Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 972
Ninh Tôn cũng chẳng mong đợi rằng Ninh Bang sẽ tỏ rõ thái độ ngay lúc này.
Anh tiếp tục nói: “sắp xếp thời gian của ông đi. Tôi sẽ bàn bạc lại xem sao. Có thể sẽ là ngày kia, trước đó tôi sẽ gọi điện cho ông chuẩn bị, nếu ông không có việc gì khác thì cứ đến đây.”
Ninh Bang vẫn giữ im lặng, Ninh Tôn kết thúc cuộc gọi luôn.
Cuộc gọi này anh không trở về phòng để nói, nên Hứa Thanh Du đứng bên cạnh anh đã nghe thấy toàn bộ.
Cô bước qua ôm lấy Ninh Tôn: “Đừng buồn nha. Mặc dù ông ấy nói chuyện không khéo, nhưng em nghĩ trong lòng ông ấy cũng nhận ra được hành động sai trái của mình, chắc cũng cảm thấy có lỗi lắm.”
Ninh Tôn bỏ điện thoại vào trong túi, hai tay cũng cho vào theo: “Hi vọng, anh làm vậy để mẹ anh đừng nghĩ về chuyện này nữa.”
Nếu Ninh Bang không tỏ rõ thái độ, có lẽ mẹ anh sẽ canh cánh chuyện này mãi.
Mẹ Ninh vẫn luôn muốn được nhìn thấy Ninh Bang gục ngã, muốn mỉa mai, chế nhạo ông ta, nhưng thật ra bà chỉ muốn được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu khiến Ninh Bang chủ động cúi đầu nhận sai, như vậy có lẽ mẹ Ninh đã có nguôi ngoai phần nào.
Hai người ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó ngồi trên sofa xem phim.
Qua một lúc sau, điện thoại để trong túi của Ninh Tôn rung lên. Anh lấy ra xem thì thấy Ninh Bang gửi hai đoạn tin nhắn đến, nói rằng hôm sau đến thăm ông nhớ đưa cả mẹ Ninh theo.
Với câu trả lời này của ông ta, Ninh Tôn đã cảm thấy dường như những lời mà anh nói khi nãy đã có tác dụng.
Hứa Thanh Du nhích qua tựa lên vai Ninh Tôn nhìn dòng chữ trên điện thoại.
Cô bất ngờ thốt lên: “trời, ông ấy nói vậy là có ý gì, muốn chúng ta đưa bác qua đó ư. Vậy có nghĩa là ông ấy đồng ý với những lời mà anh nói có đúng không?”
Khoé miệng của Ninh Tôn bất giác cong lên: “ai mà biết được chứ. Nhưng chắc là hiện tượng tốt đấy.”
Bữa tối hôm nay do mẹ Ninh nấu. Có lẽ vì ngủ ngon mà tâm trạng bà cô cùng tốt. Lúc nấu cơm cứ ngân nga mãi.
Ban đầu Hứa Thanh Du đang ngồi trên sofa, nghe thấy bà ấy hát, những bài mà bà hát có lẽ là ca khúc của những năm bà còn trẻ.
Giai điệu và ca từ đều đã rất cũ. Nhưng những ca khúc khi ấy bây giờ nghe lại cũng có chút thú vị.
Nghe một lúc, cách cửa của phòng Ninh Tôn được mở ra, sau đó anh vẫy tay gọi Hứa Thanh Du vào.
Bộ dạng mờ mờ ám ám, Hứa Thanh Du nhìn đã biết anh ấy chẳng có chuyện gì tốt cả.
Cô lắc đầu, Ninh Tôn lập tức nháy mắt, trông vừa ấm ức vừa bất mãn.
Hứa Thanh Du gần như muốn bật cười, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đứng lên bước về phía phòng ngủ.
Mẹ Ninh vận chưa nhận ra điều gì. Bà vừa thái rau, xào rau vừa ngân nga hát những bài hát, lúc đến cao trào còn múa tay múa chân mấy lần.
Hứa Thanh Du vào phòng, Ninh Tôn đóng cửa lại, nhưng không đến bên bà ngay.
Hứa Thanh Du mở lời: “hình như bác đang vui lắm đấy. Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nữa, có khi nào ba anh đã liên lạc với bà không?
Ninh Tôn lắc đầu: “anh cảm thấy không phải vậy đâu. Nếu ông già liên lạc với mẹ anh rồi, vậy mẹ anh chắc hẳn sẽ chạy qua đây nói chuyện với chúng ta ngay.”
Hứa Thanh Du nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Mẹ Ninh không phải người biết che giấu. Nếu thật sự Ninh Bang đã liên lạc với bà, vậy chắc chắn bà sẽ không để sự kích động trong lòng mà đã vội vàng chia sẻ với hai người họ.
Hứa Thanh Du chép miệng: “vậy vì sao ngủ một giấc dậy, bà ấy lại vui đến thế chứ? Anh nói em nghe xem?”
Ninh Tôn cười, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Hứa Thanh Du: “Thôi thì chúng ta cứ coi như bà ấy vừa mơ một giấc mơ thật đẹp đi. Sau đó tâm trạng cũng đẹp theo giấc mơ luôn.”
Nói gì thì nói chứ, mẹ Ninh quả đúng là một người như vậy. Sáng sớm hai hôm trước mới ngủ dậy chưa gì hết đã xị cái mặt ra.
Làm cho Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không hiểu chuyện gì đã xảy ra với bà.
Cuối cùng hỏi ra mới biết đêm qua bà mơ phải một giấc mơ không mấy tốt đẹp, ảnh hưởng đến tâm trạng của bà. Thế là hôm sau tự nhiên mặt cứ xị ra như thế.
Đôi lúc mẹ Ninh là một người rất sâu sắc, thế nhưng đôi khi cũng trẻ con cực kỳ.
Ninh Tôn sờ bằng tay không đã, bèn nhích người qua hôm lên mặt Hứa Thanh Du, hôn xong lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, thế là lại hôm lên đôi môi của cô.
Những chuyện như thế này trừ khi làm bước cuối cùng ra thì không thể nào dừng lại được.
Sau đó, Ninh Tôn đè Hứa Thanh Du lên giường, hai người hôn đến khi hơi thở bắt đầu rối loạn.
Hứa Thanh Du hơi sợ. Cửa phòng vẫn chưa khoá, có thể mẹ Ninh sẽ qua đây gọi bọn họ sau khi nấu cơm xong và mở cửa ra.
Như thế thì mất mặt lắm.
Cô đẩy Ninh Tôn mấy lần nhưng Ninh Tôn vẫn không nhúc nhích, thế là cô lo lắng nói: “đứng dậy mau lên, lỡ bị bác nhìn thấy thì biết làm thế nào?”
Ninh Tôn vùi đầu xương quai xanh của Hứa Thanh Du, cả người anh cứ khó chịu không thôi.
Anh cũng biết anh không nên tiếp tục như thế này. Thế nhưng đôi lúc một số hành vi đâu phải cứ muốn là khống chế được.
Ninh Tôn ngừng lại một lúc mới có thể kìm chế được trái tim đang không ngừng thôi thúc bản thân. Anh trèo xuống khỏi người Hứa Thanh Du, ngằm trên giường hít thở sâu.
Hứa Thanh Du nhanh chóng ngồi dậy chỉnh sửa lại trang phục của mình. Cô chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài thì thấy mẹ Ninh vẫn đang xào rau.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sửa lại đầu tóc sau đó bước đến bên cửa cổ.
Ninh Tôn quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, biết cô đang ngại ngùng.
Nói thật thì bản thân anh cũng cảm thấy ngại. Anh cho rằng nếu bây giờ hai người họ làm thật thì có vẻ như tiến triển nhanh quá rồi.
Bây giờ chỉ mới bày tỏ tình cảm của mình thôi mà anh đã to gan đến vậy sẽ cho người ta cảm giác anh có ý đồ xấu.
Nhưng từ tận đáy lòng mình, anh cũng cảm thấy anh đã nhịn quá lâu rồi.
Từ sau khi nảy sinh tình cảm khác biệt với Hứa Thanh Du, anh đã cố gắng áp chế chính mình.
Bây giờ khó khăn lắm mới không cần che đậy cảm giác của mình nữa. Anh thật sự cũng muốn thuận theo trái tim mình thử một lần xem sao.
Hứa Thanh Du đứng bên cửa sổ hồi lâu mới có thể kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực xuống. Lúc nãy khi Ninh Tôn đè cô xuống, cô cảm nhận được rất rõ sự thay đổi từ cơ thể Ninh Tôn.
Cô hiểu rõ rằng điều này thể hiện cho cái gì, vậy nên cô hơi sợ.
Cô và Ninh Tôn quen nhau cũng đã lâu. Thế nhưng hai người thật sự xác định mối quan hệ thì chỉ mới đây thôi.
Nếu cô đồng ý cho Ninh Tôn làm ra chuyện gì đó thật thì bản thân cô cũng cảm thấy mình quá tuỳ tiện.
Nhưng lúc anh ấy ôm ấy mình, hôn mình, Hứa Thanh Du lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô rất thích cảm giác này, nên cả người cứ lăn tăn mãi không thôi.
Hai người không nói gì nữa, cứ thế đợi đến khi mẹ Ninh gọi bọn họ ra ăn cơm.
Mẹ Ninh cũng là người rất hiểu quy củ. Lần này khi gọi bọn họ, bà gõ cửa trước rồi nói: “ăn cơm thôi, ra đây đi.”
Hứa Thanh Du ngay lập túc đáp lại một tiếng, nhanh chóng xoay người bước ra ngoài, sợ mình đến trễ sẽ bị hiểu lầm thành làm điều mờ ám trong phòng.
Cô ra ngoài giúp mẹ Ninh xếp bát đũa, Ninh Tôn vẫn ở lại trong phòng, Hứa Thanh Du và mẹ Ninh ngồi xuống bàn ăn trước.
Mẹ Ninh vẫn vui lắm, miệng cứ hát mãi không ngừng.
Hứa Thanh Du đưa mắt nhìn bà hỏi: “bác sao thế? Con thấy bác vui lắm, có chuyện gì vui kể con nghe với.”
Mẹ Ninh nói: “haha, đâu có chuyện gì vui đâu con, tự nhiên bác cảm thấy cuộc sống của mình thoải mái quá.”
Hứa Thanh Du không tin lắm, cô rướn người về phía trước, chăm chú nhìn vào ánh mắt của mẹ Ninh: “bác còn nói Ninh Tôn kì lạ, bác nhìn bác kìa, giống hệt anh ấy không khác miếng nào luôn. Hôm nay bác hơi khác với thường ngày nhé.”
Mẹ Ninh chớp mắt: “khác gì đâu nào. Trông rõ lắm hả con?”
Hứa Thanh Du ngồi thẳng lại: “cực kỳ rõ ràng luôn ạ.”
Mẹ Ninh mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói: “khi nãy lúc mới ngủ dậy bác nhận được một cú điện thoại, là Ninh Tú gọi. Nghe giọng điệu anh ta, cả những gì mà anh ta nói nữa khiến bác vui lắm.”
Hứa Thanh Du ngẩn người, vội vàng hỏi lại: “sao vậy ạ? Anh ta nói gì ạ?”
Mẹ Ninh nhếch miệng: “cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chỉ nói là khi nào có thời gian cả nhà mình tụ họp một hôm. Sau đó bên anh ta gửi một cái thông báo qua, chắc là muốn giúp Ninh Tôn trả đũa những ngôn luận trên mạng đó. Dù sao bác nghe xong liền cảm thấy cực kỳ vui.”
Hứa Thanh Du đáp: “ồ, cả nhà cùng tụ họp à, anh ta có nói trong cả nhà này có những ai không hả bác?”
Anh tiếp tục nói: “sắp xếp thời gian của ông đi. Tôi sẽ bàn bạc lại xem sao. Có thể sẽ là ngày kia, trước đó tôi sẽ gọi điện cho ông chuẩn bị, nếu ông không có việc gì khác thì cứ đến đây.”
Ninh Bang vẫn giữ im lặng, Ninh Tôn kết thúc cuộc gọi luôn.
Cuộc gọi này anh không trở về phòng để nói, nên Hứa Thanh Du đứng bên cạnh anh đã nghe thấy toàn bộ.
Cô bước qua ôm lấy Ninh Tôn: “Đừng buồn nha. Mặc dù ông ấy nói chuyện không khéo, nhưng em nghĩ trong lòng ông ấy cũng nhận ra được hành động sai trái của mình, chắc cũng cảm thấy có lỗi lắm.”
Ninh Tôn bỏ điện thoại vào trong túi, hai tay cũng cho vào theo: “Hi vọng, anh làm vậy để mẹ anh đừng nghĩ về chuyện này nữa.”
Nếu Ninh Bang không tỏ rõ thái độ, có lẽ mẹ anh sẽ canh cánh chuyện này mãi.
Mẹ Ninh vẫn luôn muốn được nhìn thấy Ninh Bang gục ngã, muốn mỉa mai, chế nhạo ông ta, nhưng thật ra bà chỉ muốn được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nếu khiến Ninh Bang chủ động cúi đầu nhận sai, như vậy có lẽ mẹ Ninh đã có nguôi ngoai phần nào.
Hai người ngồi trong phòng khách một lúc, sau đó ngồi trên sofa xem phim.
Qua một lúc sau, điện thoại để trong túi của Ninh Tôn rung lên. Anh lấy ra xem thì thấy Ninh Bang gửi hai đoạn tin nhắn đến, nói rằng hôm sau đến thăm ông nhớ đưa cả mẹ Ninh theo.
Với câu trả lời này của ông ta, Ninh Tôn đã cảm thấy dường như những lời mà anh nói khi nãy đã có tác dụng.
Hứa Thanh Du nhích qua tựa lên vai Ninh Tôn nhìn dòng chữ trên điện thoại.
Cô bất ngờ thốt lên: “trời, ông ấy nói vậy là có ý gì, muốn chúng ta đưa bác qua đó ư. Vậy có nghĩa là ông ấy đồng ý với những lời mà anh nói có đúng không?”
Khoé miệng của Ninh Tôn bất giác cong lên: “ai mà biết được chứ. Nhưng chắc là hiện tượng tốt đấy.”
Bữa tối hôm nay do mẹ Ninh nấu. Có lẽ vì ngủ ngon mà tâm trạng bà cô cùng tốt. Lúc nấu cơm cứ ngân nga mãi.
Ban đầu Hứa Thanh Du đang ngồi trên sofa, nghe thấy bà ấy hát, những bài mà bà hát có lẽ là ca khúc của những năm bà còn trẻ.
Giai điệu và ca từ đều đã rất cũ. Nhưng những ca khúc khi ấy bây giờ nghe lại cũng có chút thú vị.
Nghe một lúc, cách cửa của phòng Ninh Tôn được mở ra, sau đó anh vẫy tay gọi Hứa Thanh Du vào.
Bộ dạng mờ mờ ám ám, Hứa Thanh Du nhìn đã biết anh ấy chẳng có chuyện gì tốt cả.
Cô lắc đầu, Ninh Tôn lập tức nháy mắt, trông vừa ấm ức vừa bất mãn.
Hứa Thanh Du gần như muốn bật cười, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đứng lên bước về phía phòng ngủ.
Mẹ Ninh vận chưa nhận ra điều gì. Bà vừa thái rau, xào rau vừa ngân nga hát những bài hát, lúc đến cao trào còn múa tay múa chân mấy lần.
Hứa Thanh Du vào phòng, Ninh Tôn đóng cửa lại, nhưng không đến bên bà ngay.
Hứa Thanh Du mở lời: “hình như bác đang vui lắm đấy. Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nữa, có khi nào ba anh đã liên lạc với bà không?
Ninh Tôn lắc đầu: “anh cảm thấy không phải vậy đâu. Nếu ông già liên lạc với mẹ anh rồi, vậy mẹ anh chắc hẳn sẽ chạy qua đây nói chuyện với chúng ta ngay.”
Hứa Thanh Du nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Mẹ Ninh không phải người biết che giấu. Nếu thật sự Ninh Bang đã liên lạc với bà, vậy chắc chắn bà sẽ không để sự kích động trong lòng mà đã vội vàng chia sẻ với hai người họ.
Hứa Thanh Du chép miệng: “vậy vì sao ngủ một giấc dậy, bà ấy lại vui đến thế chứ? Anh nói em nghe xem?”
Ninh Tôn cười, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Hứa Thanh Du: “Thôi thì chúng ta cứ coi như bà ấy vừa mơ một giấc mơ thật đẹp đi. Sau đó tâm trạng cũng đẹp theo giấc mơ luôn.”
Nói gì thì nói chứ, mẹ Ninh quả đúng là một người như vậy. Sáng sớm hai hôm trước mới ngủ dậy chưa gì hết đã xị cái mặt ra.
Làm cho Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không hiểu chuyện gì đã xảy ra với bà.
Cuối cùng hỏi ra mới biết đêm qua bà mơ phải một giấc mơ không mấy tốt đẹp, ảnh hưởng đến tâm trạng của bà. Thế là hôm sau tự nhiên mặt cứ xị ra như thế.
Đôi lúc mẹ Ninh là một người rất sâu sắc, thế nhưng đôi khi cũng trẻ con cực kỳ.
Ninh Tôn sờ bằng tay không đã, bèn nhích người qua hôm lên mặt Hứa Thanh Du, hôn xong lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, thế là lại hôm lên đôi môi của cô.
Những chuyện như thế này trừ khi làm bước cuối cùng ra thì không thể nào dừng lại được.
Sau đó, Ninh Tôn đè Hứa Thanh Du lên giường, hai người hôn đến khi hơi thở bắt đầu rối loạn.
Hứa Thanh Du hơi sợ. Cửa phòng vẫn chưa khoá, có thể mẹ Ninh sẽ qua đây gọi bọn họ sau khi nấu cơm xong và mở cửa ra.
Như thế thì mất mặt lắm.
Cô đẩy Ninh Tôn mấy lần nhưng Ninh Tôn vẫn không nhúc nhích, thế là cô lo lắng nói: “đứng dậy mau lên, lỡ bị bác nhìn thấy thì biết làm thế nào?”
Ninh Tôn vùi đầu xương quai xanh của Hứa Thanh Du, cả người anh cứ khó chịu không thôi.
Anh cũng biết anh không nên tiếp tục như thế này. Thế nhưng đôi lúc một số hành vi đâu phải cứ muốn là khống chế được.
Ninh Tôn ngừng lại một lúc mới có thể kìm chế được trái tim đang không ngừng thôi thúc bản thân. Anh trèo xuống khỏi người Hứa Thanh Du, ngằm trên giường hít thở sâu.
Hứa Thanh Du nhanh chóng ngồi dậy chỉnh sửa lại trang phục của mình. Cô chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài thì thấy mẹ Ninh vẫn đang xào rau.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sửa lại đầu tóc sau đó bước đến bên cửa cổ.
Ninh Tôn quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, biết cô đang ngại ngùng.
Nói thật thì bản thân anh cũng cảm thấy ngại. Anh cho rằng nếu bây giờ hai người họ làm thật thì có vẻ như tiến triển nhanh quá rồi.
Bây giờ chỉ mới bày tỏ tình cảm của mình thôi mà anh đã to gan đến vậy sẽ cho người ta cảm giác anh có ý đồ xấu.
Nhưng từ tận đáy lòng mình, anh cũng cảm thấy anh đã nhịn quá lâu rồi.
Từ sau khi nảy sinh tình cảm khác biệt với Hứa Thanh Du, anh đã cố gắng áp chế chính mình.
Bây giờ khó khăn lắm mới không cần che đậy cảm giác của mình nữa. Anh thật sự cũng muốn thuận theo trái tim mình thử một lần xem sao.
Hứa Thanh Du đứng bên cửa sổ hồi lâu mới có thể kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực xuống. Lúc nãy khi Ninh Tôn đè cô xuống, cô cảm nhận được rất rõ sự thay đổi từ cơ thể Ninh Tôn.
Cô hiểu rõ rằng điều này thể hiện cho cái gì, vậy nên cô hơi sợ.
Cô và Ninh Tôn quen nhau cũng đã lâu. Thế nhưng hai người thật sự xác định mối quan hệ thì chỉ mới đây thôi.
Nếu cô đồng ý cho Ninh Tôn làm ra chuyện gì đó thật thì bản thân cô cũng cảm thấy mình quá tuỳ tiện.
Nhưng lúc anh ấy ôm ấy mình, hôn mình, Hứa Thanh Du lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô rất thích cảm giác này, nên cả người cứ lăn tăn mãi không thôi.
Hai người không nói gì nữa, cứ thế đợi đến khi mẹ Ninh gọi bọn họ ra ăn cơm.
Mẹ Ninh cũng là người rất hiểu quy củ. Lần này khi gọi bọn họ, bà gõ cửa trước rồi nói: “ăn cơm thôi, ra đây đi.”
Hứa Thanh Du ngay lập túc đáp lại một tiếng, nhanh chóng xoay người bước ra ngoài, sợ mình đến trễ sẽ bị hiểu lầm thành làm điều mờ ám trong phòng.
Cô ra ngoài giúp mẹ Ninh xếp bát đũa, Ninh Tôn vẫn ở lại trong phòng, Hứa Thanh Du và mẹ Ninh ngồi xuống bàn ăn trước.
Mẹ Ninh vẫn vui lắm, miệng cứ hát mãi không ngừng.
Hứa Thanh Du đưa mắt nhìn bà hỏi: “bác sao thế? Con thấy bác vui lắm, có chuyện gì vui kể con nghe với.”
Mẹ Ninh nói: “haha, đâu có chuyện gì vui đâu con, tự nhiên bác cảm thấy cuộc sống của mình thoải mái quá.”
Hứa Thanh Du không tin lắm, cô rướn người về phía trước, chăm chú nhìn vào ánh mắt của mẹ Ninh: “bác còn nói Ninh Tôn kì lạ, bác nhìn bác kìa, giống hệt anh ấy không khác miếng nào luôn. Hôm nay bác hơi khác với thường ngày nhé.”
Mẹ Ninh chớp mắt: “khác gì đâu nào. Trông rõ lắm hả con?”
Hứa Thanh Du ngồi thẳng lại: “cực kỳ rõ ràng luôn ạ.”
Mẹ Ninh mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói: “khi nãy lúc mới ngủ dậy bác nhận được một cú điện thoại, là Ninh Tú gọi. Nghe giọng điệu anh ta, cả những gì mà anh ta nói nữa khiến bác vui lắm.”
Hứa Thanh Du ngẩn người, vội vàng hỏi lại: “sao vậy ạ? Anh ta nói gì ạ?”
Mẹ Ninh nhếch miệng: “cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chỉ nói là khi nào có thời gian cả nhà mình tụ họp một hôm. Sau đó bên anh ta gửi một cái thông báo qua, chắc là muốn giúp Ninh Tôn trả đũa những ngôn luận trên mạng đó. Dù sao bác nghe xong liền cảm thấy cực kỳ vui.”
Hứa Thanh Du đáp: “ồ, cả nhà cùng tụ họp à, anh ta có nói trong cả nhà này có những ai không hả bác?”
Bình luận facebook