Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 503
Phương Tố và người đàn ông kia đã chọn lâu lắm rồi nhưng họ vẫn không quyết định được rốt cuộc họ muốn cái nào.
Có thể phụ nữ đi mua sắm luôn sẽ so sánh giá giữa mấy tiệm khác nhau như vậy.
Cố Tư lắc lư đi qua, “Ôi trời ạ, giữa trưa rồi này. Đi ăn cơm, đi ăn cơm thôi. Ăn xong chúng ta chọn tiếp.”
Người đàn ông cúi đầu nhìn đồng hồ, “Giờ này luôn rồi à? Nhanh thật đấy.”
Ông ta nhìn Phương Tố một chút, “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Phương Tố ừ một tiếng, “Được, đi thôi.”
Bà ta chủ yếu là nghĩ đến Cố Tư, cô giờ đang mang thai nên rất dễ dàng cảm thấy đói.
Cả ba người từ nơi này đi ra ngoài, đi dọc lề đường một đoạn thì thấy một nhà hàng khá tươm tất.
Cố Tư tranh thủ lúc không ai chú ý gửi ảnh chụp nhà hàng cô chụp được qua tin nhắn cho Trì Uyên.
Sau đó cô cất điện thoại, đi theo Phương Tố và người đàn ông vào nhà hàng.
Lúc này trong nhà hàng vẫn còn nhiều người, nhân viên phục vụ đi tới nói không có phòng riêng.
Không có phòng riêng mới tốt, Cố Tư không muốn vào phòng riêng.
Cố Tư gật đầu luôn, “Vậy thì ở trong sảnh đi, không có việc gì.”
Vừa lúc còn bàn ở chỗ gần cửa sổ, ba người đi qua đó.
Cố Tư nhìn ra bên ngoài một chút, vị trí này khá tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng đám đông đang tới lui ở bên ngoài.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn qua, Cố Tư cười, “Mọi người chọn đi, tôi ăn cái gì cũng được.”
Cô thừa dịp khoảng không hai người gọi đồ ăn gửi một tin nhắn cho Trì Uyên.
Trì Uyên ở bên kia trả lời rất nhanh, nói là lập tức tới ngay.
Cố Tư muốn cười một chút, cảm thấy cô đúng là thật sự lo lắng tận tâm cho chuyện của Phương Tố và Trì Chúc mà.
Bên này mới gọi vài món ăn, nhân viên phục vụ liền rời đi.
Cố Tư nhìn người đàn ông, “Không biết nên xưng hô như thế nào với bác ạ?”
Người đàn ông giờ mới đột nhiên nhớ tới, “Đúng, tôi cũng quên tự giới thiệu luôn, tôi họ Lâm, Lâm Chí Dương.”
Cố Tư gật đầu, “Ông Lâm.”
Lâm Chí Dương nhìn Cố Tư và Phương Tố một chút, “Làm thế nào mà hai người có thể trở thành bạn của nhau vậy? Việc này làm tôi bất ngờ thật đấy.”
Cố Tư chớp mắt nhìn, “Cái này à. Chuyện này rất đơn giản, bà ấy là mẹ tôi ấy mà.”
Lâm Chí Dương sững sờ, ông ta có biết Phương Tố ly hôn có con trai, giờ có cả con gái nữa à?
Cố Tư cười ha ha, “Mẹ chồng tôi thì cũng là mẹ tôi, đều một ý cả mà.”
Lâm Chí Dương a một tiếng, “Thảo nào tôi thấy cô Cố có chút quen mắt, trước kia tôi có nhìn qua tin tức về cô.”
Cố Tư ha ha hai lần, “Trên đó cũng không viết lời hay gì đúng không?”
“Không, không, không, đó chỉ là những bình luận bình thường không có tính công kích.” Lâm Chí Dương vội vàng giải thích, “Chẳng qua cô Cố nhìn xinh đẹp hơn nhiều so với ảnh minh họa đăng trong tin đó thôi.”
Cố Tư cười nói tiếng cảm ơn.
Cứ ngồi chờ như thế một lúc đến khi nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên, Cố Tư rốt cuộc trông thấy xe Trì Uyên.
Xe Trì Uyên chậm rãi dừng ở cửa nhà hàng, anh đẩy cửa đi xuống trước, sau đó Trì Chúc mới đi xuống.
Trì Chúc hiển nhiên còn chưa biết tại sao mình lại bị Trì Uyên đưa đến đây.
Ông ta quay lại và nhìn về phía này.
Cố Tư lập tức liền thu ánh mắt, ngồi chững chạc đàng hoàng ở bên này nhìn nhân viên phục vụ đặt đồ ăn xuống bàn.
Trì Chúc hoàn toàn không phát hiện ra mấy người Cố Tư, ông ta đi theo Trì Uyên vào nhà hàng.
Ông ta vẫn có chút khó hiểu, “Sao lại chạy xe đến chỗ xa như vậy để ăn cơm vậy?”
Trì Uyên không trả lời ông ta mà là nhìn xung quanh một lượt.
Chỗ của mấy người Cố Tư thật ra cũng rất dễ dàng nhìn thấy, sau khi tìm ra anh có chút nhịn không được mà mỉm cười.
Trì Uyên quay lại nhìn Trì Chúc, “Ba, con nói với…”
Được rồi. Không cần phải nói nữa, Trì Chúc đã thấy Phương Tố.
Vẻ mặt của Trì Chúc hơi có chút nghiêm túc, nhìn chằm chằm phía Phương Tố một lúc, ông ta lập tức cau mày.
Trì Uyên nghĩ chút rồi kéo Trì Chúc một đi, “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước đã.”
Mặc dù trông Trì Chúc không vui vẻ lắm nhưng ông ta cũng xem như phối hợp mà dựa vào lực kéo của Trì Ngộ đi đến vị trí trống ở bên cạnh.
Cố Tư từ khóe mắt liếc qua phía Trì Uyên, một lát sau mới kéo quần áo Phương Tố một chút, “Ừm, tôi thấy người quen.”
Phương Tố a một tiếng, “Thật à? Người quen thế nào? Có muốn đi qua chào hỏi không?”
Cố Tư chẹp miệng một cái, “Tôi thấy có lẽ không cần.”
Nói xong, cô len lén chỉ về phía của Trì Chúc.
Phương Tố quay đầu nhìn sang, sau đó lập tức quay đầu lại.
Bà ta không nhìn Cố Tư mà chỉ cúi đầu, nhưng bà ta vẫn nói ra.
Phương Tố hạ giọng nhỏ xuống, “Cố Tiểu Tư, cô chơi xỏ tôi?!”
Cố Tư muốn cười, giơ tay sờ cánh tay của Phương Tố, “Không chơi xỏ bác. Bác xem, tình cảnh này mà dùng để thử nghiệm tình cảm thích hợp biết bao nhiêu chứ.”
Lâm Chí Dương nhìn bộ dáng Cố Tư và Phương Tố nói chuyện phiếm liền cười, “Có chuyện gì vậy? Hai người đang thì thầm to nhỏ cái gì đấy?”
Cố Tư a một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lâm Chí Dương, “Cũng không có gì to tát, chỉ là trùng hợp tôi nhìn thấy ba tôi thôi.”
Lâm Chí Dương còn không kịp hiểu Cố Tư nói câu này là có ý gì, vẻ mặt ông ta hơi có chút sững sờ nhìn Cố Tư.
Cố Tư không giải thích nhiều, các nhân vật chính đều đến đông đủ, cô cũng không có chuyện gì nữa nên cứ yên tâm cúi đầu ăn thôi.
Phương Tố không dám nhìn về phía của Trì Chúc. Thật ra bà ta cũng biết bản thân không làm gì đuối lý, thế nhưng bà ta lại cứ cảm thấy chột dạ.
Bên kia, Trì Uyên ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ để gọi món ăn trước đã.
Trì Chúc cũng không nhìn Phương Tố, chỉ hỏi Trì Uyên, “Con biết mẹ con ở chỗ này à?”
Trì Uyên nhướng mày, mắt vẫn nhìn vào thực đơn, “Đúng là Cố Tư có nói với con bọn họ ở chỗ này, nhưng chuyện của người đàn ông kia thì con không rõ lắm.”
Trì Chúc chờ nhân viên phục vụ đi mới thong thả nhìn về phía Phương Tố ở bên kia.
Bộ dáng Phương Tố rõ ràng có chút mất tự nhiên, chắc là bà ta đã biết ông ta đến.
Trì Chúc nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi đối diện Phương Tố.
Trông cũng bình thường, nhìn qua không có gì nổi bật.
Đang đi xem mắt sao?
Thực sự không có ánh mắt gì cả, dù sao cũng phải tìm một người vẻ ngoài ưa nhìn chứ, vậy mà lại tìm một người không có gì đáng chú ý như vậy.
Trì Chúc nhìn một lúc rồi thu ánh mắt lại.
Ông ta bắt chéo hai chân lên, “Ba còn nghĩ mẹ con sao lại về rồi, hóa ra là vì chuyện này à.”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, “Có lẽ là ông ngoại bọn họ sốt ruột cũng nên, dù sao mẹ con cũng từng đó tuổi rồi, không thể chờ quá lâu.”
Trì Chúc mím môi, nhưng lần này không nói nữa.
Bên kia, Phương Tố đã hơi rối loạn, Lâm Chí Dương nhiều lần nói chuyện với bà ta nhưng bà ta không phản ứng gì cả.
Cố Tư muốn cười một chút, trong trường hợp này, cô không cần phải làm gì cả.
Cô làm mấy ngụm ăn cho xong, sau đó đứng dậy, “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ mà nói chuyện, tôi chưa tới nơi này bao giờ, tôi đi ra ngoài dạo một vòng xem xung quanh còn có cái gì đã.”
Lâm Chí Dương không nghĩ nhiều như vậy, gật đầu, “Được, nhớ chú ý an toàn.”
Cố Tư cười hai lần, đứng dậy ra ngoài.
Khi đi qua vị trí của Trì Uyên cô thuận tay vỗ vai Trì Uyên.
Trì Uyên liền nở nụ cười trầm thấp.
Trì Chúc lại không có chút gì gọi là muốn cười, trông ông ta rất nghiêm túc.
Cố Tư liếc Trì Chúc một chút rồi đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
Trì Uyên đợi một chút rồi cũng đứng dậy ra ngoài.
Cố Tư đang đứng ở cửa, đợi Trì Uyên đi ra, cô vội vàng hỏi, “Phản ứng của ba anh vừa rồi như thế nào, tức giận không, hay có ghen không?”
Có thể phụ nữ đi mua sắm luôn sẽ so sánh giá giữa mấy tiệm khác nhau như vậy.
Cố Tư lắc lư đi qua, “Ôi trời ạ, giữa trưa rồi này. Đi ăn cơm, đi ăn cơm thôi. Ăn xong chúng ta chọn tiếp.”
Người đàn ông cúi đầu nhìn đồng hồ, “Giờ này luôn rồi à? Nhanh thật đấy.”
Ông ta nhìn Phương Tố một chút, “Vậy chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Phương Tố ừ một tiếng, “Được, đi thôi.”
Bà ta chủ yếu là nghĩ đến Cố Tư, cô giờ đang mang thai nên rất dễ dàng cảm thấy đói.
Cả ba người từ nơi này đi ra ngoài, đi dọc lề đường một đoạn thì thấy một nhà hàng khá tươm tất.
Cố Tư tranh thủ lúc không ai chú ý gửi ảnh chụp nhà hàng cô chụp được qua tin nhắn cho Trì Uyên.
Sau đó cô cất điện thoại, đi theo Phương Tố và người đàn ông vào nhà hàng.
Lúc này trong nhà hàng vẫn còn nhiều người, nhân viên phục vụ đi tới nói không có phòng riêng.
Không có phòng riêng mới tốt, Cố Tư không muốn vào phòng riêng.
Cố Tư gật đầu luôn, “Vậy thì ở trong sảnh đi, không có việc gì.”
Vừa lúc còn bàn ở chỗ gần cửa sổ, ba người đi qua đó.
Cố Tư nhìn ra bên ngoài một chút, vị trí này khá tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng đám đông đang tới lui ở bên ngoài.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn qua, Cố Tư cười, “Mọi người chọn đi, tôi ăn cái gì cũng được.”
Cô thừa dịp khoảng không hai người gọi đồ ăn gửi một tin nhắn cho Trì Uyên.
Trì Uyên ở bên kia trả lời rất nhanh, nói là lập tức tới ngay.
Cố Tư muốn cười một chút, cảm thấy cô đúng là thật sự lo lắng tận tâm cho chuyện của Phương Tố và Trì Chúc mà.
Bên này mới gọi vài món ăn, nhân viên phục vụ liền rời đi.
Cố Tư nhìn người đàn ông, “Không biết nên xưng hô như thế nào với bác ạ?”
Người đàn ông giờ mới đột nhiên nhớ tới, “Đúng, tôi cũng quên tự giới thiệu luôn, tôi họ Lâm, Lâm Chí Dương.”
Cố Tư gật đầu, “Ông Lâm.”
Lâm Chí Dương nhìn Cố Tư và Phương Tố một chút, “Làm thế nào mà hai người có thể trở thành bạn của nhau vậy? Việc này làm tôi bất ngờ thật đấy.”
Cố Tư chớp mắt nhìn, “Cái này à. Chuyện này rất đơn giản, bà ấy là mẹ tôi ấy mà.”
Lâm Chí Dương sững sờ, ông ta có biết Phương Tố ly hôn có con trai, giờ có cả con gái nữa à?
Cố Tư cười ha ha, “Mẹ chồng tôi thì cũng là mẹ tôi, đều một ý cả mà.”
Lâm Chí Dương a một tiếng, “Thảo nào tôi thấy cô Cố có chút quen mắt, trước kia tôi có nhìn qua tin tức về cô.”
Cố Tư ha ha hai lần, “Trên đó cũng không viết lời hay gì đúng không?”
“Không, không, không, đó chỉ là những bình luận bình thường không có tính công kích.” Lâm Chí Dương vội vàng giải thích, “Chẳng qua cô Cố nhìn xinh đẹp hơn nhiều so với ảnh minh họa đăng trong tin đó thôi.”
Cố Tư cười nói tiếng cảm ơn.
Cứ ngồi chờ như thế một lúc đến khi nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên, Cố Tư rốt cuộc trông thấy xe Trì Uyên.
Xe Trì Uyên chậm rãi dừng ở cửa nhà hàng, anh đẩy cửa đi xuống trước, sau đó Trì Chúc mới đi xuống.
Trì Chúc hiển nhiên còn chưa biết tại sao mình lại bị Trì Uyên đưa đến đây.
Ông ta quay lại và nhìn về phía này.
Cố Tư lập tức liền thu ánh mắt, ngồi chững chạc đàng hoàng ở bên này nhìn nhân viên phục vụ đặt đồ ăn xuống bàn.
Trì Chúc hoàn toàn không phát hiện ra mấy người Cố Tư, ông ta đi theo Trì Uyên vào nhà hàng.
Ông ta vẫn có chút khó hiểu, “Sao lại chạy xe đến chỗ xa như vậy để ăn cơm vậy?”
Trì Uyên không trả lời ông ta mà là nhìn xung quanh một lượt.
Chỗ của mấy người Cố Tư thật ra cũng rất dễ dàng nhìn thấy, sau khi tìm ra anh có chút nhịn không được mà mỉm cười.
Trì Uyên quay lại nhìn Trì Chúc, “Ba, con nói với…”
Được rồi. Không cần phải nói nữa, Trì Chúc đã thấy Phương Tố.
Vẻ mặt của Trì Chúc hơi có chút nghiêm túc, nhìn chằm chằm phía Phương Tố một lúc, ông ta lập tức cau mày.
Trì Uyên nghĩ chút rồi kéo Trì Chúc một đi, “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trước đã.”
Mặc dù trông Trì Chúc không vui vẻ lắm nhưng ông ta cũng xem như phối hợp mà dựa vào lực kéo của Trì Ngộ đi đến vị trí trống ở bên cạnh.
Cố Tư từ khóe mắt liếc qua phía Trì Uyên, một lát sau mới kéo quần áo Phương Tố một chút, “Ừm, tôi thấy người quen.”
Phương Tố a một tiếng, “Thật à? Người quen thế nào? Có muốn đi qua chào hỏi không?”
Cố Tư chẹp miệng một cái, “Tôi thấy có lẽ không cần.”
Nói xong, cô len lén chỉ về phía của Trì Chúc.
Phương Tố quay đầu nhìn sang, sau đó lập tức quay đầu lại.
Bà ta không nhìn Cố Tư mà chỉ cúi đầu, nhưng bà ta vẫn nói ra.
Phương Tố hạ giọng nhỏ xuống, “Cố Tiểu Tư, cô chơi xỏ tôi?!”
Cố Tư muốn cười, giơ tay sờ cánh tay của Phương Tố, “Không chơi xỏ bác. Bác xem, tình cảnh này mà dùng để thử nghiệm tình cảm thích hợp biết bao nhiêu chứ.”
Lâm Chí Dương nhìn bộ dáng Cố Tư và Phương Tố nói chuyện phiếm liền cười, “Có chuyện gì vậy? Hai người đang thì thầm to nhỏ cái gì đấy?”
Cố Tư a một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lâm Chí Dương, “Cũng không có gì to tát, chỉ là trùng hợp tôi nhìn thấy ba tôi thôi.”
Lâm Chí Dương còn không kịp hiểu Cố Tư nói câu này là có ý gì, vẻ mặt ông ta hơi có chút sững sờ nhìn Cố Tư.
Cố Tư không giải thích nhiều, các nhân vật chính đều đến đông đủ, cô cũng không có chuyện gì nữa nên cứ yên tâm cúi đầu ăn thôi.
Phương Tố không dám nhìn về phía của Trì Chúc. Thật ra bà ta cũng biết bản thân không làm gì đuối lý, thế nhưng bà ta lại cứ cảm thấy chột dạ.
Bên kia, Trì Uyên ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ để gọi món ăn trước đã.
Trì Chúc cũng không nhìn Phương Tố, chỉ hỏi Trì Uyên, “Con biết mẹ con ở chỗ này à?”
Trì Uyên nhướng mày, mắt vẫn nhìn vào thực đơn, “Đúng là Cố Tư có nói với con bọn họ ở chỗ này, nhưng chuyện của người đàn ông kia thì con không rõ lắm.”
Trì Chúc chờ nhân viên phục vụ đi mới thong thả nhìn về phía Phương Tố ở bên kia.
Bộ dáng Phương Tố rõ ràng có chút mất tự nhiên, chắc là bà ta đã biết ông ta đến.
Trì Chúc nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi đối diện Phương Tố.
Trông cũng bình thường, nhìn qua không có gì nổi bật.
Đang đi xem mắt sao?
Thực sự không có ánh mắt gì cả, dù sao cũng phải tìm một người vẻ ngoài ưa nhìn chứ, vậy mà lại tìm một người không có gì đáng chú ý như vậy.
Trì Chúc nhìn một lúc rồi thu ánh mắt lại.
Ông ta bắt chéo hai chân lên, “Ba còn nghĩ mẹ con sao lại về rồi, hóa ra là vì chuyện này à.”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, “Có lẽ là ông ngoại bọn họ sốt ruột cũng nên, dù sao mẹ con cũng từng đó tuổi rồi, không thể chờ quá lâu.”
Trì Chúc mím môi, nhưng lần này không nói nữa.
Bên kia, Phương Tố đã hơi rối loạn, Lâm Chí Dương nhiều lần nói chuyện với bà ta nhưng bà ta không phản ứng gì cả.
Cố Tư muốn cười một chút, trong trường hợp này, cô không cần phải làm gì cả.
Cô làm mấy ngụm ăn cho xong, sau đó đứng dậy, “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ mà nói chuyện, tôi chưa tới nơi này bao giờ, tôi đi ra ngoài dạo một vòng xem xung quanh còn có cái gì đã.”
Lâm Chí Dương không nghĩ nhiều như vậy, gật đầu, “Được, nhớ chú ý an toàn.”
Cố Tư cười hai lần, đứng dậy ra ngoài.
Khi đi qua vị trí của Trì Uyên cô thuận tay vỗ vai Trì Uyên.
Trì Uyên liền nở nụ cười trầm thấp.
Trì Chúc lại không có chút gì gọi là muốn cười, trông ông ta rất nghiêm túc.
Cố Tư liếc Trì Chúc một chút rồi đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
Trì Uyên đợi một chút rồi cũng đứng dậy ra ngoài.
Cố Tư đang đứng ở cửa, đợi Trì Uyên đi ra, cô vội vàng hỏi, “Phản ứng của ba anh vừa rồi như thế nào, tức giận không, hay có ghen không?”
Bình luận facebook