Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 741: Như vậy cũng rất tốt
Ninh Tôn phải rời đi trong thời gian chuẩn bị hôn lễ của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như, hình như là quay về để ký hợp đồng.
Hợp đồng có hiệu lực, bên kia nhanh chóng bắt đầu sắp xếp lịch trình cho Ninh Tôn.
Nhân lúc độ nóng của chương trình tuyển chọn vẫn còn chưa mất đi, Ninh Tôn phải rèn sắt khi còn nóng, bắt đầu công việc.
Trước khi đi bọn họ lại tụ tập một lần.
Cố Tư và Trì Uyên tới hơi muộn một chút, lúc hai người đi vào phòng còn nắm tay nhau, nhìn có vẻ rất ngọt ngào thân mật.
Ninh Tôn dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Trì Uyên và Cố Tư chăm chú, mỉm cười một chút rồi chẳng nói gì thêm.
Cố Tư dừng lại một lúc, liền nhìn tới Ninh Tôn, hỏi anh công việc bên đó sắp xếp như thế nào.
Ninh Tôn nói công ty đối phương đã sắp xếp lịch làm việc trước cho anh rồi, hơn nữa đã gửi lịch làm việc tới di động của anh, bởi vậy có thể thấy được thành ý của đối phương còn vô cùng cao.
Ninh Tôn nhìn qua lịch làm việc một chút, cũng không xem như là quá chặt chẽ.
Nhưng cũng không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, cũng coi như là tương đối hợp lý.
Trì Uyên ở bên cạnh mở miệng: “Công ty bọn họ đối với nghề nghiệp của nghệ sĩ lập ra kế hoạch cũng rất rõ ràng. Tình huống bình thường, mỗi một nghệ sĩ đều có hướng phát triển phù hợp với bản thân mình, sẽ không làm ẩu, cũng sẽ không vì giành lấy sự chú ý mà đưa ra mấy tin tức lung tung.”
Như vậy Cố Tư yên tâm rồi, cô ở bên cạnh gật gật đầu: “Chờ anh nổi tiếng rồi, giới thiệu cho em mấy người đẹp trai trẻ tuổi trong giới nhé.”
Trì Uyên ở bên cạnh nhướng mày, quay đầu nhìn cô: “Trong bụng em còn có em bé đó, em nên lo lắng chuyện này trước đi.”
Cố Tư đỡ lấy bụng, bật cười haha.
Chương Tự Chi ở bên cạnh quay đầu nhìn Lương Ninh Như: “Anh có được xem là đẹp trai trẻ tuổi không?”
Lương Ninh Như vẻ mặt ghét bỏ: “Anh đã không còn trẻ tuổi nữa đâu.”
Lập tức Chương Tự Chi nhớ đến trước đây Lương Ninh Như nói anh là thịt già khô, không có khẩu vị.
Vì thế anh thì thầm vào tai Lương Ninh Như: “Trước đây em bảo anh là thịt khô, nhưng bây giờ em ăn lại rất ngon miệng đấy.”
Mặt Lương Ninh Như liền đỏ lên, lại nghĩ đến mấy hình ảnh không thích hợp.
Cô không dám ở trên bàn ăn ồn ào tính sổ với Chương Tự Chi, chỉ có thể lén lút nhéo nhéo thắt lưng của anh.
Chương Tự Chi cũng chẳng sợ, còn cười haha, liền dựa sát vào cô một chút: “Nếu không, tối nay lại nếm thử chút đi.”
Lương Ninh Như thật sự là không khống chế được, mặt đỏ lên, tay lại càng dùng sức, đồng thời quay lại nhìn anh: “Anh im miệng cho em.”
Chương Tự Chi buồn cười, cũng chẳng quan tâm tới xung quanh, tiến tới hôn cô một cái.
Cố Tư vội vàng lấy một tay che mắt, một tay vuốt ve bụng mình: “Không được nhìn đâu con yêu, chúng ta không nhìn. Chú không biết xấu hổ, chúng ta phải che mắt thôi.”
Vốn mặt Lương Ninh Như chỉ hơi phấn hồng, bây giờ cả mặt đều đỏ thẫm.
Chương Tự Chi một chút cũng chẳng cảm thấy ngượng ngùng, dựa lưng vào ghế ngồi, lại bày ra cái đức hạnh vô lại: “Sao vậy? Chịu không nổi hả? Chịu không nổi thì hôn chồng của cô đi.”
Tầm mắt của anh liền rơi lên người Ninh Tôn: “Sao cậu không che mắt lại? Rõ ràng cậu nên che mắt, nhìn cảnh này nhiều sẽ làm đau lòng đó.”
Ninh Tôn rót một lý trà, nhấp một ngụm: “Cậu còn biết tôi đau lòng, vẫn chê tôi thương tâm chưa đủ hả?”
Ninh Tôn vừa nói ra câu này, bầu không khí liền có hơi kì lạ.
Anh bưng chén nhấp một ngụm, sau đó mới phản ứng, lập tức dừng lại.
Lời nói vừa rồi thật sự không phải là cố ý, đơn giản chỉ là một câu trêu chọc thôi, cũng không có ý ám chỉ bất cứ điều gì.
Chương Tự Chi bật cười haha: “Cậu xem, gần đây tôi thật sự quá bận rộn, mới không thể chiêu đãi cậu tốt được, cậu còn tính toán với tôi nữa. Vậy chờ lúc tôi tổ chức hôn lễ, cậu trở về, tôi một lần trả hết nợ cho cậu nhé, thế nào?”
Anh chuyển hướng câu chuyện như vậy, Lương Ninh Như cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, lần này là chúng tôi không tiếp đón đầy đủ, lần sau anh tới đây, chúng ta lại cùng nhau tụ họp đi.”
Ninh Tôn không giải thích, trực tiếp ừ một tiếng.
Trì Uyên ở bên cạnh Cố Tư, dựa lưng vào ghế, khóe môi nở nụ cười nhợt nhạt.
Đợi thêm một lúc, món ăn đã đến, rượu cũng được mang lên. Lần trước Chương Tự Chi không uống cùng bọn họ được, lần này thật sự là có thể thoải mái rồi.
Anh tự mình phạt ba ly, vì chuyện không vui lần trước.
Sau đó Chương Tự Chi lại kính Ninh Tôn, tiếp tục lời nói vừa rồi, ý là tiếp đón Ninh Tôn không chu toàn.
Ninh Tôn cùng anh uống một ly.
Cuối cùng Chương Tự Chi nâng ly với Trì Uyên: “Tôi và Tiểu Như sẽ cố gắng. Sau khi con trai anh ra đời, sẽ có một đứa con gái. A Uyên, đến lúc đó chúng ra đính ước cho hai đứa nó đi.”
Cố Tư ở bên cạnh khuôn mặt co rút: “Thôi đừng, đừng làm phiền tới hạnh phúc của mấy đứa nhỏ. Mấy thứ như tình cảm không thể nào nói chính xác được. Cũng không nên để chúng ta quyết định, lỡ may sau này hai đứa nhìn không vừa mắt nhau, sẽ oán trách chúng ta đấy.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư: “Sao anh cảm thấy mấy lời nói này của em lại là nói cho anh nghe vậy?”
Cố Tư vỗ vỗ vai anh: “Vậy anh thật là thông minh, em đúng là đang nói cho anh nghe đấy.”
Chương Tự Chi lập tức đổi sang một khuôn mặt tươi cười, lấy lòng Lương Ninh Như: “Em yêu, đừng tức giận, chúng ta hòa thuận, đừng để người ta chia rẽ.”
Cố Tư ngồi ở bên cạnh, lập tức bật cười: “Rõ ràng là tự anh hoảng sợ, sao lại nói là bị chúng tôi chia rẽ chứ?”
Nhìn mà xem, thời điểm quan trọng còn phải là vợ chồng cùng lên sân khấu nữa.
Trì Uyên kéo tay của Cố Tư tới, đặt ở trong lòng bàn tay mình vuốt ve, biểu cảm trên khuôn mặt hơi lộ ra vẻ đắc ý.
Ở đây bốn người, hai cặp vợ chồng, trêu chọc nhau có hơi rối loạn, cũng không biết rốt cuộc là ai với ai cùng một đội nữa.
Ninh Tôn ngồi ở xa xa, nhìn bốn người bọn họ, ánh mắt chậm rãi hiện lên sự dịu dàng.
Cứ như thế này đi, như vậy rất tốt.
Hợp đồng có hiệu lực, bên kia nhanh chóng bắt đầu sắp xếp lịch trình cho Ninh Tôn.
Nhân lúc độ nóng của chương trình tuyển chọn vẫn còn chưa mất đi, Ninh Tôn phải rèn sắt khi còn nóng, bắt đầu công việc.
Trước khi đi bọn họ lại tụ tập một lần.
Cố Tư và Trì Uyên tới hơi muộn một chút, lúc hai người đi vào phòng còn nắm tay nhau, nhìn có vẻ rất ngọt ngào thân mật.
Ninh Tôn dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Trì Uyên và Cố Tư chăm chú, mỉm cười một chút rồi chẳng nói gì thêm.
Cố Tư dừng lại một lúc, liền nhìn tới Ninh Tôn, hỏi anh công việc bên đó sắp xếp như thế nào.
Ninh Tôn nói công ty đối phương đã sắp xếp lịch làm việc trước cho anh rồi, hơn nữa đã gửi lịch làm việc tới di động của anh, bởi vậy có thể thấy được thành ý của đối phương còn vô cùng cao.
Ninh Tôn nhìn qua lịch làm việc một chút, cũng không xem như là quá chặt chẽ.
Nhưng cũng không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, cũng coi như là tương đối hợp lý.
Trì Uyên ở bên cạnh mở miệng: “Công ty bọn họ đối với nghề nghiệp của nghệ sĩ lập ra kế hoạch cũng rất rõ ràng. Tình huống bình thường, mỗi một nghệ sĩ đều có hướng phát triển phù hợp với bản thân mình, sẽ không làm ẩu, cũng sẽ không vì giành lấy sự chú ý mà đưa ra mấy tin tức lung tung.”
Như vậy Cố Tư yên tâm rồi, cô ở bên cạnh gật gật đầu: “Chờ anh nổi tiếng rồi, giới thiệu cho em mấy người đẹp trai trẻ tuổi trong giới nhé.”
Trì Uyên ở bên cạnh nhướng mày, quay đầu nhìn cô: “Trong bụng em còn có em bé đó, em nên lo lắng chuyện này trước đi.”
Cố Tư đỡ lấy bụng, bật cười haha.
Chương Tự Chi ở bên cạnh quay đầu nhìn Lương Ninh Như: “Anh có được xem là đẹp trai trẻ tuổi không?”
Lương Ninh Như vẻ mặt ghét bỏ: “Anh đã không còn trẻ tuổi nữa đâu.”
Lập tức Chương Tự Chi nhớ đến trước đây Lương Ninh Như nói anh là thịt già khô, không có khẩu vị.
Vì thế anh thì thầm vào tai Lương Ninh Như: “Trước đây em bảo anh là thịt khô, nhưng bây giờ em ăn lại rất ngon miệng đấy.”
Mặt Lương Ninh Như liền đỏ lên, lại nghĩ đến mấy hình ảnh không thích hợp.
Cô không dám ở trên bàn ăn ồn ào tính sổ với Chương Tự Chi, chỉ có thể lén lút nhéo nhéo thắt lưng của anh.
Chương Tự Chi cũng chẳng sợ, còn cười haha, liền dựa sát vào cô một chút: “Nếu không, tối nay lại nếm thử chút đi.”
Lương Ninh Như thật sự là không khống chế được, mặt đỏ lên, tay lại càng dùng sức, đồng thời quay lại nhìn anh: “Anh im miệng cho em.”
Chương Tự Chi buồn cười, cũng chẳng quan tâm tới xung quanh, tiến tới hôn cô một cái.
Cố Tư vội vàng lấy một tay che mắt, một tay vuốt ve bụng mình: “Không được nhìn đâu con yêu, chúng ta không nhìn. Chú không biết xấu hổ, chúng ta phải che mắt thôi.”
Vốn mặt Lương Ninh Như chỉ hơi phấn hồng, bây giờ cả mặt đều đỏ thẫm.
Chương Tự Chi một chút cũng chẳng cảm thấy ngượng ngùng, dựa lưng vào ghế ngồi, lại bày ra cái đức hạnh vô lại: “Sao vậy? Chịu không nổi hả? Chịu không nổi thì hôn chồng của cô đi.”
Tầm mắt của anh liền rơi lên người Ninh Tôn: “Sao cậu không che mắt lại? Rõ ràng cậu nên che mắt, nhìn cảnh này nhiều sẽ làm đau lòng đó.”
Ninh Tôn rót một lý trà, nhấp một ngụm: “Cậu còn biết tôi đau lòng, vẫn chê tôi thương tâm chưa đủ hả?”
Ninh Tôn vừa nói ra câu này, bầu không khí liền có hơi kì lạ.
Anh bưng chén nhấp một ngụm, sau đó mới phản ứng, lập tức dừng lại.
Lời nói vừa rồi thật sự không phải là cố ý, đơn giản chỉ là một câu trêu chọc thôi, cũng không có ý ám chỉ bất cứ điều gì.
Chương Tự Chi bật cười haha: “Cậu xem, gần đây tôi thật sự quá bận rộn, mới không thể chiêu đãi cậu tốt được, cậu còn tính toán với tôi nữa. Vậy chờ lúc tôi tổ chức hôn lễ, cậu trở về, tôi một lần trả hết nợ cho cậu nhé, thế nào?”
Anh chuyển hướng câu chuyện như vậy, Lương Ninh Như cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, lần này là chúng tôi không tiếp đón đầy đủ, lần sau anh tới đây, chúng ta lại cùng nhau tụ họp đi.”
Ninh Tôn không giải thích, trực tiếp ừ một tiếng.
Trì Uyên ở bên cạnh Cố Tư, dựa lưng vào ghế, khóe môi nở nụ cười nhợt nhạt.
Đợi thêm một lúc, món ăn đã đến, rượu cũng được mang lên. Lần trước Chương Tự Chi không uống cùng bọn họ được, lần này thật sự là có thể thoải mái rồi.
Anh tự mình phạt ba ly, vì chuyện không vui lần trước.
Sau đó Chương Tự Chi lại kính Ninh Tôn, tiếp tục lời nói vừa rồi, ý là tiếp đón Ninh Tôn không chu toàn.
Ninh Tôn cùng anh uống một ly.
Cuối cùng Chương Tự Chi nâng ly với Trì Uyên: “Tôi và Tiểu Như sẽ cố gắng. Sau khi con trai anh ra đời, sẽ có một đứa con gái. A Uyên, đến lúc đó chúng ra đính ước cho hai đứa nó đi.”
Cố Tư ở bên cạnh khuôn mặt co rút: “Thôi đừng, đừng làm phiền tới hạnh phúc của mấy đứa nhỏ. Mấy thứ như tình cảm không thể nào nói chính xác được. Cũng không nên để chúng ta quyết định, lỡ may sau này hai đứa nhìn không vừa mắt nhau, sẽ oán trách chúng ta đấy.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư: “Sao anh cảm thấy mấy lời nói này của em lại là nói cho anh nghe vậy?”
Cố Tư vỗ vỗ vai anh: “Vậy anh thật là thông minh, em đúng là đang nói cho anh nghe đấy.”
Chương Tự Chi lập tức đổi sang một khuôn mặt tươi cười, lấy lòng Lương Ninh Như: “Em yêu, đừng tức giận, chúng ta hòa thuận, đừng để người ta chia rẽ.”
Cố Tư ngồi ở bên cạnh, lập tức bật cười: “Rõ ràng là tự anh hoảng sợ, sao lại nói là bị chúng tôi chia rẽ chứ?”
Nhìn mà xem, thời điểm quan trọng còn phải là vợ chồng cùng lên sân khấu nữa.
Trì Uyên kéo tay của Cố Tư tới, đặt ở trong lòng bàn tay mình vuốt ve, biểu cảm trên khuôn mặt hơi lộ ra vẻ đắc ý.
Ở đây bốn người, hai cặp vợ chồng, trêu chọc nhau có hơi rối loạn, cũng không biết rốt cuộc là ai với ai cùng một đội nữa.
Ninh Tôn ngồi ở xa xa, nhìn bốn người bọn họ, ánh mắt chậm rãi hiện lên sự dịu dàng.
Cứ như thế này đi, như vậy rất tốt.
Bình luận facebook