Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 494
Cố Tư ra vẻ như không biết gì, vâng dạ một tiếng.
Trì Cảnh quay đầu nhìn Cố Tư: “Cô đi chậm thôi, tôi đi vào trước đã.”
Cố Tư vẫy vẫy tay với Trì Cảnh, sau đó đi tiếp hướng ra sân sau .
Bà hai đứng yên một chỗ, nhìn bóng lưng của Cố Tư một lúc, sau đó xoay người, cùng với Trì Cảnh trở về.
Khi đi cùng Trì Cảnh đến phòng khách, bà mới hỏi: “Sao con lại đi cùng với cô ta, hai người gặp nhau ở đâu?”
Trì Cảnh có hơi bất ngờ, quay đầu nhìn bà hai: “Mẹ không phải muốn ra ngoài sao, sao lại quay lại?”
Bà hai căn bản không để ý tới câu hỏi của Trì Cảnh, tiếp tục hỏi: “Hai người đi cùng nhau, nói chuyện gì vậy. Nói mẹ nghe xem, hai người mỗi lần gặp nhau, thường nói về chuyện gì.”
Trì Cảnh cười: “Mẹ đến bây giờ vẫn còn đề phòng cô ấy, mẹ có mệt không?”
Anh nhấc chân đi lên tầng, bà hai vẫn không từ bỏ, cũng cùng anh đi lên.
Bà nói: “Mẹ không đề phòng cô ta. Mẹ chỉ là hỏi một chút, con và cô ta trước đây cũng đâu nói chuyện như vậy. Sao bây giờ quan hệ giữa con và cô ta cảm giác như tốt hơn.”
Trì Cảnh thở dài, bước chân dừng lại.
Anh quay đầu nhìn bà hai: “Cô ấy đã có thai rồi, mẹ còn sợ cái gì.”
Vẻ mặt của bà hai có hơi không được tự nhiên: “Ai nói mẹ sợ, mẹ không sợ, mẹ sợ cô ta làm cái gì.”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm bà hai một hồi, liền xoay người đi vào phòng sách.
Bà hai đứng yên tại chỗ một lúc, cũng theo anh đi vào.
Nhưng lần này lại không truy hỏi nhiều như vậy nữa.
Bà bắt đầu nói về chuyện của Cố Tư: “Tuy cô ta cùng với Trì Uyên không kết hôn lại, nhưng tình cảm của hai người so với trước kia lại tốt hơn rất nhiều. Kết hôn hay không kết hôn lại, thật ra cũng không có chuyện gì, cũng không ảnh hưởng.”
Trì Cảnh tìm thấy văn kiện, liền quay đầu, nhìn bà hai đang dựa người vào khung cửa, nói về Cố Tư: “Thực sự thì cô ấy vẫn dựa vào Trì Uyên, nếu không phải Trì Uyên hào phóng, cô ấy vẫn chỉ là một cô gái nông thôn. Cho nên về bản chất, cô ấy không có gì thay đổi cả.”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm bà hai: “Mẹ nói, nếu như lúc đó con không nghe lời của mọi người, mà nghe lời ông nội thỏa hiệp, cưới Cố Tư. Con và cô ấy bây giờ cũng sẽ không như thế này.”
Bà hai quả thật bị những lời nói này của Trì Cảnh làm cho hoảng hốt: “Con sao có thể nghĩ đến việc này, con và cô ta đã không thể rồi. Hai người các con căn bản sẽ không thể ở cùng với nhau.”
Trì Cảnh thở ra một hơi: “Trì Uyên và cô ấy có thể, sao con lại không thể?”
Anh bật cười ha ha, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. Anh nói: “Mẹ luôn nói Cố Tư không giúp đỡ con được cái gì, nhưng con nhìn Trì Uyên, anh ấy cũng không kiếm lợi được trên người Cố Tư cái gì, nhưng anh ấy rõ ràng sống rất hạnh phúc. Mẹ nhìn lại con xem, mẹ nhìn xem hiện tại con là cái dáng vẻ gì?”
Bà hai sửng sốt, nghi hoặc nhìn Trì Cảnh: “Bây giờ con sao vậy? Hiện tại con không phải rất tốt sao? Bây giờ con độc thân, có rất nhiều cô gái để con lựa chọn, con không hề kém Trì Uyên, hoặc là có thể nói, con sống tốt hơn nó rất nhiều.”
Trì Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu: “Con có chỗ nào sống tốt hơn anh ấy. Con chẳng thấy vui vẻ chút nào, thế nào mà so với anh ấy tốt hơn được.”
Bà hai dường như có chút không biết phải làm thế nào: “A Cảnh, con yên tâm, con sẽ gặp được người tốt hơn….”
Trì Cảnh đã không muốn nghe nữa, anh nhấc chân, đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua người bà hai, anh mở miệng: “Cố Tư thật ra vốn không vừa ý con, không phải con không xem trọng cô ấy, là cô ấy không thích con, điểm này mẹ phải nói rõ.”
Nói xong, anh bước nhanh rời đi.
Bà hai đứng ở cửa phòng sách, trừng mắt nhìn bóng lưng của Trì Cảnh, rất lâu sau cũng không biết nên nói ra câu gì mới ổn.
Mà Cố Tư từ cửa sau đi ra, đi đến rừng trúc ở sau núi.
Rừng trúc ở đây rõ ràng được quét dọn, đường nhỏ lên núi rất sạch sẽ.
Cố Tư chậm rãi đi lên phía trên, cô cũng không quá muốn đi tới đây, chỉ là buồn chán quá nên tới đây nhìn xem.
Cô bây giờ đang mang thai, cũng không dám vận động mạnh, chỉ có thể đi từ từ từng chút.
Con đường này bình thường đi không đến mười phút, cô đi mất gần nửa tiếng, cuối cùng mới đến được chỗ đất trống ở phía trên.
Cố Tư dừng lại bật cười, chỗ đất trống này thế mà lại được đặt một bộ bàn ghế.
Thật đúng là tri kỷ mà.
Thời gian trước đến đây, rõ ràng là không có thứ đồ này.
Cố Tư đi tới, ngồi xuống ghế, chậm chạp nghỉ ngơi một hồi.
Ngồi như vậy chưa được một lúc, điện thoại trong túi đã vang lên.
Cô lấy ra nhìn một chút, sau đó tâm trạng có hơi tốt lên lại không còn nữa rồi.
Thật đúng là âm hồn bất tán mà, hơn nữa còn là một đám da mặt vô cùng dày.
Cố Tư không nhận, ngắt điện thoại.
Số điện thoại này lại không phải là số trước kia, chỉ là đổi số khác, số vùng không thay đổi được.
Không cần đoán, Cố Tư cũng biết đối phương là ai.
Chưa ngắt điện thoại được bao lâu, liền có tin nhắn gửi đến.
Cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo Cố Tư nhận điện thoại, bảo Cố Tư không cần trốn tránh, nói cái gì mà, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.
Cố Tư thiếu chút nữa liền bật cười. Cô và người phụ nữ kia, từ trước đến nay không có vấn đề gì cần phải giải quyết cả.
Cố Tư cho số điện thoại này vào danh sách đen, sau đó cứ ngồi tiếp như vậy, hóng gió trên núi.
Cố Tư ở đây không nhận điện thoại, ở cổng bên ngoài sân nhà cô, có một người phụ nữ đang đứng, tay vẫn còn đang cầm vali hành lý, bên cạnh còn đem theo một cô bé nhỏ.
Cô bé nhỏ có vẻ không mấy tình nguyện, đứng cách ra môt khoảng với người phụ nữ, cũng không nhìn bà ta, cứ đứng mãi như vậy.
Người phụ nữ lại không quan tâm nhiều như thế, gào thét vào bên trong biệt thự nửa ngày, còn gào hết cả vài nhà hàng xóm bên cạnh đi ra.
Những người này rõ ràng không vui, đi ra trách mắng bà ta mấy câu.
Bà ta cười hì hì: “Tôi là mẹ của chủ nhà này, tôi tới đây tìm con bé. Con bé trốn tránh không chịu gặp mặt, không muốn nuôi tôi, chỉ muốn một mình sống tốt như vậy.”
Hàng xóm cũng không quá tin lời bà ta nói, chỉ bảo bà ta: “Ở đây đã không còn người ở nữa rồi, đã chuyển đi được một thời gian. Bà không phải gọi nữa, sẽ không có người đi ra đâu.”
Bà ta sửng sốt: “Chuyển đi rồi? Sao lại chuyển đi, chuyển đi đâu?”
Hàng xóm làm sao biết Cố Tư chuyển đi đâu, chỉ nói một câu không biết, liền quay trở về nhà mình.
Người phụ nữ đứng im một chỗ, rõ ràng không cam tâm. Bà ta xoa thắt lưng, lầu bầu một câu: “Rõ ràng muốn trốn nên chuyển ra ngoài, đúng là đồ súc sinh vô lương tâm.”
Bé gái nhỏ bên cạnh mới quay lại nói: “Chúng ta có thể đi được chưa, con cảm thấy rất mất mặt.”
“Mất mặt cái gì chứ, đợi chị con đưa tiền cho chúng ta. Con sống cuộc sống tốt, con sẽ không cảm thấy hôm nay mất mặt nữa rồi.”
Người phụ nữ không có cách nào, Cố Tư không ở đây, bà ta có tiếp tục đợi cũng không có tác dụng.
Vì thế lại kéo hành lý, đi ra bên ngoài.
Bé gái luôn luôn giữ khoảng cách với bà ta, một bộ dáng không muốn tới gần.
Người phụ nữ vừa đi vừa lầm bẩm: “Người cha chết tiệt kia của con, mẹ mắt bị mù mới vừa ý ông ta. Đồ vô tích sự, chỉ biết chờ sẵn đợi ăn thôi. Nếu không phải ông ta cũng theo tới đây, hai chúng ta đến nỗi mệt như vậy sao? Đồ bỏ đi, đợi mẹ có tiền mẹ lập tức đá ông ta.”
Bé gái chỉ coi như không nghe thấy, chầm chậm cùng với bà ta đi ra ngoài khu chung cư.
Đứng ở trên đường lớn, hai người căn bản không có chỗ để đi.
Ở đây là đoạn đường sầm uất, lượng xe cộ không ít, bọn họ đứng ở bên này, rõ ràng hoàn toàn xa lạ với thành phố này.
Bé gái sau một lúc liền lại gần: “Mẹ, chúng ta về nhà đi, dù sao cũng không tìm được người. Ở đây, chúng ta ngay cả nơi để đi cũng không có.”
“Về cái gì mà về, muốn quay về thì con tự mình về đi. Mẹ đến đây, nếu như không lấy được tiền, mẹ sẽ không rời đi.” Người phụ nữ đăt hành lý trên mặt đất, lúc nói chuyện tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trì Cảnh quay đầu nhìn Cố Tư: “Cô đi chậm thôi, tôi đi vào trước đã.”
Cố Tư vẫy vẫy tay với Trì Cảnh, sau đó đi tiếp hướng ra sân sau .
Bà hai đứng yên một chỗ, nhìn bóng lưng của Cố Tư một lúc, sau đó xoay người, cùng với Trì Cảnh trở về.
Khi đi cùng Trì Cảnh đến phòng khách, bà mới hỏi: “Sao con lại đi cùng với cô ta, hai người gặp nhau ở đâu?”
Trì Cảnh có hơi bất ngờ, quay đầu nhìn bà hai: “Mẹ không phải muốn ra ngoài sao, sao lại quay lại?”
Bà hai căn bản không để ý tới câu hỏi của Trì Cảnh, tiếp tục hỏi: “Hai người đi cùng nhau, nói chuyện gì vậy. Nói mẹ nghe xem, hai người mỗi lần gặp nhau, thường nói về chuyện gì.”
Trì Cảnh cười: “Mẹ đến bây giờ vẫn còn đề phòng cô ấy, mẹ có mệt không?”
Anh nhấc chân đi lên tầng, bà hai vẫn không từ bỏ, cũng cùng anh đi lên.
Bà nói: “Mẹ không đề phòng cô ta. Mẹ chỉ là hỏi một chút, con và cô ta trước đây cũng đâu nói chuyện như vậy. Sao bây giờ quan hệ giữa con và cô ta cảm giác như tốt hơn.”
Trì Cảnh thở dài, bước chân dừng lại.
Anh quay đầu nhìn bà hai: “Cô ấy đã có thai rồi, mẹ còn sợ cái gì.”
Vẻ mặt của bà hai có hơi không được tự nhiên: “Ai nói mẹ sợ, mẹ không sợ, mẹ sợ cô ta làm cái gì.”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm bà hai một hồi, liền xoay người đi vào phòng sách.
Bà hai đứng yên tại chỗ một lúc, cũng theo anh đi vào.
Nhưng lần này lại không truy hỏi nhiều như vậy nữa.
Bà bắt đầu nói về chuyện của Cố Tư: “Tuy cô ta cùng với Trì Uyên không kết hôn lại, nhưng tình cảm của hai người so với trước kia lại tốt hơn rất nhiều. Kết hôn hay không kết hôn lại, thật ra cũng không có chuyện gì, cũng không ảnh hưởng.”
Trì Cảnh tìm thấy văn kiện, liền quay đầu, nhìn bà hai đang dựa người vào khung cửa, nói về Cố Tư: “Thực sự thì cô ấy vẫn dựa vào Trì Uyên, nếu không phải Trì Uyên hào phóng, cô ấy vẫn chỉ là một cô gái nông thôn. Cho nên về bản chất, cô ấy không có gì thay đổi cả.”
Trì Cảnh nhìn chằm chằm bà hai: “Mẹ nói, nếu như lúc đó con không nghe lời của mọi người, mà nghe lời ông nội thỏa hiệp, cưới Cố Tư. Con và cô ấy bây giờ cũng sẽ không như thế này.”
Bà hai quả thật bị những lời nói này của Trì Cảnh làm cho hoảng hốt: “Con sao có thể nghĩ đến việc này, con và cô ta đã không thể rồi. Hai người các con căn bản sẽ không thể ở cùng với nhau.”
Trì Cảnh thở ra một hơi: “Trì Uyên và cô ấy có thể, sao con lại không thể?”
Anh bật cười ha ha, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. Anh nói: “Mẹ luôn nói Cố Tư không giúp đỡ con được cái gì, nhưng con nhìn Trì Uyên, anh ấy cũng không kiếm lợi được trên người Cố Tư cái gì, nhưng anh ấy rõ ràng sống rất hạnh phúc. Mẹ nhìn lại con xem, mẹ nhìn xem hiện tại con là cái dáng vẻ gì?”
Bà hai sửng sốt, nghi hoặc nhìn Trì Cảnh: “Bây giờ con sao vậy? Hiện tại con không phải rất tốt sao? Bây giờ con độc thân, có rất nhiều cô gái để con lựa chọn, con không hề kém Trì Uyên, hoặc là có thể nói, con sống tốt hơn nó rất nhiều.”
Trì Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu: “Con có chỗ nào sống tốt hơn anh ấy. Con chẳng thấy vui vẻ chút nào, thế nào mà so với anh ấy tốt hơn được.”
Bà hai dường như có chút không biết phải làm thế nào: “A Cảnh, con yên tâm, con sẽ gặp được người tốt hơn….”
Trì Cảnh đã không muốn nghe nữa, anh nhấc chân, đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua người bà hai, anh mở miệng: “Cố Tư thật ra vốn không vừa ý con, không phải con không xem trọng cô ấy, là cô ấy không thích con, điểm này mẹ phải nói rõ.”
Nói xong, anh bước nhanh rời đi.
Bà hai đứng ở cửa phòng sách, trừng mắt nhìn bóng lưng của Trì Cảnh, rất lâu sau cũng không biết nên nói ra câu gì mới ổn.
Mà Cố Tư từ cửa sau đi ra, đi đến rừng trúc ở sau núi.
Rừng trúc ở đây rõ ràng được quét dọn, đường nhỏ lên núi rất sạch sẽ.
Cố Tư chậm rãi đi lên phía trên, cô cũng không quá muốn đi tới đây, chỉ là buồn chán quá nên tới đây nhìn xem.
Cô bây giờ đang mang thai, cũng không dám vận động mạnh, chỉ có thể đi từ từ từng chút.
Con đường này bình thường đi không đến mười phút, cô đi mất gần nửa tiếng, cuối cùng mới đến được chỗ đất trống ở phía trên.
Cố Tư dừng lại bật cười, chỗ đất trống này thế mà lại được đặt một bộ bàn ghế.
Thật đúng là tri kỷ mà.
Thời gian trước đến đây, rõ ràng là không có thứ đồ này.
Cố Tư đi tới, ngồi xuống ghế, chậm chạp nghỉ ngơi một hồi.
Ngồi như vậy chưa được một lúc, điện thoại trong túi đã vang lên.
Cô lấy ra nhìn một chút, sau đó tâm trạng có hơi tốt lên lại không còn nữa rồi.
Thật đúng là âm hồn bất tán mà, hơn nữa còn là một đám da mặt vô cùng dày.
Cố Tư không nhận, ngắt điện thoại.
Số điện thoại này lại không phải là số trước kia, chỉ là đổi số khác, số vùng không thay đổi được.
Không cần đoán, Cố Tư cũng biết đối phương là ai.
Chưa ngắt điện thoại được bao lâu, liền có tin nhắn gửi đến.
Cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo Cố Tư nhận điện thoại, bảo Cố Tư không cần trốn tránh, nói cái gì mà, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.
Cố Tư thiếu chút nữa liền bật cười. Cô và người phụ nữ kia, từ trước đến nay không có vấn đề gì cần phải giải quyết cả.
Cố Tư cho số điện thoại này vào danh sách đen, sau đó cứ ngồi tiếp như vậy, hóng gió trên núi.
Cố Tư ở đây không nhận điện thoại, ở cổng bên ngoài sân nhà cô, có một người phụ nữ đang đứng, tay vẫn còn đang cầm vali hành lý, bên cạnh còn đem theo một cô bé nhỏ.
Cô bé nhỏ có vẻ không mấy tình nguyện, đứng cách ra môt khoảng với người phụ nữ, cũng không nhìn bà ta, cứ đứng mãi như vậy.
Người phụ nữ lại không quan tâm nhiều như thế, gào thét vào bên trong biệt thự nửa ngày, còn gào hết cả vài nhà hàng xóm bên cạnh đi ra.
Những người này rõ ràng không vui, đi ra trách mắng bà ta mấy câu.
Bà ta cười hì hì: “Tôi là mẹ của chủ nhà này, tôi tới đây tìm con bé. Con bé trốn tránh không chịu gặp mặt, không muốn nuôi tôi, chỉ muốn một mình sống tốt như vậy.”
Hàng xóm cũng không quá tin lời bà ta nói, chỉ bảo bà ta: “Ở đây đã không còn người ở nữa rồi, đã chuyển đi được một thời gian. Bà không phải gọi nữa, sẽ không có người đi ra đâu.”
Bà ta sửng sốt: “Chuyển đi rồi? Sao lại chuyển đi, chuyển đi đâu?”
Hàng xóm làm sao biết Cố Tư chuyển đi đâu, chỉ nói một câu không biết, liền quay trở về nhà mình.
Người phụ nữ đứng im một chỗ, rõ ràng không cam tâm. Bà ta xoa thắt lưng, lầu bầu một câu: “Rõ ràng muốn trốn nên chuyển ra ngoài, đúng là đồ súc sinh vô lương tâm.”
Bé gái nhỏ bên cạnh mới quay lại nói: “Chúng ta có thể đi được chưa, con cảm thấy rất mất mặt.”
“Mất mặt cái gì chứ, đợi chị con đưa tiền cho chúng ta. Con sống cuộc sống tốt, con sẽ không cảm thấy hôm nay mất mặt nữa rồi.”
Người phụ nữ không có cách nào, Cố Tư không ở đây, bà ta có tiếp tục đợi cũng không có tác dụng.
Vì thế lại kéo hành lý, đi ra bên ngoài.
Bé gái luôn luôn giữ khoảng cách với bà ta, một bộ dáng không muốn tới gần.
Người phụ nữ vừa đi vừa lầm bẩm: “Người cha chết tiệt kia của con, mẹ mắt bị mù mới vừa ý ông ta. Đồ vô tích sự, chỉ biết chờ sẵn đợi ăn thôi. Nếu không phải ông ta cũng theo tới đây, hai chúng ta đến nỗi mệt như vậy sao? Đồ bỏ đi, đợi mẹ có tiền mẹ lập tức đá ông ta.”
Bé gái chỉ coi như không nghe thấy, chầm chậm cùng với bà ta đi ra ngoài khu chung cư.
Đứng ở trên đường lớn, hai người căn bản không có chỗ để đi.
Ở đây là đoạn đường sầm uất, lượng xe cộ không ít, bọn họ đứng ở bên này, rõ ràng hoàn toàn xa lạ với thành phố này.
Bé gái sau một lúc liền lại gần: “Mẹ, chúng ta về nhà đi, dù sao cũng không tìm được người. Ở đây, chúng ta ngay cả nơi để đi cũng không có.”
“Về cái gì mà về, muốn quay về thì con tự mình về đi. Mẹ đến đây, nếu như không lấy được tiền, mẹ sẽ không rời đi.” Người phụ nữ đăt hành lý trên mặt đất, lúc nói chuyện tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Bình luận facebook