Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 780-783
Người mai mối họ Hồng, một số người gọi bà ta trực tiếp theo nghề nghiệp là Hồng nương.
Người mai mối không bận tâm người khác gọi mình là gì, bà ta chỉ quan tâm liệu những đôi bà ta làm mai có thành công được hay không thôi.
Đối với loại nghề nghiệp như bọn họ, bình thường nếu tác hợp thành công một đôi thì cũng có mấy ngàn tệ tiền trà nước.
Nếu có thể cho nhà nào có tiền có của chút làm mai thành công thì tiền lì xì sẽ nhiều hơn một chút.
Nhà Chương Tự Chi giàu thì đương nhiên nhà họ hàng của Chương Tự Chi cũng giàu.
Chương Tự Chi đã kết hôn nhưng anh ta nhất định sẽ có bạn bè thân thích vẫn còn độc thân.
cho thằng khác mà.”
Vẻ mặt của Hồng đại nương ngưng lại, sau đó bà ta lại cười lớn, “Cậu cũng biết nói đùa thật đấy, trước khác nay khác, khi đó cậu và Tiểu Như còn chưa ở bên nhau, thím cũng không biết hai người có quan hệ kia, thím mà biết thì làm sao có thể chia rẽ hai đứa được cơ chứ.”
Chương Tự Chi không quan tâm bà ta biết chuyện hay không, anh ta chỉ là ghét Lâm Sinh nên đương nhiên cũng ghét người mai mối.
Chương Tự Chi đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ lười nhác, “Lần này tới có chuyện gì?”
Hồng đại nương nhìn vào trong phòng ngó thử, “Lần này mọi người về ở bao lâu vậy? Có muốn ở lại vài ngày đã rồi hẵng đi không?”
Chương Tự Chi không nói lời nào, trong mắt anh ta mấy câu hỏi này đều chỉ là nói nhảm nhí.
Hồng đại nương cũng biết Chương Tự Chi không dễ chọc, nói chung người nhà giàu đều không dễ chọc.
Hồng đại nương sau đó cười gượng mấy tiếng, “Thím nghe nói đám cưới của hai đứa tổ chức rất hoành tráng, mấy cô gái còn líu ríu nói mãi hơn nửa tháng vẫn chưa xong. Bọn họ còn nói bạn bè của cậu vừa đẹp trai vừa ga lăng khiến bọn họ cô nào cô nấy vương vấn trong lòng. Có rất nhiều người đến chỗ thím nhờ vả mà thím cũng có thể làm gì được đâu. Thím có biết mấy người bạn đó của cậu đâu, thím cũng không thể tự dưng mà dắt mối được.”
Chương Tự Chi nghe đến đó thì anh ta cũng hiểu ý của bà ta.
Anh ta cười chế nhạo, “Tôi lại chưa nghe qua bọn họ nhắc qua cô nào cả, bọn họ chỉ nói ngày đó ồn ào nhốn nháo, một đám người cứ như chưa thấy qua việc đời vậy.”
Anh ta nói như thế này thì Hồng đại nương chỉ có nước nghẹn lại.
Sau đó Chương Tự Chi cười xùy, “Cả một cái thôn cũng chỉ có Tiểu Như nhà chúng tôi thôi, đây là chỗ nào còn thật sự cho rằng có thể sinh ra được các cô gái tốt à.”
Dù sao Hồng đại nương cũng là một củ gừng già, sao bà ta có thể không nghe hiểu ý của Chương Tự Chi cơ chứ.
Nhưng bà ta vẫn cười, “Một số cô gái đúng là chưa thấy qua việc đời nhưng chúng ta không thể phủ nhận họ là những cô gái tốt.”
Chương Tự Chi cười ha ha hai tiếng vô cùng mỉa mai, “Có tốt hay không thì cũng có liên quan gì tới tôi đâu.”
Sau đó anh ta nhíu mày lại, “Hơn nữa, tôi cảm thấy bà nên suy xét lại thử xem thẩm mỹ của bà có vấn đề hay không. Nhớ ngày đó bà cũng khen Lâm Sinh đến không có chỗ nào để chê, nhưng cuối cùng lại như thế nào? Anh ta lợi dụng chức vụ nhận hối lộ, nếu tính toán so đo kỹ càng thì cái này cũng không phải chỉ là vấn đề nhân phẩm.”
Hồng đại nương đỏ bừng mặt vì câu nói này của Chương Tự Chi.
Bà ta cũng bởi vì dắt mối cho Lâm Sinh mà bị người ta nói ra nói vào sau lưng trong một thời gian dài.
Vấn đề của Lâm Sinh bùng nổ và lan truyền quá nhanh.
Hơn nữa sau đó Lương Ninh Như lại có thể quen biết với người giàu có như Chương Tự Chi thì càng lộ ra chuyện bà ta dẫn mối có vấn đề.
Chuyện này ảnh hưởng đến mức mà bây giờ bà ta ra ngoài mai mối nhưng người ta hầu như không tin lời bà ta nói nữa.
Hồng đại nương muốn kiếm tiền thì cũng phải dắt một mối khiến ai cũng phải ghen tỵ thì mới có thể lấy lại uy tín được.
Mà dắt mối nào mới khiến người nào cũng phải ghen tỵ đây? Vậy đương nhiên là phải dắt mối với người giàu có.
Bản thân Hồng đại nương cũng không quen biết người giàu có nào, vòng vo mấy đời bà ta cũng không dính dáng gì đến người giàu nào cả.
Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy cũng chỉ có chỗ Lương Ninh Như có tài nguyên.
Nhưng rõ ràng Chương Tự Chi không muốn cho bà ta bất cứ cơ hội nào mà chỉ trào phúng bà ta.
Hồng đại nương không dám chọc Chương Tự Chi, bà ta chỉ có thể cười xấu hổ, bà ta đang định há mồm giải thích cái gì đó.
Nhưng bà ta còn chưa kịp nói ra thì lại nghe thấy tiếng ba Lương từ trong phòng truyền đến, “Tự Chi, con làm gì ở đó vậy? Vào nhà nghỉ ngơi đi chứ, lái xe lâu vậy không mệt à?”
Hồng đại nương mím môi xoay người đi ra ngoài, bà ta vừa quay lưng lại là mặt xụ xuống ngay lập tức.
Có mấy đồng tiền bẩn là xem thường người khác, hừ.
Hồng đại nương vừa mới đi thì hàng xóm đã vây lại.
Hàng xóm đến thì Chương Tự Chi không ra khỏi cửa, anh ta vào phòng nằm trên giường rồi nhỏ giọng nói, “Những người này phiền chết đi được.”
Lương Ninh Như nhàn nhạt thở dài, “Trước đây, khi mà điều kiện trong nhà em cũng chỉ là bình thường, những người đó tới cửa là em đã thấy phiền rồi. Bọn họ toàn nói mấy lời khoe khoang những thứ mà bọn em không quan tâm chút nào.”
Sau đó thì sao nào, bây giờ nhà bọn họ có Chương Tự Chi, địa vị trong nhà tăng lên, những người này lại nối liền không dứt tới cửa rồi toàn là nịnh nọt, bọn họ toàn nói mấy câu như kiểu nhắm mắt khen ngợi, không thật lòng chút nào cả.
Cô ta vẫn cảm thấy phiền như cũ.
Cô ta chỉ muốn đóng cửa sống cho tốt cuộc sống của mình thôi mà sao khó đến vậy?
Những người hàng xóm đó vừa bước vào cửa liền liếc qua liếc lại, khi bọn họ nhìn thấy Chương Tự Chi và Lương Ninh Như nằm trong một phòng khác thì thấp giọng hỏi, “Sao vậy? Thật sự không thoải mái à?”
Mẹ Lương cười, “Không phải, lái xe một đường nên mệt thôi.”
Những người hàng xóm gật đầu lia lịa rồi đến phòng của ba Lương, mẹ Lương, sau đó bọn họ hỏi họ tình hình ở thành phố như thế nào, sống có quen hay không.
Sắc mặt ba Lương tỏa sáng, “Sao lại không quen cho được? Đi qua sung sướng mà có thể không quen được à? Là người giàu về nông thôn sống còn có thể không quen, chứ ông nông dân vào thành phố như tôi chỉ có ăn ngon uống ngon mặc đẹp, chỗ ở cũng tốt thì còn có chỗ nào không quen nữa?”
Nếu là trước kia mà ông ta nói như vậy thì nhất định sẽ bị hàng xóm bĩu môi châm chọc.
Nhưng bây giờ mấy người bọn họ cũng chỉ có thể cười ha hả hùa theo, “Chứ còn sao nữa, đây là đi hưởng phúc thì sao có thể không quen? Tiền nhiều xài không hết, muốn cái gì có cái gì.”
Ba Lương dựa vào trên giường, “Có tiền đi đâu sống cũng quen, không có tiền ở đâu cũng đều không thoải mái.”
“Mọi người xem ông anh Lương, nói một câu là nói đúng trọng điểm luôn.” Người bên cạnh mở miệng, “Nhà ông có tiền nên mới nhanh quen như vậy chứ như mấy người chúng tôi mà đi vào thành phố thì chỉ có nước làm sống làm chết kiếm tiền, sống như thế thì còn không bằng ở nông thôn cho dễ chịu.”
Nói xong lời này thì người kia chuyển một cái chủ đề, người kia còn nói thêm, “Ông anh Lương có con đường nào hay không? Có thì giới thiệu cho bà con biết với, để chúng ta cũng có thể kiếm chút đồng bạc.”
Ba Lương đã đoán được những người này đến làm gì, vẻ mặt ông ta vẫn không thay đổi mà xua tay nói: “Tôi thì có đường nào? Tôi qua đó cũng chỉ là ăn rồi nằm chờ chết. Vợ chồng chúng tôi là nhờ phúc của con gái mới sung sướng được như vậy chứ làm gì có tài mà làm được như thế? Chúng tôi đã ở trong thôn nhiều năm như vậy, các ông các bà cũng đâu phải mới quen tôi.”
Mẹ Lương ở bên cạnh nói tiếp, “Chúng tôi cũng kiểu không khác mấy so với khi ở nhà, chỉ là ăn rồi nằm ở lại trong nhà vậy thôi chứ có con đường nào.”
Những người hàng xóm còn chưa chịu từ bỏ ý định, có người lại gần hỏi, “Ông bà không có nhưng con rể có không phải sao?”
Mẹ Lương đảo mắt nhìn căn phòng của Lương Ninh Như một chút, “Bà nghĩ nó ngày nào cũng đi làm à? Nó cũng nằm ở nhà y chang chúng tôi thôi, người ta có vốn có của, tiền đều mang đi đầu tư rồi nhận phần trăm hoa hồng. Bà mà đi hỏi nó làm gì nhiều tiền, làm gì mau có tiền thì có lẽ nó còn không biết nhiều bằng bà đâu.”
Ba Lương ngẩng đầu nhìn những người hàng xóm xung quanh, “Bây giờ mà muốn kiếm nhiều tiền thì phải đầu tư vào giai đoạn trước rất nhiều, loại gia đình chúng ta sao có thể có đủ vốn. Bọn toàn đầu tư những chuyện nguy hiểm cao, hở một cái là lỗ mấy chục mấy trăm vạn, mấy nhà chúng ta mà thật sự bị lỗ như vậy thì có người tự tử luôn ấy chứ.”
Ba Lương dựa vào trên giường, “Xã hội này ấy à, muốn kiếm được nhiều thì chi phí đầu tư phải cao, lúc nào cũng nghĩ không làm mà hưởng thì làm gì có chỗ nào chứ?”
Ông ta nói xong lại bổ sung một câu, “Các ông các bà xem tôi đây này, tôi cũng không dám nếm thử, tốt nhất vẫn là thành thật sống qua ngày thôi, mấy cái công việc nguy hiểm kia không hiểu được thì bỏ qua thôi.”
Trong phòng khác, Chương Tự Chi lờ mờ nghe thấy cuộc đối thoại ở phòng bên kia nhưng nội dung cụ thể không mạch lạc lắm.
Anh ta vươn tay ôm Lương Ninh Như vào trong lòng, “Có chỗ nào khó chịu không? Có muốn ngủ một giấc không?”
Lương Ninh Như thật sự có chút buồn ngủ, “Em chợp mắt một láti, lát nữa anh nhớ gọi em dậy.”
Chương Tự Chi nói được rồi dùng tay vỗ lưng cô ta như ru ngủ con nít.
Lương Ninh Như ngủ rất nhanh, nhắm mắt chưa được một phút cô ta đã ngủ thiếp đi.
Khóe miệng Chương Tự Chi cong lên ý cười nhẹ nhàng.
Anh ta cởi áo khoác ngoài ra đắp cho Lương Ninh Như, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hôm nay thời tiết đẹp, anh ta đứng trong sân đi dạo được một lúc thì những người hàng xóm đằng kia cũng đi ra.
Những người hàng xóm nhìn thấy Chương Tự Chi cứ như thể bọn họ nhìn thấy con trai của mình, người nào người nấy cười rạng rỡ, bọn họ hỏi Chương Tự Chi lái xe có mệt không rồi hỏi anh ta sẽ ở lại đây bao lâu.
Chương Tự Chi cũng không phải là người kiên nhẫn trò chuyện, anh ta cũng không nói gì nhiều, “Cũng được ạ.”
Thấy phản ứng của Chương Tự Chi thờ ơ như vậy thì những người hàng xóm cũng không cố gắng tiến lên, bọn họ chỉ chào hỏi ngắn gọn rồi từng người một rời đi
Chương Tự Chi xoay người đi ra sau vườn.
Rau trong mảnh vườn này đã lớn cả rồi, nhìn qua chúng được chăm sóc rất tốt.
Chương Tự Chi lấy ra một điếu thuốc rồi châm thuốc hút, anh ta vẫn luôn không dám hút thuốc ở trước mặt Lương Ninh Như.
Khó khăn lắm bây giờ anh ta mới tìm ra cơ hội hút thuốc.
Chỉ là Chương Tự Chi mới hút được nửa điếu thì lại loáng thoáng nghe thấy có tiếng động ở sân trước.
Đó là giọng nói của một người phụ nữ, nghe giọng hơi lớn tuổi.
Chương Tự Chi hít một hơi khói rồi nheo mắt lại, anh ta cảm thấy giọng nói này rất quen nhưng tạm thời không nhớ ra đây là giọng ai.
Chương Tự Chi vốn dĩ không quan tâm, anh ta tưởng là lại có bà hàng xóm nào qua chơi.
Ai ngờ mới qua được mấy giây thì anh ta lại đột nhiên nghe được tiếng nạt nộ của ba Lương, “Bà tới đây làm cái gì? Đi ra ngoài cho tôi.”
Động tác hút thuốc của Chương Tự Chi dừng lại, ngay sau đó anh ta lại nghe được loáng thoáng tiếng cười hơi lúng túng của người phụ nữ kia, bà ta cứ luôn miệng gọi ông anh Lương.
Chương Tự Chi cau mày, anh ta hút vội mấy hơi sau đó bóp nát rồi ném tàn thuốc xuống đất.
Anh ta quay người và đi về phía sân trước.
Có một con đường nhỏ bên cạnh, qua con đường này thì có thể đi bộ đến sân trước.
Chương Tự Chi chưa kịp đi tới phía trước cũng đã nghe được tiếng ba Lương đuổi người, “Đi ra ngoài, nhà chúng tôi không chào đón bà, bà đừng tới nữa.”
Chương Tự Chi vội vã sải bước đi về phía trước, anh ta sợ ba Lương xung đột với ai sau đó phải chịu thiệt.
Không ngờ anh ta bước ra sân trước cũng chỉ thấy ba Lương, mẹ Lương cùng với một người phụ nữ.
Chương Tự Chi biết người phụ nữ kia, lần trước bọn họ còn suýt đánh nhau nữa.
Người kia là mẹ của Lâm Sinh.
Nhìn thấy mẹ Lâm, Chương Tự Chi càng cau mày hơn nữa.
Mẹ Lâm cũng nhìn thấy Chương Tự Chi, bà ta ngay lập tức nở một nụ cười tươi như hoa.
Bà ta không phân trần với ba Lương nữa mà quay sang đi tới gần Chương Tự Chi, “Ồ, đây chính là Tự Chi đúng không? Lâu rồi không gặp cậu nữa.”
Chương Tự Chi ngừng động tác lại, anh ta mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ này.
Mẹ Lâm than một tiếng, “Bà hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải qua nói chuyện giữa Tiểu Như và Lâm Sinh nhà chúng tôi, tôi thật sự chỉ là ghé qua thăm vậy thôi.”
Chương Tự Chi mở miệng, “Đến đây xem cái gì?”
Mẹ Lâm ngừng lại, nụ cười trên mặt trông rất giả dối, “Dù cho Tiểu Như và A Sinh nhà chúng tôi không ở bên nhau nhưng cũng là bạn bè với nhau, hai nhà chúng ta cũng không cần căng thẳng như thế này, cứ coi nhau như bà con hàng xóm qua lại với nhau thì tốt rồi.”
Bà ta dường như đã quên cảnh trước đó ba người nhà bà ta đi qua nhà họ Lương kiếm chuyện.
Lương Ninh Như cũng tỉnh, cô ta đang ngủ ngon thì bị đánh thức, cảm thấy vô cùng choáng đầu.
Cô ta ngồi trên giường nhìn ra ngoài, từ góc độ này cô ta có thể nhìn thấy khuôn mặt của mẹ Lâm.
Lương Ninh Như đợi một lúc rồi cuối cùng vẫn đứng dậy và đi ra ngoài.
Mẹ Lâm thấy Lương Ninh Như thì tiếng cười càng lớn, “Ồ, Tiểu Như ra đó rồi à. Tôi còn nói sao không thấy Tiểu Như đâu đây này.”
Lương Ninh Như không có vẻ mặt gì, “Tôi đang ngủ mà bà to giọng như thế, ngủ cũng ngủ không yên nữa.”
Khi cô ta còn làm quen với Lâm Sinh lúc trước cũng đã gặp mẹ Lâm, bởi vì có bối phận trên dưới nên lúc đó cho dù thấy hành vi cử chỉ của mẹ Lâm không tốt lắm nhưng cô ta vẫn rất tôn trọng bà ta.
Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa rồi.
Lương Ninh Như vừa thấy mẹ Lâm là lại nhớ đến Lâm Sinh.
Sau đó cô ta lại nhớ đến những chuyện Lâm Sinh đã từng làm.
Xuất thân gia đình quả thật rất quan trọng, Lâm Sinh trở thành một người như bây giờ cũng không thể tách khỏi cách giáo dục con cái của ba Lâm, mẹ Lâm được.
Nói trắng ra là do người làm ba làm mẹ tắc trách.
Mẹ Lâm thấy thái độ của Lương Ninh Như đối với mình cũng thờ ơ như vậy thì vẻ mặt thay đổi, chẳng qua Chương Tự Chi ở bên cạnh nên bà ta cũng không dám mặt nặng mày nhẹ với Lương Ninh Như.
Bà ta chỉ thu liễm hết ý cười lúng túng trên khuôn mặt, “Đứa nhỏ này cũng thật là, tôi cũng chỉ ghé thăm mọi người một chút không được sao?”
Lương Ninh Như cười khẽ, “Tôi còn cần bà thăm à? Tôi quen bà sao?”
Không ai ngờ Lương Ninh Như vốn luôn dễ nói chuyện lại đột nhiên ăn nói sắc bén như vậy.
Mẹ Lâm cũng sửng sốt, bà ta bị câu nói này của Lương Ninh Như làm tức suýt thở không ra hơi.
Chương Tự Chi hơi buồn cười, lần đầu tiên anh ta thấy Lương Ninh Như nổi giận với một người khác không phải anh ta.
Trước đó Lương Ninh Như chỉ nổi giận với mỗi anh ta mà thôi.
Chương Tự Chi đi qua ôm vai Lương Ninh Như, “Đừng tức giận, không thích gặp thì ném bà ta ra ngoài thôi.”
Chương Tự Chi thật sự nói được thì làm được, anh ta vừa nói với Lương Ninh Như như vậy xong thì quay đầu sang nhìn mẹ Lâm, anh ta trừng mắt, “Ra ngoài, chúng tôi không hoan nghênh bà.”
Sau đó anh ta lại ôn tồn nói với Lương Ninh Như, “Ngoan, vào ngủ tiếp đi, em cũng mới ngủ được một chút.”
Lương Ninh Như thuận theo động tác của Chương Tự Chi quay người đi theo cùng anh ta vào phòng.
chủ động nịnh nọt, dù sao việc của con trai bà ta là do anh can thiệp mới mất việc, có lẽ bà ta sợ sau đó anh lại làm cái gì khiến con trai bà ta không lăn lộn nổi ngoài đời.”
Lương Ninh Như về đến phòng, cô ta trực tiếp nằm xuống, “Anh ta không đi ra gây chuyện thì ai muốn ngó anh ta làm gì?”
Chương Tự Chi đi qua theo, “Em nói đúng.”
Đợi một lúc, ba Lương và mẹ Lương cũng vào phòng.
Ba Lương xụ mặt, vào đến phòng rồi ông ta còn lẩm bẩm, “Cái thá gì, thật sự coi mình là ai quan trọng lắm.”
Mẹ Lương vuốt lưng giảm cơn giận cho ba Lương, “Rồi rồi, ông giận loại người như bà ta làm cái gì cho đau gan, cũng không phải ông không biết nhà bọn họ là loại người gì. Lần này bà ta tới lảm nhảm thì ông cứ xem như không nghe thấy là được rồi, giận loại người này không đáng.”
Lương Ninh Như muốn qua hỏi có chuyện gì vậy, nhưng cô ta vừa muốn đứng dậy thì Chương Tự Chi đã ngăn cô ta, “Anh đi xem thử.”
Chương Tự Chi đi ra khỏi phòng, “Ba, có chuyện gì vậy? Vừa rồi bà ta còn nói cái gì à?”
Ba Lương đi qua cái ghế ở một bên, “Loại người này dính như đỉa vậy, Lâm Sinh nhà bà ta làm ăn không được thì không tự tìm nguyên nhân trên người đi mà luôn cảm thấy người khác muốn hãm hại cậu ta.”
Chương Tự Chi cau mày, anh ta nghe thấy ba Lương nói tiếp, “Con biết vừa nãy bà ta tới có ý gì sao? Đi ngang qua cái gì mà đi ngang qua. Bà ta là nghe nói chúng ta trở về nên mới cố ý qua nhà, Lâm Sinh nhà bà ta khoảng thời gian trước ra ngoài tìm việc làm nhưng người ta không cần cậu ta, liên tiếp bị mấy chỗ tốt từ chối. Bà ta không chịu nghĩ là năng lực của Lâm Sinh không tốt hay là thanh danh không tốt ảnh hưởng mà bà ta lại trực tiếp quy chụp nguyên nhân vào trên đầu chúng ta. Bà ta cảm thấy là do chúng ta giở trò sau lưng nên mới khiến cho Lâm Sinh không tìm được việc làm.”
Chương Tự Chi lập tức bị tức cho cười, vừa rồi anh ta còn tưởng mẹ Lâm tới một chuyến là muốn xin xỏ, nhờ anh ta sau này tha cho Lâm Sinh một đường.
Hóa ra anh ta nghĩ thiếu sót rồi, người ta đã hất nước bẩn vào người bọn họ luôn chứ không thèm xin.
Chương Tự Chi cười đến hơi bất đắc dĩ, “Vốn đang không muốn so đo với bà ta, cái này là do bà ta tự tìm tới cửa.”
Ba Lương cũng rất tức giận, “Về nhà bình thường tự nhiên gặp phải loại người này.”
Chương Tự Chi khuyên ông ta đừng tức giận, “Không cần tức giận với loại người này, có năng lực dọn dẹp bọn họ một chút là được rồi.”
Theo tính khí của ba Lương trước kia ông ta nhất định sẽ nói đừng làm quá tuyệt tình, nhưng lần này rõ ràng ông ta đã nghe rõ ý của Chương Tự Chi nhưng ông ta không ngăn cản.
Xem ra ông ta cũng bị mụ kia làm tức giận không nhẹ.
Một lúc sau, Chương Tự Chi đi ra ngoài đứng trong sân gọi điện thoại rồi dặn dò vài câu.
Người ở đầu dây bên kia vỗ ngực hứa với anh ta là bọn họ sẽ hoàn thành công việc một cách suôn sẻ.
Chương Tự Chi mỉm cười, “Người này khá dễ đối phó, anh cũng không cần nỗ lực quá nhiều, khiến anh ta không tìm được việc là được rồi.”
Bên kia cũng cười lên, “Tôi vốn muốn tìm người dàn xếp anh ta nhưng cậu chủ nhỏ đã nói như vậy thì tôi cũng không đánh anh ta nữa.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng, “Tên nhát gan kia không đáng ra tay, anh hù dọa anh ta hai ba câu anh ta cũng có thể tè ra quần.”
Nói qua chuyện chính xong thì cũng cúp điện thoại, Chương Tự Chi quay người vào trong nhà. Ba Lương, mẹ Lương cũng đi nghỉ trước, bọn họ định chiều đi viếng mộ sau đó về nhà ở thành phố luôn.
Chương Tự Chi trở lại bên cạnh Lương Ninh Như, anh ta vừa mới nằm xuống Lương Ninh Như đã nghiêng người ôm eo anh ta, “Vừa nãy anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
Chương Tự Chi đùa cô ta, “Gọi cho một cô gái, nói chút chuyện riêng tư.”
Lương Ninh Như xì một tiếng chế nhạo, “Anh như thế này thì ngoài em ra còn có ai để ý anh?”
Lương Ninh Như cảm thấy cô ta có thể hoàn toàn nắm giữ Chương Tự Chi trong tay.
Hoặc có thể nói Chương Tự Chi cam tâm tình nguyện bị cô ta giữ chặt trong tay.
Cho nên cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa có chuyện gì xảy ra
Mấy người ở chỗ này nghỉ ngơi một chút rồi mua chút vàng mã đi viếng mộ bà cụ Lương.
Chương Tự Chi đã biết đường, anh ta lái xe đi, lúc leo lên núi lúc đầu thì Chương Tự Chi dìu Lương Ninh Như, sau đó anh ta cõng cô ta luôn.
Tóm lại cả quá trình leo núi lần này Lương Ninh Như không tốn sức chút nào.
Mộ của bà cụ rất khó tìm. Mấy người tìm một lúc lâu mới tìm được, sau đó bọn họ bắt đầu châm nén thắp hương.
Lương Ninh Như nói chuyện cô ta đã kết hôn đồng thời cũng đã mang thai, cô ta nói bà cụ yên tâm, Chương Tự Chi rất tốt với cô ta, sau này hai vợ chồng bọn họ cũng hiếu thảo với ba mẹ.
Cúng vái gì đó đều thực hiện, mọi người chờ đốt xong vàng mã, dập lửa thì đi xuống núi.
Xuống núi không tốn sức, Lương Ninh Như và Chương Tự Chi nắm tay nhau đi về, Chương Tự Chi thậm chí còn ngâm nga một bài hát.
Ba Lương và mẹ Lương đi chậm hơn một chút, ba Lương đè thấp giọng, “Sao lúc ấy tôi có thể coi trọng Lâm Sinh được nhỉ, bà xem, không có cửa so luôn.”
Mẹ Lương cũng cảm thán, “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ Tiểu Như có thể có một người chồng tốt như Tự Chi, trước kia tôi cũng chỉ nghĩ con bé có thể ổn định cuộc sống là được rồi. Thật sự không ngờ tới được.”
Ba Lương gật đầu, “Bà nói thử xem hai người này sao có thể phát triển đến một bước này nhỉ? Từ đầu đến cuối tôi cũng nghĩ mãi không ra, có điều kiện như nhà họ Chương thì muốn con dâu kiểu gì cũng không khó, nhưng là thấy thằng bé thật sự thật tâm thật lòng tốt với Tiểu Như nhà chúng ta, cứ như là nhận được món hời từ trên trời rơi xuống vậy.”
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đi ở phía trước nên không nghe thấy đoạn hội thoại của ba Lương, mẹ Lương.
Hai người bọn họ đang bàn nhau khuya nay về nhà ăn vụng loại đồ ăn vặt nào thì tốt hơn.
Người mai mối không bận tâm người khác gọi mình là gì, bà ta chỉ quan tâm liệu những đôi bà ta làm mai có thành công được hay không thôi.
Đối với loại nghề nghiệp như bọn họ, bình thường nếu tác hợp thành công một đôi thì cũng có mấy ngàn tệ tiền trà nước.
Nếu có thể cho nhà nào có tiền có của chút làm mai thành công thì tiền lì xì sẽ nhiều hơn một chút.
Nhà Chương Tự Chi giàu thì đương nhiên nhà họ hàng của Chương Tự Chi cũng giàu.
Chương Tự Chi đã kết hôn nhưng anh ta nhất định sẽ có bạn bè thân thích vẫn còn độc thân.
cho thằng khác mà.”
Vẻ mặt của Hồng đại nương ngưng lại, sau đó bà ta lại cười lớn, “Cậu cũng biết nói đùa thật đấy, trước khác nay khác, khi đó cậu và Tiểu Như còn chưa ở bên nhau, thím cũng không biết hai người có quan hệ kia, thím mà biết thì làm sao có thể chia rẽ hai đứa được cơ chứ.”
Chương Tự Chi không quan tâm bà ta biết chuyện hay không, anh ta chỉ là ghét Lâm Sinh nên đương nhiên cũng ghét người mai mối.
Chương Tự Chi đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ lười nhác, “Lần này tới có chuyện gì?”
Hồng đại nương nhìn vào trong phòng ngó thử, “Lần này mọi người về ở bao lâu vậy? Có muốn ở lại vài ngày đã rồi hẵng đi không?”
Chương Tự Chi không nói lời nào, trong mắt anh ta mấy câu hỏi này đều chỉ là nói nhảm nhí.
Hồng đại nương cũng biết Chương Tự Chi không dễ chọc, nói chung người nhà giàu đều không dễ chọc.
Hồng đại nương sau đó cười gượng mấy tiếng, “Thím nghe nói đám cưới của hai đứa tổ chức rất hoành tráng, mấy cô gái còn líu ríu nói mãi hơn nửa tháng vẫn chưa xong. Bọn họ còn nói bạn bè của cậu vừa đẹp trai vừa ga lăng khiến bọn họ cô nào cô nấy vương vấn trong lòng. Có rất nhiều người đến chỗ thím nhờ vả mà thím cũng có thể làm gì được đâu. Thím có biết mấy người bạn đó của cậu đâu, thím cũng không thể tự dưng mà dắt mối được.”
Chương Tự Chi nghe đến đó thì anh ta cũng hiểu ý của bà ta.
Anh ta cười chế nhạo, “Tôi lại chưa nghe qua bọn họ nhắc qua cô nào cả, bọn họ chỉ nói ngày đó ồn ào nhốn nháo, một đám người cứ như chưa thấy qua việc đời vậy.”
Anh ta nói như thế này thì Hồng đại nương chỉ có nước nghẹn lại.
Sau đó Chương Tự Chi cười xùy, “Cả một cái thôn cũng chỉ có Tiểu Như nhà chúng tôi thôi, đây là chỗ nào còn thật sự cho rằng có thể sinh ra được các cô gái tốt à.”
Dù sao Hồng đại nương cũng là một củ gừng già, sao bà ta có thể không nghe hiểu ý của Chương Tự Chi cơ chứ.
Nhưng bà ta vẫn cười, “Một số cô gái đúng là chưa thấy qua việc đời nhưng chúng ta không thể phủ nhận họ là những cô gái tốt.”
Chương Tự Chi cười ha ha hai tiếng vô cùng mỉa mai, “Có tốt hay không thì cũng có liên quan gì tới tôi đâu.”
Sau đó anh ta nhíu mày lại, “Hơn nữa, tôi cảm thấy bà nên suy xét lại thử xem thẩm mỹ của bà có vấn đề hay không. Nhớ ngày đó bà cũng khen Lâm Sinh đến không có chỗ nào để chê, nhưng cuối cùng lại như thế nào? Anh ta lợi dụng chức vụ nhận hối lộ, nếu tính toán so đo kỹ càng thì cái này cũng không phải chỉ là vấn đề nhân phẩm.”
Hồng đại nương đỏ bừng mặt vì câu nói này của Chương Tự Chi.
Bà ta cũng bởi vì dắt mối cho Lâm Sinh mà bị người ta nói ra nói vào sau lưng trong một thời gian dài.
Vấn đề của Lâm Sinh bùng nổ và lan truyền quá nhanh.
Hơn nữa sau đó Lương Ninh Như lại có thể quen biết với người giàu có như Chương Tự Chi thì càng lộ ra chuyện bà ta dẫn mối có vấn đề.
Chuyện này ảnh hưởng đến mức mà bây giờ bà ta ra ngoài mai mối nhưng người ta hầu như không tin lời bà ta nói nữa.
Hồng đại nương muốn kiếm tiền thì cũng phải dắt một mối khiến ai cũng phải ghen tỵ thì mới có thể lấy lại uy tín được.
Mà dắt mối nào mới khiến người nào cũng phải ghen tỵ đây? Vậy đương nhiên là phải dắt mối với người giàu có.
Bản thân Hồng đại nương cũng không quen biết người giàu có nào, vòng vo mấy đời bà ta cũng không dính dáng gì đến người giàu nào cả.
Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy cũng chỉ có chỗ Lương Ninh Như có tài nguyên.
Nhưng rõ ràng Chương Tự Chi không muốn cho bà ta bất cứ cơ hội nào mà chỉ trào phúng bà ta.
Hồng đại nương không dám chọc Chương Tự Chi, bà ta chỉ có thể cười xấu hổ, bà ta đang định há mồm giải thích cái gì đó.
Nhưng bà ta còn chưa kịp nói ra thì lại nghe thấy tiếng ba Lương từ trong phòng truyền đến, “Tự Chi, con làm gì ở đó vậy? Vào nhà nghỉ ngơi đi chứ, lái xe lâu vậy không mệt à?”
Hồng đại nương mím môi xoay người đi ra ngoài, bà ta vừa quay lưng lại là mặt xụ xuống ngay lập tức.
Có mấy đồng tiền bẩn là xem thường người khác, hừ.
Hồng đại nương vừa mới đi thì hàng xóm đã vây lại.
Hàng xóm đến thì Chương Tự Chi không ra khỏi cửa, anh ta vào phòng nằm trên giường rồi nhỏ giọng nói, “Những người này phiền chết đi được.”
Lương Ninh Như nhàn nhạt thở dài, “Trước đây, khi mà điều kiện trong nhà em cũng chỉ là bình thường, những người đó tới cửa là em đã thấy phiền rồi. Bọn họ toàn nói mấy lời khoe khoang những thứ mà bọn em không quan tâm chút nào.”
Sau đó thì sao nào, bây giờ nhà bọn họ có Chương Tự Chi, địa vị trong nhà tăng lên, những người này lại nối liền không dứt tới cửa rồi toàn là nịnh nọt, bọn họ toàn nói mấy câu như kiểu nhắm mắt khen ngợi, không thật lòng chút nào cả.
Cô ta vẫn cảm thấy phiền như cũ.
Cô ta chỉ muốn đóng cửa sống cho tốt cuộc sống của mình thôi mà sao khó đến vậy?
Những người hàng xóm đó vừa bước vào cửa liền liếc qua liếc lại, khi bọn họ nhìn thấy Chương Tự Chi và Lương Ninh Như nằm trong một phòng khác thì thấp giọng hỏi, “Sao vậy? Thật sự không thoải mái à?”
Mẹ Lương cười, “Không phải, lái xe một đường nên mệt thôi.”
Những người hàng xóm gật đầu lia lịa rồi đến phòng của ba Lương, mẹ Lương, sau đó bọn họ hỏi họ tình hình ở thành phố như thế nào, sống có quen hay không.
Sắc mặt ba Lương tỏa sáng, “Sao lại không quen cho được? Đi qua sung sướng mà có thể không quen được à? Là người giàu về nông thôn sống còn có thể không quen, chứ ông nông dân vào thành phố như tôi chỉ có ăn ngon uống ngon mặc đẹp, chỗ ở cũng tốt thì còn có chỗ nào không quen nữa?”
Nếu là trước kia mà ông ta nói như vậy thì nhất định sẽ bị hàng xóm bĩu môi châm chọc.
Nhưng bây giờ mấy người bọn họ cũng chỉ có thể cười ha hả hùa theo, “Chứ còn sao nữa, đây là đi hưởng phúc thì sao có thể không quen? Tiền nhiều xài không hết, muốn cái gì có cái gì.”
Ba Lương dựa vào trên giường, “Có tiền đi đâu sống cũng quen, không có tiền ở đâu cũng đều không thoải mái.”
“Mọi người xem ông anh Lương, nói một câu là nói đúng trọng điểm luôn.” Người bên cạnh mở miệng, “Nhà ông có tiền nên mới nhanh quen như vậy chứ như mấy người chúng tôi mà đi vào thành phố thì chỉ có nước làm sống làm chết kiếm tiền, sống như thế thì còn không bằng ở nông thôn cho dễ chịu.”
Nói xong lời này thì người kia chuyển một cái chủ đề, người kia còn nói thêm, “Ông anh Lương có con đường nào hay không? Có thì giới thiệu cho bà con biết với, để chúng ta cũng có thể kiếm chút đồng bạc.”
Ba Lương đã đoán được những người này đến làm gì, vẻ mặt ông ta vẫn không thay đổi mà xua tay nói: “Tôi thì có đường nào? Tôi qua đó cũng chỉ là ăn rồi nằm chờ chết. Vợ chồng chúng tôi là nhờ phúc của con gái mới sung sướng được như vậy chứ làm gì có tài mà làm được như thế? Chúng tôi đã ở trong thôn nhiều năm như vậy, các ông các bà cũng đâu phải mới quen tôi.”
Mẹ Lương ở bên cạnh nói tiếp, “Chúng tôi cũng kiểu không khác mấy so với khi ở nhà, chỉ là ăn rồi nằm ở lại trong nhà vậy thôi chứ có con đường nào.”
Những người hàng xóm còn chưa chịu từ bỏ ý định, có người lại gần hỏi, “Ông bà không có nhưng con rể có không phải sao?”
Mẹ Lương đảo mắt nhìn căn phòng của Lương Ninh Như một chút, “Bà nghĩ nó ngày nào cũng đi làm à? Nó cũng nằm ở nhà y chang chúng tôi thôi, người ta có vốn có của, tiền đều mang đi đầu tư rồi nhận phần trăm hoa hồng. Bà mà đi hỏi nó làm gì nhiều tiền, làm gì mau có tiền thì có lẽ nó còn không biết nhiều bằng bà đâu.”
Ba Lương ngẩng đầu nhìn những người hàng xóm xung quanh, “Bây giờ mà muốn kiếm nhiều tiền thì phải đầu tư vào giai đoạn trước rất nhiều, loại gia đình chúng ta sao có thể có đủ vốn. Bọn toàn đầu tư những chuyện nguy hiểm cao, hở một cái là lỗ mấy chục mấy trăm vạn, mấy nhà chúng ta mà thật sự bị lỗ như vậy thì có người tự tử luôn ấy chứ.”
Ba Lương dựa vào trên giường, “Xã hội này ấy à, muốn kiếm được nhiều thì chi phí đầu tư phải cao, lúc nào cũng nghĩ không làm mà hưởng thì làm gì có chỗ nào chứ?”
Ông ta nói xong lại bổ sung một câu, “Các ông các bà xem tôi đây này, tôi cũng không dám nếm thử, tốt nhất vẫn là thành thật sống qua ngày thôi, mấy cái công việc nguy hiểm kia không hiểu được thì bỏ qua thôi.”
Trong phòng khác, Chương Tự Chi lờ mờ nghe thấy cuộc đối thoại ở phòng bên kia nhưng nội dung cụ thể không mạch lạc lắm.
Anh ta vươn tay ôm Lương Ninh Như vào trong lòng, “Có chỗ nào khó chịu không? Có muốn ngủ một giấc không?”
Lương Ninh Như thật sự có chút buồn ngủ, “Em chợp mắt một láti, lát nữa anh nhớ gọi em dậy.”
Chương Tự Chi nói được rồi dùng tay vỗ lưng cô ta như ru ngủ con nít.
Lương Ninh Như ngủ rất nhanh, nhắm mắt chưa được một phút cô ta đã ngủ thiếp đi.
Khóe miệng Chương Tự Chi cong lên ý cười nhẹ nhàng.
Anh ta cởi áo khoác ngoài ra đắp cho Lương Ninh Như, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hôm nay thời tiết đẹp, anh ta đứng trong sân đi dạo được một lúc thì những người hàng xóm đằng kia cũng đi ra.
Những người hàng xóm nhìn thấy Chương Tự Chi cứ như thể bọn họ nhìn thấy con trai của mình, người nào người nấy cười rạng rỡ, bọn họ hỏi Chương Tự Chi lái xe có mệt không rồi hỏi anh ta sẽ ở lại đây bao lâu.
Chương Tự Chi cũng không phải là người kiên nhẫn trò chuyện, anh ta cũng không nói gì nhiều, “Cũng được ạ.”
Thấy phản ứng của Chương Tự Chi thờ ơ như vậy thì những người hàng xóm cũng không cố gắng tiến lên, bọn họ chỉ chào hỏi ngắn gọn rồi từng người một rời đi
Chương Tự Chi xoay người đi ra sau vườn.
Rau trong mảnh vườn này đã lớn cả rồi, nhìn qua chúng được chăm sóc rất tốt.
Chương Tự Chi lấy ra một điếu thuốc rồi châm thuốc hút, anh ta vẫn luôn không dám hút thuốc ở trước mặt Lương Ninh Như.
Khó khăn lắm bây giờ anh ta mới tìm ra cơ hội hút thuốc.
Chỉ là Chương Tự Chi mới hút được nửa điếu thì lại loáng thoáng nghe thấy có tiếng động ở sân trước.
Đó là giọng nói của một người phụ nữ, nghe giọng hơi lớn tuổi.
Chương Tự Chi hít một hơi khói rồi nheo mắt lại, anh ta cảm thấy giọng nói này rất quen nhưng tạm thời không nhớ ra đây là giọng ai.
Chương Tự Chi vốn dĩ không quan tâm, anh ta tưởng là lại có bà hàng xóm nào qua chơi.
Ai ngờ mới qua được mấy giây thì anh ta lại đột nhiên nghe được tiếng nạt nộ của ba Lương, “Bà tới đây làm cái gì? Đi ra ngoài cho tôi.”
Động tác hút thuốc của Chương Tự Chi dừng lại, ngay sau đó anh ta lại nghe được loáng thoáng tiếng cười hơi lúng túng của người phụ nữ kia, bà ta cứ luôn miệng gọi ông anh Lương.
Chương Tự Chi cau mày, anh ta hút vội mấy hơi sau đó bóp nát rồi ném tàn thuốc xuống đất.
Anh ta quay người và đi về phía sân trước.
Có một con đường nhỏ bên cạnh, qua con đường này thì có thể đi bộ đến sân trước.
Chương Tự Chi chưa kịp đi tới phía trước cũng đã nghe được tiếng ba Lương đuổi người, “Đi ra ngoài, nhà chúng tôi không chào đón bà, bà đừng tới nữa.”
Chương Tự Chi vội vã sải bước đi về phía trước, anh ta sợ ba Lương xung đột với ai sau đó phải chịu thiệt.
Không ngờ anh ta bước ra sân trước cũng chỉ thấy ba Lương, mẹ Lương cùng với một người phụ nữ.
Chương Tự Chi biết người phụ nữ kia, lần trước bọn họ còn suýt đánh nhau nữa.
Người kia là mẹ của Lâm Sinh.
Nhìn thấy mẹ Lâm, Chương Tự Chi càng cau mày hơn nữa.
Mẹ Lâm cũng nhìn thấy Chương Tự Chi, bà ta ngay lập tức nở một nụ cười tươi như hoa.
Bà ta không phân trần với ba Lương nữa mà quay sang đi tới gần Chương Tự Chi, “Ồ, đây chính là Tự Chi đúng không? Lâu rồi không gặp cậu nữa.”
Chương Tự Chi ngừng động tác lại, anh ta mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ này.
Mẹ Lâm than một tiếng, “Bà hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải qua nói chuyện giữa Tiểu Như và Lâm Sinh nhà chúng tôi, tôi thật sự chỉ là ghé qua thăm vậy thôi.”
Chương Tự Chi mở miệng, “Đến đây xem cái gì?”
Mẹ Lâm ngừng lại, nụ cười trên mặt trông rất giả dối, “Dù cho Tiểu Như và A Sinh nhà chúng tôi không ở bên nhau nhưng cũng là bạn bè với nhau, hai nhà chúng ta cũng không cần căng thẳng như thế này, cứ coi nhau như bà con hàng xóm qua lại với nhau thì tốt rồi.”
Bà ta dường như đã quên cảnh trước đó ba người nhà bà ta đi qua nhà họ Lương kiếm chuyện.
Lương Ninh Như cũng tỉnh, cô ta đang ngủ ngon thì bị đánh thức, cảm thấy vô cùng choáng đầu.
Cô ta ngồi trên giường nhìn ra ngoài, từ góc độ này cô ta có thể nhìn thấy khuôn mặt của mẹ Lâm.
Lương Ninh Như đợi một lúc rồi cuối cùng vẫn đứng dậy và đi ra ngoài.
Mẹ Lâm thấy Lương Ninh Như thì tiếng cười càng lớn, “Ồ, Tiểu Như ra đó rồi à. Tôi còn nói sao không thấy Tiểu Như đâu đây này.”
Lương Ninh Như không có vẻ mặt gì, “Tôi đang ngủ mà bà to giọng như thế, ngủ cũng ngủ không yên nữa.”
Khi cô ta còn làm quen với Lâm Sinh lúc trước cũng đã gặp mẹ Lâm, bởi vì có bối phận trên dưới nên lúc đó cho dù thấy hành vi cử chỉ của mẹ Lâm không tốt lắm nhưng cô ta vẫn rất tôn trọng bà ta.
Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa rồi.
Lương Ninh Như vừa thấy mẹ Lâm là lại nhớ đến Lâm Sinh.
Sau đó cô ta lại nhớ đến những chuyện Lâm Sinh đã từng làm.
Xuất thân gia đình quả thật rất quan trọng, Lâm Sinh trở thành một người như bây giờ cũng không thể tách khỏi cách giáo dục con cái của ba Lâm, mẹ Lâm được.
Nói trắng ra là do người làm ba làm mẹ tắc trách.
Mẹ Lâm thấy thái độ của Lương Ninh Như đối với mình cũng thờ ơ như vậy thì vẻ mặt thay đổi, chẳng qua Chương Tự Chi ở bên cạnh nên bà ta cũng không dám mặt nặng mày nhẹ với Lương Ninh Như.
Bà ta chỉ thu liễm hết ý cười lúng túng trên khuôn mặt, “Đứa nhỏ này cũng thật là, tôi cũng chỉ ghé thăm mọi người một chút không được sao?”
Lương Ninh Như cười khẽ, “Tôi còn cần bà thăm à? Tôi quen bà sao?”
Không ai ngờ Lương Ninh Như vốn luôn dễ nói chuyện lại đột nhiên ăn nói sắc bén như vậy.
Mẹ Lâm cũng sửng sốt, bà ta bị câu nói này của Lương Ninh Như làm tức suýt thở không ra hơi.
Chương Tự Chi hơi buồn cười, lần đầu tiên anh ta thấy Lương Ninh Như nổi giận với một người khác không phải anh ta.
Trước đó Lương Ninh Như chỉ nổi giận với mỗi anh ta mà thôi.
Chương Tự Chi đi qua ôm vai Lương Ninh Như, “Đừng tức giận, không thích gặp thì ném bà ta ra ngoài thôi.”
Chương Tự Chi thật sự nói được thì làm được, anh ta vừa nói với Lương Ninh Như như vậy xong thì quay đầu sang nhìn mẹ Lâm, anh ta trừng mắt, “Ra ngoài, chúng tôi không hoan nghênh bà.”
Sau đó anh ta lại ôn tồn nói với Lương Ninh Như, “Ngoan, vào ngủ tiếp đi, em cũng mới ngủ được một chút.”
Lương Ninh Như thuận theo động tác của Chương Tự Chi quay người đi theo cùng anh ta vào phòng.
chủ động nịnh nọt, dù sao việc của con trai bà ta là do anh can thiệp mới mất việc, có lẽ bà ta sợ sau đó anh lại làm cái gì khiến con trai bà ta không lăn lộn nổi ngoài đời.”
Lương Ninh Như về đến phòng, cô ta trực tiếp nằm xuống, “Anh ta không đi ra gây chuyện thì ai muốn ngó anh ta làm gì?”
Chương Tự Chi đi qua theo, “Em nói đúng.”
Đợi một lúc, ba Lương và mẹ Lương cũng vào phòng.
Ba Lương xụ mặt, vào đến phòng rồi ông ta còn lẩm bẩm, “Cái thá gì, thật sự coi mình là ai quan trọng lắm.”
Mẹ Lương vuốt lưng giảm cơn giận cho ba Lương, “Rồi rồi, ông giận loại người như bà ta làm cái gì cho đau gan, cũng không phải ông không biết nhà bọn họ là loại người gì. Lần này bà ta tới lảm nhảm thì ông cứ xem như không nghe thấy là được rồi, giận loại người này không đáng.”
Lương Ninh Như muốn qua hỏi có chuyện gì vậy, nhưng cô ta vừa muốn đứng dậy thì Chương Tự Chi đã ngăn cô ta, “Anh đi xem thử.”
Chương Tự Chi đi ra khỏi phòng, “Ba, có chuyện gì vậy? Vừa rồi bà ta còn nói cái gì à?”
Ba Lương đi qua cái ghế ở một bên, “Loại người này dính như đỉa vậy, Lâm Sinh nhà bà ta làm ăn không được thì không tự tìm nguyên nhân trên người đi mà luôn cảm thấy người khác muốn hãm hại cậu ta.”
Chương Tự Chi cau mày, anh ta nghe thấy ba Lương nói tiếp, “Con biết vừa nãy bà ta tới có ý gì sao? Đi ngang qua cái gì mà đi ngang qua. Bà ta là nghe nói chúng ta trở về nên mới cố ý qua nhà, Lâm Sinh nhà bà ta khoảng thời gian trước ra ngoài tìm việc làm nhưng người ta không cần cậu ta, liên tiếp bị mấy chỗ tốt từ chối. Bà ta không chịu nghĩ là năng lực của Lâm Sinh không tốt hay là thanh danh không tốt ảnh hưởng mà bà ta lại trực tiếp quy chụp nguyên nhân vào trên đầu chúng ta. Bà ta cảm thấy là do chúng ta giở trò sau lưng nên mới khiến cho Lâm Sinh không tìm được việc làm.”
Chương Tự Chi lập tức bị tức cho cười, vừa rồi anh ta còn tưởng mẹ Lâm tới một chuyến là muốn xin xỏ, nhờ anh ta sau này tha cho Lâm Sinh một đường.
Hóa ra anh ta nghĩ thiếu sót rồi, người ta đã hất nước bẩn vào người bọn họ luôn chứ không thèm xin.
Chương Tự Chi cười đến hơi bất đắc dĩ, “Vốn đang không muốn so đo với bà ta, cái này là do bà ta tự tìm tới cửa.”
Ba Lương cũng rất tức giận, “Về nhà bình thường tự nhiên gặp phải loại người này.”
Chương Tự Chi khuyên ông ta đừng tức giận, “Không cần tức giận với loại người này, có năng lực dọn dẹp bọn họ một chút là được rồi.”
Theo tính khí của ba Lương trước kia ông ta nhất định sẽ nói đừng làm quá tuyệt tình, nhưng lần này rõ ràng ông ta đã nghe rõ ý của Chương Tự Chi nhưng ông ta không ngăn cản.
Xem ra ông ta cũng bị mụ kia làm tức giận không nhẹ.
Một lúc sau, Chương Tự Chi đi ra ngoài đứng trong sân gọi điện thoại rồi dặn dò vài câu.
Người ở đầu dây bên kia vỗ ngực hứa với anh ta là bọn họ sẽ hoàn thành công việc một cách suôn sẻ.
Chương Tự Chi mỉm cười, “Người này khá dễ đối phó, anh cũng không cần nỗ lực quá nhiều, khiến anh ta không tìm được việc là được rồi.”
Bên kia cũng cười lên, “Tôi vốn muốn tìm người dàn xếp anh ta nhưng cậu chủ nhỏ đã nói như vậy thì tôi cũng không đánh anh ta nữa.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng, “Tên nhát gan kia không đáng ra tay, anh hù dọa anh ta hai ba câu anh ta cũng có thể tè ra quần.”
Nói qua chuyện chính xong thì cũng cúp điện thoại, Chương Tự Chi quay người vào trong nhà. Ba Lương, mẹ Lương cũng đi nghỉ trước, bọn họ định chiều đi viếng mộ sau đó về nhà ở thành phố luôn.
Chương Tự Chi trở lại bên cạnh Lương Ninh Như, anh ta vừa mới nằm xuống Lương Ninh Như đã nghiêng người ôm eo anh ta, “Vừa nãy anh gọi điện thoại cho ai vậy?”
Chương Tự Chi đùa cô ta, “Gọi cho một cô gái, nói chút chuyện riêng tư.”
Lương Ninh Như xì một tiếng chế nhạo, “Anh như thế này thì ngoài em ra còn có ai để ý anh?”
Lương Ninh Như cảm thấy cô ta có thể hoàn toàn nắm giữ Chương Tự Chi trong tay.
Hoặc có thể nói Chương Tự Chi cam tâm tình nguyện bị cô ta giữ chặt trong tay.
Cho nên cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa có chuyện gì xảy ra
Mấy người ở chỗ này nghỉ ngơi một chút rồi mua chút vàng mã đi viếng mộ bà cụ Lương.
Chương Tự Chi đã biết đường, anh ta lái xe đi, lúc leo lên núi lúc đầu thì Chương Tự Chi dìu Lương Ninh Như, sau đó anh ta cõng cô ta luôn.
Tóm lại cả quá trình leo núi lần này Lương Ninh Như không tốn sức chút nào.
Mộ của bà cụ rất khó tìm. Mấy người tìm một lúc lâu mới tìm được, sau đó bọn họ bắt đầu châm nén thắp hương.
Lương Ninh Như nói chuyện cô ta đã kết hôn đồng thời cũng đã mang thai, cô ta nói bà cụ yên tâm, Chương Tự Chi rất tốt với cô ta, sau này hai vợ chồng bọn họ cũng hiếu thảo với ba mẹ.
Cúng vái gì đó đều thực hiện, mọi người chờ đốt xong vàng mã, dập lửa thì đi xuống núi.
Xuống núi không tốn sức, Lương Ninh Như và Chương Tự Chi nắm tay nhau đi về, Chương Tự Chi thậm chí còn ngâm nga một bài hát.
Ba Lương và mẹ Lương đi chậm hơn một chút, ba Lương đè thấp giọng, “Sao lúc ấy tôi có thể coi trọng Lâm Sinh được nhỉ, bà xem, không có cửa so luôn.”
Mẹ Lương cũng cảm thán, “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ Tiểu Như có thể có một người chồng tốt như Tự Chi, trước kia tôi cũng chỉ nghĩ con bé có thể ổn định cuộc sống là được rồi. Thật sự không ngờ tới được.”
Ba Lương gật đầu, “Bà nói thử xem hai người này sao có thể phát triển đến một bước này nhỉ? Từ đầu đến cuối tôi cũng nghĩ mãi không ra, có điều kiện như nhà họ Chương thì muốn con dâu kiểu gì cũng không khó, nhưng là thấy thằng bé thật sự thật tâm thật lòng tốt với Tiểu Như nhà chúng ta, cứ như là nhận được món hời từ trên trời rơi xuống vậy.”
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đi ở phía trước nên không nghe thấy đoạn hội thoại của ba Lương, mẹ Lương.
Hai người bọn họ đang bàn nhau khuya nay về nhà ăn vụng loại đồ ăn vặt nào thì tốt hơn.
Bình luận facebook