Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 716-719
Khi thức ăn chuẩn bị xong thì Ninh Tôn cũng vừa tới.
Thoạt nhìn có vẻ như anh ta vừa trở về sau một chuyến đi dài, trên mặt còn đang mang lớp trang điểm khi biểu diễn.
Khi Ninh Tôn vừa đi tới sân, Chương Tự Chi thấy hắn liền kêu lên A Tôn, rồi nhanh chóng chạy tới.
Giọng của Chương Tự Chi rất lớn, Cố Tư đang ngồi trên ghế sô pha cũng lập tức nghe thấy được.
Khi Cố Tư còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang diễn ra trong đầu, thì người đã rời khỏi ghế sô pha, đi ra ngoài.
Trì Uyên đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt không phân biệt được là vui hay không vui.
Chỉ là thời điểm khi Cố Tư đi tới cửa liền nói một câu, “Gấp gáp như vậy làm gì, người cũng tới rồi, cũng đâu phải là không nhìn thấy.”
Cố Tư trừng mắt nhìn anh, “Em có chỗ nào gấp gáp? Chỉ là em muốn ra ngoài xem thử thôi.”
Giọng điệu của cô không tốt lắm, Trì Uyên mím miệng không nói nữa.
Cố Tư lách mình từ bên cạnh anh đi ra, bước ra ngoài, liền nhìn thấy Ninh Tôn.
Ninh Tôn trông trầm ổn hơn so với trước đây.
Có thể là bởi vì còn đang mang lớp trang điểm, nên nhìn tổng thể không giống ngày bình thường bao nhiêu.
Ninh Tôn và Chương Tự Chi ôm nhau, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Tư.
Cố Tư lộ rõ bụng bầu, cả người mập hơn một chút, khác hẳn với vẻ ngoài gầy gò khô khan trước đây.
Ninh Tôn đi về phía Cố Tư, nhưng mà còn chưa đi tới bên người Cố Tư, thì Trì Uyên đã bước tới, đem Cố Tư ôm vào trong ngực, “Anh về rồi, hơi muộn.”
Ninh Tôn liếc mắt nhìn anh một cái, rồi cười nói, “Có nhiều việc, nên phải trì hoãn, cũng may là đến kịp.”
Tầm mắt của anh một lần nữa lại nằm trên người Cố Tư, “Em mập hơn một chút rồi.”
Cố Tư giơ tay lên sờ mặt mình, cười thẹn thùng, “Gần đây em ăn rất ngon miệng, nên ăn tương đối nhiều.”
Ninh Tôn gật đầu, “Rất tốt mà, vóc dáng của em hiện tại trông đầy đặn hơn nhiều.”
Chương Tự Chi ở đằng kia cũng không đợi được nữa, thấy Lương Ninh Như cũng từ trong phòng đi ra, vội vàng đi tới nắm tay Lương Ninh Như, “A Tôn cậu còn chưa gặp qua, đây là tiểu Như, bạn gái của tôi.”
Dáng vẻ nôn nóng của anh khiến Ninh Tôn phải bật cười, “Tôi rời đi hai lần, rồi trở lại hai lần, mọi người đều thay đổi rất nhiều.”
Lần đầu tiên trở về Cố Tư đã trở thành người của Trì Uyên, còn đang mang thai bé con.
Lần thứ hai trở về, Chương Tự Chi đã tìm được bạn gái.
Mỗi một lần đều có người giải quyết được vấn đề độc thân của mình.
Chỉ có anh từ đầu đến cuối là vẫn độc thân.
Ninh Tôn vô thức lại đưa mắt nhìn Cố Tư.
Cố Tư đang quay đầu trợn mắt nhìn Trì Uyên, không biết hai người đang nói cái gì, Cố Tư cắn răng, nhưng biểu cảm thà nói là có chút tức giận, còn hơn nói là đang hờn dỗi.
Cô ấy có chỗ nào giống như đang nổi giận với Trì Uyên, dáng vẻ kia của cô giống như là đang làm nũng nhiều hơn.
Ninh Tôn vội vàng thu tầm mắt lại.
Ninh Tôn cùng Lương Ninh Như chào hỏi, “Tôi đã gặp qua cô, lần trước ở hội quán của Chương Tự Chi, cô một chiêu đã chế phục được anh ta.”
Lương Ninh Như không nhịn được bật cười, “Đúng vậy, tôi cũng nhớ anh, chuyện đó mọi người nếu quên được thì nên quên đi, cũng không tốt đẹp gì.”
Ninh Tôn nhướn mày, “Từ chuyện này tôi gần như có thể tưởng tượng được, sau này cô cùng Tự Chi ở cùng nhau anh ta sẽ có vị trí như thế nào nào chứ.”
Sau khi hàn huyên đôi câu, bọn họ cũng bước vào nhà.
Phòng ăn đã dọn sẵn đồ ăn, mấy người bọn họ đã rửa tay sạch sẽ, tất cả cùng ngồi xuống.
Bên cạnh bàn ăn đặt một chiếc bánh kem nhiều tầng, nhiều món ăn khác được bày trên bàn ăn.
Người giúp việc đã đặt sẵn mấy hộp pháo ở ngoài cửa.
Sau đó mọi người bắt đầu ăn tiệc.
Lương Ninh Như có thể nhìn ra được, những người nhà Chương gia thật sự không coi tiệc sinh nhật là chuyện gì to tát.
Chỉ muốn sử dụng nó như một cơ hội để gia đình bè bạn quây quần bên nhau.
Bắt đầu bữa ăn mọi người cùng nhau nâng ly uống cạn, sau đó đều nói chúc mừng cô Cả nhà họ Chương sinh nhật vui vẻ.”
Cô Cả cũng đáp lời, “Thật tốt, mọi người đều vui vẻ đều vui vẻ.”
Trì Uyên nhân cơ hội đặt tay dưới gầm bàn, nắm chặt lấy tay Cố Tư.
Cố Tư hất tay anh hai lần nhưng không được, cô bèn quay đầu nhìn Trì Uyên, mím môi kéo mặt.
Trì Uyên cũng quay lại nhìn cô, vẻ mặt rất dịu dàng, thậm chí trên mặt còn mang theo nét cười nhàn nhạt.
Đối mặt với một Trì Uyên như vậy, Cố Tư cũng không có cách nào nghiêm mặt được.
Cuối cùng, cô thu hồi ánh mắt, không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Ninh Tôn ngồi ở phía đối diện.
Một người có yêu ai đó hay không, ánh mắt của họ có thể cho bạn câu trả lời.
Ninh Tôn nheo mắt, thở ra một hơi, vài giây sau liền nở nụ cười.
Đang ăn cơm, Cô Ba hỏi Ninh Tôn một chút về chuyện ký kết hợp đồng.
Có mấy người của một số công ty quản lý đã tìm tới, cái này để cho Ninh Tôn tự mình quyết định.
Ninh Tôn nói đã quyết định chọn một người, trước mắt hợp đồng đã được gửi đến, hiện tại anh đang xem lại chi tiết trong hợp đồng, chủ yếu là sợ mình bị gài bẫy.
Ninh Tôn nói qua một chút về tình trạng của công ty quản lý kia.
Nội bộ công ty quản lý kia không có quá nhiều ca sĩ, cho nên dựa vào độ hot của Ninh Tôn hiện tại, nếu như qua đó anh sẽ được tận lực nâng đỡ.
Công ty đó đã đặt được khá nhiều thành tựu trong ngành công nghiệp thu âm trong vài năm qua, và họ có một kế hoạch rõ ràng cho các nghệ sĩ của mình.
Ninh Tôn cảm thấy, tương đối mà nói, so với những công ty quản lý chi nhánh ô liu khác thì tốt hơn.
Cô Ba gật đầu, “Tôi biết công ty quản lý này, khá có tiềm lực, với lại cho tới tận bây giờ đều không mù quáng ký kết người, để cho tất cả nghệ sĩ dưới sự quản lý của anh ta đều có được tiềm lực thích hợp, anh trước đây cũng không tệ.”
Nói xong, Cô Ba quay đầu nhìn Trì Uyên, “ A Uyên cảm thấy công ty này như thế nào?”
Trì Uyên ồ một tiếng, “Cũng được, tôi biết một người quản lý ở công ty bọn họ, có cùng ăn cơm mấy lần, cũng nói sơ qua về kế hoạch của công ty anh ấy, là một người rất có chủ kiến, cho nên việc hoạch định công ty của anh ấy sẽ rất rõ ràng.”
Ninh Tôn nhướng mắt nhìn Trì Uyên, nhấp miệng không lên tiếng.
Cố Tư giơ tay, kéo quần áo của Trì Uyên, trừng mắt nhìn anh.
Tên cẩu nam nhân này, anh ta có thể đánh giá công ty của người khác, còn nói biết và ăn cơm cùng với giám đốc của bọn họ.
Không nói Ninh Tôn nghĩ như thế nào, dù sao Cố Tư, cô rõ ràng cũng có chút nghi hoặc.
Trì Uyên cười haha khoát tay sờ sờ đầu Cố Tư.
Động tác dưới mặt bàn người khác không nhìn thấy, nhưng cảnh hai vợ chồng thể hiện tình cảm ở trên bàn, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Chương Tự Chi có chút mất hứng, trực tiếp nắm lấy tay Lương Ninh Như, “Hai người các anh gần giống nhau rồi đó, cứ làm như chỉ mình hai người mới có thể khoe tình cảm vậy, anh nhìn lại mà xem, anh nhìn mà xem..”
Anh nắm lấy tay Lương Ninh Như giơ lên, “Ai không biết.”
Lương Ninh Như bị anh làm cho không nói nên lời, cô mạnh mẽ rút tay về, “Anh có thể dừng lại chút không.”
Ông Chương ở bên cạnh cười ha hả, đồng thời nâng tay với Chương Tự Chi ý nói anh là số một, “Mọi người mau nhìn xem tài đức của nó, thật buồn cười, vất vả lắm mới lừa được con gái người ta, xem đẹp mặt chưa kìa .”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn ông, “Ba có phải là ba ruột của con không, lúc này ba còn phá sân khấu của con như vậy sao?”
Ông Chương vẫn đang cười, nhìn Chương Tự Chi, “Anh nhìn đi, anh nhìn đi, bị tôi nói đúng tim đen, còn muốn tức giận.”
Ông trông nhanh nhẹn hơn so với trước rất nhiều, có thể nhìn ra được, sau khi Chương Tự Chi tìm được bạn gái, trong lòng ông cũng thả lỏng không ít.
Cô Cả nhà họ Chương gật đầu, “Được rồi, ba, ba nói nó, nó tức giận sẽ không ăn cơm đâu”
Chương Tự Chi gân cổ lên, “Làm sao có thể không ăn cơm chứ? Bữa cơm hôm nay ngon như vậy, nói em, em cũng ăn.”
Anh vừa nói như vậy xong những người bên cạnh đã cười haha.
Sau đó bọn họ lại nói một ít chuyện liên quan đến tình hình công ty bốn chị em của nhà họ Chương, thỉnh thoảng chuyển sang chủ đề cho Lương Ninh Như hỏi về công việc của cô ấy.
Tính ra bọn họ không vậy quanh Chương Tự Chi và Lương Ninh Như để nói, điều này làm cho Lương Ninh Như thoải mái hơn rất nhiều.
Lương Ninh Như ăn một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Cố Tư, “”Mang thai rất vất vả đúng không? Vừa rồi thấy cô ngồi ở trên ghế sô pha, một phút mà đổi đến mấy tư thế, có phải bụng quá nặng không?”
Cố Tư gật đầu, “Tôi nói với cô, tôi từ trước tới nay không biết mang thai là một chuyện mệt mỏi như vậy, mỗi đêm đều phải tỉnh dậy xoay người, tôi tìm hiểu trên mạng, sau này sẽ còn mệt mỏi hơn, thật là nghĩ cũng không dám nghĩ tới.”
Lương Ninh Như cũng không biết nhiều lắm, nghe vậy liền nhíu mày, “”Đáng sợ như vậy sao?”
Cố Tư khàn khàn, “Cũng có thể phản ứng của tôi tương đối lớn, tôi thấy có người nói, thời điểm mang thai của họ rất dễ dàng.”
Lương Ninh Như chưa nhắc đến anh ta.
Chương Tự Chi ở bên cạnh nhìn sang, vươn tay bóp lỗ tai Lương Ninh Như, “Đừng sợ, đừng sợ, cô ấy chỉ hù dọa em thôi, chúng ta đừng để ý tới cô ấy.”
Cố Tư trừng mắt, lườm anh ta, “Lão Chương anh thật quá đáng, trước kia anh không nói chuyện với tôi như vậy, trước đây anh đối xử với tôi tốt biết bao.”
Chương Tự Chi giơ tay ôm Lương Ninh Như, “Tôi có bạn gái rồi, sau này tôi chỉ đối xử tốt với bạn gái tôi thôi.”
Nhìn bộ dáng trung thành này, thật là làm cho người ta ngấy đến cả người nổi da gà.
Cố Tư nhìn chằm chằm Chương Tự Chi một hồi, sau đó trực tiếp giơ tay lên, nắm lấy cánh tay của Trì Uyên, “Tôi cũng không cần anh đối tốt với tôi, tôi có chồng rồi.”
Quả nhiên cùng với người ngây thơ tụ hợp lại một chỗ thật là không đỡ nổi mà.
Cố Tư lúc trước cũng không phải như vậy.
Trì Uyên ở bên cạnh cũng không nhịn được cười, anh nhéo mặt Cố Tư một cái, “Em là loại người gì vậy, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.”
Trước đó rõ ràng vẫn còn cùng anh giận dỗi, mà mới đó đã đem anh làm bia đỡ.
Hai vợ chồng già bên cạnh lần lượt ngoảnh mặt đi, “Không thấy đâu, không thấy đâu, người già rồi, đồ ăn cho chó ăn không nổi nữa”.
Lương Ninh Như chưa từng bị trêu ghẹo như vậy, lập tức liền đỏ mặt.
Nửa sau bữa ăn bắt đầu cắt bánh ngọt.
Cô Cả nhà họ Chương đốt nến cầu nguyện, đem nguyện vọng của mình nói ra, “Tôi hy vọng tương lai một năm tới em trai tôi có thể giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự, cùng Tiểu Như thời gian trôi qua bình an.”
Nguyện vọng này thật là, để Lương Ninh Như sau khi nghe xong có chút ngượng ngùng.
Chương Tự Chi ở bên cạnh nói một câu, “Được, chị yên tâm đi.”
Lương Ninh Như túm eo hắm, nhéo một cái, “Anh bớt làm loạn ở chỗ này đi, anh im đi.”
Chương Tự Chi chỉ là buồn bực cười một tiếng.
Cắt bánh ngọt thôi, mỗi người một miếng.
Lương Ninh Như cũng không thích ăn mấy thứ này, vì vậy Chương Tự Chi tự mình chia cho mình hết phần hoa quả trên miếng bánh của mình cho Lương Ninh Như, sau đó ăn hết phần bột bánh còn sót lại của Lương Ninh Như.
Cố Tư ngồi ở đối diện, híp mắt nhìn Chương Tự Chi.
Một lát sau, cười thầm vài tiếng, “Lão Chương sao lại thích làm những chuyện kì cục vậy, làm như cô gái của anh cũng muốn giống anh sao.”
Trì Uyên lại gần, “Có sao? Anh cảm thấy vậy cũng tốt mà, có lẽ đàn ông sau khi rung động thì đều biểu hiện như vậy.”
Cố Tư khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Trì Uyên.
Cô suy nghĩ một chút, hình như là vậy, Trì Uyên gần đây cũng rất ngọt ngào, thỉnh thoảng khiến Cố Tư toàn thân nổi da gà.
Sau khi ăn xong, bên ngoài trời đều đã tối, vài người đi tới phòng khách ngồi xuống.
Đây thực sự là một buổi tụ họp gia đình nhỏ, Lương Ninh Như vốn tưởng rằng nó sẽ dưới hình thức một bữa tiệc tối.
Chương Tự Chi đã mua cho cô ấy vài chiếc váy dạ hội trước đó, nhưng may mắn thay, cô ấy không chọn những chiếc đó.
Bên ngoài người giúp việc đã bắt đầu đốt pháo hoa, chị em bốn người như đứa trẻ cũng chạy ra ngoài xem.
Bên ngoài tiếng đoàng đoàng đoàng vang lên không ngừng, pháo hoa nổ giữa không trung chiếu sáng cả sân.
Ánh sáng lọt vào qua khung cửa sổ, lấp lánh và lấp lánh.
Chương Tự Chi đang ôm Lương Ninh Như bên cạnh, giọng nói hơi trầm xuống, “Ba mẹ em khi nào có thời gian, anh muốn đưa ba anh và chị anh qua đó một chuyến.”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa sổ, “Bọn họ hiện tại không có việc gì, lúc nào cũng có thời gian.”
Chương Tự Chi nói được, sau đó hôn lên mặt Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như lúc này mới không ngại ngùng, ánh mắt của mọi người hầu như đều ở bên ngoài, sẽ không có mấy người để ý tới.
Bên kia có người cắt trái cây, rót trà và nước trái cây đem tới.
Chương Tự Chi đưa cho Lương Ninh Như một ly nước trái cây, tự tay cầm đưa đến bên miệng cô.”
Lương Ninh Như khóe mắt liếc nhìn anh, muốn cười như không cươi, cũng không cự tuyệt, mà trực tiếp uống.
Cố Tư ở bên cạnh rụt cổ lại.
Cô vốn tưởng rằng Lương Ninh Như là một người rất lạnh lùng, nhưng không ngờ sau khi ở cùng một chỗ với Chương Tự Chi, cô cũng bị nhiễm bệnh như thế này.
Trì Uyên ở bên cạnh dùng tay sờ sờ mặt Cố Tư, “Em có thời gian thì nhìn anh nhiều một chút có được không? Em cứ nhìn bạn trai của người khác làm gì?”
Cố Tư nhíu mày, khóe mắt nhìn về phía Trì Uyên. “Người đàn ông này, có phải anh muốn ăn đòn không? Từ lúc ra khỏi cửa đến bây giờ, anh chưa nói được mấy câu em thích nghe.”
Trì Uyên tiến tới, hướng về phía Cố Tư thở ra, “Những lời em thích nghe không phải trên giường anh đều nói sao? Em có chắc muốn anh nói vào lúc này không?”
Ai da, người đàn ông không biết xấu hổ này, quả thật khiến nàng phải thay đổi nhận thức.
Cố Tư đẩy Trì Uyên, “Xí, anh cái này đồ lưu manh.”
Trì Uyên tiếp tục nói, “Anh chỉ lưu manh với em thôi, tối nay trở về anh sẽ làm lưu manh đùa bỡn em.”
Cố Niệm hít sâu một hơi, được, cô cùng không nói, Trì Uyên đồ to mồm này, càng nói càng nói những lời không nên.
Bên này, ông Chương đang cùng bốn người con rể của mình nói chuyện, sau đó ánh mắt liền rơi vào trên người Lương Ninh Như.
Vẻ mặt của ông rất ôn hòa, “Tiểu Như, ba mẹ con có coi trọng điều gì không? Ví dụ như, lần đầu tiên chúng ta tới thăm nhà cần mang thứ gì, cái này ta cũng không rõ, sợ đến lúc đó lễ phép không chu toàn, khiến ba mẹ con không vui.”
Lương Ninh Như biết ý của ông Chương, cô vội vàng ngồi xuống, giọng điệu nghiêm túc, “Bác không cần mang đồ gì đâu, Tự Chi trước đó đi đến nhà con đã mang quà rồi, nhà con bên kia cũng không có liên quan tới phong tục phải mang lễ vật khi đến nhà, chỉ cần người có thể tới là được rồi.”
Ông Chương gật đầu, a một tiếng, “Vậy à, tốt lắm, tốt lắm.”
Ông do dự một chút lại hỏi ba mẹ Lương gia có kiêng kỵ gì không, Lương Ninh Như cười cười, “Không có, ba mẹ ta không có quy củ gì, tính tình rất tốt.”
Ông Chương mơ hồ cảm thấy có thể dạy dỗ Lương Ninh Như như vậy, cha mẹ chắc chắn cũng không phải là người xấu.
Hơn nữa có thể chấp nhận được cái tính chó má của con trai ông, thì tính bao dung của người kia phải rất mạnh.
Cố Tư không thể thức quá khuya vì cô vốn đang mang thai, khi thấy gần đến giờ phải nghỉ ngơi, cô ấy đứng dậy và rời đi cùng Trì Uyên.
Mọi người đều biết Cố Tư đang trong tình trạng đặc biệt nên không ai ép cô ở lại, họ chỉ dặn hai người nhớ phải cẩn thận trên đường về.
Ninh Tôn cũng cùng mọi người đứng lên tiễn hai vợ chồng họ ra về.
Khi tất cả đi đến chỗ đậu xe ở sân trước, Ninh Tôn không kìm lòng được, tiến lên phía trước vài bước, xoa xoa đầu của Cố Tư: “Bé con, nhanh như vậy em đã sắp trở thành mẹ trẻ con rồi, anh vẫn chưa có cách nào tưởng tượng ra hình dáng của em khi ấy!”
Cố Tư đứng yên nhìn anh, không biết tự nhiên nghĩ đến chuyện gì, trong lòng chợt dấy lên một cảm xúc đau lòng.
Cô mím miệng một lúc, đột nhiên vươn tay ôm lấy Ninh Tôn.
Bởi vì em bé trong bụng cô đã lớn, vô tình tạo khoảng cách khá xa trong cái ôm của hai người, tuy nhiên, hành động đó vẫn đủ để khiến Trì Uyên vẫn nhíu mày.
Giọng của Cố Tư bị đè nén xuống rất thấp: “Ninh Tôn, em thực sự rất thích anh, thật sự đó, nên em mong sau này lúc nào anh cũng có thể sống một cuộc đời bình an nhé!”
Ninh Tôn vỗ vỗ lưng cô: “Ừ , đừng lo lắng cho anh!”
Chỉ vậy thôi, sau đó Cố Tư buông anh ra, quay người đi theo Trì Uyên ra xe.
Trì Uyên lúc này mới vẫn kịp quay ra hung hăng trừng mắt với Ninh Tôn một cái.
Ninh Tôn đút hai tay vào túi, đối với cái nhìn của Trì Uyên, sắc mặt không mặn không nhạt.
Đó là cách anh ấy khiến Trì Uyên cảm thấy không thoải mái.
Khi đứng chờ xe riêng đi ra khỏi gara, Cố Tư bỗng thốt ra một tiếng thở dài: “Không biết tại sao em luôn cảm thấy có lỗi với anh ấy.”
“Em đâu có làm gì sai đâu? Cuộc sống của anh ta tốt hơn em nghĩ rất nhiều đó.” Trì Uyên là bên cạnh cô lạnh lùng nói: “Còn có, em vừa rồi ôm anh ta là có ý gì vậy, chồng em đang đứng ngay bên cạnh em đó, em lại đi ôm người đàn ông khác, em chẳng nể mặt anh chút nào cả!”
Lại nói, Cố Tư không muốn ở bên ngoài tranh cãi với anh. Ngay từ lúc đi trên đường, cô đã nghe anh léo nhéo không ngừng về việc cô muốn đến bữa tiệc hôm nay là để gặp Ninh Tôn, nói rằng cô chẳng quan tâm anh chút nào cả.
Người đàn ông này gần đây càng ngày càng thích gây sự, Cố Tư không thèm để ý đến anh nữa.
Cố Tư dựa lưng vào ghế và quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Nhưng cô giữ im lặng, không có nghĩa là Trì Uyên cũng thế, anh vẫn tiếp tục huyên thuyên không ngừng trên suốt chặng đường về nhà.
Anh phàn nàn với Cố Tư, nói rằng Cố Tư ngày càng không đem anh để vào mắt, chẳng coi anh ra gì, còn nói hay là cô không còn yêu anh nữa rồi.
Cố Tư gần như bật cười, cô luôn nghĩ rằng chỉ có con gái mới ăn vạ người yêu kiểu như vậy.
Bây giờ khi nghe Trì Uyên nói, nhân sinh quan của cô gần như sụp đổ, cô suy nghĩ mình có nên nhìn nhận lại về sự dỗi hờn này không.
Cậu chủ nhà họ Trì trước giờ đâu có phải là người đàn ông như vậy?
Không lẽ là do ở với cô lâu quá, nên mới biến chất thành cái bộ dạng như này sao, trí thông minh bị mòn đi vậy hả?
Cố Tư trực tiếp nhắm mắt lại, mắt có thể nhắm nhưng tai không nhắm được, nghe mấy lời Trì Uyên lảm nhảm nãy giờ, tâm trí Cố Tư không thoát khỏi những suy nghĩ linh tinh.
Xe dừng lại ở tầng hầm đỗ xe của nhà họ Trì, Cố Tư trực tiếp mở cửa đi xuống.
Thậm chí, cô còn không ngừng tưởng tượng những ngày thàng về già sau này, cô làm sao có thể sống qua ngày khi mỗi ngày đều phải nghe Trì Uyên lảm nhảm như vậy.
Ôi trời ơi, nghĩ mà xem, thật đau đầu.
Bà cụ Trì và Phương Tố trong nhà chính nhà họ Trì đang xem TV. Trì Chúc thì đang nhìn chằm chằm vào chiếc laptop đặt trên đùi ở trong góc phòng.
Không biết bà nội và Phương Tố đang xem cái gì, mà trông hai người họ có vẻ rất vui vẻ, cười thật to.
Trì Chúc đang chăm chú xử lí công việc trên máy tính chỗ kia thì biểu cảm lại ngược lại, ông khẽ cau mày.
Bức tranh này trông thực sự hài hòa.
Cố Tư bước nhanh đi vượt lên trước Trì Uyên, nhưng dừng lại ở cửa.
Cô nghĩ nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, nhanh tay chút lại một tấm ảnh cảnh ba người đang ngồi ở phòng khách.
Phương Tố nghe thấy tiếng điện thoại, nhanh chóng quay đầu lại, cười nói: “Các con đã trở về rồi đấy hả? Bọn ta còn vừa nói, các con thế nào cũng sẽ trở về, thân mình Tiểu Tư như vậy, nhất định sẽ không ở lại bữa tiệc quá muộn.”
Cố Tư đi tới, ngồi xuống cạnh Phương Tố, lấy một quả táo trong giỏ trái cây bên cạnh, cắn một miếng: “Ở bữa tiệc có rất nhiều người, náo nhiệt, vui lắm ạ. Nhưng con buồn ngủ quá, nếu không con còn muốn ở lại chơi thêm hai ván mạt chược nữa rồi mới muốn ra về cơ.”
Phương Tố cười haha: “Chơi mạt chược á, mẹ cũng thích chơi cái này, đợi hôm nào rảnh rỗi chúng ta sẽ lập bàn chơi mấy ván là được!”
Cố Tư gật đầu trong khi miệng vẫn đang nhai nhai miếng táo: “Con tán thành ý kiến của mẹ ạ, thêm bố và Trì Uyên nữa là vừa đủ chân, mẹ nhỉ?”
Bà nội Trì ở bên cạnh có vẻ hơi bất lực:” Mấy hôm trước, con còn nói mình đang rất chăm chỉ dưỡng thai rồi cả giáo dục tiền sản, hóa ra mấy cái đấy giờ đều thành dạy dỗ mạt chược cả rồi hả?”
Cố Tư không khỏi mỉm cười. Cô đứng dậy, dõng dạc nói: “Trẻ em cần phát triển đạo đức, trí tuệ, thể chất và năng khiếu nghệ thuật. Chơi mạt chược cũng có thể rèn luyện chỉ số IQ mà bà nội.”
Sau đó, Cố Tư quay đầu lại và nói:”Vừa rồi, trên đường về, con đã gặp cô Cổ đấy ạ!” Giọng của Cố Tư không hề quá nhỏ. Cô ấy tin rằng ba Trì đã nghe thấy những gì cô nói, nhưng ông không phản ứng gì cả, ông chỉ chăm chú nhìn vào chiếc máy tính xách tay đặt trên đùi.
Phương Tố ngạc nhiên đáp lại: “Con nhìn thấy Cổ Nhan đi một mình sao?”
Cố Tư lắc đầu, Trì Uyên bên cạnh tiếp lời: “Cô ấy không đi một mình ạ! Bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông đi cùng, hình như là đối tượng hẹn hò của cô ấy. Trông họ rất thân thiết, vừa cười vừa nói với nhau nhìn xứng đôi lắm ạ!”
Phương Tố gật đầu: “Ừ, như vậy thật sự rất tốt rồi!”
Cố Tư nói thêm một vài câu chuyện phiếm, rồi đánh mắt nhìn về phía Trì Chúc.
Kết quả, thật lâu sau Trì Chúc không có phản ứng gì khác, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, giữa hai đầu lông mày hiện lên một dấu thập nho nhỏ.
Phương Tố cũng nhận ra ánh mắt của Cố Tư.
Bà liền hiểu cô nghĩ gì, mỉm cười, đưa tay lên vỗ vỗ vai Cố Tư, đè thấp giọng nói: “Tối hôm trước Cổ Nhan đã gọi điện cho bố con.”
Cố Tư nhướng mày, vội vàng hỏi: “Hai người họ đến bây giờ vẫn còn liên lạc với nhau sao ạ? Mà họ nói gì vậy cơ?”
Phương Tố thở dài: “Cô ấy cũng không nói bất cứ điều gì không nên. Người ta muốn kể chuyện người đàn ông đi cùng mà các con thấy hôm nay đã cầu hôn cô ấy, nười ta muốn hỏi bố con về thân thế người đàn ông kia, xem có nên đồng ý hay không thôi.”
Cố Tư mỉm cười có chút bất lực, cô Cổ vẫn là lòng dạ hẹp hỏi muốn thử lòng bố chồng cô, sao cô không nhìn ra cơ chứ.
Muốn xin ý kiến về việc kết hôn, đúng ra phải gọi điện hỏi bố mẹ của cô ấy, hoặc ít ra cũng là anh chị em. Chứ lí do gì mà lại liên hệ với người có quan hệ không rõ ràng lắm với mình như bố chồng cô để hỏi ý kiến cơ chứ?
Cô Cổ hành động như vậy, nói là không có tâm tư khác gì, Cố Tư mới lấy làm lạ đấy.
Đến Cố Tư cô còn nhìn ra cô Cổ Nhan kia có vấn đề thì chắc chắn người đã rành đời như mẹ chồng cô – Phương Tố cũng hiểu được những suy nghĩ ẩn chứa trong cuộc điện thoại kia của cô Cổ.
Bà nội Trì ở một bên thêm vào: “Việc cô ta lấy chồng mà tự cô ta không biết nên đồng ý hay không sao? Trì Chúc cũng không quen biết người đàn ông đó, sao mà cho ý kiến gì được!”
Bà cụ vẻ mặt chán ghét: “Đã là đến lúc nào rồi, còn rảnh rỗi mà quan tâm những kẻ không liên quan đó? Người phụ nữ kia chính là không biết hài lòng với thực tại, nếu còn giữ cái thói đó, sau này hậu vận cũng chẳng tốt đẹp gì!”
Giọng bà cụ không nhỏ, chính là hướng để cho Trì Chúc nghe rõ.
Cố Tư cong miệng, cố gắng không nở nụ cười tươi rói trên môi.
Trì Uyên giơ tay chọc chọc cằm cô, nói: “Em muốn cười thì cười đi, làm gì phải làm ra điệu bộ cố gắng nhịn cười như vậy chứ?” Cố Tư quay đầu lại đấm nhẹ vào vai anh, có chút ngượng ngùng: “Đây không phải là xấu hổ sao.”
Trì Uyên vừa nói vừa cười: “Ở đây toàn người nhà thì lại ngại ngùng, thế sao lúc nãy, giữa bao người, ôm Ninh Tôn không phải rất tự nhiên sao?”
Bà cụ Trì và Phương Tố đều quay lại nhìn bọn họ, vẻ mặt dò hỏi.
Cố Tư vội xua tay: “Mọi người đừng hiểu lầm con, cuối cùng chỉ là một cái ôm khi tạm biệt thôi. Đó hoàn toàn chỉ là xã giao giữa những người bạn. Bụng con to thế này rồi làm sao có thể có suy nghĩ gì khác chứ.”
Phương Tố gật đầu: “Sao con phải vội vàng giải thích làm gì? Chúng ta không nói gì cả.”
Bà nội Trì nói vọng sang: “Đó là có lỗi nên vội vàng giải thích sao?”
Vẻ mặt Cố Tư co giật: “Tại sao hai người lại thích trêu chọc con như vậy chứ?”
Không lâu sau khi Cố Tư và Trì Uyên rời đi, Ninh Tôn cũng xin tạm biệt ra về.
Bản thân anh vội vàng chạy tới đây ngay sau khi hoàn thành chương trình trực tiếp, lớp trang điểm trên mặt còn chưa tẩy đi, có thể thấy vì đến tham gia buổi tiệc này, đến thời gian thở anh ấy cũng không có.
Ninh Tôn vẻ mặt cũng mệt mỏi, anh ấy nói muốn sớm trở về nghỉ ngơi.
Cô Ba Chương biết rất rõ lịch trình kín mít của Ninh Tôn.
Chắc hôm nay anh ấy rất bận, có thể vội vàng chạy qua đã là rất tốt rồi nên cũng không giữ anh lại, chỉ nói với anh rằng sau này nếu có chuyện gì thì anh cứ đến tìm cô ấy.
Cô Ba Chương có thể coi là một cố vấn đã đẩy anh vào làng giải trí, vì vậy cô luôn có ý thức trách nhiệm với anh.
Ninh Tôn chào hỏi mọi người rồi rời đi.
Ninh Tôn ra về chưa được bao lâu, Chương Tự Chi và Lương Ninh Như cũng đứng dậy và nói rằng họ cũng sẽ đi ngay bây giờ.
Ba Chương cùng bốn chị gái của Chương Tự Chi có vẻ sửng sốt, họ còn đang muốn hai người tranh thủ ở lại chơi thêm một lúc nữa.
Mọi người trong nhà họ Chương, ban đầu còn muốn tâm sự tìm hiều vể Lương Ninh Như một chút.
Kết quả, Chương Tự Chi xua tay, đưa ra lý do ngày mai Lương Ninh Như phải đi làm, nếu nghỉ ngơi quá muộn thì tinh thần ngày mai sẽ không được tốt, không làm việc được.
Lương Ninh Như cũng không muốn phản đối ý kiến của Chương Tự Chi nên chỉ đứng sau anh vui vẻ cười cười.
Thật ra việc đi làm của cô cũng không thành vấn đề, cô ấy cũng là một cô chủ dù quản lí một phòng tập nhỏ thôi thì việc đi muộn hay nghỉ nửa ngày cũng không chẳng có gì to tát.
Nhưng Chương Tự Chi đã sử dụng điều này như một cái cớ thì cô cũng không muốn phá hỏng kế hoạch của anh.
Thật ra cô cũng không biết tại sao Chương Tự Chi đến đúng giờ mới thong thả dẫn cô đến tiệc sinh nhật của gia đình, vậy nên đương nhiên, họ phải đợi đến khi hết người mới có thể ra về, đó cũng là sự lễ phép mà hậu bối nên có.
Nhưng Chương Tự Chi dường như không thể ngồi yên.
Lương Ninh Như chỉ có thể để mặc kệ anh ấy.
Sau khi gia đình họ Chương biết chuyện ngày mai Lương Ninh Như phải đi làm, họ cũng không có lí do gì để giữ cô lại nữa.
Tuy nhiên, khi hai người rời đi, gia đình của Chương Tự Chi vẫn dặn dò Lương Ninh Như nếu cô có thời gian thì có thể ghé nhà chơi.
Họ cũng không quên nói cô cứ coi đây như nhà của mình, có thể đến bất cứ lúc nào.
Lương Ninh Như ngại ngùng đỏ mặt, không ngừng nói lời cảm ơn.
Chương Tự Chi choàng tay qua vai cô: “Không sao đâu, sau này con sẽ thường xuyên đưa cô ấy trở về nhà mình.”
Chào hỏi như vậy cũng coi như xong , anh liền mang theo Lương Ninh Như rời đi.
Chương Tự Chi không uống rượu nên tự mình lái xe chở Lương Ninh Như rời khỏi ngôi nhà tổ nhà họ Chương.
Chỉ là, phương hướng anh lái xe trở về không phải muốn đến nhà của Lương Ninh Như, mà là hướng đi thành phố.
Lương Ninh Như nhìn bề ngoài có chút kinh ngạc, “Muộn như vậy rồi anh còn chở em đi đâu đó? Chưa không muốn về nhà sao?”
Chương Tự Chi giơ tay khẽ nhéo cằm Lương Ninh Như: “Chúng ta đang trở về nhà mà!”
Lương Ninh Như hơi cau mày, lại quay lại săm soi nhìn Chương Tự Chi, trong lòng cô đã mơ hồ có câu trả lời.
Vậy là câu hỏi cô sắp nói ra miệng lại bị nuốt xuống.
Hai người ngồi trên xe không bao lâu, cuối cùng Chương Tự Chi rẽ vào một khu chung cư cao cấp và đi xuống tầng hầm gửi xe của căn chung cư.
Lương Ninh Như đợi Chương Tự Chi xuống xe rồi mới hỏi: “Đây có phải là nơi ở mới của em mà anh đã sắp xếp đúng không?”
Chương Tự Chi đi tới bên cạnh cô, nắm lấy tay Lương Ninh Như: “Đúng vậy, ngay sáng nay, anh đã cho người đến dọn dẹp nơi này, đến tối là đã sạch sẽ để có thể dọn vào.”
Lương Ninh Như cũng không hề từ chối ý tốt của Chương Tự Chi.
Hai người đi thang máy trực tiếp từ bãi đậu xe.
Đến cửa căn hộ, Chương Tự Chi nói với Lương Ninh Như mã khóa cửa ra vào, sau đó anh mở cửa, với tay ôm vai Lương Ninh Như bước vào nhà.
Chưa cần vào sâu bên trong, chỉ cần đứng ở cửa, cô đã thấy ngôi nhà được bày trí rất đẹp và hợp lí, tổng cộng có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Nhìn qua một chút, Lương Ninh Như đã phát hiện ra căn hộ đã được sắp xếp chu toàn, có thể dọ vào ở ngay bây giờ cũng được.
Chương Tự Chi ôm Lương Ninh Như từ phía sau, từng chút một đi vào phòng khách. Anh đặt cằm lên vai Lương Ninh Như: “Nếu em không thích nơi này, anh có thể tìm cho em một chỗ ở khác ưng ý hơn, nhưng có lẽ phải mất một thời gian nữa để anh cho người tìm.”
“Không cần phải như vậy đâu, em rất thích căn hộ này, mọi thứ đều rất vừa vặn. Nó thực sự tốt hơn căn nhà cũ của em nhiều lần đó.” Đúng là nơi này đẹp hơn nhà cũ của cô không chỉ một chút, diện tích của nó rộng rãi hơn, căn hộ cũng thoáng đãng và có nhiều ánh sáng.
Chương Tự Chi ôm cô ấy thật chặt trong vòng tay của mình: “Anh chỉ sợ anh chọn em không ưng ý, nhưng đây cũng chỉ là một căn họ để em ở tạm trong thời gian này thôi. Trong tương lai, chúng ta sẽ cùng chuyển đến ngôi nhà khác thoải mái hơn như thế này!”
Người giàu đúng là có suy nghĩ khác biệt của người giàu, chuyện chuyển nhà, mua nhà đối với họ có khi còn dễ dàng hơn ăn một viên kẹo.
Lương Ninh Như bất chợt lại nghĩ đến một cô bạn đồng hương với mình, trước khi cưới, vì chuyện tiền nong nhà cửa mà náo loạn đến gà bay chó sủa, suýt nữa còn hủy bỏ cả hôn lễ.
Đối với những người bình thường, mua nhà thực sự là một việc trọng đại của cả gia đình, không chỉ một người, mà tất cả các thành viên trong gia đinh đều phải suy tính kỹ lưỡng.
Nhưng vấn đề này đến miệng Chương Tự Chi, lại như thể anh chỉ đang nói một chuyện nhỏ không đáng để mắt tới vậy.
Chương Tự Chi đưa Lương Ninh Như vào phòng ngủ, xem xét bày trí.
Phòng rất sạch sẽ, ga trải giường đã được thay mới.
Ngay cả thùng rác cũng được đóng túi ni lông cẩn thận và đặt cạnh giường.
Người dọn dẹp còn cẩn thận cắm một bình hoa đặt ở cạnh cửa sổ của phòng ngủ.
Ngôi nhà này trước khi cô đến thực sự đã được sắp xếp rất tỉ mỉ, chu đáo.
Chương Tự Chi nói với Lương Ninh Như: “Đêm nay, em ngủ ở phòng này nhé, anh sẽ ngủ ở phòng của khách bên cạnh.”
Lương Ninh Như cười đến hai mắt cong lại như trăng lưỡi liềm: “Dạ vâng, em nhớ rồi!”
Người đàn ông này có một trí nhớ khá tốt, sau lần đó, anh ấy không dám quá phận với cô nửa phân nữa.
Lương Ninh Như đi tới mở tủ quần áo, quần áo đã được xếp sẵn rất ngăn nắp.
Cô kiểm tra một chút, tất cả đều là đồ mới mua, bao gồm cả đồ ngủ.
Cô phải ngầm thừa nhận rằng sự chuẩn bị của Chương Tự Chi thực sự rất chu đáo.
Chương Tự Chi quay người đi kiểm tra phòng ngủ thứ hai, Lương Ninh Như đóng cửa và thay đồ ngủ trước.
Vừa rồi chính mình lúc nào cũng phải ngồi thật đoan chính, nghiêm trang trong nhà họ Chương, cô thật sự là rất mệt mỏi.
Cô luôn không kiềm chế được sự căng thẳng của bản thân.
Lương Ninh Như đi ra ngoài sau khi thay đồ, và Chương Tự Chi cũng đồng thờ đi ra từ phòng ngủ thứ hai.
Cả hai người nhìn nhau và mỉm cười.
Lương Ninh Như không biết trong lòng cảm thấy như nào, lại nghĩ vẩn vơ thật giống như mình đã có một gia đình nhỏ cho riêng mình.
Chương Tự Chi đi tới, vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, óng ả của cô, sau đó đi vào tủ lạnh kiểm tra.
Tủ lạnh vốn đã đầy rau quả, trên vách ngăn giữ đồ tươi còn có đồ ăn vặt, phải nói người mà anh ta cử đến dọn dẹp nhà cửa xử lý chi tiết rất tốt.
Sau đó, Chương Tự Chi quay lại phòng khách và bật TV.
Lúc ngồi ở trên sô pha, anh giơ tay vẫy vẫy Lương Ninh Như, Lương Ninh Như nhanh chóng đi tới, trực tiếp tự nhiên rúc người vào trong vòng tay rộng lớn của anh. Chương Tự Chi nghĩ nghĩ một hồi, sau đó cất lời: “Ngày mai em nghỉ ngơi thật tốt, ngày kia anh sẽ dẫn ba anh và chị ba đến nhà thăm em tiện thể xem nhà luôn được không?”
Lương Ninh suy nghĩ một hồi xong liền gật đầu: “Như vậy cũng được, chỉ là đường xá có hơi xa xôi một chút, để ba anh ngồi xe lâu như vậy có hơ chịu khổ không ạ?”
Chương Tự Chi thở dài: “Vì hạnh phúc của con trai, ba anh vui mừng còn chẳng hết sao có thể thấy khổ.”
Lương Ninh Như cười cười, trực tiếp nằm xuống ghế sô pha, ôm lấy chân của Chương Tự Chi: “Mà này, hôm nay anh Ninh Tôn đó, anh ấy thích cô Cố phải không? “
Chương Tự Chi nhướng mày: “Em có thể nhìn ra sao?”
Lương Ninh cười sặc sụa: “Cái này nhìn một chút là ra mà.. Ánh mắt anh ấy nhìn Cố Tư không đúng. Từ đầu đến cuối. “
Không chỉ ánh mắt anh ta nhìn Cố Tư, mà cả ánh mắt Ninh Tôn cũng như Trì Uyên nhìn nhau chính là những tia lửa nổ ra.
Lương Ninh Như có thể phân biệt được ánh mắt như vậy của anh ta, đó là ánh mắt thù địch.
Lương Ninh Như một lúc sau mới nói: “Nhưng bây giờ Ninh Tôn đã gia nhập làng giải trí, trong tương lai anh ta chắc chắn sẽ gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp. Anh ta và Cố Tư không phải cùng một loại người, rời xa nhau cũng không có gì quá đáng tiếc. Không biết chừng sau này anh ấy sẽ gặp người khác tương đầu ý hợp với anh ấy hơn!”
Bình luận facebook