Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 472
Cố Tư không chớp mắt lấy một cái, chỉ lùi lại một chút, cơ bản là sợ máu có thể dính vào người cô thôi.
Người đàn ông vừa rồi còn khá kiên cường nhưng bây giờ sắc mặt anh ta thay đổi, đau đớn rên nhỏ vài tiếng.
Cố Tư nhìn xuống vết máu trên con dao găm rồi trực tiếp xoa nó lên quần áo của người đàn ông hai ba lần.
Giọng điệu của cô vẫn như trước, “Bây giờ có nói không?”
Nguyễn Thừa Phong ở bên cạnh trực tiếp cười, “Không ngờ tới đứa em gái này của tôi vào thời điểm quan trọng cũng nhất định không thua ai chút nào.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Cố Tư, anh cũng tự dưng mỉm cười.
Lúc đến đây, anh vẫn còn lo lắng nếu cảnh tượng khó xem thì có nên cho cô ở lại bên ngoài hay không.
Rốt cuộc, một người phụ nữ lại cộng với việc mang thai thì sự can đảm và khả năng chịu đựng sẽ nhỏ hơn nhiều.
Kết quả lại thực sự đáng ngạc nhiên.
Người đàn ông cúi đầu xuống, có thể thấy anh ta đang cố gắng hết sức kìm chế cơn đau trên người.
Cố Tư ra tay hơi nặng một chút, tất cả các cơ trên cánh tay đó đều bật ra.
Máu không ngừng chảy, chỉ trong chốc lát, toàn bộ cánh tay của người đàn ông đã nhuốm một màu đỏ của máu.
Lần này Cố Tư đặt con dao vào cánh tay còn lại của người đàn ông, “Anh hẳn là rất có bản lĩnh, có lẽ trước kia làm không ít mấy chuyện thiếu đạo đức. Anh nói, tôi hủy hai cánh tay của anh đi thì sẽ như thế nào đây? Tôi muốn xem thử sau này anh còn có thể làm xằng làm bậy như thế nào.”
Người đàn ông thở hổn hển rên đau chứ không nói chuyện, nhưng anh ta lại quay đầu nhìn Cố Tư.
Mắt anh ta đỏ hoe và mồ hôi túa ra trên trán.
Nhưng vẻ ngoài ấy vẫn bướng bỉnh không chịu khuất phục như cũ.
Cố Tư bật cười, giọng vô cùng dứt khoát, “Anh như thế này, tôi thực sự cảm thấy rất ngứa tay đấy.”
Giọng nói vừa kết thúc, cô đã vung tay đâm một dao khác, sạch sẽ gọn gàng.
Lần này người đàn ông không nhịn nổi nên đã kêu ra tiếng.
Nguyễn Thừa Phong ở bên cạnh vỗ tay hai lần tặng Cố Tư, “Tuyệt vời, tôi đánh giá thấp cô rồi. Tôi cảm thấy cô không thua kém tôi chút nào ở khoản này đâu.”
Anh ta nghĩ rằng bản thân đã rất có thể ra tay hiểm ác, ai ngờ bây giờ xem ra Cố Tư ra tay chắc cũng ác ngang ngửa với anh ta rồi.
Lần này Cố Tư không lau máu trên con dao, cô nhìn xuống chân của người đàn ông.
Sau đó cô đặt mũi dao xuống đối diện với đùi người đàn ông, “Tiếp theo, ở đây được chứ?”
Người đàn ông gào khóc hét lên hai lần. Trước khi anh ta kịp mở miệng nói gì, dao thứ ba của Cố Tư đã đâm xuống.
Lần này âm thanh của người đàn ông phát ra tương tự như tiếng chọc tiết heo.
Trì Uyên đứng dậy, đi tới gỡ con dao xuống, “Em nhìn xem thử có vết máu bắn lên người không.”
Cố Tư lùi lại một bước, trực tiếp nói, “Em có để ý mà, không có việc gì đâu.”
Người đàn ông bị trói vào ghế, gào khóc la hét không ngừng.
Trì Uyên nhìn chăm chú, sau đó mở miệng, “Chắc là đủ rồi, chờ một chút có lẽ anh ta sẽ nói thôi.”
Nguyễn Thừa Phong ở bên cạnh cười chế nhạo, “Lúc trước người đàn ông này chịu đánh đập quả thực là dã tràng xe cát mà. Anh ta mà nói sớm chẳng phải là đã không có việc gì sao.”
Cố Tư nhìn xung quanh, sau đó tìm một chiếc ghế hơi xa và ngồi xuống.
Cô chớp chớp mắt, vậy mà còn có thể làm ra một khuôn mặt ngây thơ vô tội được.
Trì Uyên gọi cấp dưới tới cầm máu cho người đàn ông trước.
Ba vết thương này rất lớn, nếu cứ tiếp tục để máu chảy ra như vậy, người này trong chốc lát sẽ mất máu quá nhiều mà ngất xỉu, lúc đó thì đừng mong hỏi ra được cái gì.
Cấp dưới của anh toàn là một đám đàn ông thô bạo, cũng không biết băng bó nhẹ nhàng là cái gì. Lúc họ băng bó cho người đàn ông kia, họ làm cho người đàn ông hét còn to hơn trước.
Cố Tư chậc chậc hai tiếng, “Ồn ào quá.”
Cô đứng lên, “Chờ anh ta không kêu nữa thì anh nói cho em biết, giờ em đi ra ngoài dạo vòng xem thử đây là nơi nào đã.”
Cô không chờ người khác phản ứng như thế nào mà đã đứng dậy lững thững đi ra ngoài.
Nơi này cũng chỉ là một nhà kho, không có cái gì khác.
Cố Tư đi dạo một vòng quanh nhà kho, cảm thấy nó khá tồi tàn, có lẽ nó đã bị bỏ hoang từ lâu.
Cô bước đến cửa nhà kho, nhìn xung quanh một chút. Xung quanh cũng không có xe cộ gì qua lại.
Chỗ này này thực sự rất thích hợp để làm việc xấu.
Cô cười.
Vừa nãy đâm người kia ba dao cô cảm thấy phiền muộn trong lòng đã vơi đi hơn phân nửa.
Vết thương trên lưng của Phương Tố thực sự khiến trong lòng cô cảm thấy rất tức giận.
Phương Tố đã sống an nhàn sung sướng cả nửa đời, không ngờ tới bà ta lại bởi vì cô mà bị thương, trong lòng cô vẫn không thể vượt qua được rào cản này.
Đứng ở cửa ra vào một lúc, có người chạy từ trong ra tới, gọi cô mợ chủ, mợ chủ.
Người kia chạy đến gần cô và nói, “Cậu chủ bảo tôi đi theo cô, nói mợ chủ tốt nhất không nên đi xung quanh một mình, cậu chủ sợ cô xảy ra chuyện.”
Cố Tư cười và hỏi chuyện đang xảy ra bên trong, “Người kia chịu nói chưa?”
Cấp dưới gật đầu, “Có nói một chút, có điều bị thương hơi nặng nên nói có chút đứt quãng không thành câu.”
Cố Tư cũng biết vừa rồi mình ra tay hơi nặng. Chủ yếu là trong lòng cô tức giận nên cũng không giơ cao đánh khẽ làm gì.
Thật ra cũng không cần phải tỏ ra thương xót khi đối phó với loại người này.
Cố Tư suy nghĩ một lúc, sau đó quay người đi về phía nhà kho.
Còn chưa kịp đi tới cửa, tiếng kêu rên ở đằng kia đã truyền đến.
Cô chậc chậc hai tiếng. Nếu muốn kiên cường thì phải kiên cường đến cuối cùng chứ, nếu không thì ngay từ đầu nên biết thời biết thế một chút cho đỡ khổ.
Giờ thì khổ cũng chịu rồi, cái cần nói vẫn phải nói, rốt cuộc làm vậy để làm gì không biết.
Cố Tư đi qua đứng ở cửa nhà kho và nhìn vào trong một chút.
Người đàn ông đã được dời khỏi ghế. Anh ta hiện đang nằm trên mặt đất, co rúm lại, toàn thân bê bết máu.
Trì Uyên ở bên cạnh ngậm một điếu thuốc, dùng một chân giẫm lên vết thương ở chân của anh ta, “Sau đó thì sao?”
Lúc đầu người đàn ông vẫn chưa chịu lên tiếng, Trì Uyên dùng sức đạp vào chân anh ta. Người đàn ông hét lên, sau đó nói: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói.”
Cố Tư đứng tại cổng rồi cứ đứng như vậy mà nghe. Người đàn ông nói đứt quãng, nói người kêu anh ta tới vẫn thường xuyên thuê anh ta làm mấy chuyện loại như thế này. Chẳng qua những gì anh ta làm trong quá khứ còn rắc rối hơn thế này nhiều. Lần này thì dễ hơn, bên kia bảo anh ta dùng vật cứng đánh vào bụng một người phụ nữ là được.
Anh ta vốn tưởng rằng việc này đơn giản như vậy không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Ai mà ngờ được việc anh ta cảm thấy đơn giản này lại làm cho anh ta bị bắt ở chỗ này đây.
Trì Uyên hỏi ai đã thuê anh ta.
Người đàn ông nói, “Lão Báo, là lão Báo. Tôi cũng chỉ biết cái tên này, tên thật của ông ta đã không dùng nữa. Người trong ngành đều gọi ông ta như vậy.”
Trì Uyên cười, “Lại là ông ta à. Rõ ràng tôi đã để người theo dõi ông ta, thế mà còn có thể để cho ông ta lên mặt như vậy. Xem ra cũng phải đổi người mình một chút thôi.”
Cố Tư cảm thấy nhàm chán. Vậy là chuyện này không cần cô phải ra tay rồi, dường như ở đây không có chỗ cho cô phát huy sức mạnh.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống ở cửa ra vào, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tố.
Chủ yếu là hỏi bà ta có chỗ nào không thoải mái không, nếu thấy chỗ nào không ổn thì nên nhanh chóng đi bệnh viện.
Dù sao bà ta cũng không còn là thanh niên trẻ khỏe nữa, không khéo vết thương sẽ để lại ảnh hưởng gì đó cũng nên.
Phương Tố ở bên kia nói câu không cần, sau đó nói mình không có việc gì.
Cố Tư lờ mờ nghe thấy giọng của Trì Chúc, hỏi bà ta nước có nóng không, có muốn uống giờ luôn không.
Cố Tư cười, cảm thấy có đôi khi một ít chuyện nhìn qua rất tồi tệ nhưng cũng chưa hẳn thật chính là tệ đến vậy.
Nhiều điều bất ngờ và vui vẻ thực sự được ẩn chứa trong những điều tồi tệ đó.
Người đàn ông vừa rồi còn khá kiên cường nhưng bây giờ sắc mặt anh ta thay đổi, đau đớn rên nhỏ vài tiếng.
Cố Tư nhìn xuống vết máu trên con dao găm rồi trực tiếp xoa nó lên quần áo của người đàn ông hai ba lần.
Giọng điệu của cô vẫn như trước, “Bây giờ có nói không?”
Nguyễn Thừa Phong ở bên cạnh trực tiếp cười, “Không ngờ tới đứa em gái này của tôi vào thời điểm quan trọng cũng nhất định không thua ai chút nào.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Cố Tư, anh cũng tự dưng mỉm cười.
Lúc đến đây, anh vẫn còn lo lắng nếu cảnh tượng khó xem thì có nên cho cô ở lại bên ngoài hay không.
Rốt cuộc, một người phụ nữ lại cộng với việc mang thai thì sự can đảm và khả năng chịu đựng sẽ nhỏ hơn nhiều.
Kết quả lại thực sự đáng ngạc nhiên.
Người đàn ông cúi đầu xuống, có thể thấy anh ta đang cố gắng hết sức kìm chế cơn đau trên người.
Cố Tư ra tay hơi nặng một chút, tất cả các cơ trên cánh tay đó đều bật ra.
Máu không ngừng chảy, chỉ trong chốc lát, toàn bộ cánh tay của người đàn ông đã nhuốm một màu đỏ của máu.
Lần này Cố Tư đặt con dao vào cánh tay còn lại của người đàn ông, “Anh hẳn là rất có bản lĩnh, có lẽ trước kia làm không ít mấy chuyện thiếu đạo đức. Anh nói, tôi hủy hai cánh tay của anh đi thì sẽ như thế nào đây? Tôi muốn xem thử sau này anh còn có thể làm xằng làm bậy như thế nào.”
Người đàn ông thở hổn hển rên đau chứ không nói chuyện, nhưng anh ta lại quay đầu nhìn Cố Tư.
Mắt anh ta đỏ hoe và mồ hôi túa ra trên trán.
Nhưng vẻ ngoài ấy vẫn bướng bỉnh không chịu khuất phục như cũ.
Cố Tư bật cười, giọng vô cùng dứt khoát, “Anh như thế này, tôi thực sự cảm thấy rất ngứa tay đấy.”
Giọng nói vừa kết thúc, cô đã vung tay đâm một dao khác, sạch sẽ gọn gàng.
Lần này người đàn ông không nhịn nổi nên đã kêu ra tiếng.
Nguyễn Thừa Phong ở bên cạnh vỗ tay hai lần tặng Cố Tư, “Tuyệt vời, tôi đánh giá thấp cô rồi. Tôi cảm thấy cô không thua kém tôi chút nào ở khoản này đâu.”
Anh ta nghĩ rằng bản thân đã rất có thể ra tay hiểm ác, ai ngờ bây giờ xem ra Cố Tư ra tay chắc cũng ác ngang ngửa với anh ta rồi.
Lần này Cố Tư không lau máu trên con dao, cô nhìn xuống chân của người đàn ông.
Sau đó cô đặt mũi dao xuống đối diện với đùi người đàn ông, “Tiếp theo, ở đây được chứ?”
Người đàn ông gào khóc hét lên hai lần. Trước khi anh ta kịp mở miệng nói gì, dao thứ ba của Cố Tư đã đâm xuống.
Lần này âm thanh của người đàn ông phát ra tương tự như tiếng chọc tiết heo.
Trì Uyên đứng dậy, đi tới gỡ con dao xuống, “Em nhìn xem thử có vết máu bắn lên người không.”
Cố Tư lùi lại một bước, trực tiếp nói, “Em có để ý mà, không có việc gì đâu.”
Người đàn ông bị trói vào ghế, gào khóc la hét không ngừng.
Trì Uyên nhìn chăm chú, sau đó mở miệng, “Chắc là đủ rồi, chờ một chút có lẽ anh ta sẽ nói thôi.”
Nguyễn Thừa Phong ở bên cạnh cười chế nhạo, “Lúc trước người đàn ông này chịu đánh đập quả thực là dã tràng xe cát mà. Anh ta mà nói sớm chẳng phải là đã không có việc gì sao.”
Cố Tư nhìn xung quanh, sau đó tìm một chiếc ghế hơi xa và ngồi xuống.
Cô chớp chớp mắt, vậy mà còn có thể làm ra một khuôn mặt ngây thơ vô tội được.
Trì Uyên gọi cấp dưới tới cầm máu cho người đàn ông trước.
Ba vết thương này rất lớn, nếu cứ tiếp tục để máu chảy ra như vậy, người này trong chốc lát sẽ mất máu quá nhiều mà ngất xỉu, lúc đó thì đừng mong hỏi ra được cái gì.
Cấp dưới của anh toàn là một đám đàn ông thô bạo, cũng không biết băng bó nhẹ nhàng là cái gì. Lúc họ băng bó cho người đàn ông kia, họ làm cho người đàn ông hét còn to hơn trước.
Cố Tư chậc chậc hai tiếng, “Ồn ào quá.”
Cô đứng lên, “Chờ anh ta không kêu nữa thì anh nói cho em biết, giờ em đi ra ngoài dạo vòng xem thử đây là nơi nào đã.”
Cô không chờ người khác phản ứng như thế nào mà đã đứng dậy lững thững đi ra ngoài.
Nơi này cũng chỉ là một nhà kho, không có cái gì khác.
Cố Tư đi dạo một vòng quanh nhà kho, cảm thấy nó khá tồi tàn, có lẽ nó đã bị bỏ hoang từ lâu.
Cô bước đến cửa nhà kho, nhìn xung quanh một chút. Xung quanh cũng không có xe cộ gì qua lại.
Chỗ này này thực sự rất thích hợp để làm việc xấu.
Cô cười.
Vừa nãy đâm người kia ba dao cô cảm thấy phiền muộn trong lòng đã vơi đi hơn phân nửa.
Vết thương trên lưng của Phương Tố thực sự khiến trong lòng cô cảm thấy rất tức giận.
Phương Tố đã sống an nhàn sung sướng cả nửa đời, không ngờ tới bà ta lại bởi vì cô mà bị thương, trong lòng cô vẫn không thể vượt qua được rào cản này.
Đứng ở cửa ra vào một lúc, có người chạy từ trong ra tới, gọi cô mợ chủ, mợ chủ.
Người kia chạy đến gần cô và nói, “Cậu chủ bảo tôi đi theo cô, nói mợ chủ tốt nhất không nên đi xung quanh một mình, cậu chủ sợ cô xảy ra chuyện.”
Cố Tư cười và hỏi chuyện đang xảy ra bên trong, “Người kia chịu nói chưa?”
Cấp dưới gật đầu, “Có nói một chút, có điều bị thương hơi nặng nên nói có chút đứt quãng không thành câu.”
Cố Tư cũng biết vừa rồi mình ra tay hơi nặng. Chủ yếu là trong lòng cô tức giận nên cũng không giơ cao đánh khẽ làm gì.
Thật ra cũng không cần phải tỏ ra thương xót khi đối phó với loại người này.
Cố Tư suy nghĩ một lúc, sau đó quay người đi về phía nhà kho.
Còn chưa kịp đi tới cửa, tiếng kêu rên ở đằng kia đã truyền đến.
Cô chậc chậc hai tiếng. Nếu muốn kiên cường thì phải kiên cường đến cuối cùng chứ, nếu không thì ngay từ đầu nên biết thời biết thế một chút cho đỡ khổ.
Giờ thì khổ cũng chịu rồi, cái cần nói vẫn phải nói, rốt cuộc làm vậy để làm gì không biết.
Cố Tư đi qua đứng ở cửa nhà kho và nhìn vào trong một chút.
Người đàn ông đã được dời khỏi ghế. Anh ta hiện đang nằm trên mặt đất, co rúm lại, toàn thân bê bết máu.
Trì Uyên ở bên cạnh ngậm một điếu thuốc, dùng một chân giẫm lên vết thương ở chân của anh ta, “Sau đó thì sao?”
Lúc đầu người đàn ông vẫn chưa chịu lên tiếng, Trì Uyên dùng sức đạp vào chân anh ta. Người đàn ông hét lên, sau đó nói: “Tôi nói, tôi nói, tôi nói.”
Cố Tư đứng tại cổng rồi cứ đứng như vậy mà nghe. Người đàn ông nói đứt quãng, nói người kêu anh ta tới vẫn thường xuyên thuê anh ta làm mấy chuyện loại như thế này. Chẳng qua những gì anh ta làm trong quá khứ còn rắc rối hơn thế này nhiều. Lần này thì dễ hơn, bên kia bảo anh ta dùng vật cứng đánh vào bụng một người phụ nữ là được.
Anh ta vốn tưởng rằng việc này đơn giản như vậy không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Ai mà ngờ được việc anh ta cảm thấy đơn giản này lại làm cho anh ta bị bắt ở chỗ này đây.
Trì Uyên hỏi ai đã thuê anh ta.
Người đàn ông nói, “Lão Báo, là lão Báo. Tôi cũng chỉ biết cái tên này, tên thật của ông ta đã không dùng nữa. Người trong ngành đều gọi ông ta như vậy.”
Trì Uyên cười, “Lại là ông ta à. Rõ ràng tôi đã để người theo dõi ông ta, thế mà còn có thể để cho ông ta lên mặt như vậy. Xem ra cũng phải đổi người mình một chút thôi.”
Cố Tư cảm thấy nhàm chán. Vậy là chuyện này không cần cô phải ra tay rồi, dường như ở đây không có chỗ cho cô phát huy sức mạnh.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống ở cửa ra vào, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Phương Tố.
Chủ yếu là hỏi bà ta có chỗ nào không thoải mái không, nếu thấy chỗ nào không ổn thì nên nhanh chóng đi bệnh viện.
Dù sao bà ta cũng không còn là thanh niên trẻ khỏe nữa, không khéo vết thương sẽ để lại ảnh hưởng gì đó cũng nên.
Phương Tố ở bên kia nói câu không cần, sau đó nói mình không có việc gì.
Cố Tư lờ mờ nghe thấy giọng của Trì Chúc, hỏi bà ta nước có nóng không, có muốn uống giờ luôn không.
Cố Tư cười, cảm thấy có đôi khi một ít chuyện nhìn qua rất tồi tệ nhưng cũng chưa hẳn thật chính là tệ đến vậy.
Nhiều điều bất ngờ và vui vẻ thực sự được ẩn chứa trong những điều tồi tệ đó.
Bình luận facebook