Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 398: Cuối cùng chỉ còn lại mình cô
Sáng sớm, Cố Tư đã thu dọn đồ đạc và đến bệnh viện trước.
Cô lấy ra báo cáo xét nghiệm máu và đưa cho bác sĩ xem.
Vẻ mặt của bác sĩ khá nghiêm khắc, liếc nhìn kết quả xét nghiệm và nói, “Chị đang mang thai. Nhưng nhìn thế này hẳn là mang thai không quá lâu. Chị định giữ sao?”
Cố Tư gật đầu, “Vâng.”
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô, “Chị một mình đến đây à?”
Cố Tư nói, “Người trong nhà không có thời gian, tôi tới một mình.”
Cô đeo khẩu trang, có lẽ tình trạng cơ thể không ở trong trạng thái đặc biệt tốt, nhìn cả người còn có chút hơi đáng thương.
Vì vậy, giọng bác sĩ nhẹ lại, “Nếu dự định sinh con thì phải bổ sung dinh dưỡng trong giai đoạn đầu. Chị gầy quá, giai đoạn sau trẻ cần hấp thụ dinh dưỡng từ mẹ nên nếu chị không cung cấp đầy đủ trẻ rất dễ bị ảnh hưởng. “
Cố Tư ừ một tiếng, “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Bác sĩ hỏi Cố Tư ngày kinh nguyệt cuối cùng của cô, sau đó tính toán thời gian và yêu cầu cô quay lại siêu âm lại lần nữa.
Sau đó bác sĩ dặn dò rất nhiều chuyện khác nữa, còn có chút cảm thán nói đáng lẽ những lời này là phải nói với chồng cô mới đúng.
Cố Tư cố làm bản thân mỉm cười, cuối cùng cảm ơn bác sĩ và rời khỏi bệnh viện.
Quả nhiên là có thai. Nhưng như thế nào có thai, là dính vào lần nào cô thực sự không có bất kỳ ấn tượng nào cả.
Cố Tư bắt taxi từ bệnh viện đến ga tàu, cô đã đặt vé rời đi rồi.
Không có chuyến tàu trực tiếp về quê cô, cô cần chuyển tàu giữa chặng, nhưng như vậy cũng tốt, xem chuyến này coi như nghỉ ngơi một chút vậy..
Khi Cố Tư đang ở trong phòng chờ, điện thoại lại reo.
Vẫn là người phụ nữ đó.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, cô biết người phụ nữ kia đã không nghe vào những gì cô nói lần trước.
Sau vài giây, cô vẫn nghe điện thoại.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia có chút vui mừng, “Tư Tư.”
Cố Tư không nói chuyện.
Người phụ nữ lại nói: “Mẹ rất nhớ con. Con có thể gọi video với mẹ không? Mẹ cũng muốn cho con xem em gái con, thấy con bé con sẽ thích cho mà xem.”
Cố Tư nhìn những hành khách đang đến và đi xung quanh mình, giọng cô rất trầm, “Nhưng tôi không muốn nhìn thấy các người.”
Khi cô nói ra điều này, đầu dây bên kia không phát ra âm thanh nào nữa.
Cố Tư nói câu nói chuyện đến đây thôi, và sau đó cúp máy.
Cô mím miệng dựa lưng vào ghế, vẻ mặt có chút trống rỗng.
Cố Tư mua vé giường nằm mềm, sau khi kiểm tra vé và lên tàu cô liền nằm trên giường.
Cô không mang theo hành lý gì, đường xá xa xôi mà hiện tại cơ thể cô cũng không thích hợp mang quá nhiều đồ lắm. Toa giường nằm mềm không có nhiều người nên khá yên tĩnh.
Cô đang ngủ chập chờn thì điện thoại của Trì Uyên gọi tới.
Cố Tư tê cứng trả lời điện thoại, “Trì Uyên.”
Trì Uyên thở dài, “Em đi cũng sớm quá, sao không cho anh tới tiễn?”
“Không cần đâu.” Cố Tư mở miệng nói, “Em không quá thích có người đi tiễn, một mình em là được rồi.”
Trì Uyên hỏi cô ngồi máy bay sao.
Cố Tư nở nụ cười, cười một cách yếu ớt, “Không phải, em đi tàu, rất an toàn.”
Trì Uyên sau đó hỏi Cố Tư thông tin chuyến tàu của cô với giọng điệu quan tâm và hỏi cô đã mang đồ ăn và quần áo cho mình chưa.
Cố Tư dựa vào đầu giường, vẻ mặt dần dần bắt đầu hoảng hốt.
Lần trước cô đã tự mình xách hành lý đi tàu đến cậy nhờ nhà họ Trì .
Trên thực tế, tinh thần trạng thái có chút giống như hiện tại, đều là rất mơ hồ.
Nhưng khi đó, cô chưa trải qua cuộc sống hôn nhân nặng nề và còn có những suy nghĩ đầy ảo tưởng. Hơn nữa lúc đó, cô rất muốn gặp Trì Uyên.
Trì Uyên đã nói rất nhiều ở đầu dây bên kia, cho đến khi nhân viên tàu đến soát vé, Cố Tư mới cúp máy.
Nếu trước đây Trì Uyên đối với cô tốt như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Cố Tư đợi nhân viên tàu đi khỏi, đóng cửa phòng riêng, nằm xuống và ngủ tiếp.
Cô ngồi tàu gần hai ngày, sau đó là chuyển tàu, rồi sau đó nữa là ngồi xe buýt.
Cuối cùng, chiếc xe buýt lắc lư và dừng lại ở ngã tư trước thôn.
Đường này là đường đất. Đường đất rất dài, đứng ở đây đều không thể nhìn thấy cuối thôn.
Trời đã xế chiều, Cố Tư xách túi chậm rãi đi về phía thôn. Lúc này trong thôn khá yên tĩnh.
Trong thôn toàn là nhà ngói, một số người vẫn còn giữ lại ngôi nhà tranh của thế hệ cũ, nhưng cũng không phải cho người ở và được sử dụng để chứa đồ tạp hóa.
Thôn không lớn lắm. Những người đi đường đã nhìn sang ngay khi Cố Tư bước vào.
Cố Tư mỉm cười, “Bác Vu, thấy xương cốt bác còn khỏe chán bác nhỉ.”
Sau đó ông lão họ Dư nhìn Cố Tư, có chút kinh ngạc, “Đây không phải là Tiểu Tư sao? Sao cháu lại về? Sao vậy, nhà chồng đối xử với cháu không tốt à?”
Cố Tư lắc đầu, “Không phải, cháu chỉ trở về để cúng tế ông nội cháu một chút, ngày giỗ đầu cháu không kịp về.”
Một thím ở bên cạnh nhìn Cố Tư, “Vậy tại sao cháu lại trở về một mình? Anh kia của nhà cháu không về một chuyến à? Lúc kết hôn cũng không thấy về xem một cái, giờ đến cúng tế cũng không về sao?”
Cố Tư liếm môi, “Ở công ty có nhiều việc quá, anh ấy không rút ra thời gian để về ạ.”
“Ôi trời ạ, đều là do cách nhau quá xa mà. Cháu ấy à, lấy chồng xa quá, một năm nay mới về được một lần này cũng không dễ dàng mà.” Thím kia theo sau thở dài.
Cố Tư chỉ cười cười, chào họ rồi đi về phía nhà cô.
Ngôi nhà này được xây dựng từ nhiều năm trước với sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng, nhưng sau bao nhiêu năm, nó trông hơi dột nát.
Cố Tư đứng ở trong sân, nhìn những vết mốc trên tấm lưới cửa sổ bằng gỗ rất lâu, tự dưng nước mắt lại trào ra.
Căn nhà trống quá lâu rồi, khi cô bước vào thì bụi mù mịt khắp nơi.
Hai phòng trong nhà đều là lắp giường gỗ.
Lúc đi cô đã thu dọn hết chăn ga gối đệm, giờ ván gỗ lộ ra trông hơi hoang tàn.
Cố Tư đứng trong bếp và ngay khi cô bước vào, nước mắt rơi không kìm được.
Cô đã sống trong ngôi nhà này gần hai thập kỷ, cuối cùng, cô là người duy nhất còn lại.
Bà cụ hàng xóm bên cạnh nghe thấy động tĩnh thì qua đây, bà cụ ngạc nhiên khi thấy Cố Tư, “Tiểu Tư đấy à, cháu về rồi sao? Ôi trời ạ, thật không khéo mà. Cháu chưa biết đúng không, mẹ cháu thời gian trước có quay lại, bà ấy còn hỏi chuyện của cháu nữa.”
Cố Tư nhanh chóng lau nước mắt, “Thím Hà ạ. Cháu biết rồi, bà ấy có gọi cho cháu.”
Thím Hà kia thở dài nói: “Thật là làm bậy mà. Đi nhiều năm như vậy cũng không thấy trở về xem một chút. Giờ cháu đã lập gia đình, ông nội cháu cũng mất rồi. Bây giờ bà ấy mới trở về, không phải thím lắm miệng, về lúc này có ích gì chứ?”
Cố Tư gật đầu, nói câu đúng vậy.
Thím Hà thấy Cố Tư ở một mình cũng nhìn không được nên đã đến giúp dọn dẹp nhà cửa.
Cơ thể Cố Tư không khỏe, cô không dám dọn đồ nặng, mấy thứ nặng đều nhờ thím kia giúp đỡ cho.
Bên này còn chưa dọn dẹp xong, bên kia Trì Uyên đã gọi điện thoại tới, hỏi Cố Tư đã đến nơi chưa.
Cố Tư ừ một tiếng, nói, “Tới rồi, đang dọn dẹp vệ sinh.”
Thím Hà vốn đang bận dọn dẹp, nhưng khi thấy Cố Tư nghe điện thoại liền dựa lại gần, “Chồng cháu à?”
Cố Tư cũng không thể giải thích quá nhiều, vì vậy cô ấp úng, “À.”
Thím kia liền lớn tiếng nói: “Anh nhà Tiểu Tư à, sao cậu không cùng Tiểu Tư về đây vậy? Cậu nói hai người đều đã kết hôn cậu cũng không về đây lấy một chuyến, thăm họ hàng thân thích thì cũng thôi đi, cái này là giỗ đầu của ông cụ cậu cũng không về tới cậu xem có nói nổi không cơ chứ? Công việc bận thì bận nhưng có một số việc muốn thể hiện một chút mới phải đạo.”
Cố Tư ngay lập tức xấu hổ, cười ha ha làm lành, “Là do cháu bảo anh ấy đừng tới, là cháu thông cảm cho anh ấy mà thím.”
Trì Uyên ở đầu dây bên kia nghe thấy hết, anh thở dài nói: “Buổi tối em ở nơi nào, ăn uống thì sao?”
Cố Tư suy nghĩ một lúc, “Quầy bán quà vặt ở đây cái gì cũng có, trong nhà cũng dọn dẹp gần xong rồi. Em bên này xem như ổn rồi, anh không phải lo lắng cho em đâu.”
Trì Uyên im lặng một lúc lâu mới ừ một tiếng, “Được rồi, anh đã biết, nếu em có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tư mới thở phào nhẹ nhõm.
Bận việc hết một ngày, bầu trời bên ngoài cũng đã tối.
Thím Hà cũng nhiệt tình, “Buổi tối đến nhà thím ăn cơm đi, nhà cháu giờ có cái gì đâu.”
Cố Tư suy nghĩ một chút, cô hơi mệt và không muốn tự nấu ăn, “Được ạ, vậy làm phiền thím rồi.”
Thím Hà liền bật cười, “Cái con bé này, mới đi ra ngoài một năm trở về liền nói chuyện khách sáo vậy rồi.”
Cô lấy ra báo cáo xét nghiệm máu và đưa cho bác sĩ xem.
Vẻ mặt của bác sĩ khá nghiêm khắc, liếc nhìn kết quả xét nghiệm và nói, “Chị đang mang thai. Nhưng nhìn thế này hẳn là mang thai không quá lâu. Chị định giữ sao?”
Cố Tư gật đầu, “Vâng.”
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô, “Chị một mình đến đây à?”
Cố Tư nói, “Người trong nhà không có thời gian, tôi tới một mình.”
Cô đeo khẩu trang, có lẽ tình trạng cơ thể không ở trong trạng thái đặc biệt tốt, nhìn cả người còn có chút hơi đáng thương.
Vì vậy, giọng bác sĩ nhẹ lại, “Nếu dự định sinh con thì phải bổ sung dinh dưỡng trong giai đoạn đầu. Chị gầy quá, giai đoạn sau trẻ cần hấp thụ dinh dưỡng từ mẹ nên nếu chị không cung cấp đầy đủ trẻ rất dễ bị ảnh hưởng. “
Cố Tư ừ một tiếng, “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Bác sĩ hỏi Cố Tư ngày kinh nguyệt cuối cùng của cô, sau đó tính toán thời gian và yêu cầu cô quay lại siêu âm lại lần nữa.
Sau đó bác sĩ dặn dò rất nhiều chuyện khác nữa, còn có chút cảm thán nói đáng lẽ những lời này là phải nói với chồng cô mới đúng.
Cố Tư cố làm bản thân mỉm cười, cuối cùng cảm ơn bác sĩ và rời khỏi bệnh viện.
Quả nhiên là có thai. Nhưng như thế nào có thai, là dính vào lần nào cô thực sự không có bất kỳ ấn tượng nào cả.
Cố Tư bắt taxi từ bệnh viện đến ga tàu, cô đã đặt vé rời đi rồi.
Không có chuyến tàu trực tiếp về quê cô, cô cần chuyển tàu giữa chặng, nhưng như vậy cũng tốt, xem chuyến này coi như nghỉ ngơi một chút vậy..
Khi Cố Tư đang ở trong phòng chờ, điện thoại lại reo.
Vẫn là người phụ nữ đó.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, cô biết người phụ nữ kia đã không nghe vào những gì cô nói lần trước.
Sau vài giây, cô vẫn nghe điện thoại.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia có chút vui mừng, “Tư Tư.”
Cố Tư không nói chuyện.
Người phụ nữ lại nói: “Mẹ rất nhớ con. Con có thể gọi video với mẹ không? Mẹ cũng muốn cho con xem em gái con, thấy con bé con sẽ thích cho mà xem.”
Cố Tư nhìn những hành khách đang đến và đi xung quanh mình, giọng cô rất trầm, “Nhưng tôi không muốn nhìn thấy các người.”
Khi cô nói ra điều này, đầu dây bên kia không phát ra âm thanh nào nữa.
Cố Tư nói câu nói chuyện đến đây thôi, và sau đó cúp máy.
Cô mím miệng dựa lưng vào ghế, vẻ mặt có chút trống rỗng.
Cố Tư mua vé giường nằm mềm, sau khi kiểm tra vé và lên tàu cô liền nằm trên giường.
Cô không mang theo hành lý gì, đường xá xa xôi mà hiện tại cơ thể cô cũng không thích hợp mang quá nhiều đồ lắm. Toa giường nằm mềm không có nhiều người nên khá yên tĩnh.
Cô đang ngủ chập chờn thì điện thoại của Trì Uyên gọi tới.
Cố Tư tê cứng trả lời điện thoại, “Trì Uyên.”
Trì Uyên thở dài, “Em đi cũng sớm quá, sao không cho anh tới tiễn?”
“Không cần đâu.” Cố Tư mở miệng nói, “Em không quá thích có người đi tiễn, một mình em là được rồi.”
Trì Uyên hỏi cô ngồi máy bay sao.
Cố Tư nở nụ cười, cười một cách yếu ớt, “Không phải, em đi tàu, rất an toàn.”
Trì Uyên sau đó hỏi Cố Tư thông tin chuyến tàu của cô với giọng điệu quan tâm và hỏi cô đã mang đồ ăn và quần áo cho mình chưa.
Cố Tư dựa vào đầu giường, vẻ mặt dần dần bắt đầu hoảng hốt.
Lần trước cô đã tự mình xách hành lý đi tàu đến cậy nhờ nhà họ Trì .
Trên thực tế, tinh thần trạng thái có chút giống như hiện tại, đều là rất mơ hồ.
Nhưng khi đó, cô chưa trải qua cuộc sống hôn nhân nặng nề và còn có những suy nghĩ đầy ảo tưởng. Hơn nữa lúc đó, cô rất muốn gặp Trì Uyên.
Trì Uyên đã nói rất nhiều ở đầu dây bên kia, cho đến khi nhân viên tàu đến soát vé, Cố Tư mới cúp máy.
Nếu trước đây Trì Uyên đối với cô tốt như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Cố Tư đợi nhân viên tàu đi khỏi, đóng cửa phòng riêng, nằm xuống và ngủ tiếp.
Cô ngồi tàu gần hai ngày, sau đó là chuyển tàu, rồi sau đó nữa là ngồi xe buýt.
Cuối cùng, chiếc xe buýt lắc lư và dừng lại ở ngã tư trước thôn.
Đường này là đường đất. Đường đất rất dài, đứng ở đây đều không thể nhìn thấy cuối thôn.
Trời đã xế chiều, Cố Tư xách túi chậm rãi đi về phía thôn. Lúc này trong thôn khá yên tĩnh.
Trong thôn toàn là nhà ngói, một số người vẫn còn giữ lại ngôi nhà tranh của thế hệ cũ, nhưng cũng không phải cho người ở và được sử dụng để chứa đồ tạp hóa.
Thôn không lớn lắm. Những người đi đường đã nhìn sang ngay khi Cố Tư bước vào.
Cố Tư mỉm cười, “Bác Vu, thấy xương cốt bác còn khỏe chán bác nhỉ.”
Sau đó ông lão họ Dư nhìn Cố Tư, có chút kinh ngạc, “Đây không phải là Tiểu Tư sao? Sao cháu lại về? Sao vậy, nhà chồng đối xử với cháu không tốt à?”
Cố Tư lắc đầu, “Không phải, cháu chỉ trở về để cúng tế ông nội cháu một chút, ngày giỗ đầu cháu không kịp về.”
Một thím ở bên cạnh nhìn Cố Tư, “Vậy tại sao cháu lại trở về một mình? Anh kia của nhà cháu không về một chuyến à? Lúc kết hôn cũng không thấy về xem một cái, giờ đến cúng tế cũng không về sao?”
Cố Tư liếm môi, “Ở công ty có nhiều việc quá, anh ấy không rút ra thời gian để về ạ.”
“Ôi trời ạ, đều là do cách nhau quá xa mà. Cháu ấy à, lấy chồng xa quá, một năm nay mới về được một lần này cũng không dễ dàng mà.” Thím kia theo sau thở dài.
Cố Tư chỉ cười cười, chào họ rồi đi về phía nhà cô.
Ngôi nhà này được xây dựng từ nhiều năm trước với sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng, nhưng sau bao nhiêu năm, nó trông hơi dột nát.
Cố Tư đứng ở trong sân, nhìn những vết mốc trên tấm lưới cửa sổ bằng gỗ rất lâu, tự dưng nước mắt lại trào ra.
Căn nhà trống quá lâu rồi, khi cô bước vào thì bụi mù mịt khắp nơi.
Hai phòng trong nhà đều là lắp giường gỗ.
Lúc đi cô đã thu dọn hết chăn ga gối đệm, giờ ván gỗ lộ ra trông hơi hoang tàn.
Cố Tư đứng trong bếp và ngay khi cô bước vào, nước mắt rơi không kìm được.
Cô đã sống trong ngôi nhà này gần hai thập kỷ, cuối cùng, cô là người duy nhất còn lại.
Bà cụ hàng xóm bên cạnh nghe thấy động tĩnh thì qua đây, bà cụ ngạc nhiên khi thấy Cố Tư, “Tiểu Tư đấy à, cháu về rồi sao? Ôi trời ạ, thật không khéo mà. Cháu chưa biết đúng không, mẹ cháu thời gian trước có quay lại, bà ấy còn hỏi chuyện của cháu nữa.”
Cố Tư nhanh chóng lau nước mắt, “Thím Hà ạ. Cháu biết rồi, bà ấy có gọi cho cháu.”
Thím Hà kia thở dài nói: “Thật là làm bậy mà. Đi nhiều năm như vậy cũng không thấy trở về xem một chút. Giờ cháu đã lập gia đình, ông nội cháu cũng mất rồi. Bây giờ bà ấy mới trở về, không phải thím lắm miệng, về lúc này có ích gì chứ?”
Cố Tư gật đầu, nói câu đúng vậy.
Thím Hà thấy Cố Tư ở một mình cũng nhìn không được nên đã đến giúp dọn dẹp nhà cửa.
Cơ thể Cố Tư không khỏe, cô không dám dọn đồ nặng, mấy thứ nặng đều nhờ thím kia giúp đỡ cho.
Bên này còn chưa dọn dẹp xong, bên kia Trì Uyên đã gọi điện thoại tới, hỏi Cố Tư đã đến nơi chưa.
Cố Tư ừ một tiếng, nói, “Tới rồi, đang dọn dẹp vệ sinh.”
Thím Hà vốn đang bận dọn dẹp, nhưng khi thấy Cố Tư nghe điện thoại liền dựa lại gần, “Chồng cháu à?”
Cố Tư cũng không thể giải thích quá nhiều, vì vậy cô ấp úng, “À.”
Thím kia liền lớn tiếng nói: “Anh nhà Tiểu Tư à, sao cậu không cùng Tiểu Tư về đây vậy? Cậu nói hai người đều đã kết hôn cậu cũng không về đây lấy một chuyến, thăm họ hàng thân thích thì cũng thôi đi, cái này là giỗ đầu của ông cụ cậu cũng không về tới cậu xem có nói nổi không cơ chứ? Công việc bận thì bận nhưng có một số việc muốn thể hiện một chút mới phải đạo.”
Cố Tư ngay lập tức xấu hổ, cười ha ha làm lành, “Là do cháu bảo anh ấy đừng tới, là cháu thông cảm cho anh ấy mà thím.”
Trì Uyên ở đầu dây bên kia nghe thấy hết, anh thở dài nói: “Buổi tối em ở nơi nào, ăn uống thì sao?”
Cố Tư suy nghĩ một lúc, “Quầy bán quà vặt ở đây cái gì cũng có, trong nhà cũng dọn dẹp gần xong rồi. Em bên này xem như ổn rồi, anh không phải lo lắng cho em đâu.”
Trì Uyên im lặng một lúc lâu mới ừ một tiếng, “Được rồi, anh đã biết, nếu em có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tư mới thở phào nhẹ nhõm.
Bận việc hết một ngày, bầu trời bên ngoài cũng đã tối.
Thím Hà cũng nhiệt tình, “Buổi tối đến nhà thím ăn cơm đi, nhà cháu giờ có cái gì đâu.”
Cố Tư suy nghĩ một chút, cô hơi mệt và không muốn tự nấu ăn, “Được ạ, vậy làm phiền thím rồi.”
Thím Hà liền bật cười, “Cái con bé này, mới đi ra ngoài một năm trở về liền nói chuyện khách sáo vậy rồi.”
Bình luận facebook