• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (100 Viewers)

  • Chương 291-300

Giọng điệu Chương Tự Chi vẫn không đổi: “Tôi nhìn thấy mẹ Trì Uyên tự mình lái xe, dừng lại ở cổng vào của một công viên, xuống xe rồi đi vào công viên.”

Điều này có gì đâu mà nói, Cố Tư không đáp lời.

Chương Tự Chi nói tiếp: “Tôi nhìn kỹ lại, mẹ Trì Uyên giống như là khóc, vừa đi vừa lau nước mắt.”

Cố Tư quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “Mắt anh có vấn đề gì không vậy, bà ta khóc?”

Bà Trì có gì đâu mà khóc, chẳng lẽ dùng tiền thuê người tính kế mình không thành công rồi tức giận khóc?

Ôi trời ơi, điều đó thật là thú vị.

Chương Tự Chi nghĩ nghĩ, cũng quay đầu nhìn Cố Tư: “Tôi không nhìn nhầm đâu, cô nói hôm qua Trì Uyên rời khỏi đây, liệu có phải về nhà đem chuyện này nói cho những người trong nhà, sau đó những người nhà họ Trì kia quở trách mẹ Trì Uyên, nên bà ta mới khóc.”

Cố Tư lắc đầu, ở bên bồn nước rửa rau: “Sẽ không đâu, tính cách chết tiệt của mẹ anh ta, tôi hiểu hơn so với anh, những người nhà họ Trì kia đều là người biết phải trái, có quở trách cũng sẽ không nói những lời nghiêm trọng, con người mẹ anh ta, vốn dĩ sẽ không để ý.”

Chương Tự Chi nghĩ mãi không rõ điều này: “Nhưng hôm nay tôi thấy bà ta như vậy, thật sự tâm trạng không tốt.”

Có lẽ bà Trì tự mình lái xe, dừng ở cổng vào công viên, rồi một mình đi vào công viên.

Toàn bộ quá trình bà không có ngẩng đầu, vẫn luôn cúi đầu lau nước mắt, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ bình thường.

Cố Tư nghĩ nghĩ rồi trực tiếp xua tay: “Đừng nói bà ta nữa, thật là buồn nôn, người phụ nữ đó, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị một vố đau.”

Trên tay cô đều là nước, lúc xua tay vẫy lên mặt Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi né tránh: “Cô cố ý đấy à, làm tôi một mặt nước rồi này.”

Cố Tư cười ha ha, cũng không để ý nhiều như vậy, ở bên cạnh lấy khăn tay qua, lau qua loa trên mặt anh ta một lần.

Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Cố Tư, ý cười trêu chọc trên khuôn mặt từ từ biến mất.

Biểu cảm anh vô cùng bình thản: “Tôi có từng nói qua với cô, cô rất giống một người không?”

Cố Tư ngây người: “Không có, giống ai vậy?”

Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Cố Tư, ánh mắt càng lúc càng chăm chú, làm cho lòng Cố Tư khẽ run rẫy: “Anh tuyệt đối đừng nói với tôi, tôi lớn lên giống mối tình đầu của anh, anh nhìn thấy dao bên tay tôi không, tôi không dễ kìm chế bản thân đâu nha.”

Chương Tự Chi lắc lắc đầu: “Không phải, không phải mối tình đầu.”

Anh ta cúi đầu đem tỏi đã lột để vào cái dĩa nhỏ, sau đó rửa tay: “Tôi cho cô xem tấm ảnh này.”

Anh ta ở trên tạp dề,lau tay sạch sẽ, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra.

Trong điện thoại của Chương Tự Chi, thật sự không có tải xuống phần mềm gì, mặc dù con người anh ta loè loẹt, nhưng trong điện thoại rất sạch sẽ.

Chương Tự Chi vào trong thư mục ảnh chọn ra một tấm ảnh cho Cố Tư xem.

Anh ta chỉ vào người phụ nữ ở giữa nói: “Cô nhìn xem, dáng dấp hai người rất giống nhau.”

Cố Tư nhăn mặt, nhìn tấm ảnh bên trong điện thoại, ảnh này chắc là được chụp lại từ một tấm ảnh khác.

Bên trong tấm ảnh có khá nhiều người ,một nam một nữ ngồi ở giữa, trong lòng người phụ nữ ôm một đứa bé, bốn đứa trẻ lớn nhỏ khác nhau đứng bên cạnh họ.

Qua một lúc lâu Cố Tư ngước đầu nhìn Chương Tự Chi: “Đây là ảnh gia đình anh.”

Chương Tự Chi”a” một cái, gật đầu: “Chỉ một tấm như vậy.”

Cố Tư nhìn vào tấm ảnh một lần nữa.

Người mà Chương Tự Chi chỉ tay vào, có lẽ là mẹ anh ta, cô trước giờ chưa từng nghe bất kì ai nhắc về mẹ Chương Tự Chi, đến nhà họ Chương, cũng chỉ gặp qua ông Chương.

Cố Tư nghĩ nghĩ: “Có giống sao, tôi nhìn không ra.”

Thật sự cũng không có gì giống, có lẽ lẽ trạc tuổi nhau, còn mặt mũi hoàn toàn không giống nhau cái gì.

Nhưng Chương Tự Chi trực tiếp gật đầu: “Giống mà, tôi cảm thấy hai người rất giống nhau.”

Cố Tư mím môi, qua một lúc sau gật gật đầu: “Được rồi, chắc là thật sự có vài điểm tương tối giống nhau, chỉ là bản thân tôi quá quen thuộc với gương mặt này của tôi, cho nên nhìn không ra mà thôi.”

Chương Tự Chi lấy điện thoại về nhìn: “Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền cảm thấy cô rất giống.”

Cố Tư cười, vốn dĩ là muốn hỏi một chút về mẹ anh ta bây giờ thế nào, kết quả cuối cùng lời nói đến miệng lại nuốt trở lại.

Cũng là trước giờ chưa gặp bà Chương, nghĩ lại , có lẽ bà không còn ở đó nữa rồi.

Vậy nên không hỏi nữa.

Chương Tự Chi ở phòng bếp giúp đỡ, chờ bên kia cơm nấu xong rồi, Cố Tư vừa mới bưng đĩa từ phòng bếp đi ra, thì nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cửa sân.

Trong xe đi xuống là Trì Chúc và bà Trì.

Cố Tư quay người đặt đĩa ở phòng ăn.

Hai người kia đến, cô biết là lý do gì.

Sau đó Chương Tự Chi đi ra cũng nhìn thấy, anh nghĩ nghĩ, không đi ra mà đi vào phòng ăn.

Loại chuyện này, đoán chừng Trì Chúc và bà Trì cũng không hi vọng trông thấy người ngoài ở đây.

Trì Chúc và bà Trì đi đến cửa đứng lại, Cố Tư đã đứng ở trong phòng khác, trên mặt ít nhiều vẫn còn mang một chút ý cười: “Vào đi.”

Lời nói này đương nhiên là nói với Trì Chúc.

Trì Chúc thở dài, đi vào phòng khách trước, trên mặt bà Trì không có biểu cảm gì, cũng bước vào theo.

Trì Chúc cũng không ngồi xuống, chỉ là nhìn Cố Tư: “Tiểu Tư, chúng tôi tối qua mới biết chuyện bên này của cô, lúc đó đã quá tối, nên không qua đây làm phiền cô, hôm nay dẫn theo mẹ A Uyên đến, nhận lỗi với cô, chuyện này bất luận nói như thế nào, đều là chúng tôi không đúng.”

Nói xong ông quay đầu nhìn bà Trì, bà Trì như cũ vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng vẫn mở miệng: “Xin lỗi, chuyện hôm qua, là tôi nông nổi.”

Mặc dù lời nói như vậy, nhưng nhìn biểu cảm bà Trì, một chút cũng không cảm thấy có lỗi.

Cố Tư nhìn bà Trì, không nặng không nhẹ chế nhạo một cái.

Trì Chúc đương nhiên biết ý của Cố Tư, ông có chút không vui, nhìn bà Trì: “Bà nói lịch sự vào.”

Bà Trì hít một hơi thật sâu, giọng điệu hòa hoãn hơn nhiều: “Chuyện tôi làm tối qua, thật sự là thiếu suy nghĩ, lúc đó nhất thời nông nổi, làm cho cô bị ảnh hưởng, xin lỗi.”

Lúc bà nói những lời này, vẫn không nhìn Cố Tư.

Bất luận bà Trì nói thế nào, vẫn là có chút không chịu khuất phục, thế nào cũng không chịu cúi đầu hoàn toàn.

Cố Tư “chậc” một cái: “Chuyện này, nếu không nói đến cũng chẳng sao đâu, cứ làm như là do tôi không đúng thôi.”

Cô mỉm cười, nhún vai một cái: “Nhưng tôi không muốn tha thứ, làm sao giờ.”

Trì Chúc ngay lập tức nói: “Chúng tôi đến, chỉ là muốn bày tỏ thái độ của chúng tôi, không phải đạo đức giả với cô, Tiểu Tư chuyện này là chúng tôi không đúng với cô…..”

“Không không không.”Cố Tư trực tiếp nói: “Con người tôi, mặc dù một đống tật xấu, nhưng cũng là hiểu lý lẽ, tôi biết, chuyện hôm qua, nếu như các người biết trước, nhất định sẽ ngăn cản, có lẽ mọi người cũng mơ hồ, cho nên tôi không có ý trách cứ các người ,ai làm sai, người đó chịu, đây là chuyện bình thường.”

Bà Trì ngước nhìn Cố Tư, biểu cảm không có chỗ nào tốt.

Bà đến đây, cũng là không tình nguyện.

Cố Tư đương nhiên cũng nhận ra điều đó.

Trì Chúc thở dài: “Con đứa trẻ này, là A Uyên nhà chúng ta không có phúc.”

Bà Trì hơi nhíu mày, rồi ngay lập tức giãn ra.

Cố Tư cũng không qua tâm đến biểu cảm của bà: “Được rồi, chuyện đến đây coi như xong, chuyện này, tôi cũng biết không thể làm ầm ĩ, các người yên tâm đi, chỉ cần về sau không có về đến đây chủ động chọc giận tôi, tôi và nhà họ Trì, chắc có lẽ là không có bất kỳ liên quan gì nữa rồi.”

Cố Tư cởi tạp dề ra: “Ngài Trì, nếu hôm nay ngài đến đây một mình, tôi sẽ mời ngài ở lại ăn cơm, đáng tiếc không phải, mọi người đi thong thả.”

Thái độ này của cô, cũng không quá tốt, từng câu từng chữ đều là ám chỉ bà Trì.

Trì Chúc gật đầu, biết oán trách của Cố Tư quả thật bình thường, thế nên cũng tạm biệt.

Cố Tư đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi.

Lúc Trì Chúc và bà Trì đi ra không biết nói cái gì, cử chỉ cơ thể có thể lờ mờ nhận ra, Trì Chúc có chút không vui.

Cố Tư cười lạnh một cái, quay người đi đến phòng ăn.

Chương Tự Chi ở trong phòng ăn, những lời nói ngoài kia đương nhiên đều nghe được.

Anh ta cầm điện thoại gởi tin nhắn, nghe thấy âm thanh Cố Tư đi vào, cúi đầu nói: “Tôi vừa tìm người hỏi một chút, gần đây bà Trì đều là ở bên nhà họ Phương, không biết bây giờ theo ba Trì Uyên trở về, hay là tiếp tục ở lại nhà mẹ đẻ.”

Nói xong Chương Tự Chi cười: “Cô nói, bà Trì đến đây xin lỗi, Trì Uyên có biết chuyện này hay không.”

Cố Tư nháy mắt, lấy điện thoại ra: “Thật ra vừa rồi tôi có nhận được tin nhắn của Trì Uyên.”
Lúc tin nhắn Trì Uyên gửi tới, vừa hay cũng là lúc Trì Chúc và bà Trì tới.

Cô cũng chưa nhìn nội dung tin nhắn.

Bây giờ không có việc gì nữa, Cố Tư mở tin nhắn ra.

Trì Uyên vẫn là không nói lời có ích nào, chỉ nói một lúc nữa sẽ đến, có việc cần cô và anh thương lượng một chút.

Cố Tư cũng không rõ ràng về việc cô và anh còn có gì phải thương lượng nữa, hình như là những gì nên nói đều nói hết rồi mà.

Cô xóa tin nhắn đi, sau đó nhìn sang Chương Tự Chi, “ Anh mau ăn đi, ăn xong đi về đi nha, tôi cần ngủ một lát.”

Chương Tự Chi tự minh cầm bát đũa đi tới, “ Được được được, biết rồi.”

Anh ta cũng không phải không có não, biết chắc là trong tin nhắn Trì Uyên đã nói điều gì đó, Cố Tư muốn anh rời đi.

Có điều đối với chuyện Cố Tư và Trì Uyên sắp nói tới đây, Chương Tự Chi cũng không quan tâm lắm.

Anh ta ăn cơm, dọn dẹp rồi đi, trước khi đi, còn dặn dò Cố Tư đóng cửa.

Cố Tư có chút thiếu kiên nhẫn, trả lời ừ ừ hai câu.

Chương Tự Chi lúc này vênh váo rời đi.

Đợi anh ta đi rồi, Cố Tư nhanh chóng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Ninh Tôn.

Vẫn là không vì chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi có biết chuyện của bà Chương hay không.

Cô nằm lên ghế sô pha, bật ti vi lên, hai chân co lên và lắc lư, vừa nhắn tin cho Ninh Tôn, vừa xem nội dung trong ti vi.

Ninh Tôn nhắn tin lại rất nhanh, thực ra đối với việc của nhà họ Chương, anh ta cũng không biết nhiều.

Cô nói lúc Chương Tự Chi hai tuổi bà Chương bị tai nạn xe ô tô mất rồi.

Vì thế nói một cách chính xác, trong ký ức của Chương Tự Chi không tồn tại mẹ anh ta.

Cố Tư cầm lấy điện thoại, tận một lúc lâu sau mới trả lờ i Ninh Tôn một chữ ừ.

Chương Tự Chi nói cô và mẹ của anh ta rất giống nhau, nhưng thực sự Cố Tư không cảm giác được là giống chỗ nào.

Cô đặt điện thoại xuống, có phải vì chuyện này hay không, Chương Tự Chi mới đối với cô đặc biệt tốt như vây.

Có điều cậu chủ Chương này diện mạo bên ngoài hào nhoáng, không gì là không thể, vốn ra, trong cuộc đời cũng có nhiều sự hối tiếc đến vậy.

Cố Tư thở dài một hơi.

Lúc Trì Uyên đến, của phòng khách đang đóng, anh tiến lại thử để vân tay của mình, đương nhiên, không thấy có tác dụng gì cả.

Cô gái này,bình thường hay quên nhiều việc, vậy mà xóa vân tay của anh, lần nào cũng nhớ.

Cố Tư nghe thấy âm thanh, đi ra mở cửa, “ Sao thế, có chuyện gì cần nói với tôi?”

Trì Uyên nhìn quanh nhà một lượt, sau đó nói, “ Ba mẹ tôi vừa mới đến đây.”

” Đến rồi.” Cố Tư quay đầu lại ngồi lên ghế sô pha, “ Mẹ anh nói là đến để xin lỗi tôi, trời ạ, cái tư thế đó, tôi còn tưởng bà ấy là thuê người đánh tôi không thành, muốn tự mình đến xử lý tôi cơ đấy.”

Trì Uyên không cách nào nói về chuyện này, bà Trì là người cứng đầu, mặc dù ngoài miệng nhận sai, trong lòng nhất định cũng sẽ không thừa nhận.

Trì Chúc nói dẫn bà ấy đến xin lỗi, Trì Uyên gần như đều có thể nghĩ ra được thái độ lúc bà Trì xin lỗi sẽ như thế nào.

Trì Uyên im lặng một lúc, ng ồi xuống trước mặt Cố Tư, : “Trước kia tôi từng hứa với em, em giúp tôi xử lý chuyện Vạn Phong, em muốn gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều có thể làm cho em,tôi nói lời giữ lời, bây giờ em có thể nói ra đi.”

Cố Tư ngước mắt nhìn Trì Uyên, không nói gì ngay lúc đó.

Anh đến đây hóa ra là vì chuyện này.

Trì Uyên cứ tưởng cô nghe không hiểu, lặp lại một câu, “ Em muốn gì cũng được, tiền hay là tài sản cố định?”

Cố Tư cười, cúi đầu xuống, vô thức xoa vào chiếc gối bên cạnh, “ Không cần đâu, vốn dĩ tôi lúc đó thực sự là muốn kiếm tiền của anh, có điều sau đó, tôi nghĩ lại, lúc ly hôn anh đưa tôi nhiều tiền như vậy, đã đủ cho nửa đời sau của tôi rồi, nếu tôi đòi quá nhiều tiền cũng tiêu không hết, tiêu không hết thì cũng chỉ là một con số, không có tác dụng gì, thế nên tôi không cần tiền”.

Cô chầm chậm ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, “ Vậy tôi đổi điều kiện một chút nhé, Trì Uyên, điều kiện này của tôi được thay thế bằng cách, sau này chúng ta không cần có bất cứ liên quan gì đến nhau nữa, anh cảm thấy như thế nào, tôi thấy vẫn ổn, như vậy đối với chúng ta đều tốt.”

Trì Uyên ngạc nhiên, cau màu đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Tư.

Cố Tư vẫn cười, “ Tôi phát hiện ra, tôi xem như là ly hôn với anh, chúng ta vẫn luôn vướng mắc với nhau, tự nhiên, không thể nói đều là trách nhiệm của anh, đa số là do tôi, là tôi trước nay vẫn có nhiều điều không cam tâm, cảm thấy tôi có thể nỗ lực hơn một chút, có thể sẽ khiến anh có chút chút…”

Cố Tư đưa tay lên, dùng ngón trỏ và ngón cái vẽ ra một khoảng cách nho nhỏ, “ … có một chút gì đó thích tôi, có điều sau này tôi mới phát hiện ra, tình cảm của anh, tôi dường như không quá cần đến nữa, , tôi nghĩ rằng tôi sẽ có một cuộc sống tốt hơn nếu như không có anh.”

Biểu tình của Trì Uyên hoàn toàn nghiêm túc.

Nhưng Cố Tư lại cười, có vẻ vui vẻ, “ Thật đó, Trì Uyên, tôi thấy anh cũng vậy, không có tôi, công việc và gia đình của anh có thể sẽ thuận lợi hơn, anh kết hôn với một cô gái có thể giúp đỡ anh, ví như Tùy Mị, sau đó sự nghiệp phát triển mạnh, gia đình hạnh phúc viên mãn, anh xem, tốt biết bao, anh sẽ là người chiến thắng trong cuộc đời, chính tôi, chính tôi là người cản trở anh, và tôi là kẻ cản đường trên con đường thành công của anh.

Cô càng nói, Trì Uyên càng không muốn nghe, anh nhìn Cố Tư, “ Em biết thứ tôi cần là gì sao.”

Cố Tư dừng lại một lát, ờ một tiếng, “ Đúng vậy, tôi lại bắt đầu tự nói tự nghe rồi, việc của anh, tôi là không có tư cách nói, phụ thuộc vào chính bản thân anh, ha ha ha.”

Cô cười tiếng sau cùng, cười thực sự rất vụng về.

Trì Uyên nhắm mắt, thở dài ra một hơi, “ Mặc dù có chút ngớ ngẩn, nhưng Cố Tư, tôi cứ nghĩ em trước nay là thích tôi.”

Cố Tư tiếp tục ha ha ha một cách vụng về, “ Đó quả thực là ngớ ngẩn, không thích, không thích, ai tôi cũng không thích nữa.”

Nói như vậy, cũng không biết là muốn cho Trì Uyên tin lời hay là bản thân cô tự tin nữa.
Cố Tư cơ bản không xem trọng ý nghĩa của mấy lời Tử Thư bình luận.

Phải nói là lắp đặt lần này cô cũng không tham gia mấy cả, sự lợi hại này chắc chắn không phải nói về việc lắp đặt.

Cố Tư ngẫm nghĩ, trực tiếp trả lời Tử Thư vào trong wechat.

Hỏi anh ta bình luận như vậy là có ý gì.

Tử Thư bên đó trực tiếp gửi tin nhắn thoại tới, Cố Tư ngạc nhiên, cũng nhận được rồi.

Tử Thư cười, “ Cố Tiểu Tư a, tôi thật sự không biết, năng lực của cô thật lớn đó.”

Câu nói này không phải là châm biếm, nghe ra vẫn là thật lòng khen ngợi.

Cố Tư a một tiếng, “ Tôi lại vô tình lập công gì vậy?”

Tử Thư vả một cái vào miệng, “ Cô còn không biết sao, vậy để tôi nói cho cô nghe, chuyện này không được nói cho người khác biết nhá, chỉ có hai người chúng ta thôi, đây tôi nói nghe nè, một chữ cũng không được truyền ra ngoài.”

Cố Tư cảm thấy anh ta thật là lằng nhằng, “ Anh mau nói đi, tôi là loại người gì, anh còn không biết hay sao.”

Tử Thư hắng giọng, nói, “ Chính là hôm nay tôi nghe thấy cuộc điện thoại của Đại Tổng giám đốc Trì.”

Đại Tổng giám đốc Trì nói đến chính là ba của Trì Uyên.

Cố Tư không nói gì, nghe Tử Thư nói tiếp, “ Có vẻ như là gọi cho bà cụ, nói không thể tiếp tục thêm nữa, giữa chừng cũng giải thích một chút, nói không phải chỉ vì chuyện của cô bên này.”

Tử Thư thấp giọng cười, “ Đây có phải là ý muốn ly hôn không, cô xem, nói là không phải tất cả là do cô, tôi cảm thấy có liên quan một chút tới cô, thế nên tôi nói cô lợi hại, cô đã thay đổi hoàn toàn so với cô trước khi ly hôn, ba mẹ chồng cũ của cô cũng muốn ly hôn.”

Cố Tư cười lạnh một tiếng, “ Chẳng liên quan gì đến tôi cả, tôi thấy có lẽ là mẹ của Trì Uyên bà ta tự mình quá đáng rồi, người phụ nữ như vậy, là do ba Trì Uyên tính khí tốt, đổi lại là người khác sớm đã không cần bà ta rồi.”

Nói xong Cố Tư vẫn có chút hiếu kỳ, “ Có điều nói đi nói lại, cặp vợ chồng này cũng muốn bắt trend cơn sốt ly hôn?”

” Tôi cũng không rõ lắm, cô và chồng cũ của cô ly hôn, nhà họ Trì lại có thêm người nữa ly hôn, bình luận ở bên ngoài chắc chắn sẽ nổ tung.” Tử Thư vỗ vào miệng, “ Ước chừng, hai người bọn họ có lẽ sẽ ở riêng trước, nếu có động tĩnh gì lớn, cũng sẽ trì hoãn một thời gian.”

Cố Tư nghĩ ngợi, hình như cũng đúng.

Cô vẫn có chút tiếc nuối, “ Thật là, tôi còn muốn xem mẹ của Trì Uyên bà ta bị ba anh ta vứt bỏ sẽ như thế nào.”

Cái bà đó, luôn nhìn cô không vào mắt, cô vẫn muốn xem xem tính tình bà Trì sẽ như thế nào sau khi bị đánh vào mặt.

Lời ghi âm này gửi đi, Cố Tư lại thuận miệng hỏi một chút về công việc gần đây của Tử Thư như thế nào, cô quả thực là thuận miệng hỏi câu này.”

Kết quả Tử Thư hiểu sai, tưởng là cô muốn nghe ngóng chuyện của Trì Uyên, liền nói, “ Hai ngày nay người nhà họ Tùy không có đến, bây giờ mọi người đều không muốn dấy lên sự nghi ngờ, Tùy Mị không thế tiếp tục đến nữa, tốt nhất chỉ có thể là gọi điện thoại, điểm này cô yên tâm, có gọi điện đi chăng nữa thì trong điện thoại cũng không nói ra cảm tình gì cả.”

Cố Tư vỗ trán, “ Được rồi, anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe chuyện của Trì Uyên.”

Cô không muốn nghe, nhưng Tử Thư vẫn còn muốn nói, anh ta thở dài một hơi, “ Chồng cũ của cô mấy ngày trước cũng không tốt chút nào, cô là không nhìn thấy cảnh anh ta nóng lên sẽ như thế nào, tôi từ trước tới nay đều chưa từng gặp qua.”

Mặc dù Trì Uyên tính tình luôn tệ, nhưng vẫn có thể xem là sẽ kiềm chế bản thân.

Trước nay không có gì hơn ngoài một gương mặt lạnh.

Có điều bây giờ không như vậy, bây giờ biết ném đồ đạc đi.

Có nhiều lúc, anh ta đến văn phòng của Trì Uyên, vừa mở cửa liền nhìn thấy văn kiện bị vất trên nền nhà, hơn nữa Trì Uyên đứng ở bên cửa sổ hút thuốc.

Anh ta cáu gắt rất rõ.

Bây giờ với Trì Uyên trước kia, không hề giống nhau.

Cố Tư cau mày, “ Anh ta như vậy anh nói với tôi làm gì, một chút liên quan tới tôi cũng không có.”

Tử Thư thấp giọng cười không ra tiếng, “ Được rồi, cô nói không liên qua, vậy xem như không liên quan, kì thực tôi cảm thấy, chồng cũ của cô cũng là tự làm tự chịu, cô không quản anh ta, cũng là đương nhiên.”

Cố Tư ngẫm nghĩ, liền ngắt lời, “ Tôi đến cửa hàng xem, hình như là lắp đặt sắp ổn cả rồi.”

Tử Thư ừ một tiếng, “ Đúng thế, có lẽ hai ngày này, xử lý tỉ mỉ một chút, sau đó cô cần để thoáng gió vài ngày, dĩ nhiên đồ dùng đều là chất liệu bảo vệ môi trường nhưng nhiều ít vẫn có chút tổn hại đến sức khỏe.”

Cố Tư gật gật đầu, “ Được, tôi biết rồi, đợi bên đó hoàn công xong xuôi, anh nói với tôi nhé, tôi trả tiền công thợ.”

Tử Thư nhanh chóng nói , “ Chồng cũ của cô đã trả hết rồi, không cần cô trả.”

Cố Tư hứ một cái, cô chính là sợ như vậy.

Có điều cô vẫn nói, “ Tốn mất bao nhiêu tiền, anh nói cho tôi biết, tôi vẫn trả Trì Uyên, hai người chúng ta, tôi thực sự không cần anh ta phải làm như thế, tính toán rõ ràng một chút vẫn tốt hơn.”

Tử Thư khựng lại một lát rồi nói tiếp, “ Đợi sau cùng khi tất cả hoàn tất, tôi hỏi cho, cô nhất quyết trả lại cho anh ta, thì đây là quyết định của bản thân cô, xem chồng cũ của cô anh ta nói như thế nào.”

Cố Tư ừ một tiếng,nói chuyện thêm với Tử Thư hai ba câu rồi cúp điện thoại.

Cô rảnh rỗi không có việc gì, lên mạng đọc tin tức.

Quả thực sau khi xử lý xoa dịu xong, độ hot về các tin tức của Trì Uyên toàn bộ đều đã hạ nhiệt.

Dĩ nhiên vẫn có thêm các bình luận, nhưng mức tăng rõ ràng là nhỏ.

Hơn nữa gần đây Trì Uyên và Tùy Mị mỗi người đều bận rộn với việc công ty riêng, vẫn bị các phương tiện truyền thông chụp ảnh vài lần, nhưng cả hai đều ở trạng thái tươi đẹp.

Cho nên không có gì mới trong mấy bài báo này, nó chỉ nói rằng hai người dường như không bị ảnh hưởng bởi dư luận.

Nhìn từ góc độ này, có vẻ như những điều trước đây thực sự chỉ là chiêu trò của giới truyền thông.

Cố Tư cười, đặt điện thoại xuống, có lẽ rất nhanh mọi chuyện sẽ qua đi, cuộc sống của cô cũng sẽ có thể đi đúng hướng rồi.

Trì Uyên ở bên kia tan làm trực tiếp về nhà.

Trì Chúc về sớm hơn anh một bước.

Trì Uyên đi vào phòng khách, nhìn xung quanh, bà nội liền cất lời, “ Không cần tìm đâu, mẹ con không đến.”

Trì Uyên nhìn Trì Chúc một cái, còn chưa kịp hỏi gì, Trì Chúc đã tự mình nói trước, “ Mẹ con đang ở nhà bà ngoại, hôm nay chúng ta đã nói rõ ràng rồi, tuần sau sẽ đi lấy giấy chứng nhận ly hôn, sau đó sẽ công bố ra bên ngoài, cần tìm một thời gian thích hợp rồi nói.”

Trì Uyên mím môi, một câu cũng không nói gì.

Biểu tình của Trì Chúc xem ra không được tốt cho lắm, nghĩ đến tuổi này rồi mà còn ly hôn, trong lòng cũng không dễ chịu gì.

Bà cụ thở dài một hơi, nói với Trì Chúc, “ Bây giờ con đừng nghĩ nhiều quá, nếu Phương Tố có thể thay đổi, hai người các con không phải là không thể, nếu không thể, bây giờ ly hôn rồi cũng không có gì đáng tiếc cả.”

Trì Uyên im lặng, qua người vào phòng ăn, đối với việc Trì Chúc và Phương Tố ly hôn, anh một câu đánh giá cũng không có.

Đều là người trưởng thành cả rồi, mình làm gì tự mình hiểu rõ.

Con đường mà bọn họ từng đi qua dài hơn anh, cơ bản không cần anh đưa ra ý kiện hoặc đánh giá gì nữa.

Trì Chúc theo sau cũng đi vào phòng ăn.

Ông không có chút nào là muốn ăn, nhìn mấy thứ trên mặt bàn, lại quay người đi ra, “ Ta không ăn đâu.”

Trì Uyên chăm chăm nhìn mấy thứ trên mặt bàn, cũng đã thấy no rồi.

Có điều anh không rời đi, chỉ nói, “ Lần sau đừng làm món này nữa, ăn nhiều quá thực sự có chút mệt mỏi.”

Người giúp việc bên cạnh mau chóng vâng dạ.

Bà cụ Trì nhìn đĩa thức ăn trước mặt Trì Uyên, nhìn miếng thịt bò trong đĩa, sau đó cười không thành tiếng.

Lúc Trì Uyên và bà cụ Trì ăn cơm, một câu cũng không nói, quả thực cũng có thể nhìn nhìn ra tâm trạng của anh không được tốt cho lắm.

Bà cụ Trì mở lời, “ Đúng rồi, hôm nay bà nhận được một tin, bà cụ nhà họ Nguyễn mấy ngày nữ là đại thọ 80 tuổi, đây có vẻ là một sự kiện lớn, và chúng ta sẽ được mời, con xem con có đến đó được không.”

Trì Uyên luôn không thích tham gia mấy buổi tiệc như vậy, cau mày, “ Con không muốn đi lắm.”

Bà cụ Trì ừ một tiếng, cũng không khuyên nhủ anh, chính là nói một mình, “ Đến lúc đó cậu chủ nhỏ họ Chương cũng đến, ta nghe nói bên nhà họ Chương đó, Chương lão gia định đưa cậu con trai bất trị ra ngoài gặp gỡ mọi người.”

Trì Uyên ngạc nhiên, ngước mắt nhìn bà cụ Trì.

Bà cụ Trì cúi đầu, không nhìn thấy Trì Uyên, “ Lần trước ta thấy, cậu chủ nhỏ nhà họ Chương với Tiểu Tư quan hệ rất tốt.”
Trì Uyên nhìn bà cụ Trì nhưng bà vẫn một mực né tránh, rốt cuộc ánh mắt đó đang che giấu những gì, Trì Uyên không có cách nào phát hiện ra được.

Chờ một hồi lâu, Trì Uyên mới nói, “Bà cụ họ Nguyễn đó là bạn của bà nội sao?”

“Ừm, là bạn của bà, nhưng gần đây rất ít khi liên lạc với nhau, con cũng biết mà, lớn tuổi rồi thì không thích vận động nữa” Bà cụ cảm khái.

Bà cụ nhà họ Nguyễn lớn tuổi hơn bà cụ Trì một chút, cho nên thân thể không không khỏe bằng, bây giờ chủ yếu dựa vào người nhà chăm sóc.

Trì Uyên nói tiếp, “Vậy nên bà muốn đi thăm bà ấy sao?”

Bà cụ cười, “Bà tất nhiên là muốn đi qua bên đó một chút, lúc đầu dự định sẽ dẫn con theo, cho nên bà mới hỏi ý kiến của con”.

Trì Uyên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, “Để con sắp xếp công việc ngày hôm đó trước đã”.

Anh nói như vậy, cũng đồng thời để lộ câu trả lời của anh.

Bà cụ nở nụ cười, “Ừm, xong rồi thì nói với bà một tiếng”.

Sau đó hai người đều không nói lời nào.

Trì Uyên ăn cũng không nhiều, một lát sau đã đặt dao nĩa xuống.

Bà cụ thấy thế cũng đặt đũa xuống, “Ăn xong rồi thì lên lầu đi, bà ở dưới này nghỉ ngơi một lát”.

Trì Uyên ừm một tiếng, gật gật đầu, đứng dậy bước ra khỏi phòng ăn.

Chậm rãi trở về phòng.

Không biết vì cái gì lại cảm thấy rất mệt mỏi.

Nhưng hôm nay anh cũng không có làm việc gì mà.

Trì Uyên quanh quẩn trong phòng một hồi, lại quay người ra ngoài.

Lần này anh đi đến phòng của Trì Chúc.

Trì Chúc đang nằm ở trên giường nhìn điện thoại, dáng vẻ rất nhàn nhã, thanh thản.

Trông thấy Trì Uyên tới, Trì Chúc lập tức ngồi dậy, “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

Trì Uyên lắc đầu, đi qua ngồi trên chiếc ghế sô pha ở cuối giường, “Con chỉ muốn nói chuyện với ba một lát”.

Từ trước đến nay Trì Uyên không phải là người nhà rỗi đến mức tìm ông nói chuyện khi không có việc gì nghiêm trọng, Trì Chúc thấy vậy liền đặt điện thoại xuống giường, “Sao thế, có việc gì muốn hỏi ta sao?”

Trì Uyên nhàn nhạt cười, “Xem như thế đi”.

Anh suy tư một chút mới mở miệng, “Khi ba ly hôn với mẹ, trong lòng có khó chịu không?”

Trì Chúc sững sờ, không nghĩ tới Trì Uyên sẽ hỏi về vấn đề này.

Ông Trì có chút nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói, “Nói rằng không khó chịu thì là nói dối, nhưng rất khó chịu thì cũng không hẳn, ít nhất là cho tới bây giờ”.

Có lẽ cuộc sống gia đình ngột ngạt nhiều năm như vậy, nên trong một khoảnh khắc nào đó, ông lại có cảm giác như mình được giải thoát khỏi xiềng xích vậy.

Cảm thấy rất nhẹ nhõm, giống như là rốt cục đã được giải thoát.

Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Ba với mẹ kết hôn cũng gần 30 năm rồi”.

“Đúng vậy”. Trì Chúc cảm khái một tiếng, “30 năm nay ta và mẹ con cùng nhau đồng cam cộng khổ, trong phút chốc phải rời xa nhau như thế này chắc chắn sẽ không thể nào thích ứng nổi, nhưng tính cách của bà ấy chắc con cũng rõ, ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bà ấy không còn nể mặt hai chúng ta nữa, kết cục như bây giờ là tốt nhất”.

Trì Uyên cũng hiểu ý của Trì Chúc.

Anh chỉ muốn hỏi một việc, “Con nghe bà nói, lúc ba và mẹ kết hôn cũng không có tình cảm gì với nhau”.

Trì Chúc liền cười, “Bà ấy thật là, cái gì cũng nói với con”.

Cũng không biết là do đã ly hôn hay là vì lý do khác, Trì Chúc mở lòng nói với Trì Uyên, “Ta và bà ấy 5 năm trước khi kết hôn rất hay cãi nhau, 5 năm sau mới dần ổn định lại, ta cảm thấy, tình cảm của hai người cũng là 4 năm sau mới được hình thành”.

“4, 5 năm sao, lâu như vậy”. Trì Uyên nhẹ giọng chen vào một chút.

“Cũng không hẳn”. Trì Chúc nói tiếp, “Đúng là so với bình thường có thể sẽ lâu một chút, có người sau khi kết hôn rồi tình cảm mới bắt đầu phát triển, ta và mẹ con là ngoại lệ, tính cách bà ấy không tốt, nuôi dưỡng tình cảm với bà ấy thực sự rất khó”.

Nói xong Trì Chúc tự mình cười ha ha.

Bộ dạng này, có vẻ không phải vì chuyện ly hôn hay bất cứ mệt mỏi nào.

Nhìn giống như là vui vẻ đến nỗi không ngậm miệng được.

Trì Uyên chậm rãi thu lại biểu tình trên khuôn mặt, từ từ nhíu mày.

Trì Chúc nhìn cùng anh, “Làm sao thế? Sao lại đột nhiên hỏi ta những vấn đề này?”

Trì Uyên thở ra một hơi, “Không có gì, chỉ có chút chuyện nghĩ không ra”.

Trì Chúc nhìn Trì Uyên, “Không nghĩ ra cái gì, không nghĩ ra con cùng Cố Tư, hay là con cùng Tùy Mị?”

Biểu cảm của Trì Uyên có chút nghiêm trọng, “Con và Tùy Mị?”

Trì Chúc đan hai tay vào nhau, đặt trên đùi, “Ngày đó con và Tùy Mị tới vùng ngoại ô, sân đánh Golf”.

Trì Uyên ừm một tiếng, “Việc này lúc trước con đã nói qua rồi, cô ấy có hàng mẫu muốn đưa con xem, sau đó để tham chiếu theo”.

Trì Chúc chậm rãi lắc đầu, “Con ít khi gặp phải chuyện này nên sẽ không nhìn rõ chiêu trò”.

Về sau ông xem xét lại thái độ của nhà họ Tùy mới hiểu thấu sự việc ngày hôm đó.

Trì Chúc chậm rãi từ trên giường bước xuống, đi đến bên cửa sổ, “Con và Tùy Mị đáng lẽ không nên một mình đi đến đó, mặc kệ là bởi vì cái gì, thân phận của hai con không thể tùy tiện gặp mặt riêng như vậy”.

Nói xong, Trì Chúc lập tức thay đổi ngữ khí, “Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, nói thêm cũng vô dụng, đừng nghĩ nhiều”.

Trì Uyên không muốn nghĩ cái gì Tùy Mị không Tùy Mị, việc đó đã qua, không để ý nữa.

Trì Chúc quay đầu nhìn Trì Uyên, “Sau này trong công việc, con nhớ chú ý một chút là được”.

Trì Uyên cũng đứng dậy, “Con biết rồi”.

Sau đó hai người lại nói một chút về việc hợp tác với nhà họ Trì, rất hời hợt.

Trì Uyên không có kiên nhẫn, cũng rời khỏi phòng của Trì Chúc.

Anh trở về phòng, ngồi trên giường, lông mày vẫn cau lại.

Sau một lúc lâu, anh ôm ngực, nhịp tim đập có chút nhanh.

Cảm giác này, thật là bực mình.

Trì Chúc và bà Trì mất bốn năm mới bồi dưỡng nên tình cảm.

Anh và Cố Tư mới kết hôn một năm, còn chưa tiếp xúc với nhau nhiều, làm sao lại có cảm giác không giống như là người sẽ có thể nảy sinh tình cảm.

Trì Uyên rõ ràng chính mình là hạng người gì.

Có lẽ là do lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm, anh đã đề phòng rất kỹ càng.

Cũng không phải là người có thể tùy tiện nảy sinh tình cảm với người khác.

Nhưng nói một chút tình cảm cũng không có, những cảm xúc kì lạ này, lại không giống như bởi vì không quen.

Trì Uyên thở ra một hơi, bực bội đứng lên lấy hộp thuốc lá ra.

Lúc châm thuốc liền nhắn tin với Tử Thư, chủ yếu là hỏi lịch trình tiếp theo của bản thân.

Thực ra nếu không hỏi, trong lòng anh cũng đã có dự định sẵn.

Tử Thử bên kia có chút bất ngờ, nhưng vẫn tỉ mỉ liệt kê gửi anh.

Kỳ thật không có chuyện gì.

Anh nghĩ nghĩ, thuận tay gửi tin nhắn cho Chương Tự Chi trong app Wechat này.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Chương đang ở trong câu lạc bộ đó đánh mạt chược.

Chơi với ba người nhân viên phục vụ.

Cũng không biết ba người này cố ý hay là đần thật, Chương Tự Chi một mình ăn ba nhà.

Chiến thắng quá dễ dàng, cũng không có hứng chơi nữa.

Ba người này quả thực là vẽ đường cho hươu chạy, anh thiếu cái gì cho anh cái đó.

Rõ ràng là không muốn chơi.

Chương Tự Chi nhận được tin nhắn của Trì Uyên, trực tiếp khoát tay, để ba người kia xéo đi.

Ba người kia cảm động đến rơi nước mắt lui ra ngoài.

Xem chừng chỉ mong Chương Tự Chi thả bọn họ ra.

Chương Tự Chi đọc tin nhắn liền trả lời lại bằng tin nhắn thoại qua, “Đúng vậy, tôi đến lúc đó cùng đi với cha, cậu cũng phải đến”.

Chương Tự Chi bản tính trời sinh vốn không thích chờ đợi lâu, sau khi gửi tin nhắn thoại đi liền nghĩ ngợi, quyết định tự mình gọi điện cho đối phương.

Từ trước đến nay, Trì Uyên không bao giờ chủ động liên lạc với anh thế này.

Lần này chắc có việc gì quan trọng.

Trì Uyên bên kia trực tiếp bắt máy, alo một tiếng.

Chương Tự Chi tựa lưng vào ghế, “Sao cậu lại đột nhiên hỏi tôi về vấn đề đó, làm sao thế, cậu cũng muốn ghé qua, muốn cùng tôi trở thành một cặp sao, không được đâu, hai chúng ta là nam, hơn nữa tôi cũng đã có cặp rồi, cậu tốt hơn hết nên đi tìm người khác đi”.

Trì Uyên cũng không còn cách nào hỏi tiếp, cái tên Chương Tự Chi này, lời nào cũng nói ra được.

Thế là Trì Uyên cũng thuận miệng hỏi một câu, “Cậu có cặp rồi? Ai vậy?”

Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Tôi nói ra rồi cậu sẽ không vui đâu”.

Chỉ cần anh ta nói như vậy, không cần phải nói là ai, Trì Uyên cũng đã biết.

Anh cười nhạt một chút, “Là Cố Tư à, cô ấy đồng ý sao?”

Chương Tự Chi cười, “Đương nhiên là đồng ý rồi, tôi chỉ cần đưa ra đề nghị cô ấy liền đồng ý, quan hệ giữa tôi và Cố Tư không như người ta nghĩ đâu”.

Trì Uyên lãnh đạm nói một câu, “Thật sao?”

Căn bản Chương Tự Chi cái gì cũng không nghe, còn tự mình nói, “Quan hệ giữa hai người chúng tôi cũng không tệ, Cố Tư rất hợp với tôi, cô ấy không xem tôi như người ngoài, lần trước vào lúc sinh nhật của chú hai , Cố Tư đã mang bộ trà ở nhà tôi tặng cho chú ấy đấy, cậu xem xem, mối quan hệ của chúng tôi là người dưng nước lã, hay giống như người một nhà với nhau”.

Trì Uyên sững sờ, “Bộ trà đó là của nhà cậu sao?”

“Đương nhiên rồi, đồ tốt như vậy, nơi khác làm gì có”. Chương Tự Chi đáp lời với một chút kiêu hãnh.

Nói xong liền hỏi tiếp Trì Uyên, “Chắc là cậu thấy rồi chứ, đồ tốt đấy nhá, tôi không tiếc tiền tặng cho cô ấy, cô ấy ngược lại cũng không từ chối, cậu xem, quan hệ chúng tôi không bình thường đâu”.

Cậu ta ở bên này thổi phồng mối quan hệ giữa mình và vợ trước của Trì Uyên, bản thân lại cảm thấy rất vừa ý.

Trì Uyên âm thầm cười một cái.

Mặc dù Tự Chi thân thiết với Cố Tư nhiều hơn so với Ninh Tôn, nhưng cũng không nghi ngờ gì.

Loại người này, giống như là đã thân thiết từ lâu.

Quen thuộc đến nỗi, đối phương cũng không thể hiểu nổi.

Trì Uyên không muốn bàn về chuyện này, ngẫm nghĩ một hồi liền hỏi, hôm đó bọn họ mấy giờ sẽ đến.

Nhưng nghe nói, tiệc mừng thọ của cụ bà nhà họ Nguyễn, bọn họ sẽ tổ chức liên tục trong một ngày.

Từ buổi sáng đến tận đêm khuya, còn có khâu rút thăm trúng thưởng.

Chương Tự Chi lại không nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà Trì Uyên hỏi, anh cũng liền nói, “Vẫn nên đi sớm một chút, đi trễ thì lại không lịch sự lắm”.

Cậu ta lại còn có thể chú ý đến lễ nghi sao, thật biết cách khiến người khác kinh ngạc.

Trì Uyên ừm một tiếng, “Tôi biết rồi, cứ như vậy đi”.

Chương Tự Chi vẫn còn nán lại, “Cậu nhắn tin cho tôi chi vậy, không phải muốn đi cùng nhau chứ”.

Trì Uyên cười cười, “Cậu nghĩ nhiều rồi”.

Nói xong liền cúp máy.

Chương Tự Chi còn alo mấy lần.

Đến khi không nghe thấy bên kia đáp lại nữa, anh mới ngậm ngùi nhìn điện thoại, “Thật là, muốn tán dóc một chút thôi, dù sao lúc này ai cũng đang rảnh mà”.

Đáng tiếc, không ai có thể trả lời anh.

Sáng hôm sau, Trì Uyên xuống lầu nhìn thấy bà nội, liền nói rằng mình có thể tham gia tiệc mừng thọ của cụ bà nhà họ Nguyễn.

Bà nội gật gật đầu, “Tốt, hôm đó nên tới sớm một chút”.

Trì Uyên gật đầu, “Được”.

Sau khi cùng bà cụ ăn sáng xong, Trì Uyên đi làm.

Trên đường đi đến công ty, anh nhận được một cuộc điện thoại của Tùy Mị.

Cũng không nói việc khác, chỉ nói có một phần văn kiện nhập hàng đã gửi cho anh.

Chuyện nhỏ như vậy, căn bản không cần thiết phải gọi điện thoại tới.

Trì Uyên cũng lãnh đạm nói ra một chữ ừm.

Tùy Mị không lập tức tắt điện thoại, “Anh còn chưa tới công ty à?”

Trì Uyên lại ừm, Tùy Mị liền cười, “Em thảm lắm luôn, hiện tại đang ở công ty, tối qua lại tăng ca hết một đêm, hôm nay lại còn tới sớm, lúc trước em còn ao ước muốn ngồi làm việc ở trong văn phòng, bây giờ mới phát hiện, các anh cũng thật không dễ dàng gì”.

Tán dóc như thế này, Trì Uyên thực sự rất không thích.

Nhất là cùng một người không đặc biệt quen.

Anh còn chẳng buồn nhả ra chữ ừm nào.

Tùy Mị ngay từ đầu vẫn chưa phát hiện, còn phấn khởi nói, “Đêm qua, em tăng ca đến hoa mắt chóng mặt, sau đó lại đột nhiên hiểu ra nỗi vất vả của các anh, người ngoài nhìn vào các anh rất nhàn hạ thoải mái, làm hết công việc liền kiếm được tiền, nhưng kỳ thật, tất cả mọi người đều phải nỗ lực rất nhiều, bất kể ở thời đại nào, cho đi và nhận lại luôn luôn tỉ lệ với nhau”.

Trì Uyên vẫn là không nói lời nào.

Lần này, Tùy Mị mới cảm thấy tán gẫu lúc này hình như không phù hợp cho lắm.

Cô alo một hồi, “A Uyên, anh còn ở đó không?”

Trì Uyên dừng một chút mới lên tiếng.

Tùy MỊ có thể nhìn thấy rõ ràng, Trì Uyên trong điện thoại rất hời hợt với mình.

Cô nở nụ cười, “Anh đang lái xe sao, vậy em không quấy rầy anh nữa, phải chú ý an toàn”.

Trì Uyên chỉ ừm.

Tùy Mị liền cúp điện thoại.

Trì Uyên ném điện thoại sang một bên, một chút biểu tình thay đổi trên khuôn mặt cũng không có.

Mặt khác, mới sáng sớm Cố Tư đã đến cửa hàng kiểm tra tiến độ hoàn thiện, hai người thợ trông thấy cô, vừa vặn liền đến nói với cô, hôm nay đã làm rất tốt, rất nhanh đã làm xong hết toàn bộ, đợi thông thoáng mấy ngày nữa là sử dụng được rồi.

Bảng hiệu còn chưa làm, nhưng mà vật này làm rất nhanh.

Cố Tư nói tên mình chọn được cho thợ nghe.

Người thợ có chút ngạc nhiên, “Cái tên này, ngụ ý không tốt gì cả”.

Cũng không phải, “nhớ mãi không quên”, không có ấn tượng lắm.

Đúng là như vậy, mặc dù nghe không hợp tai, nhưng lại rất thực tế.

Con người mà, phải học cách tiếp nhận hiện thực.

Mặc dù hiện thực không đẹp như mộng tưởng.

Cố Tư nói rằng không sao đâu, anh cứ vậy mà làm theo.

Cố Tư nghĩ nghĩ, vẫn là nên hỏi một chút, trang trí như thế này, hết thảy bao nhiêu tiền.

Anh thợ lại được phen bất ngờ, “Khoản tiền đó anh Trì đã thanh toán hết rồi, lại cho rất nhiều, chúng tôi bây giờ còn chưa dùng hết, còn lại đang định trả lại anh ta”.

Trước đó Trì Uyên đã trích một khoản tiền cho bọn họ, có thiếu thì bù vào.

Cố Tư gật gật đầu, “Việc này, anh ấy đưa các anh bao nhiêu, khoản này để tôi trả, các anh mang tiền anh ấy đưa trả lại cho anh ấy”.

Người thợ không biết Cố Tư và Trì Uyên xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn phải dựa theo tình hình mà nói.

Cố Tư rất rộng rãi, lập tức chuyển tiền cho mấy người thợ..

Cô nói, “ Về phía Trì Uyên, các anh mang tiền trả lại anh ta, nói rằng khoản này để tôi trả, tôi không muốn làm phiền anh ta nữa”.

Người nọ cũng nhanh chóng đồng ý, cũng không có hỏi gì thêm.

Cố Tư kiểm tra một chút, cảm thấy cũng không tệ, liền rời đi.

Bọn họ cũng thật nhanh, ban sáng Cố Tư vừa chuyển tiền, giữa trưa Trì Uyên liền gọi điện thoại đến, hỏi cô xảy ra chuyện gì.

Lại còn chuyện gì nữa, chẳng phải rất rõ ràng rồi sao

Cố Tư lập tức giả bộ hồ đồ, “Chuyện gì là chuyện gì?”

Trì Uyên mở miệng, “Bọn họ trả tiền lại cho tôi, còn nói là ý của em”.

Cố Tư a một tiếng, “Cái này đúng là ý của tôi, đồ trang trí trong cửa hàng này tôi phải chi tiền ra, dùng tiền của anh ai biết lại xảy ra chuyện gì, không yên tâm”.

Trì Uyên cười nhạt một chút, “Bây giờ em lại cảm thấy nghi ngờ tôi sao?”

Cố Tư ừm một tiếng, “Đúng vậy, trước đó không nhận thức được cho nên mới mặt dày, bây giờ thì biết rồi, tự nhiên muốn phân rõ ranh giới, không thể cứ bám lấy anh mãi”.

Cô từ trước đến nay đều không muốn chịu thiệt thòi, cái này Trì Uyên cũng biết.

Vài giây đồng hồ sau, anh liền nói một câu, “Được rồi”.

Sau đó trực tiếp cúp máy

Cố Tư sững sờ, được rồi là có ý gì vậy trời.

Cũng không lâu lắm, cái con người vừa nói được rồi kia, trực tiếp lái xe tới nhà cô.
Cố Tư không biết tại sao lại có chút sợ hãi nên vội vàng chạy tới, khóa trái cửa lại.

Sau đó dựa lưng vào cánh cửa.

Dáng điệu xuống xe vừa rồi của Trì Uyên có vẻ tức giận.

Mặc dù Cố Tư không hiểu rõ anh đang tức giận điều gì, nhưng cô cảm thấy vẫn nên khóa người này ngoài cửa cho an toàn.

Trì Uyên bước đến và mở cửa hai lần nhưng không mở được.

Anh trực tiếp nói: “ Cố Tư, anh biết em đang ở bên trong, mở cửa .”

Nhất định sẽ không mở cửa đâu.

Nhưng Cố Tư cũng biết rằng cô không thể trốn.

Cô cũng mở miệng nói: “Anh đến đây làm gì? Lần trước tôi đã nói rất rõ với anh rồi, tôi không muốn có bất kì liên quan gì đến anh. Bây giờ số tiền tôi nợ anh cũng đã trả hết rồi. Anh đi nhanh đi.”

Trì Uyên cười lạnh: “em trước mở cửa đi, chúng ta mặt đối mặt nói.”

Cố Tư không dám, cô nhớ dáng vẻ lần trước Trì Uyên phát điên bóp cằm cô ở tầng hai.

Cô sờ cằm mình, lần trươc bị bóp một lần, mất vài ngày cảm giác khó chịu mới biến mất. Cô không muốn nếm lại mùi vị đó chút nào.

Cố Tư nói không: “Đây là nhà của tôi, tôi không muốn anh vào, anh mau rời đi.”

Trì Uyên giọng nói có chút lạnh lùng, “Thực sự có tiền đồ.”

Cố Tư không nhìn thấy dáng vẻ của Trì Uyên vì thế nỗi sợ hãi cũng không nhiều lắm, cô ngểnh cổ, “Anh đi nhanh lên, lát nữa để người khác biết. Biết không chừng lại đăng tin tức gì đó. Anh cảm thấy anh vẫn chưa đủ nổi tiếng sao? “

Nói xong, cô lại nói: “Nhưng tôi sợ rồi, Trì Uyên, vì anh mà tôi hiện tại không dám ra khỏi nhà. Anh nghĩ cho tôi một chút, anh còn muốn liên lụy tôi đến mức nào nữa?”

Câu nói này làm cho Trì Uyên bên ngoài kinh Ngạc, vốn dĩ giơ tay muốn đập cửa, cuối cùng cũng không đập xuống.

Cố Tư dựa lưng vào cửa đợi một chút, liền nghe thấy âm thanh khởi động xe.

Cô cẩn thận di chuyển một chút ngó ra cửa sổ bên cạnh nhìn ra bên ngoài.

Kết quả phát hiện Trì Uyên đã lên xe và xe cũng đã nổ máy.

Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, tên đàn ông này lúc nãy vẫn còn điên cuồng.

Sau đó cả buổi chiều Cố Tư cũng không giám mở cửa nhà, ngày thường cửa sổ trong nhà đều mở nhưng hôm nay cô đã đóng hết tất cả các cửa.

Không phải là đề phòng trộm mà là đề phòng Trì Uyên.

Cô cứ sợ Trì Uyên tới không vào đước bằng cửa chính, anh sẽ nhảy vào từ cửa sổ.

Nhị Cáp còn nghĩ được đi vào bằng cửa sổ, Trì Uyên còn thông minh hơn Nhị Cáp rất nhiều.

Nhưng sự thật đã chứng minh Cố Tư đơn thuần là nghĩ quá nhiều.

Hôm đó Trì Uyên không đến, sau đó mấy ngày cũng đều không đến.

Anh không gọi điện thoại cũng không gửi tin nhắn.

Bên phía nhà họ Trì cũng không có bất khì ai làm loạn, bên phía truyền thông cũng không có tin tức mới.

Dường như quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, làm cho Cố Tư có chút không thích ứng.

Trì Uyên như vậy, thực ra là giống như ngày trước, giống như tình trạng chiến tranh lạnh.

Lần này 2 người họ đã hoàn toàn không liên hệ rồi.

Cố Tư nghĩ ngợi cảm thấy như vậy cũng tốt.

Rồi sẽ có một ngày phải hoàn toàn cắt đứt liên hệ, quan hệ giữa 2 người họ không thích hợp có bất kì liên hệ nào trong cuộc sống sau này.

Vì thế ngày này đến càng sớm càng tốt.

Trì Uyên thực sự là không đến, có điều hai ngày nay Chương Tự Chi liên hệ với Cố Tư có hơi nhiều.

Anh ta nói có tiệc mừng thọ muốn Cố Tư cùng anh ta tham dự.

Phản ứng đầu tiên của Cố Tư chắc chắn là không muốn đi.

Bây giờ thân phận của cô thế nào, làm sao có thể dễ dàng xuất hiện ở những sự kiện như thế.

Tiệc mừng thọ mà Chương Tự Chi có thể tham gia, thận phận của đối phương chắc chắn không tầm thường. Những người được mời chắc chắn cũng đều là người có mặt mũi.

Tuy rằng cô không quen biết những người đó nhưng có thể những người đó biết cô.

Nếu như đi cùng với cậu chủ nhà họ Chương mà bị người ta nhận ra là vợ cũ của Trì Uyên, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy ái ngại.

Chương Tự Chi không nghĩ nhiều như vậy, anh ta vẫn nói những lời như trước đây, nói sự kiện như vậy thực ra anh ta cũng không muốn đi nhưng ba anh ta cứ cảm thấy anh ta suốt ngày không có việc gì nghiêm chỉnh, nhất định bắt anh ta tới.

Anh ta muốn đưa Cố Tư đi theo, còn tính trong lúc buồn chán có chút an ủi, lần đầu sử dụng cách nói này còn có chút tác dụng, bây giờ còn lấy ra, Cố Tư một chữ cũng không muốn nghe.

Cô gật đầu: “Ba anh nói không sai, anh đúng thật là nên đi xem xem thế giới bên ngoài, đừng suốt ngày chỉ biết quay quanh bàn mạc chượt, cậu nhóc như anh nên đi ra ngoài gặp sóng gió,đi đi”.

Chương Tự Chi thấy chiêu thứ nhất thất bại liền nũng nịu như 1 đứa trẻ: “Đi cùng đi mà, người ta đi một mình chán lắm”

Não bộ của Cố Tư có năng lực mạnh mẽ, ngay lập tức nghĩ tới cảnh tượng Chương Tự Chi với dây chuyền vàng lớn đang nũng nịu với mình.

Quá là ghê rợn.

Cô mở miệng định nói,nhưng có lẽ bản thân Chương Tự Chi cũng ko chịu nổi, lời nói lại như bình thường: “thực ra tôi biết cô lo lắng điều gì, nhưng cô chính là cô, sao cô phải để ý cái nhìn của người khác, cô nhìn tôi xem, ai nhìn thấy tôi cũng phiền, nhưng mỗi ngày tôi đều rất vui vẻ, tôi muốn đến nơi nào thì đến nơi đó, ai cũng không ngăn cản được tôi, cảm thấy tôi phiền bọn họ có thể biến”

Cố Tư ngừng lại nghe Chương Tự Chi nói.

Anh ta nói: “cô và Trì Uyên li hôn cũng không phải là cô sai, sao cô lại không dám cho người khác nhìn, cô chỉ cần quang minh chính đại, bà đây không sợ nhìn, bà đây xinh đẹp như này”

Cố Tư cười bất ngờ.

Lời nói của Chương Tự Chi có hơi thô nhưng lý lẽ không thô, Cố Tư cảm thấy khá có đạo lý.

Chương Tự Chi thấy Cố Tư không nói gì liền nhanh chóng tự nói: “được rồi, cứ như vậy đi, việc lễ phục các thứ tôi giúp cô chuẩn bị, cô chỉ cần tới là được, đi cùng tôi tới bữa tiệc đó” Nói xong liền tắt điện thoại

Lần trước Cố Tư cũng đã từng tham gia tiệc rượu cùng với Trì Uyên cũng không có gì lo lắng, sở dĩ không muốn đi cũng là sợ bị người ta nhìn thấy nhưng sự thật cô có gì mà phải sợ người ta nhìn thấy. Cố Tư suy nghĩ thông suốt, không do dự nữa.

Mấy ngày này Cố Tư không liên hệ với Ninh Tôn, cũng không biết Ninh Tôn ở công ty thế nào.

Sau khi ăn xong cơm tối, không có việc gì làm, Cố Tư gọi điện thoại cho Ninh Tôn, kết quả bất ngờ là Ninh Tôn đang xã giao bên ngoài.

Khả năng tưởng tượng của Cố Tư rất mạnh, lại không tưởng tượng ra cảnh Ninh Tôn đang ở tiệc xã giao.

Ninh Tôn rõ ràng là đang uống rượu giọng nói trong điện thoại hơi to, hỏi Cố Tư đã ngủ chưa.

Cố Tư A một cái: “chưa đâu, nhưng cũng sắp phải đi ngủ rồi”

Ninh Tôn lại nói: “em ngủ trước đi, đợi tôi xong việc bên này, tôi tới tìm em, có lời cần nói với em”

Cố Tư nhướng mày: “có gì bây giờ nói luôn đi”.

Giữa họ còn có lời gì mà không thể nói qua điện thoại.

Ninh Tôn cười: “tôi muốn trực tiếp nói với em”

Cố Tư cũng cười: “được thôi, anh uống ít một chút, vậy tôi đợi anh”

Nói tới đây cũng đủ rồi, Cố Tư tắt điện thoại, lề mề chậm chạp dọn dẹp nhà cửa.

Bên kia Ninh Tôn cũng khá nhanh, hơn nửa tiếng sau liền gọi điện thoại tới, nói bản thân đã ra khỏi chỗ bán rượu rồi, đang đi taxi tới chỗ cô.

Cố Tư ừm một tiếng: “anh uống nhiều rồi”.

“không có, tuy rằng tửu lượng của tôi không tốt nhưng khả năng tự chủ của tôi vẫn rất tốt, ở bên ngoài tôi chưa bao giờ uống quá nhiều” Ninh Tôn còn cười.

Cố Tư thấy vậy cũng yên tâm: “Tôi ở phòng khách đợi anh”

Ninh Tôn tắt điện thoại, Cố Tư ở trong phòng khách mở ti vi lên.

Cửa phòng mở chủ yếu là để chút nữa có thể nhìn thấy Ninh Tôn xuống xe, thời gian cũng không phải là còn sớm nữa, Cố Tư lúc nãy đã tắm rửa và thay đồ ngủ.

Tóc cũng gần khô không ướt, ngồi trên sofa ôm lấy 2 chân, Trì Uyên ở cách đó không xa nhíu mày.

Tài xế chầm chậm quay đầu nhìn Trì Uyên: “Thưa ngài, chúng ta ở đây nửa giờ rồi, anh không qua đó sao”

Trì Uyên không nói gì chỉ nhìn Cố Tư ở phía bên kia.
Thực ra xe dừng cách đó không quá xa, vừa rồi Cố Tư có đi ra và nhìn xung quanh.
Trì Uyên cho rằng cô có thể nhìn thấy mình.
Tuy nhiên, mắt của Cố Tư không tốt lắm căn bản là không phát hiện ra anh.
Trì Uyên cứ ngồi như vậy, hôm trước anh cũng có tới, nhìn thấy Cố Tư đang tưới nước cho hoa.
Một mình cô cuộc sống quá là thoải mái tự tại.
Rời xa mình dường như cô ấy ngày càng tốt hơn.
Cứ vậy chờ đợi một lát, bên cạnh có xe đi tới, vừa hay đỗ trước cửa nhà Cố Tư.
Đèn đường ở lối vào sân sáng lên Ninh Tôn vừa xuống xe.
Hồi lâu sau Trì Uyên mời “hừ” lên một tiếng rồi cười.
Anh đã nói mà, tối muộn như vậy Cố Tư không ngủ còn mở của là ý gì.
Hóa ra là đợi người.
Ninh Tôn mới vào tới sân, Cố Tư đã nhìn thấy anh ấy, cô đứng dậy bước tới chỗ Ninh Tôn: “Tôi vừa pha trà cho anh, uống chút giải rượu đi”
Ninh Tôn chầm chậm bước vào phòng khách, nước trà đã để sẵn trên bàn rồi.
Ninh Tôn đi tới ngồi đối diện với Cố Tư, cúi dầu nhìn cốc trà, sau đó cười: “đặc biệt cho tôi sao?”
Cố Tư gật đầu, “vâng, anh không thấy, tôi còn không tự rót cho mình sao, tôi sợ uống trà vào ban đêm sẽ không ngủ được, nên tôi chỉ ngâm một chút cho anh.”
Ninh Tôn cẩm cốc lên, nhiệt độ vừa đủ.
Anh uống một ngụm hết nửa cốc, thực ra lúc nãy anh ấy uống không nhiều, tửu lượng của anh ấy cũng không tốt, đương nhiên không dám uống thoải mái.
Ninh Tôn bỏ cốc xuống: “thực ra hôm nay tôi không được vui, sau khi nhận được điện thoại của em, trong lòng dễ chịu hơn một chút”
Sáng nay anh ấy đã cãi vài câu với Ninh Bang, Ninh Bang có chút không vui còn thuận miệng nói một câu: “con với mẹ tính tình y chang nhau ”.
Câu nói này không dễ nghe, Ninh Tôn lập tức phản bác: “vậy thì quá tốt rồi, con thật sự sợ rằng bản thân sẽ giống ba, vậy mới thật sự làm người ta thất vọng”
Vì chuyện này mà cả ngày hôm nay tâm tình của anh ấy đều không được tốt.
Kể cả cuộc xã giao vừa nãy, anh đều không vui nổi.
Phó tổng giám đốc Trương cũng cố gắng điều chỉnh bầu không khí nhưng nhưng tâm trạng của anh luôn tồi tệ.
Cho đến khi có cuộc gọi đến của Cố Tư.
Ninh Tôn nói: “lúc em gọi đến, không biết vì sao tôi đột nhiên nghĩ lại cảnh lần trước đi cùng em tới công ty nhà họ Ninh”
Cố Tư suy nghĩ, hôm đó cô cùng Ninh Tôn đi tới công ty nhà họ Ninh hình như cũng không phát sinh chuyện gì đáng nhớ.
Cố Tư mỉm cười: “sau đó thì sao, nghĩ ra gì rồi, nghĩ tới Ninh Tiêu hay là Ninh Tương”
“không phải” Ninh Tôn mở lời: “chỉ nghĩ tới em”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào Cố Tư.
Cố Tư vốn dĩ cũng không nghĩ ra điều gì, cô tự nghĩ hôm đó bản thân không làm điều gì.
Kết quả nhìn biểu cảm nghiêm túc của Ninh Tôn, ánh mắt có một chút dịu dàng, nụ cười trên khuôn mặt cô từ từ biến mất.
Cố Tư kêu lên: “ý của anh là gì, anh nghiêm túc như vậy , làm tôi hơi ngại rồi đó”
Vài phút sau Ninh Tôn mới cười: “thực ra hôm đó em đã biết là tôi lợi dụng em rồi chứ”
Cố Tư ngạc nhiên, mím môi không nói gì. Không nói gì cũng gần như ngầm thừa nhận.
Cố Tư thở ra một hơi: “anh lúc đó thật sự có ý muốn lợi dụng tôi, sau đó anh biết là tôi đã phát hiện ra rồi.”
Nhưng lúc đó cô không hỏi, anh cũng không nói
Một lúc sau cô cười: “không sao, đều là những thứ vô hại, tôi rất vui khi giúp được anh”
Ánh mắt của Ninh Tôn càng ôn hòa, anh dần ngồi thẳng người: “thật ra bao nhiêu năm nay gặp qua rất nhiều người, em là người đầu tiên không so đo gì cả, nguyện ý giúp tôi”
Cố Tư không biết Ninh Tôn rốt cuộc muốn nói điều gì, chỉ cảm thấy tình trạng của anh ấy dường như có gì đó không ổn.
Ninh Tôn nhìn Cố Tư: “Cố Tư có một số lời nếu như anh không uống rượu anh cũng không dám nói, hôm nay anh mượn rượu muốn nói với em tâm sự trong lòng anh, Cố Tư, thực ra…….. ”
“ây, thật là trùng hợp,cậu Ninh cũng ở đây sao” đột nhiên có người ngoài cửa lên tiếng.
Cố Tư bị dọa giật mình, thiếu chút bật dậy khỏi ghế sofa
Trì Uyên đứng ở cửa, hai tay đút túi quần, không biết anh ta đến lúc nào.
Cố Tư mở miệng, tên này mấy ngày không xuất hiện, đột nhiên xuất hiện ở cửa như bóng ma, không biết là muốn làm gì
Những lời Ninh Tôn muốn nói bị Trì Uyên ngắt lời, không có cách nào nói ra được.
Anh ta nhăn mặt nhìn Trì Uyên.
Ngược lại Trì Uyên lại cười, chậm rãi bước vào: “Tình cờ đi ngang qua, muốn vào đây xem thử.”
Cố Tư nhăn mặt, đi qua thì đi qua, vào đây có gì hay mà xem.
Trì Uyên đi đến, trực tiếp ngồi xuống cạnh Cố Tư cúi đầu nhìn bàn trà.
Trên bàn có một bình trà và một cốc trà.
Trì Uyên nhìn qua một lượt rồi thu lại ánh mắt, sau đó nói “Cậu Ninh đây là mới xong tiệc xã giao? ”
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Ngài Trì cũng rảnh rỗi quá, không ngờ lại gặp được anh ở đây”
Trì Uyên cười ha ha: “dạo này công việc của tôi không nhiều, thời gian rảnh cũng nhiều đương nhiên là đi loanh quanh loanh quanh rồi”
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, hạ thấp giọng nói: “anh tới đây làm gì”
Trì Uyên nheo mắt nhìn Cố Tư: “nói với em rồi đó, đi ngang qua”
Đồ ngốc mới tin anh đi ngang qua, khoảng cách ở đây tới đường cái không hề gần, đi ngang thế nào cũng không thể đi ngang tới đây được.
Cố Tư bĩu môi, một lúc sau mới thu lại ánh mắt.
Lần trước Trì Uyên tới gõ cửa, đã là mấy ngày trước, sự tức giận lúc đó xem ra đều đã hết rồi.
Ninh Tôn cầm lấy cốc trà, uống một hơi hết sạch.
Vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời nói, bây giờ xem ra không có cách nào nói ra được.
Trì Uyên nghĩ nghĩ rồi đứng dậy đi vào bếp, tự lấy một cái cốc ra rồi rót một cốc trà.
Anh co chân lên dựa lưng vào ghế, như là đến địa bàn của mình vậy.
Cố Tư thực sự không chịu nổi cái tính cách này của anh ấy.
Cô không định để ý tới Trì Uyên, quay đầu nhìn Ninh Tôn: “đúng rồi, lúc nãy anh muốn nói gì với tôi”
Ninh Tôn mỉm cười: “thôi vậy, đợi sau này có cơ hôi, tôi lại nói với em”
Trì Uyên ngước mắt nhìn Ninh Tôn, cốc đặt cạnh miệng, khóe miệng dường như có phản ứng khẽ nhếch lên.
Cố Tư không biết nhiều như vậy ôh một cái: “được thôi”
Nói xong câu đó, bầu không khí có chút nhạt nhẽo, Ninh Tôn và Trì Uyên đều không nói gì, Cố Tư cũng không biết phải nói gì.
Điện thoại của Cố Tư được đặt trên bàn trà, Trì Uyên nhìn nhìn sau đó cầm: “cái điện thoại này em dùng cũng lâu rồi nhỉ”
Cố Tư hứ một tiếng: “anh làm gì vậy”
Trì Uyên cầm điện thoại: “Tôi nhớ cái này là anh mua cho em”
Cố Tư ngơ ra, chiếc điện thoại này đúng thật là Trì Uyên mua cho cô.
Lúc đó cô được gả cho Trì Uyên, vẫn còn dùng điện thoại linh tinh.
Cũng không biết là do Trì Uyên cảm thấy giá chiếc điện thoại rẻ tiền hay là do lúc đó thấy cô than phiền có chút đơ, nói chung ngay hôm đó cho Tử Thư thay cho cô chiếc điện thoại khác.
Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên: “sao thế, tính toán cả tới chiếc điện thoại ư?”
Trì Uyên cười không nói gì chỉ nhanh chóng nhập mật khẩu, kết quả là mật khẩu sai, quả nhiên anh đã đoán được trước.
Người phụ nữ này,không đề phòng Nhị Cáp, mà ngược lại phòng bị anh rất kỹ càng.
Trì Uyên ném điện thoại cho Cố Tư: “không phải, không phải tính toán với em, chỉ có điều nhìn thấy rồi nghĩ đến thôi”
Cố Tư cầm lấy điện thoại cất đi.
Trì Uyên nói tiếp: “trong tài khoản, anh có chuyển cho em một khoản tiền, con người anh nói là làm, lúc đầu nói như nào thì bây giờ tính như thế”
Cố Tư ngạc nhiên nhanh chóng mở khóa điện thoại, mở tài khoản ra xem. Đúng là Trì Uyên có chuyển cho cô một khoản tiền lúc buổi chiều.
Cô kiểm tra kí tự, người đàn ông này quả nhiên là hào phóng
Cố Tư xụ mặt: “ý của anh là gì?”

Vẻ mặt Trì Uyên nghiêm túc :”Tôi đã nói sẽ bù đắp cho em, em quên rồi sao?”
Cố Tư nhìn điện thoại, một lúc sau mới gật đầu, cũng không có ý định tiếp tục nói về chuyện này :”Được rồi, xem như hai bên chúng ta đã thỏa thuận xong. Sau này, không ai nợ ai!”
Như vậy, hai người đã hoàn toàn tính toán xong, về sau có thể không cần lui tới.
Trì Uyên cười, không rõ ý gì.
Ninh Tôn ở bên cạnh nhắm mắt lại, hơi bất đắc dĩ.
Anh ta trực tiếp đứng lên :”Thôi muộn rồi, anh về trước đây”
Nói xong liếc mắt nhìn Trì Uyên.
Trước đây, Trì Uyên là người rất sĩ diện. Ninh Tôn nhìn như thế, ai cũng hiểu rõ là ý gì.
Cuối cùng, cũng không biết tại sao.
Trì Uyên dường như bỏ qua gợi ý của Ninh Tôn, liếm môi nói :”Anh về thong thả nhé!”
Cố Tư ở bên cạnh tức giận đến bật cười :”Anh cũng đi nhanh lên, không còn sớm nữa, anh không nghe thấy à?”
Trì Uyên cúi đầu, nhấp một ngụm nước trong ly :”Uống xong sẽ đi”.
Ninh Tôn nhìn Trì Uyên một chút, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn Cố Tư :”Vậy tôi đi trước!”
Anh ta thầm nghĩ Trì Uyên sẽ không dám làm chuyện bậy bạ với Cố Tư.
Tính tình của Cố Tư, cũng không dễ bị bắt nạt.
Cố Tư tiễn Ninh Tôn ra ngoài, hai người đứng ở trước cổng.
Ninh Tôn giục cô nghỉ ngơi sớm, đóng cửa, cửa sổ cẩn thận.
Ngồi trên ghế sofa, Trì Uyên lấy điện thoại di động của Cố Tư.
Màn hình vẫn chưa khóa, vừa kịp.
Cố Tư quay sang nhìn Ninh Tôn hai lần :”Những gì vừa nãy anh muốn nói, thật sự ko nói nữa sao? Có phải có chuyện gì gấp không? Cần tôi giúp, anh cứ nói. Không thành vấn đề”.
Ninh Tôn cười cười :”Không có gì, không có gì. Tôi đi đây”
Cố Tư gật đầu :”Đi đường cẩn thận”.
Sau khi Ninh Tôn đi hẳn, Cố Tư quay người đi về phía phòng khách.
Nụ cười trên mặt cô không còn nữa.
Chỉ là khi bước tới cửa, Cố Tư mới nhận ra Trì Uyên đã không ngồi trên sofa từ lâu.
Cố Tư nghĩ, tên đàn ông khốn nạn này, trong thời gian ngắn như vậy lại biến đi đâu rồi.
Cô vào phòng khách, gọi Trì Uyên hai lần.
Trì Uyên cũng không đáp lại.
Cố Tư nhìn lên, đến hành lang trên tầng hai đã bật sáng.
Cô nhanh chóng chạy lên.
Quả nhiên, Trì Uyên đang ở trong phòng của cô
Anh đang đứng bên cạnh giường, nhìn xung quanh.
Cố Tư đi vào, có chút không vui :”Anh vào phòng tôi làm gì?’
Trì Uyên quay lại nhìn Cố Tư, không nói gì.
Anh ấy vào phòng chủ yếu để xem có gì trong phòng không.
Kết quả xem ra hiện tại, chỉ có đồ đạt của Cố Tư.
Mặc dù đối với Cố Tư, anh cảm thấy rất an tâm. Nhưng dù sao, cũng có một con sói vây quanh cô, anh không đến kiểm tra một chút, trong lòng sẽ thấy mông lung.
Trì Uyên quay lại nhìn, đi về phía Cố Tư.
Cố Tư lùi về sau hai bước, gằn giọng nói :” Anh đang làm gì vậy?”
Trì Uyên đi đến trước mặt Cố Tư, hai người đứng sát nhau, Trì Uyên xoay người một chút, mặt họ suýt chạm vào nhau.
Cố Tư tránh ra sau :”Anh đến gần như vậy làm gì? Chỗ rộng như thế, không đủ cho anh đứng sao?”
Trì Uyên cười :”Em đỏ mặt làm gì?”
Cố Tư nghiến răng :”Anh không xác định được tôi đang tức giận sao? Khi tức giận, mặt tôi sẽ đỏ”.
Khóe miệng Trì Uyên nhếch lên :”Muộn như vậy rồi, em còn để Ninh Tôn vào. Em thật là to gan!”
Cố Tư khịt mũi :”Muộn như vậy, tôi cũng để anh vào nữa nha!”
Trì Uyên cười nhẹ :”Tôi và Ninh Tôn có thể giống nhau sao?”
“Đúng là không giống!” Cố Tư nói thẳng :”Anh đã là quá khứ. Ninh Tôn còn có thể có cơ hội”.
Lời này ngay lập tức chặn miệng Trì Uyên, vẻ mặt Trì Uyên dừng lại, anh bất lực gật đầu :”Em thật là mạnh miệng”.
Anh nói một câu, cô trả lời một câu, còn càng nói càng nói hăng nữa.
Thật là một chút cũng không chịu thua kém.
Cố Tư lạnh mặt :”Thế nào, còn không cho người khác nói chuyện sao? Anh nói không đúng, người khác không thể phản bác à?”
Trì Uyên khẽ cau mày nhìn Cố Tư, nhưng dù sao, biểu cảm của anh cũng khá tốt.
Trước đây, tại sao anh không cảm thấy, cô gái nhỏ này khá khó tính nhỉ!
Anh lăn lộn trên thương trường một thời gian dài, miệng mồm cũng không tệ. Hầu hết mọi người sẽ im lặng khi nói chuyện với anh.
Nhưng bây giờ, cô gái nhỏ này, anh nói một câu, cô ấy chỉ hận không thể đáp trả một lúc mười câu.
Trì Uyên giơ tay lên, còn chưa kịp tiến lên, Cố Tư đã vội vàng che cằm và cổ, lùi lại một bước.
Động tác của Trì Uyên lập tức cứng đờ.
Vẻ mặt của Cố Tư hết sức phòng thủ :”Anh lại muốn làm gì nữa?”
Trì Uyên nhìn Cố Tư, thở dài một hơi, sau đó rút tay về :”Không có chuyện gì, đã muộn rồi, tôi đi trước”.
Nói xong, anh tránh người Cố Tư, bước ra ngoài.
Cố Tư nhìn theo, nhìn Trì Uyên đi ra khỏi sân, vội vàng khóa cửa lại, lúc quay lại cũng khóa luôn cửa phòng.
Cô đứng trong phòng khách, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu.
Hôm nay thái độ Trì Uyên hơi tốt, khiến cô rất ngạc nhiên.
Trước đây, người đàn ông này dường như không phải thế này.
Anh ấy thường lạnh mặt và cau mày theo thói quen.
Nhưng hôm này, anh ấy thậm chí còn mỉm cười.
Cố Tư nhớ lại, Trì Uyên dường như chưa say.
Nếu không phải là uống quá nhiều, thì chỉ có thể là phát bệnh. Cố Tư tắt đèn, đi lên lầu.
Khi Trì Uyên trở lại xe, tài xế đã ngủ say.
Anh ấy không đánh thức tài xế. Mở cửa, ngồi vào ghế sau, nhìn vào cửa sổ của Cố Tư.
Tầng một đã tắt đèn, tầng hai vẫn còn sáng.
Sau một lúc, Cố Tư đi đến kéo rèm cửa.
Trì Uyên thở ra một hơi, lấy bao thuốc từ trong túi ra, lấy một điều ra châm lửa.
Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, khi đến nhà của Cố Tư, anh tình cờ chặn được lời nói tiếp theo của Ninh Tôn.
Anh không biết tại sao mình lại vui.
Mặc dù sau đó, Cố Tư đã nói những điều khó nghe, nhưng anh không tức giận.
Anh ấy hơi cáu kỉnh trong hai ngày qua.
Anh không biết vì sao, chỉ là nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Nhưng bây giờ, sự cáu kỉnh này đã biết mất hết.
Trì Uyên hút một nửa, dập tắt điếu thuốc, ném ra ngoài, sau đó lấy điện thoại ra.
Có một yêu cầu kết bạn vừa được chấp nhận trong Wechat, đó là của Cố Tư.
Anh ấy cười, thay đổi biệt danh và ảnh đại diện Wechat.
Sự phòng bị của Cố Tư đối với anh ấy có chút nghiêm trọng. Nếu biết anh lén lút thêm bạn, đoán chừng cô ấy sẽ kéo vào danh sách đen.
Nhưng cô gái này tâm lý phòng bị thì cao, nhưng kỹ năng lại không tốt lắm.
Trì Uyên mỉm cười, lúc này mới vỗ vỗ lưng ghế lái.
Tài xế chợt tỉnh giấc :” Cậu chủ, anh đã về”.
Trì Uyên “ừ” một tiếng :”Đi thôi”
Bên kia, Cố Tư cầm điện thoại, đang vào Alipay xem số dư còn lại.
Trì Uyên hào phóng đến mức cô không biết phải làm thế nào mới tốt.
Đột nhiên cho một khoản tiền lớn như vậy, nếu bà Trì biết chuyện, có lẽ bà ta lại làm loạn lên mất.
Bà già đó, thực sự sẽ như vậy.
Nghĩ đến bà ta, tay Cố Tư vẫn có chút ngứa ngáy.
Xem xong, Cố Tư thoát ra, sao đó vào Wechat.
Trong Wechat, Chương Tử Chi đã gửi một tin nhắn, yêu cầu Cố Tư chọn một vài bộ lễ phục.
Thẩm mỹ của Chương Tử Chi là của đàn ông, Cố Tư nhìn kiểu dáng của mấy bộ lễ phục kia rất cao cấp.
Cô ấy trả lời tin nhắn, nói rằng cô ấy sẽ đi xem nó vào ngày mai.
Sau khi nói xong, Cố Tư ngẫm nghĩ, liền hỏi Chương Tử Chi có phải Trì Uyên cũng sẽ đến tiệc mừng thọ không.
Chương Tử Chi trực tiếp gọi cuộc gọi thoại, chờ Cố Tư nhận cuộc gọi, lập tức nói : Có vẻ A Uyên cũng sẽ đến đó. Tôi cảm thấy như thế rất tốt, khi gặp lại người cũ, hai người sẽ mỉm cười. Truyền thông sẽ có thông tin, còn có thể giúp hai người có danh tiếng tốt.”
Cố Tư cười ha ha :”Anh nghĩ chu đáo quá!”
Cô ấy chán nản, thoát khỏi cuộc gọi Wechat, tìm trong sổ danh bạ.
Cô thực sự có quá ít bạn bè, không hết được một giao diện.
Cố Tư dừng lại, nhìn chằm chằm vào thông tin thêm bạn bè.
Cô đã thêm nó khi nào?
Trước đây cô không có ấn tượng gì.
Cô bấm vào, xem ảnh đại diện, nhưng không có ấn tượng gì, cô nhìn lại biệt danh, cũng không nhớ rõ.
Cô ấy chưa từng xóa bạn bè trên Wechat của mình.
Một vài người trong gia đình nhà họ Trì được thêm vào trước đó.
Những người này vẫn chưa xóa mình sao?
Cố Tư cau mày.
Chương Tử Chi ở bên kia nói tiếp :”Không sao đâu. Cô cứ giữ tâm trạng bình thường với Trì Uyên là được. Tôi thực sự nghĩ đây là một cơ hội”.
Cố Tư “ừ” hai lần: “Được rồi, được rồi, tôi cũng thấy vậy!”
Cố Tư nhấp vào nhìn người kia trong danh sách ban bè.
Cố Tư cùng Chương Tử Chi nói chuyện với nhau cho đến khi ngủ thiếp đi hồi nào không hay.

Ngày hôm sau thức dậy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô ngồi trên giường, một lúc lâu sau đi mở rèm cửa sổ, thời tiết hôm nay thật tốt.

Cố Tư ngẫm nghĩ, chụp một bức ảnh, đăng lên trang cá nhân.

Thực ra, trước đây, cô không phải là người thích đăng lên trang cá nhân, bởi vì cô không có bạn bè.

Về sau, có lẽ vì muốn để Trì Uyên hiểu tâm tư của mình, nên thường xuyên đăng lên.

Chỉ là, đoán chừng Trì Uyên vẫn chưa từng xem qua.

Trì Uyên, tên đàn ông tệ bạc đó, những phần mềm xã hội này trên điện thoại của anh ta chỉ giống như đồ trang trí vậy.

Cố Tư thu dọn đồ đạc, đi tìm Chương Tử Chi.

Chương Tử Chi vẫn đang ngủ bên trong câu lạc bộ.

Cố Tư hơi bất lực vì không muốn nhìn thấy bộ dạng cởi trần của Chương Tử Chi nên đã nhờ phục vụ gọi người dậy.

Chương Tử Chi không biết Cố Tư đến làm gì.

Anh ta mặc một bộ đồ ngủ, đi chân trần, đầu tóc rối bù: “Tiểu Tư Tư, sao cô lại ở đây?”

Cố Tư bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa: “Đến xem lễ phục! Hôm qua không phải anh gửi tôi xem mấy bộ sao? Tôi tự mình chọn”

Chương Tử Chi nói; “Lễ phục không có ở đây, nó còn ở cửa hàng, mấy tấm ảnh hôm qua là người quản lý gửi cho tôi. Chờ một chút, tôi đi chuẩn bị, chúng ta đi qua xem”.

Nói xong, Chương Tử Chi lại lên lầu mà không đợi phản ứng của Cố Tư.

Anh ta chuẩn bị rất nhanh, xuống tới đã thay quần áo, chỉ có chiếc dây chuyền vàng lớn đeo trên cổ là không đổi.

Cố Tư cách xa một chút: “Anh không dám ra ngoài mà không có thứ đồ chơi này à?”

Chương Tử Chi đối với dây chuyền vàng như một bảo bối lợi hại :” Cô không hiểu, không hiểu đâu, đi thôi”.

Anh ta đưa Cố Tư đến một cửa hàng lễ phục, trông cao cấp hơn nhiều so với cửa hàng mà Trì Uyên đưa Cố tư đến trước đó. Nhưng thẩm mỹ thì xấu hơn nhiều.

Quản lý cửa hàng cũng biết Chương Tử Chi, vừa thấy anh ta đi vào, liền vội vàng đi đến đón người.

Chương Tử Chi khoác tay, ra dáng một đại gia giàu có :”Lại đây, lại đây, lấy cái hôm qua anh gửi cho tôi, mang ra tôi xem một chút”

Quản lý nhanh chóng đáp ứng, yêu cầu nhân viên phục vụ lấy lễ phục ra.

Có rất nhiều trang phục được mặc trên ma-nơ-canh.

Còn chưa mang ra tới, giọng nói của nhân viên phục vụ vang lên từ đại sảnh :” Cô Tùy, mời vào trong”.

Cố Tư hơi nhạy cảm với họ Tùy, nghe xong liền quay đầu nhìn sang.

Có hai người đi đến, được nhân viên phục vụ dẫn họ qua đây.

Đây là khu vực V.I.P, những người được đưa tới, khẳng định đều phải có thân phận.

Có thân phận, còn họ Tùy, không cần phải nói, Cố Tư cũng biết là ai.

Quả nhiên, sau vài giây, người phục vụ dẫn đến, Tùy Mị và bà Tùy.

Tùy Mị và bà Tùy khi nhìn thấy Cố Tư và Chương Tử Chi cũng sửng sốt.

Trên mặt hai người họ hơi không được tự nhiên.

Cố Tư và Tùy Mị đều là nữ chính trong tin tức trên mạng của Trì Uyên trước đây.

Nhưng danh phận, địa vị không giống nhau.

Cố Tư là vợ chính thức, còn Tùy Mị là tiểu tam.

Mặc kệ là đúng hay sai, Tùy Mị khi gặp hai người này, trên mặt đều không dễ nhìn.

Cố Tư tỏ ra rất bình thản, liếc nhìn Tùy Mị nhàn nhạt, liền thu ánh mắt.

Chờ mấy bộ lễ phục được mang ra, cô chỉ vào chiếc váy màu đen: “Cái này đi”.

Quản lý sửng sốt, nhìn Cố Tư, sau đó quay đầu nhìn Tùy Mị.

Tùy Mị chưa kịp lên tiếng thì bà Tùy đã mở miệng: “Quản lý Nhậm, hôm qua chúng tôi đã nhìn thấy bộ váy này, lúc đó chúng tôi có nói nó rất đẹp”

Cố Tư quay đầu nhìn bà Tùy: “Ngày hôm qua, tôi đã xem tất cả những bộ này, tôi đã nói tất cả chúng đều không tệ”.

Bà tà nhẹ nhàng cười :”Ý cô là gì? Nói không tệ, rốt cuộc là có ý gì?”

Chương Tử Chi ở bên cạnh nói :”Quản lý Nhậm, những gì ngày hôm qua tôi nói, đã rõ ràng rồi đúng không? Tôi đã nói những thứ này, tôi đều nhìn trúng”.

Hôm qua đúng là Chương Tử Chi nói như vậy, chủ yếu là Cố Tư không chọn ra được cái nào. Chương Tử Chi liền đáp lại nói đều rất tốt, cụ thể để hôm nay tới xem lại thêm”.

Quản lý Nhậm trông có vẻ hơi khó xử, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, vâng, vâng, câu chủ Chương đúng là đã nói điều này”.

Sắc mặt bà Tùy liền không tốt.

Sau đó Cố Tư cười, nhìn Tùy Mị: “Sao vậy? Cô Tùy thích cái này rồi?”

Nhìn xem, hai người họ, bất kể thế nào, ánh mắt đều có phần nhất quán.

Không chờ Tùy Mị lên tiếng, Cố Tư tiếp tục nói :”Thích thì cô cứ nói ra, cô mở miệng nói thì tôi không phải là không thể giúp cô hoàn thành ước nguyện, chẳng qua là một bộ quần áo, chuyện có bao lớn chứ!”

Sau khi nói xong, cô chỉ vào người quản lý :” Quản lý Nhậm, cái này, tôi tặng cho cô Tùy”.

Sắc mặt Tùy Mị có chút tái nhợt.

Mặc dù Cố Tư đang nói về quần áo, nhưng ý tứ trong lời nói này hết sức rõ ràng.

Đương nhiên bà Tùy cũng nghe ra.

Bà Tùy trực tiếp cau mày: “Cái gì gọi là cho? Vốn cũng không phải đồ của cô, bản thân mình xứng với thứ gì, trong lòng cô chắc là hiểu rõ. Chiếm lấy thứ không thuộc về mình, cuối cùng không phải cũng rơi vào cảnh tượng bị đuổi ra khỏi cửa sao?”

Còn không đợi Cố Tư tức giận, Chương Tử Chi đã đi qua, mặt không biểu tình, tay đặt lên vai ma-nơ-canh, vừa vặn ngay dây vai của chiếc váy.

Anh ta lập tức dùng lực, xoạt một tiếng, lễ phục liền bị xé toạt từ vai xuống.

Chương Tử Chi nhíu mày, chậc chậc hai cái: “Không xứng sao? Không xứng thì tôi lập tức hủy hoại nó”.

Quản lý Nhậm mở to hai mắt, không dám nói gì.

Chương Tử Chi cười ha ha: “Chiếc váy này, chúng tôi không mặc được, người khác cũng đừng hòng mặc”.

Cố Tư cười một tiếng giễu cợt.

Cái tên”cậu chủ nhỏ họ Chương” này thật sự không phải là hư danh.

Cố Tư mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ Chương Tử Chi ngang ngược, độc đoán trong nhà họ Ninh ngày hôm đó.

Quả nhiên, đây mới là anh ta.

Bà Tùy tức giận, đưa tay chỉ vào Chương Tử Chi, lắp bắp nói cậu, cậu, cậu ..một hồi lâu.

Trương Tử Chi cười một tiếng, quay đầu nhìn Cố Tư: “Cô còn thích cái nào không?”

Bên cạnh có một chiếc váy màu đỏ, nhìn cũng không tệ, Cố Tư dùng cằm ra hiệu: “Cái này đi!”

Nói xong, cô nhìn về phía Tùy Mị: “Cô thích cái này không? Nếu thích, tôi có thể tặng cô”.

Tùy Mị bĩu môi, không nói gì. Nếu nơi này chỉ có một mình Cố Tư, cô ta tuyệt đối không sợ.

Nhưng bây giờ cái tên “gậy quấy phân heo” Chương Tử Chi cũng đang ở đây.

Lão tổ tông nhà họ Chương này, người bình thường cũng không dám chọc giận, cô ta cũng không dám. Cũng không phải sợ anh ta cái gì, chủ yếu là cái con người hung hăng càng quấy này, thật sự một chút mặt mũi cũng không cần.

Cô ta không thể mất mặt cùng với người đó.

Thấy Tùy Mị không lên tiếng, Cố Tư quay lại quản lý Nhậm: “Có vẻ như cô Tùy không thích cái này, vậy gói lại cho tôi đi”.

Quản lý Nhậm nhanh chóng cho người mang lễ phục của Cố Tư đi gói kỹ. Lúc này, Chương Tử Chi mới mang Cố Tư đi thanh toán.

Lúc tính tiền, Cố Tư muốn tự mình trả.

Chương Tử Chi cảm thấy mình bị xúc phạm: “Tôi ra ngoài với phụ nữ, chưa bao giờ để phụ nữ phải trả tiền”

Cố Tư cười: “Lát nữa mời tôi ăn cơm là được”

Cố Tư bây giờ cũng là một tiểu phú bà, đều nhờ phúc của Trì Uyên.

Trì Uyên thật là một người hào phóng, đôi khi Cố Tư thực sự xúc động.

Cô luôn cảm thấy mình đã phải chịu nhiều thiệt thòi khi kết hôn với Trì Uyên, nhưng thật ra, kết hôn với Trì Uyên, cô đã chiếm được lợi ích lớn.

Trước đây, cô làm sao mua được những thứ này.

Chương Tử Chi hơi không vui, anh cảm thấy Cố Tư đi dự tiệc mừng thọ là vì mình, bây giờ lại để Cố Tư dùng tiền của mình để mua quần áo, lòng từ trọng của đàn ông trong Chương Tử Chi bị chà đạp. Anh ta ấn điện thoại của Cố Tư xuống, không cho cô quét hình thanh toán hóa đơn: “Lát nữa, cô mời tôi ăn cơm, hoặc lần sau tôi đến nhà cô dùng bữa, xem như hòa nhau. Tôi nói với cô này, lần này có người ngoài, tôi là đàn ông, đây là điểm mấu chốt”.

Người ngoài mà anh ta nói là mẹ con nhà họ Tùy.

Nói xong, người họ Tùy bên kia đi tới.

Cố Tư ngẫm nghĩ, liền cất điện thoại vào.

Tùy Mị chọn xong quần áo, mặt không có biểu hiện gì, chỉ làm như không nhìn thấy Cố Tư.
Chương Tự Chi cũng thanh toán luôn bộ quần áo vừa xe, sau đó dẫn Cố Tư đi ngang qua mấy người nhà họ Tùy hứ hứ vài tiếng.

Bà Tùy sắc mặt cũng khó coi.

Chắc là cũng chưa có gặp được người nào như thế ,không nể mặt bà.

Chẳng những là không nể mặt bà, còn muốn làm bà phải mất mặt ngay tại chỗ.

Chương Tự Chi đi đến cửa vẫn còn quay đầu nhìn lại mấy người nhà họ Tùy.

Bà Tùy cũng nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ.

Chương Tự Chi liếc nhìn bà Tùy, khịt mũi, ý tứ giễu cợt rõ ràng, sắc mặt bà Tùy lại thay đổi.

Cố Tư đi ra ngoài trước, sau đó gọi Chương Tự Chi, “Lão Chương, đi.”

Lúc này có ô tô dừng lại cửa ra vào, bây giờ xe đi đến đây cũng khá nhiều, tất nhiên cũng có khá nhiều xe đang dừng đỗ mất trật tự.

Khi Cố Tư và Chương Tự Chi đi đến xe của mình, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe đang viết hóa đơn phạt vì đậu xe không đúng quy định.

Chủ xe cũng ở gần đó chạy đến, đang giải thích cho cảnh sát giao thông rằng mình đang có việc gấp, chỉ đậu nhanh chút xíu rồi rời đi ngay, tại vì ở đây không có chỗ trống nào khác, nên mới đành đậu ở đây một lúc.

Cảnh sát giao thông cũng không muốn nghe trình cho lắm, vẫn cúi đầu tiếp tục mở hóa đơn phạt.

Chương Tự Chi nhíu mày, nhìn chằm chằm kia cảnh sát giao thông nhìn một chút, xùy một tiếng, rồi mới lên xe.

Cố Tư nghĩ đến một chuyện khác, “Sao vậy, có ý gì với bọn họ? Vì câu lạc bộ của anh thường xuyên bị kiểm tra đột xuất à?”

Chương Tự Chi nổ máy xe lái đi ra ngoài, “Tôi không có ý gì với bọn họ, tôi chỉ là đang suy nghĩ mấy phiền phức lúc trước. Mấy người đó có ý gì, rõ ràng lần nào cũng không tra được cái gì, mà còn la lối với tôi. Tôi thật không thể chịu đựng được”

Cố Tư cười, “Còn có người dám la lối òm sòm với anh sao? Bà Tùy khi nãy gặp anh còn phải sợ, mấy cái người kia còn lợi hai hơn bà Tùy sao?”

Chương Tự Chi đột nhiên nhớ tới một khuôn mặt, vẻ mặt rất khó xử.

Vẫn là khuôn mặt của phụ nữ, nếu là đàn ông thì đã tìm cơ hội cho vào bao tải rồi.

Chương Tự Chi có chút chán ghét, “Đừng nhắc tới người đó, chúng ta đi dạo một vòng rồi đi ăn cơm.”

Hai người ngẫu nhiên tìm được một nhà hàng đi vào, cái miệng Chương Tự Chi vẫn luôn không chịu ngồi yên, lúc ăn cơm nói cứ nói về dự án mà chị Ba Chương đang đầu tư, việc chuẩn bị cho chương trình cũng gần như hoàn tất.

Đạo diễn chương trình cũng nói rất tốt, cũng đều quy tụ khá nhiều người nổi tiếng, chương trình này được phát sóng chắc chắn sẽ rất hot.

Cố Tư sửng sờ, “Ninh Tôn, anh ấy có trả lời gì không?”.

Chương Tự Chi lắc đầu, “Cũng chưa, tối qua tôi nói chuyện với cậu ta cả đêm, nhưng cậu ta cũng chẳng trả lời cho tôi.”

Chắc là Ninh Tôn còn đang do dự.

Cố Tư nhớ lại xem dáng vẻ tối qua của Ninh Tôn, chẳng lẽ là có ám chỉ nói với cô, cũng tức là không muốn có liên qua đến việc tuyển chọn.

Chuyện này còn do dự gì chứ.

Cố Tư cười cười.

Chẳng lẽ anh cảm thấy cô giúp anh có được vị trí phó chủ tịch trong công ty, sau đó còn đi tham gia tuyển chọn, sẽ cảm thấy bản thân có lỗi?

Thật là đã suy nghĩ quá nhiều rồi

Cô chưa bao giờ quan tâm đến điều này.

Đáng lẽ Ninh Tốn phải biết chứ nhỉ.

Rõ ràng trước đó cô thường cổ vũ anh theo đuổi những gì anh muốn, biểu hiện của cô còn chưa rõ sao.

Cố Tư suy nghĩ một chút, “Thôi, để tôi nói chuyện với anh ấy.”

Hai người ăn cơm xong, thực ra cũng vẫn còn đang là buổi sáng.

Chương Tự Chi và Cố Tư đến cửa hàng của Cố Tư.

Đều đã sửa sang lại xong, lúc trước và bây giờ trông khác hẳn.

Bảng hiệu, buổi chiều sẽ có, có thể hoàn tất việc chuẩn bị

Chương Tự Chi nhìn xem, cảm thấy không tệ chỗ nào.

Cố Tư suy nghĩ gì đó, rồi gọi cho Mạnh Sướng, nói cô nàng qua xem thử.

Mạnh Sướng đang rảnh rồi ngồi ở nhà, nghe điện thoại xong cũng liền chạy đến.

Khi Chương Tự Chi nhìn thấy Mạnh Sướng, anh ta như nhìn thấy cảnh tượng 4 người đang ngồi trên bàn mạt chược.

Hiện tại, anh không thể cầm lòng được nữa.

Anh tranh thủ lúc Cố Tư và Mạnh Sướng đang xem trong tiệm, gọi điện cho Ninh Tôn.

Gọi lần đầu không ai trả lời, Chương Tự Chi nhìn thời gian, thấy đã gần trưa, lại gọi lại, lần này thì bên kia nghe máy.

Ninh Tôn thấp giọng nói, “Tự Chi.”

Chương Tự Chi, “Anh ở công ty à, à, để tôi nói cho anh nghe, tôi đang cùng Cố Tư, ở cửa hàng của cô ấy…”

Lời còn chưa kịp nói hết , Ninh Tôn liền mở miệng,”Vậy mọi người đợi tôi một lát, tôi sẽ đến ngay.”

Chương Tự Chi a lên một tiếng, “Anh,…”.

Bên kia đã cúp điện thoại.

Chương Tự Chi siết chặt điện thoại, có phần không biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh chàng này, còn chưa đến giờ tan làm mà có thể thoải mái ra ngoài sao.

Chương Tự Chi đứng ở cửa đợi một lát thì Ninh Tôn đã đến.

Chương Tự Chi nở nụ cười, “A Tôn, anh hôm nay…”

Anh ta vừa nói mấy chữ, đã ngừng lại.

Vẻ mặt của Ninh Tôn không tốt lắm.

Chương Tự Chi nhìn anh chằm chằm, “Cậu sao vậy, không vui? Ai chọc giận cậu rồi?”

Ninh Tôn thở dài, “Đi vào trước rồi nói.”

Hai người bước vào cửa hàng của Cố Tư, Cố Tư và Mạnh Sướng vẫn đang nói chuyện quản lý cửa hàng.

Nhìn thấy Ninh Tôn đi tới, Cố Tư mỉm cười, “Nhìn xem, đây chính là cửa hàng tôi, thế nào, nhìn xem cũng không tệ lắm phải không.”

Ninh Tôn gật đầu, “Rất tốt.”

Cố Tư không để ý thấy dáng vẻ của Ninh Tôn có gì đó không đúng, rất vui vẻ, “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Chương Tự Chi đợi một lúc rồi đi theo Ninh Tốn đến gần chỗ cửa sổ ngồi xuống, “Có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì.”

Ninh Tôn lấy hộp thuốc lá trong túi ra, nhưng cảm thấy trường hợp này không thích hợp lắm, cho nên lại cất hộp thuốc vào.

Sau khi thở ra, anh ta nói: “Tôi nghỉ việc ở công ty.”

“Nghỉ việc rồi?” Chương Tự Chi sững sờ, sau đó tự nhiên cảm thấy vui, “Quá tốt rồi, vậy chương trình tuyển chọn của chị Ba của tôi, cậu có thể tham gia rồi.”

Ninh Tôn không mở miệng, ánh mắt tĩnh mịch.

Anh vì chuyện này mà cãi nhau với Ninh Bang.

Anh muốn làm những gì anh ấy thích làm, và Ninh Bang muốn anh ấy làm phần việc của mình trong công ty.

Ninh Bang không thích công việc phải công khai với bên ngoài, cho rằng đó là việc thấp kém.

Ông ta còn cho mẹ của anh ra ngoài.

Ninh Tôn ban đầu muốn trao đổi, ai ngờ nghe Ninh Bang nói về mẹ mình, thì cảm thấy chẳng thể nói được chuyện gì.

Hai người đã cãi nhau vài lần.

Hôm nay ở công ty, anh từ bỏ luôn.

Dù sao anh ấy cũng không thích công việc đó, vậy nên cũng không làm khó bản thân.

Chương Tự Chi rất ủng hộ hành động này của Ninh Tôn, “Được lắm, làm tốt lắm, cậu chờ đấy, để tôi nói với chị Ba mấy chuyện đi cửa sau, không phải, không phải, nói thể nào nhỉ, bao thầu, cũng không đúng, đầu tư đúng rồi đầu tư thêm, để tôi nói chị Ba đầu tư thêm cho câu, nâng đỡ cậu, để xem lão già chết tiệt kia có thể nói được gì. “

Ninh Tôn tựa lưng vào ghế ngồi, “cái đó không quan trọng, ra được khỏi nhà họ Ninh là được.”

Lúc trước anh còn cảm thấy mình có thể chịu được nhà họ Ninh, hiện tại xem ra, anh đánh giá cao mình.

Cố Tư nói chuyện với Mạnh Sướng cũng hóng qua, “Có chuyện gì vậy, hai người đang nói chuyện gì thế.”

Chương Tự Chi hì hì cười, không đợi nói chuyện, Ninh Tôn liền mở miệng, “Hôm qua Trì Uyên rời đi lúc nào.”

Cố Niệm dừng lại, “Sau vài phút anh đi không lâu thì anh ta cũng rời đi.”

Cô không thể giải thích được, nhớ lại ánh mắt tối qua của Trì Uyên, cô lại nổi da gà, toàn thân nổi da gà.

Bộ dạng này là như thế nào, Cố Tư nhất thời không nói ra được.

Dường như có chút dịu dàng, dường như còn có chút hơi tiếc nuối.

Cố Tư vò đầu bứt tóc, “Trì Uyên ngày hôm qua không giống bình thường.”

Chương Tự Chi vươn cổ, “Sao vậy?”.


Edit by Thoa. Vui lòng reup nhớ để tên người edit. Bản edit này thuộc về www.hangtruyen.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom