Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 613
Trì Uyên lại không biết nhiều về ông cụ Tùy lắm, anh chỉ là biết ông cụ là một người rất yêu sĩ diện.
Lúc trước khi anh và Tùy Mị vẫn chưa hủy bỏ hôn ước, ông cụ Tùy cứ thích làm ra vẻ người lớn trong nhà.
Ông cụ thiếu điều đứng ra thuyết giáo thẳng trước mặt anh luôn.
Sau đó anh đi từ hôn. Mặc dù ông cụ Tùy không nói một lời nào nhưng vẻ mặt của ông cụ không tốt một chút nào cả.
Chẳng qua khi đó Trì Uyên cảm thấy đúng là anh có chút đuối lý nên cũng đành chịu đựng.
Lại sau đó nữa thì anh và nhà họ Tùy có liên quan trên lĩnh vực kinh doanh.
Ông cụ Tùy luôn làm cao mỗi lần thảo luận về các vấn đề hợp tác với anh.
Thật ra anh không thích ông cụ Tùy một chút nào cả.
Nhưng suy cho cùng, ông cụ cũng người lớn nên anh cũng không tiện đánh giá cái gì.
Nhưng Chương Tự Chi lại không thèm để ý những thứ này. Chương Tự Chi vừa nghe thấy bà cụ nói như vậy anh ta ngay lập tức hăng hái liền.
Anh ta quay người nói với bà cụ, “Ây dà, bà nội à, hóa ra mọi người cũng đánh giá ông ta không tốt như vậy sao? Cháu cũng cảm thấy như vậy đấy. Cháu thấy ghét ông lão kia kinh khủng. Bàn về địa vị, gia thế, bà nói xem mấy người chúng ta có nhà ai thua kém ông ta đâu cơ chứ. Vậy mà có thấy ai giống ông ta đâu, đi đâu cũng thấy như mắt mọc tận đỉnh đầu rồi lỗ mũi còn lớn hơn cả trời nữa(*).”
(*) Ý chỉ ông cụ Tùy rất tự cao, tỏ ra khinh thường những người khác.
Bà cụ Trì nở nụ cười rồi nói, “Có lẽ là do lúc trẻ ông cụ Tùy khí phách hơn người, làm nên nghiệp lớn, người xung quanh đều khen lấy khen để nên làm cho ông ta thấy quen với cách cư xử đó luôn nên mới thế.”
Quả thực là được khen mấy chục năm như thế thì rất dễ trở thành thói quen.
Ngoài ra, mấy đứa con trai của ông cụ Tùy đều vì tài sản mà nịnh nọt dỗ dành ông cụ suốt bao lâu nay nữa.
Tất cả những người xung quanh đều tôn sùng ông cụ thì lẽ tự nhiên ông cụ sẽ ngày càng tự cao
Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Ông già kia là không biết tự lượng sức mình. Đã chừng đấy tuổi rồi mà còn bày ra lắm trò thế không biết. May mà ông ta không đụng phải cháu, thử đụng mà xem, bà xem thử cháu có làm ông ta mất hết mặt mũi hay không. Giả vờ với ai cơ chứ.”
Vừa lúc Cố Tư đi từ phòng bếp ra tới.
Cô nghe thấy Chương Tự Chi nói như vậy thì lập tức bật cười, “Mặt mũi ai anh cũng dám làm mất cơ mà. Anh mà là người bình thường sao? Chẳng qua Lão Chương à, tôi thấy anh cứ như bây giờ thì chờ anh già rồi thì có lẽ anh còn ghê gớm hơn ông già kia của nhà họ Tùy nữa đấy.”
Chương Tự Chi nghe xong cô nói như vậy thì lập tức trừng mắt lên, “Cô cũng đừng có mà nói lung tung. Tôi tốt hơn ông ta gấp trăm ngàn lần nhé. Sau này tôi nhất định sẽ là một cụ ông hài hước vui tính.”
Cố Tư đi tới ngồi vào bên cạnh bà cụ, cô dựa vào lưng ghế sô pha rồi nói, “Tôi lại tò mò ai sẽ là cụ bà ở bên cạnh anh trong tương lai đấy.”
Đấy, chủ đề nói chuyện lại quay về đây nữa rồi.
Chương Tự Chi nở nụ cười, “Cố Tiểu Tư, cô cũng ham hóng chuyện thật đấy.”
Cố Tư gật đầu, “Là phụ nữ thì đều thích hóng chuyện, anh không biết chuyện này sao?”
Chương Tự Chi khựng lại, anh ta thật sự không biết cái này.
Mấy người phụ nữ mà anh ta quen biết cho tới giờ cũng chỉ có Cố Tư, nhiều nhất thì cũng chỉ cộng thêm Lương Ninh Như.
Nhưng Lương Ninh Như lại không hay hóng chuyện, cô ta thật sự không tò mò gì về cuộc sống của người khác.
Cô ta cũng chỉ thích hỏi cho đến tận cùng gốc rễ mấy chuyện liên quan đến phạm pháp và phạm tội mà thôi.
Còn những chuyện khác thì cô ta thật sự không tò mò chút nào cả.
Chẳng qua Lương Ninh Như lại không giống với những người phụ nữ khác.
Có lẽ cô ta thật sự là kẻ lạc loài bên trong phái nữ.
Nói đến chủ đề này, Trì Uyên cũng rất tò mò.
Anh nói, “Chúng ta vẫn chưa gặp qua cái người được gọi là bạn gái nhỏ của cậu đâu đấy. Hay là tối nay có rảnh thì hẹn cô gái kia ra gặp mặt cho chúng tôi làm quen một chút thì như thế nào?”
Trong lòng Chương Tự Chi hơi do dự.
Nếu đưa Từ Giai Ninh đi ăn tối cùng mọi người thì có vẻ như đã đại biểu cho việc mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã được xác nhận.
Nhưng anh ta luôn cảm thấy bản thân vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Tư chớp mắt rồi đột nhiên bật cười, “Tạm thời thì khoan đã. Tôi cảm thấy tôi muốn ăn cơm một bữa với cô Lương trước. Gần đây Lão Chương và cô Lương qua lại cũng rất tốt, mời cô ấy đi ăn một bữa chắc là được chứ?”
Chương Tự Chi nghe xong lại không hiểu vì sao chợt lóe lên một ý nghĩ.
Anh ta nói, “Được chứ sao không. Hay là như vậy đi, để tối nay tôi hẹn cô ấy ra rồi chúng ta cùng nhau ăn một bữa cho tử tế. Vừa lúc không phải A Uyên cũng muốn gặp cô ấy để giao lưu về chuyện bên ngân hàng tư nhân sao? Anh xem Tiểu Tư cũng gặp cô ấy, hai người cũng trao đổi với nhau. Như vậy không phải là vừa tốt sao.”
Chương Tự Chi nhớ đến việc hôm nay anh ta rủ Lương Ninh Như đi ăn nhưng cuối cùng lại bị từ chối không thương tiếc.
Có lẽ kéo theo Trì Uyên và Cố Tư đi ăn cùng thì Lương Ninh Như sẽ đồng ý.
Anh ta cẩn thận tính toán thực hiện ý nghĩ của mình.
Cố Tư ở bên cạnh cười không nói lời nào. Bà cụ Trì thì lại trực tiếp mở miệng nói, “Cô Lương này lại là ai nữa vậy? Sao Tự Chi lại tích cực như vậy chứ?”
Chương Tự Chi sững sờ, anh ta lại có chút không tự chủ mà bắt đầu giải thích, “Không phải đâu ạ. Không phải là tích cực đâu. Chỉ là Tiểu Tư có nhắc qua như vậy nên cháu cũng thuận tiện nói theo thôi.”
Anh ta giải thích quá cố tình khiến bà cụ hơi sửng sốt.
Bà cụ nhìn Cố Tư một chút rồi lại nhìn Trì Uyên. Vẻ mặt của hai người kia đều trở lại bình thường, bà cụ nhìn qua là cũng đoán được hai người bọn họ có ý gì.
Cho nên bà cụ gật đầu, “À, thì ra là như vậy à.”
Sau đó bà cụ cũng không nói gì thêm.
Trong lòng Chương Tự Chi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu bà cụ mà hỏi tiếp, anh ta cảm thấy anh ta cũng khó mà giải thích nổi.
Mấu chốt là anh ta biết Trì Uyên và Cố Tư là kiểu người như thế nào. Anh ta mà giải thích nhiều quá trước mặt hai người bọn họ thì bọn họ lại càng nghĩ lung tung nhiều thứ hơn nữa.
Mọi người ngồi ở đây tán gẫu một lúc thì bên phòng bếp nói đã chuẩn bị xong có thể ăn cơm rồi.
Chương Tự Chi tất nhiên là muốn ở lại đây ăn ké một bữa. Mấy người cùng nhau đi vào phòng ăn.
Cố Tư lại cầm mấy túi món kho lúc nãy bị Trì Uyên cất đi lấy ra.
Cô múc một bát cơm nhỏ ngồi ở bên cạnh rồi trực tiếp ăn mấy cái này.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Cố Tư một chút. Tư thế ăn cơm của Cố Tư nhìn rất phóng khoáng.
Anh ta nhớ tới Lương Ninh Như. Ở mấy chuyện khác thì Lương Ninh Như cư xử như một người đàn ông thực thụ nhưng lúc ăn cơm cô ta lại rất điềm đạm nho nhã.
Hai người bọn họ cùng nhau ăn sáng, anh ta đã nhìn Lương Ninh Như mấy lần.
Cô ta lặng lẽ ngồi đó, lúc ăn cơm cô ta cũng không làm ra âm thanh lớn nào cả.
Điều này trái lại khiến Chương Tự Chi có chút ngạc nhiên.
Cố Tư ăn một lúc sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chương Tự Chi, “Lão Chương, anh ăn cơm của anh đi chứ. Anh nhìn tôi làm cái gì vậy? Hay là anh cảm thấy tôi ăn cơm nhìn ngon quá à?”
Chương Tự Chi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Vừa rồi suy nghĩ chuyện khác có chút tập trung quá nên không để ý.
Anh ta a một tiếng rồi vội vàng nói, “Ừ, đúng rồi đấy. Nhìn cô ăn cơm ngon thật đấy. Lúc trước cô ăn cơm không thấy ngon như vậy.”
Cố Tư vui vẻ cười hì hì, “Chủ yếu là vì hôm nay được ăn mấy món yêu thích.”
Khóe miệng Chương Tự Chi khẽ cười. Anh ta nhìn Cố Tư, trong ánh mắt có một chút cưng chiều, “Chẳng qua mấy cái này cũng không thể ăn nhiều quá, chờ cô sinh con xong mà muốn ăn thì tôi lại mời cô.”
Trì Uyên nhướng mày liếc nhìn Chương Tự Chi một chút.
Nếu là những người khác nói và làm như vậy thì anh nhất định sẽ phải suy nghĩ nhiều.
Nhưng bởi vì là Chương Tự Chi cho nên Trì Uyên không hề lo lắng giữa anh ta và Cố Tư sẽ nảy sinh loại tình cảm mà anh không chấp nhận được.
Có lẽ trong mắt Cố Tư thì Chương Tự Chi cũng không phải là đàn ông.
Mà trong mắt Chương Tự Chi, Cố Tư cũng không phải là phụ nữ.
Hai người này thực sự có một tình bạn vượt qua giới tính.
Mấy giây sau Trì Uyên mới mở miệng hỏi Chương Tự Chi, “Bên chị ba nhà cậu có nói kết quả của Ninh Tôn như thế nào không?”
Cố Tư dừng lại một chút. Cô nhớ ra Ninh Tôn đã ở giai đoạn giành chức quán quân.
Chương Tự Chi cũng quên hỏi cô ba Chương chuyện này.
Gần đây anh ta thực sự quên mất hoàn toàn chuyện của Ninh Tôn.
Trong đầu anh ta bữa giờ toàn là ngân hàng tư nhân, Trì Uyên và Lương Ninh Như.
Lúc trước khi anh và Tùy Mị vẫn chưa hủy bỏ hôn ước, ông cụ Tùy cứ thích làm ra vẻ người lớn trong nhà.
Ông cụ thiếu điều đứng ra thuyết giáo thẳng trước mặt anh luôn.
Sau đó anh đi từ hôn. Mặc dù ông cụ Tùy không nói một lời nào nhưng vẻ mặt của ông cụ không tốt một chút nào cả.
Chẳng qua khi đó Trì Uyên cảm thấy đúng là anh có chút đuối lý nên cũng đành chịu đựng.
Lại sau đó nữa thì anh và nhà họ Tùy có liên quan trên lĩnh vực kinh doanh.
Ông cụ Tùy luôn làm cao mỗi lần thảo luận về các vấn đề hợp tác với anh.
Thật ra anh không thích ông cụ Tùy một chút nào cả.
Nhưng suy cho cùng, ông cụ cũng người lớn nên anh cũng không tiện đánh giá cái gì.
Nhưng Chương Tự Chi lại không thèm để ý những thứ này. Chương Tự Chi vừa nghe thấy bà cụ nói như vậy anh ta ngay lập tức hăng hái liền.
Anh ta quay người nói với bà cụ, “Ây dà, bà nội à, hóa ra mọi người cũng đánh giá ông ta không tốt như vậy sao? Cháu cũng cảm thấy như vậy đấy. Cháu thấy ghét ông lão kia kinh khủng. Bàn về địa vị, gia thế, bà nói xem mấy người chúng ta có nhà ai thua kém ông ta đâu cơ chứ. Vậy mà có thấy ai giống ông ta đâu, đi đâu cũng thấy như mắt mọc tận đỉnh đầu rồi lỗ mũi còn lớn hơn cả trời nữa(*).”
(*) Ý chỉ ông cụ Tùy rất tự cao, tỏ ra khinh thường những người khác.
Bà cụ Trì nở nụ cười rồi nói, “Có lẽ là do lúc trẻ ông cụ Tùy khí phách hơn người, làm nên nghiệp lớn, người xung quanh đều khen lấy khen để nên làm cho ông ta thấy quen với cách cư xử đó luôn nên mới thế.”
Quả thực là được khen mấy chục năm như thế thì rất dễ trở thành thói quen.
Ngoài ra, mấy đứa con trai của ông cụ Tùy đều vì tài sản mà nịnh nọt dỗ dành ông cụ suốt bao lâu nay nữa.
Tất cả những người xung quanh đều tôn sùng ông cụ thì lẽ tự nhiên ông cụ sẽ ngày càng tự cao
Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Ông già kia là không biết tự lượng sức mình. Đã chừng đấy tuổi rồi mà còn bày ra lắm trò thế không biết. May mà ông ta không đụng phải cháu, thử đụng mà xem, bà xem thử cháu có làm ông ta mất hết mặt mũi hay không. Giả vờ với ai cơ chứ.”
Vừa lúc Cố Tư đi từ phòng bếp ra tới.
Cô nghe thấy Chương Tự Chi nói như vậy thì lập tức bật cười, “Mặt mũi ai anh cũng dám làm mất cơ mà. Anh mà là người bình thường sao? Chẳng qua Lão Chương à, tôi thấy anh cứ như bây giờ thì chờ anh già rồi thì có lẽ anh còn ghê gớm hơn ông già kia của nhà họ Tùy nữa đấy.”
Chương Tự Chi nghe xong cô nói như vậy thì lập tức trừng mắt lên, “Cô cũng đừng có mà nói lung tung. Tôi tốt hơn ông ta gấp trăm ngàn lần nhé. Sau này tôi nhất định sẽ là một cụ ông hài hước vui tính.”
Cố Tư đi tới ngồi vào bên cạnh bà cụ, cô dựa vào lưng ghế sô pha rồi nói, “Tôi lại tò mò ai sẽ là cụ bà ở bên cạnh anh trong tương lai đấy.”
Đấy, chủ đề nói chuyện lại quay về đây nữa rồi.
Chương Tự Chi nở nụ cười, “Cố Tiểu Tư, cô cũng ham hóng chuyện thật đấy.”
Cố Tư gật đầu, “Là phụ nữ thì đều thích hóng chuyện, anh không biết chuyện này sao?”
Chương Tự Chi khựng lại, anh ta thật sự không biết cái này.
Mấy người phụ nữ mà anh ta quen biết cho tới giờ cũng chỉ có Cố Tư, nhiều nhất thì cũng chỉ cộng thêm Lương Ninh Như.
Nhưng Lương Ninh Như lại không hay hóng chuyện, cô ta thật sự không tò mò gì về cuộc sống của người khác.
Cô ta cũng chỉ thích hỏi cho đến tận cùng gốc rễ mấy chuyện liên quan đến phạm pháp và phạm tội mà thôi.
Còn những chuyện khác thì cô ta thật sự không tò mò chút nào cả.
Chẳng qua Lương Ninh Như lại không giống với những người phụ nữ khác.
Có lẽ cô ta thật sự là kẻ lạc loài bên trong phái nữ.
Nói đến chủ đề này, Trì Uyên cũng rất tò mò.
Anh nói, “Chúng ta vẫn chưa gặp qua cái người được gọi là bạn gái nhỏ của cậu đâu đấy. Hay là tối nay có rảnh thì hẹn cô gái kia ra gặp mặt cho chúng tôi làm quen một chút thì như thế nào?”
Trong lòng Chương Tự Chi hơi do dự.
Nếu đưa Từ Giai Ninh đi ăn tối cùng mọi người thì có vẻ như đã đại biểu cho việc mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã được xác nhận.
Nhưng anh ta luôn cảm thấy bản thân vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cố Tư chớp mắt rồi đột nhiên bật cười, “Tạm thời thì khoan đã. Tôi cảm thấy tôi muốn ăn cơm một bữa với cô Lương trước. Gần đây Lão Chương và cô Lương qua lại cũng rất tốt, mời cô ấy đi ăn một bữa chắc là được chứ?”
Chương Tự Chi nghe xong lại không hiểu vì sao chợt lóe lên một ý nghĩ.
Anh ta nói, “Được chứ sao không. Hay là như vậy đi, để tối nay tôi hẹn cô ấy ra rồi chúng ta cùng nhau ăn một bữa cho tử tế. Vừa lúc không phải A Uyên cũng muốn gặp cô ấy để giao lưu về chuyện bên ngân hàng tư nhân sao? Anh xem Tiểu Tư cũng gặp cô ấy, hai người cũng trao đổi với nhau. Như vậy không phải là vừa tốt sao.”
Chương Tự Chi nhớ đến việc hôm nay anh ta rủ Lương Ninh Như đi ăn nhưng cuối cùng lại bị từ chối không thương tiếc.
Có lẽ kéo theo Trì Uyên và Cố Tư đi ăn cùng thì Lương Ninh Như sẽ đồng ý.
Anh ta cẩn thận tính toán thực hiện ý nghĩ của mình.
Cố Tư ở bên cạnh cười không nói lời nào. Bà cụ Trì thì lại trực tiếp mở miệng nói, “Cô Lương này lại là ai nữa vậy? Sao Tự Chi lại tích cực như vậy chứ?”
Chương Tự Chi sững sờ, anh ta lại có chút không tự chủ mà bắt đầu giải thích, “Không phải đâu ạ. Không phải là tích cực đâu. Chỉ là Tiểu Tư có nhắc qua như vậy nên cháu cũng thuận tiện nói theo thôi.”
Anh ta giải thích quá cố tình khiến bà cụ hơi sửng sốt.
Bà cụ nhìn Cố Tư một chút rồi lại nhìn Trì Uyên. Vẻ mặt của hai người kia đều trở lại bình thường, bà cụ nhìn qua là cũng đoán được hai người bọn họ có ý gì.
Cho nên bà cụ gật đầu, “À, thì ra là như vậy à.”
Sau đó bà cụ cũng không nói gì thêm.
Trong lòng Chương Tự Chi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu bà cụ mà hỏi tiếp, anh ta cảm thấy anh ta cũng khó mà giải thích nổi.
Mấu chốt là anh ta biết Trì Uyên và Cố Tư là kiểu người như thế nào. Anh ta mà giải thích nhiều quá trước mặt hai người bọn họ thì bọn họ lại càng nghĩ lung tung nhiều thứ hơn nữa.
Mọi người ngồi ở đây tán gẫu một lúc thì bên phòng bếp nói đã chuẩn bị xong có thể ăn cơm rồi.
Chương Tự Chi tất nhiên là muốn ở lại đây ăn ké một bữa. Mấy người cùng nhau đi vào phòng ăn.
Cố Tư lại cầm mấy túi món kho lúc nãy bị Trì Uyên cất đi lấy ra.
Cô múc một bát cơm nhỏ ngồi ở bên cạnh rồi trực tiếp ăn mấy cái này.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Cố Tư một chút. Tư thế ăn cơm của Cố Tư nhìn rất phóng khoáng.
Anh ta nhớ tới Lương Ninh Như. Ở mấy chuyện khác thì Lương Ninh Như cư xử như một người đàn ông thực thụ nhưng lúc ăn cơm cô ta lại rất điềm đạm nho nhã.
Hai người bọn họ cùng nhau ăn sáng, anh ta đã nhìn Lương Ninh Như mấy lần.
Cô ta lặng lẽ ngồi đó, lúc ăn cơm cô ta cũng không làm ra âm thanh lớn nào cả.
Điều này trái lại khiến Chương Tự Chi có chút ngạc nhiên.
Cố Tư ăn một lúc sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chương Tự Chi, “Lão Chương, anh ăn cơm của anh đi chứ. Anh nhìn tôi làm cái gì vậy? Hay là anh cảm thấy tôi ăn cơm nhìn ngon quá à?”
Chương Tự Chi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Vừa rồi suy nghĩ chuyện khác có chút tập trung quá nên không để ý.
Anh ta a một tiếng rồi vội vàng nói, “Ừ, đúng rồi đấy. Nhìn cô ăn cơm ngon thật đấy. Lúc trước cô ăn cơm không thấy ngon như vậy.”
Cố Tư vui vẻ cười hì hì, “Chủ yếu là vì hôm nay được ăn mấy món yêu thích.”
Khóe miệng Chương Tự Chi khẽ cười. Anh ta nhìn Cố Tư, trong ánh mắt có một chút cưng chiều, “Chẳng qua mấy cái này cũng không thể ăn nhiều quá, chờ cô sinh con xong mà muốn ăn thì tôi lại mời cô.”
Trì Uyên nhướng mày liếc nhìn Chương Tự Chi một chút.
Nếu là những người khác nói và làm như vậy thì anh nhất định sẽ phải suy nghĩ nhiều.
Nhưng bởi vì là Chương Tự Chi cho nên Trì Uyên không hề lo lắng giữa anh ta và Cố Tư sẽ nảy sinh loại tình cảm mà anh không chấp nhận được.
Có lẽ trong mắt Cố Tư thì Chương Tự Chi cũng không phải là đàn ông.
Mà trong mắt Chương Tự Chi, Cố Tư cũng không phải là phụ nữ.
Hai người này thực sự có một tình bạn vượt qua giới tính.
Mấy giây sau Trì Uyên mới mở miệng hỏi Chương Tự Chi, “Bên chị ba nhà cậu có nói kết quả của Ninh Tôn như thế nào không?”
Cố Tư dừng lại một chút. Cô nhớ ra Ninh Tôn đã ở giai đoạn giành chức quán quân.
Chương Tự Chi cũng quên hỏi cô ba Chương chuyện này.
Gần đây anh ta thực sự quên mất hoàn toàn chuyện của Ninh Tôn.
Trong đầu anh ta bữa giờ toàn là ngân hàng tư nhân, Trì Uyên và Lương Ninh Như.
Bình luận facebook