• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (90 Viewers)

  • Chương 666-670

Trì Uyên cũng không nói chuyện gì quan trọng trên tờ giấy đó cả.

Anh cũng chỉ là dặn dò Cố Tư ăn cơm thật ngon, ngủ thật tốt. Anh nói hai ngày này anh sẽ xử lý hết mọi việc còn tồn đọng trong tay rồi sau đó sẽ chỉ nghỉ ở nhà cùng với cô thôi.

Cuối mẩu giấy anh còn ngây thơ vẽ một trái tim nữa.

Đây là điều mà Trì Uyên trước đây không bao giờ làm.

Cố Tư cong khóe miệng gấp tờ giấy lại cất vào trong ngăn kéo, sau đó cô đi rửa mặt.

Sau khi ra khỏi phòng tắm và thay một bộ quần áo khác, cô mới lại cầm điện thoại qua tới. Cô kiểm tra kết quả thi đấu của Ninh Tôn ngày hôm qua.

Đúng như cô mong đợi, anh ta đã đạt được quán quân.

Kết quả này ít nhiều cũng có sự can thiệp của tư bản sau lưng nhưng Ninh Tôn cũng coi như là danh xứng với thực.

Cố Tư lướt qua khu vực bình luận một chút, đương nhiên có cả đồng ý với kết quả cũng như nói xấu kết quả này.

Mấy thứ như thế này giống như làm dâu trăm họ, như thế này cũng xem như là bình thường.

Cố Tư có chút vui vẻ, mới sáng sớm đã để cô thấy hai thứ khiến bản thân vui lòng, có lẽ tâm trạng cả ngày hôm nay đều sẽ khá tốt.

Cố Tư đi xuống lầu, bà cụ đang ngồi ở cửa ra vào để tắm nắng.

Bà cụ thấy Cố Tư đi xuống thì lập tức đứng dậy chống gậy chống chậm rãi đi vào, “Nghe nói hôm qua thằng nhóc nhà họ Chương kia dẫn theo Tiểu Lương đến à?”

Cố Tư a một tiếng, cô cười hì hì, “Bà nội, bà nhất định không tưởng được đâu, Lão Chương chia tay với bạn gái rồi.”

Bà cụ trừng hai mắt, “Chia tay rồi sao? Mới bên nhau được bao lâu đâu cơ chứ?”

Bao lâu à, Cố Tư cũng không biết mốc thời gian chính xác của chuyện này là bao lâu nữa. Sau đó cô lại nói thêm, “Sau đó Tiểu Lương bà vừa nhắc cũng chia tay với bạn trai rồi.”

Bà cụ lại lần nữa bị hơi bất ngờ.

Bà cụ suy nghĩ một chút sau đó lập tức nhỏ giọng nói chuyện, giọng điệu của bà cụ khó tránh khỏi thập thò như tên trộm, “Hai người này ở bên nhau rồi à?”

Cố Tư lập tức bật cười, “Bà nội, sao bà lại nghĩ đến cái này vậy ạ?”

Bà cụ đi tới ngồi ở trên sô pha, “Lần trước hai người này ở đây, bà luôn cảm thấy có chút gì đó là lạ. Bà cũng không thể nói rõ chi tiết được, chỉ là một loại cảm giác thôi.”

Cố Tư cong khóe miệng, “Bây giờ thì chắc là hai người bọn họ vẫn chưa ở bên nhau đâu, chẳng qua cháu cảm thấy hai người bọn họ mà thành đôi thì cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Bà cụ thở dài thườn thượt có chút tiếc nuối, bà cụ nói “Cô gái Tiểu Lương kia, nếu có thể ở bên A Cảnh thì tốt biết bao nhiêu.”

Cố Tư lắc đầu, giọng điệu của cô hơi có chút bất đắc dĩ, “Loại chuyện này cũng không thể cưỡng cầu được. Hơn nữa, cháu cảm thấy Trì Cảnh và Lương tiểu thư cũng không hợp nhau lắm.”

Cái tính khí kia của Lương Ninh Như có lẽ cần phải có kiểu người không biết xấu hổ như Chương Tự Chi mới được.

Trì Cảnh quá bình tĩnh và cũng quá im lặng, anh ta và Lương Ninh Như nhìn qua rất khó tạo ra tia lửa tình yêu hay gì đó tương tự.

Bà cụ cũng khá đồng ý với lời nói của Cố Tư, nhưng dù sao bà cụ cũng ít nhiều cảm thấy tiếc nuối cho chuyện này.

Cố Tư đi ăn bữa sáng, bà cụ suy nghĩ một chút rồi lại đứng dậy đi qua chỗ cô, “Bà nghe nói hình như Cổ Nhan đã đi xem mắt rồi, đôi bên đều cảm thấy khá tốt, bây giờ hai người bọn họ đang tiếp xúc tìm hiểu nhau.”

Cố Tư cảm thấy hơi bất ngờ, “Thật vậy sao ạ? Vậy thì tốt quá rồi, cháu thật sự muốn chúc cho hai người bọn họ trăm năm hạnh phúc.”

Chứ tuyệt đối đừng bao giờ lại qua chỗ Trì Chúc chen chân lung tung.

Bây giờ Trì Chúc và Phương Tố đang vô cùng tình cảm ngọt ngào, cứ có cảm giác như tình cảm mà lúc trẻ bọn họ không có được bây giờ tất cả đang bùng nổ ra ngoài.

Hai người này mà không có chuyện gì thỉnh thoảng còn ra ngoài một buổi hẹn hò ban đêm.

Lần trước có một bộ phim bom tấn ra rạp, Cố Tư và Trì Uyên đã đi xem buổi chiếu ra mắt. Ai ngờ lần đó hai người bọn họ lại vừa lúc gặp phải Trì Chúc và Phương Tố đang đi hẹn hò.

Lúc ấy hai người này còn mặc đồ đôi nữa.

Hơn nữa, khi bốn người bọ họ gặp phải nhau, Phương Tố cũng không cảm thấy xấu hổ mà thoải mái hỏi bọn Cố Tư ngồi ở chỗ nào.

Cố Tư thấy Trì Chúc và Phương Tố của bây giờ là dường như nhìn thấy cô và Trì Uyên của tương lai.

Cho nên Cổ Nhan hay cái gì đi nữa thì cũng nhanh nhanh ngừng nghỉ chút đi chứ đừng bao giờ lại ra ngoài chen chân lung tung nữa.

Cố Tư ăn cơm xong rồi đi ra khỏi phòng ăn với bà cụ. Bà cụ lại thật sự nhịn không được phải hỏi chuyện của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như.

Bây giờ bà cụ ở lâu với Cố Tư cũng biến thành một bà cụ có máu hóng chuyện hừng hực rồi.

Bà cụ cứ có chút lấm la lấm lét, “Chẳng lẽ là hai người này mỗi người đá bạn trai bạn gái của mình sau đó lại ở bên nhau à?”

Cố Tư vội vàng lắc đầu, “Không phải, không phải đâu ạ. Lão Chương thì đúng thật là có chút không nói nổi. Có lẽ anh ấy cảm thấy người mà mình thích không phải là cô Từ cho nên mới đề nghị chia tay. Nhưng chỗ cô Lương lại hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, là do tác phong trong quá khứ của bên nhà trai không tốt lắm. Người bạn trai này cô Lương cũng chỉ là quen nhau qua xem mắt, người mai mối không nói nên cô ấy cũng không rõ ràng. Gần đây cô ấy mới biết được chuyện này của nhà bên kia cho nên mới chia tay.”

Bà cụ gật đầu rồi chép miệng, “Thằng nhóc nhà họ Chương kia cũng không biết có thể bị kiềm chế được hay không. Tác phong trước đây của thằng nhóc này cũng có tốt đẹp gì đâu, chơi bời lêu lổng lắm đấy chứ.”

Cố Tư suy nghĩ một chút rồi nói, “Ít nhất thì mấy lần cháu gặp hai người bọn họ thì đều cảm thấy cô Lương ở vị trí chủ đạo. Hơn nữa trước đây Lão Chương cũng chỉ ăn chơi một chút chứ còn chuyện liên quan đến nam nữ thì anh ấy vẫn còn biết giữ mình lắm.”

Mà ở một bên khác, vừa mới sáng sớm Chương Tự Chi đã đến chỗ làm của Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như thì cũng không giống như trước kia ghét bỏ anh ta, vừa gặp mặt đã bảo anh ta cút nữa.

Bây giờ cô ta cũng chỉ làm lơ Chương Tự Chi rồi tự đi làm việc của mình trong phòng làm việc.

Chương Tự Chi cũng biết điều không đi quấy rầy cô ta, anh ta tự tìm một chỗ ngồi xuống rồi bắt đầu chơi game trên điện thoại.

Lương Ninh Như cũng không phải làm nhiều việc lắm, bình thường buổi sáng thì phòng tập gym hầu như không có người.

Cô ta sắp xếp các tệp dữ liệu, sau đó thì cũng hết việc để làm.

Lương Ninh Như ngồi phía sau bàn làm việc giương mắt nhìn về phía Chương Tự Chi đang ngồi gần cửa.

Bộ dạng Chương Tự Chi cúi đầu chơi game rất nghiêm túc, trông anh ta bây giờ hơi khác so với dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.

Ánh mắt của cô ta lại đảo quanh cổ Chương Tự Chi một vòng.

Hay lắm, anh ta lại đeo cái dây chuyền vàng to tổ chảng kia tiếp.

Lương Ninh Như thực sự không thể hiểu nổi thẩm mỹ của Chương Tự Chi.

Vốn dĩ tên này cũng có vẻ ngoài ưa nhìn, nếu anh ta biết ăn diện cho tử tế thì cũng đẹp trai ngời ngời.

Nhưng anh ta lại cứ thích làm cho bản thân trông như tên vô lại đầu đường xó chợ, thực sự không hiểu nổi anh ta đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Lương Ninh Như đợi một lát rồi đứng dậy đi qua.

Chương Tự Chi vẫn đang chơi trò chơi, nhưng anh ta đã nhận cô ta đang đến gần. Anh ta nói, “Em chờ một chút, tôi chơi xong ván này là được rồi.”

Lương Ninh Như giơ tay kéo dây chuyền vàng lớn của Chương Tự Chi lên nhìn, “Anh không có cái thứ này thì không thể biết anh là ai à?”

Chương Tự Chi ngẩng đầu nhìn Lương Ninh Như một chút, “Em chờ một chút, lát nữa chúng ta lại nói cái này.”

Anh ta bấm điện thoại thêm năm sáu phút, ván game kết thúc, anh thành công ngỏm củ tỏi.

Chương Tự Chi đưa điện thoại lên, anh ta ngẩng đầu nhìn Lương Ninh Như, “Em không thích cái dây chuyền vàng lớn này của tôi sao?”

Gương mặt Lương Ninh Như hơi giật, “Anh thấy như thế nào? Trước đó tôi cũng đã nói cho anh nghe cái này nhìn cứ giống như xích chó ấy, đã nói như vậy rồi mà anh vẫn không biết à?”

Chương Tự Chi nhớ đến lúc trước, khi đó quan hệ giữa anh ta và Lương Ninh Như vẫn đang không tốt, Lương Ninh Như đúng là có chỉ vào sợi dây chuyền vàng lớn này mắng anh ta rồi.

Vì vậy, Chương Tự Chi suy nghĩ một chút rồi nói, vòng tay mấy cái rồi tháo sợi dây chuyền xuống, “Em không thích vậy tôi không đeo nữa.”

Nói xong anh ta còn bổ sung thêm một câu, “Chỉ cần là em không thích tôi đều có thể thay đổi hết.”

Anh ta nói lời này ngay lập tức làm Lương Ninh Như nghẹn lại không thể nói cái gì.

Tên đàn ông thối này, không biết vì sao mà gần đây anh ta cứ mở miệng là lại nói mấy câu như thế này, anh ta toàn nói mấy câu khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.

Anh ta nói như vậy thì cô ta còn biết đường nào mà mắng nữa chứ?

Cô ta thật sự không nói được lời nào.

Lương Ninh Như cuối cùng cũng chỉ có thể cứng cổ nói, “Được rồi, anh thích đeo thì đeo, tôi không quan tâm.”

Nói xong cô ta quay người rời đi.

Chương Tự Chi nhìn bóng lưng của cô ta còn kêu lên mấy lần, “Em đi đâu vậy? Mang tôi theo cùng với được không?”

Giọng của Lương Ninh Như lớn hơn một chút, “Đi nhà vệ sinh, anh cũng đi cùng à?”

Chương Tự Chi thật sự đứng lên đi theo, “Em mà không ngại thì chúng ta đi cùng nhau cũng được.”

Lương Ninh Như tức đến cắn răng. Nói về độ mặt dày, cô ta mãi mãi không phải là đối thủ của Chương Tự Chi.
Vào ngày tiệc sinh nhật của ông hai Tùy, Chương Tự Chi dẫn theo Lương Ninh Như đến nhà tổ nhà họ Trì từ rất sớm.

Trì Uyên không muốn đến nhà họ Tùy sớm như vậy, vì vậy mấy người bọn họ đã chơi vài ván bài ở chỗ nhà tổ luôn.

Tiệc sinh nhật nhà họ Tùy giữa trưa còn có một bữa tiệc cơ động (ai đến trước ăn trước), Trì Uyên và Cố Tư không đi ăn.

Bọn họ chờ cho tới lúc xế chiều thì Trì Uyên mới lái xe đưa Cố Tư đi qua đó.

Chương Tự Chi cũng lái xe mang theo Lương Ninh Như, nhưng mấy người bọn họ dừng lại ở bên ngoài nhà tổ nhà họ Tùy.

Chương Tự Chi bảo Lương Ninh Như chờ ở trên xe, anh ta phải đi qua xe ngồi với Trì Uyên và Cố Tư.

Bọn họ phải đi vào lộ mặt xuất hiện trước đã rồi sau đó một lúc Chương Tự Chi mới đi ra đón Lương Ninh Như đi vào sau.

Lương Ninh Như xua tay với Chương Tự Chi, “Đi đi, đi đi. Tôi ở đây không có việc gì đâu.”

Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như, anh ta nghiêm túc nhìn mấy lần rồi mới nói, “Chờ tôi.”

Chương Tự Chi đi vào nhà tổ nhà họ Tùy cùng với Trì Uyên và Cố Tư.

Ông lão kia của nhà họ Tùy lần này thật sự chơi lớn, ông cụ mời rất nhiều người tới dự.

Trì Uyên và Cố Tư vừa đi vào là đã có người ngay lập tức chạy đến tòa nhà chính thông báo cho ông cụ Tùy biết, đương nhiên người đó cũng nói Chương Tự Chi đi cùng với hai người bọn họ.

Ông cụ đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nghe xong thì mỉm cười, “Ai đi theo cũng vô ích thôi.”

Chờ cấp dưới đi ra ngoài, ông cụ Tùy mới quay người đi đến phòng của Tùy Mị.

Mặc dù Tùy Mị đã được ông cụ mang về nhà nhưng cô ta bị hạn chế hành động , bình thường thì cô ta sẽ bị nhốt ở trong phòng của mình.

Hôm nay Tùy Mị cũng ăn mặc rất tinh xảo. Lúc này cô ta đang ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm vào cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ông cụ đi vào rồi vặn tay đóng cửa lại, sau đó ông cụ mới nói, “Trì Uyên và Cố Tư đến rồi, cháu có muốn đi xuống gặp một chút không?”

Tùy Mị quay đầu nhìn về phía ông cụ Tùy, trên mặt cô ta cũng không có bất kỳ biểu hiện gì đặc biệt.

Ông cụ lại nói tiếp, “Mị Mị, cháu nên biết là cháu và toàn bộ nhà họ Tùy của chúng ta là người trên cùng một con thuyền. Nếu như nhà họ Tùy sụp đổ vậy thì cháu cũng sẽ xong đời.”

Tùy Mị mím môi một lúc lâu sau mới nói một câu, “Vâng, cháu biết.”

Gần đây cô ta rất nghe lời, nhìn từ bề ngoài thì có vẻ như cô ta đã bị ông cụ tẩy não thành công.

Ông cụ mang theo Tùy Mị đi xuống lầu. Lúc hai người bọn họ đi đến cầu thang ông cụ còn căn dặn cô ta, “Cái gì có thể nói cái gì không thể nói, cháu cũng hiểu được đúng chứ?”

Giọng nói của Tùy Mị yếu ớt, “Cháu hiểu ạ.”

Ông cụ làm một khuôn mặt nghiêm túc rồi hai người cùng đi ra.

Tiệc sinh nhật của ông hai Tùy được tổ chức ở sân sau, bây giờ khắp sân đã được trang hoàng lại hoàn toàn, nhìn qua vô cùng vui mừng rạng rỡ.

Cố Tư và Trì Uyên, Chương Tự Chi đang đứng trong đám đông, bên cạnh có người qua tới tán gẫu với Chương Tự Chi, Chương Tự Chi cũng nghiêng người nói chuyện với người kia.

Mà Cố Tư và Trì Uyên thì lại đang châu đầu ghé tai nói gì đó, cả hai người đều mang khuôn mặt tươi cười.

Tùy Mị vừa đến chỗ sân sau là đã thấy ngay Trì Uyên.

Cô ta đã rất lâu không gặp được Trì Uyên.

Lần này gặp lại cô ta lại cảm thấy vô duyên vô cớ hoảng hốt một chút.

Trì Uyên đang nói chuyện với Cố Tư thì tạm ngừng lại. Anh ngẩng đầu một cái thì cũng nhìn thấy Tùy Mị. Anh gật đầu một cái với Tùy Mị rồi sau đó lại thu hồi ánh mắt.

Tùy Mị mím môi, cô ta nhìn vào Cố Tư đang đứng bên cạnh anh.

Cái bụng của Cố Tư nhô ra nhìn rất rõ ràng.

Cố Tư mập hơn trước đó một chút, gương mặt luôn nở nụ cười hạnh phúc.

Tùy Mị thì cứ như bị bỏng vội vàng thu hồi ánh mắt.

Ông cụ Tùy nhìn thấy hết vẻ mặt của cô ta, “Có nhìn thấy không? Lúc trước cháu làm những chuyện kia cho Trì Uyên nhưng trong mắt cậu ta cháu cũng không hơn được cái gì. Bây giờ người ta có vợ có con, sống hạnh phúc sung sướng hơn cháu nhiều. Cháu xem lại mình xem, bây giờ ngoài nhà họ Tùy chúng ta cháu còn có cái gì nữa không?”

Tùy Mị không nói lời nào, sắc mặt của cô ta nhìn qua có chút tái nhợt.

Ở bên kia, ông hai Tùy cũng ra tới. Nơi này có một cái sân khấu nhỏ, ông hai đi lên phát biểu mấy lời cảm ơn.

Có thể nhìn ra được ông ta đang rất phấn khích.

Cố Tư hoàn toàn không có hứng thú nghe mấy cái này, trưa nay cô không ngủ trưa nên bây giờ cảm thấy buồn ngủ kinh khủng.

Vậy là cô dựa vào người Trì Uyên, cả người cô đều nằm trong lòng Trì Uyên.

Trì Uyên nghiêng đầu hôn thái dương của cô một cái, “Sao vậy? Em mệt rồi sao?”

Cố Tư ừ một tiếng, giọng nói của cô hơi yếu ớt, “Buồn ngủ.”

Bình thường vào buổi trưa cô sẽ ngủ một giấc cho đến chiều, thời gian ngủ rất dài.

Nhưng hôm nay Chương Tự Chi và Lương Ninh Như ở đây cho nên cô không ngủ trưa.

Bây giờ lại cảm thấy buồn ngủ vô cùng.

Trì Uyên ôm eo cô, “Vậy chúng ta đi tìm chỗ nào đó cho em chợp mắt một chút đã.”

Cố Tư cong khóe miệng, “Được.”

Trì Uyên mang Cố Tư đi về phía của Tùy Mị.

Ông cụ Tùy đứng cách Tùy Mị một bước, ông cụ cũng chỉ làm như không thấy được.

Tùy Mị nhanh chóng đứng đối mặt với Trì Uyên, “Có chuyện gì sao?”

Trì Uyên cười nói, “Cũng không có chuyện gì khác, tôi chỉ muốn hỏi ở đây có phòng nào có thể nghỉ ngơi được không thôi. Tiểu Tư đột nhiên thấy hơi buồn ngủ, bây giờ cô ấy cũng không thoải mái lắm, mới đứng ở chỗ này được một lúc đã thấy hơi khó chịu rồi.”

Tùy Mị à à hai tiếng, “Có, em dẫn các anh đi qua đó.”

Trì Uyên gật đầu, “Cảm ơn cô.”

Tùy Mị xoay người mang theo Trì Uyên và Cố Tư đi về phía phòng trong tòa nhà chính.

Trước khi đi cô ta và ông cụ còn nhìn nhau một cái. Cô ta thấy rõ ràng trong mắt ông cụ Tùy có ý cảnh cáo.

Tùy Mị thu hồi ánh mắt, vẻ mặt của cô ta nhìn rất nghiêm chỉnh.

Cô ta dẫn theo Cố Tư và Trì Uyên đi lầu hai của tòa nhà chính giúp bọn họ tìm một phòng nghỉ.

Bọn họ mới vừa đi vào thì Chương Tự Chi cũng đi theo qua, “Mấy người đi đâu vậy? Tiểu Tư bị làm sao rồi à? Tôi đang nói chuyện với người ta mấy câu quay người lại đã không thấy hai người đâu cả rồi.”

Trì Uyên cười nói, “Không có việc gì, chỉ là hơi mệt thôi.”

Chương Tự Chi gật đầu, anh ta lại bắt đầu da mặt dày nói, “Tôi cũng mệt này, tôi cũng muốn ở đây nghỉ ngơi một lát.”

Cố Tư bật cười, “Được rồi. Anh có thấy ghế sô pha ở đằng kia không, anh ngồi ở đó nghỉ ngơi là được rồi đấy.”

Chương Tự Chi thật sự duỗi người đi qua ngồi xuống sô pha, “Tôi nói cho cô nghe tôi ghét nhất là mấy chuyện như thế này. Người nào cũng ăn diện diễn xuất như đúng rồi, làm như ai không biết ai vậy.”

Trì Uyên bật cười, từ trước đến nay Chương Tự Chi nói chuyện không kiêng kỵ ai bao giờ, anh ta hoàn toàn không sợ làm phật ý người khác.

Tùy Mị đứng ở một bên, cô ta cũng biết tính cách của Chương Tự Chi vốn dĩ đã như thế này nên cũng chỉ làm như không nghe thấy anh ta nói cái gì.

Cô ta nhìn Cố Tư, “Vậy cô cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt đi, dưới kia cũng không có gì to tát đâu. Khi nào cô ngủ đã thì qua tìm tôi chơi cũng được.”

Cố Tư cong khóe miệng, “Được.”

Tùy Mị và Trì Uyên cùng nhau đi xuống lầu, Chương Tự Chi thì ở lại trong phòng với Cố Tư.

Cố Tư dựa vào đầu giường chờ đợi, hơn mười phút sau, Trì Uyên gửi tin nhắn đến.

Cô cầm điện thoại qua nhìn một chút rồi nở nụ cười.

Chương Tự Chi trực tiếp đứng lên, “Được chưa?”

Cố Tư gật đầu, “Được rồi.”

Chương Tự Chi lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Lương Ninh Như bảo Lương Ninh Như chuẩn bị một chút.

Chương Tự Chi ra khỏi phòng trước, không có ai ở hành lang bên này. Bởi vì ông hai đã xuất hiện và phát biểu ở chỗ sân sau nên hầu hết mọi người cũng đã qua đó rồi.

Chương Tự Chi vẫy tay vào trong phòng, Cố Tư lập tức vén váy lễ phục đi ra ngoài với anh ta.

Lúc bọn họ rời khỏi tòa nhà chính lại rất thuận tiện. Hầu hết tất cả người làm và khách đều ở sân sau cho nên Cố Tư và Chương Tự Chi đã ra khỏi biệt thự của nhà họ Tùy rồi mà vẫn không bị ai phát hiện.

Cố Tư nhanh chóng lên xe của Chương Tự Chi, Lương Ninh Như đã ở ngay đó.

Chương Tự Chi canh chừng ở bên ngoài chờ hai người thay quần áo ở bên trong.
Quá trình Lương Ninh Như đi theo Chương Tự Chi quay trở lại nhà tổ nhà họ Tùy cũng vô cùng suôn sẻ.

Hai người bọn họ trở lại phòng ở lầu hai lúc trước, Lương Ninh Như đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Từ nơi này vừa khéo có thể nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt ở sân sau.

Hiện trường rất lớn, có rất nhiều người được mời. Âm thanh ồn ào huyên náo, tiếng nói còn có thể truyền đến tận đây luôn.

Lương Ninh Như chép miệng, “Người bình thường thật sự không tưởng tượng nổi cuộc sống của mấy kẻ có tiền mà.”

Chương Tự Chi ngồi ở trên ghế sô pha, “Đừng ngưỡng mộ cuộc sống của kẻ có tiền, phiền não của kẻ có tiền em cũng không tưởng tượng ra nổi đâu.”

Lương Ninh Như quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “Ví dụ như anh à? Vậy nói tôi nghe thử anh thì phiền não cái gì cơ chứ?”

“Có phiền não mà.” Chương Tự Chi bắt một cái chân lên dựa vào trên ghế sô pha, ánh mắt của anh ta nhìn Lương Ninh Như sáng rực, “Chính là chuyện em luôn né tránh tôi. Từ trước đến nay em chưa bao giờ trực tiếp trả lời những chuyện liên quan đến chúng ta. Đây là phiền não trước mắt của tôi đấy.”

Lương Ninh Như mím môi thu hồi ánh mắt lại, cô ta lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh nói xem thử lần này nhà họ Tùy chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ông hai đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền vậy?”

Cái này rõ ràng là cô ta đang nói sang chuyện khác, Chương Tự Chi đương nhiên cũng nhìn ra. Anh ta cười trầm thấp, “Em xem kìa, em lại tránh tôi.”

Lương Ninh Như nhịn không nổi mà hơi đỏ mặt.

Chương Tự Chi đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Lương Ninh Như, anh ta cũng nhìn ra bên ngoài rồi nói với cô ta, “Trước đây tôi cho rằng em là một người làm việc gì cũng rất nhanh nhẹn và kiên quyết, có là có, không là không. Nhưng vì sao bây giờ em luôn do dự mỗi lần phải đối mặt với chuyện của tôi vậy?”

Lương Ninh Như hít sâu một chút, “Có lẽ là bởi vì tôi cảm thấy hai người chúng ta rất không có khả năng cũng nên.”

“Vì sao?” Chương Tự Chi lập tức quay đầu nhìn Lương Ninh Như, anh ta cau mày hỏi.

Vì sao ư?

Có rất nhiều lý do.

Mặc kệ từ góc độ nào, cô ta và Chương Tự Chi cũng không giống như là người của cùng một thế giới.

Hoàn cảnh sinh hoạt của hai người bọn họ trước kia không giống nhau, suy nghĩ cá nhân của hai người bọn họ cũng không giống nhau, thái độ đối với một chuyện cũng không giống nhau.

Tất cả điều này đều là nguyên nhân.

Nhưng hình như cô ta lại không thể liệt kê từng cái ra cho Chương Tự Chi nghe những nguyên nhân này.

Cô ta cũng chỉ có thể im lặng không nói bất cứ điều gì, mỗi lần bị Chương Tự Chi nhắc đến thì lại né tránh câu hỏi của anh ta.

Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như một lúc lâu cũng không đợi được cô ta cho anh ta biết đáp án. Anh ta hừ một tiếng cười rồi thu hồi ánh mắt. Anh ta hỏi một câu, “Em chưa thử thì làm sao mà biết được là không có khả năng chứ?”

Một lúc lâu sau Lương Ninh Như mới cười.

Thử sao? Cô ta thật sự không dám.

Bên ngoài ồn ào không ngừng, Lương Ninh Như nhìn một lát thì cũng không thấy cái gì hay mà nhìn.

Cô ta xoay người ngồi xuống giường, trên bụng có dán một đống đồ thì đương nhiên cũng không thoải mái lắm.

Lương Ninh Như dựa vào đầu giường, ánh mắt điều chỉnh nhìn lên, cô ta nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Chương Tự Chi ngồi xuống ghế sô pha rồi lại lôi điện thoại ra bắt đầu chơi game.

Cửa bị khóa từ bên trong, một lúc lâu cũng không có ai đến làm phiền hai người bọn họ.

Lương Ninh Như đợi một lúc lâu cũng không thấy có người tới, cô ta nghĩ có lẽ tiệc sinh nhật hôm nay cũng sẽ bình yên trôi qua như thế thôi. Bên phía nhà họ Tùy chắc là cũng không dám giở trò gì.

Dù sao thì quy mô của bữa tiệc sinh nhật cũng hơi lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện không hay nhà họ Tùy cũng sẽ không thể nào kết thúc được.

Vừa mới thả lỏng tâm trí như vậy cái là Lương Ninh Như lại cảm thấy hơi mệt. Cô ta kéo tấm chăn bên cạnh qua và nằm xuống giường quay lưng ra cửa.

Chương Tự Chi vẫn tiếp tục nghịch điện thoại, chẳng qua anh ta cũng chú ý tới động tác của Lương Ninh Như. Anh ta vừa chơi game vừa nói, “Hay là em cứ ngủ một lát đi, có chuyện gì tôi gọi em dậy.”

Lương Ninh Như ừ hai tiếng. Thật ra lúc đầu cô ta cũng không muốn ngủ nhưng cứ nằm như thế một hồi thì lại bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cô ta ngủ cũng không sâu giấc, giữa chừng nghe thấy có người tới gõ cửa là tỉnh lại ngay lập tức.

Chương Tự Chi đi qua mở cửa rồi đứng chặn ở cửa luôn. Lương Ninh Như nghe thấy tiếng của đàn ông ở bên ngoài đó, người đó nói mang đến cho bọn họ một ít đồ ăn thức uống.

Chương Tự Chi nhận đồ, từ đầu tới cuối anh ta cũng không cho người đàn ông đó thấy Lương Ninh Như ở bên trong.

Chờ người đàn ông đó rời đi, anh ta lại khóa trái cửa. Anh ta quay lại đặt đồ ăn nhẹ và nước trái cây ở một bên trên bàn trà.

Trong phòng này không chuẩn bị bất kỳ trà bánh gì cả, hai người bọn họ cũng đã ở trong phòng một hồi lâu nên bây giờ đúng là cũng thấy hơi khát.

Chương Tự Chi bưng ly nước trái qua đưa cho Lương Ninh Như, “Uống một chút đi.”

Lương Ninh Như nhận lấy và nhấp một ngụm.

Ai ngờ nước trái cây này lại quá ngọt mà cô ta lại không thích đồ ngọt.

Cho nên cũng chỉ uống một ngụm nhỏ như vậy thôi.

Một cái ly khác thì đựng nước trà, Chương Tự Chi lấy qua một ngụm uống hết nửa ly.

Anh ta quả thực rất khát, anh ta vốn dĩ còn nghĩ đợi một lát nữa gọi người phục vụ mang trà tới.

Chờ như vậy một lúc sau, Trì Uyên gọi điện thoại đến.

Trì Uyên gọi đến cũng không phải là vì có chuyện gì, anh cũng chỉ hỏi bên Chương Tự Chi có gặp phải chuyện gì phiền phức không.

Chương Tự Chi cười ha hả, “Không có. Cứ như bọn họ quên mất luôn chúng ta rồi ấy.”

Nếu là như vậy thì Trì Uyên cũng yên tâm rồi.

Anh nói từ nãy tới giờ anh cứ bị ông hai Tùy quấn lấy trò chuyện.

Ông hai có quá nhiều chuyện muốn nói với anh, ông ta cứ lôi kéo anh nói đông nói tây. Bây giờ Trì Uyên cũng không biết ông hai hành động như thế này là do ông cụ Tùy phân phó hay là do chính ông ta tự nhiệt tình như thế.

Nhưng có một điều chắc chắn là Trì Uyên tạm thời không thể thoát ra được.

Ông hai Tùy không chỉ lôi kéo Trì Uyên nói đông nói tây mà ông ta còn gọi rất nhiều đối tác làm ăn đến bên trò chuyện. Ông ta nói là muốn trò chuyện với Trì Uyên về bí quyết làm ăn.

Trì Uyên không thể nào lại không nể mặt mấy người đó được.

Những người đó đều lớn tuổi rồi, tất cả đều là người lớn trong nhà.

Cho nên anh cũng chỉ có thể vừa cười xã giao vừa cùng bọn họ giả vờ giả vịt.

Điều này hơi khác với những gì mà ban đầu mấy người bọn họ tưởng tượng, vì vậy Trì Uyên nói cho Chương Tự Chi biết để anh ta nhất định phải cảnh giác hơn.

Mà Trì Uyên cũng cam đoan sẽ canh thật kỹ ông cả và ông cụ Tùy.

Nếu hai cha con này mà có hành động gì thì anh sẽ ngay lập tức nhắc nhở cho Chương Tự Chi biết.

Hai người bọn họ thảo luận như vậy xong thì cũng cúp điện thoại.

Lương Ninh Như tiếp tục nằm ở trên giường híp mắt.

Chương Tự Chi cầm điện thoại, anh ta không muốn chơi game nữa nhưng lại không có chuyện gì để làm nên cũng chỉ có thể nhìn mấy tin tức trên mạng.

Cứ ngồi xem như vậy một lúc anh ta cảm thấy buồn ngủ.

Đúng là đêm qua anh ta thức hơi khuya mà sáng nay lại dậy tương đối sớm.

Chương Tự Chi nắm tay gõ trán cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.

Nhưng cơn buồn ngủ này đến không báo trước hơn nữa lại vô cùng nhanh, anh ta hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Anh ta cứ dựa như thế vào ghế sô pha rồi nằm xuống, mấy giây sau anh ta đã nhắm mắt lại ngủ, điện thoại trượt ra khỏi lòng bàn tay.

Lương Ninh Như đang nằm trên giường cũng không phát hiện ra nhiều chuyện như vậy. Cô ta cũng nhắm mắt ngủ lại.

Mà ở một nơi khác, Cố Tư vẫn đang ngồi trong xe. Cô cầm điện thoại trong tay vẫn luôn nhìn cửa chính của nhà tổ nhà họ Tùy.

Hồi nãy Trì Uyên có gọi điện thoại cho cô báo cho cô biết để chuẩn bị rồi nói mọi việc ở bên kia vẫn còn đang rất tốt.

Cố Tư cũng dần buông lỏng trái tim lo lắng từ nãy tới giờ.

Nhưng cô vừa mới thư giãn không được bao lâu thì cô lại thấy một chiếc xe chậm rãi đi ra từ nhà tổ nhà họ Tùy.

Cửa sổ xe đều đóng chặt, cô chỉ có thể nhìn thấy ngay lúc xe vừa rời khỏi cửa là có người ngồi trên ghế lái và ghế phụ, là hai người đàn ông mặc vest đi giày da.

Cố Tư nhíu mày, cô muốn nhìn kỹ dáng vẻ của hai người đàn ông kia nhưng hoàn toàn không thể nhìn rõ được.

Chiếc xe phóng ra khỏi vùng quê và lao thẳng ra một con đường và rời đi thẳng.

Cố Tư nhìn chằm chằm vào chiếc xe mãi cho đến khi nó biến mất không còn dấu vết nào nữa.

Cô nhìn xuống điện thoại trên tay, không hiểu sao cô cứ cảm thấy có chút gì đó không ổn cho lắm.
Cố Tư lại chờ một lát rồi gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.

Ai ngờ điện thoại đổ chuông mãi cũng không thấy ai nghe máy.

Loại dự cảm xấu của Cố Tư lúc nãy lại tăng thêm gấp bội.

Cô lại gọi thêm cho Chương Tự Chi vài cuộc, tất cả đều không có ai nghe máy. Trong lòng Cố Tư cảm thấy hoảng hốt một chút, không hiểu sao cô cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đấy.

Cô lại nhanh chóng gọi điện thoại cho Trì Uyên.

Trì Uyên thì lại bắt máy rất nhanh, giọng nói của anh có chút nghiêm túc, “Có chuyện gì vậy Tiểu Tư?”

Cố Tư cố gắng hết sức để giọng nói của mình bớt bối rối hơn, cô nói, “Trì Uyên, anh đi xem tình hình bên chỗ Lão Chương một chút đi. Em gọi cho anh ấy mấy cuộc nhưng không có ai nghe máy cả, em cứ cảm thấy có gì đó là lạ.”

Trì Uyên lập tức liền nói anh biết rồi sau đó vội vàng cúp điện thoại.

Lúc này bên cạnh anh vẫn còn có rất nhiều người, Trì Uyên cố gắng hết sức để nụ cười trên mặt thoải mái tự nhiên hơn một chút, “Thật ngại quá, vợ tôi gọi điện thoại qua nói là gọi tôi qua có chút việc.”

Những người này cũng đều biết Cố Tư đang mang thai, chuyện của phụ nữ mang thai luôn là lớn nhất.

Bọn họ cười nói, “Được thôi, được thôi. Vậy cậu cứ đi xử lý trước đi, xong rồi chũng ta lại trò chuyện tiếp. Ây dà, trò chuyện với cậu xong cái là tỉnh cả người luôn. Mấy ông già như chúng ta cũng có thể học hỏi không ít bí quyết kinh doanh từ trên những người trẻ tuổi đấy.”

Trì Uyên cười rồi vội vàng đi về phía tòa nhà chính.

Vừa rồi anh vẫn luôn chú ý tới ông cụ và ông cả Tùy. Từ đầu tới cuối hai người bọn họ vẫn luôn ở chỗ sân sau này chứ không hề rời đi.

Hơn nữa, bên cạnh hai người bọn họ cũng chưa xuất hiện người nào khả nghi cả. Hai cha con bọn họ vẫn luôn đang tán gẫu với khách tham dự tiệc sinh nhật.

Trì Uyên bước nhanh lên lầu hai, Chương Tự Chi đã đóng cửa lại.

Trì Uyên đi qua gõ cửa.

Anh gõ một lúc lâu cũng không thấy ai ra mở cửa.

Anh cau mày lại rồi lấy điện thoại ra gọi cho Chương Tự Chi.

Trì Uyên đứng ở ngoài cửa bên này cũng có thể nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên ở trong phòng nhưng lại không có người nào bắt máy.

Tim của Trì Uyên cũng lỡ mất một nhịp.

Không bình thường, quá không bình thường, rất có thể đã xảy ra chuyện gì rồi.

Anh vội vàng quay ra goi điện thoại cho Tùy Mị.

Tùy Mị không nghe máy.

Trì Uyên gọi hai lần cũng không thấy cô ta nghe máy, có lẽ Tùy Mị đang trốn tránh anh.

Được, được lắm.

Trì Uyên cũng không đi tìm những người khác của nhà họ Tùy mà trực tiếp dồn hết sức lực đạp cánh cửa một cái.

Anh đạp hai lần mà cửa vẫn chưa bị đá văng, anh đạp đến cái thứ ba thì lập tức nghe được tiếng sột soạt. Chỗ khóa cửa đã bị anh đạp gãy.

Cửa phòng bị mở ra.

Trì Uyên nhanh chân đi vào, vừa bước vào anh đã thấy ngay Chương Tự Chi đang nằm trên ghế sô pha.

Ngoài anh ta ra trong phòng không còn người nào khác.

Trì Uyên nhanh chóng qua tới nắm vai Chương Tự Chi lôi cả người anh ta dậy.

Anh thấp giọng gọi anh ta dậy, “Tự Chi, cậu tỉnh lại ngay, mau tỉnh lại.”

Chương Tự Chi không động đậy một chút nào.

Trì Uyên đảo mắt qua một bên thì lập tức nhìn thấy hai cái ly đặt trên bàn trà ở một bên.

Anh gần như đoán được đã có chuyện gì xảy ra.

Anh trực tiếp lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nhưng anh vừa lấy điện thoại ra thì bên cửa có tiếng động.

Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi cúp máy sau đó lại bấm một dãy số điện thoại khác gọi đi.

Sau đó anh quay đầu nhìn ra cửa. Người tiến vào là ông cụ Tùy.

Vẻ mặt của Trì Uyên trở nên lạnh lùng.

Ông cụ Tùy thì lại cười ha ha, “Trì Uyên, cậu vẫn tính sai rồi đúng không?”

Ông cụ cũng không che đậy giấu giếm làm gì.

Trì Uyên mím môi, “Người đâu rồi? Ông bắt người đi đâu rồi?”

Ông cụ Tùy có chút vui vẻ, ông cụ cũng chưa thu lại nụ cười trên khuôn mặt chút nào cả, “Có phải cậu nghĩ là tôi sẽ ra tay vào lúc chập tối không? Cậu đã đánh giá thấp tôi rồi. Chẳng lẽ lúc trước cậu không nghe ông nội cậu nhắc qua tôi không phải là loại người sẽ chịu ăn thua thiệt à? Nói thật cho cậu biết, ngân hàng tư nhân kia bị đánh sập rồi nhưng tôi vẫn có cách xây dựng nên cái thứ hai. Cái này cũng không ảnh hưởng gì lớn đến tôi cả, nhưng tôi lại không thể cho phép loại hành vi như của cậu như thế này. Ông già này sống đã nhiều năm như vậy nhưng còn chưa có người nào dám tính kế tôi đâu. Cậu là người đầu tiên, mà có lẽ cậu cũng sẽ là người cuối cùng dám làm vậy.”

Cũng không biết ông già này lấy đâu ra lắm tự tin như thế nữa.

Sau khi nói xong, trước tiên ông cụ liếc mắt qua chỗ Chương Tự Chi một chút, “Cậu nghĩ mang cậu ta đi theo là sẽ không có chuyện gì sao? Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần là việc mà tôi muốn làm thì không có ai có thể ngăn cản nổi đâu.”

Trì Uyên cũng không muốn nói nhảm với ông cụ, “Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?”

Ông cụ cong khóe miệng, “Tôi vẫn luôn biết cậu là một người thông minh, tôi cũng vẫn luôn duỗi cánh tay ra cho cậu. Trì Uyên à, nếu cậu có thể cùng với Mị Mị nhà chúng tôi ở bên nhau thì tôi dám đảm bảo chỉ cần có tôi ở phía sau giúp đỡ cậu thì sau này toàn bộ nhà này cũng sẽ là của cậu.”

Trì Uyên không muốn nghe mấy lời nói nhảm này của ông cụ, anh hỏi lại một lần nữa, “Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?”

Ông cụ nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu. Cuối cùng ông cụ làm như cảm thấy có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, “Cậu là người thông minh nhất và cũng là người không biết điều nhất mà tôi gặp được cho đến bây giờ.”

Nói xong, ông ta đi đến đứng vắt tay sau lưng bên cạnh cửa sổ, “Điều tôi muốn rất đơn giản thôi. Cậu phải giao ra tất cả những bằng chứng mà cậu đã thu thập được về ngân hàng tư nhân và nhà họ Tùy của chúng tôi. Hơn nữa, sau này cậu cũng không được phép nhúng tay vào những chuyện này nữa.”

Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi anh hỏi lại ông cụ một chuyện, “Khoảng thời gian trước, khi Cố Tư đi ra ngoài có hai chiếc xe đi theo phía sau muốn gây bất lợi cho cô ấy cũng là người do ông phái qua đúng không?”

Ông cụ tùy không trả lời ngay.

Ông cụ chỉ quay nửa người lại nhìn Trì Uyên, vẻ mặt ông cụ hơi có chút tiếc nuối.

Từ vẻ mặt của ông cụ anh cũng gần như có được đáp án rồi.

Ông cụ Tùy hừ cười một chút, “Cậu muốn ra tay với cháu gái của tôi mà lại không cho tôi trả thù à? Trên thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy?”

Ông cụ cau mày một chút rồi chép miệng, “Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách cô ta cản đường của tôi thôi.”

Đã nói đến nước như thế này rồi thì có lẽ cũng không cần phải nói thêm cái gì nữa.

Mà ở một bên khác, Cố Tư cầm điện thoại nghe hết rõ ràng cuộc đối thoại ở đầu dây bên kia của Trì Uyên.

Cô mím môi cúp máy. Cô tìm trong điện thoại một chút thì tìm được một số điện thoại khác. Cô bấm số đó gọi đi.

Đầu dây bên kia có giọng nói của một người đàn ông, người kia nghiêm túc hỏi cô là ai.

Cố Tư hạ giọng xuống, “Tôi là bạn của Lương Ninh Như.”

Mà ở bên này, Lương Ninh Như đang bị người khác mang đi. Bởi vì lúc nãy cô ta cũng không uống nhiều nước trái cây nên lúc bị xe lắc lư một lúc thì cũng tỉnh lại.

Cô ta nhắm mắt nhưng không lỗ mãng hành động, trước tiên cô ta lén liếc qua xung quanh một chút.

Bên phải và bên trái cô ta đều có người, trên ghế lái và ghế phụ lái ở phía trước cũng đều có người ngồi.

Trên một chiếc xe có năm người, bốn người đàn ông đang giám sát cô ta.

Thật sự đúng hưng sư động chúng mà(*).

(*) Hưng sư động chúng: dùng nhiều người nhiều sức vào những việc nhỏ không cần thiết

Cô ta lại nhắm mắt lại giả vờ như cô ta chưa từng tỉnh lại vậy.

Xe chạy ra khỏi khu đông đúc hướng ra ngoại ô thành phố, đoạn đường này chưa xây lại, toàn là đường đá nên xe hơi lắc lư.

Lương Ninh Như biết đây là nơi nào.

Trước kia lúc cô ta đi phá án đã từng đi qua nơi này rồi.

Chỗ này đã đi xa khỏi chỗ ngoại ô, nếu tiếp tục lái xe thì sẽ đến chỗ không có người nào cả.

Bọn họ cũng không lái xe đi xa hơn nữa mà là rẽ trái quẹo phải đi đến cửa một nhà nông trại.

Trang trại này đang trong tình trạng đổ nát, dường như đã rất lâu rồi không có ai sống trong đó nữa.

Sau khi xe dừng lại, Lương Ninh Như vẫn nhắm mắt như cũ.

Mấy người bên trái và bên phải cô ta mở cửa đi xuống trước.

Lương Ninh Như híp mắt liếc qua một chút, người ngồi trên ghế lái và ghế phụ đều không hề nhúc nhích.

Hơn nữa người ngồi ở ghế phụ còn thoáng quay lại nhìn qua chỗ cô ta.
Bởi vì có kinh nghiệm nên Lương Ninh Như giả bộ hôn mê giả y như thật.

Cuối cùng, cô ta bị hai người đàn ông khiêng ra khỏi xe và đi vào khu trang trại đổ nát.

Căn nhà này thật sự rất dột nát, kính cửa sổ cũng vỡ nát hết, thậm chí còn không đóng chặt cửa được.

Hai người đàn ông kia khiêng Lương Ninh Như vào sau đó trói gô cô ta vào trên một cái ghế.

Bởi vì bụng giả chiếm không gian cho nên tính ra bọn họ cũng không buộc dây chặt lắm.

Lương Ninh Như chỉ cúi thấp đầu tiếp tục giả vờ bất tỉnh.

Bốn người đàn ông này trói cô ta xong sau đó đứng sang một bên giám sát cô ta.

Hai người trong số họ nói chuyện với nhau, “Gọi điện thoại báo cho bên kia biết một tiếng, nói là nơi này tất cả đều ổn, hỏi xem thử khi nào thì bọn họ qua tới.”

Một người khác lại nói, “Đợi một chút đi. Có lẽ bây giờ đang đàm phán với người kia của nhà họ Trì.”

Sau đó người mở miệng trước lúc nãy còn nói thêm, “Cái nhà này toàn mùi gì ấy. Tôi không đứng đây nữa mà ra ngoài chờ đây.”

Anh ta nói như vậy xong thì bốn người cũng lần lượt rời khỏi nhà.

Lương Ninh Như chờ một lúc lâu mãi cho đến khi cô ta xác định tất cả mọi người đều đi xa thì mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cái nhà này đúng là một có mùi lạ làm cho người ta ngửi cái là muốn buồn nôn.

Cô ta nhìn xung quanh một chút. Trong phòng có rất nhiều rác rưởi chất đống một góc, ngoài ra còn có mấy thứ lặt vặt như giấy vụn.

Cũng không biết mấy người kia tìm ra nơi này như thế nào nữa.

Cô ta vặn cổ tay và phát hiện sợi dây trói trên cổ tay mình rất chặt, càng vùng vẫy thì dây trói càng thắt chặt hơn.

Nhưng dây trói trên bụng lại khá lỏng.

Có lẽ những người này cũng kiêng kỵ cô ta đang mang thai.

Lương Ninh Như chậm rãi dịch chuyển rồi khẽ gọi lên mấy tiếng.

Người bên ngoài thì lại rất thính, bọn họ vừa nghe thấy tiếng là lập tức vào nhà nhìn Lương Ninh Như, “Cô tỉnh lại cũng nhanh thật đấy.”

Lương Ninh Như bày ra vẻ mặt đau đớn, “Các anh thả tôi ra trước được không? Bụng tôi không thoải mái lắm.”

Đương nhiên những người kia sẽ không chịu đồng ý rồi.

Vì vậy, Lương Ninh Như lại nói, “Vậy nới dây ra một chút có được hay không? Các anh xem tôi cũng đã như vậy rồi, tôi có muốn chạy cũng chạy không nổi mà.”

Bốn người đàn ông này trông cũng không được chuyên nghiệp lắm. Bọn họ không nhận ra Lương Ninh Như cũng không phải là Cố Tư, bọn họ cũng sơ ý chủ quan thật sự nghe theo lời của Lương Ninh Như mà đi qua giúp cô ta nới lỏng dây buộc trên cổ tay cô ta ra.

Có người ở bên cạnh lại cau mày nhắc nhở một câu, “Đừng thả lỏng quá, cẩn thận một chút.”

Người đang nới dây trói cho Lương Ninh Như nói một câu, “Phía trên đã thông báo là không được để cô ta xảy ra chuyện lúc đang ở chỗ chúng ta, có muốn xảy ra chuyện cũng phải trở về đã rồi mới được có chuyện. Hơn nữa anh nhìn đi, bụng lớn như thế thì cho dù cô ta thật sự chạy thoát thì ai trong chúng ta cũng có thể tóm cô ta trở lại mà.”

Anh ta nói như vậy rồi thì ba người kia cũng không nói gì thêm nữa.

Người kia hơi nới lỏng dây trói trên cổ tay cho Lương Ninh Như nhưng cũng không nới ra hết.

Bốn người lại đứng ở bên cạnh nhìn Lương Ninh Như một lát nữa nhưng mấy người bọn họ thật sự chịu không nổi mùi ở trong phòng này cho nên tất cả lại đi ra ngoài.

Lương Ninh Như giật đứt sợi dây trên tay. Cô ta chú ý tới động tĩnh bên ngoài sau đó vén váy lên hơi lộ ra cái bụng giả, cô ta lấy điện thoại từ bên trong ra.

Cô ta không thể không bội phục Cố Tư, cô suy nghĩ thật sự rất chu đáo toàn diện.

Lúc cả hai đang thay quần áo trên xe, Cố Tư bảo cô ta dán điện thoại lên trên bụng rồi dùng bụng giả che lại.

Bây giờ thì cái này có thể phát huy tác dụng rồi.

Lương Ninh Như trước tiên chia sẻ vị trí của bản thân sau đó lại bấm một số điện thoại.

Sau khi kết nối cuộc gọi, người ở đầu dây bên kia hạ nhỏ giọng xuống và hỏi cô ta, “Tiểu Như, bây giờ cô an toàn không?”

Lương Ninh Như khẽ ừ một tiếng sau đó đặt điện thoại ở trong một đống rác bên cạnh.

Cô ta lại quay lại lấy dây thừng tự trói mình lại rồi lại ngồi trên ghế.

Lương Ninh Như không sợ hãi một chút nào cả, cô ta thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.

Đây có lẽ là lần cô ta làm nội gián thoải mái dễ dàng nhất luôn thật.

Cứ như thế chờ thêm một lát thì bên ngoài truyền đến âm thanh, nghe qua thì dường có rất nhiều người đã đến.

Lương Ninh Như cũng không dám hành động hấp tấp.

Cô ta nhanh chóng cúi đầu xuống.

Người tới ngoài đó là ông cụ Tùy.

Ông cụ còn mang theo Trì Uyên cùng nhau tới.

Lúc còn ở bên ngoài thì Trì Uyên bị soát người, chẳng qua điện thoại của anh đã để lại nhà họ Tùy rồi.

Soát người xong, Trì Uyên đi theo ông cụ Tùy đi vào ngôi nhà đổ nát này.

Vừa mới đi vào ông cụ Tùy đã phải lấy tay che mũi lại, cái mùi này thật sự rất khó ngửi.

Trì Uyên bật cười, “Mấy người ông mời về đều thú vị thật đấy.”

Ông cụ mím môi, vẻ mặt ông cụ không được vui vẻ cho lắm.

Những người này không phải do ông cụ mời về mà đây là người do ông cả Tùy tìm về.

Lúc ấy ông cả Tùy nói với ông cụ, ông ta đã tìm được mấy người mà lỡ như có bị gì, cho dù là sau này mọi chuyện có bị lộ ra thì cũng sẽ không liên lụy tới bọn họ.

Nhưng vừa nãy ông cụ thấy bốn người đứng trong sân thì luôn cảm thấy lời nói của ông cả hơi quá mức.

Nhìn bốn người này sao cứ thấy bọn họ cũng không phải là người chuyên nghiệp gì.

Mà ở bên này, Chương Tự Chi vẫn còn nằm trên sô pha trong nhà tổ nhà họ Tùy.

Anh ta bàng hoàng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra ngay giây phút đầu tiên anh ta đã nhìn về phía chiếc giường.

Kết quả anh ta cũng không nhìn thấy Lương Ninh Như đâu.

Anh ta lắc lư người lập tức đứng dậy.

Trong cơ thể anh ta còn lại một chút tác dụng của thuốc ngủ nhưng lúc này đều bị dọa cho bay hết.

Chương Tự Chi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lương Ninh Như.

Nhưng đường dây luôn hiển thị là số máy đang bận anh ta không gọi được.

Anh ta lại gọi điện thoại cho Trì Uyên.

Ai ngờ anh ta lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên ở trong phòng.

Điện thoại của Trì Uyên đang đặt trên mặt bàn trong phòng.

Chương Tự Chi nhìn điện thoại một chút, trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ của Cố Tư. Anh ta lại gọi lại cho Cố Tư.

Cố Tư ngay lập tức nghe máy, không cần Chương Tự Chi hỏi cái gì cô đã trực tiếp nói ra hết tất cả mọi chuyện.

Cô nói cho Chương Tự Chi nghe chuyện Lương Ninh Như đã xảy ra chuyện, còn có bây giờ Trì Uyên đã bị ông cụ Tùy mang đi.

Chương Tự Chi tức giận đến suýt thì quăng mất điện thoại.

Chết tiệt, những người này dám đánh thuốc anh ta.

Thật là chán sống rồi đúng không?

Chương Tự Chi cúp cuộc gọi với Cố Tư rồi nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.

Trên đường anh ta đi xuống lầu thì nhìn thấy một nhân viên phục vụ từ dưới lầu đi lên.

Chương Tự Chi thật sự khống chế không được mà đi đến trước mặt người đó nhấc chân đạp một cái, “Mấy người nhà họ Tùy đâu rồi? Gọi mấy người đó ra đây cho tao, mẹ kiếp, dám tính kế tao à? Con mẹ nó, chán sống rồi đúng không?”

Nhân viên phục vụ bị anh ta đạp một chân lăn từ trên cầu thang xuống.

Cũng may cầu thang cũng không có nhiều bậc thang lắm nên người kia không bị thương.

Nhân viên phục vụ kia lộn người đứng lên nhìn Chương Tự Chi, “Cậu chủ nhỏ Chương, anh có chuyện gì sao ạ?”

Giọng của Chương Tự Chi rất lớn, “Gọi mấy tên họ Tùy ra đây cho tao. Tao hỏi mấy đứa bay vừa nãy bưng cái quái gì đến cho bọn tao vậy hả? Vừa nãy là mày bưng lên đúng không? Tao hỏi mày, hồi nãy mày cho cái gì vào trà vậy hả?”

Ánh mắt người này lập lòe nhưng lại không nói lời nào cả.

Như vậy vừa xem, người này chắc chắn cũng có vấn đề.

Được lắm, cú đá vừa nãy không không đá oan anh ta.

Chương Tự Chi thấy thế nhanh chân từ trên thang lầu đi xuống. Anh ta vừa xông lên là lại cho người kia một chân, “Mẹ mày, dám đánh thuốc tao à, không muốn sống nữa rồi đúng không?”

Nhân viên phục vụ kia bị đạp ngã cũng không dám lên tiếng, anh ta vội vàng đứng lên chạy đi ra ngoài.

Nếu mọi chuyện đã như vậy rồi thì đừng mong ai được thoải mái.

Chương Tự Chi chạy nhanh ra sân sau nhà họ Tùy.

Từ trước đến nay anh ta luôn không hành động theo khuôn phép, anh ta cũng không sợ bất kỳ kẻ nào cả.

Nếu người nhà họ Tùy đã dám làm như thế vậy thì đừng trách anh ta làm loạn lên như thế nào.

Chương Tự Chi đi đến chỗ sân sau, trước tiên anh ta không nói lời nào mà ném đổ hai cái bàn.

Lúc đầu chỗ sân sau đang vô cùng náo nhiệt, bởi vì có rất nhiều người nói cười vui vẻ với nhau cho nên rất ồn.

Ai ngờ anh ta mới ném hai cái bàn xong cả sân sau đều ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

Ông cả Tùy vẫn còn ở đây. Ông ta thấy Chương Tự Chi hành động như vậy, hơn nữa vừa quay đầu ông ta lại thấy nhân viên phục vụ ôm bắp đùi chật vật tìm kiếm ông ta trong đám đông.

Ông ta biết ngay đã xảy ra chuyện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom