Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 816
Ninh Tôn dẫn theo Hứa Thanh Du từ phòng nghỉ ra sau đó hỏi một câu: “Cô không sao chứ? Thật sự không có bị bắt nạt à?”
Hứa Thanh Du cười cười: “Cô ta lại chẳng phát tiền lương cho tôi sao tôi lại để cô ta khinh dễ.”
Ninh Tôn gật đầu, đồng ý với thái độ như vậy của Hứa Thanh Du.
Tài xế ở bên cạnh vẫn tức giận, xì một tiếng khinh miệt: “Cô ta thật sự tự coi bản thân mình là bảo vật cơ, vào cửa còn bắt người khác đứng lên chào hỏi cô ta, làm người ta buồn nôn quá mà.”
Hứa Thanh Du đi qua vỗ vai tài xế: “Được rồi, không để ý tới cô ta nữa, xem ra cô ta cũng không chiếm được cái gì cái lời gì.”
Gần đây phong thủy của Linda không tốt lắm, công ty bên này đã phê bình cô ta vài lần, lần này đoán chừng cô ta thật sự phải nghỉ ngơi một tháng cho khoẻ rồi.
Mặc dù thời gian một tháng không tính là quá lâu, nhưng đối với nghệ sĩ mà nói thì sự nghiệp ảnh hưởng là rất lớn.
Ngành giải trí đổi mới với tốc độ quá nhanh, một tháng không lộ mặt, mặc dù không đến mức hoàn toàn bị hạ nhiệt, nhưng dựa theo lượng công việc bây giờ của Linda.
Cô ta cũng nhất định cần nghỉ rồi.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.1
thần tượng, lúc này liền có một bộ.
Bộ phim đô thị tình duyên này cũng coi như là bộ phim IP lớn, Ninh Tôn muốn về nhà xem lại nội dung của quyển tiểu thuyết này.
*Phim IP: thuật ngữ trong ngành Phim của Trung Quốc, nói về các bộ phim chuyển thể từ cốt truyện ( ngôn tình trực tuyến, tiểu thuyết) có sẵn đã thu hút một lượng người xem lớn, sau đó được chuyển thể sang các dạng ấn phẩm khác ăn theo như phim, game, mv ca nhạc.
Tài xế đưa hai người đến nhà về sau đó nói mình còn có việc nên đi trước.
Vừa về Ninh Tôn liền vào phòng của mình, Hứa Thanh Du quét dọn vệ sinh một chút rồi ngồi trên ghế sofa xem tivi.
Lượng công việc của Ninh Tôn ít đi, cô ta cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Xem tivi được một lúc thì điện thoại của Hứa Thanh Du vang lên.
Cô quay qua nhìn sau đó vươn tay ra lấy: “Có chuyện gì vậy?”
Người gọi mà mẹ Hứa, giọng nói của mẹ Hứa mang theo một chút ý cười: “Thanh Du, con có đang bận không?”
“Không bận gì cả, mẹ muốn nói gì thì nói đi.”
Hứa Thanh Du phản ứng rất lạnh nhạt.
Mẹ Hứa ha ha một lúc, sau đó nói: “Em trai của con, bên trường học nói có một cơ hội thực tế, cho bọn nó học biểu diễn, học lý thuyết với học ở trên trường là chưa đủ, trường học dự định tổ chức bọn nó ra ngoài, sắp xếp một buổi biểu diễn, cái này không có thu nhập gì, đều là tự bỏ tiền túi. . .”
Không cần phải nói, Hứa Thanh Du đã hiểu bà ta là có ý gì, giống như lúc trước thôi, chẳng qua là đòi tiền.
Hứa Thanh Du hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Mẹ Hứa nghĩ nghĩ: “Bao nhiêu tiền, cái này không có số lượng cụ thể, có nhiều cho thêm, ít thì cho ít, mẹ biết con cũng không dễ dàng gì con xem mà làm thôi.”
Thật là làm khó cô, còn nói biết cô không dễ dàng.
Hứa Thanh Du cố ý nói: “Trong tay của tôi có 2 nghìn, bà cảm thấy đủ chưa?”
Mẹ Hứa ở bên kia do dự một chút, nghĩ rằng chắc Hứa Thanh Du chắc cũng không có nhiều tiền
Thế là bà ta thở dài nói: “hai nghìn thì hai ngàn, con chuyển trước đi.”
Thật sự là không muốn để cho cô một phần tiền nào.
Hứa Thanh Du cũng sảng khoái nói được sau đó liền cúp máy.
Cô trực tiếp chuyển khoản qua sau đó nhìn lại số dư trong thẻ ngân hàng.
Số dư còn lại chắc chắn không có nhiều, cô đã đem trả bớt các khoản nợ cũ.
Số tiền còn lại hẳn là còn đủ cho cô chống đỡ được một đoạn thời gian rất dài.
Hứa Thanh Du bỏ điện thoại xuống, nhớ tới trước đó Hứa Thanh Khải nói, trong tay mẹ Hứa có tiền.
Bản thân tính chỉ gửi về 2 nghìn, Hứa Thanh Khải thêm, cô cũng có thể cho thêm.
Lại xem tivi như thế trong chốc lát, Hứa Thanh Du đứng dậy đi vào phòng bếp.
Ninh Tôn vừa mới lắp một chiếc máy rửa bát còn mua cả lò nướng bánh nữa
Cô hiện giờ không có việc gì để làm, liền bắt đầu nhào bột, nghĩ muốn tự mình làm bánh ngọt.
Lúc trước cô may quần áo cũng được, làm cơm cũng ngon.
Mặc dù trước đây chưa từng làm bao giờ, nhưng nhìn một lần cô cũng biết khá khá rồi.
Ninh Tôn trong phòng cầm di động đọc bộ tiểu thuyết kia, xem mười mấy chương, sau đó thấy có chút đau đầu.
Người đàn ông như anh ta thật sự là xem không được thể loại tiểu thuyết tình cảm này, cảm thấy nhàm chán vừa dày vò.
Anh ta bỏ điện thoại xuống, đi đến gần cửa sổ đứng.
Đứng như vậy một lúc, anh ta mơ hồ ngửi thấy mùi sữa thơm bay vào, Ninh Tôn sững sờ đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Hứa Thanh Du mặc tạp dề ở trong phòng bếp bận bịu, mùi thơm bay ra từ trong phòng bếp.
Ninh Tôn không lập tức bước vào mà đứng ngoài nhìn.
Tóc của Hứa Thanh Du được buộc lên một cách lỏng lẻo, động tác thành thạo, biểu cảm trên gương mặt rất bình thản.
Loại cảm giác này không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Ninh Tôn chầm chậm đi qua, ngồi ở trên ghế sofa, dựa vào tay vịn của ghế sofa, ánh mắt hướng về phía phòng bếp.
Hứa Thanh Du cầm một cái bánh ngọt vừa mới nướng ra, tự mình nến thử một miếng mềm mềm, hương vị cũng được.
Cô thấy rất vui muốn gọi Ninh Tôn ra ăn một miếng.
Kết quả vừa quay người lại phát hiện Ninh Tôn đã ngồi ở trên ghế sofa nhìn cô.
Được lắm, loại phản ứng kia xấu hổ trước đó lại xuất hiện.
Biểu tình của cô có chút không được tự nhiên: “Anh ra đây lúc nào vậy? Chút âm thanh cũng không có.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.2
Những hàng xóm bên cạnh luôn khen cô, nói cô hiểu chuyện tài giỏi, tính tình cũng hiền lành, về sau dù ai cưới được cô, đều là do tổ tiên tích đức nhiều đời.
Hứa Thanh Du mỗi lần nghĩ tới những lời nói này đều bật cười.
Phía sau cô còn cõng theo mấy con người, ai cưới cô cũng sẽ bị liên lụy, làm sao mà là được tổ tiên tích đức chứ.
Ninh Tôn liếc liếc ánh mắt nhìn Hứa Thanh Du “Ừm, đúng là thế.”
Nghe vậy Hứa Thanh Du bật cười: “Tôi nói đùa thôi.”
Hai người bọn họ ở chung càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng tự nhiên, không giống như lúc trước hở chút là mất tự nhiên.
Ninh Tôn mở tivi lên, tùy tiện bấm mở một kênh, vừa hay là kênh tin tức, các loại tin trên mạng được đào ra.
Kỳ thực tất cả người trong giới giải trí đều không chịu nổi, không riêng gì ngành giải trí, trên đời này ai mà chưa từng có vết đen.
Nghiêm túc nghĩ lại thì không có người nào là sạch sẽ cả.
Chỉ là do người ở trong ngành giải trí thì mọi chuyện sẽ bị phóng đại lên thôi.
Cũng như những tin tức đang được chiếu trong chương trình này, nếu đặt ở trong đời tư của người bình thường thì cũng không có gì lớn.
Nhưng là bây giờ lại làm loạn đến mức bị chửi rửa trào phúng.
Hứa Thanh Du chập một tiếng: “Nếu không phải những nhà truyền thống này mỗi ngày cứ nhắm đến đưa tin, thì giới giải trí cũng không náo nhiệt ồn ào.”
Ninh Tôn gật đầu: “Đúng vậy, những người này mỗi ngay đều hô hào vì nước, nhưng mỗi ngày lại đưa những tin giải trí như vậy, tự mình tát tay mình.”
Nói đến đây, Ninh Tôn liền nói thêm một câu: “cũng không biết khi nào tôi có thể rời khỏi ngành giải trí, suy nghĩ một chút ở trong vòng luẩn quẩn này cũng chẳng có gì, mọi cử động hành vi đều bị người khác nhìn chằm chằm, cuộc sống như vậy làm sao mà sống, chỉ hi vọng tôi có thể tích góp được nhiều tiền nhanh nhanh, sau đó đi làm mình chuyện muốn làm.”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Anh muốn làm cái gì?”
Ninh Tôn nhớ lại khoảng thời gian trước đi quán bar, đi khắp nơi hát rong.
Lúc đó so với bây giờ vui hơn bao nhiêu.
Cho nên hắn nghĩ một lúc rồi nói: “Muốn tìm một nơi kinh tế không cần quá phát triển nhưng người dân hiền hòa, nhịp sống chậm một chút, mỗi ngày củi gạo dầu muối, như vậy là tốt rồi.”
Hứa Thanh Du cười cười: “Cô ta lại chẳng phát tiền lương cho tôi sao tôi lại để cô ta khinh dễ.”
Ninh Tôn gật đầu, đồng ý với thái độ như vậy của Hứa Thanh Du.
Tài xế ở bên cạnh vẫn tức giận, xì một tiếng khinh miệt: “Cô ta thật sự tự coi bản thân mình là bảo vật cơ, vào cửa còn bắt người khác đứng lên chào hỏi cô ta, làm người ta buồn nôn quá mà.”
Hứa Thanh Du đi qua vỗ vai tài xế: “Được rồi, không để ý tới cô ta nữa, xem ra cô ta cũng không chiếm được cái gì cái lời gì.”
Gần đây phong thủy của Linda không tốt lắm, công ty bên này đã phê bình cô ta vài lần, lần này đoán chừng cô ta thật sự phải nghỉ ngơi một tháng cho khoẻ rồi.
Mặc dù thời gian một tháng không tính là quá lâu, nhưng đối với nghệ sĩ mà nói thì sự nghiệp ảnh hưởng là rất lớn.
Ngành giải trí đổi mới với tốc độ quá nhanh, một tháng không lộ mặt, mặc dù không đến mức hoàn toàn bị hạ nhiệt, nhưng dựa theo lượng công việc bây giờ của Linda.
Cô ta cũng nhất định cần nghỉ rồi.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.1
thần tượng, lúc này liền có một bộ.
Bộ phim đô thị tình duyên này cũng coi như là bộ phim IP lớn, Ninh Tôn muốn về nhà xem lại nội dung của quyển tiểu thuyết này.
*Phim IP: thuật ngữ trong ngành Phim của Trung Quốc, nói về các bộ phim chuyển thể từ cốt truyện ( ngôn tình trực tuyến, tiểu thuyết) có sẵn đã thu hút một lượng người xem lớn, sau đó được chuyển thể sang các dạng ấn phẩm khác ăn theo như phim, game, mv ca nhạc.
Tài xế đưa hai người đến nhà về sau đó nói mình còn có việc nên đi trước.
Vừa về Ninh Tôn liền vào phòng của mình, Hứa Thanh Du quét dọn vệ sinh một chút rồi ngồi trên ghế sofa xem tivi.
Lượng công việc của Ninh Tôn ít đi, cô ta cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Xem tivi được một lúc thì điện thoại của Hứa Thanh Du vang lên.
Cô quay qua nhìn sau đó vươn tay ra lấy: “Có chuyện gì vậy?”
Người gọi mà mẹ Hứa, giọng nói của mẹ Hứa mang theo một chút ý cười: “Thanh Du, con có đang bận không?”
“Không bận gì cả, mẹ muốn nói gì thì nói đi.”
Hứa Thanh Du phản ứng rất lạnh nhạt.
Mẹ Hứa ha ha một lúc, sau đó nói: “Em trai của con, bên trường học nói có một cơ hội thực tế, cho bọn nó học biểu diễn, học lý thuyết với học ở trên trường là chưa đủ, trường học dự định tổ chức bọn nó ra ngoài, sắp xếp một buổi biểu diễn, cái này không có thu nhập gì, đều là tự bỏ tiền túi. . .”
Không cần phải nói, Hứa Thanh Du đã hiểu bà ta là có ý gì, giống như lúc trước thôi, chẳng qua là đòi tiền.
Hứa Thanh Du hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Mẹ Hứa nghĩ nghĩ: “Bao nhiêu tiền, cái này không có số lượng cụ thể, có nhiều cho thêm, ít thì cho ít, mẹ biết con cũng không dễ dàng gì con xem mà làm thôi.”
Thật là làm khó cô, còn nói biết cô không dễ dàng.
Hứa Thanh Du cố ý nói: “Trong tay của tôi có 2 nghìn, bà cảm thấy đủ chưa?”
Mẹ Hứa ở bên kia do dự một chút, nghĩ rằng chắc Hứa Thanh Du chắc cũng không có nhiều tiền
Thế là bà ta thở dài nói: “hai nghìn thì hai ngàn, con chuyển trước đi.”
Thật sự là không muốn để cho cô một phần tiền nào.
Hứa Thanh Du cũng sảng khoái nói được sau đó liền cúp máy.
Cô trực tiếp chuyển khoản qua sau đó nhìn lại số dư trong thẻ ngân hàng.
Số dư còn lại chắc chắn không có nhiều, cô đã đem trả bớt các khoản nợ cũ.
Số tiền còn lại hẳn là còn đủ cho cô chống đỡ được một đoạn thời gian rất dài.
Hứa Thanh Du bỏ điện thoại xuống, nhớ tới trước đó Hứa Thanh Khải nói, trong tay mẹ Hứa có tiền.
Bản thân tính chỉ gửi về 2 nghìn, Hứa Thanh Khải thêm, cô cũng có thể cho thêm.
Lại xem tivi như thế trong chốc lát, Hứa Thanh Du đứng dậy đi vào phòng bếp.
Ninh Tôn vừa mới lắp một chiếc máy rửa bát còn mua cả lò nướng bánh nữa
Cô hiện giờ không có việc gì để làm, liền bắt đầu nhào bột, nghĩ muốn tự mình làm bánh ngọt.
Lúc trước cô may quần áo cũng được, làm cơm cũng ngon.
Mặc dù trước đây chưa từng làm bao giờ, nhưng nhìn một lần cô cũng biết khá khá rồi.
Ninh Tôn trong phòng cầm di động đọc bộ tiểu thuyết kia, xem mười mấy chương, sau đó thấy có chút đau đầu.
Người đàn ông như anh ta thật sự là xem không được thể loại tiểu thuyết tình cảm này, cảm thấy nhàm chán vừa dày vò.
Anh ta bỏ điện thoại xuống, đi đến gần cửa sổ đứng.
Đứng như vậy một lúc, anh ta mơ hồ ngửi thấy mùi sữa thơm bay vào, Ninh Tôn sững sờ đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Hứa Thanh Du mặc tạp dề ở trong phòng bếp bận bịu, mùi thơm bay ra từ trong phòng bếp.
Ninh Tôn không lập tức bước vào mà đứng ngoài nhìn.
Tóc của Hứa Thanh Du được buộc lên một cách lỏng lẻo, động tác thành thạo, biểu cảm trên gương mặt rất bình thản.
Loại cảm giác này không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Ninh Tôn chầm chậm đi qua, ngồi ở trên ghế sofa, dựa vào tay vịn của ghế sofa, ánh mắt hướng về phía phòng bếp.
Hứa Thanh Du cầm một cái bánh ngọt vừa mới nướng ra, tự mình nến thử một miếng mềm mềm, hương vị cũng được.
Cô thấy rất vui muốn gọi Ninh Tôn ra ăn một miếng.
Kết quả vừa quay người lại phát hiện Ninh Tôn đã ngồi ở trên ghế sofa nhìn cô.
Được lắm, loại phản ứng kia xấu hổ trước đó lại xuất hiện.
Biểu tình của cô có chút không được tự nhiên: “Anh ra đây lúc nào vậy? Chút âm thanh cũng không có.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.2
Những hàng xóm bên cạnh luôn khen cô, nói cô hiểu chuyện tài giỏi, tính tình cũng hiền lành, về sau dù ai cưới được cô, đều là do tổ tiên tích đức nhiều đời.
Hứa Thanh Du mỗi lần nghĩ tới những lời nói này đều bật cười.
Phía sau cô còn cõng theo mấy con người, ai cưới cô cũng sẽ bị liên lụy, làm sao mà là được tổ tiên tích đức chứ.
Ninh Tôn liếc liếc ánh mắt nhìn Hứa Thanh Du “Ừm, đúng là thế.”
Nghe vậy Hứa Thanh Du bật cười: “Tôi nói đùa thôi.”
Hai người bọn họ ở chung càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng tự nhiên, không giống như lúc trước hở chút là mất tự nhiên.
Ninh Tôn mở tivi lên, tùy tiện bấm mở một kênh, vừa hay là kênh tin tức, các loại tin trên mạng được đào ra.
Kỳ thực tất cả người trong giới giải trí đều không chịu nổi, không riêng gì ngành giải trí, trên đời này ai mà chưa từng có vết đen.
Nghiêm túc nghĩ lại thì không có người nào là sạch sẽ cả.
Chỉ là do người ở trong ngành giải trí thì mọi chuyện sẽ bị phóng đại lên thôi.
Cũng như những tin tức đang được chiếu trong chương trình này, nếu đặt ở trong đời tư của người bình thường thì cũng không có gì lớn.
Nhưng là bây giờ lại làm loạn đến mức bị chửi rửa trào phúng.
Hứa Thanh Du chập một tiếng: “Nếu không phải những nhà truyền thống này mỗi ngày cứ nhắm đến đưa tin, thì giới giải trí cũng không náo nhiệt ồn ào.”
Ninh Tôn gật đầu: “Đúng vậy, những người này mỗi ngay đều hô hào vì nước, nhưng mỗi ngày lại đưa những tin giải trí như vậy, tự mình tát tay mình.”
Nói đến đây, Ninh Tôn liền nói thêm một câu: “cũng không biết khi nào tôi có thể rời khỏi ngành giải trí, suy nghĩ một chút ở trong vòng luẩn quẩn này cũng chẳng có gì, mọi cử động hành vi đều bị người khác nhìn chằm chằm, cuộc sống như vậy làm sao mà sống, chỉ hi vọng tôi có thể tích góp được nhiều tiền nhanh nhanh, sau đó đi làm mình chuyện muốn làm.”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Anh muốn làm cái gì?”
Ninh Tôn nhớ lại khoảng thời gian trước đi quán bar, đi khắp nơi hát rong.
Lúc đó so với bây giờ vui hơn bao nhiêu.
Cho nên hắn nghĩ một lúc rồi nói: “Muốn tìm một nơi kinh tế không cần quá phát triển nhưng người dân hiền hòa, nhịp sống chậm một chút, mỗi ngày củi gạo dầu muối, như vậy là tốt rồi.”
Bình luận facebook