• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (91 Viewers)

  • Chương 806-810

Hứa Thanh Du nhân lúc Ninh Tôn đang thực hiện quay chương trình, tranh thủ lướt điện thoại, lên các trang mạng xã hội tìm xem mấy loại tin đồn vớ vẩn về mình đã được thêm mắm thêm muối đến mức độ nào.

Chắc chắn rồi, Internet bây giờ khá ồn ào, cô vẫn biết điều đó.

Rất nhiều người đã lao vào chỉ trích, chửi mắng cô, họ đều cho rằng cô không xứng với Ninh Tôn.

Hứa Thanh Du đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi lên mạng, vậy nên cho dù có thấy những lời xúc phạm nặng nề đến đâu, thậm chí còn chửi rủa lây sang cả gia đình cô, cô cũng không thấy sốc và đau lòng cho lắm.

Cô chỉ không hiểu tại sao những người trên mạng lại thù ghét cô đến như vậy.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.1

Imgur


liệu Ninh Tôn có cảm thấy buồn khi nhìn thấy những bình luận này không.

Thân phận của Ninh Tôn có thể coi là một vết đen trong sự nghiệp của anh.

Nhưng đó vốn không phải lỗi lầm mà Ninh Tôn gây ra, mà là vết đen mà Ninh Bang, người đứng đầu chỉ đạo nhà họ Ninh, và cả mẹ của Ninh Tôn tạo nên.

Tại sao hai người họ lại làm chuyện có lỗi mà lại bắt Ninh Tôn phải chịu tổn thương, dày vò vì quá khứ nhơ nhuốc đó.

Hứa Thanh Du đặt điện thoại lên và đứng dậy đi xung quanh.

Kết quả mới chỉ vừa đi được vài bước, cô thấy những nghệ sĩ nổi tiếng khác cũng đi cùng quản lý đến phim trường.

Trông kìa, nhìn cũng phô trương màu mè quá nhỉ, không chỉ có hai trợ lý đi theo mà còn kèm cả hai vệ sĩ nữa.

Hứa Thanh Du không hiểu họ mang cả vệ sĩ đến đây làm gì.

Trên thực tế, phim trường này đã được xử lí gọn gàng, cách ly hoàn toàn người hâm mộ và những người không liên quan, thế mà họ vẫn mang theo đến hai vệ sĩ chẳng để làm gì.

Nhưng Hứa Thanh Du cũng chỉ là loại thấp cổ bé họng, cô không dám nhìn thêm, cũng không dám thắc mắc gì.

Kết quả là, người phụ nữ kia đi được nửa đường, bỗng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô.

Cô ta nói gì đó với trợ lý bên cạnh, trợ lý gật đầu lia lịa, cất cao giọng khẳng định: “Đúng vậy, chính là cô ấy.”

Người phụ nữ kia cười khúc khích rồi đi tiếp.

Hứa Thanh Du có thể nghe thấy tiếng cười đó chẳng có tí hảo ý nào.

Có lẽ vì thân phận không bối cảnh lớn của cô mà mọi người coi thường Ninh Tôn.

Đây là mấy chuyện thường ngày của làng giải trí, chẳng có gì lạ lẫm, nơi này chính là nâng cao đạp thấp. Nếu như bây giờ cô là một đại gia tiền bạc rủng rỉnh đến để thị sát đầu tư, thì dù cô có xấu xí đến đâu, họ cũng khen ngợi, nịnh nọt cô thành tiên nữ.

Nhưng thật tiếc cô không phải là dạng người như vậy, Hứa Thanh Du tự khịt mũi.

Sau tiếng ậm ừ này, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Quay đầu lại, cô thấy một vài trợ lý đang túm tụm cùng nhau trò chuyện.

Chắc họ là trợ lý của những khách mời trong chương trình hôm nay. Có người nhìn thấy Hứa Thanh Du và nhanh chóng đi tới: “Tiền bối ạ!”

Hứa Thanh Du hơi sửng sốt.

Nhưng Hứa Thanh Du vẫn đứng đó, nhìn cô gái nhỏ đi tới.

Cô gái này trạc tuổi cô, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi trông thật thuần khiết, trong sáng .

Cô gái đi tới, ánh mắt lóe lên sự tò mò: “Em có xem qua tin tức về chị và Ninh Tôn, hai người thật sự đang ở cùng nhau sao?”

Hứa Thanh Du và cô gái này vốn không hề quen biết nhau, cô còn đăng thắc mắc sao lại thân thiết như thế. Hóa ra là muốn hóng chút drama của Ninh Tôn.

Hứa Thanh Du âm thầm thở dài, tự bày cho bản thân dáng vẻ hơi ngại ngùng, khẽ khàng gật đầu hai cái, coi như khẳng định.

Sau đó cô mới giải thích: “Thật ra chúng tôi đã gặp nhau trước khi anh ấy ra mắt.”

Cô gái nhỏ la lên đầy hưng phấn: “Vậy là, Ninh Tôn thực sự là một người đàn ông rất tốt đấy ạ.”

Hứa Thanh Du gật đầu, giọng điệu có chút trả lời cho có lệ: “Đúng là như vậy.” Dù anh ấy đã ra mắt và phất lên như diều gặp gió nhưng anh ấy không bỏ rơi bạn gái của mình. Một người đàn ông như vậy thật sự là quá tốt!

Yêu cầu này vốn chỉ là điều hết sức bình thường trong chuyện tình cảm, nhưng hiếm sao nam nào sau khi ra mắt còn chung thủy với người bạn gái tào khang* bên mình lúc chưa có gì cả.

*Tào khang: chỉ người ở bên cạnh mình lúc khốn khó.

Cô gái nhỏ giọng nói: “Em còn tưởng hai người quen nhau nhờ công việc, có ấn tượng tốt nên mới ở bên nhau. Nếu là thế em mới có thể xin chút ít kinh nghiệm để học hỏi theo, biết đâu em cũng tìm được một bạch mã hoàng tử như vây!”

Hứa Thanh Du mỉm cười: “Chuyện này thật khó. Nhưng nếu em thật sự chân thành, sớm muộn người đó cũng trở về bên em mà thôi!”

Cô gái lắc đầu: “Khó quá.”

Sau đó cô nhìn quanh, rồi thầm thì: “Chị nhìn những khách mời trong chương trình này xem, có ai không xinh đẹp hơn chúng ta đâu chứ? Em làm gì có cửa so sánh với người ta”

Hứa Thanh Du cũng đồng ý với điều này.

Vì vậy, cô chỉ gật đầu, nở một nụ cười thay cho lời chào hỏi, sau đó quay người quay trở lại chỗ cũ.

Cô gái đợi Hứa Thanh Du đi xa rồi quay về đám đông vừa trò chuyện ban nãy.

Bên kia, có một người khoanh hai tay nhìn vế phía cô soi mói, trông có vẻ cũng là trợ lý của một minh tinh nào đó, nhưng rất kiêu ngạo.

Cô ta liếc nhìn Hứa Thanh Du sắp đi mất: “Không biết cô ta dùng phương pháp hồ mị gì để quyến rũ Ninh Tôn nhỉ?”

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.2

Imgur


tiếng nào cũng cần phải công khai minh bạch với tất cả công chúng.

Đợi một lúc, chương trình đang quay của Ninh Tôn cũng kết thúc.

Hứa Thanh Du vội vàng đi tới, cô lại gần liền nhìn thấy Ninh Tôn cùng vài vị khách quen đang tán gẫu.

Không biết những người kia nói cái gì, lại có thể khiến Ninh Tôn cười rất vui vẻ, anh hiếm khi lộ ra nụ cười tươi như gió xuân như vậy.

Hứa Thanh Du dừng lại và đứng yên.

Kết quả, Ninh Tôn đưa mắt nhìn về phía cô, sau đó anh giơ tay ra hiệu muốn cô lại gần.

Nhận được tín hiệu, Hứa Thanh Du chậm rãi bước tới.

Trước tiên, cô chào hỏi những vị khách quen thuộc, họ nhìn cô và Ninh Tôn ánh mắt mơ hồ mờ ám.

Ninh Tôn đưa tay ôm vai cô, giọng nói mang đầy ý cười chia sẻ: “ Thực ra, tôi không muốn giấu diếm mọi người, chỉ là tôi sợ cuộc sống riêng của cô ấy gặp phiền phức. Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức ngoài dự đoán như vậy.”

Người dẫn chương trình trông rất phúc hậu, có phần lớn tuổi hơn bọn họ cũng lên tiếng: “Bây giờ hai người đã công khai, sau này phải cẩn trọng hơn trong lời nói và việc làm của mình. Cô bé này đã bị anh lôi xuống nước rồi, cố mà chăm sóc người ta cho tốt!”

Ninh Tôn nhanh chóng đáp lại một cách rất cung kính: “Tôi sẽ ghi nhớ lời dặn của sư phụ Triệu. “ Hứa Thanh Du cũng cảm ơn tiền bối bên cạnh.

Tiền bối cùng với một vài người khác rời đi, khi đi ngang qua Hứa Thanh Du, anh ta đưa tay lên vỗ vai cô mà không nói thêm gì nữa.

Hứa Thanh Du hơi ngạc nhiên, đợi mọi người đi hết rồi mới hạ giọng hỏi Ninh Tôn: “Anh ấy có vẻ tốt với tôi, nhưng hình như đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy.”

Ninh Tôn gật đầu: “Anh ấy đúng là đối xử với cô rất tốt, cũng vì một số chuyện có liên quan đến anh ấy thôi.”

Ninh Tôn không nói thêm gì nữa, thu tay về: “Đi thôi.”

Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn đi ra ngoài, trường quay lần này cách nhà riêng của anh không xa lắm, nên quay xong anh ngay lập tức trở về nhà.

Hứa Thanh Du đã chuẩn bị nguyên liệu để nấu bữa trưa, thời gian ghi hình buổi chiều tương đối muộn, vì vậy, trưa nay Ninh Tôn có thời gian để ăn cơm tại nhà và nghỉ ngơi.

Ninh Tôn trở lại thì đổ ngay xuống giường, chương trình ghi hình vừa rồi đều là chơi game, chạy nhảy các kiểu, tiêu hao rất nhiều năng lượng.

Bản thân anh không phải là người có thể lực tốt, quay xong chương trình anh cảm thấy mệt mỏi thực sự.

Hứa Thanh Du cũng không quan tâm đến anh, chậm rãi đi vào bếp tự nấu bữa trưa, còn tài xế xem TV trong phòng khách.

Ba người họ mỗi người làm việc của riêng mình, bầu không khí trong nhà hòa hợp đến kì lạ.

Người lái xe xem TV một lúc, sau đó lững thững đi vào nhà bếp và hỏi Hứa Thanh Du xem có cần giúp đỡ gì không.

Hứa Thanh Du mỉm cười: “Không sao, tôi tự làm được mà.” Người lái xe khoác vai cô, chậc chậc hai cái rồi nói: “Thực ra, cô và Ninh Tôn rất xứng đôi. Nếu hai người có thể ở bên nhau thì rất tốt.”

Giọng anh ta được đè xuống mức thấp nhất, lại cố tình chêm thêm một câu hỏi: “Ninh Tôn dáng dấp, khuôn mặt được như thế, cô có rung động chút nào không?”
Hứa Thanh Du sửng sốt trong giây lát khi nghe câu hỏi của người lái xe.

Nhưng sau đó cô mỉm cười ;ại vừa tra lời vừa tiếp tục nấu ăn: “Trong làng giải trí có rất nhiều anh chàng đẹp trai. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, có khi bây giờ tôi đã yêu thích đến cả tá người rồi ý chứ.”

Người lái xe bên cạnh tiếp tục: “Làm sao mà giống nhau được. Những người kia,cô đâu có tiếp xúc nhiều với họ. Ninh Tôn thì khác, cậu ấy so với mấy người kia còn đẹp trai hơn mấy phần. Cô và cậu ấy lại bên nhau như hình với bóng, sống chung một nhà, không nảy sinh tình cảm mới là lạ đấy!”

Người lái xe lớn tuổi hơn cô và Ninh Tôn một chút, xem ra là nhìn người khác độc thân không chịu nổi, máu mai mối lại trỗi dậy rồi.

Hứa Thanh Du chẹp miệng, hoàn toàn không để vấn đề ấy vào mắt: “Tôi và Ninh Tôn là quan hệ công việc. Thích sếp của chính mình sao? Một trợ lý chuyên nghiệp sẽ tự biết phải trái mà tránh loại chuyện này nha.”

Người lái xe mỉm cười: “Cô gái nhỏ, tốt lắm, còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy!”

Anh ta đứng ở cửa một hồi, thấy Hứa Thanh Du thật sự không cần giúp đỡ, liền xoay người lại ngồi xuống sô pha.

Các động tác nấu nướng của Hứa Thanh Du rất gọn gàng và bài bản, chỉ trong một thời gian ngắn cô đã hoàn thành bữa trưa.

Cô rửa tay và cởi tạp dề.

Người tài xế thấy cô đã nấu xong, sốt sắng phụ cô bê các món ăn và sắp bát đũa ra bàn.

Hứa Thanh Du tự mình đi tới cửa phòng Ninh Tôn, giơ tay gõ cửa rồi lên tiếng gọi: “Đến giờ ăn cơm rồi.”

Ninh Tôn nằm ở trên giường đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng nói, lập tức nhanh chóng đứng dậy.

Anh ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức ngay khi bước ra khỏi phòng.

Mùi hương ngào ngạt này không khó để có thể tìm thấy ở những quán ăn bình dân, nhưng không hiểu sao, Ninh Tôn cảm giác hương thơm này mang một mùi vị đặc biệt khác với các hàng quán.

Hứa Thanh Du liếc anh một cái: “Anh đi rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó ra ăn cơm trưa đi.”

Dứt lời cô xoay người đi về phía bàn ăn.

Sau hai ngày làm quen với việc ở bên nhau, Ninh Tôn thấy Hứa Thanh Du đã thoải mái với mình hơn một chút, không khó xử như hôm đầu nữa.

Anh không nói thêm gì, xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.

Hứa Thanh Du đã làm bốn món mặn và một tô canh, vừa nhìn vào một chút là thấy sắc, hương, vị đều có đủ, rất ngon miệng.

Người lái xe vui vẻ cười cười,vừa xới cơm cho hai người, vừa mở miệng trêu chọc: “Mỗi ngày đều đến nhà hai người ăn chực như thế này, tôi nghĩ sớm muộn gì cân nặng của tôi cũng tăng thêm.”

Hứa Thanh Du cười: “Anh đâu có béo, ăn nhiều một chút đi. Ăn nhiều, nhiều sức khỏe mai này mới có sức giúp tôi dọn nhà.”

Ninh Tôn bất giác liếc nhìn Hứa Thanh Du.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.3

Imgur


Danh tiếng của nhiếp ảnh gia trong ngành được phân cực rõ ràng, khả năng chuyên môn của nhiếp ảnh gia lần này là hàng đầu, nhưng thực sự tính khí của anh ta có hơi khó hiểu.

Những ngôi sao từng làm việc với anh ta, dù danh tiếng lớn đến cỡ nào, anh ta cũng chưa từng nể mặt mà cho họ thái độ tốt một chút.

Hứa Thanh Du thở dài: “Những người tài năng có thể có một chút vấn đề về tính nết. Anh cố gắng nhẫn nhịn một chút nhé! Hợp đồng lần này mất rất nhiều công sức mới mang được về. Chị Thái nói rằng chỉ cần anh được đánh giá tốt lần này là có thể mở ra cánh cửa sáng giá để anh đến với giới thời trang.”

Lần nào cũng vậy, trước khi tham gia một dự án nào đó, cô đều mang tất cả những khó khăn cũng như kết quả sẽ đạt được nếu sản phẩm thành công giảng giải một lần cho Ninh Tôn. Coi như động viên tinh thần cho anh một chút.

Ninh Tôn nói: “Không sao. Tính tôi đâu có so đo vậy đâu. Nếu như tôi làm không tốt, bị người ta phàn nàn, cô cũng không cần giúp tôi xin lỗi những người đó. Kệ bọn họ không cần quan tâm, cùng lắm họ cũng chỉ nghĩ tôi là loại người tự cao tự đại mà thôi!”

Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc, trước đây khi nói với Ninh Tôn những chuyện này, Ninh Tôn chủ yếu chỉ lắng nghe, rất ít khi anh đáp lại lời dặn dò của cô, đôi hi anh còn lộ ra thái độ không kiên nhẫn, không muốn nghe.

Hôm nay không chỉ không khó chịu với những gì cô nói, lại còn trấn an sự lo lắng của cô, tình huống này khiến cô cảm thấy hơi lạ lùng.

Hứa Thanh Du gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi.”

Ăn trưa xong, Ninh Tôn đi tắm.

Hứa Thanh Du có chút không thoải mái khi ngồi trong phòng khách.

Căn nhà này có một phòng ngủ và một phòng khách, ngay cả khi đang ngồi xem TV ở đây, cô cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Mặc dù cô đang cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân, nhưng cô ấy luôn có chút không thể chịu nổi với những hình ảnh tưởng tượng đang nhảy loạn xạ trong đầu.

Thật là mệt mỏi mà.

Người lái xe nghiêng người sang một bên, ăn no uống say là mắt anh ta díu vào, không quan tâm đến những thứ xung quanh.

Hứa Thanh Du rất bất lực và chỉ có thể đứng dậy, đi ra ban công.

Thời tiết bên ngoài rất tốt, cô lấy điện thoại di động ra xem tin tức trên mạng, buổi sáng cô và Ninh Tôn bị chụp lén khi ra ngoài, bức ảnh đã làm nổ ra một cuộc tranh luận cực kỳ đặc sắc.

Lần này, có rất nhiều người chúc phúc cho cô, những người chê bai cô và những bình luận chế giễu thân thế của Ninh Tôn đã ít hơn trước rất nhiều.

Hứa Thanh Du đứng ở đây hơn 20 phút thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở.

Ninh Tôn thực ra đã ăn mặc rất chỉnh tề, hiện tại anh biết trong nhà có phụ nữ, nên mỗi hành động đều rất cẩn thận không quá tùy tiện như xưa nữa.

Chỉ còn một chút thời gian, Hứa Thanh Du trở lại ghế sô pha, tựa vào đó nghỉ ngơi một lát.

Ninh Tôn thu dọn trong phòng đi ra, đứng ở cửa quan sát, liền thấy Hứa Thanh Du đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.4

Imgur


tay Hứa Thanh Du: “Để tôi cầm cho.”

Điều này làm Hứa Thanh Du lập tức tỉnh táo trở lại, cô nhanh chóng nói: “Không cần, tôi có thể cầm được.”

Thực ra cái hộp mỹ phẩm này cũng khá nặng.

Ninh Tôn không nói, nhưng cũng không buông tay: “Được rồi, cũng chỉ đi có mấy bước chân thôi mà.”

Hứa Thanh Du nhìn anh, cuối cùng không phản đối thêm nữa .

Đôi mắt của người lái xe khẽ liếc dò xét hai người họ, trộm nở một nụ cười tươi rói.

Hứa Thanh Du thừa biết người lái xe đang nghĩ gì, cô cố gắng giữ nét mặt nghiêm túc hết mức có thể để ngăn người bên kia nhận ra cô đang xấu hổ.

Hứa Thanh Du vẫn ngồi ở ghế sau xe cùng Ninh Tôn, Ninh Tôn trước tiên nói: “Trên đường cô có thể ngủ một giấc.”

Hứa Thanh Du đã hoàn toàn tỉnh táo: “Không, không cần đâu. Vừa nãy tôi có chợp mắt một xíu rồi. Bây giờ không còn buồn ngủ nữa.”

Ninh Tôn cũng không nói thêm gì nhiều, anh nhìn khóe mắt Hứa Thanh Du, lần đầu tiên cảm thấy cô gái này căng thẳng khi ở bên cạnh mình.

Anh chưa bao giờ nhìn kỹ trợ lý của mình, cũng không để ý những trợ lý khác như thế nào, nhưng chị Thái đã từng khen ngợi Hứa Thanh Du trước mặt anh.

Chị ấy nói rằng đây là lần đầu tiên chị ấy thấy một người mới có thể hoàn thành tốt một công việc khó khăn như công việc của trợ lý.

Trong quá khứ, chính cô ấy đã nghĩ cách giải quyết những rắc rối mà trợ lý của những nghệ sĩ khác gây ra.

Hứa Thanh Du thực sự làm chị Thái thấy ngạc nhiên.

Ninh Tôn thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chắc là phải giữ mình trong trạng thái tỉnh táo đến căng thẳng như vậy mới có thể hoàn thành mọi chuyện chăng?

Nhưng như vậy sẽ mệt lắm.

Xe chạy đến địa điểm chụp hình mà tạp chí đưa ra, khi xuống xe, Hứa Thanh Du định tự xách hộp trang điểm, nhưng Ninh Tôn đã đi trước cô một bước, tự mình nhấc hộp trang điểm lên.

Anh ta liếc nhìn Hứa Thanh Du: “Cứ để tôi cầm cho.”

Hứa Thanh Du gần như hiểu ý anh chỉ trong vài giây, vì vậy cô gật đầu: “Cảm ơn.”

Phó tổng biên tập tạp chí ở đằng kia đã đợi sẵn, thấy Ninh Tôn đi tới anh ta mỉm cười và nhanh chóng bắt tay: “Ồ, anh Ninh, anh tới rồi.”

Ninh Tôn mỉm cười, biểu hiện ra vẻ khiêm tốn: “Tôi xin lỗi, chắc để anh chờ lâu rồi.”
Ninh Tôn trao đổi vài câu với phó tổng biên tập, rồi đi về phía chỗ ban tạp chí.

Phó tổng biên tập nói rằng bên phía trường quay đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Ninh Tôn đến mà thôi.

Hứa Thanh Du cau mày nhìn về phía Ninh Tôn, sau đó nhìn lại thời gian.

Rõ rằng là chưa đến thời gian quay mà họ đã hẹn lúc trước.

Nhưng họ cứ làm như Ninh Tôn bị bệnh ngôi sao rồi đi trễ vậy.

Trên đường đến trường quay, những người ở bên này cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Đặc biệt là khi những người này nhìn đang Ninh Tôn tự mình xách theo hộp đựng đồ trang điểm, sau đó quan sát vẻ mặt của Hứa Thanh Du, liền trở nên vô cùng phức tạp.

Ninh Tôn quay đầu nói chuyện với phó tổng biên tập, lâu lâu lại nhìn về hướng của Hứa Thanh Du.

Mặc dù anh ấy không nói gì với Hứa Thanh Du, nhưng trong ánh mắt của anh cũng thể hiện rất nhiều điều.

Phó tổng biên tập cũng là một người thông tình đạt lý, thấy Ninh Tôn như thế này liền đưa đề tài cho Hứa Thanh Du.

Anh ấy hỏi Hứa Thanh Du gần đây có buồn phiền vì những bình luận trên mạng hay không, anh ấy cũng khuyên cô nghĩ thoáng ra. Bởi vì ở trong giới giải trí phức tạp này là như thế đó.

Phó tổng biên tập cũng là ngưới rất biết nói chuyện, ông ta nói: “Chỉ có những ngôi sao có lượng truy cập cao và nổi tiếng mới tạo ra hiệu quả giải trí lớn như vậy. Những người không có danh tiếng gì mấy, thì nghĩ hết mọi cách để tạo ra nhiều tin đồn nhưng bọn họ cũng không tạo ra được cái gì. “

Hứa Thanh Du cười, “Tôi không sao, tôi đã nghĩ đến có một ngày chuyện này sẽ xảy, nên ngay từ đầu tôi đã muốn giấu đi.”

Bọn họ vừa đi vừa nói rồi cũng đến trường quay.

Trường quay chỉ là một căn phòng nhỏ với một số phông nền mờ.

Nhiếp ảnh gia đã ở bên trong, điều chỉnh máy ảnh của cô ấy.

Nghe thấy giọng nói, nhiếp ảnh gia đi tới, nhìn Ninh Tôn, sau đó nhìn Hứa Thanh Du, “Đến đây.”

Hứa Thanh Du gật đầu rất lễ phép với cô ấy, “Xin chào.”

Ninh Tôn cũng chào hỏi nhiếp ảnh gia, sau đó quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Em ở đó đợi anh, chắc là cũng nhanh thôi.”

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.5

Imgur


Bởi vì sự nhạy cảm của phụ nữ, Hứa Thanh Du cảm thấy cô ấy có ấn tượng tốt với Ninh Tôn.

Nói cho cùng, với khuôn mặt đẹp trai như vậy, tổng điểm ấn tượng của anh ta cũng sẽ cao hơn những người bình thường rất nhiều.

Hứa Thanh Du sau đó chuyển sự chú ý của mình sang nhiếp ảnh gia.

Nhiếp ảnh gia này tên là Nam Nhạc, một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong ngành, người đã chụp ảnh bìa của nhiều nhân vật nổi tiếng hàng đầu.

Ninh Tôn nhanh chóng thương lượng, sau đó bắt đầu trang điểm, thay quần áo.

Toàn bộ quá trình này không lãng phí thời gian, nhưng cũng khiến Hứa Thanh Du ngồi ở đây có chút buồn ngủ.

Vừa rồi cô ấy vừa giật mình vì bị đánh thức bởi, rõ ràng là cô ấy không nghỉ ngơi đủ.

Bây giờ lại đang nhàn rỗi, nên cơn buồn ngủ của cô ấy lại ập đến.

Nhưng dù có buồn ngủ thế nào, cô cũng nhất định không thể ngồi đây mà ngủ. Một trợ lý nhỏ bé lại ngủ trong khi Ninh Tôn đang làm việc, thật là không có quy tắc gì cả.

Vì vậy cô nhanh chóng đứng dậy, đi tới chỗ của Ninh Tôn và đứng ở đó.

Ninh Tôn nhìn qua bên đó, nhìn Hứa Thanh Du một chút, “Nếu mệt thì đi dạo một chút đi.”

Anh ấy nói với giọng nhẹ nhàng, đúng thật là dáng vẻ của một người bạn trai.

Hứa Thanh Du nói: “Không sao, em cứ ở đây xem cũng được.”

Ninh Tôn mỉm cười, “Nếu sớm biết như vậy thì chiều nay anh đã không cho em tới đây rồi, ở nhà ngủ một giấc cho khỏe. Công việc ở đây cũng khá thuận lợi.”

Hứa Thanh Du biết những lời này anh ta nói là dành cho người khác nghe, nên cô cũng tranh thủ nói: “Anh gọi em lúc em đang mơ, nên lúc tỉnh lại đầu óc cũng không tỉnh táo lắm.”

Ninh Tôn cong cong khóe miệng, “Em mơ thấy cái gì vậy?”

Hứa Thanh Du a một tiếng, và nói , “Nằm mơ thấy mình đột nhiên có nhiều tiền, đếm không xuể. Đang định nở nụ cười thật tươi, lại bị anh đánh thức.”

Ánh mắt của Ninh Tôn lại hướng về khuôn mặt của Hứa Thanh Du, và anh tự hỏi liệu giấc mơ này có phải là cô ấy mới bịa ra hay không.

Nó cũng có thể là sự thật.

Ninh Tôn nở một nụ cười hơi ngại ngùng và không nói gì.

Kiểu thể hiện tình cảm một cách trắng trợn này của hai người thực sự khiến những người bên cạnh có chút choáng ngợp.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.6

Imgur


Hứa Thanh Du nhướng mày, có chút không hiểu.

Chẳng lẽ nhiếp ảnh gia này là fan nữ của Ninh Tôn?

Vậy nên vì những tin đồn của cô và Ninh Tôn, cô ta mới không thích Hứa Thanh Du sao?

Cũng không phải không có khả năng này.

Ninh Tôn trang điểm xong, rồi sau đó đi chụp.

Hứa Thanh Du ngồi trên ghế và quan sát, toàn bộ quá trình quay và chụp vẫn diễn ra suôn sẻ.

Thái độ của Nam Nhạc đối với Ninh Tôn rõ ràng đặc biệt hơn

Ngay cả nhân viên đứng đợi bên cạnh anh ta cũng chẹp miệng, “Cô Nam lần đầu tiên tốt với người ta như vậy.”

Có người trả lời, “Đúng đấy, trước đây đã có vài ngôi sao hàng đầu đến đây. Mặc dù cô Nam không mắng chửi bọn họ, nhưng mặt của cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng. Hôm nay anh cứ nhìn cô ấy đi, không ngờ cô ấy lại cười đó.”

Khi Hứa Thanh Du nhìn sang, Nam Nhạc quả thực đang cười.

Không những là lúc nói chuyện với Ninh Tôn, mà ngay cả khi dạy Ninh Tôn tạo dáng, cô ấy cũng mỉm cười.

Chính bởi Nam Nhạc có một khuôn mặt lạnh lùng, vì vậy chỉ cần cô ấy cười nhẹ thì sẽ rất dễ để nhìn thấy.

Hứa Thanh Du thầm thở dài, nghĩ rằng đẹp trai tốt thật, anh ta đã trực tiếp hạ gục Nam Nhạc.

Ninh Tôn thay nhiều bộ quần áo và chụp nhiều kiểu.

Chờ chụp xong, Nam Nhạc cầm máy ảnh sang chỗ anh để tìm anh thảo luận và cho anh ấy xem từng bức ảnh một.

Hứa Thanh Du lại nghe người bên cạnh nói: “Chuyện hot gì đây nữa, lúc trước cô Nam giúp người khác chụp xong, liền trực tiếp đi luôn không nói tiếng nào. Hôm nay cô ấy lại ở đây để thảo luận chi tiết về những bức ảnh đó sao?”

Người bên cạnh cô ấy lại chậc chậc vài tiếng, “Quả nhiên, mỹ nữ khó qua ải mỹ nam.”

Hứa Thanh Du mỉm cười, đúng thật chứ, chuyện nào cũng tương đối mà.

Anh hùng không thể qua ải mỹ nhân, mỹ nữ không thể qua ải mỹ nam là chuyện bình thường. Cô nhìn chằm chằm Nam Nhạc một lúc.

Quả thực, khi Nam Nhạc đối mặt với Ninh Tôn, thái độ của cô ta hoàn toàn khác xa với những người khác.

Thực ra thích một người hay không, cho dù có cố gắng che dấu đến nhường nào, thì những chi tiết nhỏ vẫn thể hiện một cách rất rõ ràng.
Khi những tin tức của Ninh Tôn đang tràn lan trên mạng, Cố Tư và Lương Ninh Như đều là những kẻ hóng hớt.

Hai người ở cùng, soi kĩ tấm ảnh của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du .

Cố Tư chép miệng, “Nhìn kĩ bọn họ cũng xứng đôi lắm chứ.”

Lương Ninh Như cũng gật đầu đồng ý, “Dáng vẻ cũng được đấy chứ. Mặt mũi của cô gái này khá thanh tú, dịu dàng. Có lẽ đây là một cô gái tốt .”

Cố Tư thở dài, “Mong rằng cuối cùng hai người họ sẽ có một kết cục tốt đẹp.”

Lương Ninh Như cười nhạt nói, “Nhưng mà nghe Tự Chi nói chuyện tình của bọn họ chỉ là giả mà thôi.”

Cố Tư không cảm thấy đây là một chuyện lớn lao gì, “Rất nhiều chuyện không đúng sự thật như vậy cứ truyền mãi truyền mãi có lúc thành sự thật đấy. Nhiều vở kịch cứ diễn như thế xong thành sự thật, cô cũng đừng chú ý những chi tiết nhỏ đó.”

Lương Ninh Như bỗng dưng bật cười, “Xem ra lời cô nói cũng đúng. Nghe nói hai người họ còn sống chung với nhau nữa. Đây cũng là một cơ hội tốt, họ có thể cùng nhau vun đắp tình cảm.”

Khi bọn họ nói đến đây, Trì Uyên từ nhà bếp mang ra một đĩa hoa quả, và Cố Tư cũng thuận miệng nói, “Đúng vậy, ở với nhau lâu thì chắc chắn náy sinh tình cảm, giống tôi với Trì Uyên vậy.”

Trì Uyên ngước mắt lên và liếc nhìn Cố Tư.

Những tia sáng lấp lánh trong mắt của anh ấy, Cố Tư lại không phớt lờ đi.

Sau đó, cô nhận ra rằng mình đã nói sai, dùng từ không chính xác. Tên lưu manh Trì Uyên này, chắc hẳn là anh ta lại đang suy nghĩ đến việc đen tối nào đó nữa đây.

Lương Ninh Như bật cười khi nghe được lời nói của Cố Tư, sau đó hướng mắt về phía Trì Uyên, và thay đổi chủ đề khác, “Anh Trì vẫn chưa đi làm việc à, Ngày nào em cũng nghe Tự Chi nhà em nói mệnh của anh tốt thật. “

Trì Uyên gật đầu, “Đúng thật là mệnh tốt. Nhờ phúc của con trai anh, anh mới có thể an nhàn ở nhà.”

Cố Tư cũng ngưỡng mộ anh ấy vì anh ta lại nói ra những câu đó với dáng vẻ không biết xấu hổ.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.7

Imgur


này không nghe lời mà gặp được Trì Uyên thì nó lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Có khi bà cụ cũng cười đùa với, bảo thằng nhỏ này khuôn mặt thật dễ thương.

Cả nhà đều dỗ dành, chiều chuộng nó. Nó cũng không sợ ai, nhưng chỉ có duy nhất Trì Uyên nó mới chịu ngoan ngoãn.

Cho nên nó rất sợ Trì Uyên, tuổi còn nhỏ như vậy nhưng nó đã biết nên chọc ai và ai không nên chọc vào.

Cố Tư cũng không mắng chửi gì Trì Uyên cả, nên cô chỉ có thể hừ một tiếng.

Cô quay đầu nhìn Lương Ninh Như, và hướng ánh mắt xuống chỗ bụng của Lương Ninh Như, “Gần đây cô vẫn khó chịu hay sao?”

Khi nói về điều này, Lương Ninh Như chỉ có thể thở dài, “Khó chịu lắm, tôi cứ cảm giác giống như ói hết cả gan cả mật ra luôn đó. Khoảng thời gian này không biết làm sao, cứ nửa đêm là tỉnh dậy ói, cứ lập đi lập lại. Ngồi cả nửa đêm cũng không khỏe được. “

Cố Tư gật đầu, “Tôi quá hiểu cô rồi.”

Sau đó, cô ấy tiện tay xoa cái bụng của Lương Ninh Như, “Mong rằng sau này cậu nhóc nhà cô có thể thương cô, ít quậy cô hơn. Khi sinh thì có thể bớt đau hơn.”

Nhắc đến chuyện sinh con, Cố Tư nhớ lại cảm giác đau đớn đến mức muốn chết và cô không thể quên được cảm giác đó được.

Bọn họ đang nói chuyện thì Chương Tự Chi ở bên ngoài bước vào.

Anh ta vừa mới từ căn nhà tổ của nhà họ Chương chạy tới, liền bị ông già bắt về để răn đe.

Trước tiên, Chương Tự Chi bước đến giường của em bé .

Lúc này, thằng nhỏ đang ngủ, hai tay ôm đầu, trông rất dễ thương.

Khi Chương Tự Chi nhìn thấy đứa trẻ, trái tim của anh ấy lại mền nhũn ra, “Trời ơi, đứa bé này thật đáng yêu.”

Cố Tư cười nhạt và nói, “Anh chưa thấy lúc nó quậy đến nỗi không ai trị được đó, lúc đó mới thật sự là đáng yêu.”

Lương Ninh Như bật cười, vỗ vỗ cánh tay Cố Tư, “Cô làm tôi buồn cười quá.”

Cố Tư dùng ánh mắt ra hiệu cho Chương Tự Chi đến gần bên này một chút, “Để chồng cô nói thêm cho cô nghe đi. Khi anh ta về lại bị cô cho một trận, nó mới buồn cười hơn đó.”

Nói đến đây, khuôn mặt của Chương Tư Chi sụp đổ. Anh ta quay người đi tới ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh Lương Ninh Như, “Ông già nhà tôi gần đây rất khó chịu. Ông ấy nói hôm qua ông nằm mơ thấy anh đang đánh ông ấy, nửa đem giật mình nên tỉnh giấc. Và tiếp đó ông ấy tức quá không ngủ được, đợi mãi đến sáng để kêu anh sang để dạy dỗ anh ”.

Không nói đến Lương Ninh Như và Cố Tư, nhưng Trì Uyên ngồi ở bên cạnh cười không chịu nổi.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.8

Imgur


ông ấy. Chỉ là hai ngày trước có nói chuyện điện thoại, anh ta có cãi lại ông ấy vài câu.

Thật sự không có chuyện gì khác nữa, Chương Tự Chi cũng không nghĩ ra được chuyện gì. Nhưng mà anh ta nghĩ ông ấy không vì mấy câu nói ngày trước mà nhớ đến bây giờ, đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi mà.

Chương Tự Chi bình tĩnh lại, sau đó nói sang chuyện khác, “Mọi người có xem tin tức chưa? Bây giờ A Tôn và trợ lý của cậu ấy đã chính thức ở bên nhau.”

Cố Tư từ khóe mắt liếc nhìn anh, “Bọn tôi thảo luận nãy giờ, tin tức của anh cũng chậm thật đấy.”

Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Không phải anh tung tin đâu, Anh chỉ muốn thảo luận với mọi người thôi. Mọi người nói Ninh Tôn và trợ lý của cậu ấy không thể nào ở bên nhau. Nhưng theo anh thấy bọn họ cũng khá hợp nhau đấy.”

Mọi người đều có chung một suy nghĩ, và Cố Tư nhanh chóng đáp lại, “Thật là trùng hợp, bọn em cũng nghĩ như vậy.”

Chương Tự Chi lập tức bật cười, “Anh đã nhìn thấy cô gái đó, cô ấy có giọng nói rất hay, làm việc gì cũng không vội vàng, và còn biết chăm sóc người khác nữa. Nếu Ninh Tôn và cô ấy ở bên nhau, thì bọn họ chắc chắn rất hạnh phúc . “

Cố Tư có chút không vui khi nghe anh ta nói câu này “Nếu như vậy thì bỏ đi, tại sao không thể nói cô gái đó sống hạnh phúc với Ninh Tôn. Hơn nữa, dựa vào cái gì mà phải bắt cô gái đó chăm sóc anh ta chứ?”

Lương Ninh Như cũng gật đầu, “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy. Hai bên đều phải biết chia sẻ, cuộc sống không thể dựa dẫm vào một người được. Nếu như thế này thì nên sớm chia tay đi.”

“Không, không phải đâu.” Chương Tự Chi nói, “Anh chỉ là đứng trên góc độ bạn bè để suy nghĩ cho Ninh Tôn mà thôi. Có thể khi hai người ở bên nhau, Ninh Tôn sẽ là người bỏ ra nhiều hơn thì sao. Chuyện này cũng không nói trước được.”

Dù như thế nào với thân phận hiện tại của Ninh Tôn, nếu như anh ta thực sự đến với Hứa Thanh Du thì anh ấy phải vứt bỏ nhiều thứ hơn Hứa Thanh Du.
Ở chỗ khác, Hứa Thanh Du đang giúp Ninh Tôn sắp xếp đồ đạc, đợi anh ta thảo luận với Nam Nhạc xong rồi cùng nhau rời đi.

Kết quả là không biết có phải những bức ảnh đã chụp có xảy ra vấn đề gì hay không.

Ninh Tôn và Nam Nhạc thảo luận một hồi lâu nhưng vẫn chưa xong.

Hứa Thanh Du dựa vào bàn trang điểm chờ đợi, lấy điện thoại ra.

Bên trên có tin nhắn của mẹ cô ấy.

Có vẻ lần trước gọi điện, cô ấy có thái độ không tốt nên lần này mẹ cô không điện thoại nữa, chuyển sang gửi tin nhắn.

Bà ấy cũng đọc tin tức trên Internet và chắc hẳn bà muốn hỏi Hứa Thanh Du xem chuyện đó có phải là sự thật không.

Bà Hứa cũng không tin rằng con gái bà có thể liên quan đến Ninh Tôn.

Dù sao bà ấy biết con gái mình mấy cân mấy lạng.

Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào tin nhắn một hồi lâu, có chút cáu kỉnh, cô ấy không trả lời.

Yêu cầu cô trực tiếp thừa nhận mình chính là bạn gái của Ninh Tôn, cô lại nói không được, nhưng không thể nói sự thật cho mẹ cô biết.

Nếu cô ấy nói với mẹ của cô thì chẳng khác gì nói ra sự thật với toàn thế giới này. Không tới hai ngày, thì chuyện của cô ai cũng sẽ biết.

Hứa Thanh Du chỉ xóa tin nhắn đi, cất điện thoại và tiếp tục chờ đợi.

Khi Nam Nhạc thảo luận với Ninh Tôn, cả khuôn mặt của cô ta đều tràn ngập niềm vui.

Ninh Tôn không suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trong máy, “Tôi tin tưởng cô Nam. Những bức anh mà lúc trước cô đã chụp tôi đã xem qua, tôi tin tưởng vào đôi mắt thẩm mĩ của cô.”

Nam Nhạc nở nụ cười, “Trên người anh có một khí chất rất bình tĩnh. Tôi cũng muốn chụp được một bức ảnh có khí chất này, nhưng sợ rằng suy nghĩ của tôi và cậu không giống nhau nên tôi muốn hỏi ý kiến của cậu.”

Nhưng thật ra Ninh Tôn không có ý kiến gì cả, đối với những lần chụp ảnh như này anh cũng không quan tâm lắm.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.9

Imgur


cũng không hiểu, lại còn vụng về.”

Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Nam Nhạc, “Nếu cô Nam không có chuyện gì nữa, thì tôi xin về trước.”

Nam Nhạc ừ một tiếng và nói: “Được rồi, anh đi đi.”

Ninh Tôn gật đầu với cô ấy và đi về phía Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du vội vàng nở một nụ cười và cố tạo ra vẻ nhìn rất ngọt ngào.

Ninh Tôn đi tới mang theo hộp trang điểm, “Xong rồi, đi thôi.”

Hứa Thanh Du đi theo Ninh Tôn ra ngoài, khi ra đến cửa, cô ấy không nhịn được nên đã quay lại nhìn Nam Nhạc.

Nam Nhạc đang nhìn xuống máy ảnh của mình, vẻ ngoài của cô ấy trở lại vẻ lạnh lùng như trước.

Hứa Thanh Du nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và đi theo Ninh Tôn.

Cô cảm thấy cảm giác của mình không sai, cũng không thể nói Nam Nhạc thích Ninh Tôn mà cô ấy chỉ có ấn tượng tốt với anh ta.

Mỹ nam đúng thật là mỹ nam, quả nhiên là hại chết con người ta.

Sau khi ra ngoài và lên xe, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn trực tiếp về nhà.

Hôm nay quay xong cũng chưa muộn, hôm nay bọn họ có thể nghỉ ngơi tốt.

Hứa Thanh Du về nhà nấu cơm, Ninh Tôn đi thay quần áo. Tài xế đã về nhà rồi, không đi theo, Hứa Thanh Du chỉ nấu cơm cho hai người, nên tương đối đơn giản.

Ninh Tôn ra khỏi phòng, đi tới ngồi trên sô pha, mở tivi lên.

Sau khi Hứa Thanh Du nấu xong một món, anh ta quay lại và nhìn ra ngoài.

Ninh Tôn dựa vào sô pha không xem TV, cầm điện thoại cũng không biết đang xem cái gì, và miệng thì cứ cười.

Cảnh tượng này cũng khá đẹp.

Hứa Thanh Du cười thầm một mình, cô không biết trong tương lai ai lại may mắn có được Ninh Tôn.

Hứa Thanh Du nấu ăn rất nhanh, sau khi cho tất cả các món ra đĩa, cô cởi tạp dề ra.

Ninh Tôn ở đó tự giác đứng dậy và đến phụ giúp đem món lên.

Hứa Thanh Du cầm lấy bát đũa đi tới bàn ăn, “Có món nào muốn ăn thì anh cứ viết ra giấy. Nếu không thì mỗi ngày tôi đều không biết nấu gì.”

Ninh Tôn cũng làm theo những gì mà cô nói: “Được thôi, tối nay tôi sẽ suy nghĩ kỹ, ngày mai tôi sẽ lên danh sách thực đơn cho cô.”

Hứa Thanh Du nói, “Đây là cách tốt nhất, để tránh ngày nào tôi cũng phải suy nghĩ làm món gì để không bị trùng lặp”

Ninh Tôn ngồi xuống, “Cô làm món gì cũng được. Làm trùng món cũng không sao.”

Hứa Thanh Du hơi ngạc nhiên, Ninh Tôn lại đang khen cô ấy, thật không dễ dàng gì.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.10

Imgur


Ninh Tôn im lặng, vừa xem tivi vừa ăn hoa quả.

Hứa Thanh Du thu dọn nhà bếp xong rồi sau đó ngồi trên sô pha.

Ninh Tôn không có trở về phòng, hai người khá là hòa thuận, ngồi ở chỗ này xem một đoạn phim truyền hình dài tập.

Không còn sớm, Ninh Tôn đứng dậy nói với Hứa Thanh Du, “Cô cũng đi ngủ sớm hơn.”

Hứa Thanh Du gật đầu, “Được rồi.”

Ninh Tôn xấu hổ nói rằng Hứa Thanh Du không ngủ, anh ta cũng có nghe thấy tất cả âm thanh bên ngoài, và còn nhìn thấy những cảnh tượng hoạt động của cô.

Cũng không thể nói Hứa Thanh Du làm phiền đến anh ta, bởi vì anh ta cứ luôn thở nhẹ để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Ninh Tôn vào phòng tắm rồi tắm rất nhanh, sau đó trở về phòng.

Hứa Thanh Du nghĩ buổi tối cô không tắm, nên cô anh chóng đi thu dọn và đi nằm.

Hôm nay không quá mệt, nhưng hiếm khi đi ngủ sớm hơn, cô cũng rất vui.

Cô đã quen với việc ngủ trên ghế sô pha, và cứ mê man như vậy rồi ngủ thiếp đi.

Chỉ khi nghe thấy âm thanh vào lúc nửa đêm, Hứa Thanh Du mới đột nhiên tỉnh lại.

Cô không nhúc nhích, chỉ mở mắt nhìn về hướng có ánh đèn.

Là Ninh Tôn đang đi vệ sinh.

Cứ mỗi lần như vậy Hứa Thanh Du lại cảm thấy rất ngại.

Bởi vì hiệu quả cách âm của phòng tắm thực sự rất tệ, một chút âm thanh cũng có thể nghe rõ.

Cô nhanh chóng nhắm mắt lại và tiếp tục giả vờ ngủ.

Ninh Tôn cũng cố gắng nhỏ giọng hết mức có thể, sau khi xả nước, anh rửa sạch tay rồi tắt đèn.

Tư thế nằm trên ghế sô pha của Hứa Thanh Du cũng không thay đổi, Ninh tôn thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng trở về phòng.

Sau khi anh trở về phòng rồi đóng cửa, Hứa Thanh Du ở bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm. Cũng không biết tại sao cô ấy lại đỏ mặt.

Những ngày tháng như vậy thực sự rất kinh khủng.

Có lẽ vì sự việc này mà sau nửa đêm Hứa Thanh Du mới ngủ không ngon.

Cô cứ đột nhiên tỉnh lại, sau đó nhìn về phía phòng của Ninh Tôn. Trong lòng cô không biết đang xảy ra chuyện gì, cứ có cảm giác không yên tâm chút nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom