Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 401-404
Đầu óc Cố Tư trở nên trống rỗng, nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc lâu mới hỏi câu tiếp theo, “Làm thế nào mà anh tìm tới được chỗ này vậy?”
Trì Uyên thở dài, “Em không để cho anh về nhà nghỉ ngơi trước được sao? Anh lái xe đã lâu, hiện tại mệt chết đi được.”
Những thôn dân bên cạnh vội vàng chạy đến, “Tiểu Tư, đây là chồng cháu à?”
Cố Tư chỉ nhìn Trì Uyên mà không nói một lời, như thể cô không hề nghe thấy câu hỏi của thôn dân.
Trì Uyên ở đằng kia đã mỉm cười rồi, “Chào mọi người ạ. Vốn dĩ cháu muốn cùng Tiểu Tư trở về, nhưng bên công ty tạm thời có chuyện bị hoãn lại. Cô ấy lại tính vội vàng nên đã tự mình trở về. Cháu đành phải chạy đường xa đến tìm cô ấy thôi, thực sự khá là mệt ạ. “
Mấy thôn dân dĩ nhiên không biết cái gì, vội vàng nói: “Cũng đúng, đường dài như vậy, hẳn là rất mệt rồi. Nhanh lên nhanh lên, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trì Uyên lên xe, thím Hà đẩy Cố Tư một chút. Cố Tư cũng đi tới mở cửa và lên xe.
Cô dường như giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác chỉ đường cho Trì Uyên. Trì Uyên lái xe đến cửa nhà cũ của Cố Tư.
Hai người ngồi ở chỗ này cũng không có xuống xe ngay. Trì Uyên thở ra một hơi, “Anh cũng chưa một lần về quê. Thực xin lỗi.”
Cố Tư vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, giọng nói cũng thấp, “Anh không có gì phải xin lỗi cả.”
Trì Uyên đẩy cửa xe đi xuống, trong sân không có gì, rất dột nát.
Anh cũng không nói chê bai, nhấc chân bước vào nhà.
Trong phòng lại càng trống trải,nhìn qua một lượt cũng không có lấy một chút đồ đạc tươm tất.
Trì Uyên vào nhà nhìn quanh, liền nhìn thấy bức ảnh trong phòng của ông lão.
Cố Tư đang đứng ở cửa, “Anh tới đây làm gì vậy?”
Trì Uyên không trả lời mà nhìn vào bức ảnh, “Hóa ra khi còn nhỏ em trông như thế này.”
Cố Tư trong bức ảnh, mặc một chiếc váy nửa mới nửa cũ và thắt bím hai bên, vừa nhìn chính là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình nghèo.
Nhưng cô lại cười rất ngây ngô.
Ông cụ Cố lúc đó nhìn vẫn còn trẻ khỏe, đang ngồi đó, một tay ôm Cố Tư, vẻ mặt nhân hậu.
Thật ra Trì Uyên cũng từ lâu không nhớ rõ dáng vẻ của ông cụ. Anh cũng chưa gặp qua ông cụ mấy lần, sau này gặp đều là nhìn thấy bộ dạng của ông cụ khi bệnh nặng, lúc đó đều đã gầy thoát da, nhìn không ra bộ dáng trước kia nữa.
Cố Tư dựa vào khung cửa, trong lòng có chút bối rối, cô như thế nào cũng không ngờ tới Trì Uyên lại tới đây.
Trì Uyên nhìn một lúc, sau đó cười nói: “Mộ của ông nội ở đâu, anh đi qua cúng bái một chút.”
“Không cần đâu.” Cố Tư nói thẳng, “Anh cũng không có thân phận gì để mà cúng bái ông nội, không cần đi đâu.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư, mới mấy ngày không gặp, sức sống trên người cô gái này không thấy đâu nữa, chỉ nhìn thấy vẻ mờ mịt và mệt mỏi.
Trì Uyên đi tới, chạm vào mặt của Cố Tư, “Trên đường trở về vất vả lắm phải không?”
Cố Tư né một chút mà không nói chuyện.
Trì Uyên nhìn xung quanh, “Em ăn chưa? Mấy ngày nay anh học được vài món, anh có thể nấu cho em ăn thử chút.”
Cố Tư vẫn không lên tiếng, Trì Uyên tự mình vào bếp.
Bên này còn chưa kịp làm gì, người trong thôn lại tới nữa.
Thôn nhỏ này đã lâu không có người lạ đến, thấy chồng Cố Tư đến đây, tất cả mọi người trong thôn đều tò mò.
Đặc biệt, nghe nói người đàn ông này vẫn khá là giàu.
Trì Uyên cũng biết những người này đến gặp mình nên vội vàng chào hỏi.
Anh ở trên thương trường loại người nào anh chưa gặp qua chứ, việc ứng phó với những thôn dân đơn giản này chẳng là gì cả.
Cố Tư đang đứng trong phòng, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ.
Trì Uyên mời những người lớn tuổi ngồi xuống, hỏi gì đáp nấy, không khiêm tốn quá cũng không hống hách, lễ phép lại có tu dưỡng.
Cố Tư quay lại và trở lại ngồi trên giường của mình.
Có vẻ như lại phải thay đổi kế hoạch, Trì Uyên đã tìm lại đây, cô nhất định không thể vẫn cứ ở lại.
Không biết Trì Uyên đang nói gì ở bên ngoài mà một ông lão bên ngoài bước vào, nắm lấy tay Cố Tư, luôn mồm nói lời cảm ơn, nói rằng Trì Uyên là một người tốt.
Cố Tư cười ha ha mấy tiếng, khuôn mặt xấu hổ, cô căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mọi người trong sân đều bắt tay Trì Uyên và khen ngợi anh.
Ông lão kéo Cố Tư ra ngoài, nói cái gì mà hai người về sau phải vui vẻ hòa hợp, nhất định không được giận dỗi nhau linh tinh các thứ.
Cố Tư cau mày nhìn Trì Uyên. Trì Uyên đi tới, vòng tay qua vai ôm Cố Tư, giọng nói mang theo ý cười, “Nhất định, nhất định rồi ạ. Mọi người cứ yên tâm đi, nhà chúng cháu, cô ấy là chủ.”
Một lúc sau, thôn dân mới rời đi.
Cố Tư đè thấp giọng nói, “Anh nói gì với họ mà khiến cho rất nhiều người đều khen anh vậy?”
Trì Uyên cười cười, xoay người đi vào nhà, “Anh cũng không nói gì, anh chỉ nói là sẽ quyên tiền cho thôn sửa đường thôi.”
Cố Tư sửng sốt.
Đường trong thôn này thực sự không tốt lắm. Hầu như tất cả các con đường trong thôn nhỏ trên núi này đều là đường đất, ra vào rất bất tiện.
Bởi vì thôn nhỏ, trong thôn không có trường học, bọn trẻ đều phải đi bộ đến trường ở bên ngoài đi học. Thời tiết mà tốt chút còn đỡ, lỡ như trời mưa một cái sẽ đặc biệt phiền phức.
Cố Tư suy nghĩ một lúc, nói, “Anh có lòng rồi.”
Trì Uyên mỉm cười, “Anh một đường lái xe lại đây mà bị lắc phải nghi ngờ cuộc đời luôn ấy.”
Anh nhìn một số đồ vật trong phòng bếp, “Chỗ này của em cũng không có gì nhiều, chỉ có thể nấu một ít mì.”
Cố Tư bây giờ cũng không muốn ăn gì. Trì Uyên đột nhiên đến đây làm tâm trí và trái tim cô đều rối bời.
Trì Uyên trước đây chưa từng sử dụng bếp lò, nhìn nó một lúc lâu cũng không biết nên làm gì.
Cố Tư không còn cách nào khác phải đi tới và ngồi xuống để giúp nhóm lửa.
Dù đôi tay hơi vụng về nhưng Trì Uyên vẫn nấu xong được mì.
Anh chờ một lúc rồi ra sân, trong cốp xe có rất nhiều đồ vật.
Anh xách túi đi vào, tự mình lo mình mà nói: “Anh thuê chiếc xe này để đến đây. Trên đường tới nhìn qua thấy kinh tế ở đây hơi lạc hậu nên mua một ít đồ vật ở siêu thị nhỏ bên ngoài. Bây giờ xem ra thật đúng là hữu ích rồi. “
Anh mua đều là thức ăn nhanh, thịt bò đóng hộp, thịt nguội và những thứ tương tự, mấy thứ có thể ăn được với cơm.
Anh đặt đồ vật ở bên cạnh bếp lò và lật qua, “Em nhìn này, phải nói là anh có mắt nhìn xa, mấy món đồ ăn này anh cũng mua một ít.”
Đó là các loại dưa chua.
Anh lấy ra vài gói và nói: “Vừa khéo cho vào mì ăn”.
Cố Tư cũng không nói, nhưng cô phải thừa nhận rằng Trì Uyên đã đến làm lòng cô cảm thấy kiên định hơn rất nhiều.
Trì Uyên lấy mì ra, trước tiên bưng một bát cho Cố Tư, sau đó đặt dưa chua bên cạnh cô, “Em xem thử em thích loại nào thì ăn.”
Cố Tư đã xem qua, cô luôn thích rong biển vụn, vì vậy cô ấy đã xé một gói.
Ai ngờ ngay khi mùi xộc ra, Cố Tư đã không kìm được.
Cô đánh rơi đồ và chạy ra khỏi phòng.
Cô tìm một góc, ngồi xổm ở đó và bắt đầu nôn khan.
Cố Tư làm như vậy khiến Trì Uyên hoảng sợ.
Anh vội vàng đi ra, vỗ lưng Cố Tư, “Em làm sao vậy, đồ bị hết hạn hả, mùi vị không ngon sao?”
Cố Tư xua tay, có chút không nói được nên lời, nhưng trong bụng lại cảm thấy dạ dày lăn lộn khó chịu.
Trì Uyên căn bản không nghĩ đến hướng khác, “Em ấy à, gần đây em làm mệt quá, chắc lại đau dạ dày rồi. Lát nữa anh mua thuốc cho em, uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn.” “
Cố Tư xua tay, “Không cần, em không uống thuốc.”
Trì Uyên thở dài dỗ dành, “Không uống thuốc thì sẽ luôn cảm thấy khó chịu. Em bị đau dạ dày nhiều năm rồi, chính em cũng biết cái này khó chịu như thế nào rồi còn gì, vậy mà còn không chịu uống thuốc.”
Cố Tư không nói chuyện, đi vào bếp múc một ít nước để súc miệng, sau đó nói: “Anh ăn của anh đi, một lúc nữa em sẽ ổn lại thôi.”
Cảm giác buồn nôn đến nhanh đi cũng nhanh.
Một lát sau nó sẽ biến mất ấy mà.
Cố Tư chờ một chút rồi một lần nữa quay trở lại trong nhà. Trong nhà không có phòng ăn, chỉ có một cái bàn được kê ở bên bếp.
Cố Tư đi tới gần đó, “Anh lấy rong biển vụn đi đi, em không ngửi được mùi đó.”
Trì Uyên ồ một tiếng, nhanh chóng đem gói rong biển vụn đã mở để lên ngăn tủ trước cửa.
Cố Tư hít thở sâu và cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô đi tới, gắp hai miếng mì, cúi đầu ăn.
Trì Uyên là người không thể nhàn rỗi ngồi chơi, ăn xong liền rửa bát đũa, sau đó anh đi ra ngoài.
Xem bộ dáng này, hẳn là anh đi ra ngoài cho quen mặt với bà con làng xóm rồi.
Còn Cố Tư ăn xong chỉ muốn ngủ thôi. Bây giờ Trì Uyên đã qua đến rồi, cô không quan tâm đến chuyện gì nữa, quay vào nhà nằm xuống ngủ.
Trì Uyên đi đi lại lại trên đường cái, nhìn xung quanh xem như thế nào.
Thôn nhỏ này quả thật là lạc hậu, tổng cộng có chưa đến một trăm hộ gia đình, và điều kiện kinh tế của các hộ gia đình không khác nhau mấy.
Bây giờ mọi người đã ăn xong, một số người đang ngồi trước cửa nhà và tụ tập nói chuyện phiếm.
Đương nhiên, họ đều đang nói chuyện về Cố Tư và Trì Uyên.
Thôn không giàu có, Trì Uyên ăn mặc đẹp, lái xe ô tô lại đây. Anh còn nói anh sẽ quyên tiền cho thôn sửa đưởng. Đây có thể là một người giàu có đấy.
Những người này một nhóm đều đang cảm thán, Cố Tư thật may mắn.
Cô gái trong thôn nhỏ trên núi này có thể tìm được người giàu có như vậy làm chồng, đây hẳn là do ông nội cô phù hộ.
Trì Uyên đi qua, những người đó nhanh chóng chào hỏi Trì Uyên và hỏi cậu đã ăn cơm chưa.
Trì Uyên cười ha ha dựa lại gần, “Cháu ăn rồi ạ. Bác ơi, cháu muốn hỏi một chút, mọi người có biết ông nội của Tiểu Tư được chôn cất ở đâu không ạ? Cháu muốn đi cúng bái một chút mà Tiểu Tư đang ngủ, cháu không muốn đánh thức cô ấy dậy.”
Những người đó nhìn Trì Uyên, nói, “Đứa nhỏ này, cháu có lòng rồi.”
Người trong thôn này hầu như ai cũng đều biết nơi chôn cất ông cụ Cố. Lúc trước khi làm tang lễ thì Cố Tư cũng không biết gì cả, đều là người trong thôn giúp đỡ lo liệu hoàn thành.
Khi chôn cất ông cụ, cũng là an táng ở một cái hố do mấy ông mấy chú trong thôn đào giúp.
Một ông lão bên cạnh nói: “Biết chứ, nếu cháu muốn đi thì mua một ít vàng mã. Đi viếng không thể đi tay không. Sau đó ông sẽ tìm người dẫn cháu đi qua cho.”
Trì Uyên không ngừng nói lời cảm ơn, thuận tay lấy hộp thuốc lá trong túi ra phân phát cho mọi người.
Những người đó cũng chưa được hút bất kỳ loại thuốc lá nào cho tốt, vì vậy họ cầm lấy xem xét, cực kỳ tò mò.
Người mà ông lão tìm đến gọi là Trụ Tử, người này lúc đầu ở nhà Cố Tư nói chuyện không được xuôi tai lắm.
Tuy Trụ Tử nói hơi khó nghe nhưng lại là một người có lòng tốt, khi ông cụ Cố qua đời, ông ấy cũng bận trước bận sau lo toan giúp đỡ.
Lúc chôn cất ông cụ, ông ấy cũng đi qua phụ một tay.
Trụ Tử dẫn Trì Uyên đi mua vàng mã, sau đó hai người cùng lên núi.
Hai người đàn ông trưởng thành đi đường tốc độ cũng nhanh chút. Trên đường đi, Trì Uyên hỏi chuyện trước kia của Cố Tư và ông nội cô.
Trụ Tử thở dài, “Tiểu Tư ấy à, đứa nhỏ này đúng là số khổ mà. Khi còn nhỏ cha mẹ bỏ rơi, con bé được ông nội mình nuôi lớn. Con nhà nghèo thì trưởng thành sớm, Tiểu Tư mới năm sáu tuổi đã bắt đầu chạy quanh bếp làm việc, giặt quần áo nấu cơm gì đó đều biết làm. Ngày mùa ngày màng còn phải đi theo ông nội xuống đồng trồng trọt. Con bé còn nhỏ như vậy, thật là đáng thương mà. “
Trì Uyên cảm thấy trong lòng không thoải mái, hơi nhoi nhói trong lòng.
Trụ Tử còn nói: “Cũng may cuối cùng con bé gả cho cậu. Vừa nhìn cái tôi biết liền, cậu là một người đàn ông tốt, cậu nhất định đối tốt với con bé. Con bé đó cũng coi như hết khổ rồi.”
Trì Uyên mím miệng, hơi thu liễm tầm mắt.
Trước kia anh cũng không đối xử tốt với Cố Tư, bỏ qua mọi nỗ lực của cô, còn dung túng cho Phương Tố bắt nạt cô.
Khi Cố Tư tỉnh dậy, cả người đều mơ màng, không biết bây giờ là mấy giờ.
Cô đứng dậy và đi ra sân, đúng lúc nhìn thấy cháu trai của thím Hà nhà kế bên đang chơi trong sân.
Đứa trẻ mới bốn, năm tuổi, nghịch cho người lấm lem bùn đất nhưng trông rất vui.
Cố Tư suy nghĩ một chút, quay lại phòng bếp, chọn một ít đồ ăn vặt trong túi mà Trì Uyên đã mua về trước đó, mang qua đưa cho đứa trẻ.
Ngay khi đứa trẻ nhìn thấy đồ ăn, đôi mắt liền tỏa sáng.
Cố Tư nhìn đứa trẻ, mơ hồ như đang nhìn thấy một số cảnh khác.
Cô chạm vào bụng mình, niềm vui sướng bị cô cố tình kìm nén ban đầu dường như lại dâng lên từng chút một.
Cô cũng có đứa con của riêng mình.
Không cần biết về sau cô có cùng người khác ở bên nhau hay không, cô vẫn sẽ có một gia đình của riêng mình. Cô không còn cô đơn nữa. Cô cũng giống như ông nội, cô có một người có thể yêu thương bằng cả trái tim mình.
Cố Tư quan sát đứa trẻ một lúc, sau đó đi ra khỏi sân.
Nơi này không có gì thay đổi, xem ra mấy năm qua cũng không có gì cải biến.
Cô chậm rãi đi trên đường, nhìn những ngôi nhà cũ nát, trong lòng còn thấy vui sướng hơn cả khi nhìn thấy những nhà lầu tinh xảo trong nhà tổ của nhà họ Trì nữa.
Đi được một đoạn, cô nhìn thấy Trì Uyên.
Trì Uyên và Trụ Tử quay về sau khi đốt xong vàng mã.
Đương nhiên, Trì Uyên cũng nhìn thấy cô. Anh đi nhanh hai bước, đi tới, nắm lấy tay Cố Tư, “Sao lại ra đây rồi? Em tỉnh ngủ rồi à?”
Trụ Tử mỉm cười nhìn hai người, “Tiểu Tư à, chồng cháu hôm nay đi tế bái ông nội đấy, cậu ấy thật có lòng.”
Cố Tư sửng sốt, nhìn Trì Uyên, một lúc lâu sau mới đem câu cảm ơn nuốt trở vào.
Trụ Tử trở về nhà, Trì Uyên dẫn Cố Tư tiếp tục đi trên đường. Ở đây đều là đường đất, bây giờ đi dạo như thế này thì không có gì, nhưng nếu trời mưa thì hơi rắc rối.
Thời tiết mà không tốt, đi ra ngoài bất tiện, đường đầy bùn đất.
Trì Uyên nhìn xuống con đường đất, “Anh thấy trong thôn nhà em có rất nhiều lao động khỏe mạnh mà. Nếu không kiếm tiền từ trồng trọt, họ có thể cân nhắc làm việc khác.”
Cố Tư thở dài, “Còn có thể làm gì nữa? Nơi này kinh tế kém phát triển, tự mình kinh doanh chắc chắn không được, căn bản không có khách mua. Trồng một ít lương thực còn có thể chờ người bên ngoài qua đây thu mua, cho dù không bán được thì gia đình ăn, đảm bảo không đói ”.
Đúng là trong thôn có nhiều lao động khỏe mạnh, nhưng vị trí thôn quá hẻo lánh, muốn đi ra ngoài làm một chút việc khó cũng không dễ dàng.
Những người này quanh năm đều ở đây, bọn họ đều muốn ở lại cùng người nhà cũng không muốn đi quá xa.
Trì Uyên nghĩ đến cảnh tượng anh đã thấy khi lái xe suốt quãng đường.
Bên này quả thực rất hẻo lánh, hoàn cảnh toàn bộ khu vực này chắc cũng không khác biệt mấy .
Chắc là cũng không có nhiều việc để làm.
Anh suy nghĩ một chút, nói: “Bên phía công ty đang xây một kho hàng. Bên kho hàng cần công nhân bốc xếp và quản lý công, không cần trình độ học vấn quá cao. Nếu có thể, em có thể hỏi người dân trong thôn xem họ có muốn cùng chúng ta đi hay không. Mang được người nào ra ngoài thì hay người đấy. Cứ như vậy cuộc sống trong thôn có thể sẽ được cải thiện theo thời gian. “
Cố Tư dừng lại, sau đó quay lại nhìn Trì Uyên, cô gần như đồng ý ngay lập tức.
Chỉ là cô nghĩ đến một số vấn đề khác. Nếu cô đồng ý, cô sẽ nợ Trì Uyên một lần ân huệ.
Mặc dù người như Trì Uyên, sau này sẽ không lấy chuyện này uy hiếp gì cô. Nhưng nếu đồng ý trong lòng cô sẽ luôn thấy không quá thoải mái.
Hơn nữa, một khi cô đồng ý và đưa dân làng đến làm việc gần cô, sẽ rất khó để cô và Trì Uyên tách ra.
Những người này không hề biết chuyện giữa cô và Trì Uyên, họ cho rằng hai người vẫn là vợ chồng.
Cố Tư cũng biết tính tình của cô. Đến lúc đó không khéo cô sẽ tiếp tục không rõ ràng như vậy với Trì Uyên để che giấu.
Trì Uyên nhìn Cố Tư một cái, “Em cứ suy nghĩ cho kỹ đi. Anh chỉ nghĩ là cứ để những người trẻ tuổi trong thôn ở lại đây như thế này, cả đời này đều cứ như thế mà sống qua ngày thì khó mà phát triển được, vẫn nên đi ra ngoài thì hơn.”
Thật lâu sau, Cố Tư mới nói: “Để em nghĩ đã. Nhưng những người đó có thể không nhất định muốn đi, có lẽ là họ thích loại này cuộc sống này cũng nên.”
Trì Uyên cũng không sốt ruột, “Em cứ nghĩ thử đi. Nếu em thấy đề nghị của anh được thì em cứ đi hỏi họ.”
Cố Tư ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hai người cứ nắm tay nhau đi trên đường như thế này, suy nghĩ ngập tràn. Nhưng những người khác nhìn vào lại thấy cảnh tượng khác.
Có người đi ra đổ rác, nhìn Cố Tư cười trêu chọc, “Tiểu Tư à, khi nào thì định sinh con? Nhìn quan hệ giữa hai người tốt như vậy, cũng đã đến lúc nên có một đứa rồi.”
Cố Tư không biết phải trả lời như thế nào, Trì Uyên liền da mặt dày nghiêm túc mở miệng nói: “Đều đã nằm trong kế hoạch cả rồi ạ. Chờ đến khi cúng bái xong xuôi cho ông nội ở bên này, chúng cháu dự định sinh con.”
Người nọ cảm thán, “Ừ, cũng nên có đứa thôi. Tranh thủ bây giờ còn trẻ có thể sinh thêm hai đứa nữa rồi cùng nhau nuôi lớn, tuyệt biết bao chứ.”
Cố Tư cười không nổi nữa, hiện tại cô mới mang thai đều thấy nửa người không tốt, lại còn bảo cô sinh thêm hai đứa nữa à?
Trì Uyên trở về nhà liền bảo Cố Tư đi nghỉ ngơi còn anh bắt đầu nấu ăn.
Cố Tư đứng ở cửa phòng, nhìn bộ dạng vụng về lúng túng của Trì Uyên, muốn nói trong lòng một chút cảm động cũng không có thì đó là nói dối.
Anh từ xa như vậy chạy tới đây, trong lòng Cố Tư kỳ thật đang rất dao động.
Cố Tư biết nơi này xa xôi hẻo lánh đến mức nào, nhất định Trì Uyên cũng phải khó khăn lắm mới có thể tự mình tìm ra đường đến nơi này.
Mặt trời cũng lặn và từng nhà đều nhóm lửa nấu cơm. Cố Tư nhìn một chút rồi đi ra ngoài.
Người trong thôn đều có một khu vườn nhỏ do chính mình vun xới để trồng rau.
Cố Tư đến một nhà khác để hỏi một chút. Họ lập tức đã hái rất nhiều rau để cô mang về nhà ăn.
Rau xanh ở nông thôn chính là thứ không đáng giá tiền, cũng không ai bủn xỉn thứ này cả.
Cố Tư lấy rau về, Trì Uyên liền tự biết ra giếng trong sân rửa rau.
Làm như vậy nhìn cũng ra dáng ra hình.
Cố Tư lại đi đến quầy bán quà vặt, ở đây cô có thể mua lẻ gạo. Cô cân một ít mua về, bảo Trì Uyên bước sang một bên, cô bắt đầu tự mình nấu cơm xào rau.
Cố Tư cố nén cơn buồn nôn của mình trước mùi khói dầu, cô nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn.
Trì Uyên từ phía sau đi tới, ôm lấy cô, “Hai ngày nay em không ở đó, anh rất nhớ em.”
Động tác của Cố Tư đột ngột dừng lại, cô cũng không giãy dụa, chỉ là nói, “Trì Uyên, bởi vì anh không chiếm được nên mới không muốn buông tay sao?”
Trì Uyên sửng sốt, chậc một tiếng, có thể là trong lòng có chút không vui.
Tuy nhiên, giọng điệu của anh vẫn rất ôn hòa. Giọng nói của anh càng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Em cứ nhất định phải đem lòng tốt của anh đối với em hiểu thành kiểu suy nghĩ xấu xa đó sao? Anh không thể chỉ là thích em, thuần túy nhớ em, muốn đối xử tốt với em sao?”
Cố Tư hạ tầm mắt xuống, “Tại sao anh lại thích em? Em ở bên cạnh anh thời gian một năm, anh cũng chỉ cảm thấy phiền chán em. Tại sao sau khi ly hôn rồi, anh lại bắt đầu thích em chứ?”
Thật ra Trì Uyên cũng không hiểu nổi, ai có thể hiểu nổi thứ gọi là tình cảm này chứ.
Anh không nói lời nào, anh chỉ cố chấp ôm Cố Tư như vậy.
Cố Tư suy nghĩ một chút, nói, “Được rồi, đi ăn cơm, anh đi dọn bàn chút đi.”
Có rất nhiều thứ trong cốp xe của Trì Uyên.
Anh lại đi lấy thêm một ít, có sữa và trái cây đóng hộp.
Cố Tư mở một hộp sữa, hiện tại cô cần dinh dưỡng và cũng không thể quá khắc khổ với đứa nhỏ trong bụng.
Đang trong lúc nghỉ ăn cơm, Cố Tư nhìn thấy có người đang vào sân.
Vài đứa trẻ rụt rè đứng trong sân ngó vào trong nhà nhìn xem.
Cố Tư đi ra mở cửa và nói: “Mấy đứa nhỏ này, mấy đứa có chuyện gì vậy?”
Tất cả đều là những đứa trẻ bảy tám tuổi, mặc quần áo vải thô.
Khi thấy Cố Tư đi ra, mấy đứa cùng cười rộ lên, có vẻ hơi xấu hổ.
Cố Tư gần như biết những đứa trẻ này đang nghĩ gì.
Cô cũng đã từng trải qua thời gian đó mà.
Vì vậy, cô mời mấy đứa trẻ vào nhà và mang cho chúng một ít đồ ăn vặt để ăn.
Những đứa trẻ này có được đồ ngon để ăn, lập tức ùa chạy như ong vỡ tổ.
Cố Tư ngồi trên ghế, “Trước đây nhà em nghèo, quanh năm suốt tháng cũng không ăn được cái gì. Mỗi lần nghe nói có người nào có món gì ngon bọn em sẽ tụ tập với nhau lại rồi đi đến trong sân nhà người ta đứng đó. Thực ra cũng không phải là muốn ăn, chỉ là muốn đi nhìn xem. Xem họ ăn thôi cũng thấy vui rồi.”
Trì Uyên chưa từng trải qua cuộc sống như thế này, không biết phải khó khăn đến mức nào mới làm cho mấy đứa trẻ muốn đi xem người khác ăn cái gì.
Cố Tư bật cười sau khi nghĩ đến đây, “Em nói cái này làm gì chứ, nói ra anh cũng không hiểu. Những người có tiền như anh ấy à, sẽ không bao giờ hiểu được bọn em đã có một cuộc sống khó khăn như thế nào.”
Trì Uyên gật đầu, “Đúng là anh không hiểu lắm cho nên anh mới muốn biết. Anh muốn hiểu em càng nhiều càng tốt. Anh muốn biết những ngày anh chưa xuất hiện trong cuộc sống của em, em đã trải qua những chuyện gì.”
Cố Tư bật cười, cười có chút bất đắc dĩ, “Trì Uyên, anh thực sự đã thay đổi.”
“Đúng vậy.” Trì Uyên vội vàng mở miệng nói, “Đúng là anh đã thay đổi. Em luôn cho rằng anh làm mọi chuyện là có mục đích, nhưng thật ra anh không hề có mục đích nào cả.”
Cố Tư giơ một tay sờ bụng, “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Sau bữa tối, Cố Tư đến dọn dẹp giường của ông cụ Cố một chút định để cho bản thân nằm, bảo Trì Uyên đi ngủ ở giường của cô.
Cái giường mà người chết đã ngủ, cô sợ Trì Uyên sẽ không thích.
Ai ngờ Trì Uyên ngăn cô lại, “Không cần bày vẽ như vậy, để anh ngủ đây là được rồi.”
Anh còn cảm thán một câu: “Đó là ông nội của em, cũng là ông nội của anh. Anh không sợ.”
Cố Tư cũng liền không nói thêm cái gì.
Hai cái phòng đóng cửa lại thì cũng không thể nhìn thấy nhau nữa.
Cố Tư nằm trằn trọc một lúc rồi cũng lăn ra ngủ.
Trì Uyên lại có chút không ngủ được. Giường này nằm không thoải mái, quá cứng,hơn nữa còn có mùi ẩm mốc.
Đợi một lúc sau anh liền đứng dậy, mò mẫm đi qua chỗ Cố Tư đang nằm ngủ.
Cố Tư co người lại bên giường, ngủ một cách yên bình.
Trì Uyên đứng ở cửa nhìn cô ngủ. Cố Tư hơi gầy, co lại một góc như vậy, chỉ nhìn thấy một cục nho nhỏ..
Trái tim Trì Uyên càng ngày càng mềm mại. Nếu anh không đi theo qua đây lần này, cô gái này định sẽ sống như thế nào đây.
Trong nhà cái gì cũng không có. Chỉ nghĩ đến vậy thôi anh đã cảm thấy lo lắng rồi.
Trì Uyên còn đứng nhìn một lúc trước khi quay trở lại chỗ của mình.
Giường Cố Tư nằm là giường đơn, nếu không anh nhất định sẽ da mặt dày mà chạy lại đây ngủ cùng cô rồi.
Cố Tư không biết chuyện Trì Uyên nửa đêm mò qua phòng cô. Cô cảm thấy ngủ thẳng một giấc đến sáng. Lúc cô dậy, Trì Uyên đã đi ra ngoài rồi.
Chăn ở giường đằng kia cũng đã được gấp lại.
Sau khi Cố Tư rửa mặt xong xuôi, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô vội vàng chạy lại xem, là Mạnh Sướng gọi đến đây. Cô ấy nói đã gửi một bức ảnh cho Cố Tư và nhờ Cố Tư xem giúp xem như thế nào.
Cố Tư cười rộ lên, “Chính em cảm thấy như thế nào mới được chứ?”
Biểu cảm trên mặt Mạnh Sướng ở đầu dây bên kia hơi có chút buồn bã, nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi, nghe như mang theo ý cười, “Thì cũng chỉ như vậy thôi. Dù sao cũng không hiểu biết người ta. Lúc đầu cũng chỉ có thể nhìn mặt, nếu cảm thấy được có thể tiếp tục tiến triển thì mới đi sâu tiếp xúc nhìn xem thế nào.”
Cố Tư ừ một tiếng, nói, “Vậy để chị xem một chút coi sao. Thật ra chị nhìn người cũng không chuẩn cho lắm, em cũng đừng tin lời chị quá.”
Mạnh Sướng liền cười rộ lên, vòng vo đổi chủ đề, “Chị ở bên kia như thế nào rồi? Nếu chỉ ở một mình thì có phải hơi mệt hay không? Chị phải tự mình làm hết mọi việc mà.”
Cố Tư hơi do dự, cuối cùng vẫn nói cho Mạnh Sướng nghe chuyện Trì Uyên đuổi theo đến đây.
Mạnh Sướng ở đầu dây bên kia sững sờ một lúc lâu. Cố Tư alo vài lần, cô ấy mới đáp lại.
Giọng nói của cô ấy nghe giống như đang cố ý vui vẻ, “Thật vậy à. Vậy Trì Uyên cũng thật sự rất đáng tin cậy đấy chứ. Vậy mà anh ấy từ xa như vậy đuổi theo qua được luôn. Tiểu Tư, chị cũng đừng để lỡ một người tốt như vậy, anh ấy đối với chị thật là tốt.”
Cố Tư đương nhiên biết rằng Trì Uyên rất tốt với cô.
Nhưng cũng không thể chỉ bởi vì họ hơi tốt với mình một chút thì liền quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Cô cũng không phải là người có lòng khoan dung, ngược lại, kỳ thật cô rất hẹp hòi.
Bây giờ nghĩ đến thái độ trước đây của Trì Uyên đối với bản thân, cô còn nhịn không được muốn nghiến răng nghiến lợi cơ mà.
Cố Tư liếm môi, “Để xem sao đã, bây giờ chị không muốn nghĩ đến những chuyện này lắm.”
Phải mất vài giây sau Mạnh Sướng mới nói: “Tiểu Tư, nếu em là chị, em thật sự, em sẽ đồng ý ngay ấy chứ. Trên đời này thật sự không dễ dàng gì mới có thể tìm được một người đàn ông đối xử tốt với mình, còn có ngoại hình dễ nhìn mà điều kiện gia đình cũng không tệ lắm. Chị nghĩ xem, Trì Uyên có nhiều đặc điểm tốt như vậy, để đâu cũng thấy nổi bật giữa một đám người. Chị cũng đừng có lựa chọn khác người chứ.”
Cố Tư liền nở nụ cười, “Được rồi, chị biết rồi mà. Chị sẽ suy nghĩ cẩn thận những gì em nói.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Mạnh Sướng, Cố Tư đi nhìn tin nhắn.
Mạnh Sướng đã gửi một bức ảnh qua, nhìn qua hình như là ảnh chụp lén.
Người đàn ông kia đang cúi đầu nhìn điện thoại. Nhìn bộ dáng, anh ta trông cũng không lớn tuổi lắm, nhìn còn nhẹ nhàng khoan khoái.
Nếu nói là nhìn đẹp thì kỳ thật cũng không phải vậy, nhưng nếu nói là không đẹp thì cũng không đúng lắm.
Anh ta nhìn cũng chỉ là một người bình thường.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu. Bên kia, Trì Uyên cũng đã quay trở lại.
Cố Tư hoàn toàn không nhận thấy Trì Uyên đang đi vào, vẫn còn đang cúi đầu nhìn vào bức ảnh.
Vẻ mặt cô đầy suy tư. Như thế này thì nên nói với Mạnh Sướng thế nào cho tốt đây?
Nhìn vào khuôn mặt này đi. Nếu như khen đẹp thì nghe có vẻ hơi dối trá, nhưng nếu không khen lại có chút không ổn lắm
Cô còn đang do do dự dự thì đầu Trì Uyên liền dựa lại gần, nhìn ảnh chụp trên điện thoại, nhíu mày hỏi: “Người đàn ông này là ai vậy?”
Cố Tư bị hoảng sợ, “Anh vào từ khi nào, sao không có tiếng động gì cả vậy?”
Trì Uyên cười giễu cợt một tiếng, “Là do em quá tập trung thì có. Anh đã đứng ở bên cạnh em từ lâu nhưng em hoàn toàn không để ý đến anh. Làm sao vậy, người đàn ông này là ai mà có thể làm cho em mê mẩn như vậy?”
Cố Tư cất điện thoại, “Không ai cả, có nói anh cũng không biết được.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Cố Tư và nói: “Em giới thiệu một chút thì không phải là anh biết rồi à?”
Cố Tư mới không thèm để ý đến anh, đi ra ngoài rửa rau, định nấu ăn.
Trì Uyên đi tới, “Không cần nấu cơm, vừa rồi có một ông cụ đi qua nói chúng ta đến nhà ông ấy ăn cơm.”
Cố Tư sửng sốt, “Ông cụ nào vậy?”
Điều này Trì Uyên cũng không nói ra được, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao một lát nữa em sẽ biết thôi mà.”
Cố Tư quay người đi vào đứng trong sân.
Đúng là một lát sau có người đến đây, nói là mời Cố Tư và Trì Uyên đi qua ăn cơm.
Thực ra không phải ông lão chính mình mời mà là mọi người trong thôn cùng nhau góp tiền lại rồi mời hai người bọn họ ăn cơm.
Đó là bởi vì Trì Uyên đã nói anh sẽ quyên tiền cho thôn sửa đường.
Con đường đất trong thôn này thực sự đã làm khổ bao thế hệ rồi.
Nếu sửa được đường cho tử tế thì bọn trẻ không phải lo việc đi học, người trong thôn đi buôn bán các sản vật của địa phương cũng thuận tiện hơn.
Kỳ thật mời họ bữa cơm cũng không gì khác hơn là mổ hai con gà và xào một ít thịt để ăn thôi.
Đương nhiên bữa cơm này không có cách nào so sánh với những sơn hào hải vị mà Trì Uyên thường ăn.
Trì Uyên cũng không chê bai, anh mỉm cười khi nhìn thấy những thứ trên bàn, “Đây là gà nhà phải không ạ? Đây là rau nhà tự trồng sao ạ? Tất cả đều xanh tươi mơn mởn không chất hóa học gây ô nhiễm môi trường bác nhỉ?”
Trên mâm cơm này có vài hộ gia đình cùng lại đây, trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn cũng tới. Họ còn mang theo một ít rượu trắng.
Trì Uyên nói anh không thể uống rượu, vì anh không biết lát nữa có phải lái xe hay không.
Những người này sau khi nghe xong cũng không tiếp tục mời rượu nữa.
Cố Tư được kéo ngồi xuống. Khi ngửi thấy mùi thịt gà, bụng cô lại bắt đầu khó chịu.
Chẳng qua nơi này không tiện, cho dù bây giờ muốn nôn cũng chỉ có thể chịu đựng.
Người đến đông đủ, mọi người ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Những người đó đều rất vui mừng. Họ nói với Trì Uyên cuộc sống trong thôn không giàu có, thực ra họ muốn sửa đường từ rất lâu rồi, nhưng là người trong thôn không nhiều lắm, không góp được bao nhiêu tiền để sửa.
Trì Uyên thuận thế liền nói người lao động trong thôn có thể đi làm việc bên ngoài, nếu chỉ dựa vào trồng trọt thì cũng không sống được tốt lắm.
Những người thế hệ trước thở dài khi nghe đến đây: “Mọi người cũng rất muốn đấy chứ. Nhưng quanh đây cũng không có nơi nào kiếm tiền được cả. Nếu đi xa quá, trong nhà chỉ còn lại có người già trẻ nhỏ không có cách nào để trồng trọt. Nếu không có lương thực, mà đi kiếm tiền bên ngoài lại chẳng được bao nhiêu thì cũng không đáng.”
Cố Tư vừa nghe thấy, cô nhớ lại cảnh làm nông với ông nội của mình trong quá khứ.
Quả thực rất khó khăn.
Cô suy nghĩ một lúc, nói, “Ông ơi, có chuyện này cháu suy nghĩ lúc lâu cảm thấy vẫn nên nói với mọi người một tiếng. Nếu mọi người muốn, lần này về lại thành phố chúng cháu có thể dẫn theo một vài người. Cháu có một người quen, anh ấy ở một công ty nhỏ làm quản lý cơ sở. Anh ấy có nói họ cần một ít người, bao ăn bao ở. Mọi người xem xem có ai muốn đi theo qua đó hay không, mang theo cả người nhà cũng được.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, khóe miệng nhếch lên. “Đúng vậy, mọi người cứ xem thử. Nếu có người muốn đi theo, lần này có thể đi theo chúng cháu trở về.”
Những người này vừa nghe như vậy, tất nhiên là sẵn sàng đi theo, bao ăn bao ở còn được đưa cả người nhà đi theo. Nếu trong nhà không có người lớn tuổi thì có thể mang cả người nhà đi cùng nhau rồi.
Cố Tư thở ra một hơi.
Lúc trước khi ông nội cô mất, mọi người trong thôn đều ra sức giúp đỡ, đây xem như cô trả ơn cho họ vậy.
Bữa cơm càng ăn càng vui, nhưng chưa kịp ăn xong thì đã có người từ bên ngoài chạy vào, “Tiểu Tư, đi nhanh lên, nhà cháu có người tới rồi.”
Lại có người tới đây?
Cố Tư cau mày. Người tới báo tin là Trụ Tử, vẻ mặt ông không tốt lắm, “Đi xem thử đi, ba cháu đã trở lại.”
Cố Tư sửng sốt, gần như không phản ứng lại hai chữ ba cô này có ý gì.
Những người trong mâm vốn dĩ đã uống có chút hơi men say, nhưng ngay sau khi họ nghe tên táng tận lương tâm kia quay lại, tất cả đều đứng dậy.
Một nhóm người còn nhiệt tình hơn Cố Tư, kéo một đám người vùn vụt lao đến nhà của Cố Tư.
Đã có một số người vây xung quanh cổng sân nhà Cố Tư.
Bây giờ cũng không phải là ngày mùa màng bận rộn, những người này cũng tương đối nhàn rỗi.
Sau khi Cố Tư và Trì Uyên đi qua, họ chen vào sân trong và nhìn thấy một người đàn ông ở đó.
Người đàn ông đang chắp tay sau lưng đứng trên khoảng đất trống, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà.
Thím Hà đứng bên cạnh đã chửi bới từ nãy giờ, nhưng người đàn ông không có phản ứng gì, như thể ông ta không nghe thấy gì.
Cố Tư bước tới, “Ông tìm ai vậy?”
Người đàn ông chậm rãi quay lại.
Trong ký ức của Cố Tư không có hai người ba mẹ.
Cô không nhớ rõ dáng vẻ của hai người đó, cho nên lúc này nhìn thấy người đàn ông này, cô mang vẻ mặt xa lạ hỏi lại một lần: “Ông đang tìm ai vậy?”
Người đàn ông nhìn Cố Tư một lúc lâu, “Tư Tư, là ba đây. Ba là ba của con đây.”
Thím Hà ở bên cạnh hừ một tiếng, “Đồ không biết xấu hổ. Đã nhiều năm trôi qua như vậy cũng không có lấy một chút tin tức, hiện tại liền nhảy ra đây, hồi đó ông đi làm cái gì?”
Người đàn ông phớt lờ lời nói của người khác, chạy đến chỗ Cố Tư.
Không ngờ Trì Uyên trước tiên đứng ra che trước mặt Cố Tư, “Đừng đến quá gần.”
Người đàn ông nhìn Trì Uyên, sau một lúc lâu mới nói, “Cậu là con rể của tôi phải không? Ôi trời ạ, cậu nói nghe một chút coi, đã lâu như vậy chúng ta cũng chưa gặp nhau nữa, tôi là ba của Tư Tư đây mà. Tôi biết con bé kết hôn rồi nên tôi quay lại gặp con bé đây ”.
Cố Tư cười chế nhạo, ai cũng là biết cô kết hôn rồi mới tìm tới cửa.
Những người này thực sự nghĩ rằng cô không biết họ có suy nghĩ gì trong lòng?
Cố Tư nói thẳng, “Bây giờ đã gặp được, ông có thể đi rồi.”
Ông Cố dường như không thể nghe thấy sự từ chối và thiếu kiên nhẫn trong giọng điệu của Cố Tư, “Tư Tư, cũng đã lâu không gặp rồi, ba rất nhớ con.”
Cố Tư bật cười, “Các người còn giữ liên lạc với nhau không vây? Lời nói ra cũng không khác nhau là mấy. Các người đã bàn bạc qua với nhau rồi mới nói à?”
Ông Cố dừng một chút, “Con đang nói cái gì vậy?”
Cố Tư cười mỉa, “Ông đã tái hôn rồi đúng không, cũng có đứa con mới rồi đúng không? Tôi thấy ông như vậy hẳn sống cũng khá là tốt đúng không?”
Sắc mặt ông Cố có chút chịu không nổi.
Những người đã uống rượu đứng bên cạnh, bây giờ dưới tác dụng của rượu, họ kêu gào hét lên: “Vạn Lí, ông không phải là người nữa. Ông bỏ bố mình và Tiểu Tư rồi rời đi. Hai người cứ như vậy bỏ đi luôn, ba ông đã chết ông cũng không chịu về, bây giờ ông trở về làm cái gì? “
Cố Vạn Lí mím miệng, tỏ vẻ rất tủi thân, “Tôi cũng là có khổ không nói ra được mà, mấy người tưởng tôi muốn như vậy sao, chỉ là do tôi sợ liên lụy đến bọn họ?”
Cố Tư nói với giọng lớn hơn, “Vậy sao ông không sợ liên lụy người khác vậy? Ông lại còn kết hôn sinh con nữa, tại sao lúc đó lại không sợ?”
Cố Vạn Lí nhìn Cố Tư, “Tư Tư, ba biết đây là con đang trách ba, cái này cũng là ba xứng đáng phải nhận. Là ba có lỗi với con và ông nội con, nhưng ba vẫn là ba của con mà. Chúng ta có quan hệ huyết thống, chuyện này không thể xóa bỏ được. “
Cố Tư cười chế nhạo, “Lúc ông nội chết, cần một người ném chậu lửa(*) ông ở đâu? Hôm làm lễ tang là do tôi ném. Ông có thể đi hỏi các cụ trong thôn xem là trong hoàn cảnh nào mà phải bỏ qua con trai cả và để cháu gái ném chậu lửa chứ?”
Cố Vạn Lí biết quy tắc này, nếu con trai cả đã chết thì do con trai thứ ném chậu lửa.
Nếu không có con trai, con gái ném, và nếu đến cả con gái cũng không có thì mới tới lứa cháu đến ném.
Cố Tư nói với giọng lớn mà ai cũng có thể nghe thấy, “Lúc ông nội mất, là tôi đã ném chậu lửa, vì vậy kể từ ngày mà ông bỏ rơi chúng tôi, ông đã chết rồi. Tôi không có ba.”
(*) Ném chậu lửa: Theo tập tục ở nhiều thành phố ở Sơn Đông-Trung Quốc, nếu có người lớn tuổi trong gia đình qua đời thì vào ngày tang lễ, người con trai cả trong gia đình thường tổ chức nghi lễ “ném chậu lửa”, tức là nâng một vật bằng đất sét hoặc gốm có miệng tròn và đáy phẳng hình chậu nước trên đầu và đập mạnh, là nghi lễ cuối cùng tại nhà trước khi nhập thổ. Ai ném cái chậu này thì ý là người thừa kế, thường là con trai cả. Ném càng vỡ thì càng có ý điềm lành, con cháu hiếu thảo.
Trì Uyên thở dài, “Em không để cho anh về nhà nghỉ ngơi trước được sao? Anh lái xe đã lâu, hiện tại mệt chết đi được.”
Những thôn dân bên cạnh vội vàng chạy đến, “Tiểu Tư, đây là chồng cháu à?”
Cố Tư chỉ nhìn Trì Uyên mà không nói một lời, như thể cô không hề nghe thấy câu hỏi của thôn dân.
Trì Uyên ở đằng kia đã mỉm cười rồi, “Chào mọi người ạ. Vốn dĩ cháu muốn cùng Tiểu Tư trở về, nhưng bên công ty tạm thời có chuyện bị hoãn lại. Cô ấy lại tính vội vàng nên đã tự mình trở về. Cháu đành phải chạy đường xa đến tìm cô ấy thôi, thực sự khá là mệt ạ. “
Mấy thôn dân dĩ nhiên không biết cái gì, vội vàng nói: “Cũng đúng, đường dài như vậy, hẳn là rất mệt rồi. Nhanh lên nhanh lên, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Trì Uyên lên xe, thím Hà đẩy Cố Tư một chút. Cố Tư cũng đi tới mở cửa và lên xe.
Cô dường như giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác chỉ đường cho Trì Uyên. Trì Uyên lái xe đến cửa nhà cũ của Cố Tư.
Hai người ngồi ở chỗ này cũng không có xuống xe ngay. Trì Uyên thở ra một hơi, “Anh cũng chưa một lần về quê. Thực xin lỗi.”
Cố Tư vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, giọng nói cũng thấp, “Anh không có gì phải xin lỗi cả.”
Trì Uyên đẩy cửa xe đi xuống, trong sân không có gì, rất dột nát.
Anh cũng không nói chê bai, nhấc chân bước vào nhà.
Trong phòng lại càng trống trải,nhìn qua một lượt cũng không có lấy một chút đồ đạc tươm tất.
Trì Uyên vào nhà nhìn quanh, liền nhìn thấy bức ảnh trong phòng của ông lão.
Cố Tư đang đứng ở cửa, “Anh tới đây làm gì vậy?”
Trì Uyên không trả lời mà nhìn vào bức ảnh, “Hóa ra khi còn nhỏ em trông như thế này.”
Cố Tư trong bức ảnh, mặc một chiếc váy nửa mới nửa cũ và thắt bím hai bên, vừa nhìn chính là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình nghèo.
Nhưng cô lại cười rất ngây ngô.
Ông cụ Cố lúc đó nhìn vẫn còn trẻ khỏe, đang ngồi đó, một tay ôm Cố Tư, vẻ mặt nhân hậu.
Thật ra Trì Uyên cũng từ lâu không nhớ rõ dáng vẻ của ông cụ. Anh cũng chưa gặp qua ông cụ mấy lần, sau này gặp đều là nhìn thấy bộ dạng của ông cụ khi bệnh nặng, lúc đó đều đã gầy thoát da, nhìn không ra bộ dáng trước kia nữa.
Cố Tư dựa vào khung cửa, trong lòng có chút bối rối, cô như thế nào cũng không ngờ tới Trì Uyên lại tới đây.
Trì Uyên nhìn một lúc, sau đó cười nói: “Mộ của ông nội ở đâu, anh đi qua cúng bái một chút.”
“Không cần đâu.” Cố Tư nói thẳng, “Anh cũng không có thân phận gì để mà cúng bái ông nội, không cần đi đâu.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư, mới mấy ngày không gặp, sức sống trên người cô gái này không thấy đâu nữa, chỉ nhìn thấy vẻ mờ mịt và mệt mỏi.
Trì Uyên đi tới, chạm vào mặt của Cố Tư, “Trên đường trở về vất vả lắm phải không?”
Cố Tư né một chút mà không nói chuyện.
Trì Uyên nhìn xung quanh, “Em ăn chưa? Mấy ngày nay anh học được vài món, anh có thể nấu cho em ăn thử chút.”
Cố Tư vẫn không lên tiếng, Trì Uyên tự mình vào bếp.
Bên này còn chưa kịp làm gì, người trong thôn lại tới nữa.
Thôn nhỏ này đã lâu không có người lạ đến, thấy chồng Cố Tư đến đây, tất cả mọi người trong thôn đều tò mò.
Đặc biệt, nghe nói người đàn ông này vẫn khá là giàu.
Trì Uyên cũng biết những người này đến gặp mình nên vội vàng chào hỏi.
Anh ở trên thương trường loại người nào anh chưa gặp qua chứ, việc ứng phó với những thôn dân đơn giản này chẳng là gì cả.
Cố Tư đang đứng trong phòng, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ.
Trì Uyên mời những người lớn tuổi ngồi xuống, hỏi gì đáp nấy, không khiêm tốn quá cũng không hống hách, lễ phép lại có tu dưỡng.
Cố Tư quay lại và trở lại ngồi trên giường của mình.
Có vẻ như lại phải thay đổi kế hoạch, Trì Uyên đã tìm lại đây, cô nhất định không thể vẫn cứ ở lại.
Không biết Trì Uyên đang nói gì ở bên ngoài mà một ông lão bên ngoài bước vào, nắm lấy tay Cố Tư, luôn mồm nói lời cảm ơn, nói rằng Trì Uyên là một người tốt.
Cố Tư cười ha ha mấy tiếng, khuôn mặt xấu hổ, cô căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mọi người trong sân đều bắt tay Trì Uyên và khen ngợi anh.
Ông lão kéo Cố Tư ra ngoài, nói cái gì mà hai người về sau phải vui vẻ hòa hợp, nhất định không được giận dỗi nhau linh tinh các thứ.
Cố Tư cau mày nhìn Trì Uyên. Trì Uyên đi tới, vòng tay qua vai ôm Cố Tư, giọng nói mang theo ý cười, “Nhất định, nhất định rồi ạ. Mọi người cứ yên tâm đi, nhà chúng cháu, cô ấy là chủ.”
Một lúc sau, thôn dân mới rời đi.
Cố Tư đè thấp giọng nói, “Anh nói gì với họ mà khiến cho rất nhiều người đều khen anh vậy?”
Trì Uyên cười cười, xoay người đi vào nhà, “Anh cũng không nói gì, anh chỉ nói là sẽ quyên tiền cho thôn sửa đường thôi.”
Cố Tư sửng sốt.
Đường trong thôn này thực sự không tốt lắm. Hầu như tất cả các con đường trong thôn nhỏ trên núi này đều là đường đất, ra vào rất bất tiện.
Bởi vì thôn nhỏ, trong thôn không có trường học, bọn trẻ đều phải đi bộ đến trường ở bên ngoài đi học. Thời tiết mà tốt chút còn đỡ, lỡ như trời mưa một cái sẽ đặc biệt phiền phức.
Cố Tư suy nghĩ một lúc, nói, “Anh có lòng rồi.”
Trì Uyên mỉm cười, “Anh một đường lái xe lại đây mà bị lắc phải nghi ngờ cuộc đời luôn ấy.”
Anh nhìn một số đồ vật trong phòng bếp, “Chỗ này của em cũng không có gì nhiều, chỉ có thể nấu một ít mì.”
Cố Tư bây giờ cũng không muốn ăn gì. Trì Uyên đột nhiên đến đây làm tâm trí và trái tim cô đều rối bời.
Trì Uyên trước đây chưa từng sử dụng bếp lò, nhìn nó một lúc lâu cũng không biết nên làm gì.
Cố Tư không còn cách nào khác phải đi tới và ngồi xuống để giúp nhóm lửa.
Dù đôi tay hơi vụng về nhưng Trì Uyên vẫn nấu xong được mì.
Anh chờ một lúc rồi ra sân, trong cốp xe có rất nhiều đồ vật.
Anh xách túi đi vào, tự mình lo mình mà nói: “Anh thuê chiếc xe này để đến đây. Trên đường tới nhìn qua thấy kinh tế ở đây hơi lạc hậu nên mua một ít đồ vật ở siêu thị nhỏ bên ngoài. Bây giờ xem ra thật đúng là hữu ích rồi. “
Anh mua đều là thức ăn nhanh, thịt bò đóng hộp, thịt nguội và những thứ tương tự, mấy thứ có thể ăn được với cơm.
Anh đặt đồ vật ở bên cạnh bếp lò và lật qua, “Em nhìn này, phải nói là anh có mắt nhìn xa, mấy món đồ ăn này anh cũng mua một ít.”
Đó là các loại dưa chua.
Anh lấy ra vài gói và nói: “Vừa khéo cho vào mì ăn”.
Cố Tư cũng không nói, nhưng cô phải thừa nhận rằng Trì Uyên đã đến làm lòng cô cảm thấy kiên định hơn rất nhiều.
Trì Uyên lấy mì ra, trước tiên bưng một bát cho Cố Tư, sau đó đặt dưa chua bên cạnh cô, “Em xem thử em thích loại nào thì ăn.”
Cố Tư đã xem qua, cô luôn thích rong biển vụn, vì vậy cô ấy đã xé một gói.
Ai ngờ ngay khi mùi xộc ra, Cố Tư đã không kìm được.
Cô đánh rơi đồ và chạy ra khỏi phòng.
Cô tìm một góc, ngồi xổm ở đó và bắt đầu nôn khan.
Cố Tư làm như vậy khiến Trì Uyên hoảng sợ.
Anh vội vàng đi ra, vỗ lưng Cố Tư, “Em làm sao vậy, đồ bị hết hạn hả, mùi vị không ngon sao?”
Cố Tư xua tay, có chút không nói được nên lời, nhưng trong bụng lại cảm thấy dạ dày lăn lộn khó chịu.
Trì Uyên căn bản không nghĩ đến hướng khác, “Em ấy à, gần đây em làm mệt quá, chắc lại đau dạ dày rồi. Lát nữa anh mua thuốc cho em, uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn.” “
Cố Tư xua tay, “Không cần, em không uống thuốc.”
Trì Uyên thở dài dỗ dành, “Không uống thuốc thì sẽ luôn cảm thấy khó chịu. Em bị đau dạ dày nhiều năm rồi, chính em cũng biết cái này khó chịu như thế nào rồi còn gì, vậy mà còn không chịu uống thuốc.”
Cố Tư không nói chuyện, đi vào bếp múc một ít nước để súc miệng, sau đó nói: “Anh ăn của anh đi, một lúc nữa em sẽ ổn lại thôi.”
Cảm giác buồn nôn đến nhanh đi cũng nhanh.
Một lát sau nó sẽ biến mất ấy mà.
Cố Tư chờ một chút rồi một lần nữa quay trở lại trong nhà. Trong nhà không có phòng ăn, chỉ có một cái bàn được kê ở bên bếp.
Cố Tư đi tới gần đó, “Anh lấy rong biển vụn đi đi, em không ngửi được mùi đó.”
Trì Uyên ồ một tiếng, nhanh chóng đem gói rong biển vụn đã mở để lên ngăn tủ trước cửa.
Cố Tư hít thở sâu và cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô đi tới, gắp hai miếng mì, cúi đầu ăn.
Trì Uyên là người không thể nhàn rỗi ngồi chơi, ăn xong liền rửa bát đũa, sau đó anh đi ra ngoài.
Xem bộ dáng này, hẳn là anh đi ra ngoài cho quen mặt với bà con làng xóm rồi.
Còn Cố Tư ăn xong chỉ muốn ngủ thôi. Bây giờ Trì Uyên đã qua đến rồi, cô không quan tâm đến chuyện gì nữa, quay vào nhà nằm xuống ngủ.
Trì Uyên đi đi lại lại trên đường cái, nhìn xung quanh xem như thế nào.
Thôn nhỏ này quả thật là lạc hậu, tổng cộng có chưa đến một trăm hộ gia đình, và điều kiện kinh tế của các hộ gia đình không khác nhau mấy.
Bây giờ mọi người đã ăn xong, một số người đang ngồi trước cửa nhà và tụ tập nói chuyện phiếm.
Đương nhiên, họ đều đang nói chuyện về Cố Tư và Trì Uyên.
Thôn không giàu có, Trì Uyên ăn mặc đẹp, lái xe ô tô lại đây. Anh còn nói anh sẽ quyên tiền cho thôn sửa đưởng. Đây có thể là một người giàu có đấy.
Những người này một nhóm đều đang cảm thán, Cố Tư thật may mắn.
Cô gái trong thôn nhỏ trên núi này có thể tìm được người giàu có như vậy làm chồng, đây hẳn là do ông nội cô phù hộ.
Trì Uyên đi qua, những người đó nhanh chóng chào hỏi Trì Uyên và hỏi cậu đã ăn cơm chưa.
Trì Uyên cười ha ha dựa lại gần, “Cháu ăn rồi ạ. Bác ơi, cháu muốn hỏi một chút, mọi người có biết ông nội của Tiểu Tư được chôn cất ở đâu không ạ? Cháu muốn đi cúng bái một chút mà Tiểu Tư đang ngủ, cháu không muốn đánh thức cô ấy dậy.”
Những người đó nhìn Trì Uyên, nói, “Đứa nhỏ này, cháu có lòng rồi.”
Người trong thôn này hầu như ai cũng đều biết nơi chôn cất ông cụ Cố. Lúc trước khi làm tang lễ thì Cố Tư cũng không biết gì cả, đều là người trong thôn giúp đỡ lo liệu hoàn thành.
Khi chôn cất ông cụ, cũng là an táng ở một cái hố do mấy ông mấy chú trong thôn đào giúp.
Một ông lão bên cạnh nói: “Biết chứ, nếu cháu muốn đi thì mua một ít vàng mã. Đi viếng không thể đi tay không. Sau đó ông sẽ tìm người dẫn cháu đi qua cho.”
Trì Uyên không ngừng nói lời cảm ơn, thuận tay lấy hộp thuốc lá trong túi ra phân phát cho mọi người.
Những người đó cũng chưa được hút bất kỳ loại thuốc lá nào cho tốt, vì vậy họ cầm lấy xem xét, cực kỳ tò mò.
Người mà ông lão tìm đến gọi là Trụ Tử, người này lúc đầu ở nhà Cố Tư nói chuyện không được xuôi tai lắm.
Tuy Trụ Tử nói hơi khó nghe nhưng lại là một người có lòng tốt, khi ông cụ Cố qua đời, ông ấy cũng bận trước bận sau lo toan giúp đỡ.
Lúc chôn cất ông cụ, ông ấy cũng đi qua phụ một tay.
Trụ Tử dẫn Trì Uyên đi mua vàng mã, sau đó hai người cùng lên núi.
Hai người đàn ông trưởng thành đi đường tốc độ cũng nhanh chút. Trên đường đi, Trì Uyên hỏi chuyện trước kia của Cố Tư và ông nội cô.
Trụ Tử thở dài, “Tiểu Tư ấy à, đứa nhỏ này đúng là số khổ mà. Khi còn nhỏ cha mẹ bỏ rơi, con bé được ông nội mình nuôi lớn. Con nhà nghèo thì trưởng thành sớm, Tiểu Tư mới năm sáu tuổi đã bắt đầu chạy quanh bếp làm việc, giặt quần áo nấu cơm gì đó đều biết làm. Ngày mùa ngày màng còn phải đi theo ông nội xuống đồng trồng trọt. Con bé còn nhỏ như vậy, thật là đáng thương mà. “
Trì Uyên cảm thấy trong lòng không thoải mái, hơi nhoi nhói trong lòng.
Trụ Tử còn nói: “Cũng may cuối cùng con bé gả cho cậu. Vừa nhìn cái tôi biết liền, cậu là một người đàn ông tốt, cậu nhất định đối tốt với con bé. Con bé đó cũng coi như hết khổ rồi.”
Trì Uyên mím miệng, hơi thu liễm tầm mắt.
Trước kia anh cũng không đối xử tốt với Cố Tư, bỏ qua mọi nỗ lực của cô, còn dung túng cho Phương Tố bắt nạt cô.
Khi Cố Tư tỉnh dậy, cả người đều mơ màng, không biết bây giờ là mấy giờ.
Cô đứng dậy và đi ra sân, đúng lúc nhìn thấy cháu trai của thím Hà nhà kế bên đang chơi trong sân.
Đứa trẻ mới bốn, năm tuổi, nghịch cho người lấm lem bùn đất nhưng trông rất vui.
Cố Tư suy nghĩ một chút, quay lại phòng bếp, chọn một ít đồ ăn vặt trong túi mà Trì Uyên đã mua về trước đó, mang qua đưa cho đứa trẻ.
Ngay khi đứa trẻ nhìn thấy đồ ăn, đôi mắt liền tỏa sáng.
Cố Tư nhìn đứa trẻ, mơ hồ như đang nhìn thấy một số cảnh khác.
Cô chạm vào bụng mình, niềm vui sướng bị cô cố tình kìm nén ban đầu dường như lại dâng lên từng chút một.
Cô cũng có đứa con của riêng mình.
Không cần biết về sau cô có cùng người khác ở bên nhau hay không, cô vẫn sẽ có một gia đình của riêng mình. Cô không còn cô đơn nữa. Cô cũng giống như ông nội, cô có một người có thể yêu thương bằng cả trái tim mình.
Cố Tư quan sát đứa trẻ một lúc, sau đó đi ra khỏi sân.
Nơi này không có gì thay đổi, xem ra mấy năm qua cũng không có gì cải biến.
Cô chậm rãi đi trên đường, nhìn những ngôi nhà cũ nát, trong lòng còn thấy vui sướng hơn cả khi nhìn thấy những nhà lầu tinh xảo trong nhà tổ của nhà họ Trì nữa.
Đi được một đoạn, cô nhìn thấy Trì Uyên.
Trì Uyên và Trụ Tử quay về sau khi đốt xong vàng mã.
Đương nhiên, Trì Uyên cũng nhìn thấy cô. Anh đi nhanh hai bước, đi tới, nắm lấy tay Cố Tư, “Sao lại ra đây rồi? Em tỉnh ngủ rồi à?”
Trụ Tử mỉm cười nhìn hai người, “Tiểu Tư à, chồng cháu hôm nay đi tế bái ông nội đấy, cậu ấy thật có lòng.”
Cố Tư sửng sốt, nhìn Trì Uyên, một lúc lâu sau mới đem câu cảm ơn nuốt trở vào.
Trụ Tử trở về nhà, Trì Uyên dẫn Cố Tư tiếp tục đi trên đường. Ở đây đều là đường đất, bây giờ đi dạo như thế này thì không có gì, nhưng nếu trời mưa thì hơi rắc rối.
Thời tiết mà không tốt, đi ra ngoài bất tiện, đường đầy bùn đất.
Trì Uyên nhìn xuống con đường đất, “Anh thấy trong thôn nhà em có rất nhiều lao động khỏe mạnh mà. Nếu không kiếm tiền từ trồng trọt, họ có thể cân nhắc làm việc khác.”
Cố Tư thở dài, “Còn có thể làm gì nữa? Nơi này kinh tế kém phát triển, tự mình kinh doanh chắc chắn không được, căn bản không có khách mua. Trồng một ít lương thực còn có thể chờ người bên ngoài qua đây thu mua, cho dù không bán được thì gia đình ăn, đảm bảo không đói ”.
Đúng là trong thôn có nhiều lao động khỏe mạnh, nhưng vị trí thôn quá hẻo lánh, muốn đi ra ngoài làm một chút việc khó cũng không dễ dàng.
Những người này quanh năm đều ở đây, bọn họ đều muốn ở lại cùng người nhà cũng không muốn đi quá xa.
Trì Uyên nghĩ đến cảnh tượng anh đã thấy khi lái xe suốt quãng đường.
Bên này quả thực rất hẻo lánh, hoàn cảnh toàn bộ khu vực này chắc cũng không khác biệt mấy .
Chắc là cũng không có nhiều việc để làm.
Anh suy nghĩ một chút, nói: “Bên phía công ty đang xây một kho hàng. Bên kho hàng cần công nhân bốc xếp và quản lý công, không cần trình độ học vấn quá cao. Nếu có thể, em có thể hỏi người dân trong thôn xem họ có muốn cùng chúng ta đi hay không. Mang được người nào ra ngoài thì hay người đấy. Cứ như vậy cuộc sống trong thôn có thể sẽ được cải thiện theo thời gian. “
Cố Tư dừng lại, sau đó quay lại nhìn Trì Uyên, cô gần như đồng ý ngay lập tức.
Chỉ là cô nghĩ đến một số vấn đề khác. Nếu cô đồng ý, cô sẽ nợ Trì Uyên một lần ân huệ.
Mặc dù người như Trì Uyên, sau này sẽ không lấy chuyện này uy hiếp gì cô. Nhưng nếu đồng ý trong lòng cô sẽ luôn thấy không quá thoải mái.
Hơn nữa, một khi cô đồng ý và đưa dân làng đến làm việc gần cô, sẽ rất khó để cô và Trì Uyên tách ra.
Những người này không hề biết chuyện giữa cô và Trì Uyên, họ cho rằng hai người vẫn là vợ chồng.
Cố Tư cũng biết tính tình của cô. Đến lúc đó không khéo cô sẽ tiếp tục không rõ ràng như vậy với Trì Uyên để che giấu.
Trì Uyên nhìn Cố Tư một cái, “Em cứ suy nghĩ cho kỹ đi. Anh chỉ nghĩ là cứ để những người trẻ tuổi trong thôn ở lại đây như thế này, cả đời này đều cứ như thế mà sống qua ngày thì khó mà phát triển được, vẫn nên đi ra ngoài thì hơn.”
Thật lâu sau, Cố Tư mới nói: “Để em nghĩ đã. Nhưng những người đó có thể không nhất định muốn đi, có lẽ là họ thích loại này cuộc sống này cũng nên.”
Trì Uyên cũng không sốt ruột, “Em cứ nghĩ thử đi. Nếu em thấy đề nghị của anh được thì em cứ đi hỏi họ.”
Cố Tư ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hai người cứ nắm tay nhau đi trên đường như thế này, suy nghĩ ngập tràn. Nhưng những người khác nhìn vào lại thấy cảnh tượng khác.
Có người đi ra đổ rác, nhìn Cố Tư cười trêu chọc, “Tiểu Tư à, khi nào thì định sinh con? Nhìn quan hệ giữa hai người tốt như vậy, cũng đã đến lúc nên có một đứa rồi.”
Cố Tư không biết phải trả lời như thế nào, Trì Uyên liền da mặt dày nghiêm túc mở miệng nói: “Đều đã nằm trong kế hoạch cả rồi ạ. Chờ đến khi cúng bái xong xuôi cho ông nội ở bên này, chúng cháu dự định sinh con.”
Người nọ cảm thán, “Ừ, cũng nên có đứa thôi. Tranh thủ bây giờ còn trẻ có thể sinh thêm hai đứa nữa rồi cùng nhau nuôi lớn, tuyệt biết bao chứ.”
Cố Tư cười không nổi nữa, hiện tại cô mới mang thai đều thấy nửa người không tốt, lại còn bảo cô sinh thêm hai đứa nữa à?
Trì Uyên trở về nhà liền bảo Cố Tư đi nghỉ ngơi còn anh bắt đầu nấu ăn.
Cố Tư đứng ở cửa phòng, nhìn bộ dạng vụng về lúng túng của Trì Uyên, muốn nói trong lòng một chút cảm động cũng không có thì đó là nói dối.
Anh từ xa như vậy chạy tới đây, trong lòng Cố Tư kỳ thật đang rất dao động.
Cố Tư biết nơi này xa xôi hẻo lánh đến mức nào, nhất định Trì Uyên cũng phải khó khăn lắm mới có thể tự mình tìm ra đường đến nơi này.
Mặt trời cũng lặn và từng nhà đều nhóm lửa nấu cơm. Cố Tư nhìn một chút rồi đi ra ngoài.
Người trong thôn đều có một khu vườn nhỏ do chính mình vun xới để trồng rau.
Cố Tư đến một nhà khác để hỏi một chút. Họ lập tức đã hái rất nhiều rau để cô mang về nhà ăn.
Rau xanh ở nông thôn chính là thứ không đáng giá tiền, cũng không ai bủn xỉn thứ này cả.
Cố Tư lấy rau về, Trì Uyên liền tự biết ra giếng trong sân rửa rau.
Làm như vậy nhìn cũng ra dáng ra hình.
Cố Tư lại đi đến quầy bán quà vặt, ở đây cô có thể mua lẻ gạo. Cô cân một ít mua về, bảo Trì Uyên bước sang một bên, cô bắt đầu tự mình nấu cơm xào rau.
Cố Tư cố nén cơn buồn nôn của mình trước mùi khói dầu, cô nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn.
Trì Uyên từ phía sau đi tới, ôm lấy cô, “Hai ngày nay em không ở đó, anh rất nhớ em.”
Động tác của Cố Tư đột ngột dừng lại, cô cũng không giãy dụa, chỉ là nói, “Trì Uyên, bởi vì anh không chiếm được nên mới không muốn buông tay sao?”
Trì Uyên sửng sốt, chậc một tiếng, có thể là trong lòng có chút không vui.
Tuy nhiên, giọng điệu của anh vẫn rất ôn hòa. Giọng nói của anh càng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Em cứ nhất định phải đem lòng tốt của anh đối với em hiểu thành kiểu suy nghĩ xấu xa đó sao? Anh không thể chỉ là thích em, thuần túy nhớ em, muốn đối xử tốt với em sao?”
Cố Tư hạ tầm mắt xuống, “Tại sao anh lại thích em? Em ở bên cạnh anh thời gian một năm, anh cũng chỉ cảm thấy phiền chán em. Tại sao sau khi ly hôn rồi, anh lại bắt đầu thích em chứ?”
Thật ra Trì Uyên cũng không hiểu nổi, ai có thể hiểu nổi thứ gọi là tình cảm này chứ.
Anh không nói lời nào, anh chỉ cố chấp ôm Cố Tư như vậy.
Cố Tư suy nghĩ một chút, nói, “Được rồi, đi ăn cơm, anh đi dọn bàn chút đi.”
Có rất nhiều thứ trong cốp xe của Trì Uyên.
Anh lại đi lấy thêm một ít, có sữa và trái cây đóng hộp.
Cố Tư mở một hộp sữa, hiện tại cô cần dinh dưỡng và cũng không thể quá khắc khổ với đứa nhỏ trong bụng.
Đang trong lúc nghỉ ăn cơm, Cố Tư nhìn thấy có người đang vào sân.
Vài đứa trẻ rụt rè đứng trong sân ngó vào trong nhà nhìn xem.
Cố Tư đi ra mở cửa và nói: “Mấy đứa nhỏ này, mấy đứa có chuyện gì vậy?”
Tất cả đều là những đứa trẻ bảy tám tuổi, mặc quần áo vải thô.
Khi thấy Cố Tư đi ra, mấy đứa cùng cười rộ lên, có vẻ hơi xấu hổ.
Cố Tư gần như biết những đứa trẻ này đang nghĩ gì.
Cô cũng đã từng trải qua thời gian đó mà.
Vì vậy, cô mời mấy đứa trẻ vào nhà và mang cho chúng một ít đồ ăn vặt để ăn.
Những đứa trẻ này có được đồ ngon để ăn, lập tức ùa chạy như ong vỡ tổ.
Cố Tư ngồi trên ghế, “Trước đây nhà em nghèo, quanh năm suốt tháng cũng không ăn được cái gì. Mỗi lần nghe nói có người nào có món gì ngon bọn em sẽ tụ tập với nhau lại rồi đi đến trong sân nhà người ta đứng đó. Thực ra cũng không phải là muốn ăn, chỉ là muốn đi nhìn xem. Xem họ ăn thôi cũng thấy vui rồi.”
Trì Uyên chưa từng trải qua cuộc sống như thế này, không biết phải khó khăn đến mức nào mới làm cho mấy đứa trẻ muốn đi xem người khác ăn cái gì.
Cố Tư bật cười sau khi nghĩ đến đây, “Em nói cái này làm gì chứ, nói ra anh cũng không hiểu. Những người có tiền như anh ấy à, sẽ không bao giờ hiểu được bọn em đã có một cuộc sống khó khăn như thế nào.”
Trì Uyên gật đầu, “Đúng là anh không hiểu lắm cho nên anh mới muốn biết. Anh muốn hiểu em càng nhiều càng tốt. Anh muốn biết những ngày anh chưa xuất hiện trong cuộc sống của em, em đã trải qua những chuyện gì.”
Cố Tư bật cười, cười có chút bất đắc dĩ, “Trì Uyên, anh thực sự đã thay đổi.”
“Đúng vậy.” Trì Uyên vội vàng mở miệng nói, “Đúng là anh đã thay đổi. Em luôn cho rằng anh làm mọi chuyện là có mục đích, nhưng thật ra anh không hề có mục đích nào cả.”
Cố Tư giơ một tay sờ bụng, “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Sau bữa tối, Cố Tư đến dọn dẹp giường của ông cụ Cố một chút định để cho bản thân nằm, bảo Trì Uyên đi ngủ ở giường của cô.
Cái giường mà người chết đã ngủ, cô sợ Trì Uyên sẽ không thích.
Ai ngờ Trì Uyên ngăn cô lại, “Không cần bày vẽ như vậy, để anh ngủ đây là được rồi.”
Anh còn cảm thán một câu: “Đó là ông nội của em, cũng là ông nội của anh. Anh không sợ.”
Cố Tư cũng liền không nói thêm cái gì.
Hai cái phòng đóng cửa lại thì cũng không thể nhìn thấy nhau nữa.
Cố Tư nằm trằn trọc một lúc rồi cũng lăn ra ngủ.
Trì Uyên lại có chút không ngủ được. Giường này nằm không thoải mái, quá cứng,hơn nữa còn có mùi ẩm mốc.
Đợi một lúc sau anh liền đứng dậy, mò mẫm đi qua chỗ Cố Tư đang nằm ngủ.
Cố Tư co người lại bên giường, ngủ một cách yên bình.
Trì Uyên đứng ở cửa nhìn cô ngủ. Cố Tư hơi gầy, co lại một góc như vậy, chỉ nhìn thấy một cục nho nhỏ..
Trái tim Trì Uyên càng ngày càng mềm mại. Nếu anh không đi theo qua đây lần này, cô gái này định sẽ sống như thế nào đây.
Trong nhà cái gì cũng không có. Chỉ nghĩ đến vậy thôi anh đã cảm thấy lo lắng rồi.
Trì Uyên còn đứng nhìn một lúc trước khi quay trở lại chỗ của mình.
Giường Cố Tư nằm là giường đơn, nếu không anh nhất định sẽ da mặt dày mà chạy lại đây ngủ cùng cô rồi.
Cố Tư không biết chuyện Trì Uyên nửa đêm mò qua phòng cô. Cô cảm thấy ngủ thẳng một giấc đến sáng. Lúc cô dậy, Trì Uyên đã đi ra ngoài rồi.
Chăn ở giường đằng kia cũng đã được gấp lại.
Sau khi Cố Tư rửa mặt xong xuôi, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô vội vàng chạy lại xem, là Mạnh Sướng gọi đến đây. Cô ấy nói đã gửi một bức ảnh cho Cố Tư và nhờ Cố Tư xem giúp xem như thế nào.
Cố Tư cười rộ lên, “Chính em cảm thấy như thế nào mới được chứ?”
Biểu cảm trên mặt Mạnh Sướng ở đầu dây bên kia hơi có chút buồn bã, nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi, nghe như mang theo ý cười, “Thì cũng chỉ như vậy thôi. Dù sao cũng không hiểu biết người ta. Lúc đầu cũng chỉ có thể nhìn mặt, nếu cảm thấy được có thể tiếp tục tiến triển thì mới đi sâu tiếp xúc nhìn xem thế nào.”
Cố Tư ừ một tiếng, nói, “Vậy để chị xem một chút coi sao. Thật ra chị nhìn người cũng không chuẩn cho lắm, em cũng đừng tin lời chị quá.”
Mạnh Sướng liền cười rộ lên, vòng vo đổi chủ đề, “Chị ở bên kia như thế nào rồi? Nếu chỉ ở một mình thì có phải hơi mệt hay không? Chị phải tự mình làm hết mọi việc mà.”
Cố Tư hơi do dự, cuối cùng vẫn nói cho Mạnh Sướng nghe chuyện Trì Uyên đuổi theo đến đây.
Mạnh Sướng ở đầu dây bên kia sững sờ một lúc lâu. Cố Tư alo vài lần, cô ấy mới đáp lại.
Giọng nói của cô ấy nghe giống như đang cố ý vui vẻ, “Thật vậy à. Vậy Trì Uyên cũng thật sự rất đáng tin cậy đấy chứ. Vậy mà anh ấy từ xa như vậy đuổi theo qua được luôn. Tiểu Tư, chị cũng đừng để lỡ một người tốt như vậy, anh ấy đối với chị thật là tốt.”
Cố Tư đương nhiên biết rằng Trì Uyên rất tốt với cô.
Nhưng cũng không thể chỉ bởi vì họ hơi tốt với mình một chút thì liền quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Cô cũng không phải là người có lòng khoan dung, ngược lại, kỳ thật cô rất hẹp hòi.
Bây giờ nghĩ đến thái độ trước đây của Trì Uyên đối với bản thân, cô còn nhịn không được muốn nghiến răng nghiến lợi cơ mà.
Cố Tư liếm môi, “Để xem sao đã, bây giờ chị không muốn nghĩ đến những chuyện này lắm.”
Phải mất vài giây sau Mạnh Sướng mới nói: “Tiểu Tư, nếu em là chị, em thật sự, em sẽ đồng ý ngay ấy chứ. Trên đời này thật sự không dễ dàng gì mới có thể tìm được một người đàn ông đối xử tốt với mình, còn có ngoại hình dễ nhìn mà điều kiện gia đình cũng không tệ lắm. Chị nghĩ xem, Trì Uyên có nhiều đặc điểm tốt như vậy, để đâu cũng thấy nổi bật giữa một đám người. Chị cũng đừng có lựa chọn khác người chứ.”
Cố Tư liền nở nụ cười, “Được rồi, chị biết rồi mà. Chị sẽ suy nghĩ cẩn thận những gì em nói.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Mạnh Sướng, Cố Tư đi nhìn tin nhắn.
Mạnh Sướng đã gửi một bức ảnh qua, nhìn qua hình như là ảnh chụp lén.
Người đàn ông kia đang cúi đầu nhìn điện thoại. Nhìn bộ dáng, anh ta trông cũng không lớn tuổi lắm, nhìn còn nhẹ nhàng khoan khoái.
Nếu nói là nhìn đẹp thì kỳ thật cũng không phải vậy, nhưng nếu nói là không đẹp thì cũng không đúng lắm.
Anh ta nhìn cũng chỉ là một người bình thường.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu. Bên kia, Trì Uyên cũng đã quay trở lại.
Cố Tư hoàn toàn không nhận thấy Trì Uyên đang đi vào, vẫn còn đang cúi đầu nhìn vào bức ảnh.
Vẻ mặt cô đầy suy tư. Như thế này thì nên nói với Mạnh Sướng thế nào cho tốt đây?
Nhìn vào khuôn mặt này đi. Nếu như khen đẹp thì nghe có vẻ hơi dối trá, nhưng nếu không khen lại có chút không ổn lắm
Cô còn đang do do dự dự thì đầu Trì Uyên liền dựa lại gần, nhìn ảnh chụp trên điện thoại, nhíu mày hỏi: “Người đàn ông này là ai vậy?”
Cố Tư bị hoảng sợ, “Anh vào từ khi nào, sao không có tiếng động gì cả vậy?”
Trì Uyên cười giễu cợt một tiếng, “Là do em quá tập trung thì có. Anh đã đứng ở bên cạnh em từ lâu nhưng em hoàn toàn không để ý đến anh. Làm sao vậy, người đàn ông này là ai mà có thể làm cho em mê mẩn như vậy?”
Cố Tư cất điện thoại, “Không ai cả, có nói anh cũng không biết được.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Cố Tư và nói: “Em giới thiệu một chút thì không phải là anh biết rồi à?”
Cố Tư mới không thèm để ý đến anh, đi ra ngoài rửa rau, định nấu ăn.
Trì Uyên đi tới, “Không cần nấu cơm, vừa rồi có một ông cụ đi qua nói chúng ta đến nhà ông ấy ăn cơm.”
Cố Tư sửng sốt, “Ông cụ nào vậy?”
Điều này Trì Uyên cũng không nói ra được, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao một lát nữa em sẽ biết thôi mà.”
Cố Tư quay người đi vào đứng trong sân.
Đúng là một lát sau có người đến đây, nói là mời Cố Tư và Trì Uyên đi qua ăn cơm.
Thực ra không phải ông lão chính mình mời mà là mọi người trong thôn cùng nhau góp tiền lại rồi mời hai người bọn họ ăn cơm.
Đó là bởi vì Trì Uyên đã nói anh sẽ quyên tiền cho thôn sửa đường.
Con đường đất trong thôn này thực sự đã làm khổ bao thế hệ rồi.
Nếu sửa được đường cho tử tế thì bọn trẻ không phải lo việc đi học, người trong thôn đi buôn bán các sản vật của địa phương cũng thuận tiện hơn.
Kỳ thật mời họ bữa cơm cũng không gì khác hơn là mổ hai con gà và xào một ít thịt để ăn thôi.
Đương nhiên bữa cơm này không có cách nào so sánh với những sơn hào hải vị mà Trì Uyên thường ăn.
Trì Uyên cũng không chê bai, anh mỉm cười khi nhìn thấy những thứ trên bàn, “Đây là gà nhà phải không ạ? Đây là rau nhà tự trồng sao ạ? Tất cả đều xanh tươi mơn mởn không chất hóa học gây ô nhiễm môi trường bác nhỉ?”
Trên mâm cơm này có vài hộ gia đình cùng lại đây, trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn cũng tới. Họ còn mang theo một ít rượu trắng.
Trì Uyên nói anh không thể uống rượu, vì anh không biết lát nữa có phải lái xe hay không.
Những người này sau khi nghe xong cũng không tiếp tục mời rượu nữa.
Cố Tư được kéo ngồi xuống. Khi ngửi thấy mùi thịt gà, bụng cô lại bắt đầu khó chịu.
Chẳng qua nơi này không tiện, cho dù bây giờ muốn nôn cũng chỉ có thể chịu đựng.
Người đến đông đủ, mọi người ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Những người đó đều rất vui mừng. Họ nói với Trì Uyên cuộc sống trong thôn không giàu có, thực ra họ muốn sửa đường từ rất lâu rồi, nhưng là người trong thôn không nhiều lắm, không góp được bao nhiêu tiền để sửa.
Trì Uyên thuận thế liền nói người lao động trong thôn có thể đi làm việc bên ngoài, nếu chỉ dựa vào trồng trọt thì cũng không sống được tốt lắm.
Những người thế hệ trước thở dài khi nghe đến đây: “Mọi người cũng rất muốn đấy chứ. Nhưng quanh đây cũng không có nơi nào kiếm tiền được cả. Nếu đi xa quá, trong nhà chỉ còn lại có người già trẻ nhỏ không có cách nào để trồng trọt. Nếu không có lương thực, mà đi kiếm tiền bên ngoài lại chẳng được bao nhiêu thì cũng không đáng.”
Cố Tư vừa nghe thấy, cô nhớ lại cảnh làm nông với ông nội của mình trong quá khứ.
Quả thực rất khó khăn.
Cô suy nghĩ một lúc, nói, “Ông ơi, có chuyện này cháu suy nghĩ lúc lâu cảm thấy vẫn nên nói với mọi người một tiếng. Nếu mọi người muốn, lần này về lại thành phố chúng cháu có thể dẫn theo một vài người. Cháu có một người quen, anh ấy ở một công ty nhỏ làm quản lý cơ sở. Anh ấy có nói họ cần một ít người, bao ăn bao ở. Mọi người xem xem có ai muốn đi theo qua đó hay không, mang theo cả người nhà cũng được.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, khóe miệng nhếch lên. “Đúng vậy, mọi người cứ xem thử. Nếu có người muốn đi theo, lần này có thể đi theo chúng cháu trở về.”
Những người này vừa nghe như vậy, tất nhiên là sẵn sàng đi theo, bao ăn bao ở còn được đưa cả người nhà đi theo. Nếu trong nhà không có người lớn tuổi thì có thể mang cả người nhà đi cùng nhau rồi.
Cố Tư thở ra một hơi.
Lúc trước khi ông nội cô mất, mọi người trong thôn đều ra sức giúp đỡ, đây xem như cô trả ơn cho họ vậy.
Bữa cơm càng ăn càng vui, nhưng chưa kịp ăn xong thì đã có người từ bên ngoài chạy vào, “Tiểu Tư, đi nhanh lên, nhà cháu có người tới rồi.”
Lại có người tới đây?
Cố Tư cau mày. Người tới báo tin là Trụ Tử, vẻ mặt ông không tốt lắm, “Đi xem thử đi, ba cháu đã trở lại.”
Cố Tư sửng sốt, gần như không phản ứng lại hai chữ ba cô này có ý gì.
Những người trong mâm vốn dĩ đã uống có chút hơi men say, nhưng ngay sau khi họ nghe tên táng tận lương tâm kia quay lại, tất cả đều đứng dậy.
Một nhóm người còn nhiệt tình hơn Cố Tư, kéo một đám người vùn vụt lao đến nhà của Cố Tư.
Đã có một số người vây xung quanh cổng sân nhà Cố Tư.
Bây giờ cũng không phải là ngày mùa màng bận rộn, những người này cũng tương đối nhàn rỗi.
Sau khi Cố Tư và Trì Uyên đi qua, họ chen vào sân trong và nhìn thấy một người đàn ông ở đó.
Người đàn ông đang chắp tay sau lưng đứng trên khoảng đất trống, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà.
Thím Hà đứng bên cạnh đã chửi bới từ nãy giờ, nhưng người đàn ông không có phản ứng gì, như thể ông ta không nghe thấy gì.
Cố Tư bước tới, “Ông tìm ai vậy?”
Người đàn ông chậm rãi quay lại.
Trong ký ức của Cố Tư không có hai người ba mẹ.
Cô không nhớ rõ dáng vẻ của hai người đó, cho nên lúc này nhìn thấy người đàn ông này, cô mang vẻ mặt xa lạ hỏi lại một lần: “Ông đang tìm ai vậy?”
Người đàn ông nhìn Cố Tư một lúc lâu, “Tư Tư, là ba đây. Ba là ba của con đây.”
Thím Hà ở bên cạnh hừ một tiếng, “Đồ không biết xấu hổ. Đã nhiều năm trôi qua như vậy cũng không có lấy một chút tin tức, hiện tại liền nhảy ra đây, hồi đó ông đi làm cái gì?”
Người đàn ông phớt lờ lời nói của người khác, chạy đến chỗ Cố Tư.
Không ngờ Trì Uyên trước tiên đứng ra che trước mặt Cố Tư, “Đừng đến quá gần.”
Người đàn ông nhìn Trì Uyên, sau một lúc lâu mới nói, “Cậu là con rể của tôi phải không? Ôi trời ạ, cậu nói nghe một chút coi, đã lâu như vậy chúng ta cũng chưa gặp nhau nữa, tôi là ba của Tư Tư đây mà. Tôi biết con bé kết hôn rồi nên tôi quay lại gặp con bé đây ”.
Cố Tư cười chế nhạo, ai cũng là biết cô kết hôn rồi mới tìm tới cửa.
Những người này thực sự nghĩ rằng cô không biết họ có suy nghĩ gì trong lòng?
Cố Tư nói thẳng, “Bây giờ đã gặp được, ông có thể đi rồi.”
Ông Cố dường như không thể nghe thấy sự từ chối và thiếu kiên nhẫn trong giọng điệu của Cố Tư, “Tư Tư, cũng đã lâu không gặp rồi, ba rất nhớ con.”
Cố Tư bật cười, “Các người còn giữ liên lạc với nhau không vây? Lời nói ra cũng không khác nhau là mấy. Các người đã bàn bạc qua với nhau rồi mới nói à?”
Ông Cố dừng một chút, “Con đang nói cái gì vậy?”
Cố Tư cười mỉa, “Ông đã tái hôn rồi đúng không, cũng có đứa con mới rồi đúng không? Tôi thấy ông như vậy hẳn sống cũng khá là tốt đúng không?”
Sắc mặt ông Cố có chút chịu không nổi.
Những người đã uống rượu đứng bên cạnh, bây giờ dưới tác dụng của rượu, họ kêu gào hét lên: “Vạn Lí, ông không phải là người nữa. Ông bỏ bố mình và Tiểu Tư rồi rời đi. Hai người cứ như vậy bỏ đi luôn, ba ông đã chết ông cũng không chịu về, bây giờ ông trở về làm cái gì? “
Cố Vạn Lí mím miệng, tỏ vẻ rất tủi thân, “Tôi cũng là có khổ không nói ra được mà, mấy người tưởng tôi muốn như vậy sao, chỉ là do tôi sợ liên lụy đến bọn họ?”
Cố Tư nói với giọng lớn hơn, “Vậy sao ông không sợ liên lụy người khác vậy? Ông lại còn kết hôn sinh con nữa, tại sao lúc đó lại không sợ?”
Cố Vạn Lí nhìn Cố Tư, “Tư Tư, ba biết đây là con đang trách ba, cái này cũng là ba xứng đáng phải nhận. Là ba có lỗi với con và ông nội con, nhưng ba vẫn là ba của con mà. Chúng ta có quan hệ huyết thống, chuyện này không thể xóa bỏ được. “
Cố Tư cười chế nhạo, “Lúc ông nội chết, cần một người ném chậu lửa(*) ông ở đâu? Hôm làm lễ tang là do tôi ném. Ông có thể đi hỏi các cụ trong thôn xem là trong hoàn cảnh nào mà phải bỏ qua con trai cả và để cháu gái ném chậu lửa chứ?”
Cố Vạn Lí biết quy tắc này, nếu con trai cả đã chết thì do con trai thứ ném chậu lửa.
Nếu không có con trai, con gái ném, và nếu đến cả con gái cũng không có thì mới tới lứa cháu đến ném.
Cố Tư nói với giọng lớn mà ai cũng có thể nghe thấy, “Lúc ông nội mất, là tôi đã ném chậu lửa, vì vậy kể từ ngày mà ông bỏ rơi chúng tôi, ông đã chết rồi. Tôi không có ba.”
(*) Ném chậu lửa: Theo tập tục ở nhiều thành phố ở Sơn Đông-Trung Quốc, nếu có người lớn tuổi trong gia đình qua đời thì vào ngày tang lễ, người con trai cả trong gia đình thường tổ chức nghi lễ “ném chậu lửa”, tức là nâng một vật bằng đất sét hoặc gốm có miệng tròn và đáy phẳng hình chậu nước trên đầu và đập mạnh, là nghi lễ cuối cùng tại nhà trước khi nhập thổ. Ai ném cái chậu này thì ý là người thừa kế, thường là con trai cả. Ném càng vỡ thì càng có ý điềm lành, con cháu hiếu thảo.
Bình luận facebook