Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 822
Xem ra tâm trạng của Ninh Tôn rất tốt, vừa nghe thấy Hứa Thanh Du nói như thế, anh thật sự đứng lên khởi động hai vai của mình, “Có điều lâu lắm rồi tôi chưa chơi bóng rổ, chúng ta sang bên đó xem thử đi, để xem coi bên đó có ai.”
Bây giờ vẫn chưa quá muộn, dù sao cũng không còn việc gì, thế nên hai người lập tức đi tới sân bóng rổ.
Bên phía sân bóng rổ vô cùng náo nhiệt, nhưng có vẻ như ở đây hầu hết đều là học sinh.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi lại gần quan sát một chút, sau đó Ninh Tôn mới cười, bảo, “Trông kỹ thuật của bọn họ thế này, xem ra tôi có dịp để trổ tài rồi đây.”
Ninh Tôn rất ít khi khoe mẽ bản thân, bình thường anh khá là khiêm tốn.
Không biết có phải vì hôm nay tâm trạng của anh thật sự rất tốt hay không mà ngay cả cách nói chuyện cũng có phần buông thả, không kiềm chế như thường ngày.
Hứa Thanh Du hùa theo anh vỗ tay hai cái, “Nhanh lên, tôi rất mong chờ vào màn biểu diễn của anh đấy.”
Ninh Tôn kéo mũ xuống thật thấp, đi về phía đám học sinh đang chơi bóng rổ bên kia.
Hứa Thanh Du không biết bọn họ nói với nhau những gì, dù sao thì chỉ một lát sau Ninh Tôn đã trở lại đây, cởi mũ ra đưa cho Hứa Thanh Du.
Trong lòng Hứa Thanh Du cảm thấy hơi lo lắng, “Bọn họ có nhận ra anh hay không?”
Ninh Tôn nghe cô nói như vậy thì không nhịn được bật cười, anh nói, “Tôi không nổi tiếng như vậy đâu, có khi mấy đứa trẻ này còn chưa từng nghe qua tên tôi ấy chứ.”
Hứa Thanh Du nghe vậy thì cũng yên tâm phần nào, “Lúc chơi bóng nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị thương.”
Ninh Tôn gật đầu, quay người đi vào sân bóng rổ.
Bọn họ bắt đầu chia đội, sau đó chơi một trận đối kháng.
Không hiểu vì sao tâm trạng của Hứa Thanh Du đột nhiên lại trở nên phấn khích.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.13
Hứa Thanh Du không biết chơi bóng rổ, cô chỉ biết xem bọn họ chạy qua chạy lại, đoạt bóng, sau đó cho bóng vào rổ.
Có điều tuy là Hứa Thanh Du xem không hiểu nhưng vẫn có thể biết được cơ bản tình huống trên sân hiện tại.
Ví dụ như Ninh Tôn cướp bóng của ai, ví dụ như Ninh Tôn ném bóng vào rổ khi nào, ví dụ như Ninh Tôn chặn đường bóng của ai.
Những thứ này Hứa Thanh Du có thể hiểu được đôi chút, thế nên mỗi lần Ninh Tôn ghi được một điểm cô đều nhảy cẫn cả lên hoan hô.
Những người xung quanh đây không ai nhận ra Ninh Tôn, vậy thì bọn họ lại càng không thể biết cô là ai.
Lần đầu tiên Hứa Thanh Du tận hưởng một đêm vui vẻ như vậy, không hề kiêng kị điều gì, cùng người bên cạnh reo hò cổ vũ.
Thành thật mà nói, Ninh Tôn chơi khá tốt, mặc dù Hứa Thanh Du không am hiểu bộ môn này nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
Lúc ngăn cản người khác, anh thật sự không để cho đối phương một chút cơ hội nào lọt qua. Tới khi cầm bóng tấn công cũng chiếm được thế thượng phong.
Bên cạnh Hứa Thanh Du có hai cô gái cũng đến đây xem bóng rổ, xem được một hồi thì đột nhiên một trong số hai cô gái ấy lên tiếng, “Ôi chao, người đó là ai vậy? Cái người mặc áo đen ấy, đẹp trai thật đấy, cậu xem cậu xem, anh ấy lại ghi điểm rồi.”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn sang hai cô bé kia, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Mấy cậu con trai thì có thể không biết Ninh Tôn là ai nhưng các cô gái thì chưa chắc.
Nói gì đi nữa thì Ninh Tôn có rất nhiều fans nữ, trong đó đa phần đều là các cô gái trẻ tuổi.
Hứa Thanh Du nhích lại gần sân bóng rổ hơn một chút, cố gắng kéo mũ mình xuống thật thấp.
Cô đã chuẩn bị xong xuôi, một khi hai cô gái kia nhận ra Ninh Tôn, cô sẽ lập tức chạy tới kéo Ninh Tôn rời đi.
Nhưng nghe ngóng một hồi lâu, cô nhận ra hai cô gái ở bên cạnh chỉ đơn thuần là đang thảo luận về những ai có vẻ đẹp trai trên sân bóng này thôi.
Hình như bọn họ không nhận ra Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du âm thầm thở phào một hơi, trời tối như vậy, mấy cậu con trai ở trên sân cứ chạy qua chạy lại thế này, đúng là không dễ thấy mặt.
Mặt khác, khi Ninh Tôn chơi bóng rổ lại không để ý nhiều đến như vậy.
Bản thân cách ăn mặc của anh bây giờ trông cũng rất trẻ trung, đứng giữa mấy cậu con trai trẻ tuổi, trông cũng không có khác biệt quá lớn.
Chỉ là kỹ thuật chơi bóng của anh tương đối tốt, nhịp điệu toàn trận đấu đều do anh dẫn dắt.
Giữa đường có một chàng trai chạy đến khoác vai anh, “Bình thường anh có rảnh không? Nếu có thì ngày nào cũng đến chơi bóng cùng chúng tôi đi.”
Ninh Tôn khẽ cười, hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình lên, trả lời cậu nhóc, “Không thể nói trước được, công việc của tôi khá bận rộn, có khi còn phải tăng ca.”
Chàng trai kia nghe anh nói vậy thì gật đầu, “Không sao, dù sao hầu như tối nào bọn tôi cũng đều ở đây, nếu như anh có thời gian thì có thể đến, chúng ta cũng nhau chơi bóng.”
Ninh Tôn đáp, được.
Bên cạnh cũng có một cậu chàng đi đến, “Anh từng học đánh bóng rổ sao? Chơi rất khá.”
Ninh Tôn khẽ ồ một tiếng, “Chỉ là sở thích mà thôi.”
Dáng vẻ của cậu chàng kia đột nhiên trở nên thẹn thùng, cậu nói, “Nếu như có thời gian, tôi muốn được anh dạy cho.”
Khoé miệng Ninh Tôn khẽ giương lên, anh trả lời, “Lần sau có cơ hội, tôi có thể dạy cho cậu vài chiêu.”
Tuy rằng chỉ là một cuộc nói chuyện vô cùng ngắn ngủi nhưng trong lòng Ninh Tôn cảm thấy rất thoái mái.
Hoàn toàn khác xa so với những cuộc đối thoại sáo rỗng, sặc mùi giả tạo ở nơi anh làm việc, biểu cảm của những cậu học sinh này rất chân thành, họ chỉ nói những gì họ muốn nói.
Có lẽ Ninh Tôn đã rất lâu rồi không trò chuyện với ai một cách không hề phòng bị như thế.
Trong giới giải trí đầy hào nhoáng kia, từng lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ hành động của bạn đều phải thật cẩn thận, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Sau một quãng thời gian dài như vậy đột nhiên trở về với cuộc sống bình dị khiến anh có phần cảm thấy không quen cho lắm.
Lúc nghỉ giữa trận, Ninh Tôn vén áo lên lau mồ hôi trên trán mình.
Vừa đi đến dưới chân rổ bóng, Hứa Thanh Du đã vội vàng chạy đến.
Trong tay cô cầm một chai nước và một cái khăn lông, đưa cho anh, “Chơi không tồi, tôi đã thẩm định được rồi, phải nói là rất đẹp trai.”
Ninh Tôn cố gắng hạ thật thấp âm lượng xuống trả lời cô, “Tôi có cảm giác bản thân đang bắt nạt người khác, hơn nữa bọn họ đều còn là học sinh.”
Hứa Thanh Du cười rộ lên, “Tôi nói vậy không phải có ý khen anh đâu.”
Ninh Tôn đang uống nước, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.14
đừng than nhé.”
Bây giờ hai người đã có thể nói chuyện với nhau một cách bình thường, đôi khi còn cãi nhau vì mấy chuyện vặt rãnh.
Lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau, chợt Hứa Thanh Du phát hiện ra hai cô bé ban nãy đang câm điện thoại di động chụp xung quanh sân bóng rổ.
Không chỉ chụp Ninh Tôn và Hứa Thanh Du, mà hình như tất cả những cậu trai vừa rồi ở trên sân đều bị chụp, hoàn toàn không có mục đích gì xấu.
Trường hợp này Hứa Thanh Du không có cách nào ngăn cản bọn họ được.
Ninh Tôn cũng chú ý đến hai cô nữ sinh kia, tầm mắt của anh thoáng đảo qua họ hai lần rồi mới nói, “Không sao, chắc là không phải chụp chúng ta đâu.”
Nhưng cho dù có là chụp anh đi nữa thì đã làm sao, có khi người ta còn không nhận ra anh là ai, chẳng qua cảm thấy trận đấu ngày hôm nay khá hay nên mới chụp lại.
Những người khác bị chụp cũng không ai lên tiếng, thế nên anh chẳng có lí do gì để ngăn cản bọn họ cả.
Nghỉ ngơi một chút, Ninh Tôn vào sân bắt đầu chơi nửa hiệp còn lại.
Hứa Thanh Du đứng cạnh khung bóng rổ, đôi khi không nhịn được lại hô to hai tiếng cố lên.
Thi thoảng Ninh Tôn nghe được tiếng cổ vũ của cô, nhất định sẽ đáp lại cô, nhìn về phía cô vẫy tay.
Nửa hiệp sau còn chưa chơi xong thì đội đối phương đã chơi không nổi nữa, cả khí thế và điểm số đều thua đội của Ninh Tôn hoàn toàn, chơi được một nửa đã kêu ngừng, có người nói phải về nhà.
Ninh Tôn cảm thấy cũng đã đến giờ nên trở về rồi, tuy rằng vẫn còn người muốn anh ở lại chơi tiếp nhưng anh lấy lí do ngày mai phải đi làm để từ chối bọn họ.
Ninh Tôn đi đến cạnh Hứa Thanh Du nghỉ mệt tán dóc một chút, sau đó hai người lập tức trở về nhà.
Về đến nhà, hai người lần lượt thay nhau đi rửa mặt, Hứa Thanh Du vừa tính đi rót nước thì đã bị Ninh Tôn gọi lại.
Hứa Thanh Du không biết chuyện gì xảy ra, cô còn cố ý chọc ghẹo anh, “Sao thế? Có phải chân thấy đau rồi hay không?”
Ninh Tôn cười, “Nói nhảm, sao cô cứ luôn nghi ngờ tôi thế, tôi chỉ là muốn thông báo cho cô một chuyện, đúng là lúc nãy chúng ta bị chụp rồi.”
Chẳng qua những tấm ảnh bị tung lên mạng không hề gây ra ảnh hưởng gì xấu.
Ngược lại còn có rất nhiều cảm thấy khi bọn họ bên nhau rất ngọt ngào.
Bây giờ vẫn chưa quá muộn, dù sao cũng không còn việc gì, thế nên hai người lập tức đi tới sân bóng rổ.
Bên phía sân bóng rổ vô cùng náo nhiệt, nhưng có vẻ như ở đây hầu hết đều là học sinh.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đi lại gần quan sát một chút, sau đó Ninh Tôn mới cười, bảo, “Trông kỹ thuật của bọn họ thế này, xem ra tôi có dịp để trổ tài rồi đây.”
Ninh Tôn rất ít khi khoe mẽ bản thân, bình thường anh khá là khiêm tốn.
Không biết có phải vì hôm nay tâm trạng của anh thật sự rất tốt hay không mà ngay cả cách nói chuyện cũng có phần buông thả, không kiềm chế như thường ngày.
Hứa Thanh Du hùa theo anh vỗ tay hai cái, “Nhanh lên, tôi rất mong chờ vào màn biểu diễn của anh đấy.”
Ninh Tôn kéo mũ xuống thật thấp, đi về phía đám học sinh đang chơi bóng rổ bên kia.
Hứa Thanh Du không biết bọn họ nói với nhau những gì, dù sao thì chỉ một lát sau Ninh Tôn đã trở lại đây, cởi mũ ra đưa cho Hứa Thanh Du.
Trong lòng Hứa Thanh Du cảm thấy hơi lo lắng, “Bọn họ có nhận ra anh hay không?”
Ninh Tôn nghe cô nói như vậy thì không nhịn được bật cười, anh nói, “Tôi không nổi tiếng như vậy đâu, có khi mấy đứa trẻ này còn chưa từng nghe qua tên tôi ấy chứ.”
Hứa Thanh Du nghe vậy thì cũng yên tâm phần nào, “Lúc chơi bóng nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị thương.”
Ninh Tôn gật đầu, quay người đi vào sân bóng rổ.
Bọn họ bắt đầu chia đội, sau đó chơi một trận đối kháng.
Không hiểu vì sao tâm trạng của Hứa Thanh Du đột nhiên lại trở nên phấn khích.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.13
Hứa Thanh Du không biết chơi bóng rổ, cô chỉ biết xem bọn họ chạy qua chạy lại, đoạt bóng, sau đó cho bóng vào rổ.
Có điều tuy là Hứa Thanh Du xem không hiểu nhưng vẫn có thể biết được cơ bản tình huống trên sân hiện tại.
Ví dụ như Ninh Tôn cướp bóng của ai, ví dụ như Ninh Tôn ném bóng vào rổ khi nào, ví dụ như Ninh Tôn chặn đường bóng của ai.
Những thứ này Hứa Thanh Du có thể hiểu được đôi chút, thế nên mỗi lần Ninh Tôn ghi được một điểm cô đều nhảy cẫn cả lên hoan hô.
Những người xung quanh đây không ai nhận ra Ninh Tôn, vậy thì bọn họ lại càng không thể biết cô là ai.
Lần đầu tiên Hứa Thanh Du tận hưởng một đêm vui vẻ như vậy, không hề kiêng kị điều gì, cùng người bên cạnh reo hò cổ vũ.
Thành thật mà nói, Ninh Tôn chơi khá tốt, mặc dù Hứa Thanh Du không am hiểu bộ môn này nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
Lúc ngăn cản người khác, anh thật sự không để cho đối phương một chút cơ hội nào lọt qua. Tới khi cầm bóng tấn công cũng chiếm được thế thượng phong.
Bên cạnh Hứa Thanh Du có hai cô gái cũng đến đây xem bóng rổ, xem được một hồi thì đột nhiên một trong số hai cô gái ấy lên tiếng, “Ôi chao, người đó là ai vậy? Cái người mặc áo đen ấy, đẹp trai thật đấy, cậu xem cậu xem, anh ấy lại ghi điểm rồi.”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn sang hai cô bé kia, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Mấy cậu con trai thì có thể không biết Ninh Tôn là ai nhưng các cô gái thì chưa chắc.
Nói gì đi nữa thì Ninh Tôn có rất nhiều fans nữ, trong đó đa phần đều là các cô gái trẻ tuổi.
Hứa Thanh Du nhích lại gần sân bóng rổ hơn một chút, cố gắng kéo mũ mình xuống thật thấp.
Cô đã chuẩn bị xong xuôi, một khi hai cô gái kia nhận ra Ninh Tôn, cô sẽ lập tức chạy tới kéo Ninh Tôn rời đi.
Nhưng nghe ngóng một hồi lâu, cô nhận ra hai cô gái ở bên cạnh chỉ đơn thuần là đang thảo luận về những ai có vẻ đẹp trai trên sân bóng này thôi.
Hình như bọn họ không nhận ra Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du âm thầm thở phào một hơi, trời tối như vậy, mấy cậu con trai ở trên sân cứ chạy qua chạy lại thế này, đúng là không dễ thấy mặt.
Mặt khác, khi Ninh Tôn chơi bóng rổ lại không để ý nhiều đến như vậy.
Bản thân cách ăn mặc của anh bây giờ trông cũng rất trẻ trung, đứng giữa mấy cậu con trai trẻ tuổi, trông cũng không có khác biệt quá lớn.
Chỉ là kỹ thuật chơi bóng của anh tương đối tốt, nhịp điệu toàn trận đấu đều do anh dẫn dắt.
Giữa đường có một chàng trai chạy đến khoác vai anh, “Bình thường anh có rảnh không? Nếu có thì ngày nào cũng đến chơi bóng cùng chúng tôi đi.”
Ninh Tôn khẽ cười, hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình lên, trả lời cậu nhóc, “Không thể nói trước được, công việc của tôi khá bận rộn, có khi còn phải tăng ca.”
Chàng trai kia nghe anh nói vậy thì gật đầu, “Không sao, dù sao hầu như tối nào bọn tôi cũng đều ở đây, nếu như anh có thời gian thì có thể đến, chúng ta cũng nhau chơi bóng.”
Ninh Tôn đáp, được.
Bên cạnh cũng có một cậu chàng đi đến, “Anh từng học đánh bóng rổ sao? Chơi rất khá.”
Ninh Tôn khẽ ồ một tiếng, “Chỉ là sở thích mà thôi.”
Dáng vẻ của cậu chàng kia đột nhiên trở nên thẹn thùng, cậu nói, “Nếu như có thời gian, tôi muốn được anh dạy cho.”
Khoé miệng Ninh Tôn khẽ giương lên, anh trả lời, “Lần sau có cơ hội, tôi có thể dạy cho cậu vài chiêu.”
Tuy rằng chỉ là một cuộc nói chuyện vô cùng ngắn ngủi nhưng trong lòng Ninh Tôn cảm thấy rất thoái mái.
Hoàn toàn khác xa so với những cuộc đối thoại sáo rỗng, sặc mùi giả tạo ở nơi anh làm việc, biểu cảm của những cậu học sinh này rất chân thành, họ chỉ nói những gì họ muốn nói.
Có lẽ Ninh Tôn đã rất lâu rồi không trò chuyện với ai một cách không hề phòng bị như thế.
Trong giới giải trí đầy hào nhoáng kia, từng lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ hành động của bạn đều phải thật cẩn thận, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Sau một quãng thời gian dài như vậy đột nhiên trở về với cuộc sống bình dị khiến anh có phần cảm thấy không quen cho lắm.
Lúc nghỉ giữa trận, Ninh Tôn vén áo lên lau mồ hôi trên trán mình.
Vừa đi đến dưới chân rổ bóng, Hứa Thanh Du đã vội vàng chạy đến.
Trong tay cô cầm một chai nước và một cái khăn lông, đưa cho anh, “Chơi không tồi, tôi đã thẩm định được rồi, phải nói là rất đẹp trai.”
Ninh Tôn cố gắng hạ thật thấp âm lượng xuống trả lời cô, “Tôi có cảm giác bản thân đang bắt nạt người khác, hơn nữa bọn họ đều còn là học sinh.”
Hứa Thanh Du cười rộ lên, “Tôi nói vậy không phải có ý khen anh đâu.”
Ninh Tôn đang uống nước, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.14
đừng than nhé.”
Bây giờ hai người đã có thể nói chuyện với nhau một cách bình thường, đôi khi còn cãi nhau vì mấy chuyện vặt rãnh.
Lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau, chợt Hứa Thanh Du phát hiện ra hai cô bé ban nãy đang câm điện thoại di động chụp xung quanh sân bóng rổ.
Không chỉ chụp Ninh Tôn và Hứa Thanh Du, mà hình như tất cả những cậu trai vừa rồi ở trên sân đều bị chụp, hoàn toàn không có mục đích gì xấu.
Trường hợp này Hứa Thanh Du không có cách nào ngăn cản bọn họ được.
Ninh Tôn cũng chú ý đến hai cô nữ sinh kia, tầm mắt của anh thoáng đảo qua họ hai lần rồi mới nói, “Không sao, chắc là không phải chụp chúng ta đâu.”
Nhưng cho dù có là chụp anh đi nữa thì đã làm sao, có khi người ta còn không nhận ra anh là ai, chẳng qua cảm thấy trận đấu ngày hôm nay khá hay nên mới chụp lại.
Những người khác bị chụp cũng không ai lên tiếng, thế nên anh chẳng có lí do gì để ngăn cản bọn họ cả.
Nghỉ ngơi một chút, Ninh Tôn vào sân bắt đầu chơi nửa hiệp còn lại.
Hứa Thanh Du đứng cạnh khung bóng rổ, đôi khi không nhịn được lại hô to hai tiếng cố lên.
Thi thoảng Ninh Tôn nghe được tiếng cổ vũ của cô, nhất định sẽ đáp lại cô, nhìn về phía cô vẫy tay.
Nửa hiệp sau còn chưa chơi xong thì đội đối phương đã chơi không nổi nữa, cả khí thế và điểm số đều thua đội của Ninh Tôn hoàn toàn, chơi được một nửa đã kêu ngừng, có người nói phải về nhà.
Ninh Tôn cảm thấy cũng đã đến giờ nên trở về rồi, tuy rằng vẫn còn người muốn anh ở lại chơi tiếp nhưng anh lấy lí do ngày mai phải đi làm để từ chối bọn họ.
Ninh Tôn đi đến cạnh Hứa Thanh Du nghỉ mệt tán dóc một chút, sau đó hai người lập tức trở về nhà.
Về đến nhà, hai người lần lượt thay nhau đi rửa mặt, Hứa Thanh Du vừa tính đi rót nước thì đã bị Ninh Tôn gọi lại.
Hứa Thanh Du không biết chuyện gì xảy ra, cô còn cố ý chọc ghẹo anh, “Sao thế? Có phải chân thấy đau rồi hay không?”
Ninh Tôn cười, “Nói nhảm, sao cô cứ luôn nghi ngờ tôi thế, tôi chỉ là muốn thông báo cho cô một chuyện, đúng là lúc nãy chúng ta bị chụp rồi.”
Chẳng qua những tấm ảnh bị tung lên mạng không hề gây ra ảnh hưởng gì xấu.
Ngược lại còn có rất nhiều cảm thấy khi bọn họ bên nhau rất ngọt ngào.
Bình luận facebook