Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 761
Cố Tư đẩy Trì Uyên mấy cái, nhưng không đẩy ra được.
Cuối cùng Trì Uyên nghiêng người, đè cô ở dưới, hôn rất mạnh bạo.
Cố Tư vùng vẫy mấy lần cũng thôi không chống cự lại nữa, giơ tay ôm lấy cổ Trì Uyên.
Hai người hôn nhau tới mức khó có thể tách rời, cuối cùng vẫn là Trì Uyên chủ động dừng lại.
Anh vùi đầu vào cổ Cố Tư, hơi thở không ổn định: “Anh lại phải chờ hơn một tháng nữa có phải không?”
Cố Tư chớp mắt nhìn chằm chằm trần nhà: “Hơn một tháng nữa, anh thích làm gì cũng được.”
Trì Uyên cười cười: “Em lại cho anh một miếng bánh to, tới lúc đó lại vừa khóc vừa ầm ĩ không đồng ý với anh, anh cũng không có cách nào với em.”
Cố Tư cũng bật cười, cô không phải chưa từng làm ra loại chuyện này.
Những lúc có chuyện cần Trì Uyên giúp đỡ, thuận miệng liền đồng ý với anh một số việc ở trên giường, kết quả chờ đến khi Trì Uyên muốn thực hiện, cô lại làm loạn, hoặc là tới lúc đó vừa khóc vừa ầm ĩ xin buông tha.
Cố Tư giơ tay vuốt tóc Trì Uyên: “Lần này không lừa anh đâu, nếu không thì em viết cho anh một tờ cam kết nha?”
Trì Uyên lại cho là thật, lập tức lật người từ trên người cô, xuống giường đi mấy bước về phía trước phòng ngủ của hai người, cầm giấy và bút trở về, bảo Cố Tư viết cam kết ngay tại đây cho anh.
Lần này Cố Tư thật sự không định chơi xấu anh. Cô ngồi dậy trải giấy phẳng phiu ra, viết theo trình tự bản cam kết bình thường.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.13
Cố Tư lấy ra một cái gối ở bên cạnh, đập Trì Uyên: “Anh cái đồ lưu manh này, anh im miệng cho em.”
Hai người ở đây ồn ào một lúc, Cố Tư khoát khoát tay: “Em muốn đi ngủ, có chút buồn ngủ rồi.”
Trì Uyên đứng dậy xuống giường, kéo rèm cửa, sau đó đóng cửa sổ lại.
Cố Tư tưởng là anh muốn ra ngoài, kết quả anh lại không đi, Trì Uyên đi tới nằm ở trên giường: “Anh cũng buồn ngủ rồi, anh cũng muốn ngủ.”
Cố Tư cười cười, nghiêng người chui vào lồng ngực của anh.
Trong phòng mờ tối, hai người nằm một lúc, cũng đã thiếp đi.
Mấy ngày nay Trì Uyên ở trong bệnh viện, trông coi đứa nhỏ, ở bên cạnh không dám ngủ, qua một lúc liền muốn đứng dậy nhìn một chút.
Bây giờ thật không dễ dàng mới được ở bên cạnh Cố Tư, anh cũng yên bình ngủ được một giấc.
Kết quả mới ngủ chưa được bao lâu, điện thoại anh đang để ở tử đầu giường liền reo lên.
Trì Uyên vội vàng cầm lấy điện thoại, anh sợ đánh thức Cố Tư, nhìn cũng không nhìn liền nghe máy.
Ở bên kia là giọng nói của Tùy Mị, có chút trầm thấp: “Trì Uyên, có thể giúp em một việc được không?”
Trì Uyên ừ một tiếng: “Sao vậy? Cô xảy ra chuyện gì sao?”
Tùy Mị hít sâu một hơi: “Ông nội em mất rồi. Bây giờ ba em lại đang nằm viện, ba em ở đây, em không thể ra ngoài được. Bây giờ em đang giúp ông ấy làm thủ tục. Ông nội em ở đó, em không thể nào thu xếp được. Chú hai có thể vẫn đang còn tức giận ông em, cũng không thèm quan tâm nữa rồi.”
Tùy Mị dừng lại một chút, nói tiếp: “Trì Uyên? Anh có thể giúp em một chút được không? Không cần làm cái gì quá phiền phức, chỉ cần trực tiếp đưa ông em đến nhà tang lễ hỏa táng, tro cốt mang về là được rồi, có thể giúp em được không?”
Cố Tư ở bên cạnh cũng đã mở mắt, hai người cách nhau rất gần, mấy lời nói của Tùy Mị cô đều nghe được cả.
Trì Uyên nói một tiếng được, sau đó lại hỏi hiện tại ông cụ Tùy đang ở nơi nào.
Tùy Mị thở dài: “Vẫn còn đang ở trong bệnh viện, ở đó ông có rất nhiều thủ tục em còn chưa giải quyết, gọi điện thoại cho chú hai, ông ấy nói thẳng là mặc kệ. Ba em ở đây còn chưa biết chuyện của ông nội. Em không dám nói cho ông ấy biết, cho nên không tìm được lý do rời khỏi đây. Em thật sự là đã không còn cách nào khác.”
Trì Uyên bảo cô không cần vội, nói mình bây giờ sẽ tới đó.
Sau khi cúp điện thoại, anh đứng dậy mặc quần áo.
Cố Tư cũng ngồi dậy theo anh: “Anh đừng nôn nóng, từ từ thôi.”
“Anh không nôn nóng, lại cũng chẳng phải chuyện của gia đình chúng ta, chỉ là tới đó giúp đỡ thôi.”
Giọng điệu Trì Uyên vô cùng bình thản: “Trước đây, ông già kia đối xử với em như vậy, nói thật lòng, nếu không phải thấy Tùy Mị không có ai giúp đỡ, anh thật sự là chẳng muốn nhặt xác giúp ông ta.”
Cố Tư lại chẳng để ý nhiều như vậy: “Người cũng đã chết rồi, chỉ là mang ông ta đưa vào đống lửa thôi mà.”
Trì Uyên bật cười, quay đầu đi tới vuốt ve khuôn mặt Cố Tư: “Em nghĩ thật thoáng đấy.”
Cố Tư lại tìm một tư thế thoải mái nằm xuống một lần nữa: “Bây giờ em thật sự chẳng có gì để mà tính toán. Những khi nghĩ về mấy người nhà họ Tùy, cũng không biết bọn họ rốt cuộc là muốn tranh gianh giành cái gì nữa. Đã lớn tuổi như vậy rồi, kiếm thêm nhiều tiền nữa thì có tác dụng gì cơ chứ.”
Trì Uyên lại gần hôn cô: “Nếu tất cả mọi người đều có thể nghĩ như em thì tốt rồi.”
Anh đứng lên sửa sang lại quần áo: “Em ngủ thêm một lúc đi, anh đi ra ngoài trước đã.”
Cố Tư vâng một tiếng, kéo kéo chăn lên.
Trì Uyên ra khỏi phòng, nhanh chóng xuống dưới tầng, bà cụ và Phương Tố vẫn đang ở dưới tầng trông đứa bé.
Nhìn thấy Trì Uyên đi xuống tầng, Phương Tố có hơi bất ngờ: “Sao thế? Trông con như thế này là lại muốn ra ngoài.”
Trì Uyên gật gật đầu: “Ông cụ Tùy mất rồi, hiện tại ông Tùy đang nằm viện, Tùy Mị không thể một mình tới đó, nhờ con tới đó giúp đỡ đưa ông cụ đi hỏa thiêu.”
Bà cụ đang ở bên cạnh, liền sửng sốt: “Ông già kia mất rồi?”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.14
tốt, ông cụ đã chết rồi, cũng không có quá nhiều thủ tục phiền phức.
Chứng minh tử vong, sau đó liền đưa xác đi tới nhà tang lễ hỏa táng.
Bình thường hỏa táng phải làm vào buổi sáng, dường như đây là một loại quy củ.
Nhưng Trì Uyên chẳng quan tâm nhiều như vậy, đến nhà tang lễ bên đó hỏi nhanh nhất là khi nào thì có thể hỏa táng.
Nhân viên nhà tang lễ nói với anh, buổi chiều không có sắp xếp gì, nếu anh không ngại, liền trực tiếp có thể hỏa thiêu.
Trì Uyên trực tiếp trả tiền: “Không sao, đẩy đi hỏa thiêu đi.”
Người nhân viên kia ngạc nhiên, nhưng thấy Trì Uyên trả tiền thoải mái, nên cũng chẳng nói gì, trực tiếp tìm người đẩy xác đi vào.
Trì Uyên ngồi chờ ở ghế ngồi bên ngoài, hơn nửa giờ sau, tro cốt đã được đưa đến.
Nhà tang lễ ở đây có hũ đựng tro cốt, Trì Uyên tùy tiện mua một hũ, ngay cả ảnh chụp cũng không dán lên, trực tiếp đưa tro cốt vào trong hũ đựng.
Anh dùng một tấm lụa đỏ bọc lại, kẹp ở dưới cánh tay, sau đó liền rời khỏi nhà tang lễ.
Cuối cùng Trì Uyên nghiêng người, đè cô ở dưới, hôn rất mạnh bạo.
Cố Tư vùng vẫy mấy lần cũng thôi không chống cự lại nữa, giơ tay ôm lấy cổ Trì Uyên.
Hai người hôn nhau tới mức khó có thể tách rời, cuối cùng vẫn là Trì Uyên chủ động dừng lại.
Anh vùi đầu vào cổ Cố Tư, hơi thở không ổn định: “Anh lại phải chờ hơn một tháng nữa có phải không?”
Cố Tư chớp mắt nhìn chằm chằm trần nhà: “Hơn một tháng nữa, anh thích làm gì cũng được.”
Trì Uyên cười cười: “Em lại cho anh một miếng bánh to, tới lúc đó lại vừa khóc vừa ầm ĩ không đồng ý với anh, anh cũng không có cách nào với em.”
Cố Tư cũng bật cười, cô không phải chưa từng làm ra loại chuyện này.
Những lúc có chuyện cần Trì Uyên giúp đỡ, thuận miệng liền đồng ý với anh một số việc ở trên giường, kết quả chờ đến khi Trì Uyên muốn thực hiện, cô lại làm loạn, hoặc là tới lúc đó vừa khóc vừa ầm ĩ xin buông tha.
Cố Tư giơ tay vuốt tóc Trì Uyên: “Lần này không lừa anh đâu, nếu không thì em viết cho anh một tờ cam kết nha?”
Trì Uyên lại cho là thật, lập tức lật người từ trên người cô, xuống giường đi mấy bước về phía trước phòng ngủ của hai người, cầm giấy và bút trở về, bảo Cố Tư viết cam kết ngay tại đây cho anh.
Lần này Cố Tư thật sự không định chơi xấu anh. Cô ngồi dậy trải giấy phẳng phiu ra, viết theo trình tự bản cam kết bình thường.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.13
Cố Tư lấy ra một cái gối ở bên cạnh, đập Trì Uyên: “Anh cái đồ lưu manh này, anh im miệng cho em.”
Hai người ở đây ồn ào một lúc, Cố Tư khoát khoát tay: “Em muốn đi ngủ, có chút buồn ngủ rồi.”
Trì Uyên đứng dậy xuống giường, kéo rèm cửa, sau đó đóng cửa sổ lại.
Cố Tư tưởng là anh muốn ra ngoài, kết quả anh lại không đi, Trì Uyên đi tới nằm ở trên giường: “Anh cũng buồn ngủ rồi, anh cũng muốn ngủ.”
Cố Tư cười cười, nghiêng người chui vào lồng ngực của anh.
Trong phòng mờ tối, hai người nằm một lúc, cũng đã thiếp đi.
Mấy ngày nay Trì Uyên ở trong bệnh viện, trông coi đứa nhỏ, ở bên cạnh không dám ngủ, qua một lúc liền muốn đứng dậy nhìn một chút.
Bây giờ thật không dễ dàng mới được ở bên cạnh Cố Tư, anh cũng yên bình ngủ được một giấc.
Kết quả mới ngủ chưa được bao lâu, điện thoại anh đang để ở tử đầu giường liền reo lên.
Trì Uyên vội vàng cầm lấy điện thoại, anh sợ đánh thức Cố Tư, nhìn cũng không nhìn liền nghe máy.
Ở bên kia là giọng nói của Tùy Mị, có chút trầm thấp: “Trì Uyên, có thể giúp em một việc được không?”
Trì Uyên ừ một tiếng: “Sao vậy? Cô xảy ra chuyện gì sao?”
Tùy Mị hít sâu một hơi: “Ông nội em mất rồi. Bây giờ ba em lại đang nằm viện, ba em ở đây, em không thể ra ngoài được. Bây giờ em đang giúp ông ấy làm thủ tục. Ông nội em ở đó, em không thể nào thu xếp được. Chú hai có thể vẫn đang còn tức giận ông em, cũng không thèm quan tâm nữa rồi.”
Tùy Mị dừng lại một chút, nói tiếp: “Trì Uyên? Anh có thể giúp em một chút được không? Không cần làm cái gì quá phiền phức, chỉ cần trực tiếp đưa ông em đến nhà tang lễ hỏa táng, tro cốt mang về là được rồi, có thể giúp em được không?”
Cố Tư ở bên cạnh cũng đã mở mắt, hai người cách nhau rất gần, mấy lời nói của Tùy Mị cô đều nghe được cả.
Trì Uyên nói một tiếng được, sau đó lại hỏi hiện tại ông cụ Tùy đang ở nơi nào.
Tùy Mị thở dài: “Vẫn còn đang ở trong bệnh viện, ở đó ông có rất nhiều thủ tục em còn chưa giải quyết, gọi điện thoại cho chú hai, ông ấy nói thẳng là mặc kệ. Ba em ở đây còn chưa biết chuyện của ông nội. Em không dám nói cho ông ấy biết, cho nên không tìm được lý do rời khỏi đây. Em thật sự là đã không còn cách nào khác.”
Trì Uyên bảo cô không cần vội, nói mình bây giờ sẽ tới đó.
Sau khi cúp điện thoại, anh đứng dậy mặc quần áo.
Cố Tư cũng ngồi dậy theo anh: “Anh đừng nôn nóng, từ từ thôi.”
“Anh không nôn nóng, lại cũng chẳng phải chuyện của gia đình chúng ta, chỉ là tới đó giúp đỡ thôi.”
Giọng điệu Trì Uyên vô cùng bình thản: “Trước đây, ông già kia đối xử với em như vậy, nói thật lòng, nếu không phải thấy Tùy Mị không có ai giúp đỡ, anh thật sự là chẳng muốn nhặt xác giúp ông ta.”
Cố Tư lại chẳng để ý nhiều như vậy: “Người cũng đã chết rồi, chỉ là mang ông ta đưa vào đống lửa thôi mà.”
Trì Uyên bật cười, quay đầu đi tới vuốt ve khuôn mặt Cố Tư: “Em nghĩ thật thoáng đấy.”
Cố Tư lại tìm một tư thế thoải mái nằm xuống một lần nữa: “Bây giờ em thật sự chẳng có gì để mà tính toán. Những khi nghĩ về mấy người nhà họ Tùy, cũng không biết bọn họ rốt cuộc là muốn tranh gianh giành cái gì nữa. Đã lớn tuổi như vậy rồi, kiếm thêm nhiều tiền nữa thì có tác dụng gì cơ chứ.”
Trì Uyên lại gần hôn cô: “Nếu tất cả mọi người đều có thể nghĩ như em thì tốt rồi.”
Anh đứng lên sửa sang lại quần áo: “Em ngủ thêm một lúc đi, anh đi ra ngoài trước đã.”
Cố Tư vâng một tiếng, kéo kéo chăn lên.
Trì Uyên ra khỏi phòng, nhanh chóng xuống dưới tầng, bà cụ và Phương Tố vẫn đang ở dưới tầng trông đứa bé.
Nhìn thấy Trì Uyên đi xuống tầng, Phương Tố có hơi bất ngờ: “Sao thế? Trông con như thế này là lại muốn ra ngoài.”
Trì Uyên gật gật đầu: “Ông cụ Tùy mất rồi, hiện tại ông Tùy đang nằm viện, Tùy Mị không thể một mình tới đó, nhờ con tới đó giúp đỡ đưa ông cụ đi hỏa thiêu.”
Bà cụ đang ở bên cạnh, liền sửng sốt: “Ông già kia mất rồi?”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.14
tốt, ông cụ đã chết rồi, cũng không có quá nhiều thủ tục phiền phức.
Chứng minh tử vong, sau đó liền đưa xác đi tới nhà tang lễ hỏa táng.
Bình thường hỏa táng phải làm vào buổi sáng, dường như đây là một loại quy củ.
Nhưng Trì Uyên chẳng quan tâm nhiều như vậy, đến nhà tang lễ bên đó hỏi nhanh nhất là khi nào thì có thể hỏa táng.
Nhân viên nhà tang lễ nói với anh, buổi chiều không có sắp xếp gì, nếu anh không ngại, liền trực tiếp có thể hỏa thiêu.
Trì Uyên trực tiếp trả tiền: “Không sao, đẩy đi hỏa thiêu đi.”
Người nhân viên kia ngạc nhiên, nhưng thấy Trì Uyên trả tiền thoải mái, nên cũng chẳng nói gì, trực tiếp tìm người đẩy xác đi vào.
Trì Uyên ngồi chờ ở ghế ngồi bên ngoài, hơn nửa giờ sau, tro cốt đã được đưa đến.
Nhà tang lễ ở đây có hũ đựng tro cốt, Trì Uyên tùy tiện mua một hũ, ngay cả ảnh chụp cũng không dán lên, trực tiếp đưa tro cốt vào trong hũ đựng.
Anh dùng một tấm lụa đỏ bọc lại, kẹp ở dưới cánh tay, sau đó liền rời khỏi nhà tang lễ.
Bình luận facebook