninh Tôn.

Cô nhìn qua Chương Tự Chi, vẫn còn nhớ, hắn ta nói không qua không được.

Sau cùng Cố Tư trực tiếp nói, “Lão Chương, anh có muốn đẹp hơn trước mặt tôi không?”

Chương Tự Chi vẫn nhìn chăm chú vào Trì Uyên, miệng vẫn liên tục nói, “Khúc ngoặt này, khúc ngoặt này cẩn thận, ây ây ây, aiya, thôi vẫn vượt qua được rồi, lần trước đến chỗ này tôi không qua được…”.

Cố Tư cau mày, gọi lớn hơn, “Lão Chương”.

Tự Chi vẫn còn đắm chìm vào trò chơi với Trì Uyên, mắt vẫn không nhìn đến Cố Tư, “Làm sao, có chuyện gì cô cứ nói đi”.

Cố Tư hít sauu một hơi, “Bên Ninh Tôn có chuyện rồi, bây giờ tôi với anh ra ngoài, đến giúp Ninh Tôn, anh chuẩn bị xong chưa?”

Chương Tự Chi chầm chậm quay đầu lại, “A Ninh làm sao?”

Cụ thể như thế nào Cố Tư cũng không biết, trong điện thoại chỉ nghe được mấy câu, nhưng chắn chắn là xảy ra chuyện rồi.

Bên đó có người đang mắng chửi, tiếng đồ vật rơi vỡ, sự việc xảy ra ở bên đó có lẽ không nhỏ đâu.

“Hình như anh ta đang bị mẹ nhỏ đánh đập, chỉ tay mắng nhiếc”.

“Cái gì?” Lúc này Tự Chi lộ rõ vẻ không vui, “Tôi hiểu rồi, vì thế mà lần trước tôi không bị mắng”.

Hắn xoay người bước ra bên ngoài, “Hai người đợi chút, tôi phải đi thay một bộ đồ khác”.

Trì Uyên cũng ngừng chơi rồi.

Anh từ trên xe bước xuống nhìn Cố Tư, anh trái lại lại không có một chút vội vàng nào.

Anh chỉ nói một câu, “Cô rất quan tâm tới anh ta thì phải”

Cố Tư trợn mắt nhìn, “Đương nhiên rồi, tôi với Ninh Tôn là quan hệ gì chứ”.

Trì Uyên khẽ gật đầu, “Phải, nhẫn cũng đã tặng cho cô rồi”.

Nhắc đến chiếc nhẫn, Cố Tư sững người, đưa tay lên nhìn.

“Chiếc nhẫn này, tôi cảm thấy…”

Trì Uyên nhìn cô, muốn nghe những lời tiếp theo của cô ấy.

Nhưng mà Cố Tư muốn nói gì tiếp theo, bản thân cô cũng không biết.

Nói rằng Ninh Tôn đòi tặng cho cô sao?

Nói rằng cô đã từ chối rồi nhưng không được?




Những lời này nói ra chẳng khác nào biến mình thành trà xanh, còn không phải bạch liên hoa hay lấy những cái cớ như vậy sao?

Vậy nên chi bằng dứt khoát gật đầu, “Đúng vậy, đã tặng nhẫn cho tôi rồi”.

Trì Uyên nhìn cô một cái, sau đó lạnh lùng bước ra ngoài cửa.

Chương Tự Chi đi thay quần áo, lúc đi ra tự dưng lại có năm sau người theo sau.

Cố Tư thở dài, quả nhiên, nhân kháo y mã kháo yên. ( gần giống như câu người đẹp vì lụa)

Bỏ bộ đồ ngủ sang một bên trông khác hẳn, Tự Chi cuối cũng cũng có chút dáng vẻ của một công tử quyền quý.

Nhưng mà trên cổ lại đeo một dây chuyền vàng cỡ lớn, trong kém sang hẳn.

Chương Tự Chi làm mặt lạnh, “Đi, đi đến Ninh gia”.

Khí thế này, Cố Tư thật sự rất thích.

Cô ấy không biết làm sao lại rất kích động, “Đi đi đi, nhanh lên, đến trễ không chừng tan cuộc luôn ấy”.

Như này trông chẳng giống đi giúp người, mà giống như đi quậy phá thì hơn.

Cố Tư bước mấy bước xuống cầu thang liền quay lại nhìn Trì Uyên, “Anh có đi không?”

Trì Uyên cười nhạt, “Cô cảm thấy như thế nào”.

Nhìn vậy là biết sẽ đi rồi.

Cố Tư yên tâm đi xuống, càng nhiều người càng hiệu quả, nhiều người thì cô càng có cảm giác an toàn.

Cô nói, “Vậy nhanh lên, muộn chút nữa sẽ chẳng kịp nhìn thấy gì đâu”.

Nhìn thấy Cố Tư hóng chuyện như vậy, Trì Uyên có chút khó hiểu.

Cố Tư của trước đây, phải chịu đả kích lớn như thế nào mới trở thành Cố Tư của hiện tại.

Thực sự khiến người khác nhìn không thấu.

Cả ba người đều ngồi trên xe của Trì Uyên.

Trì Uyên biết nhà Ninh Tôn ở đâu, ngay lập tức hướng về đó mà xuất phát
Chương 214: Xung đột

Một đường không nán lại quá lâu, đợi đến khi chiếc xe của Trì Uyên dừng trước cổng nhà Ninh Tôn, tiếng mắng chửi vẫn còn vang vọng ở bên trong.

Ninh Am thở ra một ngụm khí, xoa xoa hai bàn tay như muốn xống vào.

Trì Uyên nhìn Cố Tư rồi nói, “Cô cứ an phận ngồi ở đây đi, tôi vào xem thử đã xảy ra chuyện gì.



Vừa nói xong thì Tự Chi ở bên này đã tự tiện xông vào rồi.

Xem ra hắn ta còn sốt ruột hơn cả Cố Tư.

Cổng chính của biệt thự nhà họ Ninh vẫn đóng chặt, Chương Tự Chi chỉ biết đá mạnh một phát.

Trong lòng tức tối, chỉ biết văng tục chửi thề, “Ninh Tú Ninh Tiêu Ninh Tương, còn ai nữa, ló mặt ra đây cho ông xem nào. Trang Lệ Nhã, các người làm gì Ninh Tôn rồi, ông đây nói cho mấy người biết, cậu ta mà mất một sợi tóc nào thì mấy người không xong với tôi đâu”.



Cố Tư đặt tay lên nắm cửa, ngay lập tức cau mày.

Lần trước cùng Ninh Tôn đến công ty nhà họ Ninh, Ninh Tú vì thể diện của cô mà chỉ tạm thời thay đổi chức vị của Ninh Tôn.

Nhưng mà rõ ràng, thể diện của Chương Tự Chi lớn hơn cô mà.

Tại sao Ninh Tú không vì Tự Chi đối với Ninh Tôn mà cư xử tốt hơn một chút.

Về điểm này Cố Tư hoàn toàn nghĩ không thông.

Chương Tự Chi cố chấp gào lên mấy tiếng, người của Ninh gia cũng chịu xuất hiện.

Hình như chỉ là đầy tớ, sau khi nhìn thấy Chương Tự Chi liền xoay người đi vào trong nhà.

Cố Tư và Trì Uyên cũng xuống xe, tiến lại cánh cửa nghe ngóng tình hình.

Tự Chi cứ hướng về cổng rào mà đánh đấm không ngừng.

Cố Tư đưa mắt nhìn về phía nhà khách.

Không mất quá nhiều thời gian, Ninh Tôn từ bên trong chạy ra ngoài.

Biểu hiển cũng không có vẻ lo lắng lắm.

Anh nhanh chóng đi đến mở cửa, “Mọi người soa lại qua đây rồi”.

Tự Chi kiểm tra xung quanh người Ninh Tôn, trên dưới trái phải đều không bỏ xót, “Không sao chứ, bọn họ có động tay chân đánh cậu không, nói tôi nghe, những thứ này cứ giao cho tôi”.

Ninh Tôn thở dài, “Không có, không có việc gì đâu”.

Trì Uyên ở bên cạnh cất lời, “Cậu không tính mời bọn tôi vào nhà ngồi sao?”

Ninh Tôn nhìn Trì Uyên, rồi lại nhìn sang Cố Tư, dường như có chút chần chừ.

Chương Tự Chi lại không nghĩ nhiều như thế, phất tay mà sải bước đi thẳng đến cửa phòng khách. Cố Tư cũng muốn đi đến, nhưng lại bị Trì Uyên ngăn cản, “Cô đi đằng sau, đừng có xông xóa lên đằng trước”.

Cô không hiểu lắm, như vậy là có ý gì.

Trì Uyên nhìn Ninh Tôn, “Trước đây đã từng ầm ĩ như vậy sao?”

Ninh Tôn mỉm cười, “Cũng không phải chuyện lớn gì, chuyện nhỏ thôi, đã giải quyết xong hết rồi”.

Anh vừa nói xong thì từ bên trong vọng ra những tiếng rơi vỡ loảng xoảng, giống như những vật thủy tinh bị rơi xuống đất vậy.

Ct cả kinh, lúc nãy hình như là tiếng mắng chửi của Tự Chi.

Trì Uyên và Ninh Tôn vội vàng chạy vào trong phòng.

Cố Tư cũng theo sua hai người bọn họ.

Trong phòng khách hiện giờ có rất nhiều người, những người của Ninh gia đều tụ họp ở đây.

Lão tiên sinh của Ninh gia ngồi ở ghế sô pha, thân thể dường như không tốt, cứ liên tục ho.

Trang Lệ Nhã đứng kế bên, dưới chân toàn là những mảnh vỡ, rất giống với hình dáng của một lọ hoa. Cố Tư đứng ở trước cửa.

Huynh đệ tỷ muội mấy người ở Ninh gia đều có mặt, đứng nguyên tại chỗ không nói hông động.

Chương Tự Chi cũng không biết cớ gì mà cứ đứng đó huơ chân mua tay mà la hét ầm ĩ, nói bọn họ ức hiếp Ninh Tôn.

Cố Tư lúc này nhích đến gần Ninh Tôn, Trì Uyên phải nghiêng nửa thân mà nhìn cô.

Vậy mà Cố Tư vẫn không nhận ra mình đang đứng gần Ninh Tôn, âm thanh nặng nề cất lên, “Rốt cuộc có chuyện gì vậy, không phải trước đây anh luôn có mâu thuẫn với những người này hay sao”.

Ninh Tôn khẽ gật đầu, “Cậu nhìn sang Ninh Tiêu đi”.

Cố tư vội vàng đưa mắt nhìn Ninh Tiêu, Ninh Tiêu đứng ở bên đó, đứng thẳng tắp.

Mặt có chút đó, hình như là bị sưng lên rồi.

Cố Tư quay đầu hỏi Ninh Tôn, “Là anh đánh cậu ta sao?”

Ninh Tôn khẽ ừ.

Cố Tư gật đầu, “Đánh đẹp lắm”.

Lần trước cậu ta ở công ty của Ninh gia diễu võ giương oai, cô vừa nhìn liền rất không thích.

Nhìn đến người nhà của Ninh Tiêu, bọn họ vẫn là người chủ đích thực, hoàn toàn không giống như Ninh Tiêu.

Ninh Tương đứng cạnh Ninh Tiêu, đang nhìn Tự Chi làm loạn kế bên.

Chương Tự Chi ở phía trước Cố Tư, cô nhìn hắn chằm chằm, nhìn thấy phía sau của Cố Tư.

Lần trước Cố Tư cùng Ninh Tôn đi đến công ty nhà họ Ninh, Ninh Tú trực tiếp cho Ninh Tôn vị trí phó tổng.

Ninh Tôn cái gì cũng không hiểu, dựa vào cái gì mà được làm phó tổng, điều này Cố Tư vẫn luôn thắc mắc, làm sao có thể nguyện ý cùng Ninh Tôn ở chung được cơ chứ.

Ninh Tôn càng nghĩ càng không thoải mái, không nhẫn nhịn được liền nói ra, “Đây là việc riêng của chúng tôi, mấy người qua đây làm gì, giúp đỡ cho tên khốn nạn đó à, thật là mọi người vì một người sao, mấy người đều…”

Ninh Tương còn chưa nói hết câu, Tự Chi đã xoay người, từ ngoài cánh cửa đen tuyền đó xách vào một chậu hoa lớn, ném về phía Ninh Tương, “Mày ngon nói lại lần nữa xem”.

Chậu hoa rất lớn nên Tự Chi đã ném trượt, rơi xuống đất cách Ninh Tương không xa, vỡ tan tành.

Ninh Tương bị dọa cho kinh hãi, cứ đứng nhìn những mảnh vỡ ở dưới sàn.

Trang Lệ Nhã ở bên cạnh cũng sợ hãi mà thét lên một tiếng, trốn đằng sau Ninh Bang.

Lão tiên sinh chỉ vào Tự Chi, “Thằng lõi này, cậu vào nhà chúng tôi làm ra chuyện gì vậy hả?”




Chương Tự Chi cứ giương mắt nhìn, “Tôi là hạng lưu manh gì ông hông phải không biết, tôi có quản chuyện nhà ông không, tôi nói cho ông biết, ông đừng có thách tôi, chuyện mà ông gây ra tôi đều biết hết”.

Nói xong liền qua sang Trang Lệ Nhã, “Còn bà nữa, trước đây bà làm gì tôi biết hết, những chuyện không sạch sẽ gì bà đều làm qua, vậy mà còn dám nói người khác là đồ khốn, bà xem hai đứa con bà sinh ra là loại nghiệt chướng gì đi”.

Cố Tư nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn ta.

Thằng lõi này mà đáp trả cũng ghê gớm đấy chứ.

Trì Uyên cau mày nhìn vào Ninh Tú.

Hai người trước đây ở bên ngoài có tiếp khách với nhau, chính xác là đã gặp qua mấy lần.

Cũng đã từng uống vài chén với nhau.

Biểu tình của Ninh Tú cũng không tốt lắm, nhưng thực ra biểu tình ngày hôm nay cũng khác gì anh lắm.

Anh vẫn hay phiền muộn chuyện trong nhà, không có lúc nào được yên ổn.

Ninh Tú chú ý đến ánh mắt của Trì Uyên, thời dài một hơi, “Trì tiên sinh, đã để anh chê cười rồi”.

Trì Uyên hờ hững đáp, “Trước đây có nghe qua mấy câu chuyện phiếm, hôm nay xem như được tận mắt chứng kiến rồi.

Ninh Tú có chút ngượng ngùng.

Bên này Ninh Tương vẫn nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ, không biết bị cái gì mà đột nhiên phát điên lên.

Cô ta bước lên phía trước vài bước, đột nhiện nhặt lên miếng vỡ to nhất, ném về phía Tự Chi, “Chuyện gia đình nhà chúng tôi từ khi nào đã đến lượt mấy người quản vậy, cút hết ra ngoài cho tôi”.

Ninh Tương ném đồ tốt hơn Tự Chi thì phải, miếng vỡ đó cũng to bằng nửa cái chậu hoa ban đầu.

Chương Tự Chi phản ứng rất nhanh, nghiêng mình là có thể né tránh được.

Nhưng mà, người ở phía sau Tự Chi chính là Cố Tư.

Cố Tư vẫn đang quan sát Trì Uyên, muốn nghe xem anh và Ninh Tú đang nói cái gì.

Trì Uyên ở trên thương trường vẫn hay cùng người khác đàm phán đều đạt đến trình độ xuất sắc.

So với tính tình nóng nảy của Tự Chi, cách của Trì Uyên hiệu quả hơn nhiều.

Cố Tư không để ý đến mảnh vỡ đang lao về phía này, chỉ cảm thấy trong mắt mình có vật gì đó chầm chậm lao tới.
Chương 215: Anh ta phản ứng nhanh

Cố Tư phản ứng chậm, nhưng Ninh Tôn bên cạnh lại nhanh.

Anh ta trực tiếp quay người và chặn nó lại.

Ninh Tôn xoay lưng ra bên ngoài, đem Cố Tư che chở trong ngực mình.



Trì Uyên đứng bên trái Cổ Tư, nghĩ đã quá muộn để phản ứng.

Mảnh gốm sứ kia đập thẳng vào lưng Ninh Tôn, rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ hơn.

Mảnh vỡ rất nhiều, Cố Tư cảm thấy đau ở bắp chân.

Đáng lẽ ra nó phải bị trầy xước bởi những mảnh vỡ.



Chương Tự Chi đứng ở bên cạnh, quên cả nhảy ra, mở to mắt nhìn chằm chằm Ninh Tôn và Cố Tư.

Bầu không khí trong nhà lặng đi trong vài giây.

Trì Uyên là người phản ứng lại đầu tiên.

Anh nhanh chóng quay người lại, kéo Ninh Tôn sang một bên, sau đó đè hai tay lên vai Cố Tư, nhìn cô từ trên xuống dưới: “ Em không sao chứ?”

Cố Tư ngước đầu nhìn Trì Uyên, lại nhìn Ninh Tôn, mếu máo: “ Chân em hơi đau, nhưng em không dám xem nó có chảy máu không.”

Trì Uyên nhanh chóng ngồi xổm xuống, Cố Tư mặc quần yếm ngắn, để lộ một nửa đùi và bắp chân ra bên ngoài.

Quả thực bắp chân bị chảy máu.

Là bị xước bởi chiếc bình bị vỡ vừa rồi.

Hai ba vết thương, có một vết thương hơi nghiêm trọng, nhìn chiều dài vết thương hơi lớn.

Cố Tư sợ đau, tiêm cũng không dám, vết thương cũng không dám nhìn.

Chương Tự Chi ngẩn ra vài giây, đột nhiên lao về phía Ninh Tương: “ Mẹ kiếp mày lại dám ra tay, mày xem tao sẽ không giết mày.”

Chương Tự Chi là một người không có đạo đức gì, khi cùng cha mình cãi nhau, đều bày ra một tư thế muốn đánh bại ông.

Bây giờ đối mặt với Ninh Tương từ đầu đến cuối đều chướng mắt, anh ta trực tiếp nhấc chân đá.

Ninh Tú ở bên cạnh, vội vàng kéo Ninh Tương tránh đi.

Thế là cú đá đó trúng vào người Ninh Tú, rất mạnh.

Trang Lệ Nhã bên kia ngay lập tức đến, đem Ninh Tương và Ninh Tú che chở sau lưng: “Anh làm sao vậy, tại sao lại làm như thế?.”

Cố Tư đứng ở đó, không dám cuối đầu, giọng run run: “Trì Uyên, vết thương có lớn không, nhìn có sợ không, chân em đau quá, em đứng không nổi nữa, anh đỡ em với, nhanh lên.”

Vết thương không thể nói là quá lớn, Cố Tư bình thường chăm sóc quá tốt, nhìn thấy máu chảy ra liền khoa trương hơn.

Sắc mặt Trì Uyên u ám đáng sợ, anh trực tiếp bế Cố Tư lên.

Ninh Tú và ông Ninh giờ mới phản ứng lại, Ninh Tú vội vàng đi qua: “Có sao không, tôi gọi bác sĩ gia đình đến.”

Ông Ninh cũng chống nạng đứng lên: “Gọi bác sĩ, nhanh lên.”

“Không cần.” Trì Uyên lạnh lùng mở miệng.

Anh quay người, đầu tiên nhìn ông Ninh, sau đó nhìn Ninh Tú, cuối cùng đưa tầm mắt nhìn ba người họ Ninh kia một lượt.

Ninh Tương dường như đã nhận ra những gì mình đã làm, cô nhanh chóng trốn sau lưng Trang Lệ Nhã.

Cố Tư thu mình trong vòng tay Trì Uyên, mếu máo, trông có vẻ như muốn khóc.

Trì Uyên hồi lâu sau mới mở miệng: “Những chuyện hôm nay, tôi sẽ nhớ kĩ, bây giờ không có thời gian, đợi tôi có thời gian, chúng ta sẽ tính toán.”

Nói xong, Trì Uyên ôm Cố Tư rời đi.

Cố Tư rên rỉ mãi đến khi cô ngồi vào xe.

Trì Uyên đầu tiên lấy khăn ra, nhẹ nhàng lau máu ở bên vết thương.

Vết thương hơi dài, nhưng rõ ràng là vết thương ngoài da, không có gì quá trở ngại.

Cố Tư ngẩng đầu không dám nhìn.

Mặc dù trước đây cô thô kệch, mặt dày, nhưng những gì liên quan đến máu, cô đều không dám nhìn.

Cố Tư run rẩy hỏi: “ Nhìn có đáng sợ lắm không, chân của tôi bây giờ không còn cảm giác nữa.”

Trì Uyên ngước nhìn Cố Tư, có chút bất lực: “Đã bảo cô đứng lại, những chuyện như này, cô không nên tham gia vào cuộc vui.”

Cố Tư trừng mắt: “ Tôi đã đứng phía sau lão Chương rồi.”

Nói đến đây, Cố Tư lầu bầu một câu: “ Lão Chương chết tiệt này, không đáng tin cậy bằng Ninh Tôn, nhìn Ninh Tôn đi.”

Động tác của Trì Uyên dừng lại một chút.

Anh bây giờ vẫn còn nhớ cảnh Ninh Tôn ôm Cố Tư trong ngực.

Áo trên lưng Ninh Tôn bị rạch một đường, không biết có bị thương không.

Anh ta ngược lại phản ứng rất nhanh.

Nhanh đến mức làm Trì Uyên có chút khó chịu.

Vết thương trên chân Cố Tư không có gì trở ngại, nhưng Trì Uyên vẫn nối: “Cô chờ chút, tôi đưa cô đến bệnh viên băng bó.”

Nghe nói đến bệnh viện, Cố Tư cười toe toét: “Rất nghiêm trọng sao.”

Trì Uyên thắt dây an toàn cho cô, sau đó lái xe.

Bên này đã có Chương Tự Chi, có lẽ đủ cho nhà họ Ninh uống một bình.

Trì Uyên lái xe đến bệnh viện, tự nhiên ôm Cố Tư vào bên cấp cứu.

Bên trong phòng cấp cứu có bác sĩ, là người quen của Trì Uyên.

Nhìn anh ôm Cố Tư đi vào, vị bác sĩ kia đứng dậy: “ A Uyên.”

Trì Uyên thở phào: “Chú Hoắc, con mang tiểu Tư đến, chân cô ấy bị thương, chú băng bó lại một chút.”

Vị bác sĩ kia nhanh chóng xem chân Cố Tư, có thể trong mắt bác sĩ, bất kể bị thương như thế nào cũng là bị thương.

Ông bảo Trì Uyên ôm Cố Tư đến giường bệnh.

Sau đó ông cầm thuốc sát trùng và băng gạc đi đến.

Cố Tư nắm lấy tay Trì Uyên: “ Em có chút sợ .”

Lúc này không phải là Cố Tư không sợ trời không sợ đất.

Trì Uyên nghĩ nghĩ, đi qua ôm Cố Tư vào ngực: “ Không sao, không đau.”




Bác sĩ cười: “Không sao, vết lớn không lớn, không cần tiêm thuốc uốn ván, băng lại một chút là được.”

Cố Tư không dám nhìn, vùi đầu trong ngực Trì Uyên.

Bắc sĩ chỉ đơn giản xử lí một chút, dùng băng y tế băng lại: “Được rồi, không được đụng nước, hai ngày nữa là có thể bớt.”

Cố Tư vẫn ôm lấy eo Trì Uyên, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu đáng thương: “Chân em không còn sức lực nữa.”

Trì Uyên trực tiếp bế Cố Tư lên, sau khi cảm ơn bác sĩ, ôm cô rời đi.

Cố Tư ôm lấy cổ Trì Uyên, nghĩ nghĩ liền sờ vào điện thoại.

Trì Uyên nhăn mặt: “Đừng động.”

Cố Tư “a” một tiếng: “Tôi muốn gọi điện thoại cho Ninh Tôn hỏi thăm, bên kia sao rồi.”

Vẻ mặt Trì Uyên lạnh đi: “Bây giờ vẫn không quên phiền phức bên Ninh Tôn.”

Cố Tư bĩu môi: “Anh xụ mặt làm gì, tôi hỏi thăm một chút cũng không thích hợp sao ?”

Trì Uyên không nói gì, ôm Cố Tư đi ra xe.

Khi lên xe, không cần Cố Tư gọi điện, điện thoại Chương Tự Chi liền gọi đến.

Cố Tư ngay lập tức liền quên chuyện gì trên chân mình, vội vàng cầm lấy điện thoại nghe máy.

Chương Tự Chi bên này đã từ nhà họ Ninh đi ra.

Anh ta nói những người nhà họ Ninh kia đều bị anh ta mắng một trận.

Có lẽ những lời uy hiếp trước đây đã phát huy tác dụng, những người nhà họ Ninh kia một cái rắm cũng không dám thả.

Chỉ đợi Chương Tự Chi ngang ngược nhanh chóng rời đi.

Chương Tự Chi trong điện thoại cũng hỏi về tình trạng vết thương của Cố Tư.

Cố Tư nói: “ Đã được băng bó, nói là không có vấn đề gì lớn, tôi liền về nhà trước, hôm nay không thể cùng anh chơi mạt chượt rồi.”

Chương Tự Chi cũng không còn tâm trạng chơi mạt chượt, dặn dò Cố Tư chú ý thân thể, có thời giản sẽ đến tìm cô, rồi cúp điện thoại.

Cố Tư ngả người ra ghế, từ từ co chân mình lên.

Trì Uyên lạnh lùng mở miệng: “ Thắt dây an toàn vào, tôi lái xe.”

Cố Tư “ừ”, thắt dây an toàn, xe của Trì Uyên cũng di chuyển ra ngoài.

Trên đường hai người cũng không nói chuyện, xe dừng trước cổng nhà.

Trì Uyên xuống xe, đi qua mở cửa.

Kết quả quay đầu, nhìn thấy Cố Tư vẫn còn trong xe, vẻ mặt tủi thân.

Trì Uyên gần như hiểu ý của cô.

Anh đứng ở đó thở dài, vẫn quay lại, ôm Cố Tư từ trong xe đi ra, quay người đi vào nhà.
Chương 216: Chiếc nhẫn do cậu hai nhà họ Ninh tặng

Trì Uyên ôm Cố Tư vào phòng cô, đặt cô lên giường.

Ngay lúc này đã là buổi trưa, đi qua đi lại một vòng, hai người cũng đã đói.

Trông chờ vào Trì Uyên nấu cơm, đó là điều không thể.



Cố Tư cầm điện thoại lên: “ Tôi gọi đồ ăn ngoài, anh muốn ăn gì?”

Trì Uyên vốn định quay người đi ra, kết quả Cố Tư nói câu đó, anh liền dừng lại.

Anh đi qua, ngồi xuống bên giường Cố Tư, cầm điện thoại Cố Tư xem qua.

Trên trang gọi đồ ăn, có nhiều món na ná giống nhau, anh nhìn qua rồi đặt điện thoại xuống: “Tôi gọi người qua đây, đừng đặt mấy thứ này.”



Cố Tư lập tức gật đầu: “Được.”

Trì Uyên ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, ánh mắt rơi trên cửa, dường như đang do dự điều gì đó.

Cố Tư nghĩ nghĩ tìm ra chủ đề: “Lần trước gặp Trì Cảnh, anh ta nói chú hai anh sắp tổ chức sinh nhật, chuyện này, tôi có cần ra mặt không?”

Trì Uyên sững sờ, quay đầu nhìn Cố Tư: “Cậu ta đã nói với cô như thế nào?.”

Cố Tư có vẻ ngạc nhiên: “ Không nói gì nhiều, chỉ nói chú hai anh tổ chức sinh nhật, có thể là tổ chức ở nhà tổ, nhờ tôi giúp anh ta chọn quà.”

Trì Uyên nhướng mày: “ Cùng nhau chọn quà sinh nhật?”

Cố Tư không biết ý kỳ lạ này của anh là gì, giọng điệu liền nặng nề: “ Đúng vậy, anh ta nói không biết chọn, nhờ tôi giúp anh ta tham khảo, có chuyện gì sao?”

Giọng điệu ba từ cuối đặc biệt nặng nề.

Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, vẻ mặt vô cùng bình đạm: “Tôi hỏi cũng không được?”

Anh đứng lên, nói tiếp: “Cố Tư, cô cùng Ninh Tôn thân thiết như nào,tôi không quan tâm, nhưng Trì Cảnh thì không được, hai chúng ta thực sự đã ly hôn, cô có quyền chọn người khác, cô phải hiểu một người nào khác, trừ những người nhà họ Trì.”

Cố Tư nhìn Trì Uyên, cô hiểu ý của anh.

Hai người họ đã ly hôn, cô càng không thể dính líu tới người nhà họ Trì nữa.

Nhà họ Trì không thể mất người nào nữa.

Nếu không trong tương lai hai anh em cùng vướng víu với một người phụ nữ, quả thực có thể gọi là lịch sử gia đình bí mật của giới thượng lưu.

Cố Tư giễu cợt: “Chuyện này, còn cần anh nói? Tôi lại không phải không có não.”

Cô dựa vào giường: “Huống hồ, đàn ông nhà họ Trì các anh, tôi bây giờ cũng không coi trọng.”

Trì Uyên quay đầu nhìn chằm chằm Cố Tư một hồi: “Hi vọng cô có thể nhớ rõ những lời mình vừa nói.”

Nói xong anh trực tiếp đi ra ngoài.

Cố Tư ngồi trên giường, đảo mắt khinh thường.

Thật sự không hiểu, Trì Uyên nhấn mạnh chuyện này với cô để làm gì.

Nhưng hiển nhiên, cô cùng Trì Cảnh, cũng không có liên hệ gì bất thường.

Cô chỉ là giúp Trì Cảnh chọn quà, cũng không phải là hành động mơ tưởng gì.

Cố Tư cúi đầu nhìn chân của mình.

Vừa rồi bác sĩ băng bó rất cẩn thận, cô không cảm thấy đau, chỉ khi xử lí vết thương, cảm thấy hơi lạnh.

Bây giờ vết thương đã được che phủ, cô không thấy nó như thế nào, cảm thấy hơi thoải mái.

Cố Tư từ từ nằm xuống, duỗi chân thẳng ra.

Có lẽ một năm nay ở nhà họ Trì, cơ thể được chăm sóc tốt.

Rõ ràng trước đây va chạm đều là chuyện thường ngày.

Cố Tư nằm như vậy một lúc, mê man ngủ thiếp đi.

Trì Uyên xuống lầu, gọi điện thoại cho Tử Thư, bảo anh ta mua một ít thức ăn bổ dưỡng đến.

Tử Thư hơi ngạc nhiên: “Anh đang ở đâu? Không ở nhà sao?”

“ Ở nhà.”Trì Uyên trực tiếp nói.

Tư Thư hơi khó hiểu: “ Anh ở nhà, sao lại gọi đồ ăn ngoài, Cố Tư đâu, cô ấy không nấu cơm sao?”

Trì Uyên hít một hơi thật sâu: “ Cố Tư bị thương, bây giờ đang nằm trong phòng nghỉ ngơi.”

“Bị thương sao?” Tử Thư ngạc nhiên “ Tại sao lại bị thương, có nặng hay không?”

Trì Uyên ôn hòa nói: “ Không có gì nghiêm trọng, chỉ là chân bị mảnh vỡ làm xước, ước chừng mai sẽ hồi phục.”

Tử Thư thở phào: “Vậy anh đợi một chút, bây giờ tôi ra ngoài mua cơm, lập tức qua đó.”

Trì Uyên ừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh đi lại sofa ngồi, nhìn chăm chú vào màn hình TV màu đen trước mặt.

Im lặng như vậy cho đến khi Tử Thư đến.

Tử Thư rõ ràng mang thức ăn nhiều hơn hai người vào nhà: “Cố Tư đâu, gọi cô ấy xuống ăn cơm.”

Trì Uyên nhìn đồ trong tay Tử Thư, không nói gì, trực tiếp đi lên lầu.

Tử Thư đem đồ ăn và bát đũa dọn ra, bên kia Trì Uyên cũng ôm Cố Tư đi xuống.

Cố Tư rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, dựa vào vai Trì Uyên, có chút mất kiên nhẫn.

Biểu hiện trên mặt Trì Uyên cũng không tốt hơn nhiều.

Tử Thư đi qua, nhìn thoáng qua vết thương trên chân Cố Tư.

Anh ta hét lên hai câu: “ Cô làm sao vậy? Tại sao lại bị thương?”

Cố Tư càu nhàu một tiếng, Trì Uyên đi tới đặt cô lên ghế tựa.

Tử Thư đến gần: “ Cô làm gì vậy, tại sao lại thành bộ dạng này?”

Cố Tư dụi mắt: “Tôi như vậy là ổn rồi, anh biết không, lúc mảnh vỡ bình kia bay qua, tôi nghĩ mình bị hủy dung nhan rồi, may mà có Ninh Tôn, nếu không có anh ta tôi hôm nay nhất định so với hiện giờ tệ hơn nhiều.

Tử Thư ngạc nhiên: “Ninh Tôn?”

Trì Uyên đi tới ngồi xuống chỗ kế bên, không nặng nhẹ nói: “Nếu không là anh ta, cô cũng sẽ không bị thương.”

Cố Tư mở miệng, một hồi lâu mới nói: “ Có vẻ cũng giống như vậy.”

Sự chú ý của Tử Thư dời sang điểm khác: “Cô cùng Ninh Tôn tại sao lại gặp nhau, hai người có phải là thường xuyên qua lại không?”

Trì Uyên bên cạnh chế giễu, thât hiếm thấy, lời hôm nay lại nhiều hơn: “ Cậu nhìn ngón tay cô ấy xem.”

Tử Thư nghe câu nói của Trì Uyên, nhìn tay Cố Tư.




Chiếc nhẫn với một viên kim cương ở trên, thật sự khá bắt mắt.

Tử Thư vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra: “ Sao vậy, ngón tay làm sao?”

Vẻ mặt Trì Uyên mỉa mai: “ Chiếc nhẫn đó, là do cậu hai nhà họ Ninh tặng.”

“ Cái gì?” Tử Thư suýt chút nữa nhảy dựng lên: “ Cái này là do Ninh Tôn tặng, phải không?”

Chiếc nhẫn này, lần trước cùng chủ tiệm tráng miệng nói chuyện, Tử Thư đã thấy.

Anh ta vẫn nghĩ là do Trì Uyên tặng.

Lại có thể là không phải.

Mà do một người đàn ông khác tặng.

Điều này, điều này, làm sao có thể chịu được.

Trì Uyên dựa người vào ghế, không biết nghĩ gì, cười lạnh: “ Cũng khá tốt, tôi ngược lại khá mong đợi nhìn thấy cô thu thập những người nhà họ Ninh kia.”

Cố Tư xị mặt: “ Các anh không phải muốn ăn cơm sao? Tôi đang ngủ ngon lại gọi tôi dậy, không phải là nói ăn cơm sao, bây giờ là đang làm gì vậy, đang nói chuyện phiếm về tôi sao?”

Tử Thư nhìn Trì Uyên , lại nhìn Cố Tư, cảm thấy bầu không khí không thích hợp, thế là anh ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “ Được được, đến ăn cơm nào, tôi mua rất nhiều, thử canh này đi, là tôi đặc biệt mua cho cô đấy, Cố Tư, cô phải uống hết, rất tốt cho dạ dày của cô.”

Tử Thư đưa cho Cố Tư một chén canh.

Trì Uyên cầm đũa.

Tử Thư cũng ngồi xuống bên cạnh cầm đũa lên.

Cố Tư cau mày: “ Sao anh cũng ngồi xuống?”

Tử Thư nghi hoặc: “Tôi chạy từ xa đến đây, hai người lại bảo tôi nhìn hai người ăn, tôi nhất định phải ngồi xuống cùng hai người ăn chứ.”

Trì Uyên quay đầu nhìn Tử Thư: “Tôi phát hiện, anh hình như không còn sợ tôi nữa.”

Tử Thư cười hì hì: “ Tôi cũng phát hiện, thật sự chỉ cần có Cố Tư ở đây, tâm trạng anh tốt hơn nhiều.”

Anh lại nhìn Cố Tư: “Boss, khó trách anh không phát hiện, những lúc có Cố Tư, tính khí anh thường rất tốt.”
Chương 217: Làm anh ấy yêu tôi

Trì Uyên cau mày, nhìn Tử Thư, một hồi sau mới nói: “ Không phát hiện.”

Tử Thư cầm bát, bắt đầu ăn cơm: “ Thật mà, tôi nói thật đấy, lúc có Cố Tư, toàn bộ biểu cảm của anh so với bình thường không giống nhau.”

Trì Uyên cười lạnh: “ Có thời gian, anh đi đến bệnh viện khám mắt đi.”



Tử Thư quay sang Cố Tư, nhỏ giọng: “Anh ấy là không muốn thừa nhận thôi, thật ra bị tôi nói đúng rồi.”

Cố Tư ngước nhìn Trì Uyên, trong lòng có chút kích động.

Hôm nay Trì Uyên đối với mình mười phần là nhẫn nại, nghĩ đến sự việc này, tim cô lại bắt đầu loạn nhịp.

Có lẽ là Trì Uyên ít khi đối với cô dịu dàng.



Xuất hiện sơ qua một lần, cô liền không kiềm được mà không khát vọng trong lòng.

Cố Tư thở dài, cúi đầu bắt đầu ăn.

Tâm trạng Trì Uyên và Cố Tư thật sự không tốt, trong lúc ăn cơm , hai người không nói chuyện.

Tử Thư tự mình nói hai câu phát hiện không ai trả lời anh ta, có chút bất lực.

Hai người này động một tí là như vậy, giống như chiến tranh lạnh, thật là khiến anh ta không nói nên lời.

Tất cả đều đã trưởng thành, tại sao vẫn còn ấu trĩ như vậy.

Kết thúc một bữa ăn trong im lặng.

Cố Tư lần này không cần Trì Uyên ôm nữa, cô nhờ Tử Thư dìu cô lên lầu.

Đến phòng, cô trực tiếp đuổi Tử Thư ra ngoài.

Tử Thư đi đến cửa, quay đầu nhìn Cố Tư, nhỏ giọng nói: “Cố Tư, thật sự tôi nhìn ra được, cô là thích Boss của chúng tôi rôi.”

Thân thể Cố Tư cứng đờ, không biết đột nhiên Tử Thư nói câu này là ý gì.

Tử Thư nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng cũng không phải là không thể nữa, cô xem cô bây giờ , xem như là gần mặt nước, cô cố gắng một chút, khiến chồng cũ cô thích cô, cũng không phải là không được.”

Cố Tư nhìn Tử Thư giống như một kẻ điên: “Anh uống nhiều trước khi qua đây à.”

Tử Thư la lên một tiếng: “ Cô cái con người này, thật là, phải để tôi nói rõ ràng sao.”

Anh ta nhìn ra bên ngoài hành lang, không thấy Trì Uyên đi qua, liền nói tiếp: “Tùy Mị kia, rõ ràng là có ý với chồng cũ cô, cô bằng lòng để hai người họ ở bên nhau sao?”

Cố Tư rất thẳng thắn, trực tiếp lắc đầu: “ Không đồng ý, anh không thấy sao, giữa tôi và Tùy Mị có mùi thuốc súng rất nồng sao?”

Tử Thư lập tức tiếp lời: “ Đúng vậy, cô không muốn hai người họ ở bên nhau, vậy cô liền nhốt người chồng cũ cô bên mình, cô không cần nghĩ ngợi chỉ cần đề phòng Tùy Mị, tôi nói với cô này, bây giờ chồng cũ của cô không thích đại tiểu thư nhà họ Tùy, vì vậy cô vẫn còn cơ hội.”

Cố Tư không nói gì, Tử Thư liền hơi lo lắng: “Cô bạn, vẫn chưa nghe hiểu sao, cô bình thường phản ứng nhanh lắm mà, sao bây giờ ngớ ngẩn vậy.”

Cố Tư trừng mắt, cô không bằng lòng chịu thiệt được.

Kết quả cô mở miệng nói hai câu không đợi phản bác, Tử Thư liền tiếp tục nói: “ Bây giờ hai người kia vẫn chưa ở bên nhau, hoàn toàn là do chồng cũ cô không thích Tùy Mị, nếu đợi hai người họ có tình cảm với nhau, ai cũng không ngăn cản được; và điều cô cần làm bây giờ là làm cho chồng cũ cô không có tình cảm với Tùy Mị, làm thế nào để anh ấy không thích Tùy Mị, cách đơn giản nhất là, để anh ấy thích người khác, ví dụ như cô, lần này cô đã hiểu chưa?”

Cố Tư đã hiểu, nếu cô chỉ đề phòng Tùy Mị, sẽ không ngăn được Trì Uyên nảy sinh tình cảm với Tùy Mị.

Vì vậy việc cô cần làm là không chỉ đối phó với Tùy Mị, mà cô còn phải ứng phó vời Trì Uyên.

Chỉ cần hiều được điều này, cô càng tuyệt vọng hơn: “ Anh nói thật dễ dàng, tôi cùng Trì Uyên kết hôn gần một năm, tôi đều không khiến anh ấy phát sinh tình cảm với tôi, bây giờ đã ly hôn, anh bảo tôi phải làm sao.”

Tử Thư hơi tức giận: “ Ly hôn, hai người không phải vẫn ở chung dưới một mái nhà sao, cô vẫn còn cơ hội, hai người bây giờ bên ngoài vẫn là vợ chồng, cô càng phải ra tay, chuyện này cô nên suy nghĩ linh hoạt.”

Cố Tư nhíu mày nghĩ một lúc, có vẻ như hiểu được một chút.

Cô chậm rãi gật đầu: “ Tôi dường như đã hiểu ý anh rồi.”

Tư Thư bây giờ mới thỏa mãn: “ Hiểu được là tốt, giờ cô nghỉ ngơi trước đi, nghĩ tiếp theo cô nên làm gì, tôi là tin tưởng cô đó.”

Nói xong Tử Thư rời đi, từ bên ngoài đóng cửa lại.

Cố Tư ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn chân của mình.

Bây giờ Tùy Mị và Trì Uyên cơ hội kết thân cũng không ít.

Muốn vun đắp tình cảm, thật sự cũng rất dễ dàng.

Vì vậy, chính xác như những gì Tử Thư đã nói, phải phá hủy.

Dù sao cô luôn là người phụ nữ xấu xa số hai.

Cô không thể nhìn mọi thứ của hoa sen trắng Tùy Mị diễn ra tốt đẹp, cô là muốn cô ta phải ấm ức.

Nhưng khiến cho Trì Uyên phát sinh tình cảm với mình, điều này Cố Tư thật sự không năm chắc được.

Cô trước kia cũng không phải là không cố gắng, nhưng cũng không có kết quả.

Ngược lại điều đó càng khiến Trì Uyên ghét cô thêm.

Cố Tư vò đầu bứt tóc, cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn.

Có quá nhiều suy nghĩ, trong chốc lát không thể rõ ràng.

Bên này Tử Thư đi xuống lầu, thu dọn phòng ăn.

Sau đó đi ra ngoài liền gặp Trì Uyên đứng trong sân hút thuốc.

Tử Thư lại gần: “ Mọi thứ tôi đã thu dọn xong, Cố Tư cũng đã nghỉ ngơi, tôi đi trước.”

Trì Uyên quay đầu nhìn Tử Thư: “Công ty bên nhà họ Ninh, cậu giúp tôi điều tra, tôi muốn toàn bộ thông tin.”

Tử Thư sửng sờ: “ Nhà họ Ninh? Nhà họ Ninh của Ninh Tôn?”

Trì Uyên ừ một tiếng: “ Tôi muốn có kết quả trong hai ngày.”

Tử Thư nghĩ ngợi: “ Điểm chú trọng là gì?”

Trì Uyên hút một hơi dài, phun ra khói thuốc màu xanh: “Trọng điểm là Ninh Tú và Ninh Tương, hai người này không phải là người toàn diện, tôi cần biết, những sai sót trong công việc của họ, hoặc một số tay chân của họ.”

Trang Lệ Nhã luôn mãi không hài lòng vì Ninh Tiêu chiếm phần lớn công ty, luôn muốn con trai và con gái mình chiếm một vị trí nhất định trong công ty.

Vì vậy ba mẹ con này có khả năng đã làm chuyện riêng tư.

Ninh Bang biết hay không Trì Uyên không quan tâm,anh bây giờ chỉ muốn làm lớn những chuyện nhà họ Ninh.

Làm lớn rồi nói sau.

Tử Thư nghe Trì Uyên nói như vậy, ngay lập tức chấp nhận: “ Sáng thứ tư tôi đưa anh kết quả.”

“ Được.” Trì Uyên nhìn về khoảng trời không xa, thản nhiên nói.




Từ Tư rời đi không lâu, Chương Tự Chi gọi điện cho Trì Uyên.

Thời gian Trì Uyên và Chương Tự Chi quen biết không ngắn, nhưng hai người cũng không nói là quan hệ đặc biệt tốt.

Những người nhà họ Trì đều không thích Chương Tự Chi, anh ta làm việc không có quy tắc.

Đây là điều tối kỵ đối với những người kinh doanh.

Làm bạn bình thường thì vẫn có thể, nhưng nếu đối xử chân thành mà nói, vẫn còn hơi chần chừ.

Trước đây Chương Tự Chi và Trì Uyên cũng không liên lạc nhiều, có chuyện mới gọi điện thoại.

Bây giờ gọi điện tới, Trì Uyên có chút nghĩ không ra.

Anh nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, rồi mới nhấc điện thoại nghe: “Tự Chi.”

Chương Tự Chi ừ một tiếng: “ A Uyên, Cố Tư bên đó sao rồi?”

Giọng Chương Tự Chi có chút kiềm nén, không còn ngông nghênh hống hách như trước đây.

Có lẽ là trong lòng không yên tâm.

Vốn dĩ Ninh Tương chạy tới chỗ anh ta.

Cố Tư có thể coi là gánh nặng cho anh ta.

Trì Uyên nói một câu không sao, lại nói: “Nhà họ Ninh bên đó, về sau như thế nào?”

“ Còn như thế nào nữa.”Nhắc đến nhà họ Ninh, Chương Tự Chi cũng là bốc đồng.

Anh ta cùng Ninh Tôn quan hệ tốt, quan hệ cùng những người họ Ninh kia như kẻ thù truyền kiếp.

Những người đó cũng là những kẻ đê tiện.

Chương Tự Chi thực sự trước đó cũng về nhà làm việc với ông cụ Chương, nhờ ông đối phó với nhà họ Ninh.

Kết quả ông cụ tức giận, nói anh ta càn quấy.

Trong kinh doanh này tất cả đều phụ thuộc vào lợi ích, ở đâu như anh ta, nhìn ai không vừa mắt thì phá hủy công ty của họ.

Với sự liều lĩnh như vậy, rất có thể người ta chưa sụp đổ thì chính bản thân anh ta lại sụp đổ trước.

Vì vậy mỗi lần Chương Tự Chi thấy những người họ Ninh kia, cũng chỉ có thể quen miệng, chửi mắng vài câu.

Trì Uyên nghe Chương Tự Chường nói vậy, liền cười nói: “Ngược lại tôi có một ý tưởng.”
Chương 218: Đây là cẩu lương?

Cố Tư ngủ không được, ở trong phòng lăn qua lăn lại hồi lâu, cuối cùng đi xuống lầu.

Kết quả khi đi đến đầu cầu thang, cô ngây người.

Trì Uyên ngồi sofa dưới lầu, đối mặt Trì Uyên, là Chương Tự Chi.



Chương Tự Chi vẫn đang mặc chiếc áo anh mặc lúc đến nhà họ Ninh, sợi dây chuyền vàng to trên cổ trông rất thú vị.

Cố Tư ngay lập tức thở dài: “Anh sao lại đến đây? Đến thăm tôi à? Mang quà gì đến thế? Tôi xem nào.”

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Cố Tư, cười hề hề : “ A? Quà? Không có nha, quan hệ hai chúng ta, còn cần gì quà nữa sao?”

Cố Tư ngay lập tức xị mặt: “ Anh đến đây thăm người bệnh, mà quà cũng không mang à?”



Chương Tự Chi cười lớn: “ai ya, còn không phải do quá lo cho sự an toàn của cô sao, ở đâu mà quan tâm nhiều thứ như vậy, như vậy đi, lần sau tôi tới , sẽ mang quà cho cô.”

Trì Uyên ngồi chéo chân ở bên cạnh, nhìn cách nói chuyện quen thuộc của hai người.

Khóe miệng anh từ từ nhếch lên.

Chương Tự Chi luôn thích sự chân thành như này.

Trước đây có nhiều người muốn bám vào nhà họ Chương, cũng không phải là không ra tay bên cạnh Chương Tự Chi.

Chỉ là con người này quá bất thường, những người kia muốn thuận theo sở thích anh ta nhưng mãi không tìm được cách.

Cố Tư nhảy xuống cầu thang, đi đến ngồi bên cạnh Trì Uyên: “ Hai người nảy giờ nói gì vậy?”

Chương Tự Chi nghe thấy, biểu cảm liền nghiêm trọng hơn nhiều: “Còn nói gì nữa, còn không phải những chuyện bên nhà họ Ninh kia, hôm nay thực sự bực chết tiểu gia rồi.”

Cố Tư lên tinh thần: “Ồ, tôi hôm nay không có thời gian để hỏi, nhà họ Ninh bên kia có chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ lại bắt nạt Ninh Tôn?”

Nghe đến tên Ninh Tôn, Trì Uyên có chút mất kiểm soát, liếc nhìn ngón tay Cố Tư.

Chiếc nhẫn đó, thực sự nhìn cũng không quá đẹp.

Một viên kim cương nhỏ, nhìn không có giá trị.

Chương Tự Chi thở dài: “Có lẽ là A Tôn nhận chức ở công ty, làm hai chị em nhà họ Ninh kia không thoải mái, luôn gây phiền phức cho A Tôn, rồi hôm nay là ngày nghỉ, mọi người đều ở nhà, hai chị em nhà họ không có cơ hội sao, hình như là nói mẹ của A Tôn, sau đó A Tôn đấm Ninh Tú một cái.”

Nói đến đây, Chương Tự Chi có chút tiếc nuối: “ Làm sao chỉ đấm một cái, không dễ gì cơ hội mới tìm đến, sao không đánh nhiều hơn hai cái.”

Trì Uyên quay đầu nhìn ra bên ngoài, hơi híp mắt.

Cố Tư gật đầu: “ Con người Ninh Tú kia, lần trước tôi đến công ty họ Ninh, còn ở trước mặt tôi đập lớn tiếng, tôi là không đánh lại anh ta, nếu không tôi liền tại chỗ dạy anh ta cách làm người.”

Cố Tư nói xong, đôi mắt giận dữ mở to, hai má phồng lên.

Bộ dạng này, một chút dữ tợn cũng không có, ngược lại nhìn vào có chút ngốc nghếch.

Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Cố Tư, một hồi sau mới tắc lưỡi hai cái, sau đó chuyển chủ đề: “Tôi trước đây, luôn nghĩ vợ của Trì Uyên, thật sự là phước đức tám đời, mới có thể cưới một người đàn ông tốt như Trì Uyên, nhưng Cố Tư, tôi bây giờ càng nhìn cô càng nghĩ, thực sự là phúc khí của Trì Uyên, có thể cưới cô, là anh ta có lợi thế.”

Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên.

Trì Uyên là người đàn ông tốt sao?

Có vẻ là như vậy, cho dù không yêu cô, cũng không ở bên ngoài làm loạn.

Nhưng cho dù anh là một người đàn ông tốt, cũng không làm cô cảm thấy hạnh phúc.

Cố Tư thu tầm mắt, mỉm cười: “Câu này của anh, rất khách quan và thực tế.”

Trì Uyên bên cạnh khịt mũi im lặng.

Phúc khí của anh.

Đây là loại phúc khí gì?

Cố Tư tới, những điều vừa nói lúc nảy, càng không tiện để nói chi tiết trong lúc này.

Chương Tự Chi quay đầu nói một ít chuyện nhà họ Ninh.

Anh ta nói Ninh Bang khi còn trẻ, cũng không tốt lành gì, có rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài.

Mẹ của Ninh Tôn là một người, Trang Lệ Nhã là một người.

Nhưng hai người này, chỉ là hai trong số rất nhiều phụ nữ.

Vẫn còn một số người chưa được gọi tên, là hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Chỉ có hai người này là có danh phận, một người sinh con trai cho Ninh Bang, một người cuối cùng được gả vào nhà họ Ninh.

Mẹ của Ninh Tôn rõ ràng là địa vị không cao, nửa đường bị loại.

Nhưng Trang Lệ Nhã có dã tâm hơn, cuối cùng tính kế với Ninh Bang, thành công đem tên mình vào sổ hộ khẩu nhà họ Ninh. Cố Tư vỗ đùi: “ Lão già kia hôm nay có thái độ như thế nào, tại sao không chống lưng cho Ninh Tôn, nếu không có ông ta, Ninh Tôn sao có thể sống như thế nào?”

Chương Tự Chi tặc lười: “Ông già kia, bây giờ giởi nhất là giảng hòa vô điều kiện, tình hình ngày hôm nay như vậy, cũng không nói một hai ba bốn năm lời, cuối cùng tôi ở nhà họ mắng một trận, làm ông ta tức gần chết, tôi mới nguôi giận một chút.”

Cố Tư cũng gật đầu theo: “Ông già đó là không gặp phải tôi, gặp phải tôi, tôi bảo đảm đem ông ấy thu thập ngay ngắn.”

Nói xong cũng không hả giận, lại thêm một câu: “ Vẫn có những người con nhà họ Ninh kia, cũng phải chỉnh đốn cho ngoan ngoãn.

Trì Uyên ngừng lại, quay đầu lại nhìn Cố Tư.

Cố Tư gác chân lên ghế sofa, vẻ mặt có chút tức giận.

Chương Tự Chi lại nói: “Cô xem, đúng vậy, tôi trước đây cũng nói như vậy, những người nhà nọ Ninh kia, là không gặp phải tôi, nếu không, sớm đã hiểu rõ nguyên tắc làm người.”

Trì Uyên nhăn mặt, quay lại nhìn Chương Tự Chi.

Giọng điệu anh ôn tồn: “ Tự tin vậy sao.”

Cố Tư cũng không biết lấy đâu ra tự tin, dứt khoát gật đầu: “Sức chiến đấu của tôi, tôi đương nhiên tự tin rồi.”

Chương Tự Chi có chút hùa theo với Cố Tư, cũng ừ một tiếng: “Tiểu Tư có cơ hội cô có thể thử.”

Biểu cảm Trì Uyên lạnh lùng.

Có cơ hội?

Tên ngốc Chương Tự Chi này, một chút không thích hợp cũng không nhận ra, tự mình thay đổi chủ đề: “Vốn dĩ hôm nay còn muốn tìm bọn cô đánh mạt chượt, kết quả cũng không chơi được, trong lòng tôi cảm thấy trống rỗng.”

Cố Tư trợn mắt: “Anh như vầy, là muốn mở câu lạc bộ gì? Mở một phòng chơi mạt chượt không được hoan nghênh sao?”

Chương Tự Chi cười hì hì: “Tôi trước đây cũng đã nghĩ qua, nhưng tôi sợ rằng sẽ có một hội các dì già trong phòng mạt chược, tôi không muốn cùng bọn họ thành một nhóm, sẽ hạ thấp đẳng cấp của tôi.”




Cố Tư đem cái chân từ sofa đặt xuống, đứng dậy nghiêng người qua, kéo sợi dây chuyền vàng lớn trên cổ Chương Tự Chi: “ Dáng vẻ này của anh, còn muốn đẳng cấp gì.”

Chương Tự Chi vội vàng cất dây chuyền vàng lớn của mình: “Cô làm cái gì vây, đây là biểu tượng cho đẳng cấp của tôi.” Cố Tư cười ha ha, cũng không giữ hình tượng, dựa vào người Trì Uyên, đùa giỡn: “Anh lúc trước ở cùng bạn gái, có đeo dây chuyền vàng không?”

Trì Uyên nghiêng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của Cố Tư hồi lâu, sau đó mới từ từ thu ánh mắt: “Có đeo.”

Cố Tư nhướng mày, tiếp tục đùa giỡn: “ Có phải thấy anh đeo dây chuyền vàng lớn, mới đồng ý làm bạn gái anh không?”

Chương Tự Chi biết rằng Cố Tư trêu chọc sở thích của mình, nghiêng người vỗ vào chân Cố Tư không nặng cũng không nhẹ: “Cô nàng này, ý của cô là gì.”

Cố Tư vội vàng tiến về phía Trì Uyên, tránh Chương Tự Chi.

Trì Uyên nhắm mắt.

Đưa tay ôm Cố Tư lên, trực tiếp đặt vào lòng mình.

Cố Tư sửng sốt, ngược lại Chương Tự Chi bên cạnh gào lên bật dậy, chỉ tay vào Trì Uyên và Cố Tư: “ Hai người, hai người đang làm gì vậy, đưa cầu lương vào miệng tôi phải không, hai người dừng lại cho tôi.”

Trì Uyên ôm Cố Tư trong ngực, biểu cảm rất là bình thản: “Chúng tôi là vợ chồng, điều này rất bình thường.”

Cơ thể Cố Tư hơi cứng đờ, chính là không nghĩ đến Trì Uyên lại làm một hành động này.

Nhưng sau khi phản ứng lại, trong lòng cô cảm thấy mĩ mãn, cô trực tiếp đưa tay ôm lấy cổ Trì Uyên.

Cô quay người nhìn Chương Tự Chi: “Cái này gọi là cẩu lương nha, đến đây, anh nhìn tiếp nè.”

Nói xong, cô trực tiếp tiến gần, hôn lên miệng Trì Uyên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom