Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 979
Hứa Thanh Du Ninh Tôn, bọn họ ở nơi phòng bệnh của Ninh Bang cũng gần một giờ.
Cuối cũng những người ở bên ngoài điện thoại đến cho Ninh Tú nói là Trang Lệ Nhã đang đến đây.
Ninh Tú quay đầu lại nói với Ninh Tôn, “Được rồi, cũng gần xong rồi. Mọi người có thể về được rồi. Có lẽ là ở đây sắp bị náo loạn rồi đó, nếu mấy người ở đây có lẽ chuyện này sẽ bị náo lớn hơn nữa. Chẳng may bị bên truyền thông quay được thì cả ngày nay chúng ta sẽ phí công phí sức”
Anh ta nói sẽ náo loạn lên nhưng Ninh Tôn không hiểu ý của anh ấy. Bây giờ mà còn muốn làm loạn thì trừ Trang Lệ Nhã sẽ không còn ai khác.
Ninh Tôn chỉ là không muốn Trang Lệ Nhã gặp mặt mẹ Ninh.
Có lẽ bây giờ Trang Lệ Nhã đang rất tức giận, chắc chắn bà ta sẽ nói ra tất cả những điều khó nghe.
Không cần biết hiện tại mẹ Ninh có còn quan hệ với Ninh Bang hay không. Dù sao những chuyện mà trước đây bà ấy làm sẽ thành cái thóp trong tay người khác.
Vì vậy Ninh Tôn đứng lên, nắm lấy tay Hứa Thanh Du, một tay đỡ cánh tay của mẹ Ninh, “Được rồi, ngồi cũng khá lâu rồi, chúng ta đi trước đi.”
Mẹ Ninh gật đầu và không nhìn Ninh Bang, “Đi thôi, dù sao cũng không có chuyện gì cả.”
Trước khi đi ra khỏi phòng bệnh Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chào hỏi Ninh Bang, nhưng mẹ Ninh cũng không thèm nhìn một một cái.
Mọi người từ bệnh viện đi ra, đến chỗ dừng xe rồi liền lên xe.
Nhưng Ninh Tôn không lái xe đi ngay, họ chỉ ngồi trong xe và đợi.
Một lúc sau, một chiếc ô tô đi vào từ bãi đậu xe.
Ninh Tôn nhận ra đó là xe của Trang Lệ Nhã. Vì vậy khi chiếc xe đó xuất hiện trong tầm mắt của anh thì anh liền nở ra một nụ cười vui mừng.
Hứa Thanh Du cũng biết Ninh Tôn đang đợi cái gì, chỉ riêng mẹ Ninh là đang dựa lưng vào ghế, vẻ mặt xuất thần.
Trang Lệ Nhã không biết Ninh Tôn đang ở đây, bà ta xuống xe mang theo một cặp trai gái, vội vàng chạy vào bệnh viện.
Ninh Tôn cứ ngồi trong xe như vậy xem ba người bọn họ biến mất đi khỏi tầm mắt của anh.
Không biết chuyện này loạn đến đâu thì những thứ này đều là Ninh Bang tự tìm chuốc lấy. Khi tuổi trẻ ông ta đã gây ra không ít nghiệp chướng nên bây giờ ông ta phải đền tội.
Mọi thứ trên đời này đều công bằng. Lúc trẻ thì ông ta chơi bời phụ nữ, về già bị bọn họ giày vò.
Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Ninh Bang, không biết ông ta đã hối hận chưa.
Chờ ba người biến mất hoàn toàn, Ninh Tôn mới khởi động xe, lái ra khỏi bệnh viện.
Suốt dọc đường mẹ Ninh không nói lời nào. Hiện tại trạng thái của bà khác hẳn khi ở bệnh viện, không phải là yên tĩnh nữa mà còn có chút buồn bã.
Khi xe vừa đến nhà, mẹ Ninh mở cửa xe đi xuống trước. Mẹ Ninh sải bước lớn đi vào trong.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chậm rãi đi xuống và đứng ở cửa xe.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Du có chút phức tạp, “Bác bị làm sao vậy, hay là chút nữa anh đến an ủi bác đi.”
Ninh Tôn mím miệng nhìn chằm chằm cửa một lúc mới nói: “Chắc không sao đâu. Anh nghĩ mẹ phản ứng như thế này cũng khá tốt.”
Như thế này còn hơn là để bà ấy lớn tiếng mắng chửi ở trong bệnh viện. Hoặc là thậm chí ra tay đánh người.
Hai người đã không gặp nhau mấy chục năm, lần đầu gặp mặt sau những năm dài xa cách nên bọn họ cảm thấy có chút choáng váng.
Mẹ Ninh vào thang máy đi lên trước, đợi Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi lên, bà ấy đã trở về phòng, đóng cửa lại.
Hứa Thanh Du do dự một chút, đi tới đứng ở cửa nói nhỏ: “Bác ơi, buổi trưa bác muốn ăn gì, con đi chuẩn bị ngay bây giờ.”
Mẹ Ninh vẫn nói chuyện với Hứa Thanh Du, “Bác không có vị khẩu đâu. Các con cứ làm những món các con thích là được, không cần quan tâm đến bác đâu.”
Giọng điệu của bà ấy vẫn bình thường, và giống như bình thường.
Hứa Thanh Du quay đầu lại nhìn Ninh Tôn, Ninh Tôn lắc đầu với cô ấy.
Những chuyện này thì chỉ có bản thân bà ấy mới có thể hiểu được, những người khác muốn hiểu cũng không hiểu nổi.
Hứa Thanh Du chỉ có thể thở dài, sau đó cô quay người trở về phòng cùng Ninh Tôn.
Ninh Tôn lên giường ngồi sau đó lấy điện thoại ra để xem.
Vừa rồi khi trên đường lái xe về nhà, điện thoại của anh rung lên vài lần, chắc là có tin nhắn.
Lúc này mà gửi tin nhắn cho anh thì anh cũng có thể đoán được đó là ai.
Anh bấm ra để mở và xem. Quả nhiên là Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi nhắn tin với anh nói anh hãy xem tin tức.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh thì chắc chắn những tin tức đó có liên quan đến Trang Lệ Nhã. Những tin tức đó đã bị lộ ra ngoài, nhưng Ninh Tôn không thấy hứng thú gì mấy với những cái này.
Tư liệu đều do anh ta cung cấp, những chuyện đó cũng là anh lo liệu. Chẳng qua là cần những người làm truyền thông đó thêm mắm thêm muối, để người khác dị nghị mà thôi.
Ninh Tôn để điện thoại sang một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo xong mới quay lại nằm trên giường
Anh ta trực tiếp cởi áo quần của mình trước mặt Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du sợ đến mức quay người lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nhớ lại giấc mơ đêm qua, trong đó có cảnh cô đã nhìn thấy tất cả những thứ có trên người Ninh Tôn.
Nhưng dù sao giấc mơ cũng là giấc mơ, dù có trông thật cỡ nào thì chúng vẫn khác xa với đời thực.
Ninh Tôn không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, lúc này anh ấy đang nghĩ về những chuyện trong bệnh viện.
Cũng không biết Trang Lệ Nhã đến bệnh viện gây chuyện như thế nào. Vừa nãy ông già mới lộ ra vẻ rất không thoải mái. Lúc này Trang Lệ Nhã còn qua đó làm loạn, vốn dĩ ông già đã không vui vẻ gì mấy. Không biết bây giờ ông ấy có tức giận hay không nữa.
Những năm trở về trước thì Trang Lệ Nhã rất sợ ông già.
Cũng không biết lần này bà ta có gan tới đó gây chuyện, hay có chống đối với ông già không nữa.
Thay quần áo xong, Ninh Tôn dựa vào giường.
Hứa Thanh Du liếc nhìn anh ta, liền xoay người ngồi ở đầu bên kia của giường, “Bên phía công ty có sắp xếp như thế nào vậy? Hôm nay những tin tức ấy tung ra như vậy thì chúng ta có cần ở lại bên chỗ này không? “
Ninh Tôn không nói gì chỉ biết thở dài, “Chắc là phải xem bọn họ dị nghị cái gì, nhưng mà hồi nãy chị Thái đã gửi tin nhắn cho anh. Đại khái là chị ấy nói công việc sắp trở lại bình thường, còn nói muốn chúng ta chọn một khoảng thời gian để trở về.”
Nói xong, dường như anh ta còn nghĩ tới chuyện khác, anh ấy quay sang nhìn Hứa Thanh Du, “Anh nhớ lúc trước có người nào đó nói muốn từ chức không muốn làm gì nữa, em còn nhớ không?”
Hứa Thanh Du im lặng, sau đó đột nhiên lao về phía Ninh Tôn, cô ấy dùng hai tay nhéo nhéo cổ Ninh Tôn, “Anh còn dám nói à. Không ngờ anh còn mặt mũi nói chuyện này.”
Ninh Tôn nằm xuống giường, đưa tay đỡ lấy eo Hứa Thanh Du, anh ta cười hả hê, “Anh còn nhớ người đó nói đợi sóng gió này qua thì sẽ đi bàn bạc vợi chị Thái, vậy thì còn bàn bạc không?”
Hứa Thanh Du vội che miệng anh ta lại, “Im miệng đi, đừng nói nữa, anh đừng nói nữa.”
Ninh Tôn nhân cơ hội hôn lên lòng bàn tay Hứa Thanh Du, “Em xấu hổ gì chứ.”
Nói xong, anh ấy dùng lực nhéo nhẹ vào vùng thịt mềm ở eo Hứa Thanh Du. Hứa Thanh Du đâu chịu nỗi chứ, ngay lúc đó cơ thể của cô đã mềm nhũn ra.
Ngay lập tức cô nằm gần tới người Ninh Tôn.
Ninh Tôn lật người đè cô nằm xuống bên dưới.
Anh ta hôn lên mặt Hứa Thanh Du vài lần, “Nếu em thật sự muốn từ chức thì cũng được. Lúc trước ngành mà em thích không theo được thì chúng ta phải nhanh chóng tìm cách trở lại càng sớm càng tốt.”
Lúc trước Hứa Thanh Du đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, cô phải gầy dựng lại sự nghiệp của mình. Nhưng mà bây giờ Ninh Tôn nhắc đến chuyện này thì cô ấy có chút do dự.
Ninh Tôn trở về đó. Nếu theo lịch trình bình thường thì chắc là anh ấy phải vào đoàn để quay phim.
Nếu cô đi học lại, hai người họ sẽ xa cách nhau nên cô có chút không hài lòng.
Vốn dĩ là mới yêu nhau thôi, để khi nào chán nhau thì chia xa mới không thấy tiếc nuối gì mấy.
Ninh Tôn dường như cũng biết Hứa Thanh Du đang nghĩ gì, anh ấy xoa xoa khóe miệng của Hứa Thanh Du, “Em đi học, anh đi quay phim. Nhưng mà mỗi tối chúng ta cũng phải về nhà mà. Anh cũng đã hỏi bên chỗ đoàn phim, những cảnh của anh cũng không đi đâu xa để quay cả, nên không ảnh hưởng đến chuyện về nhà. “
Khi anh ấy nói điều này, Hứa Thanh Du cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô nâng cánh tay qua cổ Ninh Tôn, áp cả người vào ngực Ninh Tôn, “Anh để em suy nghĩ kĩ đã.”
Hai người ôm nhau như thế này một lúc cũng được, nhưng rồi cuối cũng hai người họ cũng không nhịn nỗi được nữa.
Hứa Thanh Du cũng không biết trong ngọn lửa trong lòng mình bùng cháy đến thể. Có lẽ là có liên quan đến giấc mơ tối hôm qua.
Trong giấc mơ tối qua, cô ấy và Ninh Tôn còn làm những chuyện quá đáng hơn nữa. Thậm chí ở trong mơ cô còn nghĩ nếu như Ninh Tôn không dừng lại thì có lẽ bọn họ sẽ tiếp tục làm tiếp.
Cuối cũng những người ở bên ngoài điện thoại đến cho Ninh Tú nói là Trang Lệ Nhã đang đến đây.
Ninh Tú quay đầu lại nói với Ninh Tôn, “Được rồi, cũng gần xong rồi. Mọi người có thể về được rồi. Có lẽ là ở đây sắp bị náo loạn rồi đó, nếu mấy người ở đây có lẽ chuyện này sẽ bị náo lớn hơn nữa. Chẳng may bị bên truyền thông quay được thì cả ngày nay chúng ta sẽ phí công phí sức”
Anh ta nói sẽ náo loạn lên nhưng Ninh Tôn không hiểu ý của anh ấy. Bây giờ mà còn muốn làm loạn thì trừ Trang Lệ Nhã sẽ không còn ai khác.
Ninh Tôn chỉ là không muốn Trang Lệ Nhã gặp mặt mẹ Ninh.
Có lẽ bây giờ Trang Lệ Nhã đang rất tức giận, chắc chắn bà ta sẽ nói ra tất cả những điều khó nghe.
Không cần biết hiện tại mẹ Ninh có còn quan hệ với Ninh Bang hay không. Dù sao những chuyện mà trước đây bà ấy làm sẽ thành cái thóp trong tay người khác.
Vì vậy Ninh Tôn đứng lên, nắm lấy tay Hứa Thanh Du, một tay đỡ cánh tay của mẹ Ninh, “Được rồi, ngồi cũng khá lâu rồi, chúng ta đi trước đi.”
Mẹ Ninh gật đầu và không nhìn Ninh Bang, “Đi thôi, dù sao cũng không có chuyện gì cả.”
Trước khi đi ra khỏi phòng bệnh Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chào hỏi Ninh Bang, nhưng mẹ Ninh cũng không thèm nhìn một một cái.
Mọi người từ bệnh viện đi ra, đến chỗ dừng xe rồi liền lên xe.
Nhưng Ninh Tôn không lái xe đi ngay, họ chỉ ngồi trong xe và đợi.
Một lúc sau, một chiếc ô tô đi vào từ bãi đậu xe.
Ninh Tôn nhận ra đó là xe của Trang Lệ Nhã. Vì vậy khi chiếc xe đó xuất hiện trong tầm mắt của anh thì anh liền nở ra một nụ cười vui mừng.
Hứa Thanh Du cũng biết Ninh Tôn đang đợi cái gì, chỉ riêng mẹ Ninh là đang dựa lưng vào ghế, vẻ mặt xuất thần.
Trang Lệ Nhã không biết Ninh Tôn đang ở đây, bà ta xuống xe mang theo một cặp trai gái, vội vàng chạy vào bệnh viện.
Ninh Tôn cứ ngồi trong xe như vậy xem ba người bọn họ biến mất đi khỏi tầm mắt của anh.
Không biết chuyện này loạn đến đâu thì những thứ này đều là Ninh Bang tự tìm chuốc lấy. Khi tuổi trẻ ông ta đã gây ra không ít nghiệp chướng nên bây giờ ông ta phải đền tội.
Mọi thứ trên đời này đều công bằng. Lúc trẻ thì ông ta chơi bời phụ nữ, về già bị bọn họ giày vò.
Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Ninh Bang, không biết ông ta đã hối hận chưa.
Chờ ba người biến mất hoàn toàn, Ninh Tôn mới khởi động xe, lái ra khỏi bệnh viện.
Suốt dọc đường mẹ Ninh không nói lời nào. Hiện tại trạng thái của bà khác hẳn khi ở bệnh viện, không phải là yên tĩnh nữa mà còn có chút buồn bã.
Khi xe vừa đến nhà, mẹ Ninh mở cửa xe đi xuống trước. Mẹ Ninh sải bước lớn đi vào trong.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chậm rãi đi xuống và đứng ở cửa xe.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Du có chút phức tạp, “Bác bị làm sao vậy, hay là chút nữa anh đến an ủi bác đi.”
Ninh Tôn mím miệng nhìn chằm chằm cửa một lúc mới nói: “Chắc không sao đâu. Anh nghĩ mẹ phản ứng như thế này cũng khá tốt.”
Như thế này còn hơn là để bà ấy lớn tiếng mắng chửi ở trong bệnh viện. Hoặc là thậm chí ra tay đánh người.
Hai người đã không gặp nhau mấy chục năm, lần đầu gặp mặt sau những năm dài xa cách nên bọn họ cảm thấy có chút choáng váng.
Mẹ Ninh vào thang máy đi lên trước, đợi Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi lên, bà ấy đã trở về phòng, đóng cửa lại.
Hứa Thanh Du do dự một chút, đi tới đứng ở cửa nói nhỏ: “Bác ơi, buổi trưa bác muốn ăn gì, con đi chuẩn bị ngay bây giờ.”
Mẹ Ninh vẫn nói chuyện với Hứa Thanh Du, “Bác không có vị khẩu đâu. Các con cứ làm những món các con thích là được, không cần quan tâm đến bác đâu.”
Giọng điệu của bà ấy vẫn bình thường, và giống như bình thường.
Hứa Thanh Du quay đầu lại nhìn Ninh Tôn, Ninh Tôn lắc đầu với cô ấy.
Những chuyện này thì chỉ có bản thân bà ấy mới có thể hiểu được, những người khác muốn hiểu cũng không hiểu nổi.
Hứa Thanh Du chỉ có thể thở dài, sau đó cô quay người trở về phòng cùng Ninh Tôn.
Ninh Tôn lên giường ngồi sau đó lấy điện thoại ra để xem.
Vừa rồi khi trên đường lái xe về nhà, điện thoại của anh rung lên vài lần, chắc là có tin nhắn.
Lúc này mà gửi tin nhắn cho anh thì anh cũng có thể đoán được đó là ai.
Anh bấm ra để mở và xem. Quả nhiên là Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi nhắn tin với anh nói anh hãy xem tin tức.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh thì chắc chắn những tin tức đó có liên quan đến Trang Lệ Nhã. Những tin tức đó đã bị lộ ra ngoài, nhưng Ninh Tôn không thấy hứng thú gì mấy với những cái này.
Tư liệu đều do anh ta cung cấp, những chuyện đó cũng là anh lo liệu. Chẳng qua là cần những người làm truyền thông đó thêm mắm thêm muối, để người khác dị nghị mà thôi.
Ninh Tôn để điện thoại sang một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo xong mới quay lại nằm trên giường
Anh ta trực tiếp cởi áo quần của mình trước mặt Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du sợ đến mức quay người lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nhớ lại giấc mơ đêm qua, trong đó có cảnh cô đã nhìn thấy tất cả những thứ có trên người Ninh Tôn.
Nhưng dù sao giấc mơ cũng là giấc mơ, dù có trông thật cỡ nào thì chúng vẫn khác xa với đời thực.
Ninh Tôn không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, lúc này anh ấy đang nghĩ về những chuyện trong bệnh viện.
Cũng không biết Trang Lệ Nhã đến bệnh viện gây chuyện như thế nào. Vừa nãy ông già mới lộ ra vẻ rất không thoải mái. Lúc này Trang Lệ Nhã còn qua đó làm loạn, vốn dĩ ông già đã không vui vẻ gì mấy. Không biết bây giờ ông ấy có tức giận hay không nữa.
Những năm trở về trước thì Trang Lệ Nhã rất sợ ông già.
Cũng không biết lần này bà ta có gan tới đó gây chuyện, hay có chống đối với ông già không nữa.
Thay quần áo xong, Ninh Tôn dựa vào giường.
Hứa Thanh Du liếc nhìn anh ta, liền xoay người ngồi ở đầu bên kia của giường, “Bên phía công ty có sắp xếp như thế nào vậy? Hôm nay những tin tức ấy tung ra như vậy thì chúng ta có cần ở lại bên chỗ này không? “
Ninh Tôn không nói gì chỉ biết thở dài, “Chắc là phải xem bọn họ dị nghị cái gì, nhưng mà hồi nãy chị Thái đã gửi tin nhắn cho anh. Đại khái là chị ấy nói công việc sắp trở lại bình thường, còn nói muốn chúng ta chọn một khoảng thời gian để trở về.”
Nói xong, dường như anh ta còn nghĩ tới chuyện khác, anh ấy quay sang nhìn Hứa Thanh Du, “Anh nhớ lúc trước có người nào đó nói muốn từ chức không muốn làm gì nữa, em còn nhớ không?”
Hứa Thanh Du im lặng, sau đó đột nhiên lao về phía Ninh Tôn, cô ấy dùng hai tay nhéo nhéo cổ Ninh Tôn, “Anh còn dám nói à. Không ngờ anh còn mặt mũi nói chuyện này.”
Ninh Tôn nằm xuống giường, đưa tay đỡ lấy eo Hứa Thanh Du, anh ta cười hả hê, “Anh còn nhớ người đó nói đợi sóng gió này qua thì sẽ đi bàn bạc vợi chị Thái, vậy thì còn bàn bạc không?”
Hứa Thanh Du vội che miệng anh ta lại, “Im miệng đi, đừng nói nữa, anh đừng nói nữa.”
Ninh Tôn nhân cơ hội hôn lên lòng bàn tay Hứa Thanh Du, “Em xấu hổ gì chứ.”
Nói xong, anh ấy dùng lực nhéo nhẹ vào vùng thịt mềm ở eo Hứa Thanh Du. Hứa Thanh Du đâu chịu nỗi chứ, ngay lúc đó cơ thể của cô đã mềm nhũn ra.
Ngay lập tức cô nằm gần tới người Ninh Tôn.
Ninh Tôn lật người đè cô nằm xuống bên dưới.
Anh ta hôn lên mặt Hứa Thanh Du vài lần, “Nếu em thật sự muốn từ chức thì cũng được. Lúc trước ngành mà em thích không theo được thì chúng ta phải nhanh chóng tìm cách trở lại càng sớm càng tốt.”
Lúc trước Hứa Thanh Du đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, cô phải gầy dựng lại sự nghiệp của mình. Nhưng mà bây giờ Ninh Tôn nhắc đến chuyện này thì cô ấy có chút do dự.
Ninh Tôn trở về đó. Nếu theo lịch trình bình thường thì chắc là anh ấy phải vào đoàn để quay phim.
Nếu cô đi học lại, hai người họ sẽ xa cách nhau nên cô có chút không hài lòng.
Vốn dĩ là mới yêu nhau thôi, để khi nào chán nhau thì chia xa mới không thấy tiếc nuối gì mấy.
Ninh Tôn dường như cũng biết Hứa Thanh Du đang nghĩ gì, anh ấy xoa xoa khóe miệng của Hứa Thanh Du, “Em đi học, anh đi quay phim. Nhưng mà mỗi tối chúng ta cũng phải về nhà mà. Anh cũng đã hỏi bên chỗ đoàn phim, những cảnh của anh cũng không đi đâu xa để quay cả, nên không ảnh hưởng đến chuyện về nhà. “
Khi anh ấy nói điều này, Hứa Thanh Du cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô nâng cánh tay qua cổ Ninh Tôn, áp cả người vào ngực Ninh Tôn, “Anh để em suy nghĩ kĩ đã.”
Hai người ôm nhau như thế này một lúc cũng được, nhưng rồi cuối cũng hai người họ cũng không nhịn nỗi được nữa.
Hứa Thanh Du cũng không biết trong ngọn lửa trong lòng mình bùng cháy đến thể. Có lẽ là có liên quan đến giấc mơ tối hôm qua.
Trong giấc mơ tối qua, cô ấy và Ninh Tôn còn làm những chuyện quá đáng hơn nữa. Thậm chí ở trong mơ cô còn nghĩ nếu như Ninh Tôn không dừng lại thì có lẽ bọn họ sẽ tiếp tục làm tiếp.
Bình luận facebook