Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 385-389
Đầu dây bên kia vẫn đang khóc, khiến cho Cố Tư cảm thấy mình giống như là người xấu.
Cô suy nghĩ một chút, “Vậy nhé, tôi cúp đây.”
Bà ta than một tiếng, cô không chờ bà ta nói tiếp, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cô nắm chặt điện thoại di động trong tay, mím môi, trong lòng liền cảm thấy không ổn.
Thế nhưng cô lại không thấy khổ sở gì, chỉ cảm thấy cuộc sống càng lúc càng rối loạn, không biết bắt đầu từ đâu.
Cố Tư cũng không có tâm trạng nấu cơm, tùy tiện ăn một gói mì, sau đó lập tức đi lên lầu.
Khi trời đã tối đen, Cố Tư lại nhận được điện thoại của Chương Tự Chi.
Anh ta đang ở dưới nhà cô, nói là muốn đến thăm cô một chút, nhưng lại thấy trong nhà đã tắt đèn, nên liền bất ngờ hỏi tại sao cô lại đi ngủ sớm như vậy.
Cố Tư lười biếng đi xuống mở cửa, sau đó thì ngồi trên ghế sô pha.
Chương Tự Chi mang đến rất nhiều đồ ăn, có vẻ như anh ta vẫn chưa ăn cơm.
Anh ta cũng không muốn làm phiền cô, liền đi tới nhà bếp, lấy tất cả đồ ăn ra rồi đặt trên bàn ăn.
Anh ta cười hì hì, “Đến đây, tôi có mua bia, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn thật ngon.”
Trong phòng liền tràn ngập mùi đồ nướng, vô cùng hấp dẫn.
Cố Tư mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng khi ngửi thấy mùi này thì liền cảm thấy đói bụng.
Cô đứng dậy đi đến chỗ của Chương Tự Chi, còn anh ta đang chuẩn bị chén đũa.
Anh ta cũng đã khui sẵn bia rồi.
Cố Tư ngồi xuống, “Sao hôm nay anh lại muốn tới chỗ tôi vậy?”
Chương Tự Chi thở dài, “Chỉ đơn giản là tôi muốn tới đây thôi, sau khi xảy ra chuyện gần đây với Ninh Tôn, tôi và cậu ấy tới bây giờ cũng chưa cùng nhau ăn cơm với nhau, điều này khiến tôi rất nhớ tới những lần mà ba chúng ta cùng ăn, cho nên liền tới đây tìm cô.”
Cô cười một tiếng, “Đúng vậy, tôi cũng nhớ lúc đó.”
Khi đó không có chuyện gì phải lo, mặc dù cuộc sống không tốt lắm, thế nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Nhưng mà hiện tại, cuộc sống càng ngày rối loạn, rắc rối cứ thi nhau kéo đến.
Chương Tự Chi đưa rượu cho Cố Tư, “Tôi hy vọng cậu ấy sớm trở lại với chúng ta.”
Cô thở dài, nếu như Ninh Tôn thật sự muốn ra mắt, thì sau này sẽ không có nhiều cơ hội tụ họp với nhau.
Ai cũng đều có cuộc sống của riêng mình, cuộc đời lại vô cùng gian khổ, làm gì có nhiều thời gian để chơi.
Cô không nói nhiều, quay sang cạn rượu với Chương Tự Chi.
Anh ta không biết được tâm trạng của Cố Tư không tốt, chỉ cảm thấy hai người vẫn giống như trước đây.
Thế nên liền uống hơi nhiều.
Cố Tư tựa lưng vào ghế ngồi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, giọng nói trầm thấp, “Khi ông nội tôi bị bệnh thì tôi không biết phải làm gì, chỉ là rất hận hai người kia, sao có lại không trở về, sao lại có thể nhẫn tâm mà đi nhiều năm như vậy.”
Chương Tự Chi hơi say, cũng không hiểu rõ được lời cô nói.
Cố Tư cũng không muốn cho anh hiểu, liền tự mình nói, “Sau đó ông nội tôi qua đời, ở quê em có rất nhiều tục lệ, giống như là khi cha chết thì phải để con trai cả rải tro cốt, tôi nói tôi có thể làm được, nhưng những cụ ông cụ bà kia liền bảo không được, nếu như con trai cả còn sống thì phải xuất hiện, nếu không thì ông tôi sẽ không được đầu thai.”
Vừa dứt lời, nước mắt nóng hổi đã từ khóe mắt rơi xuống, “Tôi liền nói là con trai cả đã chết rất nhiều năm rồi, ông nội em chỉ còn có mình tôi mà thôi.”
Cô vươn tay lau nhẹ mi mắt, “Anh nghĩ thử xem, ông ta không trở lại nhiều năm như vậy, có phải là đã chết không?”
Hôm nay cô suýt chút nữa đã hỏi bà ta, có phải là người cha không có lương tâm của cô cũng đã tái hôn, sau đó có một đứa con, cuộc sống có phải là rất tốt không?
Chẳng lẽ hai người kia chưa bao giờ tự hỏi, rằng cuộc sống của một già một đứa trẻ sẽ như thế nào sao.
Cố Tư đợi một lúc, rồi xoa mặt, ngồi ngay ngắn lại, còn Chương Tự Chi đã không còn ở đây.
Anh ta đang nằm ngủ trên thảm tập yoga ngoài phòng khách.
Cố Tư đứng ở phòng ăn nhìn một chút, sau đó liền đi lấy chăn mền đắp cho Chương Tự Chi.
Tiếp đến cô trở lại bàn ăn rồi dọn dẹp chén dĩa.
Lúc nãy cô uống hơi nhiều, nhưng khi nhắc tới chuyện kia, thì trong người không còn một chút men say nào cả.
Cô thở dài, dọn dẹp xong thì liền quay về phòng.
Điện thoại di động có một tin nhắn mới, người gửi là mẹ của cô, đó là tấm hình của một cô bé.
Cô bé tầm khoảng 12, 13 tuổi, Cố Tư thật sự không biết mặt cô bé này có giống với mình không.
Nhưng theo trực giác, cô cảm thấy đây chính là con của người phụ nữ kia với người chồng mới.
Cô bé mặc đồ rất đẹp, sạch sẽ gọn gàng.
Cố Tư nhìn thoáng một chút rồi liền xóa tin nhắn đi, cô cũng chẳng muốn biết gì về cuộc sống của bọn họ, nên bà ta gửi cái này cho cô làm gì.
Sau đó cô đi tắm rồi lên giường nằm, sau khi ly hôn với Trì Uyên, cô đã muốn đổi số điện thoại, nhưng sau khi đi Tam Á với anh, thì cuối cùng cô cũng không đổi.
Bây giờ cô liền suy nghĩ một chút, có nên đổi hay không.
Cố Tư suy nghĩ rất nhiều, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cô bị tiếng điện thoại đánh thức, Cố Tư nhắm mắt lại, cố gắng sờ soạng tìm điện thoại di động.
Người gọi tới là Mạnh Sướng, giọng nói rất to, “Cố Tư, hai người thật đúng là quá lãng mạn.”
Cố Tư nheo mắt, a một tiếng, “Em nói gì vậy?”
Cô ấy sửng sốt một chút, “Sao giờ chị còn chưa dậy? Có phải là tối hôm qua nấu cháu điện thoại với Ninh Tôn hay không?”
Cố Tư nghe không hiểu cô ấy nói cái gì, chống người ngồi dậy, cô cảm thấy hơi đau đầu.
Mạnh Sướng liền nói tiếp, “Ninh Tôn thật là đẹp trai, chắc là anh ấy đã cho chị đủ cảm giác an toàn rồi nhỉ.”
Cô cau mày, “Ninh Tôn? Anh ấy thế nào?”
Nghe cô nói vậy thì Mạnh Sướng cảm thấy hơi kinh ngạc, “ Hôm qua chị không xem màn biểu diễn của Ninh Tôn sao?”
Quả thật là ngày hôm qua có chiếu màn biểu diễn của anh ta, nhưng Cố Tư uống rượu nên nên cũng quên mất.
Cô thở ra một hơi, cảm giác say rượu quả thật rất khó chịu.
Cô đứng lên bước vào phòng tắm, sau đó hỏi một câu, “Anh ấy đã làm gì rồi?”
Mạnh Sướng cười ha ha đứng lên, “Chị lên mạng xem đi, bỗng nhiên em cảm thấy đàn ông thâm tình thật sự rất đẹp trai.”
Cố Tư ừ một tiếng, nghe không hiểu cô ấy đang nói cái gì.
Nói xong, cô cúp điện thoại, sau đó đi rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong thì cô liền cầm điện thoại lên xem một chút
Tiết mục mà Ninh Tôn biểu diễn hôm qua, chính là hát ca khúc do chính tay anh ta tự sáng tác.
Rất giống với phong cách trữ tình trước kia của mình, vừa đàn vừa hát.
Nhưng tên của ca khúc kia nhất định có hàm ý, là “Chắc chắn sẽ có lời hồi đáp”
Trước kia Ninh Tôn đã từng giải thích rằng, bài hát này là viết theo tên của bạn gái mình.
Dù sao hình tượng người đàn ông thâm tình cũng rất được yêu quý.
Thế nên kết quả phiếu tại trường quay ngày hôm qua, anh ta cũng dẫn đầu, nhưng Cô Tư cảm thấy, những thứ này đều là kịch bản của Ninh Tôn.
Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng đều đã được lên kịch bản từ trước, tất cả đều là giả mà thôi.
Cô cũng không muốn nghe anh ta hát, liền tắt điện thoại.
Hôm qua cô cảm thấy cuộc sống ngày càng trở nên rối loạn, đúng là không sai.
Khi Cố Tư đi xuống dưới lầu thì Chương Tự Chi vẫn còn đang ngủ.
Ngày hôm qua anh ta cũng uống không ít.
Đầu cô đau như búa bổ, nên cũng không muốn nấu cơm, liền đi nấu nước.
Dạ dày cũng khó chịu, hơi mắc ói.
Cảm giác say rượu cũng chỉ giúp người ta quên đi những chuyện phiền não được một lúc, sau khi tỉnh dậy thì đâu lại vào đấy.
Thế nên không thể cứ trốn tránh mãi được, cuối cùng rồi vẫn sẽ đối mặt thôi.
Trì Uyên cùng Trì Chúc trở về khách sạn, trước khi đi vào phòng Trì Chúc quay đầu nhìn Trì Uyên: “Gọi điện về nhà rồi sao?”
Trì Uyên dừng lại, động tác mở cửa cũng dừng lại: “Không có.”
Trì Chúc không biết nghĩ đến điều gì: “Điện thoại thì vẫn nên gọi, có một số chuyện, có lẽ sự khác biệt chính là nỗ lực cuối cùng, nếu con rút lui, chuyện này cũng coi như kết thúc, nhưng nếu con tiếp tục kiên trì, thì có thể sẽ thành công.”
Trì Uyên có chút ngạc nhiên nhìn Trì Chúc, ban đầu anh nghĩ Trì Chúc đang nói việc ở nhà tổ.
Hiện tại nghe những lời này, dường như là không phải.
Trì Uyên lấy thẻ phòng xuống, xoay người đi đến bên Trì Chúc: “Đi vào phòng ba một chút.”
Trì Chúc cười, rồi cũng mở cửa.
Hai người đặt phòng ở cạnh nhau, cách bài trí cũng giống nhau, vừa bước vào trong phòng khách, là một dãy ghế sofa tương tự nhau.
Trì Uyên đi đến ngồi xuống, trực tiếp nói: “Con tưởng ba không thích Cố Tư.”
Trì Chúc đi qua cởi áo khoác ra: “Trước kia không thích lắm, không phóng khoáng, bảo sao nghe vậy, nhưng hôm sinh nhật chú hai con, ba cảm thấy cô gái này cũng khá tốt, lúc trước có thể bị mẹ con hung dữ bắt nạt, sau khi ly hôn với con, mọi việc cũng không cần chú ý đến nữa, cũng lộ rõ tính cách ban đầu của con bé.”
Trì Chúc đi đến ngồi trước mặt Trì Uyên: “Ba nói thật một câu, so với Tùy Mị, có lẽ ba càng ngày càng thích Cố Tư hơn, cũng không phải Tùy Mị không tốt, có thể là quá tốt đi, khiến ba cảm thấy thiếu một cái gì đó.”
Ông thở dài, rồi nói tiếp: “Huống chi nhà họ Tùy bên kia, quá nhiều người,mối quan hệ quá rối rắm, nói đến lần trước việc ly hôn của con tung ra ngoài, nhà họ Tùy liền làm bộ làm tịch đủ thứ, ba thật sự gai mắt những loại người này, trên thương trường chút tính toán thiệt hơn không đáng trách, nhưng tính toán đối với cuộc sống đối phương, điều này không thể nào nói nổi.”
Trì Uyên chậm rãi gật đầu: “Nói cũng phải, nhưng ban đầu con cứ nghĩ ba giống như mẹ, xem thường xuất thân Cố Tư.”
“Xuất thân à.” Trì Chúc nghĩ nghĩ “Thật sự sau khi ba ly hôn với mẹ con, cũng suy nghĩ kỹ về vấn đề này, tiền bạc, thật sự có bao nhiêu thì xem là nhiều, nhà chúng ta không thiếu tiền, tìm một cô gái có gia cảnh tốt, mục đích là cái gì, cần đối phương có tiền sao?”
Trì Chúc giống như nói ra cảm xúc trong lòng: “Kết hôn, là chọn một người để sống chung cả đời, những cái gia thế kia, khi bản thân có năng lực, thì không cần phải yêu cầu quá cao với đối phương, ba cảm thấy rằng khi những yếu tố bên ngoài không có khả năng chi phối cuộc sống của chúng ta nhiều thì tình cảm là thước đo duy nhất.”
Trì Uyên nhìn Trì Chúc, cảm thấy thay đổi của Trì Chúc cũng khá lớn, trước đây ông sẽ không nói với mình những lời này.
Đoán chừng cũng là thoát ra khỏi vòng vây của hôn nhân, có thêm một số giác ngộ mới.
Trì Uyên chậm rãi gật đầu: “Con cảm thấy bà nội cũng đã chấp nhận Cố Tư.”
Trì Chúc cười haha: “Bây giờ bà nội con còn rất thích con bé, nói là sự năng động trên người con bé, không ai trong nhà chúng ta có được.”
Trì Uyên nhớ đến một chuyện, liền nói: “Con thấy thím hai bên kia giới thiệu rất nhiều bạn gái cho A Cảnh, lúc trước cũng không có vội như vậy, bây giờ là sao vậy?”
Trì Chúc cũng không quá rõ: “Dường như là chú hai con nói, bảo thím hai con nhanh chóng sắp xếp, cụ thể vì sao ba cũng không hỏi qua, tuổi của A Cảnh cũng đã đến lúc, thật sự nên xem xét về phương diện này.”
Trì Chúc nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Nếu con không ly hôn, sống một cuộc sống bình thường, có lẽ bây giờ cũng đã có con rồi, vì vậy con nói xem chú hai con bên đó có thể không lo lắng sao?”
Trì Uyên mím mồi một lúc lâu rồi mới nói: “Đúng vậy, nếu có thể sống một cuộc sống bình thường, bây giờ con cũng trở thành một người ba rồi.”
Hai người ở đây nói một chút về việc đi công tác lần này, Trì Uyên có chút nóng lòng muốn trở về.
Trì Chúc cười thành tiếng: “Vốn dĩ ba muốn dẫn con ra ngoài khuây khỏa, xem ra bây giờ, là do ba suy nghĩ ít rồi, xem ra con hoàn toàn không muốn ra ngoài.”
Trì Uyên cười, không nói gì, rồi trở lại phòng của mình.
Anh không có chuyện gì, đi tắm trước, sau đó nằm lên giường, lấy điện thoại ra.
Anh nhớ Ninh Tôn bên kia là có trận đấu loại đầu tiên.
Anh trực tiếp lướt một chút, kết quả chàng trai tốt.
Anh chàng Ninh Tôn này khá giỏi tự tăng thêm kịch tính cho bản thân, thời gian trước là thổ lộ, bây giờ lại bắt đầu thể hiện tình cảm.
Tất có hoài niệm? ( giải thích một chút, vì truyện gốc Cố Tư tên là Cố Niệm, nên hoài niệm ở đây ý chỉ chữ niệm trong tên Cố Tư)
Tên bài hát rác rưởi gì vậy, bây giờ anh cảm thấy tên cửa tiệm Cố Tư dành cho Ninh Tôn là thích hợp nhất.
Vốn dĩ Trì Uyên là hơi nóng lòng trở về, bây giờ xem thi đấu của Ninh Tôn, thật sự là ngồi không yên.
Cô nàng Cố Tư kia, anh vẫn là có chút hiểu rõ.
Đôi khi làm việc liền dễ dàng mơ hồ, tiếp tục màn này của Ninh Tôn, đoán chừng vừa vặn giẫm trúng điểm nhạy cảm của Cố Tư.
Ninh Tôn này không phải thổ lộ và thể hiện tình tình cảm riêng tư, đây là trắng trợn trước mặt người dân cả nước.
Người tốt bụng như Cố Tư kia, đoán chừng sẽ không nhịn được mà hết sức phối hợp.
Như vậy sao được.
Trì Uyên nhanh chóng lên mạng tra vé máy bay, ồ, vẫn còn một chuyến bay trễ nhất.
Anh xuống giường, thu dọn vali, sau đó đến chỗ Trì Chúc.
Trì Chúc đang ngủ bù, bị Trì Uyên gõ cửa mấy lần mở cửa.
Trì Chúc nhíu mày: “Con đang làm gì vậy?”
Trì Uyên kéo valy: “Con đã đặt vé, chuẩn bị đi, bên Cố Tư có chút chuyện.”
Trì Chúc dựa vào thành cửa, cười: “Con xem, ba biết rằng, nói xong mấy lời kia với con, con nhất định sẽ ngồi không yên.”
Ông gật đầu: “Được rồi, về đi, ở đây cũng không có việc gì quan trọng, một mình ba cũng được.”
Trì Uyên cười ,vẫy tay với Trì Chúc, rồi kéo vali rời đi.
Cố Tư bên kia, đang bận việc ở tiệm đến khuya muộn.
Mạnh Sướng đã đi rồi, một mình cô tính toán lợi nhuận hoạt động từ khi khai trương kinh doanh đến nay.
Nhiều hơn gấp đôi so với bản thân muốn.
Thật sự cô cũng biết nhiều như vậy đều là sự ủng hộ của bạn bè.
Chương Tự Chi và Trì Uyên là lực lượng chính.
Cố Tư đặt máy tính sang một bên, thở dài.
Cô luôn nói phải độc lập, nhưng cuối cùng vẫn dựa vào những người bên cạnh.
Lề mề được một lúc, cô mới thu dọn đồ về nhà.
Cô không bắt xe, cứ như vậy một mình xách túi, chầm chậm đi về nhà.
Cô bôi đen số điện thoại của người phụ nữ, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Giống như một cây gai đâm vào tim, sau đó cô cố gắng hết sức không chạm vào nơi đó.
Như vậy cũng không chuyển biến tốt, cũng không có nghĩa có thể huyên giảm,nhưng là cảm giác gạt mình dối người, không nhìn, không chạm, vết thương kia sẽ không tồn tại.
Sau khi Cố Tư về đến nhà đã rất muộn, cô nấu một phần sủi ảo ăn.
Tâm trạng không tốt ngay cả tivi cũng không xem nổi, cô trực tiếp đi rửa mặt, sau đó nằm xuống.
Ngủ không ngon giấc lắm, trong mơ kỳ quái, xuất hiện rất nhiều cảnh lộn xộn.
Cố Tư cảm thấy hơi mệt, đầu óc con có chút hỗn độn.
Cô cứ như vậy trở mình, sau đó từ từ mở mắt ra.
Rèm cửa sổ chưa kéo, ánh trăng bên ngoài cửa sổ vẫn sáng, khiến cho căn phòng sáng sủa hơn.
Thế nên cô cũng nhìn thấy rõ, có một người đứng bên cạnh giường.
Đây là một chuyện vô cùng sợ hãi, thậm chí ngay cả hét lên Cố Tư cũng quên luôn.
Giống như cô bị đông cứng lại, không nhúc nhích.
Trì Uyên cũng biết Cố Tư đã tỉnh, anh thở dài: “Anh bảo em đóng cửa sổ ban công lại em cứ thế không nghe.”
Cố Tư từ từ ngồi dậy, Trì Uyên đi qua ngồi xuống bên giường: “Làm sao vậy, nhìn em ngủ dường như không được ngon giấc lắm.”
Hai mắt Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên, sau đó bật dậy lao tới: “Trì Uyên, anh là muốn hù chết tôi, tôi nói cho anh biết, tôi ghét nhất là loại người như anh, anh không biết như vậy sẽ hù chết người sao.”
Cô đè Trì Uyên lên giường, cưỡi trên người Trì Uyên, lần lượt dùng tay bắt đầu đánh.
Thực tế với sức lực nhỏ của Cố Tư, hoàn toàn không đè nổi Trì Uyên.
Chỉ là Trì Uyên biết lần này thật sự khiến cho cô vô cùng sợ hãi, quả thật có chút quá đáng.
Thế nên cũng tùy ý cô, chỉ bất quá đưa tay lên đỡ đầu.
Lúc Cố Tư được xem là tức giận nhất, cũng không nghĩ thật sự đem Trì Uyên đánh thành đầu heo.
Cô từng chút một vung cánh tay về phía Trì Uyên, trong miệng hùng hổ mắng.
Bây giờ đã hơn nửa đêm, bên giường đột nhiên xuất hiện một thứ như vậy, cô cảm thấy mình suýt nữa ngất đi.
Đánh người như vậy cũng cần sức lực, cánh tay vung lên thật khiến người ta thở dốc.
Chưa được vài cái, Cố Tư liền không còn sức lực.
Trì Uyên cười, đưa tay nắm vai cô, hơi dùng lực, nhích cô từ người mình xuống.
Cố Tư ngồi quỳ trên giường, vẫn còn mắng chửi: “Lúc trước là tôi quá mềm lòng, tôi không báo cảnh sát, Trì Uyên, anh cứ như vậy, nhất định phải vào đó ngồi vài ngày mới nhớ lâu được.”
Nói xong như vậy, Cố Tư nhìn xung quanh, tìm điện thoại của mình.
Trì Uyên nhanh tay hơn cô, đưa tay giữ cổ tay Cố Tư: “Em muốn báo cảnh sát, đợi lát nữa tùy ý em, bây giờ anh có chuyện cần hỏi em, anh bay xa về như vậy, đương nhiên là có chuyện giấu trong lòng, nào nào nào, em trả lời anh trước đi.”
Cố Tư muốn kéo tay mình lại, mấy lần cũng không thành công, nên cũng bỏ cuộc.
Cô nhìn Trì Uyên: “Được, ngược lại tôi muốn biết, anh là vì chuyện gì, có thể làm ra chuyện không phải người này, anh nói đi, tôi nghe.”
Trì Uyên nhích người về phía Cố Tư một chút, biểu cảm trong chốc lát liền nghiêm túc.
Anh nói: “Em với Ninh Tôn thật sự đang quen nhau sau?”
Cố Tư cười lạnh: “Phải phải đó, không phải cũng nói qua rồi sao, tôi với Ninh Tôn đang qua lại.”
Trì Uyên lại lần nữa nhích gần thêm một chút, thấp giọng: “Cố Tư, em nói thật cho anh, đừng vì giận anh mà nghĩ một đằng nói một nẻo, em thật sự, thật sự muốn ở bên Ninh Tôn sao?”
Âm thanh càng về sau càng trầm, càng về sau càng nhẹ.
Ánh trăng rất sáng, hai người xích gần như vậy, Cố Tư có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Trì Uyên.
Trì Uyên rất nghiêm túc, hoặc có thể nói, trong ánh mắt có chút thâm tình.
Thậm chí Cố Tư bỗng nhiên không còn cách nào, giống như vừa rồi, mở miệng thừa nhận chuyện kia từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.
Cố Tư mím môi, nhìn Trì Uyên.
Cố Tư còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, dường như còn có thể ngửi được mùi cát bụi dặm trường trên người Trì Uyên.
Trì Uyên đưa tay, đặt trên đỉnh đầu Cố Tư, nhẹ nhàng xoa hai cái: “Không có phải không?”
Cố Tư có chút giận dỗi: “Liên quan gì đến anh.”
Trì Uyên cười: “Tại sao lại không liên quan đến chuyện của anh, anh đã nói rồi, em dám cùng người khác ở bên nhau, anh nhất định sẽ làm chết em, em chỉ có thể là của anh, lúc trước bây giờ, còn có mai sau.”
“Cút.”Cố Tư thật sự không chịu được, sau khi mắng xong cô lại nói: “Dường như anh đã quên, chúng ta đã ly hồn rồi, hơn nữa, anh Trì, tôi có chút không hiểu ý của anh, bây giờ anh lại muốn ở bên tôi một lần nữa sao, nhưng tôi nhớ rằng, lúc trước là anh xem thường tôi.”
Biểu cảm Trì Uyên hơi căng thẳng, sau đó liền thở dài: “Lúc trước là do anh mù quáng, em đừng chấp nhặt với anh có được không.”
Cũng không biết có phải Trì Uyên cố ý hay không, nói lời này, có vẻ hơi hèn mọn.
Cố Tư hơi có chút không được tự nhiên, nhích ra sau hai cái, sau đó chuyển chủ đề: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, anh nhanh chóng đi, nhưng về sau, anh lại như thế này, tôi thật sự sẽ không khách sáo nữa.”
Trì Uyên một chút cũng không sợ, thực sự Cố Tư cũng là một con cọp giấy, trên mặt hung dữ, nhưng thật sự, rất mềm lòng.
Ninh Tôn có lẽ cũng là vừa ý khuyết điểm này của cô, vì vậy ở trên sân khấu quy mô lớn như vậy, làm ra chuyện có chút dồn ép cô thừa nhận.
Anh ta lần dự đoán Cố Tư sẽ không khiến anh ta khó xử.
Suy nghĩ kỹ lưỡng, con người Ninh Tôn này trông có vẻ điềm đạm, nhưng mưu trí thật sự cũng không ít.
Trì Uyên cong khóe miệng: “Em cũng không biết, anh trở về nhà cũng chưa có về, trực tiếp đến đây, vali anh vẫn còn đặt ở trong sân, lại nói lúc này, còn chỗ nào có xe, em cũng không thể để anh kéo vali cứ như vậy mà đi bộ về nhà…..”
Nói nhảm một tràng, còn không phải chính là ý kia.
Cố Tư nghiến răng, nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc lâu, sau đó đi xuống giường.
Cô đi mở cửa phòng, chỉ ra hành lang: “Đi ra ngoài, đi ra.”
Ý tứ này, chỉ cần không phải ở phòng của cô, tùy ý anh muốn ở chỗ nào.
Trì Uyên cười, nụ cười có chút gian xảo.
Anh đứng dậy chỉnh lại quần áo một chút: “Anh đi lấy vali vào trước, vừa vặn bên trong có quần áo thay đi giặt.”
Cố Tư thật sư chịu không nổi nữa, lúc Trì Uyên đang đi ra cửa, nhấc chân đá một cái.
Chuyển động của Trì Uyên cũng xem nhanh nhẹn, nghiêng người tránh khỏi.
Anh cười haha: “Tiêu nhân và đàn bà….”*
(* Ở đây Trì Uyên muốn nói đến câu “Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán” được hiểu là “Khó mà chung sống với đàn bà và tiểu nhân [hoặc: đàn bà và tiểu nhân khó dạy], thân với họ thì họ nhờn, xa cách họ thì họ oán trách”.)
Cố Tư đóng sầm cửa lại.
Cô dựa lên cánh cửa, biểu cảm hung dữ trên mặt đã thu lại.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nắm tay đấm vào ngực.
Không thể nói rõ hiện tại bản thân là cảm giác như thế nào, nhưng thật sự giống như cũng không có đặc biệt đặc biệt tức giận.
Qua một lúc sau Cố Tư đi lại cửa sổ,nhìn về phía trong sân.
Phòng khách dưới lầu bật đèn, Trì Uyên đang đứng ở trong sân.
Vali của anh thật sự là để trong sân, ở bên cạnh anh.
Anh ngước đầu, vừa vặn nhìn thấy cửa sổ của cô, giống như dự định cô nhất định sẽ xuất hiện ở đó.
Cố Tư ngây người ,nhưng cũng không trốn tránh, chỉ lạnh mặt nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên còn cười, hướng về Cố Tư vẫy tay.
Sau đó anh xách vali, đi vào trong phòng khách.
Cố Tư xoay người, trở về giường, cũng không nằm xuống, cứ như vậy ôm lấy gối ngồi trên giường.
Trì Uyên đây là ý gì, muốn một lần nữa ở bên cạnh cô sao?
Chẳng lẽ tên đàn ông này đã quên rồi, chính mình chân trước đã làm ra những chuyện gì, bây giờ còn không biết xấu hổ liếm mặt nói cái gì mà cô là của anh.
Tôi khinh, khinh, khinh.
Cố Tư càng nghĩ trong lòng càng hoảng sợ, trực tiếp tức giận nằm xuống giường.
Cả một đêm, cô đều ngủ không ngon.
Có vẻ cũng đã lâu, trong nhà không có người đàn ông nào ở qua đêm, giờ đột nhiên có một người như vậy, trong lòng cô cảm thấy một chút cũng không yên tâm.
Cứ đột ngột tỉnh dậy, sau đó lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Mãi đến ngày hôm sau, Cô Tư sáng sớm đã tỉnh dậy.
Cô tranh thủ dọn dẹp một chút rồi xuống lầu, Trì Uyên đã dậy rồi.
Hơn nữa xưa nay chưa từng thấy, anh ở trong phòng bếp, có lẽ là đang nấu bữa sáng.
Cố Tư chậm rãi đi qua, đứng ở cửa phòng bếp nhìn.
Trì Uyên đang nấu sủi cảo, cái này tương đối đơn giản, anh quay đầu nhìn Cố Tư cười:”Đến phòng ăn đợi đi, một lát sẽ xong.”
Cố Tư nhìn cái nồi chằm chằm: “Anh biết làm sao?”
Trì Uyên chỉ tay vào điện thoại đặt bên cạnh bếp: “Vừa tra một chút, có lẽ không có vấn đề gì.”
Cố Tư cũng xoay người đến phòng ăn, ngược lại Trì Uyên bên kia thật sự đã nấu chín sủi cảo rồi, bưng đến dọn ra.
Cố Tư liền mở miệng: “Trì Uyên, em cảm thấy, có một sô chuyện giữa chúng ta, có vẻ như kết nối không được thuận lợi lắm, anh giống như là không hiểu ý của em lắm.”
Trì Uyên nhanh chóng nói: “Hiểu mà hiểu mà, em không cần nói nữa ,em muốn nói cái gì anh đều hiểu, vì vậy nhanh chóng ăn đi, ăn xong em còn phải đến cửa tiệm nữa.”
Rõ ràng Trì Uyên không muốn nghe lời Cố Tư nói.
Cố Tư mím môi nhìn Trì Uyên một lúc lâu, gật gật đầu: “Được, anh hiểu là được rồi.”
Cô cúi đầu ăn vài cái sủi cảo, sau đó đặt đũa xuống.
Trì Uyên ngây người: “Sao vậy, không chín sao?”
Cố Tư lắc đầu: “Không phải, không có khẩu vị.”
Sủi cảo này dường như nhân nấm hương, mùi nấm hương hơi nồng, ăn có chút khó chịu.
Trì Uyên xoay người đi vào phòng bếp, không đến một lúc cầm sữa bò đến: “Nếu không em uống chút sữa bò đi.”
Khả năng chăm sóc người này của anh, cũng không biết mở khóa từ lúc nào.
Ăn cơm xong, Trì Uyên đưa Cố Tư đến cửa hàng.
Cố Tư thấy rất khó chịu về chuyện này. Cửa hàng của chính cô, lại không phải là không biết đường đi, đâu cần anh phải đưa cô lại đây chứ.
Cố Tư yêu cầu Trì Uyên tranh thủ thời gian mang hành lý về nhà của mình, không thể cứ để đồ mãi bên nhà cô như thế này được.
Trì Uyên cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, “Anh đưa em đến cửa hàng trước rồi nói, bên anh cũng không vội lắm.”
Cố Tư chưa bao giờ là đối thủ của Trì Uyên trong việc nói chuyện vòng vo đánh trống lảng.
Cô cũng không thèm tranh cãi với Trì Uyên. Người đàn ông này, lúc nào mà nói không lại nhất định sẽ lại giở trò lưu manh cho mà xem.
Trì Uyên không gọi tài xế qua mà đi ra ngoài bắt taxi với Cố Tư, đưa cô đến cửa hàng.
Mạnh Sướng đã ở trong cửa hàng, lúc đầu không thấy Trì Uyên đi cùng, cô ấy còn mỉm cười, “Chào chị.”
Cố Tư gật đầu, “Chào.”
Hôm nay Cố Tư không vui lắm, điều này khiến Mạnh Sướng có chút ngạc nhiên. Cô ấy nói: “Hôm nay chị làm sao mà …”
Cô ấy chưa kịp nói hết lời thì đã dừng lại.
Trì Uyên đi vào theo từ phía sau Cố Tư và nhìn Mạnh Sướng, “Chào cô.”
Mạnh Sướng hé miệng, hồi lâu sau mới đáp lại, “Chào anh, anh đã trở lại ạ.”
Trì Uyên ừ một tiếng rồi không lên tiếng nữa.
Cố Tư đêm qua ngủ không ngon, bây giờ cô đau đầu kinh khủng.
Cô kiểm tra vệ sinh của cửa hàng, và mọi thứ đã xong xuôi. Cô nói với Mạnh Sướng câu cảm ơn bé dễ thương, rồi đi vào ngồi trên ghế.
Trì Uyên ngồi trước mặt Cố Tư, “Em sao vậy, không thoải mái sao?”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn anh, phản xạ có điều kiện bắt đầu nóng nảy, “Sao anh vẫn chưa đi, anh còn ở đây làm gì vậy?”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, “Anh nghỉ ngơi một chút rồi lát nữa đi, có gì vội đâu chứ?”
Cố Tư hơi mệt mỏi khi nhìn thấy bộ dạng vô lại này của anh.
Cô ấn vào hai bên thái dương của mình, không so đo tính toán với Trì Uyên.
Mạnh Sướng ở đằng kia lau sạch quầy hàng, “Tôi tưởng phải hai ngày nữa anh mới trở lại chứ?”
Trì Uyên mỉm cười, “Vốn dĩ vẫn chưa kết thúc, nhưng tạm thời có chuyện nên về sớm.”
Mạnh Sướng mang cà phê ra cho Trì Uyên, “Vậy tại sao anh lại đi cùng Tiểu Tư? Hai người gặp nhau trên đường à?”
Trì Uyên liếc nhìn Cố Tư, vẻ mặt muốn cười không cười.
Cố Tư nhướng mắt lườm anh một cái, không nói gì.
Mạnh Sướng nhìn thấy biểu hiện của hai người, trong lòng có chút hốt hoảng xuất thần.
Trì Uyên nhấp một ngụm cà phê rồi đáp: “Không phải, tối hôm qua tôi mới về, sau đó lại không có xe về nhà, nên tôi đến chỗ của Cố Tư.”
Mạnh Sướng biết nhà tổ nhà họ Trì ở giữa lưng chừng núi.
Mặc dù rất ngạc nhiên với câu trả lời của Trì Uyên, nhưng cô ấy vẫn giúp làm tròn ý, “Cũng đúng, có lẽ lúc xuống máy bay cũng đã khuya quá rồi, buổi đó taxi cũng không muốn đi quá xa.”
Trì Uyên ậm ừ một tiếng, xem như trả lời.
Uống hết nửa ly cà phê, Trì Uyên đứng dậy, “Vậy thì hai người cứ vội đi, tôi đi trước.”
Xem giờ thì cũng sắp đến lúc phải bận rộn rồi.
Khi Mạnh Sướng tiễn Trì Uyên ra cửa, cô ấy mở miệng vốn định muốn nói gì đó. Nhưng khi nhìn thấy Trì Uyên không nhận ra mình đang đi theo, cô cũng không nói nữa.
Trì Uyên gọi một chiếc taxi rồi rời đi. Mạnh Sướng nhìn cánh cửa hồi lâu mới quay người trở lại cửa hàng.
Cố Tư đã vào trong quầy hàng và bắt đầu chuẩn bị.
Mạnh Sướng suy nghĩ một chút, sau đó dựa người lại gần hỏi, “Tối hôm qua Trì Uyên ở nhà chị à?”
Cố Tư mím môi, ừ một tiếng.
Một lúc sau, Mạnh Sướng mới nói: “Nếu Ninh Tôn biết, trong lòng chắc sẽ rất khó chịu.”
Cố Tư sửng sốt, không nghĩ ra chuyện này liên quan gì đến Ninh Tôn.
Mạnh Sướng nói xong liền chép miệng một chút, “Nhưng nếu hai người đều đã ly hôn, còn ở chung như vậy thì truyền đi ra ngoài cũng nghe không tốt lắm.”
Cố Tư thở ra một hơi, “Nếu Trì Uyên mà có loại nhận thức giống như em thì tốt biết mấy.”
Trì Uyên căn bản không quan tâm truyền ra cái gì nghe tốt hay không tốt. Cố Tư vẫn cảm thấy đau đầu khi nghĩ về bộ dạng vô lại của anh đêm qua.
Trì Uyên bắt taxi và đi đến nhà của Cố Tư, anh đã sớm xách hẳn hành lý lên lầu.
Anh cũng chưa nói mang hành lý xuống lại, chỉ là đi qua và dọn dẹp phòng bếp mà thôi.
Mặc dù dấu vân tay của anh ấy đã bị xóa ở cái khóa cửa của nhà Cố Tư nhưng anh vẫn nhớ rõ mật khẩu.
Sao điều này có thể ngăn cản anh chứ.
Sau khi Trì Uyên dọn dẹp sạch sẽ, anh mới đi ra ngoài bắt taxi, trở về nhà tổ.
Phía bên kia, bà cụ đã sớm biết anh đã quay về rồi.
Trì Uyên vừa vào cửa, bà cụ liền cười nói: “Cuối cùng cũng chịu về nhà rồi à?”
Trì Uyên ngồi ở trên sô pha vươn vai, “Ngày hôm qua đã quá khuya, cháu không về nhà ngay.”
Bà cụ đang nghe nhạc trông rất thoải mái, nhưng vẫn có thể mở miệng nói ra mấy câu chọc ghẹo: “Được rồi, tôi còn không biết anh đang nghĩ cái gì chắc.”
Trì Uyên cười rộ lên, vòng tay qua vai bà cụ, “Vẫn là bà nội hiểu cháu nhất mà.”
Bà cụ lấy khóe mắt liếc nhìn anh một cái rồi nói: “Nhưng mà để bà nói cho mà nghe, làm gì thì làm cũng phải kiềm chế chút. Tính tình của Tiểu Tư cũng không giống trước đây, cháu mà không khéo chọc tức con bé thì mọi chuyện không xong đâu. “
Trì Uyên gật đầu, “Cháu biết rồi. Cháu bây giờ cũng chỉ là thử từng chút từng chút một, giữ mức độ chừng mực vừa phải.”
Sự thay đổi của Cố Tư hơi lớn, anh cũng không thể đoán ra ngay lập tức. Hơn nữa, người phụ nữ kia luôn đối với anh mưa nắng thất thường.
Có thể rất nhiều thứ đặt vào trường hợp của người khác, cô không có phản ứng gì, nhưng khi đó là chuyện của anh, cô sẽ nổi giận.
Điều này thực sự là có chút đáng lo ngại.
Bà cụ hỏi Trì Uyên đã ăn cơm hay chưa, Trì Uyên nói: “Cháu ăn rồi. Cháu qua đây cũng là để gặp bà một chút, lát nữa sẽ đến công ty.”
Bà cụ nói câu được, rồi nói, “Nhân tiện thì có gặp A Cảnh ở công ty thì khuyên nhủ nó cho tử tế. Hình như ngày hôm qua thím hai cháu sắp xếp cho nó một buổi xem mắt nhưng nó không đi, sau đó hai người còn lời qua tiếng lại mấy câu. Thím hai cháu mới sáng sớm qua đây cùng bà nói, bà nhìn thấy có chút lo lắng. Cháu ở bên kia giúp đỡ khuyên nhủ A Cảnh một chút. Tất cả cũng là tốt cho nó, cũng không cần làm đến mức ảnh hưởng tình cảm “
Trì Uyên dừng một chút, liền đáp: “Cháu biết rồi, gặp anh ấy cháu sẽ nói ạ.”
Trì Uyên cũng không ở lại nhà tổ lâu, anh lấy xe, lái đến công ty.
Ai ngờ xe lại bị tắc giữa đường.
Vẫn còn một khoảng cách nữa mới đến chỗ đèn giao thông, và mọi người bị chặn ở đằng kia.
Anh cũng không thể nhìn thấy rõ những gì đang xảy ra phía trước. Tóm lại thấy rất nhiều người đã xuống xe, đi về phía trước, sau đó quay lại vừa đi vừa chửi bới.
Ở chỗ này cũng không thể lùi xe chuyển đường, bên kia cũng không có khúc cua rẽ chữ U.
Mọi người chỉ có thể bị mắc kẹt vào nhau như thế này.
Suy nghĩ một lúc, Trì Uyên xuống xe, chậm rãi đi về phía nơi tụ tập đám đông ở phía trước.
Nơi xảy ra tai nạn không phải ngã tư đường mà hai xe đã tông nhau trước khi tới chỗ ngã tư.
Nhìn tình trạng xe, chắc không phải sượt qua, chắc là có thù, hai xe cố tình va chạm nhau.
Hiện tại chủ xe của cả hai xe đều đã đi xuống và chửi nhau.
Trì Uyên bước tới, nhìn xong rồi cười.
Là Ninh Tương, ừm, tốt rồi, tâm trạng của anh cũng không cảm thấy cáu kỉnh nữa.
Cũng không biết người cãi nhau với Ninh Tương là ai, so với Ninh Tương còn ác, mở miệng ngậm miệng chửi con điếm.
Trì Uyên đứng bên, ôm vai quan sát. Ninh Tương ở đằng kia hẳn là chửi bới mệt mỏi nên dừng lại.
Ai ngờ vừa mới đảo mắt, cô ta đã nhìn thấy Trì Uyên.
Vẻ mặt hóng chuyện của Trì Uyên khiến Ninh Tương rất khó chịu.
Vốn dĩ tâm trạng cô ta cũng đã khó chịu, lại gặp ngay người quen thì cơn giận từ từ bốc lên.
Cô ta nhìn về phía Trì Uyên đang đứng, nhưng cũng không dám thực sự chỉ vào Trì Uyên, vì vậy cô ta hét vào những người bên cạnh anh, “Nhìn cái gì mà nhìn, có gì hay ho mà nhìn.”
Gần đó đều là tiếng chửi mắng, nói hai người cãi nhau, gây ảnh hưởng đến người khác.
Ninh Tương không quan tâm đến mấy lời này, cô ta quay lại và lấy một cây gậy bóng chày từ cốp xe của mình.
Cô ta lao thẳng đến người phụ nữ đang tranh cãi với mình, nhưng tầm mắt cô ta lại nhìn Trì Uyên.
Người phụ nữ kia cũng không sợ, ngửa cổ đứng tại chỗ, “Làm sao nào, mày còn muốn giết người luôn phải không, có nhiều người đang xem kia kìa.”
Ninh Tương liếc nhìn Trì Uyên lần cuối, sau đó giơ cây gậy bóng chày đánh vào đầu người phụ nữ, đồng thời nói: “Xen vào việc của người khác, cho mày xen vào việc của người khác này.”
Mấy lời này của Ninh Tương hẳn là nói cho Trì Uyên nghe.
Trì Uyên cảm thấy có lẽ Ninh Tương đã điều tra được điều gì đó, biết anh và Chương Tự Chi đang điều tra cô ta, hoặc nói đúng ra là đang điều tra nhà họ Ninh.
Nhưng anh không thèm để ý. Thậm chí khi người phụ nữ bị ngã vì bị đánh bằng gậy bóng chày của Ninh Tương, mọi người xung quanh anh đã hét lên còn anh thì nở nụ cười.
Ninh Tương đứng ở nơi đó, nhìn thấy vẻ mặt cười giễu cợt của Trì Uyên, có chút không khống chế được cảm xúc.
Gần đây có thể nói cô ta xui tận mạng, làm gì cũng không suôn sẻ, công việc không tốt, cuộc sống cũng không tốt, chẳng đâu vào đâu cả.
Trước đây cô ta chưa bao bị như thế này, vì thế cô ta biết rằng mình có lẽ đã bị ai đó nhằm vào.
Có đôi lúc Ninh Tương vẫn còn có chút đầu óc nên vội vàng đi tìm Trang Lệ Nhã và nhờ Trang lệ Nhã điều tra xem có người đang tính kế sau lưng cô ta hay không.
Ninh Tương không hiểu mấy chuyện ngầm nhiễu này, nhưng Trang Lệ Nhã thì hiểu rất rõ.
Bà ta vừa nghe xong cũng nghĩ ra tới, vội vàng liên lạc nhờ người điều tra những chuyện xảy ra gần đây.
Trên thực tế, có nhiều chuyện vẫn chưa điều tra ra cái gì, chỉ biết rằng Chương Tự Chi có một số chuyện lén lút trong chuyện của nhà họ Ninh, sau đó Trì Uyên cũng coi như có nhúng tay vào.
Chương Tự Chi có làm mấy chuyện, điều này Ninh Tương có thể hiểu được. Dù sao thì Trang Lệ Nhã đã gài bẫy anh ta trước, mà theo như tính cách của Chương Tự Chi, anh ta sẽ không để chịu thua thiệt.
Anh ta muốn trả đũa họ thì điều đó cũng coi như là có nhân có quả.
Nhưng việc Trì Uyên nhúng tay vào, Ninh Tương lại không hiểu.
Người này tại sao cũng tham gia vào chuyện này chứ, quan hệ của anh với Ninh Tôn cũng không tốt, không lý nào lại phải đối phó với nhà họ Ninh vì Ninh tôn được.
Trang Lệ Nhã nói với cô ta rằng Trì Uyên có lẽ đã làm điều đó vì Cố Tư.
Ninh Tương càng không hiểu, bọn họ đều đã ly hôn, bây giờ lại chơi kiểu gì vậy?
Ninh Tương ném gậy bóng chày xuống đất, mím chặt miệng, vẻ mặt ta đây không dễ đụng vào, nói, “Muốn gài bẫy tao à. Tao nói cho mày biết mày không có cửa đâu, bà đây nhất định có biện pháp trả lại cho bọn mày gấp trăm lần ngàn lần.”
Trì Uyên ôm vai với vẻ mặt bình thản, trông rất kỳ quái so với những người đang hoảng loạn xung quanh.
Ninh Tương bây giờ chưa bị xã hội quật, vì vậy cô ta quen làm mọi chuyện theo ý mình.
Cô ta dường như không biết mình vừa phạm phải một chuyện khiến cho mọi người tức giận.
Vốn dĩ có người đã gọi cảnh sát báo có một vụ tai nạn giao thông ở đây, nhưng bây giờ thì tốt rồi, chuyện này không còn chỉ là một vụ tai nạn giao thông nữa.
Cảnh sát giao thông vừa lúc đi tới, nhưng khi nhìn thấy tình hình ở đây, anh ta đã choáng váng.
Mấy người vây xem lấy điện thoại di động bắt đầu chụp ảnh Ninh Tương. Ninh Tương nâng cằm lên, không sợ hãi chút nào.
Trì Uyên vẫn khá thích loại người này, chết đến nơi rồi mà cái gì cũng không biết.
Thật hay, không biết mới có thể không sợ.
Trì Uyên đã rất hài lòng khi nhìn thấy điều này, anh quay người đi về phía xe của mình.
Phía bên kia có tiếng la hét, và khung cảnh rất hỗn loạn.
Nhưng mà có nhiều người xem như vậy, Ninh Tương lần này thật sự là đã gây ra rắc rối rồi.
Sau khi Trì Uyên lên xe, anh ngả người ra ghế, nhìn chiếc xe trước mặt.
Một lúc sau, chiếc xe phía trước bắt đầu chuyển động chậm rãi.
Trì Uyên lái xe đi. Lúc đi ngang qua vị trí Ninh Tương đâm phải xe, có thể thấy người bị thương đã được khiêng sang một bên đường.
Họ đang chờ xe cấp cứu đến.
Mà Ninh Tương đã bị người bắt lại.
Cảnh sát giao thông đã đến nhưng tổng cộng cũng chỉ có hai người, trong đó phải có một người đến để khơi thông dòng xe.
Một người còn lại căn bản không thể khống chế được Ninh Tương.
Ninh Tương la lối om sòm, hoàn toàn không để cho bất kỳ ai chạm vào mình.
Cuối cùng, một số người xem không nổi nữa, đậu xe sang một bên, chạy tới, trực tiếp đè tay Ninh Tương lên hàng rào bên đường.
Cho dù Ninh Tương có nhảy nhót như thế nào, cô ta vẫn là nữ.
Bây giờ bị người khác khống chế rồi cô ta cũng giãy dụa không ra.
Ninh Tương cũng chỉ có thể chửi rủa. Nhưng người đang đè tay cô ta hoàn toàn không để cô ta tùy ý. Thấy cô ta không chịu ngoan ngoãn, anh ta trực tiếp dùng tay ấn đầu, đặt cả người cô ta vào một tư thế quái đản.
Lúc này, cô ta thực sự không gào thét được nữa.
Trì Uyên mỉm cười, nâng cửa kính xe lên rồi lái đi.
Anh đi thẳng một mạch tới công ty, bên công ty còn bận kìa.
Tử Thư vẫn chưa biết Trì Uyên đã trở lại. Trì Uyên đi ra khỏi thang máy vừa lúc nhìn thấy Tử Thư mang tập tài liệu quay trở lại phòng làm việc.
Anh ngay lập tức gọi Tử Thư lại.
Tử Thư sửng sốt, “Anh quay về rồi đấy à? Không phải nói là đi mấy ngày sao?”
Trì Uyên gật đầu, trở về phòng làm việc trước, Tử Thư đi vào sau, “Làm sao vậy, chuyện không thuận lợi sao, một mình anh trở về à?”
Trì Uyên nói: “Tôi trở về một mình, không phải không thuận lợi, vốn cũng không phải việc hợp tác gì khó giải quyết.”
Có một số tài liệu trên bàn của anh ấy. Tài liệu đã được xử lý xong chỉ cần phía anh ký nữa thôi.
Trì Uyên đơn giản lật xem, sau đó nhìn về phía Tử Thư, “Hai ngày nay thì thế nào? Cậu có bận không?”
Tử Thư lắc đầu, “Cũng không bận lắm, hai ngày nay khá là thảnh thơi. Tôi thấy mấy quản lý khác cũng không ra ngoài bàn chuyện.”
Trì Uyên gật đầu, “Được rồi, tôi mang về một số tài liệu, trước tiên cậu có thể lấy đi xem qua. Tôi đã sàng lọc một số dữ liệu cơ bản cho việc hợp tác này, cậu xem qua một lần nữa rồi tổng hợp lại cho tử tế. “
Tử Thư cầm tập tài liệu, sau đó nhìn Trì Uyên, vẻ mặt lại thay đổi.
Anh ta hạ thấp giọng nói: “Anh đây là một mình trở về trước à?”
Trì Uyên không nói chuyện, Tử Thư dường như có thể đoán được anh đang suy nghĩ gì, “Là bởi vì Cố Tiểu Tư?”
Trì Uyên lần này không xụ mặt chỉ hơi hơi liếc nhìn Tử Thư.
Tử Thư tiếp tục nói: “Thực ra, trong chuyến công tác của anh mấy ngày nay, tôi đã đến cửa hàng Cố Tư và mọi thứ vẫn bình thường, cô ấy bây giờ sống rất nề nếp.”
Trì Uyên vài giây sau mới lên tiếng, “Tôi biết.”
Tử Thư suy nghĩ một lúc rồi thở dài, “Cố Tiểu Tư, cô gái đó ấy à, kỳ thực cô ấy rất không có cảm giác an toàn. Tôi cảm nhận được đôi khi những gì cô ấy cư xử khác với những gì cô ấy nghĩ trong lòng. Phụ nữ ấy mà, luôn thích nói bóng nói gió, vì vậy ngay cả khi cô ấy không rất lịch sự với anh, anh cũng thực sự không cần quan tâm đến điều đó ”.
Trì Uyên cong khóe miệng, “Nói cứ như thể cậu hiểu rất rõ ấy.”
Tử Thư còn có chút không vui, “Tôi thật sự rất hiểu. Mấy ngày nay tôi đã dành rất nhiều thời gian ở cùng mấy chị mấy em. Mấy cái này đều là tôi tự ngẫm ra, tôi nói gì chính là cái đó, anh phải tin tôi.”
Trì Uyên xua tay, “Được rồi, cậu cứ làm việc trước đi. Tôi biết chuyện của mình phải làm như thế nào, cậu xem xem cậu sốt ruột làm gì.”
Tử Thư nắm tóc, cười rộ lên ha ha nói: “Tôi xem hai người như vậy thật sự rất sốt ruột.”
Anh ta cầm tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc.
Trì Uyên khẽ cười, ai không sốt ruột chứ, chính anh cũng sốt ruột muốn chết.
Nhưng có một số việc, không phải cứ sốt ruột lên là có thể giải quyết được.
Trước đây anh đã từng làm một số việc ngớ ngẩn, để rồi bây giờ khiến bản thân hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Trì Uyên thở dài và nhìn xuống tập tài liệu.
Ở phía bên kia, Cố Tư ngồi trên ghế để nghỉ ngơi sau một ngày bận rộn.
Cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không thể nói chính xác là thấy khó chịu ở nơi nào.
Có vẻ như là chóng mặt, cũng có vẻ là do axit dạ dày, lại cũng như là đau bụng.
Dù sao cảm giác cũng khá phức tạp.
Mạnh Sướng ngồi ở một bên, tâm trạng cô ấy có vẻ hơi chùng xuống mà không vui vẻ như trước, còn có vẻ hơi chút hoảng hốt.
Cố Tư đợi một lúc, mới quay đầu nhìn Mạnh Sướng, “Buổi chiều nếu bận quá, em có thể đóng cửa nghỉ ngơi. Chị về trước đây, chị có chút không thoải mái.”
Mạnh Sướng a một tiếng, rõ ràng là vừa rồi cô ấy đang ngơ ngẩn không để ý. Cô ấy nhìn Cố Tư, “Chị bị sao vậy?”
Cố Tư vỗ ngực, “Cũng không thể nói rõ chỉ là chị cảm thấy hơi mệt. Ngày hôm qua chị không thể nghỉ ngơi cho tốt, trở về ngủ một giấc là khỏe ngay ấy mà.”
Cái câu không nghỉ ngơi tốt sao càng nghe càng có chút khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Trì Uyên đã ngủ ở nhà Cố Tư đêm qua, và sau đó cô không được nghỉ ngơi tốt…
Mạnh Sướng mím môi, “Chị và Trì Uyên…”
Cố Tư hoàn toàn không nghe thấy cô ấy nói gì, cô thực sự cảm thấy hơi mệt mỏi. Vì vậy cô đứng dậy và vẫy tay với Mạnh Sướng, “Chị về trước đây. Nếu em xử lý không xuể, cứ dọn tiệm trước, không có việc gì đâu.”
Mạnh Sướng chỉ có thể gật đầu.
Cố Tư ra ngoài bắt taxi, cảm thấy chóng mặt suốt chặng đường.
Về đến nhà rồi cô cũng không biết mình vào bằng cách nào, vừa nhìn thấy ghế sô pha, cô liền đi tới và nằm xuống.
Bình luận facebook